Chương 52
Tiêu Đường Đông Qua
23/05/2017
Lâm Khả Tụng nghe điện thoại, ép buộc giọng nói của mình trong trẻo: “Cám ơn anh đến xem tôi tranh tài!”
“Em nói ‘ cám ơn ’, nhưng lại rất gắng gượng. Meire nói cho tôi biết, trước khi tôi tới, em rất bình tĩnh. Sau khi tôi tới, em rất hồi hộp.”
Giọng nói của anh lạnh như băng.
Tuy là vậy nhưng không làm người ta cảm thấy vô tình, ngược lại có sức mạnh làm người ta yên tâm.
Lâm Khả Tụng rất muốn ngủ yên trong giọng nói đó, không cần tỉnh lại nữa.
“Nếu như mà tôi khiến em cảm thấy áp lực, em liền. . . . . .”
“Tôi muốn anh tới! Nếu như anh tới xem tôi, tôi sẽ. . . . . . Tôi sẽ bình tĩnh hơn!”
Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng cắt đứt lời nói của Giang Thiên Phàm.
Nếu như anh nhìn cô, cô biết mình sẽ không luống cuống tay chân sẽ không rối loạn, vô luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần Giang Thiên Phàm đứng ở chỗ cô có thể nhìn thấy, cô sẽ biết mình phải làm gì.
“Tôi ở quán Việt Giang chờ em.”
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Giọng nói của anh rất nhạt, chỉ là hai từ “Chờ em” nhỏ đến nỗi sắp không nghe thấy, nhưng mà nó lại giống như ma chú, quanh quẩn ở bên tai của cô, chiếm lĩnh toàn bộ suy nghĩ của cô.
Lâm Khả Tụng chạy rối rít trong hành lang.
“Này, Khả Tụng, con muốn đi đâu!” Chú nhìn thấy bóng lưng vội vã của cô liền nói to.
“Con đi ăn cơm với bạn!”
“Đứa nhỏ này!”
Lâm Khả Tụng đi tới bên ngoài nhà hàng Rhede Văn Sâm, đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen. Lái xe chính là Miller.
Một lần nữa trở về biệt thự của Giang Thiên Phàm, Lâm Khả Tụng cảm thán, không biết nói sao.
Meire đứng ở cửa mỉm cười với cô: “Hoan nghênh trở về, tiểu bánh mì.”
Giống như nơi này mới là nhà của cô.
Anh dẫn cô đến ban công trên gian phòng của Giang Thiên Phàm, trên bàn ăn đã bày sẵn đồ ăn, hoa hồng mới được hái xuống nhẹ nhàng lay động trong bình thủy tinh đơn giản, giống như đang thì thầm gì bên tai cô.
Giang Thiên Phàm dựa vào ban công, trong tay của anh cầm một ly rượu đỏ, cổ tay uyển chuyển, chất lỏng màu đỏ trong ly rong chơi tạo nên những đường cong đẹp mắt.
Khi Lâm Khả Tụng bước vào, Giang Thiên Phàm đã đặt ly rượu ở trên ban công.
Anh đi về phía trước một bước, vươn tay ra, tựa hồ tìm kiếm chỗ Lâm Khả Tụng đang đứng. Mặt của anh nhìn về chỗ Lâm Khả Tụng, từng bước từng bước đến gần cô, cho đến khi anh chạm lên đuôi lông mày của cô, cô nín thở thậm chí quên nghiêng mặt đi.
Bàn tay của Giang Thiên Phàm nhẹ nhàng đặt lên mặt của cô, lòng bàn tay của anh rất ấm, làm cô theo bản năng tới gần.
“Hôm nay, em muốn ăn cái gì?”
“Cái gì đều được sao?”
“Đều được hết.”
“Tôi muốn ăn bánh khoai tây chiên hình tháp do anh làm.”
“Tại sao là bánh rán khoai tây hình tháp?”
“Bởi vì hôm nay lúc tranh tài, bánh rán khoai tây hình tháp của Victor được giám khảo khen ngợi, nhưng mà tôi lại không thể nào được thưởng thức tác phẩm đó. Nhưng nếu là anh, tôi biết rõ anh làm sẽ ngon hơn Victor nhiều. Từ món ăn này tôi có thể biết mình còn làm sai chỗ nào.”
“Tốt.”
Giang Thiên Phàm đi qua người cô.
Một tiếng “Tốt” kia, giống như cưng chiều.
Vô luận cô muốn làm cái gì, anh cũng có thể làm cho cô.
Lâm Khả Tụng ngồi ở bên cạnh bàn, ánh nắng ở trên mặt bàn phản chiếu những ngón tay của cô tạo thành bóng. Cô giống như một đứa bé, chơi đùa với chính cái bóng của mình, trong lòng lại không giấu được mong đợi. Bánh rán khoai tây hình tháp của Giang Thiên Phàm sẽ có mùi vị gì?
Lâm Khả Tụng cố gắng tưởng tượng, nhưng vẫn không tưởng tượng ra.
Điều duy nhất cô có thể xác định chính là bánh rán hình tháp của anh nhất định khiến cô khó quên.
Chẳng biết lúc nào, trong không khí truyền đến hương thơm của khoai tây, làm cho người ta theo bản năng nuốt nước miếng.
Cô nghiêng mặt qua, đã nhìn thấy Meire bưng cái mâm lên, tao nhã lễ phép đi tới trước mặt của Lâm Khả Tụng, nhẹ nhàng bày món ăn trước mặt cô.
Nó không được trang trí rườm rà như của Victor, mà lười biếng nằm giữa cái mâm, được đắp một mảng lát cà chua.
Xem ra bình thường như thế, tuy nhiên nó lại tản ra mùi thơm mê người.
Giang Thiên Phàm ngồi xuống đối diện cô, đôi tay chống cằm, “Nếm thử.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, mơn trớn thần kinh của cô, mặc dù chưa ăn bánh rán, cô đã cảm giác tuyệt vời.
Vỏ ngoài của bánh rán tháp vàng óng ánh hơn những tác phẩm dự thi ngày hôm qua mà cô nhìn thấy. Khi dao ăn chạm đến, có thể cảm nhận được miếng bánh như một khối băng thanh thúy được phá đi. Lâm Khả Tụng đưa vào trong miệng, liền nhận ra Giang Thiên Phàm đã cho trứng vào trong bột chiên, sau khi chiên xong bánh mới có màu sắc óng ánh và độ giòn cùng với mùi vị này. Mà khoai tây được nướng khiến tầng trong xốp, tầng ngoài lại còn xốp giòn, phong phú nhưng cũng không tạp nhạp mùi vị rót vào đầu lưỡi của cô.
Giang Thiên Phàm không những nắm chắc độ lửa của khoai tây rán, Lâm Khả Tụng còn nghi ngờ anh còn nướng khoai bằng giấy bạc, hơn nữa là còn ướp gia vị khi nướng. Cô nếm được mùi tỏi hương, bơ sữa tươi, thử vĩ thảo, cây nhục đậu khấu. Muối cùng hồ tiêu đúng mức. Nướng giúp bảo vệ mùi hương của món ăn, khiến khoai tây hấp thu đầy đủ mùi hương của gia vị.
Phần tôm bóc vỏ trong khoai tây càng làm cho đầu lưỡi của người ta không ngừng được. Lâm Khả Tụng thử phân tích các Giang Thiên Phàm xử lí tôm bóc vỏ. Anh là dùng rượu nho trắng, cây húng quế, cây nghệ, Mê Điệt Hương ngâm với tôm bóc vỏ. Sau đó anh dùng phương thức cá hồi hun khói lột vỏ tôm nướng chín phân nửa, tiếp đó nhào chung với khoai tây trong lớp bột mì, cuối cùng rán khoai tây thành bánh rán hình tháp.
Kỹ năng nắm chắc thời điểm cùng độ lửa của anh thật tuyệt diệu. Nếu tôm bóc vỏ được nướng chín, khi trộn cùng khoai tây sẽ mất đi vị. Miếng khoai tây không được nướng đủ, khi được chiên trong chảo, tôm bóc vỏ đã chín, nhưng khoai tây có thể sẽ không chín.
Khiến người ta không thể chê bai chỗ nào chính là mùi hương nồng đậm của khoai tây, mùi vị của tôm bóc vỏ, còn có vỏ ngoài giòn xốp, mọi thứ không cần dùng đến quá nhiều gia vị, nhưng vì nhờ Giang Thiên Phàm nắm chắc “độ” cùng với một số kỹ xảo của anh đã khiến người ta kinh ngạc về món ăn này.
“Thích không?” Anh hỏi.
“Dĩ nhiên là thích!” Lâm Khả Tụng không chút nghĩ ngợi liền cao giọng trả lời.
Giang Thiên Phàm trước mặt cô khẽ nghiêng mặt, ánh nắng di chuyển trên khuôn mặt anh, mi mắt của anh chậm rãi ngẩng lên trong nháy mắt, giống như thủy triều dâng lên không chút tiếng động.
“Tôi còn làm kem hương thảo cho em, chờ em ăn xong bánh rán kem sẽ được mang lên.”
“Ừm!” Lâm Khả Tụng đột nhiên cảm thấy trên thế giới chuyện làm người ta hâm mộ chỉ đơn giản là như vậy.
“Một bánh rán tháp em ăn đủ không? Mỗi lần ăn xong bữa tối, em đều ngồi trong phòng ăn vặt hoặc xuống bếp tìm đồ ăn.”
“Làm sao anh biết?”
Đến phòng bếp tìm cái gì ăn bị Giang Thiên Phàm bắt gặp qua, nhưng làm sao anh biết cô ở trong phòng ăn đồ ăn vặt?
“Khi Nina dọn dẹp phòng nói trên chăn của em có mảnh vụn của bánh bích quy.” Giang Thiên Phàm trả lời.
Lâm Khả Tụng lại 囧 rồi, sao Nina lại nói những chuyện này cho Giang Thiên Phàm biết!
“Về sau. . . . . . Tôi sẽ không ngồi ở trên giường ăn cái gì.” Lâm Khả Tụng buồn bực nói.
“Chuyện không làm được đừng nên hứa hẹn.”
Lần thứ hai bị anh chọc ghẹo.
Cô có chút thói xấu, đoán chừng đời này không sửa được rồi.
Chỉ là Giang Thiên Phàm còn hiểu cô hơn so với cô tưởng tượng.
Lâm Khả Tụng giương mắt nhanh chóng liếc qua Giang Thiên Phàm. Anh là một người rất gò bó, trong sinh hoạt cơ hồ không có bất kỳ thói xấu nào. Nhưng mà đối với thói xấu của cô, sự bao dung của anh giống như rộng lớn hơn cô nghĩ nhiều?
Giống vậy bây giờ, trên trán anh không có chút lạnh lẽo nào, thậm chí khóe môi thấp thoáng nụ cười yếu ớt.
Giống như cho dù Lâm Khả Tụng có nhiều tật xấu, theo ý anh đều là “Đáng yêu” không ảnh hưởng gì.
Xong rồi xong rồi, không thể tưởng tượng nữa.
Lâm Khả Tụng muốn chụp đập vào đầu mình, dừng mọi suy nghĩ lung tung lại.
Giang Thiên Phàm ngồi ở đối diện cô lại đứng dậy.
Tầm mắt của Lâm Khả Tụng dõi theo anh, mà Giang Thiên Phàm lại khẽ nghiêng người, đến gần cô: “Chờ tôi một chút.”
Hai phút sau, Giang Thiên Phàm bưng một phần kem đi tới trước mặt cô.
Vẫn là một món điểm tâm được trang trí đơn giản, một viên kem trắng noãn ngoan ngoãn nằm trên bánh pút-đing trứng gà. Nhìn sơ qua, giống như là viên kem trong mấy tiệm thức ăn nhanh.
Mặc dù đơn giản không có gì đặc biệt, thậm chí một chút xíu tương hoa quả cùng đồ gia vị cũng không có, Lâm Khả Tụng lại có thể nếm được mùi bơ thuần khiết cùng với mùi hương của hương thảo.
“Anh không ăn gì sao?” Lâm Khả Tụng nhìn về phía đối diện, lúc này mới phát hiện ra Giang Thiên Phàm nghiêng mặt, cụp mi mắt xuống, giống như đang dùng tâm lắng nghe âm thanh Lâm Khả Tụng ăn uống.
“Vậy tôi có thể chọn món ăn sao?” Giang Thiên Phàm lạnh nhạt mở miệng.
“Dĩ nhiên có thể! Chỉ là, tôi lo lắng anh chỉ nếm thử một miếng sao đó không ăn tiếp thôi.”
“Trứng chiên cà chua.” Giang Thiên Phàm nói.
Lâm Khả Tụng khẽ ngẩn người, “Trứng chiên cà chua?”
“Bởi vì món này em mới có thể tham gia lần thi đấu này, đây cũng là món ăn đầu tiên mà em nấu cho tôi ăn. Nếu tất cả bắt đầu tại trứng chiên cà chua, tôi muốn biết bây giờ trứng chiên cà chua của em có mùi vị gì.”
“Tốt! Nhất định ngon hơn món đầu tiên anh ăn.”
Lâm Khả Tụng vui sướng rời khỏi bàn ăn, đi tới phòng bếp quen thuộc.
Trứng chiên cà chua, không có công thức phức tạp cùng với nguyên liệu phong phú, nó ăn ngon hay không hoàn toàn quyết định bởi kỹ năng nắm chắc độ lửa của Lâm Khả Tụng.
Lần đầu tiên ở chỗ này làm món ăn này, cô rất bối rối. Mà bây giờ, cô cảm giác từ đại não tới ngón tay, đều có quy luật khiến cô thành thạo.
Làm xong trứng chiên cà chua, Lâm Khả Tụng cúi đầu xuống ngửi hương vị, sau đó lộ ra nụ cười .
Khi cô bưng đĩa về phía ban công, Giang Thiên Phàm vẫn ngồi như cũ, chống gậy dò đường.
“Đã đợi lâu rồi!” Lâm Khả Tụng đặt món ăn trước mặt anh, còn có một chén cơm nóng.
“Có vẻ em rất vui.”
Lâm Khả Tụng cười cười.
Bởi vì làm cho anh ăn, chính là một chuyện vui sướng.
“Tôi phải bày ra bộ dáng nghiêm túc, nghiêm túc ăn món ăn của em làm mới được.”
Anh vốn rất nghiêm túc rồi, không cần nghiêm túc hơn.
“Bộ dáng như vậy, em sẽ khẩn trương thấp thỏm. Sau đó anh liền có thể nói, Khả Tụng, em lại không tự tin.”
Một khắc kia, giống như ngàn vạn đóa hoa hồng leo lên ở trái tim của cô điên cuồng nở rộ trong máu cô, làm cho vùng trời đất này căng nứt hoàn toàn.
Anh từng nói, nếu như cô không tự tin, anh sẽ hôn cô.
“Nó nhất định sẽ ngon. Tôi đã nếm qua.” Lâm Khả Tụng tràn đầy tự tin.
Giang Thiên Phàm tưới nước cà chua lên cơm, từng muỗng từng muỗng múc cho vào miệng.
“Ăn ngon không?” Lâm Khả Tụng hỏi.
“Ừ, ăn thật ngon.”
“Như vậy anh còn nhớ không, nếu như mà tôi làm được món mà anh cảm thấy ngon, anh sẽ đồng ý một điều kiện của tôi.” Lâm Khả Tụng háo hức nói.
“Em nói đi.” Giang Thiên Phàm nhẹ nhàng đặt muỗng vào trong chén, không nhanh không chậm lau miệng.
Giở tay nhấc chân đều có khí chất.
“Cam kết của Giang tiên sinh rất quý giá, tôi đương nhiên không thể tùy tiện nói ra được! Nguyện vọng nhất định phải dùng khi cần thiết!”
“Như vậy trước hết, em có thể làm cho tôi một chuyện không?” Giang Thiên Phàm nói.
“Chuyện gì?” Lâm Khả Tụng tò mò, có việc gì mà anh không làm được sao?
“Tôi muốn cưỡi xe đạp.”
Lâm Khả Tụng trợn to hai mắt, điều này làm cho cô chợt nhớ tới tình cảnh mình chở anh đi khắp phố lớn ngõ nhỏ để nếm thử món ăn vặt.
“Tôi có thể chở anh dạo quanh khu này. Nhưng, anh không có xe đạp.”
“Tôi có. Đi thôi.”
Giang Thiên Phàm đứng dậy, vươn tay với Lâm Khả Tụng. Lâm Khả Tụng vốn cho là anh muốn vịn bả vai của mình, mới giữ chặt tay của anh, anh thì ngược lại giữ chặt ngón tay của cô.
Ngón tay của anh rất dài, cong lên thoải mái nắm lấy bàn tay của cô.
Bọn họ đi tới trước cửa biệt thự, Nina đã đẩy tới một chiếc xe đạp.
“诶? Đây không phải là. . . . . .”
“Đây chính là chiếc xe đạp kia.” Giang Thiên Phàm nhàn nhạt trả lời, “Đi thôi.”
Lâm Khả Tụng có cảm giác như cách một đời. Cô chợt bắt đầu tò mò, trong lòng Giang Thiên Phàm anh nghĩ gì về lần đầu tiên hai người gặp nhau?
Anh làm ra kem Hương Thảo có nhân là hồ lô nhào đường, anh giữ lại chiếc xe đạp hai người từng ngồi qua.
Giống như mọi chuyện bị Lâm Khả Tụng thiếu chút nữa quên mất, anh đều nhớ rõ.
Anh ngồi phía sau, sức nặng kia, khiến cô không khỏi không có cảm giác thành tựu.
“Giang tiên sinh, tôi là người đầu tiên chở anh bằng xe đạp sao?”
“Em là người duy nhất.” Giọng nói của Giang Thiên Phàm từ phía sau truyền đến.
Rõ ràng mà khẳng định.
Đối với Giang Thiên Phàm mà nói, “Duy nhất” là nghiêm trọng và tuyệt đối hơn “Thứ nhất” nhiều.
Trên môi Lâm Khả Tụng nở nụ cười, bánh xe xoay tròn, bọn họ rời khỏi biệt thự.
Xuyên qua dàn hoa hồng leo lên cửa sắt, trong mũi Lâm Khả Tụng là mùi thơm ngát nhưng không nồng nặc.
“Giang tiên sinh, hoa hồng khiến biệt thự của anh đẹp nhất trong khu này đó.”
“Xinh đẹp như thế nào?” Giang Thiên Phàm hỏi.
Phải hình dung như thế nào đây? Đẹp là một loại cảm giác. . . . . .
“Lúc nhỏ anh có xem bản vẽ của đồng thoại《người đẹp và quái vật》không? Trong biệt thự của anh hoa hồng leo lên tựa như bản vẽ đồng thoại vậy. Quái vật và hoa hồng!”
“Lúc nhỏ, tôi theo mẹ đến nhà của bạn bà làm khách, có người coi tôi như con gái, đã cho tôi nhìn qua.”
“Cái gì? Anh bị xem là con gái?” Lâm Khả Tụng không nhịn được quay đầu lại, nhưng không thấy nhìn mặt của Giang Thiên Phàm.
Giang Thiên Phàm không nói gì nữa.
Nụ cười trên môi Lâm Khả Tụng càng lúc càng tươi hơn.
Đúng vậy, đừng thấy Giang Thiên Phàm có bộ dáng lạnh lùng, nhưng ngũ quan của anh lại ưu nhã, trong anh tuấn có mấy phần trơn bóng khó có thể dùng lời diễn tả được. Anh khi còn bé nhất định là rất đẹp, bị người ta coi là con gái cũng không kì lạ. Thật muốn nhìn hình anh khi còn bé!
“Em đang cười sao.”
“Đúng vậy. . . . . . Bởi vì tôi và anh hoàn toàn ngược nhau. Khi còn bé tôi bị coi là bé trai. Lúc lễ mừng năm mới, tôi cùng đứa trẻ nhà hàng xóm mua rất nhiều pháo, bên ngoài tiểu khu có một rãnh nước, tôi liền ném pháo vào rãnh nước sau đó nói với đứa trẻ bên cạnh ‘ mau nhìn ’, bọt nước văng lên dính vào mặt cậu ta. Ha ha ha!”
Giang Thiên Phàm không có nói gì, nhưng Lâm Khả Tụng biết anh đang lắng nghe.
Lúc này đây phong cảnh ở khu nhà này rất đẹp, Lâm Khả Tụng vẫn chở Giang Thiên Phàm lân cận biệt thự, thậm chí không biết ở bên trong này còn có một công viên công cộng.
Bờ nước yên tĩnh, gió nhẹ lướt qua, mấy con chim bay xuống, đáp vào mấy bụi cỏ trong bờ nước, không biết đang tìm kiếm cái gì.
Chẳng biết lúc nào hai tay của Giang Thiên Phàm đã đặt lên hông của Lâm Khả Tụng, không chút căng thẳng, không có cảm giác trói buộc, lại cảm thấy thân cận.
Giống như vô luận cô đi tới chỗ nào, cũng không thể rời bỏ lồng ngực của Giang Thiên Phàm.
Cô cảm giác làn da của cô trở nên nhạy cảm, ngay cả khi anh hô hấp hơi thở xẹt qua sau sống lưng cô cũng trở nên rõ ràng.
Sau đó, cô cảm thấy có cái gì nhẹ nhàng dán lên sống lưng của mình.
Ấm áp, mềm mại, cho dù khoảng cách xa nhất trên đời này cũng trở nên ngắn lại.
Máu của Lâm Khả Tụng trong một khắc kia sôi trào, phút chốc hoảng thần mất đi thăng bằng, xe đạp ngã xuống.
Chân của Giang Thiên Phàm rất dài, nhẹ nhàng chống xuống đất, mà Lâm Khả Tụng lại vướng xe đạp nên ngã vào một bụi cỏ.
“Ai yêu —— mẹ của tôi ơi!”
Cằm dập đầu gặp, may là không cắn trúng đầu lưỡi.
Mà Giang Thiên Phàm vẫn đứng ở chỗ không gần không xa, hơi nghiêng gò má, tựa hồ đang xác định vị trí của Lâm Khả Tụng.
“Em sao rồi?”
“Anh nhất định phải . . . . . .”
Anh đột nhiên hôn lưng của tôi, tôi không biết làm gì!
“Tôi phải làm gì?” Giang Thiên Phàm từ từ đi tới bên người Lâm Khả Tụng, nửa ngồi xuống.
Lâm Khả Tụng mới không ngu nói ra khỏi miệng đấy. Cô biết Giang Thiên Phàm nhất định chờ cô chất vấn anh “Có phải anh đã hôn tôi” các loại như vậy.
Sau đó người này nhất định sẽ bày ra bộ mặt phớt tỉnh trả lời “Đúng vậy“.
Thật sự quá vô sỉ.
Lâm Khả Tụng không nói lời nào, đỡ xe lên đứng ở bên đường, vỗ vỗ đệm: “Đi thôi.”
Cô định cưỡi xe đạp trở về biệt thự.
Miller đưa Lâm Khả Tụng đến nhà hàng Lâm Ký.
Giang Thiên Phàm một mình ở trong đình viện tản bộ. Anh tự tay chạm lên những đóa hoa hồng leo lên.
Meire đứng ở bên cạnh anh, mỉm cười nói: “Tiên sinh, năm nay hoa hồng nở rất đẹp.”
“Meire, anh từng xem qua bản vẽ đồng thoại《người đẹp và quái vật》chưa?”
“Con gái của tôi từng rất thích nó.”
“Thật là đáng tiếc. . . . . . Tôi đã không nhớ rõ hình dáng của bản vẽ kia.”
Giang Thiên Phàm khẽ ngưỡng mặt lên, ngón tay khẽ vuốt qua một đóa hoa chớm nở, trong ánh mắt của anh là cảm xúc Meire xem không thấu.
Sau đó, điện thoại di động của anh vang lên.
“Xin chào, tôi là Giang Thiên Phàm.”
“Giang tiên sinh, có người nói cho tôi biết, hôm nay anh đến xem cuộc thi tranh tài ‘ đại sư tú ’?” Giọng nói của Irri vang lên.
“Đúng vậy.”
“Không có bất kỳ lão sư nào đến, anh không yên lòng với Lâm Khả Tụng sao? Tôi nghĩ nếu không có anh Lâm Khả Tụng không thể nào lọt vào top 3, nếu như bị người khác biết lão sư của cô ấy là anh, từ đó tô vẽ đủ điều, đối với anh chưa chắc là chuyện tốt!”
“Mẹ của cô mất hứng sao?”
“Anh có ý tứ gì?” Irri nói tiếp.
“Tim hi · Victor là học sinh của mẹ cô. Anh ta sáu tuổi đã bắt đều học tập mẹ cô, tài nghệ thuộc hàng cấp bậc chuyên nghiệp. Mặc dù anh ta không có bất kỳ bằng cấp đầu bếp gì, cũng chưa từng làm việc trong phòng bếp, cho nên lúc đầu khi tuyển chọn anh ta không thể nào làm ra món ăn khó nuốt được.”
“Anh là muốn nói Victor không có tham gia so tài, vậy thì rốt cuộc anh lo lắng Lâm Khả Tụng sẽ thất bại sao?”
“Cuối cùng Khả Tụng thắng hay thua đều không quan trọng, tôi đi xem cuộc tranh tài chính là vì để cho người xấu bụng biết, không cần ra vẻ nữa.”
“Giang Thiên Phàm! Ý của anh là mẹ tôi vì thắng cuộc thi lần này đã sai Victor làm chuyện tổn thương Lâm Khả Tụng sao?” Trong giọng nói chất vấn của Irri ti mang theo một tia lạnh lẽo.
“Đối với người thắng thua, không ảnh hưởng gì tới tôi hoặc Lâm Khả Tụng, nếu Victor là học sinh của mẹ cô, vậy thì mời bà ấy quản giáo tốt anh ta. Nếu quả như thật tự tin vào năng lực của mình, căn bản không cần dùng thủ đoạn dơ bẩn.”
“Giang Thiên Phàm. . . .Anh . . . . .”
“Cần tôi nói dễ hiểu hơn sao? Vậy thì nói cho Victor biết, trong cuộc thi so tài anh ta đã làm gì nguyên liệu nấu ăn được cất giữ trong hộp, tôi biết rất rõ.”
Hai giây sau, Irri ti nói: “Tôi sẽ đích thân tìm Victor nói chuyện, chẳng qua tôi vẫn muốn nói câu kia, cô ấy chỉ là học sinh ba tháng của anh mà thôi, anh đã quá hao tổn tâm tư lên người cô ấy rồi.”
Điện thoại cắt đứt.
Meire ở một bên thở dài một cái: “Irri ti lại tức giận, đúng không?”
“Anh đang lo lắng sao?”
“Tôi lo lắng một ngày nào đó tập đoàn Quintin sẽ đối địch với Giang thị.”
“Nghề nào cũng có chiến trường, không có bạn bè vĩnh viễn, nhưng đối thủ sẽ không biến mất.”
Ban đêm, khi nước chảy từ đỉnh đầu rơi xuống, ấm áp mơn trớn sống lưng của mình, hình như Lâm Khả Tụng vẫn có thể cảm thấy nụ hôn cách áo khoác của Giang Thiên Phàm.
Giống như là dấu ấn.
Thậm chí Lâm Khả Tụng còn cảm thấy, đó không phải chỉ là một cái hôn, mà là Giang Thiên Phàm đang lặng lẽ nói cho cô biết: tôi sẽ một mực ở phía sau em.
Khi cô tắm xong, lúc ngồi ở đầu giường mở điện thoại di động lên, không ngờ nhận được một tin nhắn từ Tống Ý Nhiên: tối mai năm giờ, tầng chót khách sạn Audrey mời em ăn cơm, không gặp không về.
Lâm Khả Tụng chợt nhớ tới ngày mai là sinh nhật của Tống Ý Nhiên! Cô đã sớm quên mất chuyện này rồi.
“Em nói ‘ cám ơn ’, nhưng lại rất gắng gượng. Meire nói cho tôi biết, trước khi tôi tới, em rất bình tĩnh. Sau khi tôi tới, em rất hồi hộp.”
Giọng nói của anh lạnh như băng.
Tuy là vậy nhưng không làm người ta cảm thấy vô tình, ngược lại có sức mạnh làm người ta yên tâm.
Lâm Khả Tụng rất muốn ngủ yên trong giọng nói đó, không cần tỉnh lại nữa.
“Nếu như mà tôi khiến em cảm thấy áp lực, em liền. . . . . .”
“Tôi muốn anh tới! Nếu như anh tới xem tôi, tôi sẽ. . . . . . Tôi sẽ bình tĩnh hơn!”
Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng cắt đứt lời nói của Giang Thiên Phàm.
Nếu như anh nhìn cô, cô biết mình sẽ không luống cuống tay chân sẽ không rối loạn, vô luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần Giang Thiên Phàm đứng ở chỗ cô có thể nhìn thấy, cô sẽ biết mình phải làm gì.
“Tôi ở quán Việt Giang chờ em.”
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Giọng nói của anh rất nhạt, chỉ là hai từ “Chờ em” nhỏ đến nỗi sắp không nghe thấy, nhưng mà nó lại giống như ma chú, quanh quẩn ở bên tai của cô, chiếm lĩnh toàn bộ suy nghĩ của cô.
Lâm Khả Tụng chạy rối rít trong hành lang.
“Này, Khả Tụng, con muốn đi đâu!” Chú nhìn thấy bóng lưng vội vã của cô liền nói to.
“Con đi ăn cơm với bạn!”
“Đứa nhỏ này!”
Lâm Khả Tụng đi tới bên ngoài nhà hàng Rhede Văn Sâm, đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen. Lái xe chính là Miller.
Một lần nữa trở về biệt thự của Giang Thiên Phàm, Lâm Khả Tụng cảm thán, không biết nói sao.
Meire đứng ở cửa mỉm cười với cô: “Hoan nghênh trở về, tiểu bánh mì.”
Giống như nơi này mới là nhà của cô.
Anh dẫn cô đến ban công trên gian phòng của Giang Thiên Phàm, trên bàn ăn đã bày sẵn đồ ăn, hoa hồng mới được hái xuống nhẹ nhàng lay động trong bình thủy tinh đơn giản, giống như đang thì thầm gì bên tai cô.
Giang Thiên Phàm dựa vào ban công, trong tay của anh cầm một ly rượu đỏ, cổ tay uyển chuyển, chất lỏng màu đỏ trong ly rong chơi tạo nên những đường cong đẹp mắt.
Khi Lâm Khả Tụng bước vào, Giang Thiên Phàm đã đặt ly rượu ở trên ban công.
Anh đi về phía trước một bước, vươn tay ra, tựa hồ tìm kiếm chỗ Lâm Khả Tụng đang đứng. Mặt của anh nhìn về chỗ Lâm Khả Tụng, từng bước từng bước đến gần cô, cho đến khi anh chạm lên đuôi lông mày của cô, cô nín thở thậm chí quên nghiêng mặt đi.
Bàn tay của Giang Thiên Phàm nhẹ nhàng đặt lên mặt của cô, lòng bàn tay của anh rất ấm, làm cô theo bản năng tới gần.
“Hôm nay, em muốn ăn cái gì?”
“Cái gì đều được sao?”
“Đều được hết.”
“Tôi muốn ăn bánh khoai tây chiên hình tháp do anh làm.”
“Tại sao là bánh rán khoai tây hình tháp?”
“Bởi vì hôm nay lúc tranh tài, bánh rán khoai tây hình tháp của Victor được giám khảo khen ngợi, nhưng mà tôi lại không thể nào được thưởng thức tác phẩm đó. Nhưng nếu là anh, tôi biết rõ anh làm sẽ ngon hơn Victor nhiều. Từ món ăn này tôi có thể biết mình còn làm sai chỗ nào.”
“Tốt.”
Giang Thiên Phàm đi qua người cô.
Một tiếng “Tốt” kia, giống như cưng chiều.
Vô luận cô muốn làm cái gì, anh cũng có thể làm cho cô.
Lâm Khả Tụng ngồi ở bên cạnh bàn, ánh nắng ở trên mặt bàn phản chiếu những ngón tay của cô tạo thành bóng. Cô giống như một đứa bé, chơi đùa với chính cái bóng của mình, trong lòng lại không giấu được mong đợi. Bánh rán khoai tây hình tháp của Giang Thiên Phàm sẽ có mùi vị gì?
Lâm Khả Tụng cố gắng tưởng tượng, nhưng vẫn không tưởng tượng ra.
Điều duy nhất cô có thể xác định chính là bánh rán hình tháp của anh nhất định khiến cô khó quên.
Chẳng biết lúc nào, trong không khí truyền đến hương thơm của khoai tây, làm cho người ta theo bản năng nuốt nước miếng.
Cô nghiêng mặt qua, đã nhìn thấy Meire bưng cái mâm lên, tao nhã lễ phép đi tới trước mặt của Lâm Khả Tụng, nhẹ nhàng bày món ăn trước mặt cô.
Nó không được trang trí rườm rà như của Victor, mà lười biếng nằm giữa cái mâm, được đắp một mảng lát cà chua.
Xem ra bình thường như thế, tuy nhiên nó lại tản ra mùi thơm mê người.
Giang Thiên Phàm ngồi xuống đối diện cô, đôi tay chống cằm, “Nếm thử.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, mơn trớn thần kinh của cô, mặc dù chưa ăn bánh rán, cô đã cảm giác tuyệt vời.
Vỏ ngoài của bánh rán tháp vàng óng ánh hơn những tác phẩm dự thi ngày hôm qua mà cô nhìn thấy. Khi dao ăn chạm đến, có thể cảm nhận được miếng bánh như một khối băng thanh thúy được phá đi. Lâm Khả Tụng đưa vào trong miệng, liền nhận ra Giang Thiên Phàm đã cho trứng vào trong bột chiên, sau khi chiên xong bánh mới có màu sắc óng ánh và độ giòn cùng với mùi vị này. Mà khoai tây được nướng khiến tầng trong xốp, tầng ngoài lại còn xốp giòn, phong phú nhưng cũng không tạp nhạp mùi vị rót vào đầu lưỡi của cô.
Giang Thiên Phàm không những nắm chắc độ lửa của khoai tây rán, Lâm Khả Tụng còn nghi ngờ anh còn nướng khoai bằng giấy bạc, hơn nữa là còn ướp gia vị khi nướng. Cô nếm được mùi tỏi hương, bơ sữa tươi, thử vĩ thảo, cây nhục đậu khấu. Muối cùng hồ tiêu đúng mức. Nướng giúp bảo vệ mùi hương của món ăn, khiến khoai tây hấp thu đầy đủ mùi hương của gia vị.
Phần tôm bóc vỏ trong khoai tây càng làm cho đầu lưỡi của người ta không ngừng được. Lâm Khả Tụng thử phân tích các Giang Thiên Phàm xử lí tôm bóc vỏ. Anh là dùng rượu nho trắng, cây húng quế, cây nghệ, Mê Điệt Hương ngâm với tôm bóc vỏ. Sau đó anh dùng phương thức cá hồi hun khói lột vỏ tôm nướng chín phân nửa, tiếp đó nhào chung với khoai tây trong lớp bột mì, cuối cùng rán khoai tây thành bánh rán hình tháp.
Kỹ năng nắm chắc thời điểm cùng độ lửa của anh thật tuyệt diệu. Nếu tôm bóc vỏ được nướng chín, khi trộn cùng khoai tây sẽ mất đi vị. Miếng khoai tây không được nướng đủ, khi được chiên trong chảo, tôm bóc vỏ đã chín, nhưng khoai tây có thể sẽ không chín.
Khiến người ta không thể chê bai chỗ nào chính là mùi hương nồng đậm của khoai tây, mùi vị của tôm bóc vỏ, còn có vỏ ngoài giòn xốp, mọi thứ không cần dùng đến quá nhiều gia vị, nhưng vì nhờ Giang Thiên Phàm nắm chắc “độ” cùng với một số kỹ xảo của anh đã khiến người ta kinh ngạc về món ăn này.
“Thích không?” Anh hỏi.
“Dĩ nhiên là thích!” Lâm Khả Tụng không chút nghĩ ngợi liền cao giọng trả lời.
Giang Thiên Phàm trước mặt cô khẽ nghiêng mặt, ánh nắng di chuyển trên khuôn mặt anh, mi mắt của anh chậm rãi ngẩng lên trong nháy mắt, giống như thủy triều dâng lên không chút tiếng động.
“Tôi còn làm kem hương thảo cho em, chờ em ăn xong bánh rán kem sẽ được mang lên.”
“Ừm!” Lâm Khả Tụng đột nhiên cảm thấy trên thế giới chuyện làm người ta hâm mộ chỉ đơn giản là như vậy.
“Một bánh rán tháp em ăn đủ không? Mỗi lần ăn xong bữa tối, em đều ngồi trong phòng ăn vặt hoặc xuống bếp tìm đồ ăn.”
“Làm sao anh biết?”
Đến phòng bếp tìm cái gì ăn bị Giang Thiên Phàm bắt gặp qua, nhưng làm sao anh biết cô ở trong phòng ăn đồ ăn vặt?
“Khi Nina dọn dẹp phòng nói trên chăn của em có mảnh vụn của bánh bích quy.” Giang Thiên Phàm trả lời.
Lâm Khả Tụng lại 囧 rồi, sao Nina lại nói những chuyện này cho Giang Thiên Phàm biết!
“Về sau. . . . . . Tôi sẽ không ngồi ở trên giường ăn cái gì.” Lâm Khả Tụng buồn bực nói.
“Chuyện không làm được đừng nên hứa hẹn.”
Lần thứ hai bị anh chọc ghẹo.
Cô có chút thói xấu, đoán chừng đời này không sửa được rồi.
Chỉ là Giang Thiên Phàm còn hiểu cô hơn so với cô tưởng tượng.
Lâm Khả Tụng giương mắt nhanh chóng liếc qua Giang Thiên Phàm. Anh là một người rất gò bó, trong sinh hoạt cơ hồ không có bất kỳ thói xấu nào. Nhưng mà đối với thói xấu của cô, sự bao dung của anh giống như rộng lớn hơn cô nghĩ nhiều?
Giống vậy bây giờ, trên trán anh không có chút lạnh lẽo nào, thậm chí khóe môi thấp thoáng nụ cười yếu ớt.
Giống như cho dù Lâm Khả Tụng có nhiều tật xấu, theo ý anh đều là “Đáng yêu” không ảnh hưởng gì.
Xong rồi xong rồi, không thể tưởng tượng nữa.
Lâm Khả Tụng muốn chụp đập vào đầu mình, dừng mọi suy nghĩ lung tung lại.
Giang Thiên Phàm ngồi ở đối diện cô lại đứng dậy.
Tầm mắt của Lâm Khả Tụng dõi theo anh, mà Giang Thiên Phàm lại khẽ nghiêng người, đến gần cô: “Chờ tôi một chút.”
Hai phút sau, Giang Thiên Phàm bưng một phần kem đi tới trước mặt cô.
Vẫn là một món điểm tâm được trang trí đơn giản, một viên kem trắng noãn ngoan ngoãn nằm trên bánh pút-đing trứng gà. Nhìn sơ qua, giống như là viên kem trong mấy tiệm thức ăn nhanh.
Mặc dù đơn giản không có gì đặc biệt, thậm chí một chút xíu tương hoa quả cùng đồ gia vị cũng không có, Lâm Khả Tụng lại có thể nếm được mùi bơ thuần khiết cùng với mùi hương của hương thảo.
“Anh không ăn gì sao?” Lâm Khả Tụng nhìn về phía đối diện, lúc này mới phát hiện ra Giang Thiên Phàm nghiêng mặt, cụp mi mắt xuống, giống như đang dùng tâm lắng nghe âm thanh Lâm Khả Tụng ăn uống.
“Vậy tôi có thể chọn món ăn sao?” Giang Thiên Phàm lạnh nhạt mở miệng.
“Dĩ nhiên có thể! Chỉ là, tôi lo lắng anh chỉ nếm thử một miếng sao đó không ăn tiếp thôi.”
“Trứng chiên cà chua.” Giang Thiên Phàm nói.
Lâm Khả Tụng khẽ ngẩn người, “Trứng chiên cà chua?”
“Bởi vì món này em mới có thể tham gia lần thi đấu này, đây cũng là món ăn đầu tiên mà em nấu cho tôi ăn. Nếu tất cả bắt đầu tại trứng chiên cà chua, tôi muốn biết bây giờ trứng chiên cà chua của em có mùi vị gì.”
“Tốt! Nhất định ngon hơn món đầu tiên anh ăn.”
Lâm Khả Tụng vui sướng rời khỏi bàn ăn, đi tới phòng bếp quen thuộc.
Trứng chiên cà chua, không có công thức phức tạp cùng với nguyên liệu phong phú, nó ăn ngon hay không hoàn toàn quyết định bởi kỹ năng nắm chắc độ lửa của Lâm Khả Tụng.
Lần đầu tiên ở chỗ này làm món ăn này, cô rất bối rối. Mà bây giờ, cô cảm giác từ đại não tới ngón tay, đều có quy luật khiến cô thành thạo.
Làm xong trứng chiên cà chua, Lâm Khả Tụng cúi đầu xuống ngửi hương vị, sau đó lộ ra nụ cười .
Khi cô bưng đĩa về phía ban công, Giang Thiên Phàm vẫn ngồi như cũ, chống gậy dò đường.
“Đã đợi lâu rồi!” Lâm Khả Tụng đặt món ăn trước mặt anh, còn có một chén cơm nóng.
“Có vẻ em rất vui.”
Lâm Khả Tụng cười cười.
Bởi vì làm cho anh ăn, chính là một chuyện vui sướng.
“Tôi phải bày ra bộ dáng nghiêm túc, nghiêm túc ăn món ăn của em làm mới được.”
Anh vốn rất nghiêm túc rồi, không cần nghiêm túc hơn.
“Bộ dáng như vậy, em sẽ khẩn trương thấp thỏm. Sau đó anh liền có thể nói, Khả Tụng, em lại không tự tin.”
Một khắc kia, giống như ngàn vạn đóa hoa hồng leo lên ở trái tim của cô điên cuồng nở rộ trong máu cô, làm cho vùng trời đất này căng nứt hoàn toàn.
Anh từng nói, nếu như cô không tự tin, anh sẽ hôn cô.
“Nó nhất định sẽ ngon. Tôi đã nếm qua.” Lâm Khả Tụng tràn đầy tự tin.
Giang Thiên Phàm tưới nước cà chua lên cơm, từng muỗng từng muỗng múc cho vào miệng.
“Ăn ngon không?” Lâm Khả Tụng hỏi.
“Ừ, ăn thật ngon.”
“Như vậy anh còn nhớ không, nếu như mà tôi làm được món mà anh cảm thấy ngon, anh sẽ đồng ý một điều kiện của tôi.” Lâm Khả Tụng háo hức nói.
“Em nói đi.” Giang Thiên Phàm nhẹ nhàng đặt muỗng vào trong chén, không nhanh không chậm lau miệng.
Giở tay nhấc chân đều có khí chất.
“Cam kết của Giang tiên sinh rất quý giá, tôi đương nhiên không thể tùy tiện nói ra được! Nguyện vọng nhất định phải dùng khi cần thiết!”
“Như vậy trước hết, em có thể làm cho tôi một chuyện không?” Giang Thiên Phàm nói.
“Chuyện gì?” Lâm Khả Tụng tò mò, có việc gì mà anh không làm được sao?
“Tôi muốn cưỡi xe đạp.”
Lâm Khả Tụng trợn to hai mắt, điều này làm cho cô chợt nhớ tới tình cảnh mình chở anh đi khắp phố lớn ngõ nhỏ để nếm thử món ăn vặt.
“Tôi có thể chở anh dạo quanh khu này. Nhưng, anh không có xe đạp.”
“Tôi có. Đi thôi.”
Giang Thiên Phàm đứng dậy, vươn tay với Lâm Khả Tụng. Lâm Khả Tụng vốn cho là anh muốn vịn bả vai của mình, mới giữ chặt tay của anh, anh thì ngược lại giữ chặt ngón tay của cô.
Ngón tay của anh rất dài, cong lên thoải mái nắm lấy bàn tay của cô.
Bọn họ đi tới trước cửa biệt thự, Nina đã đẩy tới một chiếc xe đạp.
“诶? Đây không phải là. . . . . .”
“Đây chính là chiếc xe đạp kia.” Giang Thiên Phàm nhàn nhạt trả lời, “Đi thôi.”
Lâm Khả Tụng có cảm giác như cách một đời. Cô chợt bắt đầu tò mò, trong lòng Giang Thiên Phàm anh nghĩ gì về lần đầu tiên hai người gặp nhau?
Anh làm ra kem Hương Thảo có nhân là hồ lô nhào đường, anh giữ lại chiếc xe đạp hai người từng ngồi qua.
Giống như mọi chuyện bị Lâm Khả Tụng thiếu chút nữa quên mất, anh đều nhớ rõ.
Anh ngồi phía sau, sức nặng kia, khiến cô không khỏi không có cảm giác thành tựu.
“Giang tiên sinh, tôi là người đầu tiên chở anh bằng xe đạp sao?”
“Em là người duy nhất.” Giọng nói của Giang Thiên Phàm từ phía sau truyền đến.
Rõ ràng mà khẳng định.
Đối với Giang Thiên Phàm mà nói, “Duy nhất” là nghiêm trọng và tuyệt đối hơn “Thứ nhất” nhiều.
Trên môi Lâm Khả Tụng nở nụ cười, bánh xe xoay tròn, bọn họ rời khỏi biệt thự.
Xuyên qua dàn hoa hồng leo lên cửa sắt, trong mũi Lâm Khả Tụng là mùi thơm ngát nhưng không nồng nặc.
“Giang tiên sinh, hoa hồng khiến biệt thự của anh đẹp nhất trong khu này đó.”
“Xinh đẹp như thế nào?” Giang Thiên Phàm hỏi.
Phải hình dung như thế nào đây? Đẹp là một loại cảm giác. . . . . .
“Lúc nhỏ anh có xem bản vẽ của đồng thoại《người đẹp và quái vật》không? Trong biệt thự của anh hoa hồng leo lên tựa như bản vẽ đồng thoại vậy. Quái vật và hoa hồng!”
“Lúc nhỏ, tôi theo mẹ đến nhà của bạn bà làm khách, có người coi tôi như con gái, đã cho tôi nhìn qua.”
“Cái gì? Anh bị xem là con gái?” Lâm Khả Tụng không nhịn được quay đầu lại, nhưng không thấy nhìn mặt của Giang Thiên Phàm.
Giang Thiên Phàm không nói gì nữa.
Nụ cười trên môi Lâm Khả Tụng càng lúc càng tươi hơn.
Đúng vậy, đừng thấy Giang Thiên Phàm có bộ dáng lạnh lùng, nhưng ngũ quan của anh lại ưu nhã, trong anh tuấn có mấy phần trơn bóng khó có thể dùng lời diễn tả được. Anh khi còn bé nhất định là rất đẹp, bị người ta coi là con gái cũng không kì lạ. Thật muốn nhìn hình anh khi còn bé!
“Em đang cười sao.”
“Đúng vậy. . . . . . Bởi vì tôi và anh hoàn toàn ngược nhau. Khi còn bé tôi bị coi là bé trai. Lúc lễ mừng năm mới, tôi cùng đứa trẻ nhà hàng xóm mua rất nhiều pháo, bên ngoài tiểu khu có một rãnh nước, tôi liền ném pháo vào rãnh nước sau đó nói với đứa trẻ bên cạnh ‘ mau nhìn ’, bọt nước văng lên dính vào mặt cậu ta. Ha ha ha!”
Giang Thiên Phàm không có nói gì, nhưng Lâm Khả Tụng biết anh đang lắng nghe.
Lúc này đây phong cảnh ở khu nhà này rất đẹp, Lâm Khả Tụng vẫn chở Giang Thiên Phàm lân cận biệt thự, thậm chí không biết ở bên trong này còn có một công viên công cộng.
Bờ nước yên tĩnh, gió nhẹ lướt qua, mấy con chim bay xuống, đáp vào mấy bụi cỏ trong bờ nước, không biết đang tìm kiếm cái gì.
Chẳng biết lúc nào hai tay của Giang Thiên Phàm đã đặt lên hông của Lâm Khả Tụng, không chút căng thẳng, không có cảm giác trói buộc, lại cảm thấy thân cận.
Giống như vô luận cô đi tới chỗ nào, cũng không thể rời bỏ lồng ngực của Giang Thiên Phàm.
Cô cảm giác làn da của cô trở nên nhạy cảm, ngay cả khi anh hô hấp hơi thở xẹt qua sau sống lưng cô cũng trở nên rõ ràng.
Sau đó, cô cảm thấy có cái gì nhẹ nhàng dán lên sống lưng của mình.
Ấm áp, mềm mại, cho dù khoảng cách xa nhất trên đời này cũng trở nên ngắn lại.
Máu của Lâm Khả Tụng trong một khắc kia sôi trào, phút chốc hoảng thần mất đi thăng bằng, xe đạp ngã xuống.
Chân của Giang Thiên Phàm rất dài, nhẹ nhàng chống xuống đất, mà Lâm Khả Tụng lại vướng xe đạp nên ngã vào một bụi cỏ.
“Ai yêu —— mẹ của tôi ơi!”
Cằm dập đầu gặp, may là không cắn trúng đầu lưỡi.
Mà Giang Thiên Phàm vẫn đứng ở chỗ không gần không xa, hơi nghiêng gò má, tựa hồ đang xác định vị trí của Lâm Khả Tụng.
“Em sao rồi?”
“Anh nhất định phải . . . . . .”
Anh đột nhiên hôn lưng của tôi, tôi không biết làm gì!
“Tôi phải làm gì?” Giang Thiên Phàm từ từ đi tới bên người Lâm Khả Tụng, nửa ngồi xuống.
Lâm Khả Tụng mới không ngu nói ra khỏi miệng đấy. Cô biết Giang Thiên Phàm nhất định chờ cô chất vấn anh “Có phải anh đã hôn tôi” các loại như vậy.
Sau đó người này nhất định sẽ bày ra bộ mặt phớt tỉnh trả lời “Đúng vậy“.
Thật sự quá vô sỉ.
Lâm Khả Tụng không nói lời nào, đỡ xe lên đứng ở bên đường, vỗ vỗ đệm: “Đi thôi.”
Cô định cưỡi xe đạp trở về biệt thự.
Miller đưa Lâm Khả Tụng đến nhà hàng Lâm Ký.
Giang Thiên Phàm một mình ở trong đình viện tản bộ. Anh tự tay chạm lên những đóa hoa hồng leo lên.
Meire đứng ở bên cạnh anh, mỉm cười nói: “Tiên sinh, năm nay hoa hồng nở rất đẹp.”
“Meire, anh từng xem qua bản vẽ đồng thoại《người đẹp và quái vật》chưa?”
“Con gái của tôi từng rất thích nó.”
“Thật là đáng tiếc. . . . . . Tôi đã không nhớ rõ hình dáng của bản vẽ kia.”
Giang Thiên Phàm khẽ ngưỡng mặt lên, ngón tay khẽ vuốt qua một đóa hoa chớm nở, trong ánh mắt của anh là cảm xúc Meire xem không thấu.
Sau đó, điện thoại di động của anh vang lên.
“Xin chào, tôi là Giang Thiên Phàm.”
“Giang tiên sinh, có người nói cho tôi biết, hôm nay anh đến xem cuộc thi tranh tài ‘ đại sư tú ’?” Giọng nói của Irri vang lên.
“Đúng vậy.”
“Không có bất kỳ lão sư nào đến, anh không yên lòng với Lâm Khả Tụng sao? Tôi nghĩ nếu không có anh Lâm Khả Tụng không thể nào lọt vào top 3, nếu như bị người khác biết lão sư của cô ấy là anh, từ đó tô vẽ đủ điều, đối với anh chưa chắc là chuyện tốt!”
“Mẹ của cô mất hứng sao?”
“Anh có ý tứ gì?” Irri nói tiếp.
“Tim hi · Victor là học sinh của mẹ cô. Anh ta sáu tuổi đã bắt đều học tập mẹ cô, tài nghệ thuộc hàng cấp bậc chuyên nghiệp. Mặc dù anh ta không có bất kỳ bằng cấp đầu bếp gì, cũng chưa từng làm việc trong phòng bếp, cho nên lúc đầu khi tuyển chọn anh ta không thể nào làm ra món ăn khó nuốt được.”
“Anh là muốn nói Victor không có tham gia so tài, vậy thì rốt cuộc anh lo lắng Lâm Khả Tụng sẽ thất bại sao?”
“Cuối cùng Khả Tụng thắng hay thua đều không quan trọng, tôi đi xem cuộc tranh tài chính là vì để cho người xấu bụng biết, không cần ra vẻ nữa.”
“Giang Thiên Phàm! Ý của anh là mẹ tôi vì thắng cuộc thi lần này đã sai Victor làm chuyện tổn thương Lâm Khả Tụng sao?” Trong giọng nói chất vấn của Irri ti mang theo một tia lạnh lẽo.
“Đối với người thắng thua, không ảnh hưởng gì tới tôi hoặc Lâm Khả Tụng, nếu Victor là học sinh của mẹ cô, vậy thì mời bà ấy quản giáo tốt anh ta. Nếu quả như thật tự tin vào năng lực của mình, căn bản không cần dùng thủ đoạn dơ bẩn.”
“Giang Thiên Phàm. . . .Anh . . . . .”
“Cần tôi nói dễ hiểu hơn sao? Vậy thì nói cho Victor biết, trong cuộc thi so tài anh ta đã làm gì nguyên liệu nấu ăn được cất giữ trong hộp, tôi biết rất rõ.”
Hai giây sau, Irri ti nói: “Tôi sẽ đích thân tìm Victor nói chuyện, chẳng qua tôi vẫn muốn nói câu kia, cô ấy chỉ là học sinh ba tháng của anh mà thôi, anh đã quá hao tổn tâm tư lên người cô ấy rồi.”
Điện thoại cắt đứt.
Meire ở một bên thở dài một cái: “Irri ti lại tức giận, đúng không?”
“Anh đang lo lắng sao?”
“Tôi lo lắng một ngày nào đó tập đoàn Quintin sẽ đối địch với Giang thị.”
“Nghề nào cũng có chiến trường, không có bạn bè vĩnh viễn, nhưng đối thủ sẽ không biến mất.”
Ban đêm, khi nước chảy từ đỉnh đầu rơi xuống, ấm áp mơn trớn sống lưng của mình, hình như Lâm Khả Tụng vẫn có thể cảm thấy nụ hôn cách áo khoác của Giang Thiên Phàm.
Giống như là dấu ấn.
Thậm chí Lâm Khả Tụng còn cảm thấy, đó không phải chỉ là một cái hôn, mà là Giang Thiên Phàm đang lặng lẽ nói cho cô biết: tôi sẽ một mực ở phía sau em.
Khi cô tắm xong, lúc ngồi ở đầu giường mở điện thoại di động lên, không ngờ nhận được một tin nhắn từ Tống Ý Nhiên: tối mai năm giờ, tầng chót khách sạn Audrey mời em ăn cơm, không gặp không về.
Lâm Khả Tụng chợt nhớ tới ngày mai là sinh nhật của Tống Ý Nhiên! Cô đã sớm quên mất chuyện này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.