Chương 22: Bổn Quan Thụ Lý Rồi
Chi An
09/10/2024
Nguyễn Ngọc Vi vì dùng sức quá mạnh, đã làm gãy cái chốt gỗ, chân ghế lại lần nữa lảo đảo rồi rơi xuống đất.
Nàng chán nản ném búa xuống, cắn môi dưới, chớp mắt một cái, nuốt trọn sự uất ức trong lòng.
Khi nàng vừa chuẩn bị nhặt lại búa thì một bóng đen che khuất ánh sáng nơi cửa, bóng người đổ đúng lên chiếc ghế nàng đang sửa.
Một mùi hương thanh mát của gỗ lan tỏa, là Lục Nhượng.
Nguyễn Ngọc Vi chợt dừng tay khi đang nhặt búa, nói: “Khách quan, xin hãy về đi, hôm nay quán không có cơm.”
Lục Nhượng quét mắt nhìn quanh tiệm nhỏ, đã không còn bận rộn như trước kia, ánh mắt dừng lại trên người Nguyễn Ngọc Vi đang ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ.
Hắn lặp lại câu nói đã nói vào buổi sáng: “Nguyễn nương tử, nàng có muốn báo án không?”
Nguyễn Ngọc Vi ngước lên, khuôn mặt của Lục Nhượng chìm trong bóng tối, nàng không nhìn rõ được mặt hắn.
“Ta đã báo rồi.” Hàng mi dài của nàng khẽ run, “Nhưng ta bị đuổi ra ngoài.”
Khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười nhạt, không chạm đến đáy mắt: “Không có bị cáo, không có đơn kiện, chưa kịp nói một lời, ta đã bị đuổi ra ngoài.”
“Giống như lúc ở Ngô Châu vậy, không thể giãi bày.”
Nói xong, nàng nhặt lên một cái chốt gỗ, “Chuyện nhỏ của dân nữ có lẽ không đáng để ý, đại nhân xin hãy trở về đi.”
Khi Nguyễn Ngọc Vi cúi đầu, đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo của Lục Nhượng khẽ lóe sáng, một lúc sau hắn mới chậm rãi nói.
“Vụ án của Nguyễn nương tử, bổn quan đã thụ lý rồi.”
Nguyễn Ngọc Vi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Lục đại nhân…”
Lục Nhượng nói, “Chuyện vô pháp vô thiên như vậy xảy ra ngay trước cửa Đại Lý Tự, bổn quan tuyệt đối không tha.”
Hắn liếc nhìn đôi mắt hơi đỏ của nàng lần cuối, rồi xoay người bước về phía Đại Lý Tự.
“Đại nhân xin dừng bước!” Nguyễn Ngọc Vi vội đứng dậy, lớn tiếng gọi.
Lục Nhượng hơi nghiêng người quay đầu lại, thấy nàng cầm trong tay chiếc khăn hắn đưa buổi sáng, “Bổn quan không có lệ.”
Ánh nắng mùa xuân ấm áp, làn gió mát thổi qua, làm lay động tà áo của hắn.
Bước đi của hắn không nhanh không chậm, y như con người của hắn vậy.
Cho đến khi bóng dáng của Lục Nhượng khuất sau cánh cổng Đại Lý Tự, nàng mới từ từ hạ mi mắt, chiếc khăn mềm mại trắng tinh, một góc còn thêu hình một nhành hoa giấy.
Một lúc sau, khóe môi nàng khẽ cong lên, cẩn thận gấp khăn lại, “Vẫn còn có quan tốt.”
Bàn ghế trong quán hư hỏng quá nhiều, Nguyễn Ngọc Vi mượn một chiếc xe cút kít, chở hết bàn ghế hỏng đến tiệm thợ mộc ở phía nam thành.
Lão thợ mộc nhíu mày, lật qua lật lại đống bàn ghế thiếu chân gãy cánh: “Cô nương, gỡ mấy cái chưa gãy ra, có thể lắp lại thành ba cái ghế, một cái bàn.”
“Còn lại, chỉ có thể làm củi thôi.”
Nguyễn Ngọc Vi nghiến răng nhìn đống “củi” dưới đất, “Vậy phiền lão sư phụ sửa giúp, sau đó mua thêm bốn cái ghế, hai cái bàn nữa.”
“Giao đến quán ăn đối diện Đại Lý Tự ở phố Chu Tước phía đông thành.”
Ba cái bàn, bảy cái ghế trong quán đã hỏng, vất vả lắm mới kiếm được vài lượng bạc trong một tháng, giờ không chỉ bị cướp hết, còn phải mua lại bàn ghế.
May mà nàng luôn mang theo ngân phiếu lớn bên người!
Lão thợ mộc sai đồ đệ khuân đống “củi” này vào trong, “Cô nương, một cái ghế hai lượng bạc, một cái bàn sáu lượng bạc.”
“Được.” Nàng rút từ trong tay áo ra mấy mảnh bạc vụn, đưa cho lão thợ mộc, “Sửa xong rồi, giao bàn ghế cũ mới cùng một lúc đến.”
Nguyễn Ngọc Vi vừa bước ra từ tiệm thợ mộc, bỗng có một bóng người lao tới, suýt nữa đâm trúng nàng.
Nàng còn chưa kịp nói gì, một chiếc quạt gấp đã đưa ra trước mặt nàng.
“Ngươi không nói một tháng chỉ kiếm được năm lượng bạc sao! Sao giờ lại mua bàn ghế hết hai mươi lượng, tiêu tiền không tiếc! Ba lượng để tự tìm công đạo thì lại tiếc không chịu bỏ!”
Thì ra là cái tên thư sinh cứ bám theo nàng từ cổng Kinh Triệu Phủ.
Tên thư sinh này, mặc dù chỉ vận một bộ y phục màu ánh trăng đơn giản của thư sinh, nhưng chiếc ngọc bội đeo ở thắt lưng lại có giá trị không hề nhỏ, thậm chí còn mượt mà hơn cả miếng ngọc trên người của Lục đại nhân, thêm vào đó là hạt ngọc trai to bằng ngón cái trên dải buộc tóc của hắn.
Sự giàu sang của hắn chẳng kém gì vị công chúa mà hôm nay nàng đã gặp.
Nguyễn Ngọc Vi lùi lại một bước, "Công tử, tiểu nữ mở tiệm kiếm sống, không có bàn ghế thì làm sao tiếp khách?"
Nàng ngước mắt nhìn hắn, "Không có công lý thì vẫn có thể sống, nhưng không có bàn ghế thì chẳng thể nào kiếm ăn được."
Lý Chiêu Lâm chỉ vào nàng bằng chiếc quạt, ngừng lại một chút, rồi từ từ thu quạt về.
Hắn vốn nghĩ rằng khi gặp nàng sáng nay, lời nàng nói chỉ là cớ thoái thác, không ngờ lại là thật sự không có tiền.
"Vậy… vậy nếu cô lấy lại được công lý, được bồi thường bàn ghế, thì chẳng phải không cần tốn hai mươi lượng này nữa sao."
Nguyễn Ngọc Vi cảm thấy buồn cười, quả nhiên là công tử nhà giàu, không biết gì về nỗi khổ của nhân gian, "Công tử, cho dù có giành lại được công lý, nhưng kẻ ấy còn nghèo khổ hơn cả ta, lấy đâu ra tiền để bồi thường bàn ghế cho ta, cuối cùng chẳng phải vẫn là ta phải tự mình mua, không phải ta còn tốn thêm ba lượng nữa sao?"
"Vậy… vậy cô bị phá quán oan uổng như thế, chẳng phải chịu thiệt sao?"
Nguyễn Ngọc Vi liếc nhìn về phía Kinh Triệu Phủ, "Có lẽ, đây chính là cái mà người xưa nói, chịu thiệt là phúc."
Lý Chiêu Lâm nhìn theo ánh mắt nàng, rồi khẽ cười khẩy, "Chuyện đó không đáng để so đo, không cần phải bận tâm."
Nguyễn Ngọc Vi gật đầu, "Đúng vậy, không cần bận tâm, nên cũng không cần mời công tử làm trạng sư nữa."
Nói xong, nàng bước vòng qua hắn, đẩy chiếc xe cút kít nàng mượn, đây là chiếc xe mà Chu ca dùng để chở lợn, nàng phải nhanh chóng trả lại, buổi chiều Chu ca còn phải chở một chuyến nữa.
Lý Chiêu Lâm nhìn theo bóng dáng mảnh mai của Nguyễn Ngọc Vi, hôm nay là hạn cuối cùng rồi, nếu hắn không thắng được vụ kiện nào, phụ thân hắn sẽ bắt hắn về học hành lại.
Hắn nghiến răng, cùng lắm thì không cần kiếm tiền từ nàng! Đến lúc đó, tự hắn sẽ bỏ ra năm lượng bạc để qua mắt phụ thân!
Nghĩ đến đây, hắn lại chạy theo, sánh bước bên nàng, “Cô nương, ta không lấy tiền của cô! Ta giúp cô thắng vụ kiện này!”
“Chúng ta không thể để người khác ức hiếp mà không làm gì! Dù không lấy được tiền, nhưng để nha môn đánh hắn mười gậy cũng có thể giải hận!”
Nguyễn Ngọc Vi cảm thấy phiền phức, mấy công tử này thật sự quá nhàn rỗi, chẳng lẽ không nên đi ăn chơi hưởng lạc hay sao!
“Công tử, ta không cần, xin hãy đi tìm người khác!”
Lý Chiêu Lâm "xoẹt" một tiếng mở quạt ra, bắt đầu nói bằng giọng thành khẩn, “Cô nương, người hiền bị người khác bắt nạt, ngựa hiền bị người khác cưỡi!”
“Cô nhịn một lần, có thể nhịn mười lần sao? Bây giờ cô có hai mươi lượng để mua bàn ghế, nhưng liệu cô có hai trăm lượng để mua bàn ghế nữa không?”
Nguyễn Ngọc Vi không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục bước nhanh hơn.
Khi nàng bước nhanh như gió trở lại quán ăn, Lý Chiêu Lâm cũng thở hổn hển đi theo!
Hắn đã nói đến khô cả cổ, nàng không chỉ không chịu thỏa hiệp, mà còn càng đi càng nhanh! Hắn suýt nữa không theo kịp!
"Ta nói cô đấy, cô nương, bổn công tử đã nói suốt cả buổi, không lấy tiền của cô nữa, vậy mà cô vẫn không biết điều như thế sao!"
Nguyễn Ngọc Vi giơ tay áo lên lau mồ hôi trên trán, “Công tử, quán nhỏ của ta có món đặc sản là lòng heo xào cay, đều là ruột heo tươi mới mỗi ngày, tiểu nữ mời công tử ăn, không lấy tiền.”
Lòng heo...
Lý Chiêu Lâm lộ vẻ ghê tởm, "Thứ bẩn thỉu như vậy, bổn công tử không ăn!"
Nguyễn Ngọc Vi ánh mắt rực rỡ, “Công tử sao có thể nói vậy, không lấy tiền của công tử rồi, sao công tử vẫn không biết điều thế.”
"Ngươi!...” Lý Chiêu Lâm lập tức phản ứng lại, thì ra nàng đang trả lời lại hắn bằng chính lời của hắn.
Hắn cười khẩy một tiếng, “Ngươi, cô nương này, thật là cứng đầu.”
Nguyễn Ngọc Vi cũng không muốn đôi co với hắn nữa, “Công tử hãy về đi, chỗ nhỏ này không phải nơi công tử nên ở.”
“Nguyễn nương tử.”
Nguyễn Ngọc Vi quay đầu lại, liền thấy Lục Nhượng cùng Thạch thẩm đứng ở cửa.
Nàng vừa định mở miệng, Lý Chiêu Lâm đã biến chiếc quạt gấp thành vũ khí lao lên.
"Lục Nhượng! Ta đã nói rồi, thấy ngươi một lần, ta đánh ngươi một lần!"
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Nàng chán nản ném búa xuống, cắn môi dưới, chớp mắt một cái, nuốt trọn sự uất ức trong lòng.
Khi nàng vừa chuẩn bị nhặt lại búa thì một bóng đen che khuất ánh sáng nơi cửa, bóng người đổ đúng lên chiếc ghế nàng đang sửa.
Một mùi hương thanh mát của gỗ lan tỏa, là Lục Nhượng.
Nguyễn Ngọc Vi chợt dừng tay khi đang nhặt búa, nói: “Khách quan, xin hãy về đi, hôm nay quán không có cơm.”
Lục Nhượng quét mắt nhìn quanh tiệm nhỏ, đã không còn bận rộn như trước kia, ánh mắt dừng lại trên người Nguyễn Ngọc Vi đang ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ.
Hắn lặp lại câu nói đã nói vào buổi sáng: “Nguyễn nương tử, nàng có muốn báo án không?”
Nguyễn Ngọc Vi ngước lên, khuôn mặt của Lục Nhượng chìm trong bóng tối, nàng không nhìn rõ được mặt hắn.
“Ta đã báo rồi.” Hàng mi dài của nàng khẽ run, “Nhưng ta bị đuổi ra ngoài.”
Khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười nhạt, không chạm đến đáy mắt: “Không có bị cáo, không có đơn kiện, chưa kịp nói một lời, ta đã bị đuổi ra ngoài.”
“Giống như lúc ở Ngô Châu vậy, không thể giãi bày.”
Nói xong, nàng nhặt lên một cái chốt gỗ, “Chuyện nhỏ của dân nữ có lẽ không đáng để ý, đại nhân xin hãy trở về đi.”
Khi Nguyễn Ngọc Vi cúi đầu, đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo của Lục Nhượng khẽ lóe sáng, một lúc sau hắn mới chậm rãi nói.
“Vụ án của Nguyễn nương tử, bổn quan đã thụ lý rồi.”
Nguyễn Ngọc Vi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Lục đại nhân…”
Lục Nhượng nói, “Chuyện vô pháp vô thiên như vậy xảy ra ngay trước cửa Đại Lý Tự, bổn quan tuyệt đối không tha.”
Hắn liếc nhìn đôi mắt hơi đỏ của nàng lần cuối, rồi xoay người bước về phía Đại Lý Tự.
“Đại nhân xin dừng bước!” Nguyễn Ngọc Vi vội đứng dậy, lớn tiếng gọi.
Lục Nhượng hơi nghiêng người quay đầu lại, thấy nàng cầm trong tay chiếc khăn hắn đưa buổi sáng, “Bổn quan không có lệ.”
Ánh nắng mùa xuân ấm áp, làn gió mát thổi qua, làm lay động tà áo của hắn.
Bước đi của hắn không nhanh không chậm, y như con người của hắn vậy.
Cho đến khi bóng dáng của Lục Nhượng khuất sau cánh cổng Đại Lý Tự, nàng mới từ từ hạ mi mắt, chiếc khăn mềm mại trắng tinh, một góc còn thêu hình một nhành hoa giấy.
Một lúc sau, khóe môi nàng khẽ cong lên, cẩn thận gấp khăn lại, “Vẫn còn có quan tốt.”
Bàn ghế trong quán hư hỏng quá nhiều, Nguyễn Ngọc Vi mượn một chiếc xe cút kít, chở hết bàn ghế hỏng đến tiệm thợ mộc ở phía nam thành.
Lão thợ mộc nhíu mày, lật qua lật lại đống bàn ghế thiếu chân gãy cánh: “Cô nương, gỡ mấy cái chưa gãy ra, có thể lắp lại thành ba cái ghế, một cái bàn.”
“Còn lại, chỉ có thể làm củi thôi.”
Nguyễn Ngọc Vi nghiến răng nhìn đống “củi” dưới đất, “Vậy phiền lão sư phụ sửa giúp, sau đó mua thêm bốn cái ghế, hai cái bàn nữa.”
“Giao đến quán ăn đối diện Đại Lý Tự ở phố Chu Tước phía đông thành.”
Ba cái bàn, bảy cái ghế trong quán đã hỏng, vất vả lắm mới kiếm được vài lượng bạc trong một tháng, giờ không chỉ bị cướp hết, còn phải mua lại bàn ghế.
May mà nàng luôn mang theo ngân phiếu lớn bên người!
Lão thợ mộc sai đồ đệ khuân đống “củi” này vào trong, “Cô nương, một cái ghế hai lượng bạc, một cái bàn sáu lượng bạc.”
“Được.” Nàng rút từ trong tay áo ra mấy mảnh bạc vụn, đưa cho lão thợ mộc, “Sửa xong rồi, giao bàn ghế cũ mới cùng một lúc đến.”
Nguyễn Ngọc Vi vừa bước ra từ tiệm thợ mộc, bỗng có một bóng người lao tới, suýt nữa đâm trúng nàng.
Nàng còn chưa kịp nói gì, một chiếc quạt gấp đã đưa ra trước mặt nàng.
“Ngươi không nói một tháng chỉ kiếm được năm lượng bạc sao! Sao giờ lại mua bàn ghế hết hai mươi lượng, tiêu tiền không tiếc! Ba lượng để tự tìm công đạo thì lại tiếc không chịu bỏ!”
Thì ra là cái tên thư sinh cứ bám theo nàng từ cổng Kinh Triệu Phủ.
Tên thư sinh này, mặc dù chỉ vận một bộ y phục màu ánh trăng đơn giản của thư sinh, nhưng chiếc ngọc bội đeo ở thắt lưng lại có giá trị không hề nhỏ, thậm chí còn mượt mà hơn cả miếng ngọc trên người của Lục đại nhân, thêm vào đó là hạt ngọc trai to bằng ngón cái trên dải buộc tóc của hắn.
Sự giàu sang của hắn chẳng kém gì vị công chúa mà hôm nay nàng đã gặp.
Nguyễn Ngọc Vi lùi lại một bước, "Công tử, tiểu nữ mở tiệm kiếm sống, không có bàn ghế thì làm sao tiếp khách?"
Nàng ngước mắt nhìn hắn, "Không có công lý thì vẫn có thể sống, nhưng không có bàn ghế thì chẳng thể nào kiếm ăn được."
Lý Chiêu Lâm chỉ vào nàng bằng chiếc quạt, ngừng lại một chút, rồi từ từ thu quạt về.
Hắn vốn nghĩ rằng khi gặp nàng sáng nay, lời nàng nói chỉ là cớ thoái thác, không ngờ lại là thật sự không có tiền.
"Vậy… vậy nếu cô lấy lại được công lý, được bồi thường bàn ghế, thì chẳng phải không cần tốn hai mươi lượng này nữa sao."
Nguyễn Ngọc Vi cảm thấy buồn cười, quả nhiên là công tử nhà giàu, không biết gì về nỗi khổ của nhân gian, "Công tử, cho dù có giành lại được công lý, nhưng kẻ ấy còn nghèo khổ hơn cả ta, lấy đâu ra tiền để bồi thường bàn ghế cho ta, cuối cùng chẳng phải vẫn là ta phải tự mình mua, không phải ta còn tốn thêm ba lượng nữa sao?"
"Vậy… vậy cô bị phá quán oan uổng như thế, chẳng phải chịu thiệt sao?"
Nguyễn Ngọc Vi liếc nhìn về phía Kinh Triệu Phủ, "Có lẽ, đây chính là cái mà người xưa nói, chịu thiệt là phúc."
Lý Chiêu Lâm nhìn theo ánh mắt nàng, rồi khẽ cười khẩy, "Chuyện đó không đáng để so đo, không cần phải bận tâm."
Nguyễn Ngọc Vi gật đầu, "Đúng vậy, không cần bận tâm, nên cũng không cần mời công tử làm trạng sư nữa."
Nói xong, nàng bước vòng qua hắn, đẩy chiếc xe cút kít nàng mượn, đây là chiếc xe mà Chu ca dùng để chở lợn, nàng phải nhanh chóng trả lại, buổi chiều Chu ca còn phải chở một chuyến nữa.
Lý Chiêu Lâm nhìn theo bóng dáng mảnh mai của Nguyễn Ngọc Vi, hôm nay là hạn cuối cùng rồi, nếu hắn không thắng được vụ kiện nào, phụ thân hắn sẽ bắt hắn về học hành lại.
Hắn nghiến răng, cùng lắm thì không cần kiếm tiền từ nàng! Đến lúc đó, tự hắn sẽ bỏ ra năm lượng bạc để qua mắt phụ thân!
Nghĩ đến đây, hắn lại chạy theo, sánh bước bên nàng, “Cô nương, ta không lấy tiền của cô! Ta giúp cô thắng vụ kiện này!”
“Chúng ta không thể để người khác ức hiếp mà không làm gì! Dù không lấy được tiền, nhưng để nha môn đánh hắn mười gậy cũng có thể giải hận!”
Nguyễn Ngọc Vi cảm thấy phiền phức, mấy công tử này thật sự quá nhàn rỗi, chẳng lẽ không nên đi ăn chơi hưởng lạc hay sao!
“Công tử, ta không cần, xin hãy đi tìm người khác!”
Lý Chiêu Lâm "xoẹt" một tiếng mở quạt ra, bắt đầu nói bằng giọng thành khẩn, “Cô nương, người hiền bị người khác bắt nạt, ngựa hiền bị người khác cưỡi!”
“Cô nhịn một lần, có thể nhịn mười lần sao? Bây giờ cô có hai mươi lượng để mua bàn ghế, nhưng liệu cô có hai trăm lượng để mua bàn ghế nữa không?”
Nguyễn Ngọc Vi không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục bước nhanh hơn.
Khi nàng bước nhanh như gió trở lại quán ăn, Lý Chiêu Lâm cũng thở hổn hển đi theo!
Hắn đã nói đến khô cả cổ, nàng không chỉ không chịu thỏa hiệp, mà còn càng đi càng nhanh! Hắn suýt nữa không theo kịp!
"Ta nói cô đấy, cô nương, bổn công tử đã nói suốt cả buổi, không lấy tiền của cô nữa, vậy mà cô vẫn không biết điều như thế sao!"
Nguyễn Ngọc Vi giơ tay áo lên lau mồ hôi trên trán, “Công tử, quán nhỏ của ta có món đặc sản là lòng heo xào cay, đều là ruột heo tươi mới mỗi ngày, tiểu nữ mời công tử ăn, không lấy tiền.”
Lòng heo...
Lý Chiêu Lâm lộ vẻ ghê tởm, "Thứ bẩn thỉu như vậy, bổn công tử không ăn!"
Nguyễn Ngọc Vi ánh mắt rực rỡ, “Công tử sao có thể nói vậy, không lấy tiền của công tử rồi, sao công tử vẫn không biết điều thế.”
"Ngươi!...” Lý Chiêu Lâm lập tức phản ứng lại, thì ra nàng đang trả lời lại hắn bằng chính lời của hắn.
Hắn cười khẩy một tiếng, “Ngươi, cô nương này, thật là cứng đầu.”
Nguyễn Ngọc Vi cũng không muốn đôi co với hắn nữa, “Công tử hãy về đi, chỗ nhỏ này không phải nơi công tử nên ở.”
“Nguyễn nương tử.”
Nguyễn Ngọc Vi quay đầu lại, liền thấy Lục Nhượng cùng Thạch thẩm đứng ở cửa.
Nàng vừa định mở miệng, Lý Chiêu Lâm đã biến chiếc quạt gấp thành vũ khí lao lên.
"Lục Nhượng! Ta đã nói rồi, thấy ngươi một lần, ta đánh ngươi một lần!"
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.