Chương 11: Ám sát
Hấp Miêu Thành Tiên
10/10/2023
Một ngày mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần đến tận đêm muộn mới kết
thúc. Lúc Giang Tố Luật tan làm đã thấy Trình Phản ngồi trên sô pha ngủ
gà ngủ gật không biết từ khi nào. Hôm nay anh không rời khỏi văn phòng
nửa bước nên cũng không rõ Trình Phản đã ở chỗ này đợi bao lâu. Anh đột
nhiên có chút áy náy.
Giang Tố Luật nhẹ nhàng lay hắn dậy, Trình Phản buồn ngủ cố gắng mở to đôi mắt nhập nhèm của mình, bộ dạng lười biếng nhìn Giang Tố Luật trước mặt, thanh âm khàn khàn mang theo sự ngái ngủ rõ ràng: "Anh cần gì sao?"
Giang Tố Luật bị ánh mắt mê mang của hắn nhìn đến mức căng thẳng, thân thể có chút cứng đờ, anh khẽ ho một tiếng: "Tan tầm rồi, cậu nhanh về nhà đi."
Trình Phản xoa xoa đôi mắt đứng lên, duỗi eo lười biếng, đánh cái ngáp, rồi đi theo Giang Tố Luật hướng tới thang máy.
"Từ mai hết giờ làm thì cậu cứ về đi thôi, không cần đợi tôi đâu."
Trình Phản lại ngáp thêm cái nữa, hàm hồ nói: "Nhỡ đâu anh có việc đột ngột cần đến tôi thì sao? Dù gì tôi cũng nhàn rỗi mà, về nhà thì ngoài ngủ ra tôi chẳng biết làm gì."
Loại thái độ tùy ý này của hắn có điểm làm Giang Tố Luật thấy không thoải mái.
Nhưng Trình Phản cũng không để ý, hắn quay đầu nhìn lại một hành lang hai bên đen như mực, chỉ còn chừa lại ánh đèn trên đầu le lắt phản chiếu cái bóng của hai người, lại thuận miệng nói: "Với lại anh một thân một mình tăng ca trong tầng lầu tối tăm như vậy không sợ sao? Tôi ở lại coi như bồi anh đó nha."
"Không cần đâu." Giang Tố Luật có chút buồn bực, quay đầu lại trừng mắt nhìn Trình Phản. Đây đơn giản chỉ là một lời quan tâm chăm sóc vô cùng bình thường, không hiểu sao qua tai Giang Tố Luật lại kèm thèm theo chút khinh thường. Hơn nữa loại ôn nhu này cũng khiến Giang Tố Luật bực bội, anh là ông chủ, Trình Phản chỉ là thư ký mà thôi, bọn họ là mối quan hệ chủ tớ, không phải bằng hữu bạn bè.
Không biết là do Giang Tố Luật trừng mắt chưa đủ lộ liễu hay là do hành lang không đủ sáng mà Trình Phản vẫn không chú ý tới bên này, lại nhàn nhạt hỏi: "Vậy anh thực sự sẽ không sợ thật sao?"
Giang Tố Luật không trả lời hắn.
Trình Phản gõ gõ đầu: "À, tôi quên mất trong phòng anh còn có 233 mà nhỉ. Cơ mà 233 là người máy thật hả? Tôi cảm thấy trừ bỏ vẻ bề ngoài ra thì nó phải giống nhân loại đến 95%."
Nói đến 233, Trình Phản không nhịn được hứng thú, liên tục đặt câu hỏi: "Tôi thấy nó thông minh ghê, không tính đến việc trí tuệ của nó giống với người bình thường mà thậm chí còn thông minh hơn nhiều, anh đến ngân hàng hay mấy tiệm cà phê bên cạnh mà xem, 233 với bọn rô bốt ở đó hoàn toàn không giống nhau, lần trước lúc đến xưởng sản xuất tôi cũng có ngó qua nhưng chẳng có loại người máy nào giống nó, chẳng lẽ FTG chỉ sản xuất độc quyền một mình nó thôi sao?"
"Với lại, tại sao anh không có ý định cho người khác biết đến sự tồn tại của 233 vậy? Nếu 233 được công bố ra bên ngoài thì chắc chắn FTG không ai địch lại nổi luôn đó?"
Trình Phản liên tục đặt câu hỏi đập vào mặt Giang Tố Luật, không hề chú ý tới đối phương hoàn toàn không muốn trả lời, cuối cùng Giang Tố Luật cũng không nhịn nổi nữa.
"233 là sản phẩm luận án của tôi. Nếu muốn chính thức sản xuất số lượng lớn để bán ra bên ngoài trước tiên phải để nó tiếp nhận giám sát bảo đảm an toàn từ phía chính phủ đã. Cấu trúc bên trong của 233 cũng sử dụng rất nhiều kỹ thuật, nếu muốn công khai còn phải xin thêm công tác kiểm tra tổng thể của hội đồng. Với tình hình hiện tại của tôi thì lấy đâu ra thời gian mà làm mấy chuyện đó."
Đúng lúc thang máy vừa tới, Trình Phản đột ngột nắm lấy bả vai Giang Tố Luật, đem cả người anh xoay qua. Hai con mắt hắn kinh ngạc mở to, vẻ buồn ngủ cũng bay sạch đi đâu mất: "Anh nói 233 là do chính tay anh làm á?"
"Ừ."
Trình Phản ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, biểu tình thập phần khoa trương: "Đậu má, anh là thiên tài công nghệ hả?"
Giang Tố Luật ngượng ngùng: "Tôi làm bảy, tám năm, thất bại 232 lần mới tạo nên được 233 hoàn chỉnh như hiện tại."
Từ hồi Giang Tố Luật mới bắt đầu bước chân vào ngưỡng cửa đại học anh đã luôn hứng thú với việc chế tạo người máy trí năng. Trước mắt thì người máy phần lớn đều có thể lý giải được hết mệnh lệnh của con người, đối với việc tìm kiếm thông tin và mở rộng thông tin chúng nó chỉ có thể dựa trên tập lệnh có sẵn mà hoạt động, còn thử yêu cầu xử lý thông tin và đưa ra kết luận mở rộng chuyên sâu thì điều đó là không thể. Nếu nói đến hệ thống xử lý hoàn hảo nhất thì chắc chắn đó chính là não bộ con người, 233 chỉ là trí năng người máy mà Giang Tố Luật vụng về bắt chước mô tả lại bộ máy hoàn mỹ đó thôi.
"Đầy người dù có thất bại hàng nghìn lần cũng không thể làm được như anh đâu."
Nghe được Trình Phản khích lệ như vậy, Giang Tố Luật tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng. Cửa thang máy vì chờ đợi quá lâu mà không nhận được mệnh lệnh hoạt động nên đã đóng lại tự khi nào, lúc này Giang Tố Luật mới nhận ra Trình Phản vẫn chưa buông vai anh ra. Anh khẽ vặn vẹo, Trình Phản cơ hồ cũng phản ứng được mình thất thố, vội buông tay.
Thang máy lại lần nữa mở ra, bọn họ một trước một sau bước vào, Giang Tố Luật mới nói: "Cũng không phải kỹ thuật đặc biệt cao siêu gì, chỉ là cậu mới lần đầu nhìn thấy nên cảm thấy hiếm lạ là điều đương nhiên."
Trình Phản nhún vai: "Có lẽ vậy đi. Nhưng sao tôi cảm thấy anh lúc nào cũng không có niềm tin vào bản thân mình thế?"
Nghe hắn nói lời này, Giang Tố Luật chỉ nhìn chằm chằm vào kẽ hở giữa cửa thang máy, im lặng không trả lời.
Trình Phản luôn như vậy, hắn luôn dễ dàng nhìn thấy mọi tâm thái của anh, giống như việc anh sợ hãi điều gì, che dấu cái gì dù anh cố gắng che đậy chúng kín kẽ dưới hai từ bí mật nhưng lại mặc định bị vạch trầm trước ánh mắt của Trình Phản. Lời khích lệ vừa rồi có lẽ là cái khoa trương nhất trong suất gần ba mươi năm cuộc đời của Giang Tố Luật. Đến nỗi Giang Thành Viễn từng nói với anh, những thứ anh làm ra quá vô dụng chứ đừng nói đến việc sẽ được hội đồng phê duyệt, ông ấy kêu anh không cần quá tốn sức làm gì.
Trước kia khích lệ cùng tán thành là điều anh vẫn hằng ao ước, nhưng anh đã từng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của mình chỉ để mong chờ một lời khen ngợi đơn thuần, ấy thế mà kết quả cuối cùng phải tự thất vọng rồi lại tự ghê tởm, nên sau đó đối với anh dù có được sự công nhận của người khác hay không cũng không quá quan trọng lắm. Thế cho nên bây giờ khi nhận được lời khen ngợi bất ngờ củaTrình Phản, anh đột nhiên không biết nên cư xử sao cho đúng, bất kể bày ra thái độ gì anh đều cảm thấy mình thật đáng thương.
Giang Tố Luật trầm mặt đi ra khỏi trụ sở chính của FTG. Trình Phản vẫn đi đến trụ nạp điện bên cạnh để lấy xe máy, Giang Tố Luật một mình đứng tại chỗ chờ xe tư nhân của mình.
Giang Tố Luật ngẩng mặt lên, xung quanh bốn phía đều bị bao bọc bởi những tòa nhà cao tầng, khoảng trời trên cao như cái miệng giếng nhỏ, mà anh giống như con ếch bị giam cầm trong chính lòng giếng đầy ánh đèn rực rỡ vậy.
Xe tư nhân đã tới, anh nhìn về phía kia liền thấy Trình Phản cũng đã lấy xong moto của mình, nhưng khó hiểu là sao hắn lại lái xe hướng anh mà vít ga phi tới vậy, hơn nữa biểu cảm còn thập phần dọa người.
Giang Tố Luật không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn chằm chằm biểu cảm của Trình Phản mà sợ hãi lui về sau. Nhưng mà bước chân còn chưa kịp vững liền bị Trình Phản nắm tay kéo anh về bảo vệ đằng sau hắn. Giang Tố Luật cảm giác như chính mình vừa biến thành một cái túi nilong mỏng dính, chỉ cần gió thổi theo động tác của Trình Phản thôi là thân thể anh liền bay vèo vèo, chờ đến khi anh đứng vững rồi mới nhận ra bản thân không biết đã được cánh cửa xe tư nhân che chắn từ lúc nào.
Giang Tố Luật vẫn không nhận thức được ban nãy suýt chút nữa là đã bị người ta đâm xuyên eo, bây giờ anh hoàn toàn bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng váng.
Không biết tên lạ mặt trùm kín mít từ đầu tới chân một cây đen ngòm này từ đâu chui ra, trên tay hắn còn cầm theo một cây dao găm, lưỡi dao lóe hàn quang sắc lạnh, một đường khảm sâu vào trong cánh tay của Trình Phản, máu tươi theo miệng vết thương ồ ạt chảy ra.
Giang Tố Luật lúc này mới kịp ý thức được tên hắc y nhân này ban nãy chính là nhằm vào anh mà ra tay, anh lập tức mở ra quang não trên mu bàn tay, một bên triệu tập người máy bảo an của tập đoàn tới, một bên nhanh chóng gọi cho đồn cảnh sát gần nhất.
Trình Phản hướng Giang Tố Luật hô: "Mau vào trong xe."
Lúc này kẻ giấu mặt kia mạnh mẽ rút con dao đang nằm trong cánh tay Trình Phản ra, Trình Phản theo quán tính lùi lại. Nhát dao tuy không đến xương nhưng cũng cắt vô cùng sâu khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Hắc y nhân nhân cơ hội Trình Phản lơ đãng liền hướng Giang Tố Luật mà đâm tới, Trình Phản phản xạ cực nhanh ngăn hắn lại, hai người lúc này trong tư thế giằng co anh chết tôi sống. Tên kia thể lực yếu nhưng trong tay hắn có dao, mà Trình Phản dù ngày thường có là Alpha mạnh mẽ đến cỡ nào thì hiện tại tay hắn cũng đang bị thương không hề nhẹ, hoàn toàn cũng không khá hơn tên kia là bao.
Giang Tố Luật ngược lại thế nhưng không có theo lời của Trình Phản lập tức chui vào trong xe, anh quét mắt một lượt xem xung quang có đồ vật gì có thể tự vệ hay không sau đó mới vào xe xem một lượt.
Tên kia cho rằng Giang Tố Luật muốn lên xe chạy trốn, vội nhào người về phía anh. Trình Phản nắm chắc cơ hội, vụt một cái liền bắt được tay cầm dao của hắc y nhân, kéo ngược hắn trở về.
Giang Tố Luật dưới tình thế cấp bách chỉ thấy duy nhất cái thùng rác gần đó là có thể dùng được lúc này, anh vội chạy đến gạt hết đống vỏ rác trên nắp thùng xuống. Sau đó nhằm trúng gáy của tên kìa mà cắn răng đập xuống, thùng rác bằng nhựa vì chịu lực tác động quá lớn mà vỡ đôi, bên trong đủ loại rác thải ào ào đổ xuống hai người phía dưới. May là tên kia cũng chịu ảnh hưởng mà lảo đảo, Trình Phản lập tức lật người ghìm chặt kẻ giấu mặt kia trên mặt đất.
Hai phút sau, đám người máy bảo an theo lệnh của Giang Tố Luật cuối cùng cũng tới, tên hung thủ cuối cùng cũng được chế ngự. Đúng lúc đó phía cảnh sát cũng vừa đến kịp lúc.
Trình Phản bị thương ở tay phải, hắn đành phải chật vật dùng tay trái cầm máu. Giang Tố Luật thấy vậy liền tháo cà vạt của mình xuống, dùng sức quấn vài vòng bịt vết thương giúp hắn.
Giang Tố Luật đầu đầy mồ hôi, anh không biết là do mình mệt mỏi hay vì sợ hãi quá mức nữa.
"Đi thôi, chúng ta phải nhanh đến bệnh viện trước."
Trình Phản ngẩng đầu nhìn thoáng qua xe cảnh sát đang hướng bên này lao tới: "Cảnh sát tới rồi, bọn họ khẳng định muốn hỏi chút chuyện, chúng ta cứ đợi chút đã."
"Nhưng tay cậu......"
"Chút da thịt thôi mà, không vấn đề gì."
"Chảy nhiều máu như vậy mà không có vấn đề gì sao được? Đi bệnh viện đã."
Giang Tố Luật sốt ruột dường như sắp khóc, tình huống vừa rồi quá mức nguy hiểm, đến giờ anh nghĩ lại mà vẫn không khỏi rùng mình, nếu lỡ nhát dao kia mà mà đâm thọc trúng người anh hoặc là Trình Phản, hậu quả thật không dám nghĩ tới.
Trình Phản híp mắt cười hì hì: "Tôi thực sự không sao mà, anh đừng hoảng."
Trình Phản nói như vậy xong, Giang Tố Luật mới nhận ra chính mình vừa rồi có chút thất thố. Cảnh sát tìm bọn họ lấy chút lời khai, ai đúng ai sai vừa nhìn là đã rõ. Lúc cảnh sát kéo khẩu trang của tên kia xuống, không hiểu sao Giang Tố Luật chợt thấy có chút quen mắt.
Thông qua quá trình thẩm vấn của cảnh sát, Giang Tố Luật mới nhớ ra người này là ai. Hóa ra hắn là một quản lý nhỏ ở bộ phận tiêu thụ của FTG đã từ chức cách đây không lâu. Ban đầu khi cổ phiếu của FTG hạ giá thảm khốc do sự xuất hiện của Giang Tố Luật, hắn liền nghĩ cơ hội của mình đến rồi, vung tay vơ vội một loạt cổ phiếu rẻ bèo. Nhưng thời điểm đó, cổ phiếu đã rớt rồi lại càng thảm hơn, cuối cùng hắn cũng không ham nổi được nữa đành phải bán tháo hết cổ phiếu trong tay. Kết quả không chỉ mất vốn thêm nợ mà đến cả vợ con cũng bỏ hắn mà đi. Thế nhưng ai ngờ thời thế đổi thay, FTG đột nhiên Đông Sơn tái khởi, cổ phiếu thậm chí còn bạo hồng hơn cả lúc cựu chủ tịch còn tại vị. Hắn không cam lòng. Hắn cho rằng hậu quả hôm nay mà hắn phải gánh chịu đều do Giang Tố Luật mà ra. Dù sao thì cũng đã cá chết lưới rách, hắn chẳng còn gì phải vướng bận, hắn muốn trả thù.
Kẻ gây rối bị cảnh sát mang đi, bỏ lại trên đường lớn hai người Giang Tố Luật và Trình Phản. Giang Tố Luật mở lời trước: "Cậu không tính đi bệnh viện thì cậu muốn đi đâu?"
"Về nhà a."
"Nhà cậu ở chỗ nào? Hiện giờ tay cậu không thể lái xe, để tôi đặt xe cho cậu nhé."
"Nhà tôi ở Hạ Thành cơ, xe tư nhân không đến tận đó được đâu. Với lại tôi thực sự không sao mà, lái xe cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Hôm nay hẳn là anh bị dọa không ít, nhanh về nghỉ ngơi sớm đi thôi."
Giang Tố Luật cau mày, ánh mắt dừng lại trên cánh tay bị thương của Trình Phản, cà vạt xanh biển của anh đã bị máu nhuộm thành đen. Giang Tố Luật cảm thấy lửa giận của mình đang bay trời đầy, anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận, đành trừng mắt nhìn Trình Phản, lời nói cũng vô tình tăng thêm âm điệu không nhẹ: "Cậu đã như vậy rồi còn đòi lái xe cái gì? Cậu làm ơn nhìn lại tay mình chút đi? Sao lại cứ không chịu nghe lời người khác vậy hả?"
Trình Phản sờ sờ đầu, bất đắc dĩ nói: "Tôi không sao thật mà, với lại tôi có chút không thích bệnh viện cho lắm."
Giang Tố Luật bắt lấy bên tay lành lặn của Trình Phản, đem người nhét vào trong xe tư nhân của mình.
"Hôm nay cậu tạm thời ở nhà tôi một đêm đi."
Ít nhất ở nơi đó anh có thể giúp Trình Phản chiếu cố miệng vết thương thật tốt.
Giang Tố Luật nhẹ nhàng lay hắn dậy, Trình Phản buồn ngủ cố gắng mở to đôi mắt nhập nhèm của mình, bộ dạng lười biếng nhìn Giang Tố Luật trước mặt, thanh âm khàn khàn mang theo sự ngái ngủ rõ ràng: "Anh cần gì sao?"
Giang Tố Luật bị ánh mắt mê mang của hắn nhìn đến mức căng thẳng, thân thể có chút cứng đờ, anh khẽ ho một tiếng: "Tan tầm rồi, cậu nhanh về nhà đi."
Trình Phản xoa xoa đôi mắt đứng lên, duỗi eo lười biếng, đánh cái ngáp, rồi đi theo Giang Tố Luật hướng tới thang máy.
"Từ mai hết giờ làm thì cậu cứ về đi thôi, không cần đợi tôi đâu."
Trình Phản lại ngáp thêm cái nữa, hàm hồ nói: "Nhỡ đâu anh có việc đột ngột cần đến tôi thì sao? Dù gì tôi cũng nhàn rỗi mà, về nhà thì ngoài ngủ ra tôi chẳng biết làm gì."
Loại thái độ tùy ý này của hắn có điểm làm Giang Tố Luật thấy không thoải mái.
Nhưng Trình Phản cũng không để ý, hắn quay đầu nhìn lại một hành lang hai bên đen như mực, chỉ còn chừa lại ánh đèn trên đầu le lắt phản chiếu cái bóng của hai người, lại thuận miệng nói: "Với lại anh một thân một mình tăng ca trong tầng lầu tối tăm như vậy không sợ sao? Tôi ở lại coi như bồi anh đó nha."
"Không cần đâu." Giang Tố Luật có chút buồn bực, quay đầu lại trừng mắt nhìn Trình Phản. Đây đơn giản chỉ là một lời quan tâm chăm sóc vô cùng bình thường, không hiểu sao qua tai Giang Tố Luật lại kèm thèm theo chút khinh thường. Hơn nữa loại ôn nhu này cũng khiến Giang Tố Luật bực bội, anh là ông chủ, Trình Phản chỉ là thư ký mà thôi, bọn họ là mối quan hệ chủ tớ, không phải bằng hữu bạn bè.
Không biết là do Giang Tố Luật trừng mắt chưa đủ lộ liễu hay là do hành lang không đủ sáng mà Trình Phản vẫn không chú ý tới bên này, lại nhàn nhạt hỏi: "Vậy anh thực sự sẽ không sợ thật sao?"
Giang Tố Luật không trả lời hắn.
Trình Phản gõ gõ đầu: "À, tôi quên mất trong phòng anh còn có 233 mà nhỉ. Cơ mà 233 là người máy thật hả? Tôi cảm thấy trừ bỏ vẻ bề ngoài ra thì nó phải giống nhân loại đến 95%."
Nói đến 233, Trình Phản không nhịn được hứng thú, liên tục đặt câu hỏi: "Tôi thấy nó thông minh ghê, không tính đến việc trí tuệ của nó giống với người bình thường mà thậm chí còn thông minh hơn nhiều, anh đến ngân hàng hay mấy tiệm cà phê bên cạnh mà xem, 233 với bọn rô bốt ở đó hoàn toàn không giống nhau, lần trước lúc đến xưởng sản xuất tôi cũng có ngó qua nhưng chẳng có loại người máy nào giống nó, chẳng lẽ FTG chỉ sản xuất độc quyền một mình nó thôi sao?"
"Với lại, tại sao anh không có ý định cho người khác biết đến sự tồn tại của 233 vậy? Nếu 233 được công bố ra bên ngoài thì chắc chắn FTG không ai địch lại nổi luôn đó?"
Trình Phản liên tục đặt câu hỏi đập vào mặt Giang Tố Luật, không hề chú ý tới đối phương hoàn toàn không muốn trả lời, cuối cùng Giang Tố Luật cũng không nhịn nổi nữa.
"233 là sản phẩm luận án của tôi. Nếu muốn chính thức sản xuất số lượng lớn để bán ra bên ngoài trước tiên phải để nó tiếp nhận giám sát bảo đảm an toàn từ phía chính phủ đã. Cấu trúc bên trong của 233 cũng sử dụng rất nhiều kỹ thuật, nếu muốn công khai còn phải xin thêm công tác kiểm tra tổng thể của hội đồng. Với tình hình hiện tại của tôi thì lấy đâu ra thời gian mà làm mấy chuyện đó."
Đúng lúc thang máy vừa tới, Trình Phản đột ngột nắm lấy bả vai Giang Tố Luật, đem cả người anh xoay qua. Hai con mắt hắn kinh ngạc mở to, vẻ buồn ngủ cũng bay sạch đi đâu mất: "Anh nói 233 là do chính tay anh làm á?"
"Ừ."
Trình Phản ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, biểu tình thập phần khoa trương: "Đậu má, anh là thiên tài công nghệ hả?"
Giang Tố Luật ngượng ngùng: "Tôi làm bảy, tám năm, thất bại 232 lần mới tạo nên được 233 hoàn chỉnh như hiện tại."
Từ hồi Giang Tố Luật mới bắt đầu bước chân vào ngưỡng cửa đại học anh đã luôn hứng thú với việc chế tạo người máy trí năng. Trước mắt thì người máy phần lớn đều có thể lý giải được hết mệnh lệnh của con người, đối với việc tìm kiếm thông tin và mở rộng thông tin chúng nó chỉ có thể dựa trên tập lệnh có sẵn mà hoạt động, còn thử yêu cầu xử lý thông tin và đưa ra kết luận mở rộng chuyên sâu thì điều đó là không thể. Nếu nói đến hệ thống xử lý hoàn hảo nhất thì chắc chắn đó chính là não bộ con người, 233 chỉ là trí năng người máy mà Giang Tố Luật vụng về bắt chước mô tả lại bộ máy hoàn mỹ đó thôi.
"Đầy người dù có thất bại hàng nghìn lần cũng không thể làm được như anh đâu."
Nghe được Trình Phản khích lệ như vậy, Giang Tố Luật tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng. Cửa thang máy vì chờ đợi quá lâu mà không nhận được mệnh lệnh hoạt động nên đã đóng lại tự khi nào, lúc này Giang Tố Luật mới nhận ra Trình Phản vẫn chưa buông vai anh ra. Anh khẽ vặn vẹo, Trình Phản cơ hồ cũng phản ứng được mình thất thố, vội buông tay.
Thang máy lại lần nữa mở ra, bọn họ một trước một sau bước vào, Giang Tố Luật mới nói: "Cũng không phải kỹ thuật đặc biệt cao siêu gì, chỉ là cậu mới lần đầu nhìn thấy nên cảm thấy hiếm lạ là điều đương nhiên."
Trình Phản nhún vai: "Có lẽ vậy đi. Nhưng sao tôi cảm thấy anh lúc nào cũng không có niềm tin vào bản thân mình thế?"
Nghe hắn nói lời này, Giang Tố Luật chỉ nhìn chằm chằm vào kẽ hở giữa cửa thang máy, im lặng không trả lời.
Trình Phản luôn như vậy, hắn luôn dễ dàng nhìn thấy mọi tâm thái của anh, giống như việc anh sợ hãi điều gì, che dấu cái gì dù anh cố gắng che đậy chúng kín kẽ dưới hai từ bí mật nhưng lại mặc định bị vạch trầm trước ánh mắt của Trình Phản. Lời khích lệ vừa rồi có lẽ là cái khoa trương nhất trong suất gần ba mươi năm cuộc đời của Giang Tố Luật. Đến nỗi Giang Thành Viễn từng nói với anh, những thứ anh làm ra quá vô dụng chứ đừng nói đến việc sẽ được hội đồng phê duyệt, ông ấy kêu anh không cần quá tốn sức làm gì.
Trước kia khích lệ cùng tán thành là điều anh vẫn hằng ao ước, nhưng anh đã từng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của mình chỉ để mong chờ một lời khen ngợi đơn thuần, ấy thế mà kết quả cuối cùng phải tự thất vọng rồi lại tự ghê tởm, nên sau đó đối với anh dù có được sự công nhận của người khác hay không cũng không quá quan trọng lắm. Thế cho nên bây giờ khi nhận được lời khen ngợi bất ngờ củaTrình Phản, anh đột nhiên không biết nên cư xử sao cho đúng, bất kể bày ra thái độ gì anh đều cảm thấy mình thật đáng thương.
Giang Tố Luật trầm mặt đi ra khỏi trụ sở chính của FTG. Trình Phản vẫn đi đến trụ nạp điện bên cạnh để lấy xe máy, Giang Tố Luật một mình đứng tại chỗ chờ xe tư nhân của mình.
Giang Tố Luật ngẩng mặt lên, xung quanh bốn phía đều bị bao bọc bởi những tòa nhà cao tầng, khoảng trời trên cao như cái miệng giếng nhỏ, mà anh giống như con ếch bị giam cầm trong chính lòng giếng đầy ánh đèn rực rỡ vậy.
Xe tư nhân đã tới, anh nhìn về phía kia liền thấy Trình Phản cũng đã lấy xong moto của mình, nhưng khó hiểu là sao hắn lại lái xe hướng anh mà vít ga phi tới vậy, hơn nữa biểu cảm còn thập phần dọa người.
Giang Tố Luật không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn chằm chằm biểu cảm của Trình Phản mà sợ hãi lui về sau. Nhưng mà bước chân còn chưa kịp vững liền bị Trình Phản nắm tay kéo anh về bảo vệ đằng sau hắn. Giang Tố Luật cảm giác như chính mình vừa biến thành một cái túi nilong mỏng dính, chỉ cần gió thổi theo động tác của Trình Phản thôi là thân thể anh liền bay vèo vèo, chờ đến khi anh đứng vững rồi mới nhận ra bản thân không biết đã được cánh cửa xe tư nhân che chắn từ lúc nào.
Giang Tố Luật vẫn không nhận thức được ban nãy suýt chút nữa là đã bị người ta đâm xuyên eo, bây giờ anh hoàn toàn bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng váng.
Không biết tên lạ mặt trùm kín mít từ đầu tới chân một cây đen ngòm này từ đâu chui ra, trên tay hắn còn cầm theo một cây dao găm, lưỡi dao lóe hàn quang sắc lạnh, một đường khảm sâu vào trong cánh tay của Trình Phản, máu tươi theo miệng vết thương ồ ạt chảy ra.
Giang Tố Luật lúc này mới kịp ý thức được tên hắc y nhân này ban nãy chính là nhằm vào anh mà ra tay, anh lập tức mở ra quang não trên mu bàn tay, một bên triệu tập người máy bảo an của tập đoàn tới, một bên nhanh chóng gọi cho đồn cảnh sát gần nhất.
Trình Phản hướng Giang Tố Luật hô: "Mau vào trong xe."
Lúc này kẻ giấu mặt kia mạnh mẽ rút con dao đang nằm trong cánh tay Trình Phản ra, Trình Phản theo quán tính lùi lại. Nhát dao tuy không đến xương nhưng cũng cắt vô cùng sâu khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Hắc y nhân nhân cơ hội Trình Phản lơ đãng liền hướng Giang Tố Luật mà đâm tới, Trình Phản phản xạ cực nhanh ngăn hắn lại, hai người lúc này trong tư thế giằng co anh chết tôi sống. Tên kia thể lực yếu nhưng trong tay hắn có dao, mà Trình Phản dù ngày thường có là Alpha mạnh mẽ đến cỡ nào thì hiện tại tay hắn cũng đang bị thương không hề nhẹ, hoàn toàn cũng không khá hơn tên kia là bao.
Giang Tố Luật ngược lại thế nhưng không có theo lời của Trình Phản lập tức chui vào trong xe, anh quét mắt một lượt xem xung quang có đồ vật gì có thể tự vệ hay không sau đó mới vào xe xem một lượt.
Tên kia cho rằng Giang Tố Luật muốn lên xe chạy trốn, vội nhào người về phía anh. Trình Phản nắm chắc cơ hội, vụt một cái liền bắt được tay cầm dao của hắc y nhân, kéo ngược hắn trở về.
Giang Tố Luật dưới tình thế cấp bách chỉ thấy duy nhất cái thùng rác gần đó là có thể dùng được lúc này, anh vội chạy đến gạt hết đống vỏ rác trên nắp thùng xuống. Sau đó nhằm trúng gáy của tên kìa mà cắn răng đập xuống, thùng rác bằng nhựa vì chịu lực tác động quá lớn mà vỡ đôi, bên trong đủ loại rác thải ào ào đổ xuống hai người phía dưới. May là tên kia cũng chịu ảnh hưởng mà lảo đảo, Trình Phản lập tức lật người ghìm chặt kẻ giấu mặt kia trên mặt đất.
Hai phút sau, đám người máy bảo an theo lệnh của Giang Tố Luật cuối cùng cũng tới, tên hung thủ cuối cùng cũng được chế ngự. Đúng lúc đó phía cảnh sát cũng vừa đến kịp lúc.
Trình Phản bị thương ở tay phải, hắn đành phải chật vật dùng tay trái cầm máu. Giang Tố Luật thấy vậy liền tháo cà vạt của mình xuống, dùng sức quấn vài vòng bịt vết thương giúp hắn.
Giang Tố Luật đầu đầy mồ hôi, anh không biết là do mình mệt mỏi hay vì sợ hãi quá mức nữa.
"Đi thôi, chúng ta phải nhanh đến bệnh viện trước."
Trình Phản ngẩng đầu nhìn thoáng qua xe cảnh sát đang hướng bên này lao tới: "Cảnh sát tới rồi, bọn họ khẳng định muốn hỏi chút chuyện, chúng ta cứ đợi chút đã."
"Nhưng tay cậu......"
"Chút da thịt thôi mà, không vấn đề gì."
"Chảy nhiều máu như vậy mà không có vấn đề gì sao được? Đi bệnh viện đã."
Giang Tố Luật sốt ruột dường như sắp khóc, tình huống vừa rồi quá mức nguy hiểm, đến giờ anh nghĩ lại mà vẫn không khỏi rùng mình, nếu lỡ nhát dao kia mà mà đâm thọc trúng người anh hoặc là Trình Phản, hậu quả thật không dám nghĩ tới.
Trình Phản híp mắt cười hì hì: "Tôi thực sự không sao mà, anh đừng hoảng."
Trình Phản nói như vậy xong, Giang Tố Luật mới nhận ra chính mình vừa rồi có chút thất thố. Cảnh sát tìm bọn họ lấy chút lời khai, ai đúng ai sai vừa nhìn là đã rõ. Lúc cảnh sát kéo khẩu trang của tên kia xuống, không hiểu sao Giang Tố Luật chợt thấy có chút quen mắt.
Thông qua quá trình thẩm vấn của cảnh sát, Giang Tố Luật mới nhớ ra người này là ai. Hóa ra hắn là một quản lý nhỏ ở bộ phận tiêu thụ của FTG đã từ chức cách đây không lâu. Ban đầu khi cổ phiếu của FTG hạ giá thảm khốc do sự xuất hiện của Giang Tố Luật, hắn liền nghĩ cơ hội của mình đến rồi, vung tay vơ vội một loạt cổ phiếu rẻ bèo. Nhưng thời điểm đó, cổ phiếu đã rớt rồi lại càng thảm hơn, cuối cùng hắn cũng không ham nổi được nữa đành phải bán tháo hết cổ phiếu trong tay. Kết quả không chỉ mất vốn thêm nợ mà đến cả vợ con cũng bỏ hắn mà đi. Thế nhưng ai ngờ thời thế đổi thay, FTG đột nhiên Đông Sơn tái khởi, cổ phiếu thậm chí còn bạo hồng hơn cả lúc cựu chủ tịch còn tại vị. Hắn không cam lòng. Hắn cho rằng hậu quả hôm nay mà hắn phải gánh chịu đều do Giang Tố Luật mà ra. Dù sao thì cũng đã cá chết lưới rách, hắn chẳng còn gì phải vướng bận, hắn muốn trả thù.
Kẻ gây rối bị cảnh sát mang đi, bỏ lại trên đường lớn hai người Giang Tố Luật và Trình Phản. Giang Tố Luật mở lời trước: "Cậu không tính đi bệnh viện thì cậu muốn đi đâu?"
"Về nhà a."
"Nhà cậu ở chỗ nào? Hiện giờ tay cậu không thể lái xe, để tôi đặt xe cho cậu nhé."
"Nhà tôi ở Hạ Thành cơ, xe tư nhân không đến tận đó được đâu. Với lại tôi thực sự không sao mà, lái xe cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Hôm nay hẳn là anh bị dọa không ít, nhanh về nghỉ ngơi sớm đi thôi."
Giang Tố Luật cau mày, ánh mắt dừng lại trên cánh tay bị thương của Trình Phản, cà vạt xanh biển của anh đã bị máu nhuộm thành đen. Giang Tố Luật cảm thấy lửa giận của mình đang bay trời đầy, anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận, đành trừng mắt nhìn Trình Phản, lời nói cũng vô tình tăng thêm âm điệu không nhẹ: "Cậu đã như vậy rồi còn đòi lái xe cái gì? Cậu làm ơn nhìn lại tay mình chút đi? Sao lại cứ không chịu nghe lời người khác vậy hả?"
Trình Phản sờ sờ đầu, bất đắc dĩ nói: "Tôi không sao thật mà, với lại tôi có chút không thích bệnh viện cho lắm."
Giang Tố Luật bắt lấy bên tay lành lặn của Trình Phản, đem người nhét vào trong xe tư nhân của mình.
"Hôm nay cậu tạm thời ở nhà tôi một đêm đi."
Ít nhất ở nơi đó anh có thể giúp Trình Phản chiếu cố miệng vết thương thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.