Chương 38: Đôi Nam Nữ Đó Là Ai
Chi An
10/10/2024
Thúy Minh cúi đầu, thành thật đáp: "Vâng, nô tỳ trước kia đã làm ở Quan phủ bốn năm rồi."
"Năm đầu hầu hạ bên cạnh Quan tiểu thư, sau khi tiểu thư xuất giá, vì biết vài chữ nên được điều vào thư phòng của Quan công tử để hầu bút mực."
Nguyễn Ngọc Vi hỏi: "Đã ở Quan phủ bốn năm, bị đuổi ra lại còn bị lưu đày, ngươi lẽ ra phải cẩn trọng hơn mới đúng, sao lại bị bán đi?"
Thúy Minh nắm chặt đôi tay đang giấu trong ống tay áo: "Nô tỳ..."
Tiểu Phúc bỗng nhiên vỡ lẽ: "Ồ, ta biết rồi! Chắc hẳn là ngươi đã trộm đồ của chủ nhà nên mới bị đuổi ra!"
Thúy Minh lập tức ngẩng đầu lên: "Không! Ta không trộm đồ!"
Nguyễn Ngọc Vi vỗ vai Tiểu Phúc: "Số tiền thu hôm nay đâu?"
Tiểu Phúc vội vàng lấy túi tiền đeo bên hông ra đưa cho nàng: "Ta sợ mất nên mang theo bên người, tất cả đều ở đây."
Nàng không thèm nhìn, đẩy hắn ra ngoài: "Ngươi đi mua thịt đi, nhiều quá mang không nổi thì mượn xe của Chu ca mà đẩy về. Nhớ bảo Chu ca giữ lại một miếng ba chỉ, ngày mai ta sẽ lên lấy."
Tiểu Phúc gật đầu, nhìn qua Thúy Minh một cái, rồi lại nhìn Nguyễn tỷ tỷ, sau đó cất túi tiền vào ngực rồi đi mua thịt.
Nguyễn Ngọc Vi chờ Tiểu Phúc đi xa mới tiếp tục câu chuyện vừa rồi: "Ngươi không trộm đồ, nhưng đã trộm mất trái tim của chủ tử."
Thúy Minh mím chặt môi, không nói gì.
Nguyễn Ngọc Vi nhìn nàng, cười khẩy: "Quan công tử quả là phong lưu tuấn tú, thiên kim tiểu thư của Thượng thư bộ Binh còn chưa vào cửa đã làm rối loạn hai nữ nhân, một người bị bán đi, một người bị giết chết."
Thúy Minh đột nhiên ngẩng đầu: "Công tử không phải là loại người đó!"
Thấy Nguyễn Ngọc Vi nở nụ cười nhạt, Thúy Minh lại im lặng.
Một lúc sau, nàng tiếp tục nói: "Tiểu thư, ta có tư tâm. Ta không muốn tiếp tục cuộc sống phiêu bạt này nữa, chỉ khi ở bên công tử ta mới được yên ổn."
"Ta cũng không nghĩ đến chuyện cản đường vị thiếu phu nhân tương lai kia, dù không có danh phận, ta cũng cam lòng."
"Chuyện của chúng ta bị phu nhân phát hiện, công tử cũng đã phản kháng, nhưng..."
Thúy Minh lau nước mắt: "Dù sao thì tính cách của công tử tuyệt đối không giống như những lời đồn đại. Quan gia và phủ Phò mã tuy là biểu thân nhưng không hòa thuận, công tử không thể nào đến phủ Công chúa để hãm hại một nha hoàn được."
Nguyễn Ngọc Vi cúi xuống nhìn vào tịch thư của nàng: "Ngươi bị bán đi vào mùng bảy tháng hai, hôm sau là Kinh Trập, cũng là ngày phủ Công chúa xảy ra án mạng."
"Ngươi có nghe nói Quan công tử hôm sau đã đi đâu không?"
Thúy Minh cảnh giác nhìn nàng: "Tiểu thư hỏi chuyện này để làm gì?"
Nguyễn Ngọc Vi cười nhạt: "Quan công tử hiện đang ở trong ngục, Công chúa đã mở miệng vàng ngọc, Quan Học Phong chính là hung thủ. Ngươi nghĩ ta hỏi chuyện này có tác dụng gì?"
Nàng nhún vai: "Chỉ là tò mò một chút thôi, không nói thì thôi vậy." Nói xong, nàng xoay người bước vào trong.
"Tiểu thư!" Thúy Minh lập tức gọi nàng lại.
Trong đầu nàng thoáng qua cảnh nàng nghe từ cửa miệng của người hầu căn nhà nhị tiến, chủ nhân căn nhà chính là Thiếu khanh Đại Lý Tự Lục Nhượng.
Vị Lục đại nhân này đối với tiểu thư đặc biệt như vậy, biết đâu có thể giúp công tử lật lại bản án, cũng biết đâu phu nhân sẽ ghi nhận công lao của nàng, cho phép nàng quay lại thư phòng của công tử để hầu hạ.
Bước chân của Nguyễn Ngọc Vi khựng lại, nhưng nàng không dừng lại, tiếp tục đi về phía nhà bếp.
"Ngươi không muốn nói thì thôi, sau này ngươi và Tiểu Phúc cứ làm việc ở cửa tiệm này. Dù không thể giàu có nhưng vẫn no bụng."
Thúy Minh vội vàng đuổi theo, gói hành lý trên vai rơi xuống đất mà cũng không để ý. Nàng quỳ sụp xuống dưới chân Nguyễn Ngọc Vi, nắm chặt lấy tay áo nàng, gấp gáp nói: "Tiểu thư! Nô tỳ biết người có cách, xin người cứu công tử!"
Nguyễn Ngọc Vi bị kéo lại, nhìn vào ánh mắt đầy hy vọng của Thúy Minh, không khỏi mỉm cười. Có lẽ nàng đã diễn quá sâu rồi...
Thúy Minh tiếp tục: "Tiểu thư, những điều khác nô tỳ không biết, chỉ biết sau khi nhận được thiệp thưởng bảo vật của phủ Công chúa, công tử và Thế tử của Vương gia Cẩm Thành có nói rằng buổi chiều sau khi thưởng bảo vật sẽ cùng đến Huyền Vân Lâu uống rượu."
"Công tử còn nói, nếu không nể mặt Thế tử, hắn đã không đi phủ Công chúa."
Thưởng bảo vật? Nguyễn Ngọc Vi mím môi, "Ngươi bị bán đi khi nào?"
Thúy Minh đáp, "Gần giờ Tý, công tử cứng đầu, phu nhân phải đợi đến tối mới sai người trói ta lại."
Nguyễn Ngọc Vi hỏi tiếp, "Thiệp mời từ phủ Công chúa được gửi tới khi nào?"
Thúy Minh đáp, "Giờ Thân."
Đôi mắt Nguyễn Ngọc Vi thoáng cụp xuống. Thiệp mời được gửi vào buổi chiều, hôm sau đã muốn thưởng bảo vật, còn mời cả Quan công tử, người mà không hề thân thiết.
Hôm nay Lý Chiêu Lâm chạy tới đấu tay đôi với Lục Nhượng, không phải vì quan chức bị mất, cũng chẳng phải vì Công chúa Gia Nguyên, mà là vì Quan Học Phong.
Nàng đột nhiên ngẩng lên, chiếc quạt đó!
"Quan công tử có phải cũng có một chiếc quạt giống của Thế tử không?"
Thúy Minh gật đầu, "Đúng vậy, vốn là của Phò mã, Phò mã đánh cược thua nên tặng lại cho công tử."
"Việc này xảy ra khi nào?"
"Khoảng một tháng trước."
Một tháng trước... đã bắt đầu sắp đặt từ sớm vậy sao?
Nếu là Tử Yên phát hiện ra điều gì đó rồi bị bịt miệng, sao có thể để đến tận ngày Kinh Trập mới bị vu oan?
Thúy Minh cẩn thận nhìn Nguyễn Ngọc Vi, người đang chìm vào suy nghĩ, "Tiểu thư phát hiện ra điều gì không đúng sao?"
Nguyễn Ngọc Vi liếc nhìn nàng, "Ta phát hiện được gì chứ, ta đâu phải thần thám."
Thúy Minh cắn môi, trong lòng không khỏi thất vọng, nhưng nghĩ lại, đến lúc đó nếu tiểu thư kể hết những chi tiết này cho Lục đại nhân, biết đâu sẽ có hy vọng.
Chiếc quạt đó vốn là của Phò mã, nếu chiếc quạt có vấn đề...
Thúy Minh nói, "Tiểu thư, ta vẫn nhớ rõ chuyện hôm đó, công tử nói đã muốn chiếc quạt của Ngô đại gia từ lâu, nhưng dù có trả giá cao thế nào cũng không mua được, không ngờ lại dễ dàng thắng về như vậy."
"Hôm đó là ngày hai mươi sáu tháng Chạp, trong bữa tiệc cung đình, các vương công đại thần trong triều cùng gia quyến mừng lễ với Hoàng thượng."
"Chủ nhân trong phủ trở về rất muộn, công tử là người vui vẻ nhất, uống rất nhiều rượu. Chiếc quạt đó được công tử thắng trong bữa tiệc, nghe nói Phò mã tức giận đến nỗi méo mặt, còn trách Công chúa đã tự ý đem quạt ra làm vật cược."
Nguyễn Ngọc Vi từ từ ngồi xuống, một tháng trước nàng mới đến kinh thành, một tháng trước chiếc quạt của Phò mã đã bị Quan Học Phong thắng.
Dựa theo những giấc mơ mà nàng đã xác nhận, tất cả đều là những việc xảy ra thực sự trong thời gian thực. Nếu như vậy, người phụ nữ nàng nhìn thấy không phải là Tử Yên, nam nhân kia cũng không phải là Phò mã.
Vậy đôi nam nữ đó là ai?
Quan Học Phong có chiếc quạt, nhưng cha hắn và cậu của Công chúa là đối thủ cạnh tranh, lại còn không hợp với Phò mã, hẳn không phải là hắn.
Lý Chiêu Lâm có chiếc quạt...
Khóe môi Nguyễn Ngọc Vi khẽ nhếch lên, không lẽ chính là Lý Chiêu Lâm? Kết quả là huynh đệ tốt lại gánh tội thay hắn, mà hắn lại không tiện nói với Lục Nhượng, nên mới uy hiếp nàng, bảo nàng điều tra sự thật.
Lúc này, Lý Chiêu Lâm đang ăn bữa khuya ở nhà, đột nhiên hắt hơi liên tục hai cái, món cháo yến sào chưa kịp nuốt hết phun thẳng vào mặt Vương gia Cẩm Thành đang ngồi đối diện.
Thúy Minh cắt đứt dòng suy nghĩ vô tận của nàng: "Tiểu thư, nghe nói chiếc quạt đó vốn dĩ có bốn chiếc, nhưng thực ra chỉ có ba."
"Chỉ có ba sao?"
Quan Học Phong, Lý Chiêu Lâm, vậy chủ nhân của chiếc quạt còn lại là ai?
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
"Năm đầu hầu hạ bên cạnh Quan tiểu thư, sau khi tiểu thư xuất giá, vì biết vài chữ nên được điều vào thư phòng của Quan công tử để hầu bút mực."
Nguyễn Ngọc Vi hỏi: "Đã ở Quan phủ bốn năm, bị đuổi ra lại còn bị lưu đày, ngươi lẽ ra phải cẩn trọng hơn mới đúng, sao lại bị bán đi?"
Thúy Minh nắm chặt đôi tay đang giấu trong ống tay áo: "Nô tỳ..."
Tiểu Phúc bỗng nhiên vỡ lẽ: "Ồ, ta biết rồi! Chắc hẳn là ngươi đã trộm đồ của chủ nhà nên mới bị đuổi ra!"
Thúy Minh lập tức ngẩng đầu lên: "Không! Ta không trộm đồ!"
Nguyễn Ngọc Vi vỗ vai Tiểu Phúc: "Số tiền thu hôm nay đâu?"
Tiểu Phúc vội vàng lấy túi tiền đeo bên hông ra đưa cho nàng: "Ta sợ mất nên mang theo bên người, tất cả đều ở đây."
Nàng không thèm nhìn, đẩy hắn ra ngoài: "Ngươi đi mua thịt đi, nhiều quá mang không nổi thì mượn xe của Chu ca mà đẩy về. Nhớ bảo Chu ca giữ lại một miếng ba chỉ, ngày mai ta sẽ lên lấy."
Tiểu Phúc gật đầu, nhìn qua Thúy Minh một cái, rồi lại nhìn Nguyễn tỷ tỷ, sau đó cất túi tiền vào ngực rồi đi mua thịt.
Nguyễn Ngọc Vi chờ Tiểu Phúc đi xa mới tiếp tục câu chuyện vừa rồi: "Ngươi không trộm đồ, nhưng đã trộm mất trái tim của chủ tử."
Thúy Minh mím chặt môi, không nói gì.
Nguyễn Ngọc Vi nhìn nàng, cười khẩy: "Quan công tử quả là phong lưu tuấn tú, thiên kim tiểu thư của Thượng thư bộ Binh còn chưa vào cửa đã làm rối loạn hai nữ nhân, một người bị bán đi, một người bị giết chết."
Thúy Minh đột nhiên ngẩng đầu: "Công tử không phải là loại người đó!"
Thấy Nguyễn Ngọc Vi nở nụ cười nhạt, Thúy Minh lại im lặng.
Một lúc sau, nàng tiếp tục nói: "Tiểu thư, ta có tư tâm. Ta không muốn tiếp tục cuộc sống phiêu bạt này nữa, chỉ khi ở bên công tử ta mới được yên ổn."
"Ta cũng không nghĩ đến chuyện cản đường vị thiếu phu nhân tương lai kia, dù không có danh phận, ta cũng cam lòng."
"Chuyện của chúng ta bị phu nhân phát hiện, công tử cũng đã phản kháng, nhưng..."
Thúy Minh lau nước mắt: "Dù sao thì tính cách của công tử tuyệt đối không giống như những lời đồn đại. Quan gia và phủ Phò mã tuy là biểu thân nhưng không hòa thuận, công tử không thể nào đến phủ Công chúa để hãm hại một nha hoàn được."
Nguyễn Ngọc Vi cúi xuống nhìn vào tịch thư của nàng: "Ngươi bị bán đi vào mùng bảy tháng hai, hôm sau là Kinh Trập, cũng là ngày phủ Công chúa xảy ra án mạng."
"Ngươi có nghe nói Quan công tử hôm sau đã đi đâu không?"
Thúy Minh cảnh giác nhìn nàng: "Tiểu thư hỏi chuyện này để làm gì?"
Nguyễn Ngọc Vi cười nhạt: "Quan công tử hiện đang ở trong ngục, Công chúa đã mở miệng vàng ngọc, Quan Học Phong chính là hung thủ. Ngươi nghĩ ta hỏi chuyện này có tác dụng gì?"
Nàng nhún vai: "Chỉ là tò mò một chút thôi, không nói thì thôi vậy." Nói xong, nàng xoay người bước vào trong.
"Tiểu thư!" Thúy Minh lập tức gọi nàng lại.
Trong đầu nàng thoáng qua cảnh nàng nghe từ cửa miệng của người hầu căn nhà nhị tiến, chủ nhân căn nhà chính là Thiếu khanh Đại Lý Tự Lục Nhượng.
Vị Lục đại nhân này đối với tiểu thư đặc biệt như vậy, biết đâu có thể giúp công tử lật lại bản án, cũng biết đâu phu nhân sẽ ghi nhận công lao của nàng, cho phép nàng quay lại thư phòng của công tử để hầu hạ.
Bước chân của Nguyễn Ngọc Vi khựng lại, nhưng nàng không dừng lại, tiếp tục đi về phía nhà bếp.
"Ngươi không muốn nói thì thôi, sau này ngươi và Tiểu Phúc cứ làm việc ở cửa tiệm này. Dù không thể giàu có nhưng vẫn no bụng."
Thúy Minh vội vàng đuổi theo, gói hành lý trên vai rơi xuống đất mà cũng không để ý. Nàng quỳ sụp xuống dưới chân Nguyễn Ngọc Vi, nắm chặt lấy tay áo nàng, gấp gáp nói: "Tiểu thư! Nô tỳ biết người có cách, xin người cứu công tử!"
Nguyễn Ngọc Vi bị kéo lại, nhìn vào ánh mắt đầy hy vọng của Thúy Minh, không khỏi mỉm cười. Có lẽ nàng đã diễn quá sâu rồi...
Thúy Minh tiếp tục: "Tiểu thư, những điều khác nô tỳ không biết, chỉ biết sau khi nhận được thiệp thưởng bảo vật của phủ Công chúa, công tử và Thế tử của Vương gia Cẩm Thành có nói rằng buổi chiều sau khi thưởng bảo vật sẽ cùng đến Huyền Vân Lâu uống rượu."
"Công tử còn nói, nếu không nể mặt Thế tử, hắn đã không đi phủ Công chúa."
Thưởng bảo vật? Nguyễn Ngọc Vi mím môi, "Ngươi bị bán đi khi nào?"
Thúy Minh đáp, "Gần giờ Tý, công tử cứng đầu, phu nhân phải đợi đến tối mới sai người trói ta lại."
Nguyễn Ngọc Vi hỏi tiếp, "Thiệp mời từ phủ Công chúa được gửi tới khi nào?"
Thúy Minh đáp, "Giờ Thân."
Đôi mắt Nguyễn Ngọc Vi thoáng cụp xuống. Thiệp mời được gửi vào buổi chiều, hôm sau đã muốn thưởng bảo vật, còn mời cả Quan công tử, người mà không hề thân thiết.
Hôm nay Lý Chiêu Lâm chạy tới đấu tay đôi với Lục Nhượng, không phải vì quan chức bị mất, cũng chẳng phải vì Công chúa Gia Nguyên, mà là vì Quan Học Phong.
Nàng đột nhiên ngẩng lên, chiếc quạt đó!
"Quan công tử có phải cũng có một chiếc quạt giống của Thế tử không?"
Thúy Minh gật đầu, "Đúng vậy, vốn là của Phò mã, Phò mã đánh cược thua nên tặng lại cho công tử."
"Việc này xảy ra khi nào?"
"Khoảng một tháng trước."
Một tháng trước... đã bắt đầu sắp đặt từ sớm vậy sao?
Nếu là Tử Yên phát hiện ra điều gì đó rồi bị bịt miệng, sao có thể để đến tận ngày Kinh Trập mới bị vu oan?
Thúy Minh cẩn thận nhìn Nguyễn Ngọc Vi, người đang chìm vào suy nghĩ, "Tiểu thư phát hiện ra điều gì không đúng sao?"
Nguyễn Ngọc Vi liếc nhìn nàng, "Ta phát hiện được gì chứ, ta đâu phải thần thám."
Thúy Minh cắn môi, trong lòng không khỏi thất vọng, nhưng nghĩ lại, đến lúc đó nếu tiểu thư kể hết những chi tiết này cho Lục đại nhân, biết đâu sẽ có hy vọng.
Chiếc quạt đó vốn là của Phò mã, nếu chiếc quạt có vấn đề...
Thúy Minh nói, "Tiểu thư, ta vẫn nhớ rõ chuyện hôm đó, công tử nói đã muốn chiếc quạt của Ngô đại gia từ lâu, nhưng dù có trả giá cao thế nào cũng không mua được, không ngờ lại dễ dàng thắng về như vậy."
"Hôm đó là ngày hai mươi sáu tháng Chạp, trong bữa tiệc cung đình, các vương công đại thần trong triều cùng gia quyến mừng lễ với Hoàng thượng."
"Chủ nhân trong phủ trở về rất muộn, công tử là người vui vẻ nhất, uống rất nhiều rượu. Chiếc quạt đó được công tử thắng trong bữa tiệc, nghe nói Phò mã tức giận đến nỗi méo mặt, còn trách Công chúa đã tự ý đem quạt ra làm vật cược."
Nguyễn Ngọc Vi từ từ ngồi xuống, một tháng trước nàng mới đến kinh thành, một tháng trước chiếc quạt của Phò mã đã bị Quan Học Phong thắng.
Dựa theo những giấc mơ mà nàng đã xác nhận, tất cả đều là những việc xảy ra thực sự trong thời gian thực. Nếu như vậy, người phụ nữ nàng nhìn thấy không phải là Tử Yên, nam nhân kia cũng không phải là Phò mã.
Vậy đôi nam nữ đó là ai?
Quan Học Phong có chiếc quạt, nhưng cha hắn và cậu của Công chúa là đối thủ cạnh tranh, lại còn không hợp với Phò mã, hẳn không phải là hắn.
Lý Chiêu Lâm có chiếc quạt...
Khóe môi Nguyễn Ngọc Vi khẽ nhếch lên, không lẽ chính là Lý Chiêu Lâm? Kết quả là huynh đệ tốt lại gánh tội thay hắn, mà hắn lại không tiện nói với Lục Nhượng, nên mới uy hiếp nàng, bảo nàng điều tra sự thật.
Lúc này, Lý Chiêu Lâm đang ăn bữa khuya ở nhà, đột nhiên hắt hơi liên tục hai cái, món cháo yến sào chưa kịp nuốt hết phun thẳng vào mặt Vương gia Cẩm Thành đang ngồi đối diện.
Thúy Minh cắt đứt dòng suy nghĩ vô tận của nàng: "Tiểu thư, nghe nói chiếc quạt đó vốn dĩ có bốn chiếc, nhưng thực ra chỉ có ba."
"Chỉ có ba sao?"
Quan Học Phong, Lý Chiêu Lâm, vậy chủ nhân của chiếc quạt còn lại là ai?
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.