Tiểu Thư Đừng Trêu Hoa: Chán Rồi! Làm Gì Đây?
Chương 8: Rắc rối
chạng vạng
10/11/2016
" Duyên em ở đó làm gì? Uống đi!"
" Cảm ơn."
Nhược Thủy đưa tới chai nước lọc cho cô, nhìn cô đang treo người trên cây nhìn về phía trước. Nhìn thấy anh, đưa tay nhận chai nước do anh dùng huyễn lực nâng lên.
" Em đừng quá lo. Trình Thanh sẽ về sớm thôi?!"
Lên tiếng an ủi khi nhìn cô uống như không uống, chỉ mở nắp chai rồi để đó ánh mắt vẫn nhìn về hướng khác. Tâm anh dấy lên cảm giác ghen tị. Đúng là ghen tị. Từ cái ngày anh nhận ra cô có một vỏ bọc hoàn hảo, anh đã vui, tận sâu trong tâm muốn thở phào khi không còn sự bám đuôi của cô. Nhưng chính anh đã lầm, cái cảm giác bị cô pàm phiền trở thành một thoái quen không thể thay đổi được, chừng ấy năm, từ lúc mới vào lớp mầm, từ khi gặp cô. Chuyện bị cô làm phiền như dã thấm vào sương tủy, thiếu hình bóng đó, cả ngày dài ra, và nhàm chán.
Duyên không quan tâm ngươi bên dưới nghĩ gì, cái chính cô đang có việc đại sự cần xem. Bên kia, phía xa kia, có thể cách đội cô vài bước chân, Duyên nhìn thấy có hai người đang quấn nhau lăn trên bãi cỏ, cơ thể trần truồnnhưnooir bật trên nền cỏ xanh. Duyên nhận cô là sắc nữ, điêu này cũng có rất nhiều người thừa nhận rồi. Còn bây giờ, cảnh xuân phơi phới đằng kia ai muốn bỏ lỡ không? Nhất là lão trạch như cô. Mà diễn viên chính lại là gương mặt rất ư là thân quen, hình như là.... Thử Tinh Linh ấy đúng không ta.
Mà thôi gặp mặt cô ta thì Duyên hết hứng rôì. Rời khỏi cành cây, đến bên đống lửa, nhìn quanh. Trọng rừng cũng có chút ý tối, nhất là nơi lắm linh vật như thế này. Lướt qua từng khuôn mặt trong đội, thành viên chỉ có thay đổi một chút khi Hắc Dương Mị lây cơn nhảy qua đội cô. Bây giờ là cuộc khảo sát về mức nhạy của học sinh. Nếu học sinh nào vượt trội có thể được gửi đi qua các quốc khác chống linh vật hoặc thế lực hắc ám. Thật cái quyển truyện máu chó. Và xui xẻo hơn chính cô là nhân vật trọng truyện. Chính cô còn không hiểu tại sao ở nơi này lại có mấy thể loại như zombe rồi lại phòng thí nghiệm gì gì đó trên cơ thể người. Và một trong nơi đó trong truyện " cô" đã từng đi qua, và một nơi khác " cô" trở thành vật thí nghiệm đo dại trai. Được rồi, cô thừa nhận lâu nay cô rất muốn chửi thề, tại sao kiếp đời của cô lại có một con người quá ngu ngốc đến thế.
" Duyên nhi đến gần đây bạn đêm lạnh!"
Hàn Dục Mặc đưa tay về phía cô, có ý kéo cô vào lòng. Anh muốn được ôm cô, được hồi tưởng lại cái đuôi nhỏ mà anh chán ghét khi nào. Cảm giác khi cô làm nũng với anh.
" Duyên em lại đó thì chết một lần nữa đấy!"
" Lam tiểu thư cũng chỉ là nữ trọng đội nhỉ?!"
Nhược Thủy cùng Dương Mị lên tiếng, hiếm khi hai người này có cùng ý muốn với nhau và cùng xuất phát từ một người. Nhưng ánh mắt của hai người đều thể hiện ý nghĩ theo chiều khác nhau, Nhược Thủy đưa mắt xanh nhìn cô sâu thẳm trầm tư, còn Dương Mị nheo mắt nhìn cô uy hiếm.
Duyên lướt qua ba nam tử kia, lười nói chuyện ngồi một góc mắt nhìn lên cành cây vừa rồi. Ờ Thử Tinh Linh nếu chơi bời kiểu đó cũng dễ hiểu tại sao các nam chính lại bị cô ta thử hút ghê vậy nha. Ơ vậy từ nay cô có kế hoạch rồi, theo đuôi nữ chủ xem sex. Vừa nghĩ thôi ánh mắt đã sáng lên móng chờ rồi. Quay mặt sang bà nam nhân cười mỉm. Cái cười khá nhẹ nhưng đủ làm sống lưng người nào đó lạnh xuống.
" Duyên thôi ngay cái kiểu doạ người đó đi!"
" Em học từ ai vậy? Cái kiếu cười này..."
" Cô ấy chưa từng thấy đổi, chỉ có cậu là không nhận ra"
Nhược Thủy cau mày liếc sang Mặc, cắt ngang lời anh. Lời nói vừa ngưng Mặc im lặng nhìn về hướng khác. Riêng cô từ đầu đến cuối chẳng nói một câu, tựa lưng vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần. Ba nam nhân nhìn thấy cô như thế cũng không muốn nói thêm, lặng lẽ nhìn cô rồi lại suy nghĩ về chính mình.
Kỳ Duyên thật sự đã thay đổi!!
Nghe tiếng củi tí tách trong lửa, tiếng côn trùng kêu về đêm. Còn những cơn gió kéo qua cơ thể, cô bất chợt rùng mình. Có cái gì đó ở gần đây. Mở mắt nhìn khung cảnh xung quanh, tất cả đều đã ngủ, chỉ riêng Dương Mị treo người trên cây ngồi đó. Khẽ quay mắt lại nhìn cô, đến ngồi bên cạnh cô thở dài.
" Là tiểu thư có lẽ rất khó chịu khi ngủ thế này nhỉ?"
" Tại sao anh không đi theo đội Tinh Linh?!"
Khẽ nghiên đầu tránh sang bên khác, hắn ta lại đưa ánh mắt dụ hoặc với cô. Nên biết hệ thổ còn khả năng đặc biệt khác chính là điều khiển trí óc của con người, nếu người nào trúng mị nhãn của hắn. Và trường hợp đặc biệt kia có một tên có trọng đội cô. Hắc Dương Mị!!!
Cô chợt lo cho Trình Thanh, hắn nói chỉ đi có một tiếng, và bây giờ đã hơn nửa tiếng. Thật sự là hắn ta đi nơi đâu. Lúc khi vừa đăng kí xong, cả đội đi đến nơi này Trình Thanh bảo quên gì đó rồi quay về. Hắn nói chờ hắn một tiếng chỉ trọng một tiếng sẽ trở lại nhưng bây giờ....
" Trình Thanh đúng không?"
" A Thanh ở đâu?"
" Anh biết hắn ta ở đâu. Đổi lại anh có điều kiện..."
Dương Mị yên lặng, nói nửa câu nhìn về hướng khác.
" Tôi không tin anh!"
Duyên khẽ cười, cô tin hắn để chết?! Xin lỗi cô còn tiếc mạng sống này. Vậy tự mình rời đi tìm vậy. Đứng dậy, bàn tay lập tức bị kéo xuống, thăng bằng mất, ngay lập tức té xuống, người bên dưới mỉm cười giang tay ôm trọn cô vào lòng. Chà sát cơ thể lạnh ngắt cô vào người mình, càng ôm càng chặt. Duyên vùng vẫy càng lúc càng mạnh, cô và hắn chỉ mới gặp qua vào trận đấu, thái độ thân mật này là không có thực. Với lại cái ôm này cũng chưa bắt đầu phát sinh bất cứ thứ gì từ tình bạn. Duyên không nghĩ sẽ có tình yêu sét đánh nhanh đến thế đâu. Chỉ có một chuyện rằng hắn đang muốn trêu đùa với cô.
" Làm tiểu thư cơ thể của em rất lạnh"
" Buông!!!"
" Anh chỉ giúp em ấm lên thôi!!"
" Buông!!!!"
" Em nói yêu anh đi!"
" Buông!!!"
Dương Mị khẽ cười cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt cô, đem chóp mũi của hai người chạm vào nhau.
" Nếu anh nói không!!!!"
Duyên chỉ mỉm cười đặt tay lên ngực anh, cô muốn đùa với tên nhóc này. Dù sao cô cũng là sắc nữ, có đậu hủ mắc gì không ăn. Luồn tay vào áo, xé rách áo trong, bàn tay nhỏ lạnh ngắt ở trước ngực anh mà trêu đùa, xoa hết khuôn ngực nhưng đặc biệ tránh xa hai nốt nhỏ trên ngực. Nam nhân có thể bị kích thích mạnh khi chạm vào đó. Và cô chưa muốn bị làm mồi cho con soái này.
Nhìn Dương Mị run lên, vòng tay lại siết chặt eo cô, nâng cơ thể cọ hạ thân vào bắp đuồi cô, gương mặt đỏ hồng.
" Yêu tinh!!"
Nhận thức được chuyện nguy hiểm, cô vội cúi đầu vùi vào ngực anh thở hắc ra, tránh xa nơi kia của hắn. Cô cũng đã quên luôn truyện cô đã đọc còn có thể loại sắc. Đợi một lúc không vòng tay thả lòng, nhanh nhẹn tránh xa hắn ra. Nếu động dục thì đến tìm nữ chủ. Để cho cô yên.
" Duyên chuyện gì vây!"
Nhược Thủy giật mình khi cậu bị đông người, như ai đã làm vậy với cậu. Cậu chưa bao giờ ngủ, cả người bên cạnh Mặc cũng không ngủ, mọi chuyện bên ngoài rất có thể nhận ra, chỉ là cơ thể không cử động được. Duyên quay nhìn sáng hai người, vội tới gần đem nhiệt hoả đưa vào cơ thể hai người, vì là hệ thủy việc đóng băng cơ thể lại rất nhanh. Việc giải cho hắn cũng tốn không ít sức lực của nàng.
" Dương Mị có điểm gì đó"
Mặc vừa ngồi dậy lấy thân bảo vệ bên người nàng, lúc này Nhược Thủy cũng đã khôi phục ngồi trên mặt đất. Duyên nhìn sang cậu ta khi luôn có ý định lao vào mình, ánh mắt suy luyến mơ mụi.
" Bị mơ dược rồi!"
Hàn Mặc cố gắng đẩy Mị cách xa cô, Thủy Nhược vội đứng bên cô bảo an toàn. Nhưng nếu nói Dương Mị chưa đánh hết sức có thể sẽ không gây tổn thương cho người lần này mất kiểm soát, huyễn lực cuồng mạnh đẩy ra, chính hai người kia vẫn không thể đấu lại. Duyên nhìn anh ngày một áp sát gần ra tay chiến. Cô không nghĩ Dương Mị còn là toàn hệ giống cô và cấp bậc conf cao hơn. Bước chân cứ lùi về âu khi hết người trợ giúp. Tại cô không chịu luyện tập, tại cô nên bọn hắn. Hai người kia bị hắn đông cứng bên kia, bước chân vừa cản lại vưà lùi về phía sau gặp thân cây vội rẽ sang nơi khác. Biết thế lúc nảy đừng chạm vào hắn, trời ạ ai biết hắn lại bị chơi kiểu đó.
" Giỏi thì chạy tiếp đi!"
Hắc Dương Mị nhanh hơn cô sau nhiều lần hụt. Hắn đem tay chặn đường chạy của cô. Áp sát cô vào thân cây cổ thụ. Đưa tay xé áo cô.
" Hắc Dương Mặc tỉnh lại đi!"
" Dương Mị đó là Kỳ Duyên! Không phải Tinh Linh đừng chạm vào cô ấy!"
Hàn Dục mặc hét lên, nhưng hành động của Dương Mị vẫn không thể dừng lại. Duyên nhìn ánh mắt hắn, đó là ánh mắt bất dắc dĩ môtj chút thần sắc đoa khôi phục. Nhưng rất nhanh lại chôn vào mơ luyến, cô không thể thoát khí hai tay bị giam về sau lưng, chan bị hắn đem chặn lại. Bàn tay to tác oai trên người cô, cúi xuống hôn trên môi. Cực độ lo lắng, có không muốn như thế này, thực chất là kẻ nào làm. Dược mị không phải tự nhiên mà trúng, nhìn làn môi hôn trọn trên bờ môi đau nhức, nhưng nếu có một, một... máu! Đúng rồi là máu, níu laya tay ra khỏi người đành vô dụng. Nhìn Mị điên cuồng muốn giải toả, cô cặn mạnh vào môi mình, từ khoé miệng trào ra, cố nướng cổ chạm và môi hắn. Mị chạm được môi cô, khuôn miệng dính chất lỏng âm ấp. Đưa lưỡi liếm, ngay lập tức hắn điên cuồng cúi người cúi xuống hôn mút làng môi cô. Đem đầu lưỡi đưa vào khuôn miệng càn quét sạch đến khô khan hương vị trọng miệng. Lưỡi quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ cuống theo vũ điệu, bắt cô nuốt xuống nước bọt của anh.
" Ừm..."
Nhìn ánh mắt Dưỡng Mị đã trở lại trong suốt, cô chợt khự người cự tuyệt. Hắn cố ý tiếp tục đùa cô, vùng vẫy đẩy hắn ra, thật vô ít. Cho đến khi cô hết hơi mà ngất đi nhanh chóng.
" Bốp... "
" Cậu bị điên sao? Dùng cô ấy giải dược cho cậu?!"
Nhược Thủy vừa đứng dậy nhào đến đấm vào mặc Dương Mị, đưa mắt nhìn cô gái đang nằm tựa người vào gốc cây được Mị chuẩn bị, anh càng muốn nổi đoá. Khoé miệng cô ấy còn vươn máu. Là máu cô giúp hắn ta tỉnh lại. Ý định muốn giết người vào ý cậu trở nên ác độc hơn.
" Khoan, cậu ấy không cố ý!"
" Cậu điên à Mặc, cậu ta định làm hại cô ấy là Kỳ Duyên đấy, là Kỳ Duyên đấy. Tôi biết cậu không quan tâm đến cô ấy, nhưng cô ấy.... cô ấy là NGƯỜI TÔI YÊU!"
"....."
"......"
Không gian chìm vào yên lặng đến mức đáng sợ, người họ thích, tình địch và cả bạn. Hàn Dục Mặc nắm chặt quả đấm, không ngần ngaii thưởng cho thân cây bên cạnh, Dương Mị đến gần cô nhưng lại bị dòng nước thượng lưu chặng lại. Hai bên xảy ra cãi vả tranh chống. Hàn Dục Mặc đem áo khoáng đắm lên người cô, im lặng bế cô lên.
" Đừng chạm vào cô ấy!"
" Đừng chạm vào cô ấy.!"
Bàn tay ở trên không khự lại, thân rễ cuốn vào người Dục Mặc kéo anh tránh xa cô. Nhược Thủy không thua kém dùng cột nước nâng cô về phía xa, đặt cô ở vị trí an toàn, đảm bảo cuộc chiến không làm ảnh hưởng đến cô. Rồi lại liếc sang hai nam nhân kia.
" Biến! Cút về đội Tinh Linh ngay cho tôi!"
Hàn Dục Mặc ra thành băng bảo vệ lực công kích phản công tới: " Anh không có quyền đó!"
" Vậy ngươi nói ngươi xứng sao?!"
Hắc Dương Mị không thua kém nâng lá thành mũi kiêm băng về hai hướng.
" Ngậm mồm, chính là vậy đấy! Cả hai ngươi đều không xứng!"
" Hoa Hòa công tử hôm nay cũng biết nói chuyện tình cảm trái gái cơ đấy!"
Đẩy mảnh dây leo đi, trói chặt người đói diện.Hăcs Dương Mị nói cười mỉa mai. Anh không cho phép ai nói từ anh không xứng với cô. Tại sao lại không xứng, cô gái này đã bao lần dụ hoặc anh rồi? Tại sao lại không thể cùng cô? Vậy nếu anh không xứng, thì kẻ khác xứng sao?! Kỳ Duyên thay đổi đột ngột, không đây mới chính là bản chất thật của cô. Nhiều lần anh đã gặp qua, nhưng trong thoáng chốc lại bị cô che mờ đi màn sương hoá trang. Đối với Duyên anh không kì thị, sự mạnh mẽ cùng tính cách dám nghĩ dám làm của cô khiến anh thu hút. Có thể giả tạo chừng ấy năm, và tại sao phải giấu. Có lẽ nhìn về mái tóc cô đang dần chuyển màu mà biết. Cô toàn hệ, năng lực cố tình giấu đi. Nếu lúc nảy không vì cô không có ý tổn thương anh thì không có chuyện anh chạm được vào người cô. Từ đầu đến cuối, cô chỉ lo né tìm cách đánh thức anh. Không phải chuyện hay gì khi cô cắn môi để lấy máu chữa cho anh. Dương Mị biết, máu người đạt đến trình độ nào mới có thể dùng cơ thể chữa trị như thế. Tuy nhiên khi tỉnh lại, thuốc đã hết tác dụng .... Anh đã lưu luyến cái hôn đó, đôi môi nhỏ nhắn ướt đẫm ấm nóng. Chất lỏng ngòn ngọt từ bên trong sinh ra, khiến anh muốn thêm thêm nữa. Đến khi người cô nặng trĩu và ngã ra, dù có ngất cô vẫn không nguyện tựa người vào anh. Thật sự cô đã không đặt niềm tin ở anh, chưa từng cho anh một khoảng trống để tin tưởng. Vậy mấy năm qua, cô diễn trò với anh để làm gì!
Bên này hai người thôi nổi điên, nhào đến đánh nhau. Dương Mị vội ngăn lại không ngờ chính anh cũng bị cuốn vào. Cứ thể luồn sáng chớp nhoáng, chớp nhoáng ở phía khu rừng, cuộc chiến xảy ra ngay gắt. Nhưng người đang ở đằng kia lại mơ về một giấc mơ khác.
Bồng bền trong không gian vô tận, một luồn sáng bao quanh cô rồi nhạt dần, một cô gái có đôi cánh thiên thần tiến gần cô khed lấy cô dậy.
" Lam Kỳ Duyên! Lam Kỳ Duyên! Cô mau tỉnh lại đi!"
Mở mắt nhìn xung quanh, nữ tử mang đôi cánh thiên thần tóc đen, mắt vàng, môi đỏ đào mỉm cười khi nhìn thấy cô.
" Cô là ai?!"
" Tôi là không gian huyết của cô?!"
" Không gian huyết? Nơi chứa máu á?!"
" Ôi không phải! Mà là nơi bắt nguồn các huyễn lục của cô cơ!"
" Chuyện gì? Tôi chưa gặp cô khi gặp huyễn lực"
" Đương nhiên, vì phòng ấn của cô đã được giải. Cô nên cảm ơn nam tử kia đi!"
" Đừng nói với tôi phải lên giường với nam trinh mới có thể tăng lực nhé!"
" Ôi không phải cô nghĩ gì vậy! Mỗi lần khi cô dùng huyễn lực thật sự để đấu, cô sẽ tự tăng lên thôi. Không phải là như cô......"
Không Huyết đổ mặt vội của tay, giải thích cho cô hiểu. Duyên chăm chú lắng nghe rồi gật gật đầu như gà mổ thóc. Thì ra máu của cô có thể thành thuốc khi luyện đến cảnh giới cao của hệ mộc. Ngoài ra cô còn biết thêm về các hệ còn lại. Như màu tím là lực câu hồn, như màu đất là lực di chuyển, màu xám là lực hoá đổi ngoại hình...... và tin vui ràng cô đang tăng cấp rất nhanh. Sắp tới những kế hoạch hay của cô cần giải quyết rôì.
" Cô còn hỏi gì thêm không?!"
" Muốn chơi với huyễn lực làm thế nào? Máu chỉ giải độc sao? Không có độc à?"
" Huyễn lực tốt bây giờ tới đầu ngón tay cô cũng dư dả, vâỹ mấy cái để điều khiến theo ý mình về đồ vật hay con người không phải quá khó đi! Còn máu cô là máu độc đấy, là kịch độc luôn. Tại loại thuốc kia có hiêụ tính mạnh nên độc trị độc thôi. Tuy nhiên trong cở hắn ta vẫn còn độc. Sống bao lâu chỉ dựa vào mối quan hệ giữ hắn với thần chết thôi!"
Duyên gật đầu tỏ ý là hiểu, rồi tiếp tục im lặng ngồi nhìn cô, khẽ nhắm mắt về với thực tại.
" Cảm ơn."
Nhược Thủy đưa tới chai nước lọc cho cô, nhìn cô đang treo người trên cây nhìn về phía trước. Nhìn thấy anh, đưa tay nhận chai nước do anh dùng huyễn lực nâng lên.
" Em đừng quá lo. Trình Thanh sẽ về sớm thôi?!"
Lên tiếng an ủi khi nhìn cô uống như không uống, chỉ mở nắp chai rồi để đó ánh mắt vẫn nhìn về hướng khác. Tâm anh dấy lên cảm giác ghen tị. Đúng là ghen tị. Từ cái ngày anh nhận ra cô có một vỏ bọc hoàn hảo, anh đã vui, tận sâu trong tâm muốn thở phào khi không còn sự bám đuôi của cô. Nhưng chính anh đã lầm, cái cảm giác bị cô pàm phiền trở thành một thoái quen không thể thay đổi được, chừng ấy năm, từ lúc mới vào lớp mầm, từ khi gặp cô. Chuyện bị cô làm phiền như dã thấm vào sương tủy, thiếu hình bóng đó, cả ngày dài ra, và nhàm chán.
Duyên không quan tâm ngươi bên dưới nghĩ gì, cái chính cô đang có việc đại sự cần xem. Bên kia, phía xa kia, có thể cách đội cô vài bước chân, Duyên nhìn thấy có hai người đang quấn nhau lăn trên bãi cỏ, cơ thể trần truồnnhưnooir bật trên nền cỏ xanh. Duyên nhận cô là sắc nữ, điêu này cũng có rất nhiều người thừa nhận rồi. Còn bây giờ, cảnh xuân phơi phới đằng kia ai muốn bỏ lỡ không? Nhất là lão trạch như cô. Mà diễn viên chính lại là gương mặt rất ư là thân quen, hình như là.... Thử Tinh Linh ấy đúng không ta.
Mà thôi gặp mặt cô ta thì Duyên hết hứng rôì. Rời khỏi cành cây, đến bên đống lửa, nhìn quanh. Trọng rừng cũng có chút ý tối, nhất là nơi lắm linh vật như thế này. Lướt qua từng khuôn mặt trong đội, thành viên chỉ có thay đổi một chút khi Hắc Dương Mị lây cơn nhảy qua đội cô. Bây giờ là cuộc khảo sát về mức nhạy của học sinh. Nếu học sinh nào vượt trội có thể được gửi đi qua các quốc khác chống linh vật hoặc thế lực hắc ám. Thật cái quyển truyện máu chó. Và xui xẻo hơn chính cô là nhân vật trọng truyện. Chính cô còn không hiểu tại sao ở nơi này lại có mấy thể loại như zombe rồi lại phòng thí nghiệm gì gì đó trên cơ thể người. Và một trong nơi đó trong truyện " cô" đã từng đi qua, và một nơi khác " cô" trở thành vật thí nghiệm đo dại trai. Được rồi, cô thừa nhận lâu nay cô rất muốn chửi thề, tại sao kiếp đời của cô lại có một con người quá ngu ngốc đến thế.
" Duyên nhi đến gần đây bạn đêm lạnh!"
Hàn Dục Mặc đưa tay về phía cô, có ý kéo cô vào lòng. Anh muốn được ôm cô, được hồi tưởng lại cái đuôi nhỏ mà anh chán ghét khi nào. Cảm giác khi cô làm nũng với anh.
" Duyên em lại đó thì chết một lần nữa đấy!"
" Lam tiểu thư cũng chỉ là nữ trọng đội nhỉ?!"
Nhược Thủy cùng Dương Mị lên tiếng, hiếm khi hai người này có cùng ý muốn với nhau và cùng xuất phát từ một người. Nhưng ánh mắt của hai người đều thể hiện ý nghĩ theo chiều khác nhau, Nhược Thủy đưa mắt xanh nhìn cô sâu thẳm trầm tư, còn Dương Mị nheo mắt nhìn cô uy hiếm.
Duyên lướt qua ba nam tử kia, lười nói chuyện ngồi một góc mắt nhìn lên cành cây vừa rồi. Ờ Thử Tinh Linh nếu chơi bời kiểu đó cũng dễ hiểu tại sao các nam chính lại bị cô ta thử hút ghê vậy nha. Ơ vậy từ nay cô có kế hoạch rồi, theo đuôi nữ chủ xem sex. Vừa nghĩ thôi ánh mắt đã sáng lên móng chờ rồi. Quay mặt sang bà nam nhân cười mỉm. Cái cười khá nhẹ nhưng đủ làm sống lưng người nào đó lạnh xuống.
" Duyên thôi ngay cái kiểu doạ người đó đi!"
" Em học từ ai vậy? Cái kiếu cười này..."
" Cô ấy chưa từng thấy đổi, chỉ có cậu là không nhận ra"
Nhược Thủy cau mày liếc sang Mặc, cắt ngang lời anh. Lời nói vừa ngưng Mặc im lặng nhìn về hướng khác. Riêng cô từ đầu đến cuối chẳng nói một câu, tựa lưng vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần. Ba nam nhân nhìn thấy cô như thế cũng không muốn nói thêm, lặng lẽ nhìn cô rồi lại suy nghĩ về chính mình.
Kỳ Duyên thật sự đã thay đổi!!
Nghe tiếng củi tí tách trong lửa, tiếng côn trùng kêu về đêm. Còn những cơn gió kéo qua cơ thể, cô bất chợt rùng mình. Có cái gì đó ở gần đây. Mở mắt nhìn khung cảnh xung quanh, tất cả đều đã ngủ, chỉ riêng Dương Mị treo người trên cây ngồi đó. Khẽ quay mắt lại nhìn cô, đến ngồi bên cạnh cô thở dài.
" Là tiểu thư có lẽ rất khó chịu khi ngủ thế này nhỉ?"
" Tại sao anh không đi theo đội Tinh Linh?!"
Khẽ nghiên đầu tránh sang bên khác, hắn ta lại đưa ánh mắt dụ hoặc với cô. Nên biết hệ thổ còn khả năng đặc biệt khác chính là điều khiển trí óc của con người, nếu người nào trúng mị nhãn của hắn. Và trường hợp đặc biệt kia có một tên có trọng đội cô. Hắc Dương Mị!!!
Cô chợt lo cho Trình Thanh, hắn nói chỉ đi có một tiếng, và bây giờ đã hơn nửa tiếng. Thật sự là hắn ta đi nơi đâu. Lúc khi vừa đăng kí xong, cả đội đi đến nơi này Trình Thanh bảo quên gì đó rồi quay về. Hắn nói chờ hắn một tiếng chỉ trọng một tiếng sẽ trở lại nhưng bây giờ....
" Trình Thanh đúng không?"
" A Thanh ở đâu?"
" Anh biết hắn ta ở đâu. Đổi lại anh có điều kiện..."
Dương Mị yên lặng, nói nửa câu nhìn về hướng khác.
" Tôi không tin anh!"
Duyên khẽ cười, cô tin hắn để chết?! Xin lỗi cô còn tiếc mạng sống này. Vậy tự mình rời đi tìm vậy. Đứng dậy, bàn tay lập tức bị kéo xuống, thăng bằng mất, ngay lập tức té xuống, người bên dưới mỉm cười giang tay ôm trọn cô vào lòng. Chà sát cơ thể lạnh ngắt cô vào người mình, càng ôm càng chặt. Duyên vùng vẫy càng lúc càng mạnh, cô và hắn chỉ mới gặp qua vào trận đấu, thái độ thân mật này là không có thực. Với lại cái ôm này cũng chưa bắt đầu phát sinh bất cứ thứ gì từ tình bạn. Duyên không nghĩ sẽ có tình yêu sét đánh nhanh đến thế đâu. Chỉ có một chuyện rằng hắn đang muốn trêu đùa với cô.
" Làm tiểu thư cơ thể của em rất lạnh"
" Buông!!!"
" Anh chỉ giúp em ấm lên thôi!!"
" Buông!!!!"
" Em nói yêu anh đi!"
" Buông!!!"
Dương Mị khẽ cười cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt cô, đem chóp mũi của hai người chạm vào nhau.
" Nếu anh nói không!!!!"
Duyên chỉ mỉm cười đặt tay lên ngực anh, cô muốn đùa với tên nhóc này. Dù sao cô cũng là sắc nữ, có đậu hủ mắc gì không ăn. Luồn tay vào áo, xé rách áo trong, bàn tay nhỏ lạnh ngắt ở trước ngực anh mà trêu đùa, xoa hết khuôn ngực nhưng đặc biệ tránh xa hai nốt nhỏ trên ngực. Nam nhân có thể bị kích thích mạnh khi chạm vào đó. Và cô chưa muốn bị làm mồi cho con soái này.
Nhìn Dương Mị run lên, vòng tay lại siết chặt eo cô, nâng cơ thể cọ hạ thân vào bắp đuồi cô, gương mặt đỏ hồng.
" Yêu tinh!!"
Nhận thức được chuyện nguy hiểm, cô vội cúi đầu vùi vào ngực anh thở hắc ra, tránh xa nơi kia của hắn. Cô cũng đã quên luôn truyện cô đã đọc còn có thể loại sắc. Đợi một lúc không vòng tay thả lòng, nhanh nhẹn tránh xa hắn ra. Nếu động dục thì đến tìm nữ chủ. Để cho cô yên.
" Duyên chuyện gì vây!"
Nhược Thủy giật mình khi cậu bị đông người, như ai đã làm vậy với cậu. Cậu chưa bao giờ ngủ, cả người bên cạnh Mặc cũng không ngủ, mọi chuyện bên ngoài rất có thể nhận ra, chỉ là cơ thể không cử động được. Duyên quay nhìn sáng hai người, vội tới gần đem nhiệt hoả đưa vào cơ thể hai người, vì là hệ thủy việc đóng băng cơ thể lại rất nhanh. Việc giải cho hắn cũng tốn không ít sức lực của nàng.
" Dương Mị có điểm gì đó"
Mặc vừa ngồi dậy lấy thân bảo vệ bên người nàng, lúc này Nhược Thủy cũng đã khôi phục ngồi trên mặt đất. Duyên nhìn sang cậu ta khi luôn có ý định lao vào mình, ánh mắt suy luyến mơ mụi.
" Bị mơ dược rồi!"
Hàn Mặc cố gắng đẩy Mị cách xa cô, Thủy Nhược vội đứng bên cô bảo an toàn. Nhưng nếu nói Dương Mị chưa đánh hết sức có thể sẽ không gây tổn thương cho người lần này mất kiểm soát, huyễn lực cuồng mạnh đẩy ra, chính hai người kia vẫn không thể đấu lại. Duyên nhìn anh ngày một áp sát gần ra tay chiến. Cô không nghĩ Dương Mị còn là toàn hệ giống cô và cấp bậc conf cao hơn. Bước chân cứ lùi về âu khi hết người trợ giúp. Tại cô không chịu luyện tập, tại cô nên bọn hắn. Hai người kia bị hắn đông cứng bên kia, bước chân vừa cản lại vưà lùi về phía sau gặp thân cây vội rẽ sang nơi khác. Biết thế lúc nảy đừng chạm vào hắn, trời ạ ai biết hắn lại bị chơi kiểu đó.
" Giỏi thì chạy tiếp đi!"
Hắc Dương Mị nhanh hơn cô sau nhiều lần hụt. Hắn đem tay chặn đường chạy của cô. Áp sát cô vào thân cây cổ thụ. Đưa tay xé áo cô.
" Hắc Dương Mặc tỉnh lại đi!"
" Dương Mị đó là Kỳ Duyên! Không phải Tinh Linh đừng chạm vào cô ấy!"
Hàn Dục mặc hét lên, nhưng hành động của Dương Mị vẫn không thể dừng lại. Duyên nhìn ánh mắt hắn, đó là ánh mắt bất dắc dĩ môtj chút thần sắc đoa khôi phục. Nhưng rất nhanh lại chôn vào mơ luyến, cô không thể thoát khí hai tay bị giam về sau lưng, chan bị hắn đem chặn lại. Bàn tay to tác oai trên người cô, cúi xuống hôn trên môi. Cực độ lo lắng, có không muốn như thế này, thực chất là kẻ nào làm. Dược mị không phải tự nhiên mà trúng, nhìn làn môi hôn trọn trên bờ môi đau nhức, nhưng nếu có một, một... máu! Đúng rồi là máu, níu laya tay ra khỏi người đành vô dụng. Nhìn Mị điên cuồng muốn giải toả, cô cặn mạnh vào môi mình, từ khoé miệng trào ra, cố nướng cổ chạm và môi hắn. Mị chạm được môi cô, khuôn miệng dính chất lỏng âm ấp. Đưa lưỡi liếm, ngay lập tức hắn điên cuồng cúi người cúi xuống hôn mút làng môi cô. Đem đầu lưỡi đưa vào khuôn miệng càn quét sạch đến khô khan hương vị trọng miệng. Lưỡi quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ cuống theo vũ điệu, bắt cô nuốt xuống nước bọt của anh.
" Ừm..."
Nhìn ánh mắt Dưỡng Mị đã trở lại trong suốt, cô chợt khự người cự tuyệt. Hắn cố ý tiếp tục đùa cô, vùng vẫy đẩy hắn ra, thật vô ít. Cho đến khi cô hết hơi mà ngất đi nhanh chóng.
" Bốp... "
" Cậu bị điên sao? Dùng cô ấy giải dược cho cậu?!"
Nhược Thủy vừa đứng dậy nhào đến đấm vào mặc Dương Mị, đưa mắt nhìn cô gái đang nằm tựa người vào gốc cây được Mị chuẩn bị, anh càng muốn nổi đoá. Khoé miệng cô ấy còn vươn máu. Là máu cô giúp hắn ta tỉnh lại. Ý định muốn giết người vào ý cậu trở nên ác độc hơn.
" Khoan, cậu ấy không cố ý!"
" Cậu điên à Mặc, cậu ta định làm hại cô ấy là Kỳ Duyên đấy, là Kỳ Duyên đấy. Tôi biết cậu không quan tâm đến cô ấy, nhưng cô ấy.... cô ấy là NGƯỜI TÔI YÊU!"
"....."
"......"
Không gian chìm vào yên lặng đến mức đáng sợ, người họ thích, tình địch và cả bạn. Hàn Dục Mặc nắm chặt quả đấm, không ngần ngaii thưởng cho thân cây bên cạnh, Dương Mị đến gần cô nhưng lại bị dòng nước thượng lưu chặng lại. Hai bên xảy ra cãi vả tranh chống. Hàn Dục Mặc đem áo khoáng đắm lên người cô, im lặng bế cô lên.
" Đừng chạm vào cô ấy!"
" Đừng chạm vào cô ấy.!"
Bàn tay ở trên không khự lại, thân rễ cuốn vào người Dục Mặc kéo anh tránh xa cô. Nhược Thủy không thua kém dùng cột nước nâng cô về phía xa, đặt cô ở vị trí an toàn, đảm bảo cuộc chiến không làm ảnh hưởng đến cô. Rồi lại liếc sang hai nam nhân kia.
" Biến! Cút về đội Tinh Linh ngay cho tôi!"
Hàn Dục Mặc ra thành băng bảo vệ lực công kích phản công tới: " Anh không có quyền đó!"
" Vậy ngươi nói ngươi xứng sao?!"
Hắc Dương Mị không thua kém nâng lá thành mũi kiêm băng về hai hướng.
" Ngậm mồm, chính là vậy đấy! Cả hai ngươi đều không xứng!"
" Hoa Hòa công tử hôm nay cũng biết nói chuyện tình cảm trái gái cơ đấy!"
Đẩy mảnh dây leo đi, trói chặt người đói diện.Hăcs Dương Mị nói cười mỉa mai. Anh không cho phép ai nói từ anh không xứng với cô. Tại sao lại không xứng, cô gái này đã bao lần dụ hoặc anh rồi? Tại sao lại không thể cùng cô? Vậy nếu anh không xứng, thì kẻ khác xứng sao?! Kỳ Duyên thay đổi đột ngột, không đây mới chính là bản chất thật của cô. Nhiều lần anh đã gặp qua, nhưng trong thoáng chốc lại bị cô che mờ đi màn sương hoá trang. Đối với Duyên anh không kì thị, sự mạnh mẽ cùng tính cách dám nghĩ dám làm của cô khiến anh thu hút. Có thể giả tạo chừng ấy năm, và tại sao phải giấu. Có lẽ nhìn về mái tóc cô đang dần chuyển màu mà biết. Cô toàn hệ, năng lực cố tình giấu đi. Nếu lúc nảy không vì cô không có ý tổn thương anh thì không có chuyện anh chạm được vào người cô. Từ đầu đến cuối, cô chỉ lo né tìm cách đánh thức anh. Không phải chuyện hay gì khi cô cắn môi để lấy máu chữa cho anh. Dương Mị biết, máu người đạt đến trình độ nào mới có thể dùng cơ thể chữa trị như thế. Tuy nhiên khi tỉnh lại, thuốc đã hết tác dụng .... Anh đã lưu luyến cái hôn đó, đôi môi nhỏ nhắn ướt đẫm ấm nóng. Chất lỏng ngòn ngọt từ bên trong sinh ra, khiến anh muốn thêm thêm nữa. Đến khi người cô nặng trĩu và ngã ra, dù có ngất cô vẫn không nguyện tựa người vào anh. Thật sự cô đã không đặt niềm tin ở anh, chưa từng cho anh một khoảng trống để tin tưởng. Vậy mấy năm qua, cô diễn trò với anh để làm gì!
Bên này hai người thôi nổi điên, nhào đến đánh nhau. Dương Mị vội ngăn lại không ngờ chính anh cũng bị cuốn vào. Cứ thể luồn sáng chớp nhoáng, chớp nhoáng ở phía khu rừng, cuộc chiến xảy ra ngay gắt. Nhưng người đang ở đằng kia lại mơ về một giấc mơ khác.
Bồng bền trong không gian vô tận, một luồn sáng bao quanh cô rồi nhạt dần, một cô gái có đôi cánh thiên thần tiến gần cô khed lấy cô dậy.
" Lam Kỳ Duyên! Lam Kỳ Duyên! Cô mau tỉnh lại đi!"
Mở mắt nhìn xung quanh, nữ tử mang đôi cánh thiên thần tóc đen, mắt vàng, môi đỏ đào mỉm cười khi nhìn thấy cô.
" Cô là ai?!"
" Tôi là không gian huyết của cô?!"
" Không gian huyết? Nơi chứa máu á?!"
" Ôi không phải! Mà là nơi bắt nguồn các huyễn lục của cô cơ!"
" Chuyện gì? Tôi chưa gặp cô khi gặp huyễn lực"
" Đương nhiên, vì phòng ấn của cô đã được giải. Cô nên cảm ơn nam tử kia đi!"
" Đừng nói với tôi phải lên giường với nam trinh mới có thể tăng lực nhé!"
" Ôi không phải cô nghĩ gì vậy! Mỗi lần khi cô dùng huyễn lực thật sự để đấu, cô sẽ tự tăng lên thôi. Không phải là như cô......"
Không Huyết đổ mặt vội của tay, giải thích cho cô hiểu. Duyên chăm chú lắng nghe rồi gật gật đầu như gà mổ thóc. Thì ra máu của cô có thể thành thuốc khi luyện đến cảnh giới cao của hệ mộc. Ngoài ra cô còn biết thêm về các hệ còn lại. Như màu tím là lực câu hồn, như màu đất là lực di chuyển, màu xám là lực hoá đổi ngoại hình...... và tin vui ràng cô đang tăng cấp rất nhanh. Sắp tới những kế hoạch hay của cô cần giải quyết rôì.
" Cô còn hỏi gì thêm không?!"
" Muốn chơi với huyễn lực làm thế nào? Máu chỉ giải độc sao? Không có độc à?"
" Huyễn lực tốt bây giờ tới đầu ngón tay cô cũng dư dả, vâỹ mấy cái để điều khiến theo ý mình về đồ vật hay con người không phải quá khó đi! Còn máu cô là máu độc đấy, là kịch độc luôn. Tại loại thuốc kia có hiêụ tính mạnh nên độc trị độc thôi. Tuy nhiên trong cở hắn ta vẫn còn độc. Sống bao lâu chỉ dựa vào mối quan hệ giữ hắn với thần chết thôi!"
Duyên gật đầu tỏ ý là hiểu, rồi tiếp tục im lặng ngồi nhìn cô, khẽ nhắm mắt về với thực tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.