Chương 1:
Nhị Khiêm
04/08/2023
Ánh chiều tà rọi khắp mặt đất, ánh nắng chiếu rọi đầy trời phản chiếu lên hai chữ “Kinh Thành” trên tường thành đặc biệt rõ ràng.
Tiêu Niệm Chức đứng cách cửa thành không xa, nhìn tường thành nguy nga, trên mặt vân đạm phong khinh, trong lòng giậm chân mắng cha.
Cô chỉ mới lười biếng mấy ngày, đổi giờ làm việc của quán ăn nhỏ thành nửa ngày. Vậy mà lão tặc thiên lại trực tiếp đưa cô xuyên đến cổ đại?
Đưa đến cổ đại thì thôi đi, còn đưa đến một quyển ngược văn đã xem qua, thay thế nữ chủ!
Cái loại toàn văn này có một trăm chương, ngược nữ chủ chín mươi chín chương, ngược nam chủ nửa chương, còn lại nửa chương hai người HE ngược văn!
Nguyên văn nữ chủ ngoài ý muốn thức tỉnh ý thức bản thân, bị kịch bản cẩu huyết dọa sợ, linh hồn 21g cõng phản cốt hơn một trăm cân chạy trốn suốt đêm, còn lại hơn tám mươi cân thân thể, không ai tiếp nhận.
Sau đó, Tiêu Niệm Chức xuyên tới.
Tin tốt là nguyên chủ hiện giờ vừa đến ngoài kinh thành, còn chưa gặp được nam chủ, hết thảy bi kịch còn chưa bắt đầu.
Tin xấu là còn chưa tới một nén hương, nam chủ nguyên văn tổ chức sự kiện trở về thành, đi qua cửa thành, nhìn thấy sườn mặt của Tiêu Niệm Chức có vài phần tương tự bạch nguyệt của mình, trực tiếp đưa người về làm ngoại thất nuôi lên.
Từ đó về sau liền mở ra, mỗi ngày dù là người hay là chó đều có thể đến ngược đãi nữ chủ một lượt.
Mãi cho đến cuối cùng khi nữ chủ đều bị ngược đãi đến mất đi nửa cái mạng thì nam chủ mới tỉnh ngộ, sau đó cùng nữ chủ HE.
Nữ chủ đi từ Trần Châu một đường gian khổ đi đến đây, đến cửa thành, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, vốn chỉ là muốn tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Kết quả, âm kém dương sai liền đụng phải nam chủ.
Tiêu Niệm Chức nhìn chằm chằm cửa thành vài lần, quyết định chạy trước rồi nói sau!
Chỉ có cốt truyện này, chó đến đây liền phải chạy.
Trước cửa thành người tới người đi, Tiêu Niệm Chức quan sát trong chốc lát, lên xe trâu của một đôi vợ chồng già mặt mày hiền lành, đi theo đối phương ra ngoài thành.
Đi từ cửa thành đến chỗ nguyên chủ muốn nhờ cậy thế bá ở Quốc Tử Giám tầm khoảng năm cây số. Nếu có xe chở thì đi, còn không có thì tốt nhất là đừng đi.
Trong bao quần áo của nguyên chủ còn có một chút tiền, cũng có thể trả được tiền xe.
Vừa đi ra một đoạn cô liền nghe thấy cách đó không xa có người hô to: “Quý nhân xuất hành, người đi đường tránh ra!”
Tiêu Niệm Chức đứng cách cửa thành không xa, nhìn tường thành nguy nga, trên mặt vân đạm phong khinh, trong lòng giậm chân mắng cha.
Cô chỉ mới lười biếng mấy ngày, đổi giờ làm việc của quán ăn nhỏ thành nửa ngày. Vậy mà lão tặc thiên lại trực tiếp đưa cô xuyên đến cổ đại?
Đưa đến cổ đại thì thôi đi, còn đưa đến một quyển ngược văn đã xem qua, thay thế nữ chủ!
Cái loại toàn văn này có một trăm chương, ngược nữ chủ chín mươi chín chương, ngược nam chủ nửa chương, còn lại nửa chương hai người HE ngược văn!
Nguyên văn nữ chủ ngoài ý muốn thức tỉnh ý thức bản thân, bị kịch bản cẩu huyết dọa sợ, linh hồn 21g cõng phản cốt hơn một trăm cân chạy trốn suốt đêm, còn lại hơn tám mươi cân thân thể, không ai tiếp nhận.
Sau đó, Tiêu Niệm Chức xuyên tới.
Tin tốt là nguyên chủ hiện giờ vừa đến ngoài kinh thành, còn chưa gặp được nam chủ, hết thảy bi kịch còn chưa bắt đầu.
Tin xấu là còn chưa tới một nén hương, nam chủ nguyên văn tổ chức sự kiện trở về thành, đi qua cửa thành, nhìn thấy sườn mặt của Tiêu Niệm Chức có vài phần tương tự bạch nguyệt của mình, trực tiếp đưa người về làm ngoại thất nuôi lên.
Từ đó về sau liền mở ra, mỗi ngày dù là người hay là chó đều có thể đến ngược đãi nữ chủ một lượt.
Mãi cho đến cuối cùng khi nữ chủ đều bị ngược đãi đến mất đi nửa cái mạng thì nam chủ mới tỉnh ngộ, sau đó cùng nữ chủ HE.
Nữ chủ đi từ Trần Châu một đường gian khổ đi đến đây, đến cửa thành, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, vốn chỉ là muốn tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Kết quả, âm kém dương sai liền đụng phải nam chủ.
Tiêu Niệm Chức nhìn chằm chằm cửa thành vài lần, quyết định chạy trước rồi nói sau!
Chỉ có cốt truyện này, chó đến đây liền phải chạy.
Trước cửa thành người tới người đi, Tiêu Niệm Chức quan sát trong chốc lát, lên xe trâu của một đôi vợ chồng già mặt mày hiền lành, đi theo đối phương ra ngoài thành.
Đi từ cửa thành đến chỗ nguyên chủ muốn nhờ cậy thế bá ở Quốc Tử Giám tầm khoảng năm cây số. Nếu có xe chở thì đi, còn không có thì tốt nhất là đừng đi.
Trong bao quần áo của nguyên chủ còn có một chút tiền, cũng có thể trả được tiền xe.
Vừa đi ra một đoạn cô liền nghe thấy cách đó không xa có người hô to: “Quý nhân xuất hành, người đi đường tránh ra!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.