Tiểu Y Nương Ở Biện Kinh

Chương 13: Lừa bịp tống tiền gặp phải lòng dạ đen tối (1)

Tú Cẩm

23/03/2024

Nghe được lời này, mấy người Tôn Hoài trợn tròn mắt.

Phó Cửu Cù lại cúi đầu khẽ cười.

Nữ nhân quấn chết không buông hắn đã thấy qua không ít, nhưng chơi trò mới lạ độc đáo như vậy thì quả không nhiều. Hơn nữa, còn có khí lực rất lớn.

"Ngươi cho rằng, gia dễ câu dẫn như vậy sao? Hả?”

Hắn đè âm thanh xuống rất thấp, vừa vặn lọt vào tai Tân Di.

Tân Di ngạc nhiên ngước lên nhìn, va chạm với ánh mắt của hắn, nhìn đôi hàng mi cong vút cùng ánh sáng lờ mờ ẩn hiện, dở khóc dở cười.

Vừa nãy nàng như nữ hán tử trực tiếp ra tay dùng sức rất lớn, chỉ vì sợ Phó Cửu Cù hiểu lầm nàng muốn câu dẫn hắn. Nào ngờ lại biến khéo thành vụng, trước đây có Trương tiểu nương tử từng dụ dỗ hắn, mặc kệ nàng làm gì, cũng không thể thay đổi ấn tượng trong lòng Phó Cửu Cù...

Ngược lại, Phó Cửu Cù cảm thấy nàng đang cố ý dụ dỗ.

Thôi thôi.

Tân Di lười giải thích, siết chặt cổ tay rắn chắc của Phó Cửu Cù, mắt cười đến cong cong.

“Ta nói như vậy là có lý do. Quận vương ngẫm lại đi, ta không phải là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì, không đáng để ngài bỏ nhiều tâm tư như thế... Nếu như ngài đến giúp ta, tự nhiên sẽ không giết ta. Trừ phi ngài có ý đồ với ta! "

Phó Cửu Cù nửa nheo mắt lại, lạnh lùng chế nhạo.

"Trả đòn à. Đồ không biết xấu hổ, ai nói là ta đến giúp ngươi?”

Tân Di cau mày nhìn hắn, nói với giọng không kiên nhẫn: "Được rồi. Đừng để tự mình ta ép ta phải coi đó là cá nhân. Trên đường phố, rất khó coi. "

Nói xong, nàng lại cúi đầu mỉm cười thân thiện với đám đông.

"Các vị hương thân đừng thất thần nữa, mau tính toán đi, tính toán tổng cộng cần bao nhiêu bạc mới đủ bồi thường?"



Bánh hấp, thức ăn vặt, kẹo hồ lô không phải là kế sinh nhai quý giá gì, những người bán hàng rong mua bán với số vốn nhỏ, ngay khi nhìn thấy dáng vẻ của Phó Cửu Cù, sớm đã không còn nghĩ đến việc bảo nàng bồi tiền nữa rồi, còn muốn tự thừa nhận mình xui xẻo, nào biết tiểu nương tử này vậy mà lại tốt bụng thế sao?

Vài người đối mặt ấp úng.

"Năm, năm lượng có lẽ là đủ rồi."

"Không thể nào!" Vẻ mặt Tân Di rất nghiêm túc, nghiêm túc nhìn đống bừa bộn trên mặt đất: "Nhiều đồ như vậy, sao chỉ có thể bồi thường năm lượng chứ? Ít nhất ba mươi lượng. "

"Nhưng mà..."

Nhưng mà tổng cộng các quầy hàng của bọn họ nào đáng giá nhiều bạc như vậy.

"Đừng cò kè mặc cả nữa, các người là đang xem thường tiểu thúc của ta hay sao?"

Hai gò má Tân Di vẫn đang cười, làn da dưới ánh sáng lờ mờ có vẻ trắng nõn mà trong suốt, ngay cả những nốt mụn chướng mắt cũng như được phủ son, trở nên đẹp hơn nhiều.

Dứt lời, nàng lại lặng lẽ véo Phó Cửu Cù.

"Nhanh lên, có vay có trả, sẽ không quỵt nợ đâu."

Phó Cửu Cù cười hừ một tiếng không rõ hàm ý cảm xúc, chủ động buông tay, gọi một tiếng.

"Tôn Hoài."

Tôn Hoài cúi đầu đi tới. Hắn ta trời sinh với diện mạo Phật, hòa hòa khí khí lấy túi bạc ra, cung kính trao ba mươi lượng bạc cho Tân Di.

Ba mươi lượng bạc không phải là một con số nhỏ, mấy người bán hàng rong rất biết ơn, hận không thể quỳ xuống với bọn họ, những người vừa rồi còn thấy may mắn không bị xe lừa đụng trúng quầy hàng, giờ hạn không thể đem quầy hàng đến cho con lừa đụng một hồi...

"Tạ Quận vương ban ân." Tân Di cảm thán, thở dài nhẹ nhõm, mỉm cười thân thiện với Phó Cửu Cù.

"Tiểu tẩu không cần phải khách khí."

Phó Cửu Cù lạnh nhạt nói được, trong lòng Tân Di cảm thấy có gì không ổn.



Người này không phải là một người tốt gì. Cười như vậy, không chừng trong lòng đầy ý xấu thì sao? Hỏi vay tiền của Phó Cửu Cù chỉ là kế ứng đối tạm thời của Tân Di, vay được tiền thì nàng cũng thật sự cảm kích, nhưng cũng không muốn dẫn lửa thiêu thân.

“Bạc ta sẽ trả lại cho ngài, chỉ là cần một khoảng thời gian."

"Bao nhiêu?" Giọng điệu của Phó Cửu Cù rất thản nhiên.

"Cái gì bao nhiêu?"

"Bao nhiêu?"

"Bao nhiêu? Đương nhiên là ba mươi lượng. "

"Không. Thu lãi ba phần, thời gian hoàn trả là nửa năm, trễ sẽ tăng gấp đôi.” Phó Cửu Cù rất tự nhiên cầm lấy khăn tay trắng do Tôn Hoài đưa cho, chậm rãi lau nước đường trên cánh tay đã bị Tân Di nhuộm đỏ, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi.

"Còn có bộ y phục này. Ngươi bồi thường."

Tân Di không trả lời, im lặng một lúc rồi mới hỏi: "Y phục trị giá bao nhiêu?”

Phó Cửu Cù nói: "Năm trăm lượng..."

Tân Di chỉ hít một hơi, lại nghe thấy hắn bổ sung: "Hoàng kim.”

"Sao không đi cướp tiền trang luôn đi?" Tân Di cười lạnh một tiếng: "Thể diện chỉ là thứ bề ngoài, ta nghĩ Quận vương không cần cũng được. Chỉ mới ba mươi lượng, lại dùng công phu sư tư ngoạm cho vay nặng lãi hay sao?”

“Khách khí rồi." Phó Cửu Cù lạnh lùng ngắt lời nàng, khóe môi gợi lên ý cười nhẹ khó có thể nhận ra, sau đó không để ý nữa lấy dây cương từ tay Tôn Hoài, rồi xoay người lên ngựa.

"Tiểu tẩu chuẩn bị sẵn số bạc, ta sẽ sai người đi lấy."

Dứt lời lập tức rời đi.

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Y Nương Ở Biện Kinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook