Chương 77
Tiêu Đường Đông Qua
29/06/2017
Lúc này, Lâm Khả Tụng chậm chạp kéo Giang Thiên Phàm đến chỗ Winston.
Người Giang Thiên Phàm mặc áo trắng của đầu bếp, bờ vai của anh và đường cong lưng bị phác họa ra một cách hoàn mĩ, khổ theo bước chân của anh, kéo dài một khả năng thưởng thức cảnh đẹp ý vui. Tay phải của anh nắm gậy dò đường, nhịp nhàng gõ xuống mặt đất. Anh cũng không giống nhiều người không nhìn thấy khác hơi ngẩng cao đầu, giống như đang tìm ánh sáng. Tầm mắt của anh song song, thậm chí còn làm cho người ta có cảm giác anh đang nhìn Winston.
Sợi tóc của anh được vén sau tai một cách cẩn thận tỉ mỉ, lộ ra trán cao và sống mũi xinh đẹp.
.
Người đàn ông này, mặc dù trầm mặc, cũng có thể trở thành trung tâm trong tầm mắt của mọi người.
Mà Lâm Khả Tụng cũng mặc áo trắng của đầu bếp, chỉ là so với Giang Thiên Phàm, cô có vẻ tùy ý.
Lâm Khả Tụng đúng là rất hồi hộp, cho nên bàn tay bị Giang Thiên Phàm nắm giữ cũng rất dùng lực.
Ánh mắt Irri Ti nhìn cô phảng phất như muốn đè người suy sụp.
"Khả Tụng, xem ra hôm nay cô rất có sức sống!" Winston chớp chớp mắt với Lâm Khả Tụng, "Giang tiên sinh cũng thật có tinh thần liều lĩnh, quan sát trường hợp giữa nhiều người như vậy, lựa chọn cô làm người cộng tác với mình."
"Đây không phải liều lĩnh." Giang Thiên Phàm nhàn nhạt mở miệng.
Winston ngẩn người, lập tức nở nụ cười: "À, sao tôi lại quên, ở trên 'Đại sư tú', Khả Tụng tái hiện chiêu bài thức ăn của anh rất hoàn mỹ. Thực lực của cô ấy, không kém hơn bất cứ một vị đầu bếp chuyên nghiệp nào."
Các du khách và nhóm người truyền thông vây xem đều đã không thể chờ đợi được mà hi vọng trận đấu chính thức bắt đầu.
"Hôm nay, 60 vị khách tham dự là đoàn bình thẩm, mà tôi lại là thành viên chuyển giao thức ăn. Mỗi một vị bình thẩm trước mặt đều có một phần thực đơn ngày hôm nay, mỗi một số trên thực đơn đều có ba loại thức ăn, ba món chính cùng với ba loại điểm tâm ngọt tùy ý các vị lựa chọn sau khi dùng cơm. Nhưng trên thực đơn chỉ bày ra tên thức ăn, vật liệu hỗn hợp cụ thể có cái gì, thì hôm nay xem các đầu bếp phát huy rồi! Cho nên mời nhóm bình thẩm nghiêm túc cân nhắc các vị muốn ăn cái gì, mà lúc các vị ăn, nhất định phải thật sự ăn, dùng tâm mà nhấm nháp, sau đó tuân theo nội tâm của mình mà lựa chọn, bỏ phiếu bầu cho món ăn mà các vị yêu thích nhất. Bây giờ, xin mời nhóm bình thẩm đọc thực đơn ngày hôm nay, mô tả món ăn của các vị chọn, sau đó giao lại cho tôi. Có có bốn người dự thi, các người có thể bắt đầu chuẩn bị rồi."
Phòng bếp Việt Giang Lâu cực kỳ đặc biệt, là hình chữ U. Quan trọng nhất là, nó cũng không có vách tường ngăn cách, mà hoàn toàn là thủy tinh, để cho các khách khứa dùng cơm có thể thấy rõ toàn bộ cảnh tượng trong phòng bếp.
Jessica và Irri Ti sử dụng phía bên trái của phòng bếp, mà Lâm Khả Tụng lại đỡ Giang Thiên Phàm đi về bên phải.
Cách trang trí phòng bếp này và phòng bếp trong biệt thự của Giang Thiên Phàm cơ hồ giống nhau như đúc.
Lâm Khả Tụng nhìn theo mặt bàn, quả nhiên thấy một sợi dây nhỏ thẳng tắp lồng vào nhau, chỉ cần đặt tất cả gia vị dựa vào thói quen của Giang Thiên Phàm trên sợi dây nhỏ, Giang Thiên Phàm có thể chuẩn xác mà nắm tình hình trong phòng bếp.
Lâm Khả Tụng sắp xếp tất cả các loại gia vị, hương liệu xong. Động tác của cô thập phần lưu loát, thậm chí không cần suy nghĩ quá nhiều.
Khi cô nắm tay Giang Thiên Phàm xác định hình dáng cúa tất cả đồ dùng trong phòng bếp, lớn nhỏ hoặc vừa, Irri Ti đối diện nhìn qua đây.
"Sao vậy?" Jessica phát hiện con gái có chút không yên lòng, lấy tay gõ gõ mặt bàn nhắc nhở.
"Thời gian ngắn vậy, cô ta không thể phối hợp với Giang Thiên Phàm được... Người bình thường không theo kịp bước chân của anh ta."
"Nếu như vậy, Giang Thiên Phàm lựa chọn cô gái không có danh tiếng gì là tự đào hố chôn mình."
Nói xong, Jessica đã bắt đầu làm công tác chuẩn bị rồi.
Mà mãi đến khi hết giờ nhóm bình thẩm gọi thức ăn, khi Winston bắt đầu thu hết tờ đơn các món ăn, Lâm Khả Tụng mới lý giải cho Giang Thiên Phàm toàn bộ trong phòng bếp.
Cô đứng phía sau Giang Thiên Phàm, nắm bàn tay anh lý giải chiều sâu của cái nồi rán.
Mà Giang Thiên Phàm lại giữ tay cô, đưa đến bên môi mình, tuy nhiên chỉ là đụng vào trong giây lát, nhưng loại ấm áp và kiên định này dọc theo ngón tay truyền thêm sức mạnh cho cô.
"Thích nấu ăn cùng với anh sao?" Giang Thiên Phàm hỏi.
"Cực kỳ thích."
Đều thích hơn so với bất cứ việc gì trên đời.
Trái tim Lâm Khả Tụng thỏa mãn xong, tất cả căng thẳng và sợ hãi đều trở nên nhỏ bé không đáng kể.
"Anh cũng cực kỳ thích. Khả Tụng, cái này giống nhắm mắt lại ngồi trên trời cao."
"Trời cao?"
"Đúng, ngay từ đầu không có bất kỳ chờ mong gì. Bởi vì anh nhìn không thấy, cho nên anh tưởng là anh sẽ không sợ hãi. Đến khi trái tim bị ném lên cao, máu toàn thân đều mạnh mẽ lao tới đỉnh đầu, lúc rơi xuống, giống như toàn bộ đều đã rời khỏi thân thể. Đến lúc đi tới điểm cuối, nghe thấy âm thanh của em, anh cảm thấy giống như tất cả lên xuống đều là vì giây phút này."
Trái tim Lâm Khả Tụng giống như bị anh gắt gao nhéo.
"Em nghĩ anh căn bản không sợ hãi."
Lúc này, Winston đã thống kê tốt tất cả thực đơn, ngón tay anh điểm điểm trong không khí, "Mời hai bên dự thi nghe rõ! Hôm nay thức ăn các người phải làm trước là - - 22 phần chả giò kiểu Trung Quốc, 17 phần sò điệp áp chảo, cùng với 21 phần cuộn thịt bò xông khói kiểu Ý! Phải biết rằng ba loại đồ ăn này nhìn thì đơn giản, nhưng làm lại hết sức phức tạp. Nói ví dụ như chả giò kiểu Trung Quốc, nhìn người Hoa khắp nơi trong phòng ăn có thể thấy được, nhưng làm lại thập phần không dễ. Đương nhiên, tại Newyork chả giò được công nhận ăn tốt nhất đến từ chủ bếp Việt Giang Lâu - Hàn Bân!"
Lúc này, truyền thông và khán giả đưa ánh mắt nhìn Hàn Bân.
"Đầu bếp Hàn Bân, theo anh một phần làm nên món ăn chả giò ngon là nên có vật phẩm nào?" Winston cười hỏi.
Hàn Bân thoải mái mở miệng: "Đầu tiên, lớp ngoài giòn nhưng không bao giờ béo ngậy. Thứ hai, nhân bên trong bánh ít nhiều phải giống với lớp ngoài, cũng không phải nhân bánh càng nhiều vị càng tốt. Thứ ba, nguyên liệu gia vị cho nhân bánh nhất định phải sốc vị giác, quá nhạt nhẽo sẽ không gợi được cảm giác thèm ăn của món khai vị. Nhưng mà nếu như các loại gia vị như hạt tiêu và tương tự như rau hẹ thì mùi vị có vẻ bỏ rau quá nhiều, cũng không phải vị khách nào cũng có thể chịu đựng được."
"Cho nên nói, thật ra muốn làm chả giò phải chú ý rất nhiều chỗ quan trọng!" Winston gật đầu, "Lại nói sò điệp áp chảo, đây cũng là món ăn thường xuyên gặp trong phòng ăn. Tôi muốn hỏi chủ bếp thần bí trong giới mỹ thực Lily, cô có ý kiến gì về món này không?"
Lily kéo khóe môi: "Sò điệp áp chảo à... Thật ra chỉ có hai điểm quan trọng mà thôi. Thứ nhất, sò điệp không thể chiên quá lâu, lâu quá sẽ thay đổi trong nước, sống sẽ cực kỳ tanh. Thứ hai, nước sốt phải cẩn thận, vừa không thể cướp mất cái ngon của sò điệp, lại nhất định phải dẫn ra vị của sò điệp. Miễn là đầu bếp đều nghĩ tới hai điểm như vậy, muốn nắm chắc hai điểm này rất rất khó."
Winston gật đầu, lại nhìn về phía Montgomery, "Ha ha, đầu bếp Montgomery đúng là được văn hóa Ý công nhận là người làm món cuộn thịt bò xông khói kiểu Ý làm cho người ta cả đời nhớ mãi không quên. Đối với món ăn này, có ý kiến gì muốn giải thích không?"
Montgomery cau mày nghĩ nghĩ: "... Thật ra một đầu bếp chân chính, người đó sẽ phải càng chú ý cảm giác của mình. Tôi luôn làm theo tâm tình của mình. Nhưng cảm giác của mình thường là tốt nhất. Nhưng đến bây giờ, tôi chỉ để ý một chuyện."
"Chuyện gì?" Winston tò mò hỏi.
"Vì sao các người không mời tôi làm bình thẩm? Các người vậy mà không cho tôi cơ hội nhấm nháp, mà để cho tôi ở một bên nhìn, đây thật sự quá tàn nhẫn!"
Trong Việt Giang Lâu nhất thời tràn ngập tiếng cười, điều này làm cho bầu không khí vốn căng thẳng cũng thả lỏng xuống.
"Này, Winston, nói món chính một chút đi!" Montgomery giơ tay.
"À..., món chính hôm nay cực kỳ phong phú, đảm bảo mọi người lưỡng lự! Món đầu tiên, là cá sạo chiên. Đây là món ăn cực kỳ bình thường cũng là món ăn bình thường trong mỗi buổi tiệc ở sảnh, nhưng vì cá sạo có nhiều thịt và hương vị đa dạng rất phổ biến. Món chính thứ hai, lại là thịt dê nướng than! Chúng ta đều biết, giữ độ lửa cho thịt dê khó hơn thịt bò, lại thêm vị gây. Làm sao để chuyển mùi gây làm cho người ta thèm nhỏ dãi, đây cũng là năng lực bậc thầy nấu nướng. Mả món cuối cùng, là gà tây."
"Gà tây?" Montgomery lộ ra biểu tình kinh ngạc.
"Đúng, gà tây. Có vấn đề gì sao? Đầu bếp Montgomery?" Winston cười hỏi.
"Có vấn đề, đương nhiên là có vấn đề. Hôm nay cũng không phải lễ giáng sinh, sao lại muốn ăn gà tây?" Montgomery giang tay, một biểu tình rất không hài lòng.
"Chỉ là vì hôm nay không phải giáng sinh thôi sao?" Winston hỏi.
"Bởi vì anh ta không thích ăn gà tây." Monica tựa vào bên người Montgomery cười nói, "Thịt gà tây rất sần sùi, rất khó ngon miệng. Mà nấu nướng cũng cực kỳ khó khăn, loại thịt này không đủ nước, mùi vị rất khô."
"À..., nếu là đầu bếp Montgomery, không biết anh sẽ làm món ăn này như thế nào?" Winston hỏi.
Montgomery nâng cằm lên nghĩ: "Bí mật, không nói cho anh."
Mọi người lại cười nữa.
Mà giờ phút này Lâm Khả Tụng lại căng thẳng.
"Thiên Phàm, trong ba món chính có gà tây. . . "
Lâm Khả Tụng đã từng ở phòng bếp làm thử gà nướng rất nhiều lần, làm thế nào cũng không đạt được mùi vị hoàn mỹ nhất.
Giang Thiên Phàm theo giọng nói của Lâm Khả Tụng, kéo tai cô nói: "Winstin chỉ nói món cuối cùng là gà tây, cũng không yêu cầu chiên, không yêu cầu nướng than. Nói cách khác, chúng ta có thể tự do nấu nướng."
Nhất thời Lâm Khả Tụng thở ra một hơi, trong đầu lập tức bắt đầu tưởng tượng.
Có phải được phép làm thịt gà thái hạt lựu ngon miệng, làm một món chính kiểu Trung Quốc? Hoặc là giết gà, làm một món gà cuộn? Nếu không nữa thì làm gà bùn?
Winston tiếp tục mở miệng: "Không biết các vị bậc thầy nấu nướng đối với ba món chính hôm nay, có ý kiến gì hay không?"
Montgomery nói: "Không có ý kiến. Điểm trọng yếu đều bị anh nói rồi, chúng ta còn có thể nói cái gì nữa? Mau mau giới thiệu điểm tâm ngọt đi!"
Brodie, Lily và đầu bếp đều mím môi nở nụ cười.
"Được rồi, được rồi, các vị không nên gấp gáp. Bây giờ đến xem sự lựa chọn của nhóm bình thẩm trước. Ừ, có 16 vị lựa chọn cá sạo chiên, 22 vị lựa chọn thịt dê nướng than. Mà lựa chọn gà tây, cũng có 22 vị. Ừ. . . Tôi cũng có chút hối hận tại sao mình lại là chủ trì, mà không phải là bình thẩm rồi."
Winston chậc miệng, tiếp tục giới thiệu điểm tâm ngọt ngày hôm nay: "Điểm tâm ngọt hôm nay, món thứ nhất, là món điểm tâm ngọt thương hiệu của đầu bếp Jessica • Quintin, bánh gato trà xanh. Vị giác hoàn mỹ phối, vị cỏ, món ăn tuyệt đối làm cho người ta khó có thẻ khống chế muốn một ngụm nuốt xuống. Mà món thứ hai, lại là món điểm tâm ngọt cực kỳ bình thường - - bánh Blueberry! Tôi biết có rất nhiều phu nhân am hiểu loại bánh này, nhưng là bánh Blueberry cao cấp khác, nhất định có chỗ độc đáo. Mà món điểm tâm ngọt cuối cùng, cũng là món gần đây rất được hoan nghênh - - Kem vani sơn tra!"
Khi tiếng ông vừa dứt, nhóm đầu bếp và truyền thông ở đây nhao nhao vỗ tay lên.
Winston đi tới trước mặt Brodie, cười hỏi: "Anh có ý kiến gì về món điểm tâm ngọt này không?"
"Cá nhân tôi cho rằng sắp xếp như vậy là thập phần hợp lí. Bánh gato trà xanh và kem vani sơn tra vừa vặn là món ăn thương hiệu của hai bên dự thi, phải theo làm việc thường ngày và khó khăn nhất tạo ra nhiều kiểu tươi mới. Bộ dáng này, đã có thể bày ra thực lực của hai bên, có đầy đủ năng lực không gia tăng tính chất, tốt lắm."
"Như vậy theo đầu bếp Brodie, thì món điểm tâm ngọt này, cuối cùng là Giang Thiên Phàm thắng hay vẫn là Jessica • Quintin càng được hoan nghênh?"
Brodie cười nói: "Nếu anh để cho tôi làm bình thẩm, tôi sẽ nói cho anh biết."
"Ha ha, Brodie, anh bị Montgomery phá hủy rồi." Winston tiếp nhận nhiệm vụ truyền đạt thẻ, "À, điểm tâm ngọt, có tổng cộng 25 đơn đặt hàng món bánh gato trà xanh, mà kem vani sơn tra cũng có 25 đơn đặt hàng. Mặt khác, có mười vị bình thẩm hứng thú với bánh Blueberry. Xem ra, đa số nhóm đại sư vẫn có khuynh hướng điểm tâm ngọt sở trường!"
Winston giơ cổ tay lên xác nhận thời gian: "Thời gian bây giờ, là chín giờ 30 phút sáng, hai bên dự thi có hai tiếng rưỡi đồng hồ. Khi đến 12 giờ, mời hai bên dâng món ăn đầu tiên lên cho các khách khứa. Khi 12h20 phút, nhất định phải chuẩn bị món chính thật tốt, nếu không có nghĩa là mất điểm. Mà điểm chính, tôi hi vọng thấy trước mặt các vị bình thẩm đều có món điểm tâm ngọt."
Winston nâng ngón tay, giương cao âm thanh: "Bây giờ - - trận đấu bắt đầu!"
Hai bên bắt đầu thảo luận làm vài món ăn như thế nào.
Khi Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng còn đang thảo luận nguyên liệu bánh Blueberry, Jessica và Irri Ti đã bắt đầu lựa chọn nguyên liệu rồi.
"Không cần hoảng, nghĩ thật tốt xem bản thân muốn làm cái gì, so với theo đuổi tốc độ quan trọng hơn." Ngón tay Giang Thiên Phàm nhẹ nhàng vuốt gương mặt Lâm Khả Tụng một cái.
"Em biết! Xác nhận mục tiêu, chỉ cần không lùi bước dũng cảm tiến tới!"
"Em biết yêu cầu của bánh Blueberry không?"
"Em biết! Lúc cắt ra nhất định phải có cảm giác giòn! Nhân bánh phải đặc, quyết không thể rời rạc! Không thể quá ngọt cũng không thể quá chua, cho nên nhất định phải chú ý nguyên liệu trong nhân bánh và lượng hoa quả, hơn nữa yêu cầu phải suy sét rõ ràng độ chua ngọt của hoa quả bị sấy khô!"
"Tốt. Anh sẽ phụ trách tất cả trước mặt, em nhất định phải trông coi tốt lò nướng còn phải chú ý quan sát độ lửa."
"Vâng, chủ bếp!"
Lâm Khả Tụng lập tức bắt đầu di chuyển. Cô và Giang Thiên Phàm từ lúc Winston cùng với những đầu bếp khác bàn tán thực đơn liền trao đổi danh sách nguyên liệu nấu ăn mỗi món yêu cầu thật tốt. Cô kéo tay Giang Thiên Phàm bước vào kho nguyên liệu nấu ăn, ánh mắt Irri Ti vụt qua cô, rơi vào trên người Giang Thiên Phàm.
"Anh sẽ hối hận vì hôm nay khiêu khích tôi và mẹ tôi." Đáy mắt Irri Ti đúng là tự tin tuyệt đối với bản thân mình.
"Tôi sẽ không hối hận, ngược lại, tôi cực kỳ cảm ơn các người đã cùng nhau ứng chiến."
"Có ý gì?" Irri Ti hỏi.
"Cảm ơn các người cấp cho Khả Tụng một cơ hội rèn luyện tốt như vậy."
Nói xong, Giang Thiên Phàm vỗ mu bàn tay Lâm Khả Tụng, dẫn cô đi đến quầy đựng thịt.
Jessica thấp giọng cảnh cáo nói: "Irri Ti, đừng để cho Giang Thiên Phàm ảnh hưởng đến tâm tình của con."
Lâm Khả Tụng phối hợp với Giang Thiên Phàm chọn lựa lớn nhỏ, bề dày thích hợp của thịt dê và cá sạo, sau cùng chọn lựa thịt gà tây.
Tiếp theo là nguyên liệu nấu món khai vị và điểm tâm ngọt.
Khi Lâm Khả Tụng đi ngang qua một loạt ngăn tủ đặt cà phê, kinh ngạc vui mừng hô: "Em muốn cái kia! Nồi áp suất nhỏ kia!"
Tiếng của cô vừa ngừng, tiếng cười của Jessica truyền đến.
Lâm Khả Tụng không để ý đến Jessica, mà là lấy nồi áp suất, bỏ và trong xe đẩy.
"Nếu lấy nồi áp suất, liền lấy nhiều vani một chút, ngải đắng và tiêu xay." Giang Thiên Phàm che miệng nói nhỏ bên tai Lâm Khả Tụng.
Hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua tai cô, tâm tư như đang nổi trên đại dương ấm áp, Lâm Khả Tụng nở nụ cười.
Mặc dù cô cái gì cũng không nói, Giang Thiên Phàm cũng đoán được cô muốn làm cái gì.
Giang Thiên Phàm phụ giúp đẩy xe, Lâm Khả Tụng thì lại đẩy xe phía trước để dẫn đường.
Khi bọn họ trở lại, mỗi người đều làm nhiệm vụ của mình, Jessica đã bắt đầu làm chả giò, mà Lâm Khả Tụng cũng nhanh nhẹn đặt tất cả nguyên liệu vào vị trí quen thuộc của Giang Thiên Phàm đâu vào đấy.
Lâm Khả Tụng mở túi bột mì ra, đánh trứng gà, tất cả động tác đều cực kỳ chuyên nghiệp. Sau đó nhường chỗ lại cho Giang Thiên Phàm.
Động tác nhào nặn của Giang Thiên Phàm rất mạnh mẽ, cánh tay trải dài, ngón tay và cổ tay phù hợp, bột mì và trứng gà nhanh chóng dung hòa với nhau.
Cách độc đáo của anh làm cho tốc độ hoàn thành bột thậm chí nhanh hơn Jessica và Irri Ti.
Hầu như không cùng Giang Thiên Phàm nói cái gì, Lâm Khả Tụng chỉ tiến lên dùng ngón tay xác nhận tính đàn hồi một phen, liền dùng bọc ni - lon bọc kỹ thức ăn lại, hơn nữa cắt khối pho mát thật tốt để trước mặt Giang Thiên Phàm. Giang Thiên Phàm nhưng lại bắt đầu định điều chế cuộn thịt bò xông khói kiểu Ý.
Một bên Lâm Khả Tụng bắt đầu xử lí hoa quả.
So với Jessica và Irri trong lúc đó vừa nói vừa cười trao đổi, ngôn ngữ Lâm Khả Tụng và Giang Thiên Phàm chỉ xuất ra vài câu.
Nhưng là khi Giang Thiên Phàm sử dụng thìa nhúng một chút nước sốt điều chế, mà Lâm Khả Tụng trực tiếp nghiêng mặt ngậm chặt, cái loại hiểu ngầm làm cho nhóm bình thẩm có thể nhìn xuyên qua tường thủy tinh hiểu ý cười.
"Ừm!" Lâm Khả Tụng nhắm mắt lại để phân biệt các mức độ hương vị của nước sốt, tưởng tượng thành phần làm cuộn thịt bò xông khói, nhất thời cảm thấy cực kỳ ngon.
Người Giang Thiên Phàm mặc áo trắng của đầu bếp, bờ vai của anh và đường cong lưng bị phác họa ra một cách hoàn mĩ, khổ theo bước chân của anh, kéo dài một khả năng thưởng thức cảnh đẹp ý vui. Tay phải của anh nắm gậy dò đường, nhịp nhàng gõ xuống mặt đất. Anh cũng không giống nhiều người không nhìn thấy khác hơi ngẩng cao đầu, giống như đang tìm ánh sáng. Tầm mắt của anh song song, thậm chí còn làm cho người ta có cảm giác anh đang nhìn Winston.
Sợi tóc của anh được vén sau tai một cách cẩn thận tỉ mỉ, lộ ra trán cao và sống mũi xinh đẹp.
.
Người đàn ông này, mặc dù trầm mặc, cũng có thể trở thành trung tâm trong tầm mắt của mọi người.
Mà Lâm Khả Tụng cũng mặc áo trắng của đầu bếp, chỉ là so với Giang Thiên Phàm, cô có vẻ tùy ý.
Lâm Khả Tụng đúng là rất hồi hộp, cho nên bàn tay bị Giang Thiên Phàm nắm giữ cũng rất dùng lực.
Ánh mắt Irri Ti nhìn cô phảng phất như muốn đè người suy sụp.
"Khả Tụng, xem ra hôm nay cô rất có sức sống!" Winston chớp chớp mắt với Lâm Khả Tụng, "Giang tiên sinh cũng thật có tinh thần liều lĩnh, quan sát trường hợp giữa nhiều người như vậy, lựa chọn cô làm người cộng tác với mình."
"Đây không phải liều lĩnh." Giang Thiên Phàm nhàn nhạt mở miệng.
Winston ngẩn người, lập tức nở nụ cười: "À, sao tôi lại quên, ở trên 'Đại sư tú', Khả Tụng tái hiện chiêu bài thức ăn của anh rất hoàn mỹ. Thực lực của cô ấy, không kém hơn bất cứ một vị đầu bếp chuyên nghiệp nào."
Các du khách và nhóm người truyền thông vây xem đều đã không thể chờ đợi được mà hi vọng trận đấu chính thức bắt đầu.
"Hôm nay, 60 vị khách tham dự là đoàn bình thẩm, mà tôi lại là thành viên chuyển giao thức ăn. Mỗi một vị bình thẩm trước mặt đều có một phần thực đơn ngày hôm nay, mỗi một số trên thực đơn đều có ba loại thức ăn, ba món chính cùng với ba loại điểm tâm ngọt tùy ý các vị lựa chọn sau khi dùng cơm. Nhưng trên thực đơn chỉ bày ra tên thức ăn, vật liệu hỗn hợp cụ thể có cái gì, thì hôm nay xem các đầu bếp phát huy rồi! Cho nên mời nhóm bình thẩm nghiêm túc cân nhắc các vị muốn ăn cái gì, mà lúc các vị ăn, nhất định phải thật sự ăn, dùng tâm mà nhấm nháp, sau đó tuân theo nội tâm của mình mà lựa chọn, bỏ phiếu bầu cho món ăn mà các vị yêu thích nhất. Bây giờ, xin mời nhóm bình thẩm đọc thực đơn ngày hôm nay, mô tả món ăn của các vị chọn, sau đó giao lại cho tôi. Có có bốn người dự thi, các người có thể bắt đầu chuẩn bị rồi."
Phòng bếp Việt Giang Lâu cực kỳ đặc biệt, là hình chữ U. Quan trọng nhất là, nó cũng không có vách tường ngăn cách, mà hoàn toàn là thủy tinh, để cho các khách khứa dùng cơm có thể thấy rõ toàn bộ cảnh tượng trong phòng bếp.
Jessica và Irri Ti sử dụng phía bên trái của phòng bếp, mà Lâm Khả Tụng lại đỡ Giang Thiên Phàm đi về bên phải.
Cách trang trí phòng bếp này và phòng bếp trong biệt thự của Giang Thiên Phàm cơ hồ giống nhau như đúc.
Lâm Khả Tụng nhìn theo mặt bàn, quả nhiên thấy một sợi dây nhỏ thẳng tắp lồng vào nhau, chỉ cần đặt tất cả gia vị dựa vào thói quen của Giang Thiên Phàm trên sợi dây nhỏ, Giang Thiên Phàm có thể chuẩn xác mà nắm tình hình trong phòng bếp.
Lâm Khả Tụng sắp xếp tất cả các loại gia vị, hương liệu xong. Động tác của cô thập phần lưu loát, thậm chí không cần suy nghĩ quá nhiều.
Khi cô nắm tay Giang Thiên Phàm xác định hình dáng cúa tất cả đồ dùng trong phòng bếp, lớn nhỏ hoặc vừa, Irri Ti đối diện nhìn qua đây.
"Sao vậy?" Jessica phát hiện con gái có chút không yên lòng, lấy tay gõ gõ mặt bàn nhắc nhở.
"Thời gian ngắn vậy, cô ta không thể phối hợp với Giang Thiên Phàm được... Người bình thường không theo kịp bước chân của anh ta."
"Nếu như vậy, Giang Thiên Phàm lựa chọn cô gái không có danh tiếng gì là tự đào hố chôn mình."
Nói xong, Jessica đã bắt đầu làm công tác chuẩn bị rồi.
Mà mãi đến khi hết giờ nhóm bình thẩm gọi thức ăn, khi Winston bắt đầu thu hết tờ đơn các món ăn, Lâm Khả Tụng mới lý giải cho Giang Thiên Phàm toàn bộ trong phòng bếp.
Cô đứng phía sau Giang Thiên Phàm, nắm bàn tay anh lý giải chiều sâu của cái nồi rán.
Mà Giang Thiên Phàm lại giữ tay cô, đưa đến bên môi mình, tuy nhiên chỉ là đụng vào trong giây lát, nhưng loại ấm áp và kiên định này dọc theo ngón tay truyền thêm sức mạnh cho cô.
"Thích nấu ăn cùng với anh sao?" Giang Thiên Phàm hỏi.
"Cực kỳ thích."
Đều thích hơn so với bất cứ việc gì trên đời.
Trái tim Lâm Khả Tụng thỏa mãn xong, tất cả căng thẳng và sợ hãi đều trở nên nhỏ bé không đáng kể.
"Anh cũng cực kỳ thích. Khả Tụng, cái này giống nhắm mắt lại ngồi trên trời cao."
"Trời cao?"
"Đúng, ngay từ đầu không có bất kỳ chờ mong gì. Bởi vì anh nhìn không thấy, cho nên anh tưởng là anh sẽ không sợ hãi. Đến khi trái tim bị ném lên cao, máu toàn thân đều mạnh mẽ lao tới đỉnh đầu, lúc rơi xuống, giống như toàn bộ đều đã rời khỏi thân thể. Đến lúc đi tới điểm cuối, nghe thấy âm thanh của em, anh cảm thấy giống như tất cả lên xuống đều là vì giây phút này."
Trái tim Lâm Khả Tụng giống như bị anh gắt gao nhéo.
"Em nghĩ anh căn bản không sợ hãi."
Lúc này, Winston đã thống kê tốt tất cả thực đơn, ngón tay anh điểm điểm trong không khí, "Mời hai bên dự thi nghe rõ! Hôm nay thức ăn các người phải làm trước là - - 22 phần chả giò kiểu Trung Quốc, 17 phần sò điệp áp chảo, cùng với 21 phần cuộn thịt bò xông khói kiểu Ý! Phải biết rằng ba loại đồ ăn này nhìn thì đơn giản, nhưng làm lại hết sức phức tạp. Nói ví dụ như chả giò kiểu Trung Quốc, nhìn người Hoa khắp nơi trong phòng ăn có thể thấy được, nhưng làm lại thập phần không dễ. Đương nhiên, tại Newyork chả giò được công nhận ăn tốt nhất đến từ chủ bếp Việt Giang Lâu - Hàn Bân!"
Lúc này, truyền thông và khán giả đưa ánh mắt nhìn Hàn Bân.
"Đầu bếp Hàn Bân, theo anh một phần làm nên món ăn chả giò ngon là nên có vật phẩm nào?" Winston cười hỏi.
Hàn Bân thoải mái mở miệng: "Đầu tiên, lớp ngoài giòn nhưng không bao giờ béo ngậy. Thứ hai, nhân bên trong bánh ít nhiều phải giống với lớp ngoài, cũng không phải nhân bánh càng nhiều vị càng tốt. Thứ ba, nguyên liệu gia vị cho nhân bánh nhất định phải sốc vị giác, quá nhạt nhẽo sẽ không gợi được cảm giác thèm ăn của món khai vị. Nhưng mà nếu như các loại gia vị như hạt tiêu và tương tự như rau hẹ thì mùi vị có vẻ bỏ rau quá nhiều, cũng không phải vị khách nào cũng có thể chịu đựng được."
"Cho nên nói, thật ra muốn làm chả giò phải chú ý rất nhiều chỗ quan trọng!" Winston gật đầu, "Lại nói sò điệp áp chảo, đây cũng là món ăn thường xuyên gặp trong phòng ăn. Tôi muốn hỏi chủ bếp thần bí trong giới mỹ thực Lily, cô có ý kiến gì về món này không?"
Lily kéo khóe môi: "Sò điệp áp chảo à... Thật ra chỉ có hai điểm quan trọng mà thôi. Thứ nhất, sò điệp không thể chiên quá lâu, lâu quá sẽ thay đổi trong nước, sống sẽ cực kỳ tanh. Thứ hai, nước sốt phải cẩn thận, vừa không thể cướp mất cái ngon của sò điệp, lại nhất định phải dẫn ra vị của sò điệp. Miễn là đầu bếp đều nghĩ tới hai điểm như vậy, muốn nắm chắc hai điểm này rất rất khó."
Winston gật đầu, lại nhìn về phía Montgomery, "Ha ha, đầu bếp Montgomery đúng là được văn hóa Ý công nhận là người làm món cuộn thịt bò xông khói kiểu Ý làm cho người ta cả đời nhớ mãi không quên. Đối với món ăn này, có ý kiến gì muốn giải thích không?"
Montgomery cau mày nghĩ nghĩ: "... Thật ra một đầu bếp chân chính, người đó sẽ phải càng chú ý cảm giác của mình. Tôi luôn làm theo tâm tình của mình. Nhưng cảm giác của mình thường là tốt nhất. Nhưng đến bây giờ, tôi chỉ để ý một chuyện."
"Chuyện gì?" Winston tò mò hỏi.
"Vì sao các người không mời tôi làm bình thẩm? Các người vậy mà không cho tôi cơ hội nhấm nháp, mà để cho tôi ở một bên nhìn, đây thật sự quá tàn nhẫn!"
Trong Việt Giang Lâu nhất thời tràn ngập tiếng cười, điều này làm cho bầu không khí vốn căng thẳng cũng thả lỏng xuống.
"Này, Winston, nói món chính một chút đi!" Montgomery giơ tay.
"À..., món chính hôm nay cực kỳ phong phú, đảm bảo mọi người lưỡng lự! Món đầu tiên, là cá sạo chiên. Đây là món ăn cực kỳ bình thường cũng là món ăn bình thường trong mỗi buổi tiệc ở sảnh, nhưng vì cá sạo có nhiều thịt và hương vị đa dạng rất phổ biến. Món chính thứ hai, lại là thịt dê nướng than! Chúng ta đều biết, giữ độ lửa cho thịt dê khó hơn thịt bò, lại thêm vị gây. Làm sao để chuyển mùi gây làm cho người ta thèm nhỏ dãi, đây cũng là năng lực bậc thầy nấu nướng. Mả món cuối cùng, là gà tây."
"Gà tây?" Montgomery lộ ra biểu tình kinh ngạc.
"Đúng, gà tây. Có vấn đề gì sao? Đầu bếp Montgomery?" Winston cười hỏi.
"Có vấn đề, đương nhiên là có vấn đề. Hôm nay cũng không phải lễ giáng sinh, sao lại muốn ăn gà tây?" Montgomery giang tay, một biểu tình rất không hài lòng.
"Chỉ là vì hôm nay không phải giáng sinh thôi sao?" Winston hỏi.
"Bởi vì anh ta không thích ăn gà tây." Monica tựa vào bên người Montgomery cười nói, "Thịt gà tây rất sần sùi, rất khó ngon miệng. Mà nấu nướng cũng cực kỳ khó khăn, loại thịt này không đủ nước, mùi vị rất khô."
"À..., nếu là đầu bếp Montgomery, không biết anh sẽ làm món ăn này như thế nào?" Winston hỏi.
Montgomery nâng cằm lên nghĩ: "Bí mật, không nói cho anh."
Mọi người lại cười nữa.
Mà giờ phút này Lâm Khả Tụng lại căng thẳng.
"Thiên Phàm, trong ba món chính có gà tây. . . "
Lâm Khả Tụng đã từng ở phòng bếp làm thử gà nướng rất nhiều lần, làm thế nào cũng không đạt được mùi vị hoàn mỹ nhất.
Giang Thiên Phàm theo giọng nói của Lâm Khả Tụng, kéo tai cô nói: "Winstin chỉ nói món cuối cùng là gà tây, cũng không yêu cầu chiên, không yêu cầu nướng than. Nói cách khác, chúng ta có thể tự do nấu nướng."
Nhất thời Lâm Khả Tụng thở ra một hơi, trong đầu lập tức bắt đầu tưởng tượng.
Có phải được phép làm thịt gà thái hạt lựu ngon miệng, làm một món chính kiểu Trung Quốc? Hoặc là giết gà, làm một món gà cuộn? Nếu không nữa thì làm gà bùn?
Winston tiếp tục mở miệng: "Không biết các vị bậc thầy nấu nướng đối với ba món chính hôm nay, có ý kiến gì hay không?"
Montgomery nói: "Không có ý kiến. Điểm trọng yếu đều bị anh nói rồi, chúng ta còn có thể nói cái gì nữa? Mau mau giới thiệu điểm tâm ngọt đi!"
Brodie, Lily và đầu bếp đều mím môi nở nụ cười.
"Được rồi, được rồi, các vị không nên gấp gáp. Bây giờ đến xem sự lựa chọn của nhóm bình thẩm trước. Ừ, có 16 vị lựa chọn cá sạo chiên, 22 vị lựa chọn thịt dê nướng than. Mà lựa chọn gà tây, cũng có 22 vị. Ừ. . . Tôi cũng có chút hối hận tại sao mình lại là chủ trì, mà không phải là bình thẩm rồi."
Winston chậc miệng, tiếp tục giới thiệu điểm tâm ngọt ngày hôm nay: "Điểm tâm ngọt hôm nay, món thứ nhất, là món điểm tâm ngọt thương hiệu của đầu bếp Jessica • Quintin, bánh gato trà xanh. Vị giác hoàn mỹ phối, vị cỏ, món ăn tuyệt đối làm cho người ta khó có thẻ khống chế muốn một ngụm nuốt xuống. Mà món thứ hai, lại là món điểm tâm ngọt cực kỳ bình thường - - bánh Blueberry! Tôi biết có rất nhiều phu nhân am hiểu loại bánh này, nhưng là bánh Blueberry cao cấp khác, nhất định có chỗ độc đáo. Mà món điểm tâm ngọt cuối cùng, cũng là món gần đây rất được hoan nghênh - - Kem vani sơn tra!"
Khi tiếng ông vừa dứt, nhóm đầu bếp và truyền thông ở đây nhao nhao vỗ tay lên.
Winston đi tới trước mặt Brodie, cười hỏi: "Anh có ý kiến gì về món điểm tâm ngọt này không?"
"Cá nhân tôi cho rằng sắp xếp như vậy là thập phần hợp lí. Bánh gato trà xanh và kem vani sơn tra vừa vặn là món ăn thương hiệu của hai bên dự thi, phải theo làm việc thường ngày và khó khăn nhất tạo ra nhiều kiểu tươi mới. Bộ dáng này, đã có thể bày ra thực lực của hai bên, có đầy đủ năng lực không gia tăng tính chất, tốt lắm."
"Như vậy theo đầu bếp Brodie, thì món điểm tâm ngọt này, cuối cùng là Giang Thiên Phàm thắng hay vẫn là Jessica • Quintin càng được hoan nghênh?"
Brodie cười nói: "Nếu anh để cho tôi làm bình thẩm, tôi sẽ nói cho anh biết."
"Ha ha, Brodie, anh bị Montgomery phá hủy rồi." Winston tiếp nhận nhiệm vụ truyền đạt thẻ, "À, điểm tâm ngọt, có tổng cộng 25 đơn đặt hàng món bánh gato trà xanh, mà kem vani sơn tra cũng có 25 đơn đặt hàng. Mặt khác, có mười vị bình thẩm hứng thú với bánh Blueberry. Xem ra, đa số nhóm đại sư vẫn có khuynh hướng điểm tâm ngọt sở trường!"
Winston giơ cổ tay lên xác nhận thời gian: "Thời gian bây giờ, là chín giờ 30 phút sáng, hai bên dự thi có hai tiếng rưỡi đồng hồ. Khi đến 12 giờ, mời hai bên dâng món ăn đầu tiên lên cho các khách khứa. Khi 12h20 phút, nhất định phải chuẩn bị món chính thật tốt, nếu không có nghĩa là mất điểm. Mà điểm chính, tôi hi vọng thấy trước mặt các vị bình thẩm đều có món điểm tâm ngọt."
Winston nâng ngón tay, giương cao âm thanh: "Bây giờ - - trận đấu bắt đầu!"
Hai bên bắt đầu thảo luận làm vài món ăn như thế nào.
Khi Giang Thiên Phàm và Lâm Khả Tụng còn đang thảo luận nguyên liệu bánh Blueberry, Jessica và Irri Ti đã bắt đầu lựa chọn nguyên liệu rồi.
"Không cần hoảng, nghĩ thật tốt xem bản thân muốn làm cái gì, so với theo đuổi tốc độ quan trọng hơn." Ngón tay Giang Thiên Phàm nhẹ nhàng vuốt gương mặt Lâm Khả Tụng một cái.
"Em biết! Xác nhận mục tiêu, chỉ cần không lùi bước dũng cảm tiến tới!"
"Em biết yêu cầu của bánh Blueberry không?"
"Em biết! Lúc cắt ra nhất định phải có cảm giác giòn! Nhân bánh phải đặc, quyết không thể rời rạc! Không thể quá ngọt cũng không thể quá chua, cho nên nhất định phải chú ý nguyên liệu trong nhân bánh và lượng hoa quả, hơn nữa yêu cầu phải suy sét rõ ràng độ chua ngọt của hoa quả bị sấy khô!"
"Tốt. Anh sẽ phụ trách tất cả trước mặt, em nhất định phải trông coi tốt lò nướng còn phải chú ý quan sát độ lửa."
"Vâng, chủ bếp!"
Lâm Khả Tụng lập tức bắt đầu di chuyển. Cô và Giang Thiên Phàm từ lúc Winston cùng với những đầu bếp khác bàn tán thực đơn liền trao đổi danh sách nguyên liệu nấu ăn mỗi món yêu cầu thật tốt. Cô kéo tay Giang Thiên Phàm bước vào kho nguyên liệu nấu ăn, ánh mắt Irri Ti vụt qua cô, rơi vào trên người Giang Thiên Phàm.
"Anh sẽ hối hận vì hôm nay khiêu khích tôi và mẹ tôi." Đáy mắt Irri Ti đúng là tự tin tuyệt đối với bản thân mình.
"Tôi sẽ không hối hận, ngược lại, tôi cực kỳ cảm ơn các người đã cùng nhau ứng chiến."
"Có ý gì?" Irri Ti hỏi.
"Cảm ơn các người cấp cho Khả Tụng một cơ hội rèn luyện tốt như vậy."
Nói xong, Giang Thiên Phàm vỗ mu bàn tay Lâm Khả Tụng, dẫn cô đi đến quầy đựng thịt.
Jessica thấp giọng cảnh cáo nói: "Irri Ti, đừng để cho Giang Thiên Phàm ảnh hưởng đến tâm tình của con."
Lâm Khả Tụng phối hợp với Giang Thiên Phàm chọn lựa lớn nhỏ, bề dày thích hợp của thịt dê và cá sạo, sau cùng chọn lựa thịt gà tây.
Tiếp theo là nguyên liệu nấu món khai vị và điểm tâm ngọt.
Khi Lâm Khả Tụng đi ngang qua một loạt ngăn tủ đặt cà phê, kinh ngạc vui mừng hô: "Em muốn cái kia! Nồi áp suất nhỏ kia!"
Tiếng của cô vừa ngừng, tiếng cười của Jessica truyền đến.
Lâm Khả Tụng không để ý đến Jessica, mà là lấy nồi áp suất, bỏ và trong xe đẩy.
"Nếu lấy nồi áp suất, liền lấy nhiều vani một chút, ngải đắng và tiêu xay." Giang Thiên Phàm che miệng nói nhỏ bên tai Lâm Khả Tụng.
Hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua tai cô, tâm tư như đang nổi trên đại dương ấm áp, Lâm Khả Tụng nở nụ cười.
Mặc dù cô cái gì cũng không nói, Giang Thiên Phàm cũng đoán được cô muốn làm cái gì.
Giang Thiên Phàm phụ giúp đẩy xe, Lâm Khả Tụng thì lại đẩy xe phía trước để dẫn đường.
Khi bọn họ trở lại, mỗi người đều làm nhiệm vụ của mình, Jessica đã bắt đầu làm chả giò, mà Lâm Khả Tụng cũng nhanh nhẹn đặt tất cả nguyên liệu vào vị trí quen thuộc của Giang Thiên Phàm đâu vào đấy.
Lâm Khả Tụng mở túi bột mì ra, đánh trứng gà, tất cả động tác đều cực kỳ chuyên nghiệp. Sau đó nhường chỗ lại cho Giang Thiên Phàm.
Động tác nhào nặn của Giang Thiên Phàm rất mạnh mẽ, cánh tay trải dài, ngón tay và cổ tay phù hợp, bột mì và trứng gà nhanh chóng dung hòa với nhau.
Cách độc đáo của anh làm cho tốc độ hoàn thành bột thậm chí nhanh hơn Jessica và Irri Ti.
Hầu như không cùng Giang Thiên Phàm nói cái gì, Lâm Khả Tụng chỉ tiến lên dùng ngón tay xác nhận tính đàn hồi một phen, liền dùng bọc ni - lon bọc kỹ thức ăn lại, hơn nữa cắt khối pho mát thật tốt để trước mặt Giang Thiên Phàm. Giang Thiên Phàm nhưng lại bắt đầu định điều chế cuộn thịt bò xông khói kiểu Ý.
Một bên Lâm Khả Tụng bắt đầu xử lí hoa quả.
So với Jessica và Irri trong lúc đó vừa nói vừa cười trao đổi, ngôn ngữ Lâm Khả Tụng và Giang Thiên Phàm chỉ xuất ra vài câu.
Nhưng là khi Giang Thiên Phàm sử dụng thìa nhúng một chút nước sốt điều chế, mà Lâm Khả Tụng trực tiếp nghiêng mặt ngậm chặt, cái loại hiểu ngầm làm cho nhóm bình thẩm có thể nhìn xuyên qua tường thủy tinh hiểu ý cười.
"Ừm!" Lâm Khả Tụng nhắm mắt lại để phân biệt các mức độ hương vị của nước sốt, tưởng tượng thành phần làm cuộn thịt bò xông khói, nhất thời cảm thấy cực kỳ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.