Chương 25: Tên Chủ Mưu Vụ Buôn Người Bị Nghẹn Chết
Chi An
09/10/2024
Nguyễn Ngọc Vi cảm thấy lần này nàng thực sự sắp đi gặp thái tổ của mình rồi.
Lục đại nhân đúng là mặt như ngọc, nhưng lòng dạ tàn nhẫn thì cũng là sự thật!
Nàng muốn rút lại những lời nói hôm nay, làm quan đều giống nhau cả, trên đời quạ đen cũng chẳng khác gì nhau...
Hơi thở của nàng ngày càng khó khăn, muốn cầu xin tha thứ cũng không được!
Đột nhiên, đầu óc nàng trở nên trống rỗng, một bóng người thoáng qua, đó là thư sinh mà nàng đã mơ thấy, người đó mang theo hành lý, một nữ tử ôm chặt lấy hắn.
Khuôn mặt của nữ tử đó lướt qua nhanh chóng, là A nương!
Một giọt nước mắt lăn qua khóe mắt Nguyễn Ngọc Vi, nàng đã nhìn thấy A nương.
"Đại nhân! Đại nhân! Không thể như vậy được!"
Mã Thiệu Nhân khi vừa nhảy xuống ngựa thì chân phải vướng vào dây cương, suýt nữa thì ngã.
Vụ án bọn buôn người đã chuyển đến Kinh Triệu phủ từ hôm qua, vụ này đơn giản, hắn sợ rằng tên họ Đỗ ở Kinh Triệu phủ làm việc không cẩn thận mà hỏng việc, nên sáng nay đã định dẫn Nguyễn Ngọc Vi đến Kinh Triệu phủ để ghi lời khai, kết quả bị Tiêu Dương chặn lại.
Chờ đến khi Tiêu Dương thả cho hắn đi, hắn lại không thấy người đâu khi quay lại tiệm.
Việc này cứ kéo dài đến chiều, hắn không chờ được Nguyễn Ngọc Vi đến ghi lời khai, mà lại nhận được tin vụ án ở Kinh Triệu phủ đã kết thúc.
Trực giác của hắn cho biết có điều không ổn, vội vàng chạy đến Kinh Triệu phủ.
Vừa về đến nơi, hắn đã thấy Lục đại nhân đang bóp cổ Nguyễn cô nương?
Lục Nhượng liếc nhìn Mã Thiệu Nhân, tay từ từ nới lỏng lực, "Nguyễn cô nương, ở dưới mắt bổn quan, vẫn nên ngoan ngoãn một chút thì hơn."
Mã Thiệu Nhân thở phào, "Đại nhân, Nguyễn cô nương chỉ là dân thường!"
Câu này nghe có chút quen tai.
Không phải Lục Nhượng vừa mới nói với Lý Chiêu Lâm y như vậy sao.
Nguyễn Ngọc Vi đưa tay lên ôm lấy cổ, liên tục ho khan, nàng là dân thường, nhưng mấy tên quan này đâu có coi nàng là dân thường, suýt nữa thì bị ép cung rồi!
Những người này thật đáng sợ, chỉ một chút sơ suất là có thể mất mạng.
Mã Thiệu Nhân liếc nhìn Nguyễn Ngọc Vi, hắn không biết Nguyễn cô nương đã đắc tội gì với Lục đại nhân, Lục đại nhân tuy ít nói, trông có vẻ là một vị quan công chính nghiêm minh.
Nhưng nếu chọc vào hắn, hắn sẽ là Diêm La mặt ngọc mà tất cả tiểu quỷ đều sợ hãi.
Mã Thiệu Nhân nói: "Nguyễn cô nương, vụ án bọn buôn người ở Kinh Triệu phủ đã kết thúc rồi."
"Kết thúc rồi?" Nguyễn Ngọc Vi tưởng rằng mình đang ho đến mức nghe nhầm, nhưng nhìn thấy biểu cảm nhíu mày của Mã đại nhân, nàng biết mình không nghe sai.
Nàng vẫn đang đợi lên công đường làm chứng, để an ủi linh hồn của Khâm tỷ tỷ trên trời, vậy mà chờ đợi mãi không phải là công đường mà là kết án?
Nàng gấp gáp hỏi: "Không phải vẫn chưa xét xử sao? Sao lại kết án rồi?"
Lục Nhượng đáp: "Tên chủ mưu chết rồi."
Mã Thiệu Nhân gật đầu, "Đúng vậy, nghe nói là lúc trưa, ăn cơm bị nghẹn chết."
"Nghẹn chết?!" Nguyễn Ngọc Vi cảm thấy điều này thật hoang đường.
Lục Nhượng bước lên bậc thềm, "Vụ án đã kết thúc, Mã đại nhân hãy tập trung sức lực vào vụ án của phủ công chúa."
Mã Thiệu Nhân nhìn bóng lưng của Lục đại nhân đang bước vào Đại Lý Tự, rồi quay sang nói với Nguyễn Ngọc Vi: "Nguyễn cô nương, hôm chúng ta bắt về đã tiến hành thẩm vấn sơ bộ, tên chủ mưu không nói gì, những người còn lại thì không biết gì cả."
Nguyễn Ngọc Vi không cam lòng hỏi: "Bọn họ đi thuyền qua lại mà không bị kiểm tra, từ khi xuất phát ở Kính Châu, trong khoang thuyền ít nhất đã giấu bảy tám cô nương!"
"Dọc đường dừng ở hai cảng, bán đi vài người, đưa thêm vài người lên thuyền, tổng cộng là mười mấy người!"
Mã Thiệu Nhân lắc đầu, "Bây giờ tên chủ mưu đã chết, những kẻ còn lại, Kinh Triệu phủ cũng đã thẩm vấn hai lần, ngoài việc lần này buôn người và ba người chết trên chiếc thuyền đen kia, không có thêm thông tin gì khác."
Nguyễn Ngọc Vi hỏi: "Những người bị bán đi, không ai biết họ đã bị đưa đến đâu sao?"
Mã Thiệu Nhân đáp: "Mấy người đó chỉ chịu trách nhiệm trông coi và điều khiển thuyền, đến nơi thì do tên chủ mưu dẫn đi."
Nguyễn Ngọc Vi nhíu mày: "Vậy bây giờ vụ án này sẽ do mấy kẻ vô dụng kia chịu trách nhiệm sao?"
Mã Thiệu Nhân im lặng gật đầu.
Một cơn gió lạnh thổi qua, hàng mi của Nguyễn Ngọc Vi khẽ rung.
Nàng nghĩ rằng khi bắt được người, có nhân chứng, quan phủ sẽ dựa vào manh mối nàng cung cấp để điều tra, chắc chắn sẽ lần ra được kẻ chủ mưu phía sau.
Nhưng bây giờ lại nói với nàng rằng tên chủ mưu đã chết vì nghẹn.
Mã Thiệu Nhân nhìn dáng vẻ của Nguyễn Ngọc Vi, chỉ biết bất lực thở dài, “Đôi khi mọi chuyện không theo ý mình, Nguyễn cô nương vẫn nên nhìn thoáng hơn thì tốt.”
Hắn còn chưa kịp nghe câu chuyện của Nguyễn Ngọc Vi, nhưng bị bắt cóc, rồi lại trốn thoát, nhất định là đã trải qua muôn vàn nguy hiểm.
Thế nhưng, nhiều lúc cuộc đời là như vậy, không phải việc gì cũng có thể đòi lại công lý.
Hắn làm ở Đại Lý Tự bao nhiêu năm nay, ngoài những vụ án không để lại dấu vết, thì có bao nhiêu vụ dính đến quyền thế, cuối cùng cũng chỉ là “giơ cao đánh khẽ.”
Mã Thiệu Nhân nói: "Chuyện đã qua thì hãy để nó qua, Nguyễn cô nương có tay nghề, sau này sống tốt ở kinh thành là được."
Nguyễn Ngọc Vi chẳng buồn nghe hắn nói, ngơ ngẩn trở về quán ăn.
Bàn ghế mới mua đã được giao tới, người mang đến là đồ đệ của thợ mộc, "Tiểu nương tử, bàn ghế đến rồi, người kiểm tra xem."
Nhưng nàng dường như không nghe thấy, chỉ ngồi thẫn thờ nhìn chiếc hộp gỗ trên bàn.
Đồ đệ của thợ mộc nhìn thoáng qua dáng vẻ ngẩn ngơ của nàng, rồi lại nhìn mấy bộ bàn ghế hắn mang đến, "Tay nghề của sư phụ ta ở kinh thành ai cũng biết, nếu có vấn đề gì, cứ đến tiệm thợ mộc tìm là được. Nếu tiểu nương tử không có vấn đề gì, ta xin phép về trước."
Một lúc sau, Nguyễn Ngọc Vi mới thở dài một hơi, từ thắt lưng lấy ra miếng ngọc bội cũ kỹ.
Từ khi vào kinh, nàng dường như chưa có một ngày yên ổn, luôn gặp những giấc mơ kỳ lạ, vừa chân thực lại vừa hư ảo.
Nàng chạm vào cổ mình, cảm giác nghẹt thở dường như vẫn còn, và vừa rồi, nàng không chỉ nhìn thấy A nương, mà còn thấy thư sinh kia ôm chặt lấy A nương của nàng.
Tại sao nàng lại nhìn thấy những điều đó? Thư sinh kia là ai?
Có phải A nương đang dẫn dắt nàng không?
Nhưng nếu vậy, tại sao khi A nương còn sống lại không nói gì với nàng?
Nàng khẽ thở dài, quay đầu nhìn trời, chủ nhà đã trả lại bạc cho nàng, nhưng nàng vẫn chưa tìm được nơi ở mới.
Đồ đạc của nàng không nhiều, ngoài những thứ mang từ Kính Châu, chỉ có một số dụng cụ sinh hoạt mua sau khi đến kinh thành.
Mấy hôm trước nàng còn định mua một cái thùng tắm, giờ chỉ có thể tự an ủi rằng mình chưa mua, nếu không thì lúc dọn nhà lại phải vất vả thêm một chút.
Nguyễn Ngọc Vi dọn dẹp đơn giản, ba chuyến là mang hết đồ đạc vào quán.
Trên đường, thỉnh thoảng có người xung quanh chỉ trỏ về phía nàng, nhưng khi nàng nhìn lại, họ lại quay đi.
Tiểu Phúc hôm nay đến sớm, hắn biết hôm nay Nguyễn tỷ tỷ bận rộn nên đến sớm để giúp.
Nguyễn Ngọc Vi đưa cho Tiểu Phúc vài mảnh bạc lẻ, “Ngươi đến chỗ Chu ca mua chỗ thịt đã đặt hôm qua, để lại một nửa số bạc để đặt thịt cho ngày mai, còn lại ngươi lấy mà mua kẹo đường ăn.”
“Ta phải đi tìm nhà, không thì tối nay phải ở trọ mất.”
Tiểu Phúc nhận bạc, lập tức vỗ ngực, “Tỷ cứ yên tâm, Tiểu Phúc nhất định sẽ làm tốt!”
Nguyễn Ngọc Vi xoa đầu cậu, “Hôm nay nhờ có Tiểu Phúc, ngày mai ngươi dẫn Hoa gia gia và Bảo Thụ cùng Thạch Đầu tới, tỷ sẽ đãi các ngươi ăn ngon.”
Sắc mặt Tiểu Phúc hơi thay đổi, “...Tỷ, ta ăn chút bánh bao với rau dưa cũng được rồi.”
Nguyễn Ngọc Vi chọc vào trán cậu, “Ngày mai là thịt dê.”
Tiểu Phúc lúc này mới nở nụ cười tươi, cậu nói vui vẻ, “Tỷ tỷ làm ngon như vậy, sao lại cứ bán thịt heo mãi, bán gà vịt cá khác cũng được mà!”
Nguyễn Ngọc Vi vỗ vai cậu, “Được rồi, đừng lắm lời nữa, mau đi đi.”
Tiểu Phúc người nhỏ, tay chân gầy guộc nhưng rất khỏe, chạy cũng nhanh, chớp mắt đã không thấy đâu.
Phố Chu Tước không phải phố lớn, thuê nhà ở đây khá dễ, nàng nhớ lần trước đi xem nhà cũng có không ít chỗ trống, cuối cùng chọn ngõ Đồng Hoa là vì nó gần quán, tiện lợi.
Nhưng bây giờ, dường như chỉ sau một đêm, các ngõ ở khu Chu Tước này đều không còn nhà trống nữa.
Bà môi giới cũng bất lực nói: "Nguyễn cô nương, nếu cô không ngại ở xa một chút, ta có một căn nhà còn tốt hơn cả ngõ Đồng Hoa."
Nguyễn Ngọc Vi không còn cách nào khác, đành để bà môi giới dẫn đi xem căn nhà ở xa hơn đó.
Khi đi ra khỏi phố Chu Tước, bước chân nàng khựng lại, bóng lưng phía trước có vẻ quen thuộc, ánh mắt nàng lóe lên, chỉ tay về phía hắn gọi lớn.
"Này! Đứng lại!"
Người kia vừa quay đầu lại, lập tức trợn tròn mắt, rồi vội vã co chân bỏ chạy!
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Lục đại nhân đúng là mặt như ngọc, nhưng lòng dạ tàn nhẫn thì cũng là sự thật!
Nàng muốn rút lại những lời nói hôm nay, làm quan đều giống nhau cả, trên đời quạ đen cũng chẳng khác gì nhau...
Hơi thở của nàng ngày càng khó khăn, muốn cầu xin tha thứ cũng không được!
Đột nhiên, đầu óc nàng trở nên trống rỗng, một bóng người thoáng qua, đó là thư sinh mà nàng đã mơ thấy, người đó mang theo hành lý, một nữ tử ôm chặt lấy hắn.
Khuôn mặt của nữ tử đó lướt qua nhanh chóng, là A nương!
Một giọt nước mắt lăn qua khóe mắt Nguyễn Ngọc Vi, nàng đã nhìn thấy A nương.
"Đại nhân! Đại nhân! Không thể như vậy được!"
Mã Thiệu Nhân khi vừa nhảy xuống ngựa thì chân phải vướng vào dây cương, suýt nữa thì ngã.
Vụ án bọn buôn người đã chuyển đến Kinh Triệu phủ từ hôm qua, vụ này đơn giản, hắn sợ rằng tên họ Đỗ ở Kinh Triệu phủ làm việc không cẩn thận mà hỏng việc, nên sáng nay đã định dẫn Nguyễn Ngọc Vi đến Kinh Triệu phủ để ghi lời khai, kết quả bị Tiêu Dương chặn lại.
Chờ đến khi Tiêu Dương thả cho hắn đi, hắn lại không thấy người đâu khi quay lại tiệm.
Việc này cứ kéo dài đến chiều, hắn không chờ được Nguyễn Ngọc Vi đến ghi lời khai, mà lại nhận được tin vụ án ở Kinh Triệu phủ đã kết thúc.
Trực giác của hắn cho biết có điều không ổn, vội vàng chạy đến Kinh Triệu phủ.
Vừa về đến nơi, hắn đã thấy Lục đại nhân đang bóp cổ Nguyễn cô nương?
Lục Nhượng liếc nhìn Mã Thiệu Nhân, tay từ từ nới lỏng lực, "Nguyễn cô nương, ở dưới mắt bổn quan, vẫn nên ngoan ngoãn một chút thì hơn."
Mã Thiệu Nhân thở phào, "Đại nhân, Nguyễn cô nương chỉ là dân thường!"
Câu này nghe có chút quen tai.
Không phải Lục Nhượng vừa mới nói với Lý Chiêu Lâm y như vậy sao.
Nguyễn Ngọc Vi đưa tay lên ôm lấy cổ, liên tục ho khan, nàng là dân thường, nhưng mấy tên quan này đâu có coi nàng là dân thường, suýt nữa thì bị ép cung rồi!
Những người này thật đáng sợ, chỉ một chút sơ suất là có thể mất mạng.
Mã Thiệu Nhân liếc nhìn Nguyễn Ngọc Vi, hắn không biết Nguyễn cô nương đã đắc tội gì với Lục đại nhân, Lục đại nhân tuy ít nói, trông có vẻ là một vị quan công chính nghiêm minh.
Nhưng nếu chọc vào hắn, hắn sẽ là Diêm La mặt ngọc mà tất cả tiểu quỷ đều sợ hãi.
Mã Thiệu Nhân nói: "Nguyễn cô nương, vụ án bọn buôn người ở Kinh Triệu phủ đã kết thúc rồi."
"Kết thúc rồi?" Nguyễn Ngọc Vi tưởng rằng mình đang ho đến mức nghe nhầm, nhưng nhìn thấy biểu cảm nhíu mày của Mã đại nhân, nàng biết mình không nghe sai.
Nàng vẫn đang đợi lên công đường làm chứng, để an ủi linh hồn của Khâm tỷ tỷ trên trời, vậy mà chờ đợi mãi không phải là công đường mà là kết án?
Nàng gấp gáp hỏi: "Không phải vẫn chưa xét xử sao? Sao lại kết án rồi?"
Lục Nhượng đáp: "Tên chủ mưu chết rồi."
Mã Thiệu Nhân gật đầu, "Đúng vậy, nghe nói là lúc trưa, ăn cơm bị nghẹn chết."
"Nghẹn chết?!" Nguyễn Ngọc Vi cảm thấy điều này thật hoang đường.
Lục Nhượng bước lên bậc thềm, "Vụ án đã kết thúc, Mã đại nhân hãy tập trung sức lực vào vụ án của phủ công chúa."
Mã Thiệu Nhân nhìn bóng lưng của Lục đại nhân đang bước vào Đại Lý Tự, rồi quay sang nói với Nguyễn Ngọc Vi: "Nguyễn cô nương, hôm chúng ta bắt về đã tiến hành thẩm vấn sơ bộ, tên chủ mưu không nói gì, những người còn lại thì không biết gì cả."
Nguyễn Ngọc Vi không cam lòng hỏi: "Bọn họ đi thuyền qua lại mà không bị kiểm tra, từ khi xuất phát ở Kính Châu, trong khoang thuyền ít nhất đã giấu bảy tám cô nương!"
"Dọc đường dừng ở hai cảng, bán đi vài người, đưa thêm vài người lên thuyền, tổng cộng là mười mấy người!"
Mã Thiệu Nhân lắc đầu, "Bây giờ tên chủ mưu đã chết, những kẻ còn lại, Kinh Triệu phủ cũng đã thẩm vấn hai lần, ngoài việc lần này buôn người và ba người chết trên chiếc thuyền đen kia, không có thêm thông tin gì khác."
Nguyễn Ngọc Vi hỏi: "Những người bị bán đi, không ai biết họ đã bị đưa đến đâu sao?"
Mã Thiệu Nhân đáp: "Mấy người đó chỉ chịu trách nhiệm trông coi và điều khiển thuyền, đến nơi thì do tên chủ mưu dẫn đi."
Nguyễn Ngọc Vi nhíu mày: "Vậy bây giờ vụ án này sẽ do mấy kẻ vô dụng kia chịu trách nhiệm sao?"
Mã Thiệu Nhân im lặng gật đầu.
Một cơn gió lạnh thổi qua, hàng mi của Nguyễn Ngọc Vi khẽ rung.
Nàng nghĩ rằng khi bắt được người, có nhân chứng, quan phủ sẽ dựa vào manh mối nàng cung cấp để điều tra, chắc chắn sẽ lần ra được kẻ chủ mưu phía sau.
Nhưng bây giờ lại nói với nàng rằng tên chủ mưu đã chết vì nghẹn.
Mã Thiệu Nhân nhìn dáng vẻ của Nguyễn Ngọc Vi, chỉ biết bất lực thở dài, “Đôi khi mọi chuyện không theo ý mình, Nguyễn cô nương vẫn nên nhìn thoáng hơn thì tốt.”
Hắn còn chưa kịp nghe câu chuyện của Nguyễn Ngọc Vi, nhưng bị bắt cóc, rồi lại trốn thoát, nhất định là đã trải qua muôn vàn nguy hiểm.
Thế nhưng, nhiều lúc cuộc đời là như vậy, không phải việc gì cũng có thể đòi lại công lý.
Hắn làm ở Đại Lý Tự bao nhiêu năm nay, ngoài những vụ án không để lại dấu vết, thì có bao nhiêu vụ dính đến quyền thế, cuối cùng cũng chỉ là “giơ cao đánh khẽ.”
Mã Thiệu Nhân nói: "Chuyện đã qua thì hãy để nó qua, Nguyễn cô nương có tay nghề, sau này sống tốt ở kinh thành là được."
Nguyễn Ngọc Vi chẳng buồn nghe hắn nói, ngơ ngẩn trở về quán ăn.
Bàn ghế mới mua đã được giao tới, người mang đến là đồ đệ của thợ mộc, "Tiểu nương tử, bàn ghế đến rồi, người kiểm tra xem."
Nhưng nàng dường như không nghe thấy, chỉ ngồi thẫn thờ nhìn chiếc hộp gỗ trên bàn.
Đồ đệ của thợ mộc nhìn thoáng qua dáng vẻ ngẩn ngơ của nàng, rồi lại nhìn mấy bộ bàn ghế hắn mang đến, "Tay nghề của sư phụ ta ở kinh thành ai cũng biết, nếu có vấn đề gì, cứ đến tiệm thợ mộc tìm là được. Nếu tiểu nương tử không có vấn đề gì, ta xin phép về trước."
Một lúc sau, Nguyễn Ngọc Vi mới thở dài một hơi, từ thắt lưng lấy ra miếng ngọc bội cũ kỹ.
Từ khi vào kinh, nàng dường như chưa có một ngày yên ổn, luôn gặp những giấc mơ kỳ lạ, vừa chân thực lại vừa hư ảo.
Nàng chạm vào cổ mình, cảm giác nghẹt thở dường như vẫn còn, và vừa rồi, nàng không chỉ nhìn thấy A nương, mà còn thấy thư sinh kia ôm chặt lấy A nương của nàng.
Tại sao nàng lại nhìn thấy những điều đó? Thư sinh kia là ai?
Có phải A nương đang dẫn dắt nàng không?
Nhưng nếu vậy, tại sao khi A nương còn sống lại không nói gì với nàng?
Nàng khẽ thở dài, quay đầu nhìn trời, chủ nhà đã trả lại bạc cho nàng, nhưng nàng vẫn chưa tìm được nơi ở mới.
Đồ đạc của nàng không nhiều, ngoài những thứ mang từ Kính Châu, chỉ có một số dụng cụ sinh hoạt mua sau khi đến kinh thành.
Mấy hôm trước nàng còn định mua một cái thùng tắm, giờ chỉ có thể tự an ủi rằng mình chưa mua, nếu không thì lúc dọn nhà lại phải vất vả thêm một chút.
Nguyễn Ngọc Vi dọn dẹp đơn giản, ba chuyến là mang hết đồ đạc vào quán.
Trên đường, thỉnh thoảng có người xung quanh chỉ trỏ về phía nàng, nhưng khi nàng nhìn lại, họ lại quay đi.
Tiểu Phúc hôm nay đến sớm, hắn biết hôm nay Nguyễn tỷ tỷ bận rộn nên đến sớm để giúp.
Nguyễn Ngọc Vi đưa cho Tiểu Phúc vài mảnh bạc lẻ, “Ngươi đến chỗ Chu ca mua chỗ thịt đã đặt hôm qua, để lại một nửa số bạc để đặt thịt cho ngày mai, còn lại ngươi lấy mà mua kẹo đường ăn.”
“Ta phải đi tìm nhà, không thì tối nay phải ở trọ mất.”
Tiểu Phúc nhận bạc, lập tức vỗ ngực, “Tỷ cứ yên tâm, Tiểu Phúc nhất định sẽ làm tốt!”
Nguyễn Ngọc Vi xoa đầu cậu, “Hôm nay nhờ có Tiểu Phúc, ngày mai ngươi dẫn Hoa gia gia và Bảo Thụ cùng Thạch Đầu tới, tỷ sẽ đãi các ngươi ăn ngon.”
Sắc mặt Tiểu Phúc hơi thay đổi, “...Tỷ, ta ăn chút bánh bao với rau dưa cũng được rồi.”
Nguyễn Ngọc Vi chọc vào trán cậu, “Ngày mai là thịt dê.”
Tiểu Phúc lúc này mới nở nụ cười tươi, cậu nói vui vẻ, “Tỷ tỷ làm ngon như vậy, sao lại cứ bán thịt heo mãi, bán gà vịt cá khác cũng được mà!”
Nguyễn Ngọc Vi vỗ vai cậu, “Được rồi, đừng lắm lời nữa, mau đi đi.”
Tiểu Phúc người nhỏ, tay chân gầy guộc nhưng rất khỏe, chạy cũng nhanh, chớp mắt đã không thấy đâu.
Phố Chu Tước không phải phố lớn, thuê nhà ở đây khá dễ, nàng nhớ lần trước đi xem nhà cũng có không ít chỗ trống, cuối cùng chọn ngõ Đồng Hoa là vì nó gần quán, tiện lợi.
Nhưng bây giờ, dường như chỉ sau một đêm, các ngõ ở khu Chu Tước này đều không còn nhà trống nữa.
Bà môi giới cũng bất lực nói: "Nguyễn cô nương, nếu cô không ngại ở xa một chút, ta có một căn nhà còn tốt hơn cả ngõ Đồng Hoa."
Nguyễn Ngọc Vi không còn cách nào khác, đành để bà môi giới dẫn đi xem căn nhà ở xa hơn đó.
Khi đi ra khỏi phố Chu Tước, bước chân nàng khựng lại, bóng lưng phía trước có vẻ quen thuộc, ánh mắt nàng lóe lên, chỉ tay về phía hắn gọi lớn.
"Này! Đứng lại!"
Người kia vừa quay đầu lại, lập tức trợn tròn mắt, rồi vội vã co chân bỏ chạy!
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.