Tiểu Tình Thơ Của Kỷ Tiên Sinh
Chương 9: Kiều tiểu thư, hình như cô không biết sợ là cái gì
Tần Nhược Hư
09/09/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong đó có ý cười không rõ, giống như đang bảo cô không biết tự lượng sức mình.
Có phải bắt đầu từ tối hôm qua hay không, giữa cô và Kỷ Vân Thâm đã không thể vô duyên vô cớ gặp nhau?
Cho dù, thật sự là trùng hợp.
"Nếu tôi nói đúng là trùng hợp, có phải sẽ tỏ ra làm dáng quá mức hay không?"
Kỷ Vân Thâm lười biếng quơ quơ ly rượu chát trong tay, nước rượu màu đỏ ở trong ly đung đưa theo động tác của anh, lay động theo từng vòng, dưới ánh đèn rực rỡ, tản ra tầng tầng quyến rũ, anh nhấp một ngụm rượu, cười mà như không cười nói: “Có chút."
Kiều Mạn cười tự nhiên hào phóng, bước lên trước một bước, đôi cánh tay trắng nõn như ngó sen to gan vòng quanh cổ người đàn ông, môi kề sát bên tai anh, giọng điệu êm ái, khiêu khích lòng người, cô nói: “A Thâm, xem ra anh còn chưa hiểu tôi lắm, tôi cũng không phải là người phụ nữ thích dây dưa."
Người đàn ông hứng thú đối mặt với cô, không đẩy cô ra, nhưng cũng không đáp lại: “Kiều tiểu thư, hình như cô không biết sợ là cái gì."
Anh ngừng nói, hít một hơi thuốc, phả khói thuốc ra, sau làn khói mù mỏng manh bao quanh, đôi mắt hơi híp lại, trầm tĩnh, lạnh lùng, làm người không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
"Hoặc nói là, Kiều tiểu thư chỉ thích tinh thần của loại nghé con mới sinh không sợ cọp này."
Kiều Mạn chớp chớp đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu, dịu dàng nở nụ cười phong tình vạn chủng: “Lời này cứ để sau này hãy nói, tối nay tôi thật sự không đến tìm anh, a Thâm."
Sau đó cô ngồi dậy, nhìn thấy Phó Thanh Sơn ngồi phía sau lưng anh sửng sốt, mỉm cười trêu ghẹo: “Bạn của anh à? Đẹp trai thế, giống y như anh, vừa già vừa đẹp trai."
Khoảng mấy giây sau, Phó Thanh Sơn mới phản ứng được, lúc nhìn sang, bóng người phụ nữ mảnh đã ưu nhã đi đến chỗ người đàn ông ở trong góc.
"Cái gì gọi là vừa già vừa đẹp trai? Con gái bây giờ muốn làm tổn thương người cũng không cần phải nói mấy chữ như vậy chứ?"
Phó Thanh Sơn dở khóc dở cười: “Lão Kỷ, không thể không nói, miệng mồm của cô gái này rất lanh lợi, sau này đủ để tiếp cậu đấy."
...
Dưới ánh đèn mờ nhạt trong góc hội sở, bóng người của Tương Anh Đông bị ánh sáng ảm đạm in dấu trên tường, trước mặt anh ta bày đầy chai rượu, có vẻ đã uống không ít.
"Tương tiên sinh mượn rượu giải sầu, có tâm sự gì à?"
Kiều Mạn ngồi vào trên ghế đối diện anh ta, ánh mắt tràn đầy ý cười: “À, không đúng, bây giờ cả sự nghiệp lẫn tình trường của Tương tiên sinh đều lên như diều gặt gió, phải nói là uống rượu chúc mừng mới đúng."
Tương Anh Đông cất giọng nói bằng giọng điệu trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi: “Mạn Mạn, có phải em chưa bao giờ coi trọng anh hay không?"
Mặc kệ sáu năm tình cảm thì làm sao, không ai có thể thờ ơ được, Kiều Mạn cũng vậy.
“Đợi đến gió đông thổi thuận, không phụ xuân quang không phụ khanh(*), Tương tiên sinh, xin hỏi ngươi làm được sao?"
(*) Một câu thơ trong bài thơ của Thương Ương Gia Thố, mình không tìm được bài thơ này dịch ra tiếng Việt, nhưng với giới yêu thơ hay yêu Tây Tạng thì cái tên Thương Ương Gia Thố này cực kỳ nổi tiếng.
Tương Anh Đông trầm mặc, lại rót ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Kiều Mạn cau cau mày lại, không muốn tiếp tục nói đề tài này nữa: “Tương tiên sinh, tôi không có hứng thú tham gia bộ phim cẩu huyết lúc tám giờ giữa anh và Tiếu Mộng, cũng chưa từng nghĩ muốn tham gia, nên xin anh sau này đừng liên lạc với tôi nữa..."
Nói đến đây, cô đưa mắt nhìn về phía quầy ba, ánh mắt trở nên thâm tình chân thành: “Dù sao... Tôi không muốn vướng phải tội danh dây dưa không rõ với bạn trai cũ ở trước mặt bạn trai hiện tại."
Tương Anh Đông thất vọng cười khổ, nhưng trong giọng nói không che giấu được sự dịu dàng, anh nói: “Mạn Mạn, nếu đã tới đây rồi, em uống một ly với anh đi."
Anh ta đẩy ly rượu tới, chất lỏng màu vàng nhạt hơi lắc lư trong chiếc ly trong suốt, tuy cô không nghiên cứu gì về rượu, nhưng cô biết, đây là rượu Brandi.
Trong đó có ý cười không rõ, giống như đang bảo cô không biết tự lượng sức mình.
Có phải bắt đầu từ tối hôm qua hay không, giữa cô và Kỷ Vân Thâm đã không thể vô duyên vô cớ gặp nhau?
Cho dù, thật sự là trùng hợp.
"Nếu tôi nói đúng là trùng hợp, có phải sẽ tỏ ra làm dáng quá mức hay không?"
Kỷ Vân Thâm lười biếng quơ quơ ly rượu chát trong tay, nước rượu màu đỏ ở trong ly đung đưa theo động tác của anh, lay động theo từng vòng, dưới ánh đèn rực rỡ, tản ra tầng tầng quyến rũ, anh nhấp một ngụm rượu, cười mà như không cười nói: “Có chút."
Kiều Mạn cười tự nhiên hào phóng, bước lên trước một bước, đôi cánh tay trắng nõn như ngó sen to gan vòng quanh cổ người đàn ông, môi kề sát bên tai anh, giọng điệu êm ái, khiêu khích lòng người, cô nói: “A Thâm, xem ra anh còn chưa hiểu tôi lắm, tôi cũng không phải là người phụ nữ thích dây dưa."
Người đàn ông hứng thú đối mặt với cô, không đẩy cô ra, nhưng cũng không đáp lại: “Kiều tiểu thư, hình như cô không biết sợ là cái gì."
Anh ngừng nói, hít một hơi thuốc, phả khói thuốc ra, sau làn khói mù mỏng manh bao quanh, đôi mắt hơi híp lại, trầm tĩnh, lạnh lùng, làm người không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
"Hoặc nói là, Kiều tiểu thư chỉ thích tinh thần của loại nghé con mới sinh không sợ cọp này."
Kiều Mạn chớp chớp đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu, dịu dàng nở nụ cười phong tình vạn chủng: “Lời này cứ để sau này hãy nói, tối nay tôi thật sự không đến tìm anh, a Thâm."
Sau đó cô ngồi dậy, nhìn thấy Phó Thanh Sơn ngồi phía sau lưng anh sửng sốt, mỉm cười trêu ghẹo: “Bạn của anh à? Đẹp trai thế, giống y như anh, vừa già vừa đẹp trai."
Khoảng mấy giây sau, Phó Thanh Sơn mới phản ứng được, lúc nhìn sang, bóng người phụ nữ mảnh đã ưu nhã đi đến chỗ người đàn ông ở trong góc.
"Cái gì gọi là vừa già vừa đẹp trai? Con gái bây giờ muốn làm tổn thương người cũng không cần phải nói mấy chữ như vậy chứ?"
Phó Thanh Sơn dở khóc dở cười: “Lão Kỷ, không thể không nói, miệng mồm của cô gái này rất lanh lợi, sau này đủ để tiếp cậu đấy."
...
Dưới ánh đèn mờ nhạt trong góc hội sở, bóng người của Tương Anh Đông bị ánh sáng ảm đạm in dấu trên tường, trước mặt anh ta bày đầy chai rượu, có vẻ đã uống không ít.
"Tương tiên sinh mượn rượu giải sầu, có tâm sự gì à?"
Kiều Mạn ngồi vào trên ghế đối diện anh ta, ánh mắt tràn đầy ý cười: “À, không đúng, bây giờ cả sự nghiệp lẫn tình trường của Tương tiên sinh đều lên như diều gặt gió, phải nói là uống rượu chúc mừng mới đúng."
Tương Anh Đông cất giọng nói bằng giọng điệu trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi: “Mạn Mạn, có phải em chưa bao giờ coi trọng anh hay không?"
Mặc kệ sáu năm tình cảm thì làm sao, không ai có thể thờ ơ được, Kiều Mạn cũng vậy.
“Đợi đến gió đông thổi thuận, không phụ xuân quang không phụ khanh(*), Tương tiên sinh, xin hỏi ngươi làm được sao?"
(*) Một câu thơ trong bài thơ của Thương Ương Gia Thố, mình không tìm được bài thơ này dịch ra tiếng Việt, nhưng với giới yêu thơ hay yêu Tây Tạng thì cái tên Thương Ương Gia Thố này cực kỳ nổi tiếng.
Tương Anh Đông trầm mặc, lại rót ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Kiều Mạn cau cau mày lại, không muốn tiếp tục nói đề tài này nữa: “Tương tiên sinh, tôi không có hứng thú tham gia bộ phim cẩu huyết lúc tám giờ giữa anh và Tiếu Mộng, cũng chưa từng nghĩ muốn tham gia, nên xin anh sau này đừng liên lạc với tôi nữa..."
Nói đến đây, cô đưa mắt nhìn về phía quầy ba, ánh mắt trở nên thâm tình chân thành: “Dù sao... Tôi không muốn vướng phải tội danh dây dưa không rõ với bạn trai cũ ở trước mặt bạn trai hiện tại."
Tương Anh Đông thất vọng cười khổ, nhưng trong giọng nói không che giấu được sự dịu dàng, anh nói: “Mạn Mạn, nếu đã tới đây rồi, em uống một ly với anh đi."
Anh ta đẩy ly rượu tới, chất lỏng màu vàng nhạt hơi lắc lư trong chiếc ly trong suốt, tuy cô không nghiên cứu gì về rượu, nhưng cô biết, đây là rượu Brandi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.