Chương 38: chương 7.1
Granty
02/08/2017
Vũ Phong nghe Ngọc Loan nói thoáng chút cau mày, anh lắc đầu nói:
- Không được.
- Vũ Phong, anh không còn cách nào khác đâu. Em biết anh không muốn báo công an kiện chú của anh, làm ầm ĩ mọi việc lên nên mới đau đầu tìm cách cứu vãn như thế. Em đã tính hết rồi, dù anh có bán hết tất cả gia sản cũng không thể trả hết được khoản nợ trên đâu. Nhưng nếu bán đi mảnh đất đó, sẽ có khả năng chi trả hơn.
- Anh biết điều đó, nhưng vẫn là không được. Ngọc Loan, mảnh đất đó thuộc về em – Ba Ngọc Loan tuy ngỏ lời cho hai vợ chồng mảnh đất đó, nhưng thực chất, người đứng tên lại là Ngọc loan, nói thẳng ra, ba Ngọc Loan cho riêng cô. Vũ Phong là chồng cô, có thể sử dụng mảnh đất đó để phát triển kinh doanh, nhưng với điều kiện hai người vẫn là vợ chồng và được sự cho phép của Ngọc Loan, còn nếu như cả hai chia tay, mảnh đất đó vẫn thuộc riêng mình Ngọc Loan, nếu anh dồn sức đầu tư, cũng có nghĩa là chấp nhận ở bên cô mãi mãi nếu không sẽ mất trắng.
Dù cho Ngọc Loan có ý tốt muốn giúp anh, nhưng là một thằng đàn ông, nếu anh lợi dụng mối quan hệ của hai người mà cướp đi mảnh đất đó thì đúng là quá hèn hạ rồi. Hơn nữa, anh không muốn mất mặt trước ba Ngọc Loan.
Vũ Phong nói nhấn mạnh điều này, Ngọc Loan hiểu ý anh. Cô hiểu, đàn ông có những nỗi mặc cảm, họ không muốn mang danh tiếng là chồng bám sau lưng vợ. Mảnh đất đó là ba cô cho cô , xem như của hồi môn của cô, bây giờ mà Vũ Phong bán nó đi, nếu sau này đồn ra ngoài, sẽ khiến anh mất mặt.
- Vậy bây giờ anh đã vay được bao nhiêu tiền rồi – Cô không muốn ép buộc anh nữa bèn chuyển đề tài.
- Anh đang cho kiểm kê lại tài sản rồi đem thế chấp, hy vọng bên ngân hàng họ sẽ đồng ý cho chúng ta vay sớm. Điều bây giờ anh lo lắng nhất là ba mẹ sẽ ra sao khi hay tin chuyện này. Chuyện của chú đã là đã kích đối với họ rồi – Vũ Phong thở dài sầu não nói.
- Vậy thay vì thế chấp tái sản hiện tại, anh hãy đem thế chấp mảnh đất đó đi – Ngọc Loan cũng lo lắng ba mẹ chồng cô hay tin nhà cửa đất đai mà họ đang sống bỗng bị đem đi đưa thế chấp thì sẽ phản ứng thế nào. Ba Vũ Phong, được bác sĩ dặn, không để bị kích động lần nữa, nếu không hậu quả nghiêm trọng – Chỉ là thế chấp thôi, chứ không phải bán. Sau này chúng ta có thể chuộc lại mà.
- Nhưng mà….- Vũ Phong trầm ngâm lưỡng lự.
- Vũ Phong, coi như là anh đang cho em một lời hứa hẹn đi. Chẳng phải anh đã nói sẽ đón nhận tình cảm của em hay sao? Coi như em dùng mảnh đất để trói buộc anh phải giữ lời hứa đi – Ngọc Loan kiên quyết nói, cô không muốn để Vũ Phong từ chối tiếp.
Trước ánh mắt cương nghị lẫn chân thành của Ngọc Loan, Vũ Phong cảm động vô cùng. Anh nhìn Ngọc Loan bằng ánh mắt yêu thương lẫn cảm kích, mọi điều cô làm đều là nghĩ cho anh. Người con gái như thế lại yêu anh, có phải là phước tu từ kiếp trước mà kiếp này được hưởng của anh hay không.
Vũ Phong chậm rãi đưa tay nâng cằm cô lên, để mắt cô đối diện với mắt anh, để anh có thể nhìn sâu vào đôi mắt đen trong sáng của cô. Cô thuần khiết và đáng yêu biết bao nhiêu. Tay anh khẽ lướt qua bờ môi hồng của cô, môi cô thật mềm và có màu hồng ngọt ngào. Vũ Phong bất giác nghiêng đầu hôn lên môi cô.
Ngọc Loan sau một cái run nhẹ, cô khé mắt lại, đón nhận nụ hôn của Vũ Phong. Trong lòng cô vang lên tiếng chuông hạnh phúc, cô muốn từng chút từng chút một đi vào lòng anh. Không cần ồn ào hay vội vã, chỉ giống như mặt nước có hững cơn sóng nhẹ lăn tăn thổi từ từ chảy vào tim anh. Nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ Vũ Phong, cô đáp trả nụ hôn của anh, cơ thể tiến sát vào lòng Vũ Phương, cô muốn để anh cảm nhận được nhịp đập của trái tim cô, cảm nhận được tình yêu mà cô giành cho anh.
Vũ Phong cũng gắt gao ôm lấy cô, cuồng nhiệt quấn lấy đôi môi cô. Muốn cảm nhận sự mềm mại của cơ thề và làn môi của cô. Cô và Hà Trang rất khác nhau.
Nụ hôn của cô giống như một nụ hoa còn e ấp, không có sự chủ động, khiến người ta không ngừng muốn khám phá và dẫn đát. Còn nụ hôn của Hà trang lại giống như ngọn lửa chủ động thêu đốt anh, kích thích anh.
Ngọc Loan giống như làn nước nhẹ nhàng, như ánh trăng dìu dàng, ở bên cạnh khiến người ta an tâm. Còn Hà Trang như ánh mặt trời không ngừng thêu đốt mọi ngóc ngách khiến anh không sao thoát ra được.
Vũ Phong nhẹ nhàng buông Ngọc Loan ra, anh nhìn thấy hai gò má cô ửng hồng e thẹn, làm cho gương mặt cô lúc này trông thật xinh đẹp. Thật khác xa với vẻ chủ động của hà trang. Vũ Phong khẽ cười hôn lên môi cô cái nữa mới buông cô ra.
Ngọc Loan cười hạnh phúc nhìn hộp đựng cơm mình đem đến bảo:
- Em sợ anh làm việc nhiều sẽ mệt mỏi, ăn cơm hộp sợ không đủ chất, cho nên nấu cơm rồi mang đến cho anh.
Vừa nói xong, cô vừa bày thức ăn trong hộp ra, nhìn màu thức ăn trong hộp thơn ngon và tươi mới khiến người ta thèm ăn ngay. Vũ Phong ôm eo Ngọc Loan nịnh nọt:
- Thơm quá, vợ yêu của anh đúng là tài ba, nấu ăn không thua gì đầu bếp nhà hàng.
Ngọc Loan phì cười đưa tay sờ mũi Vũ Phong khiến anh ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy. Tự nhiên lại sờ mũi anh.
- Em sờ thử xem anh có giống cậu bé Pinochio mỗi khi nói dối thì mũi dài ra hay không – Ngọc loan cười đáp.
Vũ Phong bèn nắm lấy tay Ngọc Loan đang sờ mũi mình đưa lên miệng cắn nhẹ một cái rồi bảo:
- Vợ anh, anh nịnh, sao lại bảo là nói dối. Anh nói thật mà, không tin em thử moi tim anh ra xem nó màu đỏ hay màu đen .
Ngọc Loan bị Vũ phong chọc cười, cô bật cười khúc khích bảo:
- Được rồi. Mau ăn đi. Chắc là anh cũng đói lắm rồi. Nghe bảo anh và mọi người họp cả buổi chiều đến giờ.
Vũ Phong vừa ngồi ăn vừa tấm tắc khen, quả thật Ngọc Loan nấu cơm rất ngon. Anh là người có khẩu vị cao lại là người ăn mặn, chỉ cần nêm nhiều hay ít một chút cũng thành dở. Đến cả món ăn của mẹ và dì giúp việc, anh cũng không thích mấy.
- Tốt nghiệp gần cả năm trời rồi mà ba vẫn chưa chịu cho em đi làm. Cho nên em mới ở nhà tập tành nấu ăn để đỡ buồn. Xem ra đúng là có đất dụng võ – Ngọc Loan chống tay lên cằm nói. Khi cô gần thi tốt nghiệp, Vũ Phong và Hà Trang đang yêu nhau tha thiết, khiến cho cô rất buồn rồi lao đầu vào học tập như điên, khiến cho kinh kỳ của cô bị rối loạn, máu ra nhiều hơn. Mà khả năng tái tạo máu của cô quá chậm, những ngày đó cô giống như người thiếu máu, lúc nào cũng xanh xao nên ba cô rất lo lắng, vì vậy ông không cho phép cô đi làm, ở nhà dưỡng sức, chờ phục hồi máu và sức khỏe.
- Là anh tốt phước nên mới cưới được em – Vũ Phong cười cười bảo.
Ngọc Loan ngồi bên cạnh nhìn Vũ Phong ăn ngon miệng những món ăn mà cô tỉ mỉ nấu, cô cảm thấy rất hài lòng ( cho ké một câu nhé, những câu chuyện mà mình dốc sức viết mà được mọi người ủng hộ và cổ vũ nhiệt tình mình sẽ rất hạnh phúc ^^) .
Vũ Phong cũng liên tục gấp thức ăn ngon đút cho cô ăn, khiến Ngọc Loan cảm thấy cô thật sự đang trải qua đời sống hạnh phúc của những cặp vợ chồng mới cưới. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Ngọc Loan kể mấy câu chuyện hài vui nhộn khiến Vũ Phong buồn cười đến suýt mắc ghẹn. Cô khiến anh quên đi những buồn phiền lo âu suốt cả ngày.
Ăn xong cả hai cùng ra về. Ngọc Loan nhắc Vũ Phong ghé bệnh viện thăm ba anh.
Khi hai người họ tới thì ba Vũ Phong đã tỉnh rồi. Ông vừa nhìn thấy Vũ Phong liền đưa tay gọi ngay đến gần.
- Công ty sao rồi – Ông lo lắng, gắng gượng hỏi .
- Ba, ba yên tâm đi. Chỉ vài ngày nữa sẽ giải quyết ổn thỏa thôi – Vũ Phong nắm lấy tay ông vỗ về.
- Con đừng gạt ba. Ba hiểu rõ tình hình công ty hơn con, làm sao chỉ vài ngày là có thể giải quyết ổn thỏa được cơ chứ.
Vũ Phong biết không giấu được ba anh, cho nên anh nắm tay Ngọc Loan kéo cô đến trước mặt ba anh nhìn cô trìu mến rồi mới quay sang ba nói:
- Tình hình hiện nay đúng là khiến công ty gặp khó khăn rất nhiều. Nhưng con và Ngọc Loan đã bàn với nhau rồi, sẽ thế chấp mảnh đất ở khu quận 7 để vay tiền ngân hàng, giải quyết ổn thỏa chuyện công ty. Cho nên ba cứ yên tâm đi.
Ba Vũ Phong nghe vậy thì nhìn Ngọc Loan, cô khẽ cười gật đầu xác nhận lời Vũ Phong nói:
- Đúng vậy đó ba. Ba cứ yên tâm đi. Công ty là tâm huyết của ba, con và Vũ Phong sẽ không để nó xảy ra chuyện đâu.
- Cám ơn con rất nhiều – Ba Vũ Phong nhìn Ngọc Loan đầy biết ơn, ông biết mảnh đất đó là ba Ngọc Loan cho riêng cô, không ngờ cô lại dễ dàng chấp nhận đem ra thế chấp như thế. Đứa con dâu này, ông hoàn toàn không chọn lầm chút nào. Ông hài lòng gật đầu ngã người xuống gối, nét mặt thanh thản hơn rất nhiều – Vậy ba yên tâm rồi, công ty giao lại cho hai đứa con.
Vũ Phong lúc đầu vẫn không thật sự muốn dùng mảnh đất đó của Ngọc Loan, nhưng khi thấy vẻ mặt lo lắng của ba anh, ông dường như già đi sau cú shock này rất nhiều, cho nên không đành lòng nhìn ông lo lắng nữa mới đồng ý kế sách mà Ngọc Loan đưa ra.
Ra về, anh nắm chặt tay Ngọc Loan nhìn cô nói:
- Cám ơn em rất nhiều. Em quả thật là đã cho anh rất nhiều. Anh không biết phải làm sao báo đáp cho em.
Ngọc Loan bèn ôm lấy Vũ Phong:
- Ngốc quá. Những chuyện em làm cho anh, điều là em tự nguyện, em không cần anh phải báo đáp, chỉ cần anh sống hạnh phúc là được. Bởi vì em yêu anh.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 7.3
- Không được.
- Vũ Phong, anh không còn cách nào khác đâu. Em biết anh không muốn báo công an kiện chú của anh, làm ầm ĩ mọi việc lên nên mới đau đầu tìm cách cứu vãn như thế. Em đã tính hết rồi, dù anh có bán hết tất cả gia sản cũng không thể trả hết được khoản nợ trên đâu. Nhưng nếu bán đi mảnh đất đó, sẽ có khả năng chi trả hơn.
- Anh biết điều đó, nhưng vẫn là không được. Ngọc Loan, mảnh đất đó thuộc về em – Ba Ngọc Loan tuy ngỏ lời cho hai vợ chồng mảnh đất đó, nhưng thực chất, người đứng tên lại là Ngọc loan, nói thẳng ra, ba Ngọc Loan cho riêng cô. Vũ Phong là chồng cô, có thể sử dụng mảnh đất đó để phát triển kinh doanh, nhưng với điều kiện hai người vẫn là vợ chồng và được sự cho phép của Ngọc Loan, còn nếu như cả hai chia tay, mảnh đất đó vẫn thuộc riêng mình Ngọc Loan, nếu anh dồn sức đầu tư, cũng có nghĩa là chấp nhận ở bên cô mãi mãi nếu không sẽ mất trắng.
Dù cho Ngọc Loan có ý tốt muốn giúp anh, nhưng là một thằng đàn ông, nếu anh lợi dụng mối quan hệ của hai người mà cướp đi mảnh đất đó thì đúng là quá hèn hạ rồi. Hơn nữa, anh không muốn mất mặt trước ba Ngọc Loan.
Vũ Phong nói nhấn mạnh điều này, Ngọc Loan hiểu ý anh. Cô hiểu, đàn ông có những nỗi mặc cảm, họ không muốn mang danh tiếng là chồng bám sau lưng vợ. Mảnh đất đó là ba cô cho cô , xem như của hồi môn của cô, bây giờ mà Vũ Phong bán nó đi, nếu sau này đồn ra ngoài, sẽ khiến anh mất mặt.
- Vậy bây giờ anh đã vay được bao nhiêu tiền rồi – Cô không muốn ép buộc anh nữa bèn chuyển đề tài.
- Anh đang cho kiểm kê lại tài sản rồi đem thế chấp, hy vọng bên ngân hàng họ sẽ đồng ý cho chúng ta vay sớm. Điều bây giờ anh lo lắng nhất là ba mẹ sẽ ra sao khi hay tin chuyện này. Chuyện của chú đã là đã kích đối với họ rồi – Vũ Phong thở dài sầu não nói.
- Vậy thay vì thế chấp tái sản hiện tại, anh hãy đem thế chấp mảnh đất đó đi – Ngọc Loan cũng lo lắng ba mẹ chồng cô hay tin nhà cửa đất đai mà họ đang sống bỗng bị đem đi đưa thế chấp thì sẽ phản ứng thế nào. Ba Vũ Phong, được bác sĩ dặn, không để bị kích động lần nữa, nếu không hậu quả nghiêm trọng – Chỉ là thế chấp thôi, chứ không phải bán. Sau này chúng ta có thể chuộc lại mà.
- Nhưng mà….- Vũ Phong trầm ngâm lưỡng lự.
- Vũ Phong, coi như là anh đang cho em một lời hứa hẹn đi. Chẳng phải anh đã nói sẽ đón nhận tình cảm của em hay sao? Coi như em dùng mảnh đất để trói buộc anh phải giữ lời hứa đi – Ngọc Loan kiên quyết nói, cô không muốn để Vũ Phong từ chối tiếp.
Trước ánh mắt cương nghị lẫn chân thành của Ngọc Loan, Vũ Phong cảm động vô cùng. Anh nhìn Ngọc Loan bằng ánh mắt yêu thương lẫn cảm kích, mọi điều cô làm đều là nghĩ cho anh. Người con gái như thế lại yêu anh, có phải là phước tu từ kiếp trước mà kiếp này được hưởng của anh hay không.
Vũ Phong chậm rãi đưa tay nâng cằm cô lên, để mắt cô đối diện với mắt anh, để anh có thể nhìn sâu vào đôi mắt đen trong sáng của cô. Cô thuần khiết và đáng yêu biết bao nhiêu. Tay anh khẽ lướt qua bờ môi hồng của cô, môi cô thật mềm và có màu hồng ngọt ngào. Vũ Phong bất giác nghiêng đầu hôn lên môi cô.
Ngọc Loan sau một cái run nhẹ, cô khé mắt lại, đón nhận nụ hôn của Vũ Phong. Trong lòng cô vang lên tiếng chuông hạnh phúc, cô muốn từng chút từng chút một đi vào lòng anh. Không cần ồn ào hay vội vã, chỉ giống như mặt nước có hững cơn sóng nhẹ lăn tăn thổi từ từ chảy vào tim anh. Nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ Vũ Phong, cô đáp trả nụ hôn của anh, cơ thể tiến sát vào lòng Vũ Phương, cô muốn để anh cảm nhận được nhịp đập của trái tim cô, cảm nhận được tình yêu mà cô giành cho anh.
Vũ Phong cũng gắt gao ôm lấy cô, cuồng nhiệt quấn lấy đôi môi cô. Muốn cảm nhận sự mềm mại của cơ thề và làn môi của cô. Cô và Hà Trang rất khác nhau.
Nụ hôn của cô giống như một nụ hoa còn e ấp, không có sự chủ động, khiến người ta không ngừng muốn khám phá và dẫn đát. Còn nụ hôn của Hà trang lại giống như ngọn lửa chủ động thêu đốt anh, kích thích anh.
Ngọc Loan giống như làn nước nhẹ nhàng, như ánh trăng dìu dàng, ở bên cạnh khiến người ta an tâm. Còn Hà Trang như ánh mặt trời không ngừng thêu đốt mọi ngóc ngách khiến anh không sao thoát ra được.
Vũ Phong nhẹ nhàng buông Ngọc Loan ra, anh nhìn thấy hai gò má cô ửng hồng e thẹn, làm cho gương mặt cô lúc này trông thật xinh đẹp. Thật khác xa với vẻ chủ động của hà trang. Vũ Phong khẽ cười hôn lên môi cô cái nữa mới buông cô ra.
Ngọc Loan cười hạnh phúc nhìn hộp đựng cơm mình đem đến bảo:
- Em sợ anh làm việc nhiều sẽ mệt mỏi, ăn cơm hộp sợ không đủ chất, cho nên nấu cơm rồi mang đến cho anh.
Vừa nói xong, cô vừa bày thức ăn trong hộp ra, nhìn màu thức ăn trong hộp thơn ngon và tươi mới khiến người ta thèm ăn ngay. Vũ Phong ôm eo Ngọc Loan nịnh nọt:
- Thơm quá, vợ yêu của anh đúng là tài ba, nấu ăn không thua gì đầu bếp nhà hàng.
Ngọc Loan phì cười đưa tay sờ mũi Vũ Phong khiến anh ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy. Tự nhiên lại sờ mũi anh.
- Em sờ thử xem anh có giống cậu bé Pinochio mỗi khi nói dối thì mũi dài ra hay không – Ngọc loan cười đáp.
Vũ Phong bèn nắm lấy tay Ngọc Loan đang sờ mũi mình đưa lên miệng cắn nhẹ một cái rồi bảo:
- Vợ anh, anh nịnh, sao lại bảo là nói dối. Anh nói thật mà, không tin em thử moi tim anh ra xem nó màu đỏ hay màu đen .
Ngọc Loan bị Vũ phong chọc cười, cô bật cười khúc khích bảo:
- Được rồi. Mau ăn đi. Chắc là anh cũng đói lắm rồi. Nghe bảo anh và mọi người họp cả buổi chiều đến giờ.
Vũ Phong vừa ngồi ăn vừa tấm tắc khen, quả thật Ngọc Loan nấu cơm rất ngon. Anh là người có khẩu vị cao lại là người ăn mặn, chỉ cần nêm nhiều hay ít một chút cũng thành dở. Đến cả món ăn của mẹ và dì giúp việc, anh cũng không thích mấy.
- Tốt nghiệp gần cả năm trời rồi mà ba vẫn chưa chịu cho em đi làm. Cho nên em mới ở nhà tập tành nấu ăn để đỡ buồn. Xem ra đúng là có đất dụng võ – Ngọc Loan chống tay lên cằm nói. Khi cô gần thi tốt nghiệp, Vũ Phong và Hà Trang đang yêu nhau tha thiết, khiến cho cô rất buồn rồi lao đầu vào học tập như điên, khiến cho kinh kỳ của cô bị rối loạn, máu ra nhiều hơn. Mà khả năng tái tạo máu của cô quá chậm, những ngày đó cô giống như người thiếu máu, lúc nào cũng xanh xao nên ba cô rất lo lắng, vì vậy ông không cho phép cô đi làm, ở nhà dưỡng sức, chờ phục hồi máu và sức khỏe.
- Là anh tốt phước nên mới cưới được em – Vũ Phong cười cười bảo.
Ngọc Loan ngồi bên cạnh nhìn Vũ Phong ăn ngon miệng những món ăn mà cô tỉ mỉ nấu, cô cảm thấy rất hài lòng ( cho ké một câu nhé, những câu chuyện mà mình dốc sức viết mà được mọi người ủng hộ và cổ vũ nhiệt tình mình sẽ rất hạnh phúc ^^) .
Vũ Phong cũng liên tục gấp thức ăn ngon đút cho cô ăn, khiến Ngọc Loan cảm thấy cô thật sự đang trải qua đời sống hạnh phúc của những cặp vợ chồng mới cưới. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Ngọc Loan kể mấy câu chuyện hài vui nhộn khiến Vũ Phong buồn cười đến suýt mắc ghẹn. Cô khiến anh quên đi những buồn phiền lo âu suốt cả ngày.
Ăn xong cả hai cùng ra về. Ngọc Loan nhắc Vũ Phong ghé bệnh viện thăm ba anh.
Khi hai người họ tới thì ba Vũ Phong đã tỉnh rồi. Ông vừa nhìn thấy Vũ Phong liền đưa tay gọi ngay đến gần.
- Công ty sao rồi – Ông lo lắng, gắng gượng hỏi .
- Ba, ba yên tâm đi. Chỉ vài ngày nữa sẽ giải quyết ổn thỏa thôi – Vũ Phong nắm lấy tay ông vỗ về.
- Con đừng gạt ba. Ba hiểu rõ tình hình công ty hơn con, làm sao chỉ vài ngày là có thể giải quyết ổn thỏa được cơ chứ.
Vũ Phong biết không giấu được ba anh, cho nên anh nắm tay Ngọc Loan kéo cô đến trước mặt ba anh nhìn cô trìu mến rồi mới quay sang ba nói:
- Tình hình hiện nay đúng là khiến công ty gặp khó khăn rất nhiều. Nhưng con và Ngọc Loan đã bàn với nhau rồi, sẽ thế chấp mảnh đất ở khu quận 7 để vay tiền ngân hàng, giải quyết ổn thỏa chuyện công ty. Cho nên ba cứ yên tâm đi.
Ba Vũ Phong nghe vậy thì nhìn Ngọc Loan, cô khẽ cười gật đầu xác nhận lời Vũ Phong nói:
- Đúng vậy đó ba. Ba cứ yên tâm đi. Công ty là tâm huyết của ba, con và Vũ Phong sẽ không để nó xảy ra chuyện đâu.
- Cám ơn con rất nhiều – Ba Vũ Phong nhìn Ngọc Loan đầy biết ơn, ông biết mảnh đất đó là ba Ngọc Loan cho riêng cô, không ngờ cô lại dễ dàng chấp nhận đem ra thế chấp như thế. Đứa con dâu này, ông hoàn toàn không chọn lầm chút nào. Ông hài lòng gật đầu ngã người xuống gối, nét mặt thanh thản hơn rất nhiều – Vậy ba yên tâm rồi, công ty giao lại cho hai đứa con.
Vũ Phong lúc đầu vẫn không thật sự muốn dùng mảnh đất đó của Ngọc Loan, nhưng khi thấy vẻ mặt lo lắng của ba anh, ông dường như già đi sau cú shock này rất nhiều, cho nên không đành lòng nhìn ông lo lắng nữa mới đồng ý kế sách mà Ngọc Loan đưa ra.
Ra về, anh nắm chặt tay Ngọc Loan nhìn cô nói:
- Cám ơn em rất nhiều. Em quả thật là đã cho anh rất nhiều. Anh không biết phải làm sao báo đáp cho em.
Ngọc Loan bèn ôm lấy Vũ Phong:
- Ngốc quá. Những chuyện em làm cho anh, điều là em tự nguyện, em không cần anh phải báo đáp, chỉ cần anh sống hạnh phúc là được. Bởi vì em yêu anh.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 7.3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.