Tình Cuối Là Quan Hệ Cô Trò
Chương 34
user56732063
02/04/2022
Nói Trạch Tịnh Cơ vừa tỏ tình xong tâm liệt não phế hay kích động vì lời nói của Ngôn Thanh Lãng mà dữ liệu chưa tải xong nên lưng thì cong, mặt như người mất hồn, đầu thì muốn úp xuống chèn cơm, tay bũn rũn cầm không vững đôi đũa chỉ có đôi mắt là liếc ngang nhìn về phía Ngôn Thanh Lãng đi?
Ngược lại, Ngôn Thanh Lãng rất cao hứng vừa ăn vừa ngâm nga theo tâm trạng. Trạch Tử Tử ấm ức vì mình làm chủ cái gia đình này cơ mà như một người vô hình không ai quan tâm, Tử Tử đã hỏi Lan Thanh Hoa nhiều lần, Thanh Hoa chỉ ném cho bà một cái liếc duy nhất là xong, bà fine!
< Rốt cuộc đã có gì xảy ra... em ấy có yêu mình à? Hay là em ấy nghĩ đây là tình yêu thuộc dạng chị em? Chị yêu? chị yêu? Ừ chắc là tình yêu chị em rồi >.
Trạch Tịnh Cơ ngán ngẫm lướt ngang chén cơm, dù sao lúc nãy ngủ chỉ có 2,3 tiếng, ăn tối cũng không nhiều về phòng ngủ một giấc tiếp vậy. Đôi đũa trúc được đặt nhẹ nhàng xuống, Trạch Tịnh Cơ chậm rãi kéo ghế đứng lên.
Đang vui vẻ lắc lắc cái đầu chỉ vì cái động đậy của Trạch Tịnh Cơ mà miệng Ngôn Thanh Lãng xụ xuống, tiếp theo mở miệng hỏi:
" Chị đi đâu? "
Sau đó chỉ thấy bóng dáng Trạch Tịnh Cơ đang xa dần mở cửa vào phòng, Ngôn Thanh Lãng vội vã ly khai nhanh chân đuổi theo.
Ngôn Thanh Lãng nghĩ Trạch Tịnh Cơ chắc rất tò mò về mình định kể lại chuyện hôm đó nên mới trở về phòng trước rất sảng khoái lại nở nụ cười chạy theo, chỉ có điều cửa lại khóa rồi Ngôn Thanh Lãng lại đứng bên ngoài đập cửa.
" Cơ Cơ, chị mở cửa ra đi, em còn chưa nói gì mà ".
Chờ chờ chờ, vẫn không có tiếng động thì chứng tỏ một điều Trạch Tịnh Cơ đã ngủ rồi bởi cô cực kì dễ ngủ đặc biệt là trong người mệt rã ra thì dù cho chưa tới 5 giây đã không còn tỉnh táo. Đứng ở ngoài gõ cửa mặc dù sức lực không mạnh nhưng các khớp tay đã đỏ cả rồi, quả nhiên chất liệu của cửa rất tốt lúc nãy vừa "đạp" một cái đã không hư chắc có lẽ "đạp" thêm một cái chắc... cũng tróc nhẹ thôi.
Cho nên Ngôn Thanh Lãng lần nữa bày thế chân trước người sau đá một phát vào cánh cửa lại tung ra, Trạch Tử Tử từ dưới nhìn lên mà tan nát cõi lòng, ôi cái cánh cửa của bà a, quản gia có giữ một chìa riêng để dự phòng mà, bà mếu máo nhìn Lan Thanh Hoa, Lan Thanh Hoa đưa vẻ mặt khinh bỉ ra như bảo: Đồ ấu trĩ.
Vẫn là trạng thái nắm yên giấc trên giường đó, Ngôn Thanh Lãng tự hỏi tại sao Trạch Tịnh Cơ làm sao nhanh như vây mà ngủ được mặc dù tiếng của cánh cửa đập vào tường cũng lớn mà, thôi kệ đi, Ngôn Thanh Lãng đi đến bên cạnh Trạch Tịnh Cơ.
Ngôn Thanh Lãng nghĩ chắc trong đây có hiểu lầm thôi, chứ như thế nào Trạch Tịnh Cơ lại hai lần ngủ mà khóa cửa bỏ rơi một người ở ngoài, có lẽ thời điểm bây giờ thích hợp để Ngôn Thanh Lãng nói rồi. Lay nhẹ tay người trên giường, Ngôn Thanh Lãng ức không thể tạt nước để làm Trạch Tịnh Cơ thức giấc!
Người đời có hay nói nếu có một cảm giác đè nặng trên người khi đang ngủ chắc chắn là bị ma đè, để có thể thoát khỏi người bị đè chỉ còn cách ngọ quậy hay thức giấc, thật vậy Ngôn Thanh Lãng nằm sấp trên người Trạch Tịnh Cơ, khoảng cách khuôn mặt chỉ còn hai ngón tay này Ngôn Thanh Lãng có thể nhìn kỹ hàng mi dài lá liễu đen óng, bình thường đứng xa đã thấy được sóng mũi bây giờ gần như vậy sóng mũi thật là cao nha còn đôi môi mỏng mang màu hoa anh đào...
< Nếu như có một lực đè xuống đôi môi nó sẽ đỏ không, hay là vẫn hồng? > - Ngôn Thanh Lãng chăm chú nhìn vào đôi môi.
Sợ nha, Trạch Tịnh Cơ cảm thấy có lực nặng ở tứ chi của mình đặc biệt có lực ngay ngực đã rùng mình vài giây sau lại cảm nhận được môi mình bị cái gì làm cho ướt ướt, có con ma nào đè người rồi khóc thay người luôn không a? Mà hướng khóc đến làm ướt cả môi nữa.
Ngôn Thanh Lãng không có làm gì to tát đâu nha, chỉ là cô liếm môi mình một cái rồi mới hôn xuống qua vài giây do hoảng sợ mới dời ra, đem môi lúc trước so với bây giờ hình như đỏ hơn một chút ít, Ngôn Thanh Lãng tuy vừa làm việc xấu nhưng đối với việc thú vị này nên nhe răng cười nhưng nụ cười liền tắt hẳn sau khi thấy được ánh mắt kinh ngạc của Trạch Tịnh Cơ.
" Làm... gì? " – Mắt của Trạch Tịnh Cơ trợn trắng nhìn người với vẻ mặt vô số tội ở trên.
Cái tình huống vụng trộm này cũng không phải lần đầu nên Ngôn Thanh Lãng rất nhanh thích ghi được, miệng phun ra một câu làm Trạch Tịnh Cơ không tin tưởng được.
" Em vừa mua cây son nên thử tô cho chị... ".
Sợ Trạch Tịnh Cơ không tin Ngôn Thanh Lãng lại bật dậy bước qua bàn đầu giường lấy cái gương để trước mặt Trạch Tịnh Cơ.
" See? Màu đỏ nước đấy ".
Qủa nhiên có màu đỏ, Trạch Tịnh Cơ mới hồi hồn.
Dù sao cũng không muốn Trạch Tịnh Cơ gác cái tên biến thái nên đành nói láo thôi, dù sao đã nhiều lần dùng lời nói dối để che dấu sự chiếm tiện nghi, Ngôn Thanh Lãng thật không ngại làm thêm vài lần.
" NÓI LÁO!!! "
Từ ngoài phát vào hai tiếng làm chói tai, đặc biệt làm Ngôn Thanh Lãng cảm thấy như diêm vương đến đòi mạng muốn tè trong quần rồi.
Sau khi thấy được cánh cửa của mình đang yên lành bị một cước ngay tâm Trạch Tử Tử đã cắn răng bỏ qua nhưng phải nói rõ việc này nên bà bỏ lại Lan Thanh Hoa đi lên, đến rồi thì sao đến rồi liền thấy Ngôn Thanh Lãng lớn mật áp Trạch Tịnh Cơ ở dưới còn... còn hôn môi!!! Trạch Tử Tử rất phẫn nộ!!!! Hỏi cũng có đáp án rồi tất nhiên bà phải mong con gái mình là công - TRẠCH TỊNH CƠ PHẢI LÀ CÔNG!!!!
" Ngôn Thanh Lãng là vừa mới hôn môi con, đừng bị nó lừa ".
Ai bảo Ngôn Thanh Lãng suốt ngày ở đây làm Lan Thanh Hoa và Trạch Tịnh Cơ cứ quan tâm không ngớt còn bà thì phải chơi vơi bị chịu bỏ mặc không ai thèm ngó đến, từ lâu bà đã ghim Ngôn Thanh Lãng rồi, tất nhiên hiện tại có cơ hội trả thù bà phải tiến công!! Nhưng kết quả không ngờ... sau khi nói ra bà phải kéo quân lui.
" Em...... ".
Ngôn Thanh Lãng chưa kịp nói cái cớ trên trời nào đó mới nghĩ ra liền bị Trạch Tịnh Cơ dùng tay kéo áo về phía rồi ấn một cái mạnh vào môi làm nàng nhất thời không thích ứng được hai mắt liền căng tròn ra, cả thở cũng không dám.
Từ từ có một cảm giác ướt át của vật gì đẩy vào khoang miệng, Ngôn Thanh Lãng mới dần thư giản đáp trả. Được Ngôn Thanh Lãng đồng ý phối hợp Trạch Tịnh Cơ rất sung sướng càng ngọ quậy hơn chiếc lưỡi, hai người hôn đến không còn hơi thì thả ra, cùng để đối phương thở.
Nụ hôn thứ nhất không may bị Ngôn Thanh Lãng chiếm được còn thẳng thắn nói ra như chuyện thường, lại nụ hôn thứ hai chính bản thân chủ động quả thật Trạch Tịnh Cơ có chút e ngại. Nhìn mang tai của Trạch Tịnh Cơ đỏ làm tâm trạng của Ngôn Thanh Lãng như được thăng lên, toe miệng cười.
" Chị chỉ biết yêu thầm em mà lại không nghĩ đến cái đêm đó đã nói những gì à? " – Ngôn Thanh Lãng nói giọng như tra hỏi bệnh nhân, thật sự rất ngọt ngào.
" Đêm... đêm nào? Tôi đã nói gì? TÔI YÊU THẦM EM??? " – Trạch Tịnh Cơ lấp bấp hỏi đến câu cuối mới hoảng hốt lớn giọng.
" Cái đêm chị say thướt đến nhà em ngủ qua đêm đấy nha ".
Giờ mới nhớ ra, Trạch Tịnh Cơ từng say rồi đến nhà Ngôn Thanh Lãng để ngủ nhưng những gì xảy ra sau đó cô không nhớ mình đã nói gì cả, còn cái gì yêu thầm chứ Trạch Tịnh Cơ đã nói với ai bao giờ đâu? Đã rất kín đáo để yêu thương Ngôn Thanh Lãng mà.
" Nói gì? " - Trạch Tịnh Cơ đầy nghi vấn đối với Ngôn Thanh Lãng.
Ngược lại, Ngôn Thanh Lãng rất cao hứng vừa ăn vừa ngâm nga theo tâm trạng. Trạch Tử Tử ấm ức vì mình làm chủ cái gia đình này cơ mà như một người vô hình không ai quan tâm, Tử Tử đã hỏi Lan Thanh Hoa nhiều lần, Thanh Hoa chỉ ném cho bà một cái liếc duy nhất là xong, bà fine!
< Rốt cuộc đã có gì xảy ra... em ấy có yêu mình à? Hay là em ấy nghĩ đây là tình yêu thuộc dạng chị em? Chị yêu? chị yêu? Ừ chắc là tình yêu chị em rồi >.
Trạch Tịnh Cơ ngán ngẫm lướt ngang chén cơm, dù sao lúc nãy ngủ chỉ có 2,3 tiếng, ăn tối cũng không nhiều về phòng ngủ một giấc tiếp vậy. Đôi đũa trúc được đặt nhẹ nhàng xuống, Trạch Tịnh Cơ chậm rãi kéo ghế đứng lên.
Đang vui vẻ lắc lắc cái đầu chỉ vì cái động đậy của Trạch Tịnh Cơ mà miệng Ngôn Thanh Lãng xụ xuống, tiếp theo mở miệng hỏi:
" Chị đi đâu? "
Sau đó chỉ thấy bóng dáng Trạch Tịnh Cơ đang xa dần mở cửa vào phòng, Ngôn Thanh Lãng vội vã ly khai nhanh chân đuổi theo.
Ngôn Thanh Lãng nghĩ Trạch Tịnh Cơ chắc rất tò mò về mình định kể lại chuyện hôm đó nên mới trở về phòng trước rất sảng khoái lại nở nụ cười chạy theo, chỉ có điều cửa lại khóa rồi Ngôn Thanh Lãng lại đứng bên ngoài đập cửa.
" Cơ Cơ, chị mở cửa ra đi, em còn chưa nói gì mà ".
Chờ chờ chờ, vẫn không có tiếng động thì chứng tỏ một điều Trạch Tịnh Cơ đã ngủ rồi bởi cô cực kì dễ ngủ đặc biệt là trong người mệt rã ra thì dù cho chưa tới 5 giây đã không còn tỉnh táo. Đứng ở ngoài gõ cửa mặc dù sức lực không mạnh nhưng các khớp tay đã đỏ cả rồi, quả nhiên chất liệu của cửa rất tốt lúc nãy vừa "đạp" một cái đã không hư chắc có lẽ "đạp" thêm một cái chắc... cũng tróc nhẹ thôi.
Cho nên Ngôn Thanh Lãng lần nữa bày thế chân trước người sau đá một phát vào cánh cửa lại tung ra, Trạch Tử Tử từ dưới nhìn lên mà tan nát cõi lòng, ôi cái cánh cửa của bà a, quản gia có giữ một chìa riêng để dự phòng mà, bà mếu máo nhìn Lan Thanh Hoa, Lan Thanh Hoa đưa vẻ mặt khinh bỉ ra như bảo: Đồ ấu trĩ.
Vẫn là trạng thái nắm yên giấc trên giường đó, Ngôn Thanh Lãng tự hỏi tại sao Trạch Tịnh Cơ làm sao nhanh như vây mà ngủ được mặc dù tiếng của cánh cửa đập vào tường cũng lớn mà, thôi kệ đi, Ngôn Thanh Lãng đi đến bên cạnh Trạch Tịnh Cơ.
Ngôn Thanh Lãng nghĩ chắc trong đây có hiểu lầm thôi, chứ như thế nào Trạch Tịnh Cơ lại hai lần ngủ mà khóa cửa bỏ rơi một người ở ngoài, có lẽ thời điểm bây giờ thích hợp để Ngôn Thanh Lãng nói rồi. Lay nhẹ tay người trên giường, Ngôn Thanh Lãng ức không thể tạt nước để làm Trạch Tịnh Cơ thức giấc!
Người đời có hay nói nếu có một cảm giác đè nặng trên người khi đang ngủ chắc chắn là bị ma đè, để có thể thoát khỏi người bị đè chỉ còn cách ngọ quậy hay thức giấc, thật vậy Ngôn Thanh Lãng nằm sấp trên người Trạch Tịnh Cơ, khoảng cách khuôn mặt chỉ còn hai ngón tay này Ngôn Thanh Lãng có thể nhìn kỹ hàng mi dài lá liễu đen óng, bình thường đứng xa đã thấy được sóng mũi bây giờ gần như vậy sóng mũi thật là cao nha còn đôi môi mỏng mang màu hoa anh đào...
< Nếu như có một lực đè xuống đôi môi nó sẽ đỏ không, hay là vẫn hồng? > - Ngôn Thanh Lãng chăm chú nhìn vào đôi môi.
Sợ nha, Trạch Tịnh Cơ cảm thấy có lực nặng ở tứ chi của mình đặc biệt có lực ngay ngực đã rùng mình vài giây sau lại cảm nhận được môi mình bị cái gì làm cho ướt ướt, có con ma nào đè người rồi khóc thay người luôn không a? Mà hướng khóc đến làm ướt cả môi nữa.
Ngôn Thanh Lãng không có làm gì to tát đâu nha, chỉ là cô liếm môi mình một cái rồi mới hôn xuống qua vài giây do hoảng sợ mới dời ra, đem môi lúc trước so với bây giờ hình như đỏ hơn một chút ít, Ngôn Thanh Lãng tuy vừa làm việc xấu nhưng đối với việc thú vị này nên nhe răng cười nhưng nụ cười liền tắt hẳn sau khi thấy được ánh mắt kinh ngạc của Trạch Tịnh Cơ.
" Làm... gì? " – Mắt của Trạch Tịnh Cơ trợn trắng nhìn người với vẻ mặt vô số tội ở trên.
Cái tình huống vụng trộm này cũng không phải lần đầu nên Ngôn Thanh Lãng rất nhanh thích ghi được, miệng phun ra một câu làm Trạch Tịnh Cơ không tin tưởng được.
" Em vừa mua cây son nên thử tô cho chị... ".
Sợ Trạch Tịnh Cơ không tin Ngôn Thanh Lãng lại bật dậy bước qua bàn đầu giường lấy cái gương để trước mặt Trạch Tịnh Cơ.
" See? Màu đỏ nước đấy ".
Qủa nhiên có màu đỏ, Trạch Tịnh Cơ mới hồi hồn.
Dù sao cũng không muốn Trạch Tịnh Cơ gác cái tên biến thái nên đành nói láo thôi, dù sao đã nhiều lần dùng lời nói dối để che dấu sự chiếm tiện nghi, Ngôn Thanh Lãng thật không ngại làm thêm vài lần.
" NÓI LÁO!!! "
Từ ngoài phát vào hai tiếng làm chói tai, đặc biệt làm Ngôn Thanh Lãng cảm thấy như diêm vương đến đòi mạng muốn tè trong quần rồi.
Sau khi thấy được cánh cửa của mình đang yên lành bị một cước ngay tâm Trạch Tử Tử đã cắn răng bỏ qua nhưng phải nói rõ việc này nên bà bỏ lại Lan Thanh Hoa đi lên, đến rồi thì sao đến rồi liền thấy Ngôn Thanh Lãng lớn mật áp Trạch Tịnh Cơ ở dưới còn... còn hôn môi!!! Trạch Tử Tử rất phẫn nộ!!!! Hỏi cũng có đáp án rồi tất nhiên bà phải mong con gái mình là công - TRẠCH TỊNH CƠ PHẢI LÀ CÔNG!!!!
" Ngôn Thanh Lãng là vừa mới hôn môi con, đừng bị nó lừa ".
Ai bảo Ngôn Thanh Lãng suốt ngày ở đây làm Lan Thanh Hoa và Trạch Tịnh Cơ cứ quan tâm không ngớt còn bà thì phải chơi vơi bị chịu bỏ mặc không ai thèm ngó đến, từ lâu bà đã ghim Ngôn Thanh Lãng rồi, tất nhiên hiện tại có cơ hội trả thù bà phải tiến công!! Nhưng kết quả không ngờ... sau khi nói ra bà phải kéo quân lui.
" Em...... ".
Ngôn Thanh Lãng chưa kịp nói cái cớ trên trời nào đó mới nghĩ ra liền bị Trạch Tịnh Cơ dùng tay kéo áo về phía rồi ấn một cái mạnh vào môi làm nàng nhất thời không thích ứng được hai mắt liền căng tròn ra, cả thở cũng không dám.
Từ từ có một cảm giác ướt át của vật gì đẩy vào khoang miệng, Ngôn Thanh Lãng mới dần thư giản đáp trả. Được Ngôn Thanh Lãng đồng ý phối hợp Trạch Tịnh Cơ rất sung sướng càng ngọ quậy hơn chiếc lưỡi, hai người hôn đến không còn hơi thì thả ra, cùng để đối phương thở.
Nụ hôn thứ nhất không may bị Ngôn Thanh Lãng chiếm được còn thẳng thắn nói ra như chuyện thường, lại nụ hôn thứ hai chính bản thân chủ động quả thật Trạch Tịnh Cơ có chút e ngại. Nhìn mang tai của Trạch Tịnh Cơ đỏ làm tâm trạng của Ngôn Thanh Lãng như được thăng lên, toe miệng cười.
" Chị chỉ biết yêu thầm em mà lại không nghĩ đến cái đêm đó đã nói những gì à? " – Ngôn Thanh Lãng nói giọng như tra hỏi bệnh nhân, thật sự rất ngọt ngào.
" Đêm... đêm nào? Tôi đã nói gì? TÔI YÊU THẦM EM??? " – Trạch Tịnh Cơ lấp bấp hỏi đến câu cuối mới hoảng hốt lớn giọng.
" Cái đêm chị say thướt đến nhà em ngủ qua đêm đấy nha ".
Giờ mới nhớ ra, Trạch Tịnh Cơ từng say rồi đến nhà Ngôn Thanh Lãng để ngủ nhưng những gì xảy ra sau đó cô không nhớ mình đã nói gì cả, còn cái gì yêu thầm chứ Trạch Tịnh Cơ đã nói với ai bao giờ đâu? Đã rất kín đáo để yêu thương Ngôn Thanh Lãng mà.
" Nói gì? " - Trạch Tịnh Cơ đầy nghi vấn đối với Ngôn Thanh Lãng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.