Chương 60: chương 11
Granty
02/08/2017
Chương 11: Nỗi đau thầm lặng.
Cả một đêm dài, thời gian cứ lẵng lẽ trôi qua từng phút từng giây nặng nề lạnh lẽo, nhưng không gian ngưng đọng lại nỗi khổ dâng trào trong tim Ngọc Loan. Cả đêm dài không ngủ, Ngọc Loan cứ ngồi trên ghế so fa, mặc kệ cho trời đêm lạnh lẽo đang quay lấy mình, từng chút thâm nhập vào thân người cô gây nên những cơn buốt giá.
Ngọc Loan nhớ từng đoạn quá khứ đau lòng mà rơi nước mắt, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài xuống khóe môi, mặn đắng, xót xa vô hạn. Cô tự nghĩ, mình đem hết lòng dạ đối đãi với người, vì sao lại chỉ nhận lấy khổ đau như thế. Là cô quá ngốc, vì sao biết rõ Hà Trang lợi dụng mình, lại vẫn nghĩ tốt cho cô ấy để rồi nhận lấy vô vàng điều cay đắng.
Nếu như cô ích kỷ, giữ lấy sợi lắc tay cho riêng mình, vậy thì người đứa bên cạnh Vũ Phong chính là cô. Nếu như cô có thể ích kỷ, sau khi biết được sự thật, cứ nói thẳng với Vũ Phong, mình mới là chủ nhân của chiếc lắc, mình mới là cô gái đã giúp đỡ anh năm xưa. Nếu như cô ích kỷ, cô cứ dùng một số tiền lớn đền ơn cứu mạng cho Hà Trang, không cần hứa với cô ấy giữ bí mật này mãi mãi.
Tiếc là từ nhỏ, tất cả các thầy cô giáo, cả ba cô đều không dạy cho cô hai chữ ích kỷ, họ chỉ dạy cô hai chữ vị tha và giúp đỡ người, họ không dạy cô cách hại người. Cho nên cô không hề biết lòng người trong cuộc sống này lại đáng sợ và hiểm độc đến thế, sự tham lam, sự ích kỷ bao phủ lấy họ đến mức cô không dám tin tưởng vào những thứ gọi là tình bạn thân thiết nữa.
Cũng không ai dạy cô cách chiếm đoạt trong tình yêu, cho nên cô mới đứng bên lề đường nhìn người ta tay trong tay hạnh phúc bên nhau, rồi bản thân âm thầm lặng lẽ gạt nước mắt đau khổ. Vì sao chỉ dạy cho cô cách đợi chờ nhưng lại không nói cho cô biết giới hạn của sự đợi chờ là ở đâu.
Vũ Phong đã đi rồi, sự đợi chờ trong bao lâu nay của cô phút chốc tan thành tro bụi, bao lâu nay sự lặng lẽ âm thầm của cô chỉ đổi lại ánh mắt giận dữ và lạnh lùng quay đi của anh. Mà tất cả mọi lỗi lầm đều do cô gây ra.
Gió bấc xô vào lòng em những cơn lạnh..
Đây là đâu.. sao ko thấy tay anh ôm chặt..
Bao lâu em đã quen khi có anh rồi,.
Nhưng làm sao có thể níu tay anh
Đôi vai em ngày càng gầy xanh..
Buồn lắm phút biết em lỡ yêu anh khi đôi mình tay trong tay chiều về ngược gió..
Gió có khẽ hờn trách em yếu mềm.
Sợ gió sẽ vô tình cuốn anh bước đi xa đời em về một miền trời không tên
Em chỉ hạnh phúc khi được bên anh.
Buốt giá thay mùa đông nói với em là..
Đông lạnh hơn khi anh bước ra đi, không về..
Mưa đêm rơi nhiều hơn khi thấy em buồn,
Rơi làm chi tim thêm ướt mềm đi..
Không như xưa, ngày còn bé thích tắm mưa.
Như anh cho yêu thương khác ấm áp hơn em được không .… ?
Con tim ơi trả lời đi..
Hay em cứ trẻ con và giữ anh riêng mình
Giờ nếu em có thể khóc thành tiếng đến khi nào cơn đau trong tim em vơi đi..
Em đã chẳng vùi mình vào lặng câm
Khi bình minh đã bắt đầu rọi những tia sáng đầu tiên bắt đầu một ngày mới, đôi mắt sau một đêm thức trắng chan đầy nước mắt đã trở nên sưng mộng và vô hồn, một đôi mắt đỏ hoe thiếu sức sống và đầy mật mỏi. Ngọc Loan cứ ngồi yên lắng nghe một đoạn nhạc buồn, bài hát “ Có lẽ em”, lời bài hát như cõi lòng cô, điệu nhạc như se thắt lòng cô hơn nữa. Những giọt nước mắt âm thầm rơi mà không cất được tiếng, cho nên cõi lòng cô vẫn mãi đau, một nỗi đau thầm lặng.
Không biết từ lúc Vũ Phong rời đi, cô cũng ngồi đó bao lâu, mãi đến khi tiếng mở cửa vang lên, phá tan đi không khí chìm lặng não nề trong tâm hồn Ngọc Loan. Cô vội vàng ngoái đầu nhìn về phía của, quả nhiên người bước vào là Vũ Phong.
- Vũ Phong, anh về rồi sao?
Ngọc Loan vội vã đứng bật dậy, nhìn Vũ Phong nghẹn ngào lên tiếng hỏi.
Vũ Phong nghe tiếng hỏi, anh quay đầu nhìn về phía Ngọc Loan, mới một đêm mà giọng cô như khàn đặc đi, nghe mà đau lòng. Vũ Phong càng không ngờ, đôi mắt vốn hồn nhiên trong sáng, lúc nào cũng hướng về anh mĩm cười đã trở nên thâm quầng, rèm mi bếch dính lại với nhau cho thấy chủ nhân của nó đã khóc rất nhiều. Vẻ mặt của cô cũng trắng bệch, tiều tụy đi thấy rõ chỉ sau một đêm, cho thấy cô đã đau khổ rất nhiều. Vũ Phong chợt thấy lòng se lại xót xa vô cùng, anh muốn ôm lấy cô vỗ về xoa đi hết những nỗi buồn trong lòng cô.
Nhưng hình ảnh của hai người họ đêm qua vẫn cứ lẩn quẩn trong tâm trí anh, dù muốn xua đuổi cũng không thể đuổi được. Anh biết Ngọc Loan không có lỗi, nhưng mà sự ích kỷ hờn ghen trong anh vẫn cứ bùng lên. Đàn ông vốn là vậy, họ có thể tự cho phép bản thân lăng nhăng, quen hết cô này đến cô khác, thậm chí ăn nằm với họ dù trái tim họ không chút yêu thương nào. Nhưng đàn ông lại không chấp nhận được người phụ nữ của mình có bất cứ một cử chỉ hay hành động nào cho thấy sự phản bội. Đàn ông có thể tha thứ cho sai lầm của bản thân, nhưng lại không thể tha thứ sai lầm của người phụ nữ bên cạnh mình.
- Anh chỉ về thay quần áo đến công ty thôi – Vũ Phong lạnh lùng nói, ánh mắt lãnh lẽo đến đáng sợ , nói xong anh đi thẳng đến công ty.
Ngọc Loan nhìn Vũ Phong đi lên lầu, cô ngồi thụp xuống ghế tay ôm đầu, mắt nhắm ghiền mệt mỏi.
Vũ Phong lên lầu, thay mở tủ lấy quần áo để thay, nhìn thấy hàng quần áo thẳng thớm sạch tinh, trong lòng bỗng nhức nhối. Bàn tay sờ lên từng chiếc áo được Ngọc Loan giặt giũ cẩn thận, còn ủi thật thẳng tắp không có lấy một nếp nhăn, bàn tay chợt buông thỏng. Tâm trạng trở nên nặng nề hơn, Vũ Phong mệt mõi anh nằm ngã vật xuống giường.
Anh cũng không biết bản thân vì sao lại giận dữ như thế, rõ ràng anh biết, dù bản thân tự nhủ cố gắng không phụ lòng Ngọc Loan, cố gắng làm một người chồng tốt để không phụ lòng tốt của cô. Nhưng anh biết đó chẳng qua chỉ là một sự thương hại, một sự áy náy , một sự chuộc lỗi mà thôi.
Anh biết mình không có quyền trách Ngọc Loan khi chính anh bỏ rơi cô để chạy theo Hà trang cho dù anh vì bất cứ nguyên nhân gì đi nữa, cũng không thể phủ nhận anh đang gây tổn thương cho cô. Nhưng không hiểu vì sao khi anh nhìn thấy Tùng Quân hôn Ngọc Loan, trong lòng anh bùng lên một ngọn lửa giận dữ, trong một phút nào đó anh thật sự muốn chạy đến đánh Tùng Quân một trận để hả giận.
Vì sao anh lại nổi giận đến như thế? Vũ Phong cũng không biết rõ nguyên nhân.
Chẳng lẽ anh giận cô vì đã nghi ngờ anh hay vì nguyên nhân nào mà anh không thể tha thứ cho cô bây giờ được, dù nhìn thấy vẻ mặt cô như thế khiến tim anh đau đớn vô cùng, muốn ôm chặt lấy cô không buông?
Vũ Phong cảm thấy anh giống như là đang nổi cơn ghen hơn là tức giận vì đã ghi ngờ. Nhưng tại sao anh lại nổi ghen? Chẳng lẽ anh đã…..
Cả một đêm dài, thời gian cứ lẵng lẽ trôi qua từng phút từng giây nặng nề lạnh lẽo, nhưng không gian ngưng đọng lại nỗi khổ dâng trào trong tim Ngọc Loan. Cả đêm dài không ngủ, Ngọc Loan cứ ngồi trên ghế so fa, mặc kệ cho trời đêm lạnh lẽo đang quay lấy mình, từng chút thâm nhập vào thân người cô gây nên những cơn buốt giá.
Ngọc Loan nhớ từng đoạn quá khứ đau lòng mà rơi nước mắt, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài xuống khóe môi, mặn đắng, xót xa vô hạn. Cô tự nghĩ, mình đem hết lòng dạ đối đãi với người, vì sao lại chỉ nhận lấy khổ đau như thế. Là cô quá ngốc, vì sao biết rõ Hà Trang lợi dụng mình, lại vẫn nghĩ tốt cho cô ấy để rồi nhận lấy vô vàng điều cay đắng.
Nếu như cô ích kỷ, giữ lấy sợi lắc tay cho riêng mình, vậy thì người đứa bên cạnh Vũ Phong chính là cô. Nếu như cô có thể ích kỷ, sau khi biết được sự thật, cứ nói thẳng với Vũ Phong, mình mới là chủ nhân của chiếc lắc, mình mới là cô gái đã giúp đỡ anh năm xưa. Nếu như cô ích kỷ, cô cứ dùng một số tiền lớn đền ơn cứu mạng cho Hà Trang, không cần hứa với cô ấy giữ bí mật này mãi mãi.
Tiếc là từ nhỏ, tất cả các thầy cô giáo, cả ba cô đều không dạy cho cô hai chữ ích kỷ, họ chỉ dạy cô hai chữ vị tha và giúp đỡ người, họ không dạy cô cách hại người. Cho nên cô không hề biết lòng người trong cuộc sống này lại đáng sợ và hiểm độc đến thế, sự tham lam, sự ích kỷ bao phủ lấy họ đến mức cô không dám tin tưởng vào những thứ gọi là tình bạn thân thiết nữa.
Cũng không ai dạy cô cách chiếm đoạt trong tình yêu, cho nên cô mới đứng bên lề đường nhìn người ta tay trong tay hạnh phúc bên nhau, rồi bản thân âm thầm lặng lẽ gạt nước mắt đau khổ. Vì sao chỉ dạy cho cô cách đợi chờ nhưng lại không nói cho cô biết giới hạn của sự đợi chờ là ở đâu.
Vũ Phong đã đi rồi, sự đợi chờ trong bao lâu nay của cô phút chốc tan thành tro bụi, bao lâu nay sự lặng lẽ âm thầm của cô chỉ đổi lại ánh mắt giận dữ và lạnh lùng quay đi của anh. Mà tất cả mọi lỗi lầm đều do cô gây ra.
Gió bấc xô vào lòng em những cơn lạnh..
Đây là đâu.. sao ko thấy tay anh ôm chặt..
Bao lâu em đã quen khi có anh rồi,.
Nhưng làm sao có thể níu tay anh
Đôi vai em ngày càng gầy xanh..
Buồn lắm phút biết em lỡ yêu anh khi đôi mình tay trong tay chiều về ngược gió..
Gió có khẽ hờn trách em yếu mềm.
Sợ gió sẽ vô tình cuốn anh bước đi xa đời em về một miền trời không tên
Em chỉ hạnh phúc khi được bên anh.
Buốt giá thay mùa đông nói với em là..
Đông lạnh hơn khi anh bước ra đi, không về..
Mưa đêm rơi nhiều hơn khi thấy em buồn,
Rơi làm chi tim thêm ướt mềm đi..
Không như xưa, ngày còn bé thích tắm mưa.
Như anh cho yêu thương khác ấm áp hơn em được không .… ?
Con tim ơi trả lời đi..
Hay em cứ trẻ con và giữ anh riêng mình
Giờ nếu em có thể khóc thành tiếng đến khi nào cơn đau trong tim em vơi đi..
Em đã chẳng vùi mình vào lặng câm
Khi bình minh đã bắt đầu rọi những tia sáng đầu tiên bắt đầu một ngày mới, đôi mắt sau một đêm thức trắng chan đầy nước mắt đã trở nên sưng mộng và vô hồn, một đôi mắt đỏ hoe thiếu sức sống và đầy mật mỏi. Ngọc Loan cứ ngồi yên lắng nghe một đoạn nhạc buồn, bài hát “ Có lẽ em”, lời bài hát như cõi lòng cô, điệu nhạc như se thắt lòng cô hơn nữa. Những giọt nước mắt âm thầm rơi mà không cất được tiếng, cho nên cõi lòng cô vẫn mãi đau, một nỗi đau thầm lặng.
Không biết từ lúc Vũ Phong rời đi, cô cũng ngồi đó bao lâu, mãi đến khi tiếng mở cửa vang lên, phá tan đi không khí chìm lặng não nề trong tâm hồn Ngọc Loan. Cô vội vàng ngoái đầu nhìn về phía của, quả nhiên người bước vào là Vũ Phong.
- Vũ Phong, anh về rồi sao?
Ngọc Loan vội vã đứng bật dậy, nhìn Vũ Phong nghẹn ngào lên tiếng hỏi.
Vũ Phong nghe tiếng hỏi, anh quay đầu nhìn về phía Ngọc Loan, mới một đêm mà giọng cô như khàn đặc đi, nghe mà đau lòng. Vũ Phong càng không ngờ, đôi mắt vốn hồn nhiên trong sáng, lúc nào cũng hướng về anh mĩm cười đã trở nên thâm quầng, rèm mi bếch dính lại với nhau cho thấy chủ nhân của nó đã khóc rất nhiều. Vẻ mặt của cô cũng trắng bệch, tiều tụy đi thấy rõ chỉ sau một đêm, cho thấy cô đã đau khổ rất nhiều. Vũ Phong chợt thấy lòng se lại xót xa vô cùng, anh muốn ôm lấy cô vỗ về xoa đi hết những nỗi buồn trong lòng cô.
Nhưng hình ảnh của hai người họ đêm qua vẫn cứ lẩn quẩn trong tâm trí anh, dù muốn xua đuổi cũng không thể đuổi được. Anh biết Ngọc Loan không có lỗi, nhưng mà sự ích kỷ hờn ghen trong anh vẫn cứ bùng lên. Đàn ông vốn là vậy, họ có thể tự cho phép bản thân lăng nhăng, quen hết cô này đến cô khác, thậm chí ăn nằm với họ dù trái tim họ không chút yêu thương nào. Nhưng đàn ông lại không chấp nhận được người phụ nữ của mình có bất cứ một cử chỉ hay hành động nào cho thấy sự phản bội. Đàn ông có thể tha thứ cho sai lầm của bản thân, nhưng lại không thể tha thứ sai lầm của người phụ nữ bên cạnh mình.
- Anh chỉ về thay quần áo đến công ty thôi – Vũ Phong lạnh lùng nói, ánh mắt lãnh lẽo đến đáng sợ , nói xong anh đi thẳng đến công ty.
Ngọc Loan nhìn Vũ Phong đi lên lầu, cô ngồi thụp xuống ghế tay ôm đầu, mắt nhắm ghiền mệt mỏi.
Vũ Phong lên lầu, thay mở tủ lấy quần áo để thay, nhìn thấy hàng quần áo thẳng thớm sạch tinh, trong lòng bỗng nhức nhối. Bàn tay sờ lên từng chiếc áo được Ngọc Loan giặt giũ cẩn thận, còn ủi thật thẳng tắp không có lấy một nếp nhăn, bàn tay chợt buông thỏng. Tâm trạng trở nên nặng nề hơn, Vũ Phong mệt mõi anh nằm ngã vật xuống giường.
Anh cũng không biết bản thân vì sao lại giận dữ như thế, rõ ràng anh biết, dù bản thân tự nhủ cố gắng không phụ lòng Ngọc Loan, cố gắng làm một người chồng tốt để không phụ lòng tốt của cô. Nhưng anh biết đó chẳng qua chỉ là một sự thương hại, một sự áy náy , một sự chuộc lỗi mà thôi.
Anh biết mình không có quyền trách Ngọc Loan khi chính anh bỏ rơi cô để chạy theo Hà trang cho dù anh vì bất cứ nguyên nhân gì đi nữa, cũng không thể phủ nhận anh đang gây tổn thương cho cô. Nhưng không hiểu vì sao khi anh nhìn thấy Tùng Quân hôn Ngọc Loan, trong lòng anh bùng lên một ngọn lửa giận dữ, trong một phút nào đó anh thật sự muốn chạy đến đánh Tùng Quân một trận để hả giận.
Vì sao anh lại nổi giận đến như thế? Vũ Phong cũng không biết rõ nguyên nhân.
Chẳng lẽ anh giận cô vì đã nghi ngờ anh hay vì nguyên nhân nào mà anh không thể tha thứ cho cô bây giờ được, dù nhìn thấy vẻ mặt cô như thế khiến tim anh đau đớn vô cùng, muốn ôm chặt lấy cô không buông?
Vũ Phong cảm thấy anh giống như là đang nổi cơn ghen hơn là tức giận vì đã ghi ngờ. Nhưng tại sao anh lại nổi ghen? Chẳng lẽ anh đã…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.