Chương 2
Dạ Nhược Ly
01/12/2015
"Hiên Viên Tuyệt! hôm nay là ngày chết của ngươi. Mấy ngày trước để ngươi chạy thoát lần này sẽ không đơn giản như vậy nữa"
"Ngươi là do bà ta phái tới?" Hiên Viên Tuyệt cười lạnh
"Người sắp chết không nên biết quá nhiều"
"Vậy sao? Hôm nay để xem ai sẽ chết trước" Triệu Tể Phong rút kiếm tiến lên phía trước.
"Giết chết Hiên Vên Tuyệt!! Lên!"
Hắc y nhân tới gồm 12 người nhiều hơn lần trước 5 người xem ra thật không dễ dàng như vậy. Hắc y nhân đấu với Hiên Viên Tuyệt phát hiện hắn đang bảo hộ một người sau lưng, vội vàng ra hiệu cho người bên cạnh liền huy kiếm muốn đâm tới Y Y
Hiên Viên Tuyệt nhìn thấy vội đỡ một kiếm bất chấp kiếm khí rạch một đường sau lưng phóng tới một chưởng đánh bay hắc y nhân kia. Y Y dù nhắm mắt nhưng vẫn biết những chuyện đang diễn ra, không ngờ hắn cư nhiên bất chấp nguy hiểm bảo hộ một người xa lạ như nàng. Đáng để nàng ra tay rồi.
Đôi mắt vốn đang nhấm giờ đã mở ra, nhìn bóng lưng có một vết kiếm còn đang chảy máu thì nhíu mày, nàng không thích mùi máu ah, làm tâm trạng nàng không tốt, thì đều đáng chết. Bàn tay nhẹ vẫy một đám người đang sinh long hoạt hổ điều ngã xuống kể cả người đang đấu cùng Hiên Viên Tuyệt cũng giật giật rồi ngã xuống.
Lúc này bốn người đều giật mình nhìn lại tiểu cô nương vốn đang nằm ngủ kia, Không biết từ khi nào đã tỉnh dậy vẫn như lúc trước bình tĩnh không hề có vẻ mới tỉnh ngủ. đây chỉ có bốn người họ cung nàng, bốn người họ không có bản lĩnh này chỉ có thể là nàng ta ah, nghĩ nghĩ bốn người đều rùng mình
Có thể vô thanh vô thức giết chết một đám người võ công cao cường, cũng may bọn họ lúc nãy rất khách khí chưa đắc tội nàng . Bốn người có cùng một suy nghĩ may mắn mà thở phào.
"Đa tạ cô nương đã ra tay tương trợ, tại hạ Hiên Viên Tuyệt, nếu sau này cô nương cần, tại hạ tuyệt đối không từ nang." Hiên Viên Tuyệt lần nữa hành một lễ, ba người kia cũng cuối người .
"Các người muốn đi đâu?" Y Y mở lời hỏi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước
"Tại hạ dự định đến Lâm An nhưng gặp phải phục kích, mới đi đường vòng nên làm liên luỵ cô nương vẫn xin cô nương lượng thứ, nếu cô nương vẫn chưa có nơi muốn đến không bằng trước đến Lâm An, tuy gia trang sơ sài nhưng tại hạ sẽ tận tình làm tròn bổn phận gia chủ, mong cô nương có thể suy nghĩ"
"Cứ vậy đi. Thoa vào vết thương " Y Y ném một lọ thuốc cho Hiên Viên Tuyệt. Hắn không do dự tiếp nhận cũng không chần chừ để Viễn Kiệt thoa cho mình. Nếu muốn giết hắn đã không cần phải ra tay giúp đỡ. Thuốc mỡ vừa thoa vào cảm giác mát lạnh dùng mắt thường có thể nhận thấy vết thương khép miệng.
Bọn Viễn Kiệt nhìn một màng này mà trợn mắt há hốc mồm. Thật thần kỳ mà, chỉ lọ thuốc nhỏ này thôi nếu bán đi giá trị tuyệt đối không thể tưởng tượng. Xem ra càng phải xem xét lại thân phận tiểu cô nương này.
"Mọi chuyện đã thu dọn xong hiện tại có thể lên đường, vẫn chưa thỉnh giáo quý danh cô nương?"
"Y Y"
"Y Y cô nương , thật xin lỗi vì bắt cô nương phải bôn ba vào đêm khuya thế này"
"Ta buồn ngủ, sáng mai ta muốn ngủ một ngày" thật bực mình, nàng thật chán ghét thức đêm ah, từ lúc đến thế giới này đều nàng thích nhất chính là ngủ ah.
Ách, yêu cầu gì đây? Nhưng nhìn vẻ mặt vẫn lạnh nhạt kia thật không có dũng khí để hỏi rõ ah, ai biểu người ta có thể giết mình bất cứ lúc nào chứ? Nhưng nếu cô nương này cùng đi, thủ hạ bà ta phái đến có lẽ sẽ đến mà không về. Lần này cũng không biết ai để lộ tin tức, suý nữa đã gây nguy hiểm cho thiếu chủ. Đừng để hắn tìm ra....nếu không.......
Nhưng Y Y không hề vận dụng võ công chỉ như đi bộ vẫn là nhàn nhã đi làm cho bọn họ lại trố mắt tự hỏi có phải là cô nương này mới vừ rồi vô thanh vô thức đã giết đám người kia không? Nếu là cao nhân vì sao ngay cả khinh công cũng không biết chứ? Thật rối loạn mà. Nhưng mà vẫn không có ai dám hỏi ah.
Nếu Y Y biết bọn họ nghĩ gì sẽ liếc mắt xem thường, ta không muốn dùng chứ không phải không biết, với lại ai nói đi bộ thì không phải cao nhân, cao nhân có cách tu luyện của cao nhân, dù nàng ngủ đi đứng hoặc ăn đều là đang luyện công chỉ là bọn thường nhân các người ngu ngốc mà thôi , nhưng Y Y lại không biết nên tránh cho bọn Hiên Viên Tuyệt một trận đã kích ah.
Thế là đi bộ suốt gần một đêm mới đến một thành trấn nhỏ. Hiên Viên Tuyệt tại khách điếm lớn nhất thuê 5 gian phòng thượng hạng. Tiện thể lưu lại một ngày chuẩn bị xe ngựa để lên đường. Y Y ngủ thẳng một giấc đến sáng ngày hôm sau, nếu không phải Hiên Viên Tuyệt gõ cửa đánh thức nàng có lẽ vẫn có thể ngủ tiếp ah.
"Tại hạ đã chuẩn bị xe ngựa tuy không đựợc thoả đáng lắm, nhưng uỷ khuất cô nương chịu đựng, đến thành trấn lớn sẽ lập tức đổi lại xe ngựa khác. Y Y cô nương cũng không cần mệt mỏi bôn ba nữa, cô nương xem còn thiếu thứ gì không? "
"Ta đói bụng" Y Y vẫn vô cảm nói một câu làm Hiên Viên Tuyệt đứng hình. Những cô nương khác chỉ cần hắn hạ giọng đã lập tức cảm động nước mắt lưng trồng rồi. Chẳng lẽ nàng không biết hắn là ai? Không thể nào trên giang hồ lẫn triều đình ai không biết họ Hiên Viên chứ? Người giàu nhất thiên hạ đó.
Mà hắn lại là thiếu chủ nhà họ Hiên Viên sao lại có người không biết chứ? Dù cho nghĩ nát óc vẫn không rõ nguyên nhân nhưng Hiên Viên Tuyệt vẻ mặt vẫn như thường không chut bối rối. Phân phó người mang đồ ăn đến.
"Thật ngại quá, tại hạ lại sơ xuất quên mất cô nương chưa dùng cơm, ở đây chỉ có mấy món đơn giản mong cô nương lượng thứ, đến Lâm An tại hạ sẽ bù đắp lại những uỷ khuất này của cô nương thoả đáng" Hiên Viên Tuyệt lại mang bộ mặt quân tử, nhưng lời nói nhà giàu kiêu căng, giọng nói đầy mùi tiền bạc làm Y Y nhíu mày nghĩ có lẽ nàng đã cứu nhầm người chăng?
"Ngươi nói thật nhiều" bỏ lại một câu Y Y ngồi xuống bàn bắt đầu dùng bữa bõ lại Hiên Viên Tuyệt đã hoá đá, lần đầu tiên trong đời hắn lấy lòng một cô nương lại bị chê lắm lời, không phải những cô nương khác chỉ cần nói bồi thường sẽ mỉm cười hài lòng sao? Từ nhỏ hắn trong hào môn thế gia lớn lên luôn sử dụng tiền tài làm thế mạnh, hỏi ai không thích tiền chứ, chỉ là giá nào mới khiến người đó hài lòng mà thôi.
Nhưng lúc nãy giọng nói vẻ mặt đó là khinh miệt, đúng vậy là khinh miệt hắn lớn như vậy chư từng có ai dùng giọng điệu đó nói chuyện với hắn, người ngoài lấy lòng nịnh nọt. Các cô nương thì mơ ước bước vào Hiên Viên gia được làm phượng hoang má dùng mọi thủ đoạn khiến hắn chú ý, lần đầu tiên một cô nương lần đầu thì xem hắn không tồn tại lần sau lại khinh miệt nhìn hắn.
Đây là vì sao? Hay nàng chơi trò lạc mềm buộc chặt muốn gây chú ý? Đúng là vậy, chỉ có vậy mới giải thích được mà thôi. Có lẽ nàng biết trước hắn sẽ đến đó nên cố ý đợi nếu không sao một mình nàng ở giữa rừng một mình làm gì? Rồi đến lúc nguy cấp xuất ra bản lĩnh của mình cứu hắn để hắn nợ ân nàng.
Rồi giả vờ không để ý để thu hút sự chú ý của hắn. Chỉ có như vậy mới giải thích được hành động của nàng. Nhưng hắn không biết được suy nghĩ của hắn ngay từ đầu đã sai.
Bởi vì từ nhỏ hắn đã sống trong cuộc sống âm mưu lợi ích mà lớn lên, nên bất kỳ một sự việc nào hắn đều sẽ suy nghĩ xem làm như vậy sẽ đạt được cái gì. Luôn lấy lợi ích tiền bạc ra làm mục tiêu của mọi người xung quanh mình. Hắn là một người đa nghi, không hề tin tưởng bất kỳ một ai.
Với suy nghĩ như vậy Hiên Viên Tuyệt càng nhiệt tình hơn đối với Y Y, hắn muốn biết lòng nàng tham đến đâu? Có phải nhắm vào vị trí chủ mẫu Hiên Viên gia? Nếu nàng có năng lực này hắn cũng không ngại bên mình có thêm một trợ thủ. Đối với hắn tình cảm gì đó là dựa trên lợi ích mà thôi. Nếu nàng có khả năng bảo vệ hắn thì cưới nàng như mua về một lá bùa bảo mạng thì đáng giá tuyệt đối đáng giá.
Y Y mấy ngày nay chỉ ở trên xe ngựa ngủ rồi ăn, sau đó tiếp tục ngủ. Chỉ những lúc thật cấp bách mới xuống xe, bởi vì nhìn gương mặt lấy lòng giả tạo của ai đó nàng lại có suy nghĩ muốn giết người trong đầu. Nếu không phải nàng đã nói muốn đi thì lập tức kết liễu gương mặt đáng khinh kia. Mỗi lần nhìn thấy nàng lại buồn bực tại sao lúc đó lại ra tay cứu người này?
Còn hai ngày nữa sẽ đến Lâm An, hôm nay dừng lại nghỉ một đêm sáng mai sẽ lên đường không nghỉ thẳng tới Lâm An. Thanh Hà ở gần Lâm An nên vô cùng nhộn nhịp. Y Y cũng muốn đi dạo một chút để thư giản nhưng ra ngoài lại có một đám đuôi đi theo khiến nàng vô cùng buồn bực.
"Ta có thể đi một mình"
"Nhưng để cho một cô nương ra ngoài buổi tối không an toàn"
"Nhưng bọn họ sẽ theo ngươi"
"Họ chỉ là bảo vệ an toàn của tại hạ nên mới đi theo" nàng đây là muốn một mình có cơ hội đi cùng hắn sao? Nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn chưa biết mục đích sao có thể đơn thân độc mã đi cùng nàng. (Ảnh vẫn hoan tưởng, viết mấy chương này sao cứ như mình là mẹ ghẻ dùi dập nam chính ta?)
"Ngươi có biết....." Dừng một chút Y Y lại nói tiếp
"Ngươi rất phiền ! Tốt nhất đừng làm ta giết ngươi" đáy mắt lạnh đi vài phần nhìn thẳng Hiên Viên Tuyệt làm hắn giật mình bất giác lùi lại hai bước.
Nàng không hề che dấu sát ý, nàng thật sự muốn giết hắn nếu như hắn bước thêm một bước. Đây là cảm giác của Hiên Viên Tuyệt lúc này, lòng bàn tay đầy mồ hôi chứng tỏ sự căng thẳng của chủ nhân nó.
Y Y cũng không quan tâm hắn nghĩ gì, xoay người bước đi tiến nhập vào dòng người bỏ lại bốn người Hiên Viên Tuyệt đang thất thần sợ hãi. Ba người sau Hiên Viên Tuyệt cũng cảm nhận sát khí đáng sợ nàng vừa phát ra. Lòng bàn chân run lên muốn lập tức thối lui về phía sau nhưng ngay sau đó áp lực biến mất bọn họ mới dám thở một hơi.
Thật đáng sợ, nếu cô nương ấy muốn giết thiếu chủ cho dù bốn người họ cũng sẽ tuyệt đối chết trên tay nàng, đây là suy nghĩ của cả bốn người cùng lúc này. Quá đáng sợ ! thật không biết nàng rốt cuộc là ai ?
"Ngươi là do bà ta phái tới?" Hiên Viên Tuyệt cười lạnh
"Người sắp chết không nên biết quá nhiều"
"Vậy sao? Hôm nay để xem ai sẽ chết trước" Triệu Tể Phong rút kiếm tiến lên phía trước.
"Giết chết Hiên Vên Tuyệt!! Lên!"
Hắc y nhân tới gồm 12 người nhiều hơn lần trước 5 người xem ra thật không dễ dàng như vậy. Hắc y nhân đấu với Hiên Viên Tuyệt phát hiện hắn đang bảo hộ một người sau lưng, vội vàng ra hiệu cho người bên cạnh liền huy kiếm muốn đâm tới Y Y
Hiên Viên Tuyệt nhìn thấy vội đỡ một kiếm bất chấp kiếm khí rạch một đường sau lưng phóng tới một chưởng đánh bay hắc y nhân kia. Y Y dù nhắm mắt nhưng vẫn biết những chuyện đang diễn ra, không ngờ hắn cư nhiên bất chấp nguy hiểm bảo hộ một người xa lạ như nàng. Đáng để nàng ra tay rồi.
Đôi mắt vốn đang nhấm giờ đã mở ra, nhìn bóng lưng có một vết kiếm còn đang chảy máu thì nhíu mày, nàng không thích mùi máu ah, làm tâm trạng nàng không tốt, thì đều đáng chết. Bàn tay nhẹ vẫy một đám người đang sinh long hoạt hổ điều ngã xuống kể cả người đang đấu cùng Hiên Viên Tuyệt cũng giật giật rồi ngã xuống.
Lúc này bốn người đều giật mình nhìn lại tiểu cô nương vốn đang nằm ngủ kia, Không biết từ khi nào đã tỉnh dậy vẫn như lúc trước bình tĩnh không hề có vẻ mới tỉnh ngủ. đây chỉ có bốn người họ cung nàng, bốn người họ không có bản lĩnh này chỉ có thể là nàng ta ah, nghĩ nghĩ bốn người đều rùng mình
Có thể vô thanh vô thức giết chết một đám người võ công cao cường, cũng may bọn họ lúc nãy rất khách khí chưa đắc tội nàng . Bốn người có cùng một suy nghĩ may mắn mà thở phào.
"Đa tạ cô nương đã ra tay tương trợ, tại hạ Hiên Viên Tuyệt, nếu sau này cô nương cần, tại hạ tuyệt đối không từ nang." Hiên Viên Tuyệt lần nữa hành một lễ, ba người kia cũng cuối người .
"Các người muốn đi đâu?" Y Y mở lời hỏi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước
"Tại hạ dự định đến Lâm An nhưng gặp phải phục kích, mới đi đường vòng nên làm liên luỵ cô nương vẫn xin cô nương lượng thứ, nếu cô nương vẫn chưa có nơi muốn đến không bằng trước đến Lâm An, tuy gia trang sơ sài nhưng tại hạ sẽ tận tình làm tròn bổn phận gia chủ, mong cô nương có thể suy nghĩ"
"Cứ vậy đi. Thoa vào vết thương " Y Y ném một lọ thuốc cho Hiên Viên Tuyệt. Hắn không do dự tiếp nhận cũng không chần chừ để Viễn Kiệt thoa cho mình. Nếu muốn giết hắn đã không cần phải ra tay giúp đỡ. Thuốc mỡ vừa thoa vào cảm giác mát lạnh dùng mắt thường có thể nhận thấy vết thương khép miệng.
Bọn Viễn Kiệt nhìn một màng này mà trợn mắt há hốc mồm. Thật thần kỳ mà, chỉ lọ thuốc nhỏ này thôi nếu bán đi giá trị tuyệt đối không thể tưởng tượng. Xem ra càng phải xem xét lại thân phận tiểu cô nương này.
"Mọi chuyện đã thu dọn xong hiện tại có thể lên đường, vẫn chưa thỉnh giáo quý danh cô nương?"
"Y Y"
"Y Y cô nương , thật xin lỗi vì bắt cô nương phải bôn ba vào đêm khuya thế này"
"Ta buồn ngủ, sáng mai ta muốn ngủ một ngày" thật bực mình, nàng thật chán ghét thức đêm ah, từ lúc đến thế giới này đều nàng thích nhất chính là ngủ ah.
Ách, yêu cầu gì đây? Nhưng nhìn vẻ mặt vẫn lạnh nhạt kia thật không có dũng khí để hỏi rõ ah, ai biểu người ta có thể giết mình bất cứ lúc nào chứ? Nhưng nếu cô nương này cùng đi, thủ hạ bà ta phái đến có lẽ sẽ đến mà không về. Lần này cũng không biết ai để lộ tin tức, suý nữa đã gây nguy hiểm cho thiếu chủ. Đừng để hắn tìm ra....nếu không.......
Nhưng Y Y không hề vận dụng võ công chỉ như đi bộ vẫn là nhàn nhã đi làm cho bọn họ lại trố mắt tự hỏi có phải là cô nương này mới vừ rồi vô thanh vô thức đã giết đám người kia không? Nếu là cao nhân vì sao ngay cả khinh công cũng không biết chứ? Thật rối loạn mà. Nhưng mà vẫn không có ai dám hỏi ah.
Nếu Y Y biết bọn họ nghĩ gì sẽ liếc mắt xem thường, ta không muốn dùng chứ không phải không biết, với lại ai nói đi bộ thì không phải cao nhân, cao nhân có cách tu luyện của cao nhân, dù nàng ngủ đi đứng hoặc ăn đều là đang luyện công chỉ là bọn thường nhân các người ngu ngốc mà thôi , nhưng Y Y lại không biết nên tránh cho bọn Hiên Viên Tuyệt một trận đã kích ah.
Thế là đi bộ suốt gần một đêm mới đến một thành trấn nhỏ. Hiên Viên Tuyệt tại khách điếm lớn nhất thuê 5 gian phòng thượng hạng. Tiện thể lưu lại một ngày chuẩn bị xe ngựa để lên đường. Y Y ngủ thẳng một giấc đến sáng ngày hôm sau, nếu không phải Hiên Viên Tuyệt gõ cửa đánh thức nàng có lẽ vẫn có thể ngủ tiếp ah.
"Tại hạ đã chuẩn bị xe ngựa tuy không đựợc thoả đáng lắm, nhưng uỷ khuất cô nương chịu đựng, đến thành trấn lớn sẽ lập tức đổi lại xe ngựa khác. Y Y cô nương cũng không cần mệt mỏi bôn ba nữa, cô nương xem còn thiếu thứ gì không? "
"Ta đói bụng" Y Y vẫn vô cảm nói một câu làm Hiên Viên Tuyệt đứng hình. Những cô nương khác chỉ cần hắn hạ giọng đã lập tức cảm động nước mắt lưng trồng rồi. Chẳng lẽ nàng không biết hắn là ai? Không thể nào trên giang hồ lẫn triều đình ai không biết họ Hiên Viên chứ? Người giàu nhất thiên hạ đó.
Mà hắn lại là thiếu chủ nhà họ Hiên Viên sao lại có người không biết chứ? Dù cho nghĩ nát óc vẫn không rõ nguyên nhân nhưng Hiên Viên Tuyệt vẻ mặt vẫn như thường không chut bối rối. Phân phó người mang đồ ăn đến.
"Thật ngại quá, tại hạ lại sơ xuất quên mất cô nương chưa dùng cơm, ở đây chỉ có mấy món đơn giản mong cô nương lượng thứ, đến Lâm An tại hạ sẽ bù đắp lại những uỷ khuất này của cô nương thoả đáng" Hiên Viên Tuyệt lại mang bộ mặt quân tử, nhưng lời nói nhà giàu kiêu căng, giọng nói đầy mùi tiền bạc làm Y Y nhíu mày nghĩ có lẽ nàng đã cứu nhầm người chăng?
"Ngươi nói thật nhiều" bỏ lại một câu Y Y ngồi xuống bàn bắt đầu dùng bữa bõ lại Hiên Viên Tuyệt đã hoá đá, lần đầu tiên trong đời hắn lấy lòng một cô nương lại bị chê lắm lời, không phải những cô nương khác chỉ cần nói bồi thường sẽ mỉm cười hài lòng sao? Từ nhỏ hắn trong hào môn thế gia lớn lên luôn sử dụng tiền tài làm thế mạnh, hỏi ai không thích tiền chứ, chỉ là giá nào mới khiến người đó hài lòng mà thôi.
Nhưng lúc nãy giọng nói vẻ mặt đó là khinh miệt, đúng vậy là khinh miệt hắn lớn như vậy chư từng có ai dùng giọng điệu đó nói chuyện với hắn, người ngoài lấy lòng nịnh nọt. Các cô nương thì mơ ước bước vào Hiên Viên gia được làm phượng hoang má dùng mọi thủ đoạn khiến hắn chú ý, lần đầu tiên một cô nương lần đầu thì xem hắn không tồn tại lần sau lại khinh miệt nhìn hắn.
Đây là vì sao? Hay nàng chơi trò lạc mềm buộc chặt muốn gây chú ý? Đúng là vậy, chỉ có vậy mới giải thích được mà thôi. Có lẽ nàng biết trước hắn sẽ đến đó nên cố ý đợi nếu không sao một mình nàng ở giữa rừng một mình làm gì? Rồi đến lúc nguy cấp xuất ra bản lĩnh của mình cứu hắn để hắn nợ ân nàng.
Rồi giả vờ không để ý để thu hút sự chú ý của hắn. Chỉ có như vậy mới giải thích được hành động của nàng. Nhưng hắn không biết được suy nghĩ của hắn ngay từ đầu đã sai.
Bởi vì từ nhỏ hắn đã sống trong cuộc sống âm mưu lợi ích mà lớn lên, nên bất kỳ một sự việc nào hắn đều sẽ suy nghĩ xem làm như vậy sẽ đạt được cái gì. Luôn lấy lợi ích tiền bạc ra làm mục tiêu của mọi người xung quanh mình. Hắn là một người đa nghi, không hề tin tưởng bất kỳ một ai.
Với suy nghĩ như vậy Hiên Viên Tuyệt càng nhiệt tình hơn đối với Y Y, hắn muốn biết lòng nàng tham đến đâu? Có phải nhắm vào vị trí chủ mẫu Hiên Viên gia? Nếu nàng có năng lực này hắn cũng không ngại bên mình có thêm một trợ thủ. Đối với hắn tình cảm gì đó là dựa trên lợi ích mà thôi. Nếu nàng có khả năng bảo vệ hắn thì cưới nàng như mua về một lá bùa bảo mạng thì đáng giá tuyệt đối đáng giá.
Y Y mấy ngày nay chỉ ở trên xe ngựa ngủ rồi ăn, sau đó tiếp tục ngủ. Chỉ những lúc thật cấp bách mới xuống xe, bởi vì nhìn gương mặt lấy lòng giả tạo của ai đó nàng lại có suy nghĩ muốn giết người trong đầu. Nếu không phải nàng đã nói muốn đi thì lập tức kết liễu gương mặt đáng khinh kia. Mỗi lần nhìn thấy nàng lại buồn bực tại sao lúc đó lại ra tay cứu người này?
Còn hai ngày nữa sẽ đến Lâm An, hôm nay dừng lại nghỉ một đêm sáng mai sẽ lên đường không nghỉ thẳng tới Lâm An. Thanh Hà ở gần Lâm An nên vô cùng nhộn nhịp. Y Y cũng muốn đi dạo một chút để thư giản nhưng ra ngoài lại có một đám đuôi đi theo khiến nàng vô cùng buồn bực.
"Ta có thể đi một mình"
"Nhưng để cho một cô nương ra ngoài buổi tối không an toàn"
"Nhưng bọn họ sẽ theo ngươi"
"Họ chỉ là bảo vệ an toàn của tại hạ nên mới đi theo" nàng đây là muốn một mình có cơ hội đi cùng hắn sao? Nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn chưa biết mục đích sao có thể đơn thân độc mã đi cùng nàng. (Ảnh vẫn hoan tưởng, viết mấy chương này sao cứ như mình là mẹ ghẻ dùi dập nam chính ta?)
"Ngươi có biết....." Dừng một chút Y Y lại nói tiếp
"Ngươi rất phiền ! Tốt nhất đừng làm ta giết ngươi" đáy mắt lạnh đi vài phần nhìn thẳng Hiên Viên Tuyệt làm hắn giật mình bất giác lùi lại hai bước.
Nàng không hề che dấu sát ý, nàng thật sự muốn giết hắn nếu như hắn bước thêm một bước. Đây là cảm giác của Hiên Viên Tuyệt lúc này, lòng bàn tay đầy mồ hôi chứng tỏ sự căng thẳng của chủ nhân nó.
Y Y cũng không quan tâm hắn nghĩ gì, xoay người bước đi tiến nhập vào dòng người bỏ lại bốn người Hiên Viên Tuyệt đang thất thần sợ hãi. Ba người sau Hiên Viên Tuyệt cũng cảm nhận sát khí đáng sợ nàng vừa phát ra. Lòng bàn chân run lên muốn lập tức thối lui về phía sau nhưng ngay sau đó áp lực biến mất bọn họ mới dám thở một hơi.
Thật đáng sợ, nếu cô nương ấy muốn giết thiếu chủ cho dù bốn người họ cũng sẽ tuyệt đối chết trên tay nàng, đây là suy nghĩ của cả bốn người cùng lúc này. Quá đáng sợ ! thật không biết nàng rốt cuộc là ai ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.