Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 6 - Chương 104: Chương 50 (4)

Bồ Đề Khổ Tâm

24/08/2016

Độc Cô Thiên Diệp cười gật gật đầu, mang theo Bách Lý Như Yên và Đản Đản đi phòng của nàng. Những người đó còn đang thảo luận vấn đề Dung Tu khôi phục trí nhớ. Đột nhiên có người hỏi một câu: "Nàng có thể khôi phục trí nhớ Vinh đại tướng quân, vậy nàng là?"

Mọi người lập tức im lặng hết, hồi lâu mới có người nói tiếp: "Nàng, nàng là Thần Sáng Thế chuyển thế sao?"

"Thần Sáng Thế chuyển thế? ! Thần Sáng Thế đã trở lại sao?"

"Trời ạ, nếu đúng Thần Sáng Thế chuyển thế, không phải là vừa nãy chúng ta cùng một chỗ với Thần Sáng Thế sao?"

"Thần Sáng Thế đã trở lại thì tốt rồi, như vậy chính sách tàn bạo của Ngu Hành cũng duy trì không được bao lâu ."

"Nhưng thực lực của nàng còn giống như chưa khôi phục, có thể đánh thắng được Ngu Hành không?"

" Chắc chắn có thể! Thần Sáng Thế đại nhân chắc chắn có thể đánh thắng Ngu Hành!"

" Đúng! Nếu Thần Sáng Thế đã về, chúng ta cũng nhìn thấy ánh rạng đông !"

"..."

Độc Cô Thiên Diệp mặc kệ người bên ngoài tranh cãi ầm ĩ thế nào, mang theo Bách Lý Như Yên về phòng mình. Nhìn thấy bài trí bên trong, Bách Lý Như Yên cảm thán một trận, nhìn thấy nơi này giống như nhìn thấy phòng mà lúc trước các nàng vì phương tiện ra ngoài nhiệm vụ mà mua vậy, là một căn phòng trang hoàng cổ xưa, bài trí bên trong không khác bài trí lúc này, nhìn làm cho nàng nhớ tới cuộc sống trước kia.

Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: " Cậu tùy tiện xem, có rất nhiều thứ là tớ dựa theo trí nhớ trước kia mà luyện chế, vẫn là giống nơi đó. Tớ đi giúp Đản Đản dung hợp trước."

" Ừ, cậu đi đi!" Bách Lý Như Yên nói.

Độc Cô Thiên Diệp ôm Đản Đản vào buồng trong, nói: "Ta vận ra một nửa khác của ngươi, ngươi trở lại trong thân thể, sau đó ta lại dung hợp các ngươi."

" Được." Đản Đản bay lên không trung, nhìn Độc Cô Thiên Diệp ngồi lên giường khoanh chân ngồi xuống, bản thể của mình chui ra từ trong thân thể của nàng, bay lên trên không căn phòng với một nửa khác. Bách Lý Như Yên từ bên ngoài đi vào, hắn nhìn nàng một cái rồi chui bản thể của hắn.

Độc Cô Thiên Diệp chờ Đản Đản về bản thể, hai tay chậm rãi nâng lên trên, hỗn độn lực tràn ra từ lòng bàn tay, theo nàng hai tay càng ngày càng nhiều, chậm rãi ngưng tụ thành một quả cầu. Sau đó tay nàng nhoáng lên trên một cái, hỗn độn lực rời khỏi tay nàng, thổi đến chỗ Đản Đản, bao chúng nó vào. Chờ bọn nó đều đến trong hỗn độn cầu, mười ngón Độc Cô Thiên Diệp bay múa, không ngừng kết ra vô số kết ấn, tất cả đánh vào hỗn độn cầu.

Bách Lý Như Yên nhìn động tác hoa cả mắt của Độc Cô Thiên Diệp kia, trong lòng cảm thán nàng thủy chung luôn lợi hại hơn mình một bậc. Nếu là nàng chắc chắn làm không được như vậy.

Sau khi Độc Cô Thiên Diệp làm nửa giờ thì ngừng lại, cùng Bách Lý Như Yên nhìn tình huống trong hỗn độn cầu. Có lẽ thời gian tách ra quá dài, dung hợp bên trong có vẻ thong thả.

Nàng xoa xoa mồ hôi trên trán, xuống giường đi ra bên ngoài. Bách Lý Như Yên đi theo đi ra, hỏi: "Như vậy là được rồi sao?"

Độc Cô Thiên Diệp rót chén nước cho mình, nói: " Tớ đã làm hết sức, còn lại phải dựa vào nó tự dung hợp. Nhưng chiếu theo tình hình như vậy, tình huống không tốt lắm, có lẽ là do từng dùng để phong ấn thần khí. Tớ phải ở trong này nhìn nó, tùy thời chuẩn bị giúp nó một chút. Cậu ở chỗ này chờ hay là đi ra bên ngoài?"

" Tớ chờ cậu đi. Vừa vặn có thể nhìn xem cảnh sắc nơi này." Bách Lý Như Yên nói, "Nếu không cậu cũng giúp tớ khôi phục trí nhớ đi, chờ tới khôi phục trí nhớ sẽ tìm Dung Tu ôn chuyện."

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu đồng ý, dùng phương pháp giống nhau đưa linh lực vào huyệt thái dương của Bách Lý Như Yên, Bách Lý Như Yên đầu tiên nhướng mày, tiếp theo trên mặt là các loại biểu tình kỳ lạ. Độc Cô Thiên Diệp nhìn bộ dáng của nàng thì biết vì sao biểu tình của nàng quái như vậy.

Kiếp này Bách Lý Như Yên là người chăm chỉ tu luyện, tính cách cũng có vẻ ổn trọng. Mà kiếp trước Hà Hi cũng là cá tính có vẻ hoạt bát, là đứa bé không chịu lớn. Nhưng lúc trước sau khi Thần Sáng Thế rời khỏi nàng trưởng thành không ít, nhưng vẫn chịu không được bi thương trong lòng, lựa chọn chuyển thế.

Độc Cô Thiên Diệp vừa chú ý tình huống Bách Lý Như Yên, vừa nhìn xem Đản Đản có gì ngoài ý muốn không, thường thường phải giúp nó một phen.

Bách Lý Như Yên dùng thời gian hai ngày tiêu hóa trí nhớ kiếp trước của mình, nói với Độc Cô Thiên Diệp một tiếng rồi đi ra ngoài tìm Dung Tu ôn chuyện. Mà Độc Cô Thiên Diệp luôn luôn ở trong phòng với Đản Đản, đợi nó dung hợp thành công.

"Ba" hỗn độn cầu vỡ tan, Đản Đản rơi xuống từ bên trong, bay một vòng trên không trung rồi đi đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp.

"Nữ nhân ngốc, ta hoàn thành ! Ta lại là hỗn độn thiên châu đầy đủ!" Đản Đản vui vẻ xoay tròn .

Độc Cô Thiên Diệp thu hồi bản thể Đản Đản về trong cơ thể, ôm Đản Đản, hỏi: "Ngươi đã dung hợp một nửa khác, sao vẫn là đứa trẻ nhỏ như vậy chứ ?"

Đản Đản bay ra từ trong ngực nàng, biến hóa nhanh chóng, một vị công tử cao ráo xuất hiện trước mặt nàng, nhưng chỉ giới hạn trong dáng người, khuôn mặt hắn vẫn như lúc trước, như nhìn qua hơi có vẻ thành thục một chút.

Nghĩ đến vừa nãy hắn còn tại trong lòng mình cọ cọ, nhịn không được vẻ mặt hắc tuyến, không nói gì trừng Đản Đản."Đản Đản..."

"Ôi chao, đừng lại bảo ta Đản Đản, nếu ngươi lại gọi ta Đản Đản, ta sẽ nghĩ là ngươi muốn xem Đản Đản của ta." Đản Đản tà mị cười, mở miệng nói.

Độc Cô Thiên Diệp thiếu chút nữa bị lời nói của Đản Đản làm sặc, trừng hắn nói: "Sao ngươi trở nên đáng khinh như vậy? ! Ngươi làm ta nhớ Đản Đản thanh thuần trước kia!"

"Hợp thể xong ta chính là cái dạng này mà? Một khi hợp thành, thì không đổi được nữa. Nữ nhân ngốc, ngươi nên nhận đi!" Đản Đản nói xong đi ra ngoài, Độc Cô Thiên Diệp tức giận cắn răng.

Khi Bách Lý Như Yên đi vào vừa vặn nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp tức giận đến không xong, đi tới hỏi: " Cậu làm sao vậy?"

" Tớ sắp bị mỗ đản tức chết rồi!" Độc Cô Thiên Diệp oán hận nói, " Tớ thật muốn một phen bóp chết hắn!"

"Cậu thực không bình tĩnh!" Bách Lý Như Yên nói.

Độc Cô Thiên Diệp biết mình chỉ bị Đản Đản làm tức, vì thế lựa chọn vứt bỏ hắn, hỏi: "Cậu dạo bên trong xong rồi sao? Giờ chúng ta có thể đi ra ngoài."

" Được." Bách Lý Như Yên gật gật đầu nói, "Dù sao Luyện Yêu Hồ tớ từng đã tới, cũng không có gì mới mẻ . Chúng ta ngây người ở trong này lâu như vậy , đi ra ngoài người bên ngoài chắc chắn sẽ sốt ruột ."

"Bên ngoài một ngày, nơi này một tháng, cho nên thời gian bên ngoài cũng không có đi qua quá lâu!" Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó thần thần bí bí nhìn Bách Lý Như Yên, "Hơn nữa tớ còn bảo Đô Đô tùy thời chú ý tình huống bên ngoài, trong khoảng thời gian này cũng không xảy ra chuyện gì. Trừ bỏ mỗ nam nhân ngồi trên tảng đá lớn bên ngoài vẻ mặt lo lắng. Không biết có phải là lang quân như ý trong lòng Như Yên nhà chúng ta không ?"

Bách Lý Như Yên vừa thấy dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp thì biết nàng đang trêu đùa mình, nói: "Nói bậy bạ gì vậy! Đó là ám vệ của vương huynh! Bởi vì tớ muốn ra riêng, hắn bị vương huynh gọi tới cho tớ dùng vài ngày thôi."

"Chỉ là quan hệ ám vệ sao? Tớ xem không giống nga, lo lắng trong mắt kia cũng không phải là một thị vệ sẽ có với chủ nhân." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Cũng không biết Như Yên tiểu thư lãnh diễm cao quý của chúng ta có coi trọng hắn không!"

Bách Lý Như Yên không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp sẽ trêu chọc mình như vậy, trừng mắt nhìn nàng một cái, nói: "Chúng ta vẫn là đi ra ngoài trước !"

"Đi thôi." Độc Cô Thiên Diệp nghĩ người bên ngoài biết mình là Thần Sáng Thế thì vẫn rất điên cuồng, hơi đau đầu, trực tiếp mang Bách Lý Như Yên rời khỏi phòng.

Các nàng đi ra ngoài vẫn trên trên tảng đá kia. Đinh Đông nghĩ Bách Lý Như Yên đã biến mất ban ngày, trong lòng đang âm thầm lo lắng, thì Bách Lý Như Yên bà Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện .

"Công chúa!" Đinh Đông nhìn thấy Bách Lý Như Yên còn nguyên vẹn thì trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.



"Đinh Đông, đi chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta khởi hành về." Bách Lý Như Yên dặn dò.

" Dạ, công chúa." Đinh Đông thấy Bách Lý Như Yên không có việc gì, yên tâm đi về.

Độc Cô Thiên Diệp mang theo Bách Lý Như Yên đi vào bên người bọn Giáng Vực, nói: "Giáng Vực, có chuyện muốn nhờ ca ca ngươi giúp hỗ trợ."

Giáng Vực và Giáng Ngục liếc mắt nhìn nhau, sau đó Giáng Ngục mở miệng: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Muốn ta trợ giúp Mộng vương cũng không phải là không thể được, nhưng ta chỉ có thể đi theo ngươi."

"Có ý tứ gì?" Bách Lý Như Yên hỏi.

"Ta và ca ca là nhất thể song sinh, cho nên vì ngươi và ta có quan hệ, khế ước ca ta tự nhiên cũng đã nhận ngươi làm chủ." Giáng Vực giải thích với Độc Cô Thiên Diệp nói, "Cho nên hắn không thể lại nhận người khác làm chủ." [rin: mua 1 tặng 1 đó mà]

Thì ra là thế!

Bách Lý Như Yên cười cười, nói: "Ta không muốn ngươi nhận chủ, chỉ muốn mời ngươi hỗ trợ, lúc cần xuất lực là được."

Giáng Ngục nhìn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, thấy nàng không phản đối, gật gật đầu nói: " Được. Ta cũng muốn những kẻ đánh chủ ý lên ta trả giá đại giới !"

Giáng vực nhìn Độc Cô Thiên Diệp, muốn nói cái gì lại không nói, Độc Cô Thiên Diệp nghi hoặc hỏi: "Giáng Vực, làm sao vậy?"

"Ta nghĩ cùng ca ca cùng nhau, chúng ta hợp thể thực lực càng mạnh, cho nên..." Giáng Vực khó xử mở miệng.

Độc Cô Thiên Diệp còn nghĩ rằng hắn có chuyện gì, nghe hắn nói xong thì nở nụ cười, nói: "Vậy ngươi đi cùng ca ca ngươi đi. Chờ các ngươi giải quyết nội loạn giúp địa ngục Vô Gian bọn họ, nhớ hỏi Thiên Quân muốn thù lao."

" Được." Giáng vực trả lời, "Ta sẽ không quên ."

Sau đó Giáng Ngục cũng hóa thành một khô lâu nhĩ đinh, chui vào một lỗ tai của Độc Cô Thiên Diệp, Giáng Vực cũng đi về. Độc Cô Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên trở lại doanh địa, chuẩn bị khởi hành đi về, trong không khí đột nhiên truyền đến một trận dao động, Đinh Đông cả kinh lập tức đứng phía trước Bách Lý Như Yên.

"Không có việc gì." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Chỉ chốc lát sau, bóng dáng Tử Tiêu và Thứ Hồn cắt qua không gian xuất hiện trước mặt bọn họ, vì Thứ Hồn lưu chút mặt mũi, Tử Tiêu không có ngồi trên người nó. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, Tử Tiêu lập tức cọ qua.

"Tiểu Diệp nhi, ta sắp chết, nàng có nhớ ta không ?" Tử Tiêu ôm cổ Độc Cô Thiên Diệp, mặc kệ bao nhiêu tướng lãnh một bên đang nhìn.

Độc Cô Thiên Diệp đẩy đầu Tử Tiêu ra, bất mãn trừng mắt hắn. Nàng còn nhớ hắn nói muốn chuyện thú Thần Sáng Thế đâu!

"Sao vậy?" Tử Tiêu không biết Độc Cô Thiên Diệp làm sao vậy, nghi hoặc hỏi.

"Hừ!" Độc Cô Thiên Diệp hừ lạnh một tiếng, đưa hắn đi Luyện Yêu Hồ.

Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu rời khỏi, mọi người đều không có kinh ngạc, chỉ xem thư hai người là lâu không gặp mặt nên đi thân thiết. Thứ Hồn thì cau mày nhìn Bách Lý Như Yên.

Đinh Đông nhìn thấy là Tử Tiêu và Thứ Hồn, thân thể căng thẳng trầm tĩnh lại, Bách Lý Như Yên cảm kích cười cười với hắn. Thứ Hồn tổng thấy tươi cười của nàng rất chói mắt, muốn dùng móng vuốt sắc nhọn của mình cào nát nó!

Bởi vì chuyện lần trước, Bách Lý Như Yên nhìn Thứ Hồn không có thiện cảm gì, nhìn hắn một cái, xoay người rời khỏi.

"Ngươi..." Thứ Hồn không nghĩ tới Bách Lý Như Yên không để ý tới mình lập tức rời khỏi, muốn bắt nàng lại, bị Đinh Đông lắc mình một cái chặn. "Công chúa có chuyện, không bằng ta và ngươi đi một chút. Phong cảnh quỷ nguyệt hồ này không sai, ngươi muốn nhìn xem hay không?"

Thứ Hồn làm sao muốn du hồ với Đinh Đông, nhìn bóng dáng Bách Lý Như Yên, oán hận trả lời: "Không cần!"

" Vậy Đinh Đông cũng đi cho đại quân chuẩn bị hồi cung, Thứ Hồn tùy ý." Đinh Đông nói xong, đuổi theo bóng dáng Bách Lý Như Yên rời khỏi.

"Các ngươi..." Thứ Hồn không nghĩ tới Đinh Đông cứ như vậy đi rồi, lạnh nhạt mình ở một bên, "Tức chết ta !"

Độc Cô Thiên Diệp trực tiếp đưa Tử Tiêu vào phòng mình trong Luyện Yêu Hồ, đẩy hắn lên giường, mình thì ngồi bên cạnh bàn, mắt lạnh nhìn hắn.

Tử Tiêu cảm giác được Độc Cô Thiên Diệp đang tức giận, nằm nghiêng ở trên giường, một tay chống đầu nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: "Tiểu Diệp nhi đây là muốn ăn luôn ta sao?"

"Không mặt mũi không da!" Độc Cô Thiên Diệp tức giận như trước.

" Nếu nàng muốn ăn luôn ta, không cần phải gióng trống khua chiêng như vậy đâu, tuy ta rất muốn toàn thế giới đều biết ta là người của nàng, nhưng là nàng bắt ta đi trước mặt quân đội của Như Yên như vậy, đối với hình tượng của nàng cũng không tốt đâu? Bọn họ còn có thể nghĩ nàng đói khát khó nhịn đó!" Tử Tiêu tiếp tục nói.

"Cút!" Độc Cô Thiên Diệp thiếu chút nữa bị lời nói Tử Tiêu làm nghẹn, cầm ly trà trên bàn ném hắn.

Tay Tử Tiêu tiếp được ly trà, lại vung, ly trà lại bay về trên bàn. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp tức giận thật, linh lực trên tay vừa động, ngưng tụ thành một luyện không, trói chặt eo nhỏ Độc Cô Thiên Diệp, kéo nàng đến trên giường, mình thì xoay người một cái, đặt nàng ở phía dưới.

Độc Cô Thiên Diệp không đề phòng Tử Tiêu sẽ bắt mình lên giường, chờ nàng phản ứng tới được thì mình đã bị hắn đặt dưới thân, nhìn hai mắt hắn tràn ngập ý cười, nàng lãnh nghiêm mặt nói: " CGiáng đi xuống cho ta!"

"Không đi!" Tử Tiêu nhìn khuôn mặt tức giận của Độc Cô Thiên Diệp, vô lại nói, "Vẫn là nói nàng muốn ở trên? Chuyện này thì có thể." Nói xong hắn ôm Độc Cô Thiên Diệp lăn một vòng trên giường, thành nàng ở trên, mình ở dưới.

Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới Tử Tiêu thật sự đưa mình lên trên, cảm nhận được dưới thân nơi nào đó chạm đến cứng rắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, mắng: "Lưu manh!"

Tử Tiêu đỉnh đỉnh thân thể lên trên, nói: "Lưu manh cũng chỉ lưu manh với một mình nàng!"

Lời nói của Tử Tiêu làm cho cơn tức Độc Cô Thiên Diệp lại nổi lên, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Một mình? Ngươi xác định?"

Tử Tiêu cảm thấy giọng điệu khi Độc Cô Thiên Diệp nói lời này rất kỳ lạ, nói: " Nàng làm sao vậy?"

"Không phải ngươi nói muốn kết hôn với người khác sao? Ngươi có thể nói như vậy, ai biết ngươi còn có lưu manh với người khác quá không, nói người khác muốn kết hôn với nàng không!" Độc Cô Thiên Diệp cắn môi nói.

Tử Tiêu nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp, nghĩ đến việc nàng đã khôi phục trí nhớ Thần Sáng Thế, lập tức hiểu được nguyên nhân nàng tức giận. Ôm nàng nghiêng người, lại đặt nàng dưới thân, sau đó hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, dùng đầu lưỡi cắn môi nàng mở ra, cảm thấy nàng không cắn mình nữa mới buông ra.

" Nàng ghen tị!" Tử Tiêu nhìn người dưới thân nói.

Độc Cô Thiên Diệp chuyển mặt tới một bên không nhìn hắn, cũng không phủ nhận lời hắn nói.

Tử Tiêu chuyển mặt nàng lại đây, nhìn ánh mắt của nàng, thâm tình chân thành nói: "Ta là nói chờ ta trưởng thành sẽ cưới nàng, nhưng khi đó ta cũng không thích nàng, chỉ là vì không biết vì sao nam nhân và nữ nhân phải cùng một chỗ, muốn biết ý ta nghĩa cùng một chỗ, mới có thể nói muốn cưới nàng. Từ khi sinh mệnh bắt đầu tới bây giờ và đến sau này, ta chỉ thích một mình nàng, cũng chỉ sẽ thích một mình nàng!"



"Hừ!" Độc Cô Thiên Diệp vẫn không để ý tới hắn, lại chuyển mặt sang một bên.

Tử Tiêu hơi thất bại, chôn đầu trong gáy của nàng, nói: " Nàng muốn ta nói thế nào mới cịu nguôi giận đây ? Nếu không ta móc tim ra cho nàng xem xem nhé?"

Tử Tiêu nói xong đứng dậy xuống dưới, lấy một cây chủy thủ ra muốn đâm vào tim mình, bị một đạo linh lực của Độc Cô Thiên Diệp đánh bay chủy thủ.

"CGiáng khi dễ người ta!" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, cảm thấy cái mũi ê ẩm, có lệ xúc động muốn rơi.

Hắn biết rõ mình sẽ không cho hắn làm như vậy, còn muốn làm như thế, là chắc chắc nàng luyến tiếc sao?

Tử Tiêu vốn chỉ là nói giỡn, muốn làm cho Độc Cô Thiên Diệp vui vẻ lên, không nghĩ tới hoàn toàn ngược lại, làm cho nàng càng đau lòng. Hắn đi đến bên giường ngồi xuống, ôm nàng vào trong ngực, cúi người hôn hôn ánh mắt của nàng, nói: "Thực xin lỗi, đều là ta sai rồi, đừng đau lòng được không?"

"Trứng thối!" Độc Cô Thiên Diệp rầu rĩ nói.

" Phải, ta là trứng thối." Tử Tiêu nói.

"Không cho phép khi dễ ta!" Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục nói.

"Ta không khi dễ nàng, ta cho nàng khi dễ, chỉ cho nàng khi dễ, được không?" Tử Tiêu dỗ.

"Lần sau cGiáng còn như vậy, ta thật sự cho cGiáng móc tim ra!" Độc Cô Thiên Diệp hung hăng nói.

"Không có lần sau, sau này ta không dám như vậy nữa." Tử Tiêu nói. Nhìn nàng lã chã chực khóc, hắn cảm thấy tim mình đau thật đau, làm sao còn dám có lần sau? !

Nhưng ra vẻ đã bị dọa, nàng cũng tạm thời bỏ chuyện rối rắm ban đầu qua một bên .

"Ta yêu nàng, kiếp này kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, cũng chỉ yêu một mình nàng..." Hắn ghé vào tai nàng bên, chậm rãi nói.

Thứ Hồn ngồi xếp bằng nổi giữa không trung, nhìn hai người Bách Lý Như Yên và Đinh Đông nói nói cười cười, trong lòng cảm thất rất rầu rĩ. Cũng may không lâu sau Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu đi ra .

"Thiên Diệp." Bách Lý Như Yên nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đi ra, vẫy vẫy với tay nàng. Độc Cô Thiên Diệp đi qua, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ca ca vừa mới truyền tin tức đến, nói chỗ của Hắc Ám Linh Châu. Nhưng chưa nói là ở nơi nào, bảo chúng ta đi về." Bách Lý Như Yên nói, "Lúc nói giống như đã xảy ra chuyện khẩn cấp gì đó, gián đoạn. Tớ lo lắng đã xảy ra chuyện quan trọng gì, bằng không ca ca sẽ không ngay cả chỗ Linh Châu cũng không nói đã cắt đứt ."

Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu liếc mắt một cái, họ đều hiểu Mộng Thiên Quân, nói: "Chúng ta chạy về đi!"

" Được!"

Cảm thấy tình huống khẩn cấp, bọn Độc Cô Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên đi về trước, để đại bộ đội ở phía sau, cho Đinh Đông mang về. Tiểu Hỏa mang theo bọn họ một tầng một tầng xuyên qua, hai ngày sau về tới hoàng cung.

"Ca ca, xảy ra chuyện gì ?" Bách Lý Như Yên mang theo bọn Độc Cô Thiên Diệp trực tiếp đi vào đại điện, nhìn Mộng Thiên Quân.

Mộng Thiên Quân đang ưu sầu tình huống hiện tại, nghe giọng Bách Lý Như Yên, ngẩng đầu nhìn mấy người đi vào.

" Mọi người đến đây." Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, vẻ mặt Mộng Thiên Quân hơi ngây ra một lúc, nói với mọi người.

"Thiên Quân, xảy ra chuyện gì?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Mộng Thiên Quân thấy bọn Tử Tiêu đều tới gần, nói: "Ngu Hành đột phá phòng ngự địa ngục Vô Gian, mở ra thông đạo Thiên Kinh giới tới nơi này, không ít người của Duy Hòa đội đã đi vào địa ngục ."

"Sao Ngu Hành lại đột nhiên muốn nhúng tay chuyện nơi này của chúng ta?" Bách Lý Như Yên hỏi.

"Hẳn là biết ta khôi phục trí nhớ, lại tới nơi này tìm Hắc Ám Linh Châu, sợ ta tìm được Hắc Ám Linh Châu khôi phục thực lực." Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ nói.

"Cậu khôi phục trí nhớ không phải chuyện tốt sao? Vì sao hắn muốn ngăn cản cậu..." Bách Lý Như Yên đột nhiên nghĩ đến cái gì, trừng mắt to, nói: "Chẳng lẽ ngày đó ở trong phòng..."

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Như các ngươi suy nghĩ."

Nàng đánh một đạo linh lực đi ra ngoài, một hình ảnh hiện ra trong không trung, đúng là chuyện khi nàng phong ấn thạp đại thần khí bị Cùng Kỳ đánh lén. Xem xong ba người đều tức giận không thôi.

"Không nghĩ tới cư nhiên là hắn!" Mộng Thiên Quân tức giận nói, "Sớm biết là hắn, ta nhất định diệt hắn!"

"Nếu biết thế này, lúc trước nên giúp Dung Tu." Tử Tiêu cũng rất tức giận.

Không nghĩ tới mọi người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Thần Sáng Thế cho Ngu Hành sinh mệnh, dạy hắn tu luyện, cho hắn lực lượng, hắn cuối cùng cư nhiên xuống tay với nàng!

Độc Cô Thiên Diệp kêu Giản Ước Chi lên, nói: "Giờ mấy người các ngươi đều trở về."

"Còn có Hà Hi..." Mộng Thiên Quân nói, thấy Độc Cô Thiên Diệp nhìn Bách Lý Như Yên, nói: "Hà Hi chuyển thế không phải Như Yên chứ?"

Độc Cô Thiên Diệp cười gật gật đầu.

Bách Lý Như Yên thấy vẻ mặt Mộng Thiên Quân không thể tin được, một cước đạp lên trên chân hắn, oán hận nói: "Huynh là cái gì biểu tình? Ta không thể là Hà Hi sao?"

Giờ Mộng Thiên Quân có vẻ sợ Bách Lý Như Yên, nhìn thấy nàng tức giận, nói: "Không phải, ta cảm thấy cha chúng ta thật là lợi hại, sinh hai đứa con, hai đứa đều có thân phận bất phàm ."

"Hừ!" Bách Lý Như Yên mới thu chân mình lại, nghĩ nghĩ hỏi: "Ca, Ngu Hành kêu bao nhiêu người đến ?"

Nói đến trạng huống bây giờ, Mộng Thiên Quân thu liễm tươi cười, nói: "Đã muốn mang hết người của Duy Họa đội đến, còn những thế lực khác, ta nghĩ hắn hẳn là phái tất cả thế lực của hắn đến đây, muốn một lưới bắt hết chúng ta!"

"Chuyện nội loạn còn chưa xử lý xong, Ngu Hành lại đây, tình huống lúc này hơi khó giải quyết." Bách Lý Như Yên nói.

Mộng Thiên Quân gật gật đầu: "Nhưng hắn không có khả năng trực tiếp thống trị địa ngục Vô Gian, cho nên khả năng lớn nhất là hợp tác với mấy lão quỷ kia. Ta đã triệu tập tất cả thế lực rồi, toàn lực giám thị hành động của Ngu Hành và đám người kia."

"Ta nói cho Hắc Tử một chút, cũng gọi người của ta tới." Tử Tiêu nói, "Nếu Ngu Hành hắn muốn đến đây, chúng ta giải quyết hết ân oán một lượt vậy."

" Tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook