Chương 21: Không cánh mà bay
Nguyenphuongacb
03/08/2024
Đi bộ được một đoạn khá dài thì cuối cùng cũng đến nhà anh.Vì là lần đầu tiên được nhìn thấy nên cô không khỏi bất ngờ bởi nhìn nó giống như là một căn biệt phủ chứ không phải nhà, hiện tại cô và anh đang đứng trước một cánh cổng mạ vàng có hai người vệ sĩ đứng canh, khi nhìn thấy anh thì bọn họ liền đi đến mở cổng rồi chào một cách cung kính.
-Thiếu gia
Đặng Dương không nói gì chỉ gật đầu cho có rồi dắt tay cô đi vào trong bên trong không có một bóng người vì tầm giờ này mọi người đều đã ngủ hết. Nên cô cũng biết ý mà đi trong im lặng, sau đó Đặng Dương dẫn cô đến trước một căn phòng
Tối nay em sẽ ngủ ở đây nghé, cần gì thì cứ sang phong gọi anh, phòng anh ở đối diệnVầng, em cảm ơnEm ngủ ngonAnh cũng vậyAnh mở cửa cho cô xong cũng trở về phòng của mình cô thì cũng vào phòng nhưng cô lại không ngủ mà cứ đứng ở ban công nhìn ra ngoài rất lâu, hôm nay thời tiết cực kì mát mẻ khiến cô như muốn hòà vào gió mà bay theo rồi cô lại nhìn lên những ngôi sao trên kia với nét mặt thoáng buồn.
-Ba,mẹ hai người ở trên đó có còn nhớ về đứa con này không, chứ con thì... nhớ hai người nhiều lắm đấy, ba mẹ ở trên đó nhớ phù hộ cho con nhé, tiểu Tịch yêu ba mẹ nhiều lắm.
Cô nhìn lên những ngôi sao mà tự nói một mình với đôi mắt rưng rưng.Lúc này cô nhìn sang đồng hồ thì thái đồ thay đổi một cách nhanh chóng.
Cô thay ra một bộ đồ màu đen sau đó là đeo khẩu trang và đội mội chiếc mũ lưỡi chai nhìn cô lúc này như hoà làm một với bóng đêm, nếu không nhìn kĩ thì chắc sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy.
Cô từng bước từng bước đi đến một căn phòng sau đó nhẹ nhàng mở cửa không một tiếng động rồi đi vào. Bên trong căn phòng có một đôi vợ chồng đang ngủ rất ngon lành mà không hề phát hiện có người thứ ba trong phòng.
Khi vào thì cô bắt đầu cẩn thận mà lục lọi từng ngăn tủ nhưng chỉ đem lại sự thất vọng vì không có được thứ mình muốn rồi ánh mắt của cô dồn sang phía bàn làm việc rồi cô tìm thấy một số tờ giấy bên, cô tò mò cầm lên đọc với ánh sáng mở áo từ trăng rọi vào, bên trên đều là nhứng thứ có liên quan đến việc ông ta đã ăn chặn tiền của nhân viên rồi còn có cả thông tin về việc ông ta đã từng quấy rối một số nhân viên nữ trong công ty. Cô đọc xong những thứ này thì để lại chỗ cũ, vì mấy thứ này đều không phải thứ cô đang tìm, nên mấy cái này để tính sau cũng được.
Cô để chúng lại chỗ cũ rồi ánh mắt cô va vào một ngắn kéo nhỏ đang được khóá lại, khi Ngữ Tịch nhìn thấy nó một tia hy vọng dâng lên, cô lấy một chiếc kẹp ghim trên đầu mình rồi korw khóa một cách thuần thục, bên trong có một miếng ngọc bội, miếng ngọc đó chính là của nhà cô, khi tìm được thứ mình muốn thì cô đem nó đề vào túi áo rồi rời đi.Nó chính là tín vật gia truyền của nhà cô, nhưng 10 năm nay nó lại nằm trong tay ông ta, khi cẩm nó trên tay cô cảm giác như ba mẹ mình ngay cạnh mình làm cô rất hạnh phúc.
Đi được một đoạn gần đến phòng thì cánh cửa phòng cuối dãy đột nhiên được mở ra đó lại chính lac Hàn Phong, ánh mắt hai người chạm nhau rồi cô thấy thế liền hoảng hốt chạy đi, cũng may là cô đã đeo khẩu trang và đội mũ nên cũng không sợ anh nhân ra là mấy. Cô chạy rất nhanh nhưng anh còn nhanh hơn, thấy anh sắp đuổi đến thì cô bỗng chốc quay lại đá vào mặt anh, nhưng anh đã đoán trước được hành động này của cô mà né một cách nhanh chóng, rồi hai người lao vào đấu võ không ai chịu nhường ai, được một lúc thì Ngữ Tịch cảm thấy như mình bị yêu thế liền nhảy từ lan can tầng hai cuống phòng khách rồi vòng ra cửa sau mà chuồn đi.Anh cũng không có ý định đuổi theo mà đứng trên cao nhìn xuống.
Chạy được một đoạn thì không thấy ai đuổi theo cô cũng ngồi bệt xuống bên đường rồi thở hồn hền vì quá mệt.Lúc này cô mới sờ lên túi áo của mình thì vật đó đã không cánh mà bay.
-Thiếu gia
Đặng Dương không nói gì chỉ gật đầu cho có rồi dắt tay cô đi vào trong bên trong không có một bóng người vì tầm giờ này mọi người đều đã ngủ hết. Nên cô cũng biết ý mà đi trong im lặng, sau đó Đặng Dương dẫn cô đến trước một căn phòng
Tối nay em sẽ ngủ ở đây nghé, cần gì thì cứ sang phong gọi anh, phòng anh ở đối diệnVầng, em cảm ơnEm ngủ ngonAnh cũng vậyAnh mở cửa cho cô xong cũng trở về phòng của mình cô thì cũng vào phòng nhưng cô lại không ngủ mà cứ đứng ở ban công nhìn ra ngoài rất lâu, hôm nay thời tiết cực kì mát mẻ khiến cô như muốn hòà vào gió mà bay theo rồi cô lại nhìn lên những ngôi sao trên kia với nét mặt thoáng buồn.
-Ba,mẹ hai người ở trên đó có còn nhớ về đứa con này không, chứ con thì... nhớ hai người nhiều lắm đấy, ba mẹ ở trên đó nhớ phù hộ cho con nhé, tiểu Tịch yêu ba mẹ nhiều lắm.
Cô nhìn lên những ngôi sao mà tự nói một mình với đôi mắt rưng rưng.Lúc này cô nhìn sang đồng hồ thì thái đồ thay đổi một cách nhanh chóng.
Cô thay ra một bộ đồ màu đen sau đó là đeo khẩu trang và đội mội chiếc mũ lưỡi chai nhìn cô lúc này như hoà làm một với bóng đêm, nếu không nhìn kĩ thì chắc sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy.
Cô từng bước từng bước đi đến một căn phòng sau đó nhẹ nhàng mở cửa không một tiếng động rồi đi vào. Bên trong căn phòng có một đôi vợ chồng đang ngủ rất ngon lành mà không hề phát hiện có người thứ ba trong phòng.
Khi vào thì cô bắt đầu cẩn thận mà lục lọi từng ngăn tủ nhưng chỉ đem lại sự thất vọng vì không có được thứ mình muốn rồi ánh mắt của cô dồn sang phía bàn làm việc rồi cô tìm thấy một số tờ giấy bên, cô tò mò cầm lên đọc với ánh sáng mở áo từ trăng rọi vào, bên trên đều là nhứng thứ có liên quan đến việc ông ta đã ăn chặn tiền của nhân viên rồi còn có cả thông tin về việc ông ta đã từng quấy rối một số nhân viên nữ trong công ty. Cô đọc xong những thứ này thì để lại chỗ cũ, vì mấy thứ này đều không phải thứ cô đang tìm, nên mấy cái này để tính sau cũng được.
Cô để chúng lại chỗ cũ rồi ánh mắt cô va vào một ngắn kéo nhỏ đang được khóá lại, khi Ngữ Tịch nhìn thấy nó một tia hy vọng dâng lên, cô lấy một chiếc kẹp ghim trên đầu mình rồi korw khóa một cách thuần thục, bên trong có một miếng ngọc bội, miếng ngọc đó chính là của nhà cô, khi tìm được thứ mình muốn thì cô đem nó đề vào túi áo rồi rời đi.Nó chính là tín vật gia truyền của nhà cô, nhưng 10 năm nay nó lại nằm trong tay ông ta, khi cẩm nó trên tay cô cảm giác như ba mẹ mình ngay cạnh mình làm cô rất hạnh phúc.
Đi được một đoạn gần đến phòng thì cánh cửa phòng cuối dãy đột nhiên được mở ra đó lại chính lac Hàn Phong, ánh mắt hai người chạm nhau rồi cô thấy thế liền hoảng hốt chạy đi, cũng may là cô đã đeo khẩu trang và đội mũ nên cũng không sợ anh nhân ra là mấy. Cô chạy rất nhanh nhưng anh còn nhanh hơn, thấy anh sắp đuổi đến thì cô bỗng chốc quay lại đá vào mặt anh, nhưng anh đã đoán trước được hành động này của cô mà né một cách nhanh chóng, rồi hai người lao vào đấu võ không ai chịu nhường ai, được một lúc thì Ngữ Tịch cảm thấy như mình bị yêu thế liền nhảy từ lan can tầng hai cuống phòng khách rồi vòng ra cửa sau mà chuồn đi.Anh cũng không có ý định đuổi theo mà đứng trên cao nhìn xuống.
Chạy được một đoạn thì không thấy ai đuổi theo cô cũng ngồi bệt xuống bên đường rồi thở hồn hền vì quá mệt.Lúc này cô mới sờ lên túi áo của mình thì vật đó đã không cánh mà bay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.