Chương 24: Giận Dỗi
Hoàn Nhĩ WR
25/04/2022
Giang Sắt không giống Lô Bảo Bảo, nếu lần này không thi đỗ đại học, thì còn có cơ hội học lại, huống chi cô hiểu rõ kết quả kỳ thi đại học lần này của mình cho dù còn chưa biết kết quả.
"Vậy sau này cậu sẽ làm gì? Vào ngành giải trí làm minh tinh?”
Lô Bảo Bảo tò mò hỏi một câu, nói đến "ngành giải trí", cô nàng cũng không khóc nữa, mà ngồi ngắn lại:
"Đúng rồi, sau khi thi đại học xong cậu đến nhà tìm tớ, nói là đoàn làm phim "Biến giả thành thật" tổ chức thử vai, cuối cùng cậu có đi không?"
Giang Sắt đáp một tiếng: "Có đi.”
"Có đi?"
Lô Bảo Bảo không thể không lớn tiếng hỏi:
"Cậu đi à? Tớ còn không đi!”
Mấy bạn học xung quanh đang nói đến kết quả thi đại học, cô nàng đột nhiên hét lên như vậy đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Cũng may, cô giáo chủ nhiệm lớp rất nhanh đã ôm một đống tài liệu tiến vào, khiến cho nhiều người đang quay đầu nhìn Lô Bảo Bảo lại dời ánh mắt đi.
"Tại sao cậu lại âm thầm chạy đi một mình? Cũng không đợi tớ.”
Cô giáo chủ nhiệm tươi cười đứng trên bục giảng, còn Lô Bảo Bảo thì vẻ mặt như đưa đám, không ngừng nhỏ giọng oán giận: "Lần trước ở Thẩm Trang chúng ta đều đi cùng nhau.”
Cô nàng lải nhải nói nửa ngày, lại bị một tràng vỗ tay như sấm cắt đứt. Trên bục giảng, cô giáo chủ nhiệm có chút kích động chỉ vào Giang Sắt:
“...... Lần này, trong lớp ta, bạn học Giang Sắt đã được như ý nguyện, thi đỗ vào Học viện Đệ nhất Đế Đô, giành được vinh dự cho trường học, cho lớp chúng ta, mọi người hãy cho một tràng vỗ tay khen tặng bạn ấy!”
Lô Bảo Bảo ngây ngốc quay đầu lại, có chút không dám tin.
Hầu hết các bạn cùng lớp đều có cùng suy nghĩ giống cô nàng, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận tin tức này.
Thành tích học tập của Giang Sắt lúc trước ở trong lớp cũng không được tốt lắm, tất cả các kỳ thi thử lớn nhỏ trong lớp, cô cũng chưa một lần chen vào top 100 của khối.
Lần này Lô Bảo Bảo vốn cho rằng bản thân mình thi không quá tốt, hẳn là Giang Sắt cũng không khác gì mình, nhưng không ngờ cô giáo chủ nhiệm lại nói cô phát huy một cách xuất sắc, còn thi đỗ Học viện Đệ nhất.
"Cậu, cậu..."
Lô Bảo Bảo trợn tròn hai mắt vỗ tay theo, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng.
Cô nàng nhớ tới lúc trước mình còn đang hỏi Giang Sắt có chuẩn bị học lại với mình hay không, Giang Sắt như chém định chặt sắt mà cự tuyệt, chỉ sợ cậu ấy cũng đã sớm tra kết quả, biết mình thi đậu Học viện Đệ nhất.
Cô giáo trên bục giảng nói cái gì, cô nàng cũng không nghe thấy, cho đến khi cô giáo tuyên bố căng tin buổi trưa mời khách, mọi người hoan hô, cô nàng mới phản ứng lại, dáng vẻ có chút mất mát:
"Sắt Sắt, chúng ta còn là bạn bè hay không? Cậu đi thử vai mà không đợi tớ đi cùng.”
Cô nàng có chút tủi thân, nước mắt lưng tròng.
Giang Sắt chỉ bình tĩnh nhìn thẳng cô nàng, đến mức Lô Bảo Bảo cảm thấy tâm hoảng ý loạn:
"Tớ nhớ kỹ, tớ đã nói với cậu, ngày 12 ở tầng 13 của cao ốc Ý Cảnh khu Thượng Hoàn, đoàn làm phim "Biến giả thành thật" sẽ tổ chức thử vai ở đó."
"Cậu đã nói với tớ, nhưng khi đó ..." Lô Bảo Bảo lắp bắp, muốn giải thích mình bị cha mẹ nhốt ở trong nhà không thể ra ngoài.
Mặc dù biết ngày 12 có một buổi thử vai, nhưng mấy ngày đó cô nàng bị cha mẹ quản rất chặt, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội vuột đi mất.
"Cậu nên nói trước với tớ về buổi thử vai, để cho tớ có cơ hội chuẩn bị, huống chi, cậu thi đỗ Học viện Đệ nhất, cũng không nói với tớ một tiếng." Thiếu nữ vẫn còn đang chìm trong đả kích của kỳ thi tuyển sinh đại học, ngay sau đó lại nghe được tin Giang Sắt thi đỗ Học viện Đệ nhất, cho nên trong lòng bị kích thích mạnh.
"Bây giờ cậu oán trách tớ là không nói trước với cậu chuyện thử vai, khiến cậu không có cơ hội chuẩn bị." Trên bục giảng, cô giáo chủ nhiệm vẫn còn đang chúc mừng mọi người đã thi đỗ vào trường đại học mà mình yêu thích, còn học sinh trong lớp cũng đang bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Giang Sắt cũng rút túi xách ra khỏi bàn, cô giáo chủ nhiệm đang vẫy tay với cô. Cô đứng lên, nhìn Lô Bảo Bảo đang ngồi có chút bối rối, bình tĩnh hỏi:
"Nếu như tớ nói trước với cậu, cậu có phải sẽ trách tớ vì tớ nói với cậu, nên mới ảnh hưởng đến kết quả kỳ thi đại học của cậu hay không?"
Lúc này cô không lớn tiếng quát tháo, cũng không như nỏ mạnh hết đà mà chỉ trích.
Trước kia, Lô Bảo Bảo cũng không phải là chưa từng tranh chấp với Giang Sắt, nhưng lúc này vừa bị cô hỏi như vậy, Lô Bảo Bảo lại co rụt bả vai không dám trả lời, cảm thấy khí thế của cô giờ phút này còn đáng sợ hơn cả cô giáo chủ nhiệm.
"Tớ hiểu tâm trạng của cậu không tốt, nhưng Bảo Bảo à, cậu bỏ lỡ buổi thử vai, thi đại học thất bại, không hề có liên quan gì đến tớ cả." Giang Sắt nói xong lời này, thì cô giáo chủ nhiệm đã đi về phía chỗ ngồi của hai người, ánh mắt cô đảo qua Lô Bảo Bảo, khi nhìn về phía Giang Sắt, trên mặt lộ ra ý cười:
"Giang Sắt, lần này em thi đỗ Học viện Đệ nhất, trường học cũng cảm thấy rất vui vẻ cho em. Hiệu trưởng cũng vô cùng coi trọng chuyện này, hôm qua còn nói với tôi, để tôi tìm em thương lượng một chút, xem có thể dành thời gian quay một đoạn phim (video) để đăng lên trang web chính thức của trường, như là một sự động viên cho đàn em sau này?”
Lần này trong lớp có học sinh thi đỗ Học viện Đệ nhất, đối với trường cũng là một chuyện tốt. Hôm qua trường vội vàng mở một cuộc họp bàn bạc về việc này, cô giáo chủ nhiệm lúc này vẫn còn cảm thấy dưới chân bay bổng, vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cú sốc sau khi tra kết quả vào ngày 23.
"Đương nhiên, là với tư cách học sinh xuất sắc nhất trong lớp chúng ta lần này, trường học cũng sẽ có phần thưởng nhất định."
Trước mắt Giang Sắt rất thiếu tiền, mặc dù nói cô ký hợp đồng với đoàn làm phim "Biến giả thành thật", định ra sáu nghìn thù lao, nhưng học phí và phí sinh hoạt hằng năm của Học viện Đệ nhất Đế Đô cũng không ít.
Thấy cô giáo chủ nhiệm nói có "phần thưởng", cô không ngần ngại trả lời:
"Được, nhưng quay lúc nào ạ?" Cô ký hợp đồng với đoàn làm phim "Biến giả thành thật", sau khi đoàn làm phim khởi quay vào giữa tháng 7, có thể đến lúc đó sẽ có thời gian quay lại trường để quay video.
Cô giáo chủ nhiệm cười nói:
"Hiệu trưởng có ý, nếu quay được trong mấy ngày này là tốt nhất, nếu em muốn có thời gian, trường sẽ chuẩn bị trước, em chỉ cần nói đơn giản vài câu, cũng không phức tạp, sẽ không tốn quá nhiều thời gian."
Lúc cô hẹn xong ngày giờ quay video là vào ngày 3 tháng 7, thì Lô Bảo Bảo đã rời đi cùng các bạn khác trong lớp.
Tính cách của Giang Sắt cũng không giống với nguyên thân "Giang Sắt", nếu sau này cô còn muốn làm bạn với Lô Bảo Bảo, thì đương nhiên hai người cần phải quen với tính tình của nhau, mà không phải là một bên cần nhường nhịn một bên còn lại.
Đến ngày hẹn với cô giáo chủ nhiệm, cô trở lại trường để quay video.
Lần này trường học quay video cho cô là cũng có ý tuyên truyền, dù sao trường học vất vả lắm mới có được một học sinh thi đỗ Học viện Đệ nhất, đương nhiên đáng được coi trọng.
Hiệu trưởng đã bỏ tiền ra tìm một nhà quay phim và nhà tạo mẫu (stylist) chuyên nghiệp, còn tạm thời dọn ra một phòng học để làm phòng chụp ảnh.
Cửa sổ trong phòng học đã được che bằng rèm che chống nắng, trong phòng được bật đèn, một bộ dạng đã trong trạng thái sẵn sàng. Hiệu trưởng sợ cô bị sợ sân khấu, vì vậy đứng ở một bên cổ vũ cho cô:
"Chỉ là quay một đoạn phim đơn giản, đợi lúc nữa đối mặt với ống kính, em không cần căng thẳng, nói sai cũng không quan trọng, quay thêm vài lần là được."
Người quay phim ngồi ở đằng sau màn hình, còn trợ lý thì khiêng máy quay. Giang Sắt ngồi trên ghế cao, vừa chuẩn bị xong, thì nhìn thấy nhiếp ảnh gia ra dấu tay, Hiệu trường cũng không lên tiếng nữa.
"Vậy sau này cậu sẽ làm gì? Vào ngành giải trí làm minh tinh?”
Lô Bảo Bảo tò mò hỏi một câu, nói đến "ngành giải trí", cô nàng cũng không khóc nữa, mà ngồi ngắn lại:
"Đúng rồi, sau khi thi đại học xong cậu đến nhà tìm tớ, nói là đoàn làm phim "Biến giả thành thật" tổ chức thử vai, cuối cùng cậu có đi không?"
Giang Sắt đáp một tiếng: "Có đi.”
"Có đi?"
Lô Bảo Bảo không thể không lớn tiếng hỏi:
"Cậu đi à? Tớ còn không đi!”
Mấy bạn học xung quanh đang nói đến kết quả thi đại học, cô nàng đột nhiên hét lên như vậy đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Cũng may, cô giáo chủ nhiệm lớp rất nhanh đã ôm một đống tài liệu tiến vào, khiến cho nhiều người đang quay đầu nhìn Lô Bảo Bảo lại dời ánh mắt đi.
"Tại sao cậu lại âm thầm chạy đi một mình? Cũng không đợi tớ.”
Cô giáo chủ nhiệm tươi cười đứng trên bục giảng, còn Lô Bảo Bảo thì vẻ mặt như đưa đám, không ngừng nhỏ giọng oán giận: "Lần trước ở Thẩm Trang chúng ta đều đi cùng nhau.”
Cô nàng lải nhải nói nửa ngày, lại bị một tràng vỗ tay như sấm cắt đứt. Trên bục giảng, cô giáo chủ nhiệm có chút kích động chỉ vào Giang Sắt:
“...... Lần này, trong lớp ta, bạn học Giang Sắt đã được như ý nguyện, thi đỗ vào Học viện Đệ nhất Đế Đô, giành được vinh dự cho trường học, cho lớp chúng ta, mọi người hãy cho một tràng vỗ tay khen tặng bạn ấy!”
Lô Bảo Bảo ngây ngốc quay đầu lại, có chút không dám tin.
Hầu hết các bạn cùng lớp đều có cùng suy nghĩ giống cô nàng, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận tin tức này.
Thành tích học tập của Giang Sắt lúc trước ở trong lớp cũng không được tốt lắm, tất cả các kỳ thi thử lớn nhỏ trong lớp, cô cũng chưa một lần chen vào top 100 của khối.
Lần này Lô Bảo Bảo vốn cho rằng bản thân mình thi không quá tốt, hẳn là Giang Sắt cũng không khác gì mình, nhưng không ngờ cô giáo chủ nhiệm lại nói cô phát huy một cách xuất sắc, còn thi đỗ Học viện Đệ nhất.
"Cậu, cậu..."
Lô Bảo Bảo trợn tròn hai mắt vỗ tay theo, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng.
Cô nàng nhớ tới lúc trước mình còn đang hỏi Giang Sắt có chuẩn bị học lại với mình hay không, Giang Sắt như chém định chặt sắt mà cự tuyệt, chỉ sợ cậu ấy cũng đã sớm tra kết quả, biết mình thi đậu Học viện Đệ nhất.
Cô giáo trên bục giảng nói cái gì, cô nàng cũng không nghe thấy, cho đến khi cô giáo tuyên bố căng tin buổi trưa mời khách, mọi người hoan hô, cô nàng mới phản ứng lại, dáng vẻ có chút mất mát:
"Sắt Sắt, chúng ta còn là bạn bè hay không? Cậu đi thử vai mà không đợi tớ đi cùng.”
Cô nàng có chút tủi thân, nước mắt lưng tròng.
Giang Sắt chỉ bình tĩnh nhìn thẳng cô nàng, đến mức Lô Bảo Bảo cảm thấy tâm hoảng ý loạn:
"Tớ nhớ kỹ, tớ đã nói với cậu, ngày 12 ở tầng 13 của cao ốc Ý Cảnh khu Thượng Hoàn, đoàn làm phim "Biến giả thành thật" sẽ tổ chức thử vai ở đó."
"Cậu đã nói với tớ, nhưng khi đó ..." Lô Bảo Bảo lắp bắp, muốn giải thích mình bị cha mẹ nhốt ở trong nhà không thể ra ngoài.
Mặc dù biết ngày 12 có một buổi thử vai, nhưng mấy ngày đó cô nàng bị cha mẹ quản rất chặt, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội vuột đi mất.
"Cậu nên nói trước với tớ về buổi thử vai, để cho tớ có cơ hội chuẩn bị, huống chi, cậu thi đỗ Học viện Đệ nhất, cũng không nói với tớ một tiếng." Thiếu nữ vẫn còn đang chìm trong đả kích của kỳ thi tuyển sinh đại học, ngay sau đó lại nghe được tin Giang Sắt thi đỗ Học viện Đệ nhất, cho nên trong lòng bị kích thích mạnh.
"Bây giờ cậu oán trách tớ là không nói trước với cậu chuyện thử vai, khiến cậu không có cơ hội chuẩn bị." Trên bục giảng, cô giáo chủ nhiệm vẫn còn đang chúc mừng mọi người đã thi đỗ vào trường đại học mà mình yêu thích, còn học sinh trong lớp cũng đang bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Giang Sắt cũng rút túi xách ra khỏi bàn, cô giáo chủ nhiệm đang vẫy tay với cô. Cô đứng lên, nhìn Lô Bảo Bảo đang ngồi có chút bối rối, bình tĩnh hỏi:
"Nếu như tớ nói trước với cậu, cậu có phải sẽ trách tớ vì tớ nói với cậu, nên mới ảnh hưởng đến kết quả kỳ thi đại học của cậu hay không?"
Lúc này cô không lớn tiếng quát tháo, cũng không như nỏ mạnh hết đà mà chỉ trích.
Trước kia, Lô Bảo Bảo cũng không phải là chưa từng tranh chấp với Giang Sắt, nhưng lúc này vừa bị cô hỏi như vậy, Lô Bảo Bảo lại co rụt bả vai không dám trả lời, cảm thấy khí thế của cô giờ phút này còn đáng sợ hơn cả cô giáo chủ nhiệm.
"Tớ hiểu tâm trạng của cậu không tốt, nhưng Bảo Bảo à, cậu bỏ lỡ buổi thử vai, thi đại học thất bại, không hề có liên quan gì đến tớ cả." Giang Sắt nói xong lời này, thì cô giáo chủ nhiệm đã đi về phía chỗ ngồi của hai người, ánh mắt cô đảo qua Lô Bảo Bảo, khi nhìn về phía Giang Sắt, trên mặt lộ ra ý cười:
"Giang Sắt, lần này em thi đỗ Học viện Đệ nhất, trường học cũng cảm thấy rất vui vẻ cho em. Hiệu trưởng cũng vô cùng coi trọng chuyện này, hôm qua còn nói với tôi, để tôi tìm em thương lượng một chút, xem có thể dành thời gian quay một đoạn phim (video) để đăng lên trang web chính thức của trường, như là một sự động viên cho đàn em sau này?”
Lần này trong lớp có học sinh thi đỗ Học viện Đệ nhất, đối với trường cũng là một chuyện tốt. Hôm qua trường vội vàng mở một cuộc họp bàn bạc về việc này, cô giáo chủ nhiệm lúc này vẫn còn cảm thấy dưới chân bay bổng, vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cú sốc sau khi tra kết quả vào ngày 23.
"Đương nhiên, là với tư cách học sinh xuất sắc nhất trong lớp chúng ta lần này, trường học cũng sẽ có phần thưởng nhất định."
Trước mắt Giang Sắt rất thiếu tiền, mặc dù nói cô ký hợp đồng với đoàn làm phim "Biến giả thành thật", định ra sáu nghìn thù lao, nhưng học phí và phí sinh hoạt hằng năm của Học viện Đệ nhất Đế Đô cũng không ít.
Thấy cô giáo chủ nhiệm nói có "phần thưởng", cô không ngần ngại trả lời:
"Được, nhưng quay lúc nào ạ?" Cô ký hợp đồng với đoàn làm phim "Biến giả thành thật", sau khi đoàn làm phim khởi quay vào giữa tháng 7, có thể đến lúc đó sẽ có thời gian quay lại trường để quay video.
Cô giáo chủ nhiệm cười nói:
"Hiệu trưởng có ý, nếu quay được trong mấy ngày này là tốt nhất, nếu em muốn có thời gian, trường sẽ chuẩn bị trước, em chỉ cần nói đơn giản vài câu, cũng không phức tạp, sẽ không tốn quá nhiều thời gian."
Lúc cô hẹn xong ngày giờ quay video là vào ngày 3 tháng 7, thì Lô Bảo Bảo đã rời đi cùng các bạn khác trong lớp.
Tính cách của Giang Sắt cũng không giống với nguyên thân "Giang Sắt", nếu sau này cô còn muốn làm bạn với Lô Bảo Bảo, thì đương nhiên hai người cần phải quen với tính tình của nhau, mà không phải là một bên cần nhường nhịn một bên còn lại.
Đến ngày hẹn với cô giáo chủ nhiệm, cô trở lại trường để quay video.
Lần này trường học quay video cho cô là cũng có ý tuyên truyền, dù sao trường học vất vả lắm mới có được một học sinh thi đỗ Học viện Đệ nhất, đương nhiên đáng được coi trọng.
Hiệu trưởng đã bỏ tiền ra tìm một nhà quay phim và nhà tạo mẫu (stylist) chuyên nghiệp, còn tạm thời dọn ra một phòng học để làm phòng chụp ảnh.
Cửa sổ trong phòng học đã được che bằng rèm che chống nắng, trong phòng được bật đèn, một bộ dạng đã trong trạng thái sẵn sàng. Hiệu trưởng sợ cô bị sợ sân khấu, vì vậy đứng ở một bên cổ vũ cho cô:
"Chỉ là quay một đoạn phim đơn giản, đợi lúc nữa đối mặt với ống kính, em không cần căng thẳng, nói sai cũng không quan trọng, quay thêm vài lần là được."
Người quay phim ngồi ở đằng sau màn hình, còn trợ lý thì khiêng máy quay. Giang Sắt ngồi trên ghế cao, vừa chuẩn bị xong, thì nhìn thấy nhiếp ảnh gia ra dấu tay, Hiệu trường cũng không lên tiếng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.