Tình Cuối Là Quan Hệ Cô Trò
Chương 38
user56732063
02/04/2022
Thời gian nếu nói nó xảy ra nhanh thì không đúng bởi vì đều đã trải qua rồi hiển nhiên con người sẽ cảm nhận việc mình làm chỉ vừa tồn tại mới đây mà chưa từng nhớ kỹ mỗi từng giây từng phút những hành động những câu nói mình đã thực hiện là gì. Nhưng hiện tại Ngôn Thanh Lãng cảm thấy từng lúc đối với mình rất ngắn, ngắn vì không biết mỗi khắc trôi qua sẽ có thể lưu lại bao nhiêu kỷ niệm với Trạch Tịnh Cơ.
Những tháng ở cùng một chỗ với Trạch Tịnh Cơ, cảm xúc của Ngôn Thanh Lãng có rất nhiều loại tồn toại. Chẳng hạn như lúc nhìn nụ cười xuyến xao của Trạch Tịnh Cơ tim Ngôn Thanh Lãng không tự chủ sẽ nảy mạnh lên một cái, lúc vô tình lướt ngang phòng giáo viên sẽ thấy tấm lưng thẳng tấp hằng ngày của Trạch Tịnh Cơ mệt mỏi khom xuống như có hàng ngàn cây kim đâm xuyên qua tim Ngôn Thanh Lãng, từng nét mặt của Trạch Tịnh Cơ đều như tạc vào tâm trì của Ngôn Thanh Lãng, nhiều lúc nàng tự hỏi chính bản thân khi nào tồn tại cái cảm giác đó nhỉ? Cũng không biết.
Lúc này đây Ngôn Thanh Lãng đang thả tâm tư đến Trạch Tịch Cơ.
< Lúc trước em không hiểu lí do gì mà chị lại yêu thích em đến cả việc càng không có điều kiện để chấp nhận tình yêu đồng giới được nhưng tại sao từng cái ấm áp, chọc ghẹo, ôn nhu của chị tất cả em đều có thể không bài xích mà ngược lại tâm tình khi tiếp xúc sẽ phát sinh ra rất nhiều cảm xúc em không thể giải thích được, em cứ nghĩ chỉ nhất thời là mình lâu năm thiếu tình thương nên mới thích điều chị làm cho em càng lúc em đã nhận ra nếu không lầm thì là yêu mặc dù trước đây em từng hẹn hò với một người con trai cũng chưa từng có thể cảm nhận được gì đặc biệt trong cơ thể mình đến khi chị xuất hiện đã mang lại cho em rất nhiều khoái lạc của cuộc sống này.
Trước đây khi say chị nói chị yêu em... em... cũng không biết nên giải thích thế nào, trong đại não của em có rất nhiều điều đố kị nhưng không cưỡng lại là rất ấm áp, em quyết định nên trải qua trái cấm một chút xíu từng lúc đưa bản thân trải qua những cuộc vui với chị dưới danh nghĩa cô trò, chuyện bất ngờ xảy ra em tìm được mẹ ruột còn có được người chị, càng lúc lún xâu hơn... chị hẳn còn nhớ cái nụ hôn đêm đó... ây da chỉ là môi chị nhìn thoáng qua đã đẹp nói chi em ở gần quan sát kỹ như vậy nên mới không chủ được bản thân mới chạm một cái, xúc cảm mềm mại đó có lẽ cả đời em cũng không quên được, nào bị chị phát hiện... còn cái gì chịu trách nhiệm, quá đáng mà.
Có phải hay không chị có hai nhân cách song song, lúc thì yêu nghiệt lúc thì ôn nhu, nhớ lại vẫn còn ám ảnh cảnh chị vuốt cầm em cười đểu đến làm đầu óc em bắn loạn. Sau đó em tự tìm ra cả ngàn lí do vẫn không hiểu sao chị lại càng lạnh nhạt với em, nhất là cái đêm đi chơi giáng sinh quả thật không vui vẻ chút nào, em cho rằng chị đã hết yêu em chứ... tim em rất đau đấy bởi vì từ khi nào em đã có câu trả lời về tình cảm thật sự với bản thân rồi mà...
Mãi đến cái tối đó chị nói yêu em, thoáng chốc em cảm thấy mình như lên thiên đàng còn cái hôn bất ngờ nữa, dù sao chị cũng tỏ tình với em rồi, em không sợ sau này chị không yêu em nữa..... >.
Mặc dù suy nghĩ về đoạn tình cảm của mình mà chìm đắm cũng không tốt lằm, tỷ như Ngôn Thanh Lãng đây cái mặt cứ nghênh lên hướng ngoài cửa sổ, đã gần qua hai tiết kể từ khi đứng ở đây giáo viên cứ quan sát biểu tình của Ngôn Thanh Lãng.
Dù sao thường ngày Ngôn Thanh Lãng học tốt lại ngoan hiền nhưng hôm nay quả thật quá đáng, giáo viên gọi cả chục tiếng ngan nhiên không đáp lại. Có lẽ không nhịn được nữa hay tâm trạng không ổn định giáo viên liền một không nghĩ ném cục phấn trúng đầu Ngôn Thanh Lãng.
Đang nghĩ đến những ngày tháng sau này của mình cùng Trạch Tịnh Cơ, đại não bay rất xa vời chưa tiếp thu được cái gì vừa tiếp xúc như một quả núi lớn đè lên đầu, Ngôn Thanh Lãng giật người bật dậy rời bàn, lúc đó mặt nàng ngáo vô cùng, cả lớp cười rộ lên, giáo viên miễn cưỡng chậc lưỡi lầm bầm cảm thán dễ thương quá sức chịu đựng trái tim bé nhỏ của thiếu nữ mà.
- ------------------------------
Ngôn Thanh Lãng tinh thần phấn chấn vác cặp đứng ở bãi đỗ xe tiếp tục hóa thành "con gái ngoan đợi mẹ" đợi Trạch Tịnh Cơ.
Trạch Tịnh Cơ tâm tình tốt hơn lúc sáng vừa đi vừa cười mỉm, mấy nam sinh lướt ngang chào hỏi mà cũng bị lay động bởi nụ cười mê người đó, cô nhanh nhân dẫn xe ra đến khi cả yên sau có lực nặng kèm theo eo có một cỗ ấm áp thì bóp tay ga chạy đi.
< Cứ duy trì trạng thái này cũng tốt, ít ra cũng có hành động chấp nhận tôi của em >.
Ngôn Thanh Lãng mặc dù chưa nói gì có tình cảm với Trạch Tịnh Cơ hay không, cứ là tiếp tục giữ vững mực độ tình cảm cũng tốt, cô không ép buộc mình khi yêu phải được đối phương đáp trả, chỉ cần Ngôn Thanh Lãng hạnh phúc, có thể xuất hiện nụ cười vô tư hằng ngày trên mặt nàng là Trạch Tịnh Cơ cảm thấy điều đó tốt nhất rồi.
Lãnh Mỹ đứng ở xa nhìn tay của Ngôn Thanh Lãng đặt trên eo Trạch Tịnh Cơ, đôi mặt chợt nhòe đi, cảm giác không khỏe trong người trước giờ chưa từng trải qua bây giờ xuất hiện, Lãnh Mỹ có chút không thích ứng nổi bước chân có hơi gấp sau đó cả thân thể bị người đụng trúng lùi vài bước về sau, Lãnh Mỹ cười nhếch môi xem tình hình xung quanh vẫn là những khuôn mặt sợ hãi đó rồi lại tự đáng thương chính mình, xem ra mình cô độc như vậy, chỉ toàn quăng ánh mắt không nên động chạm cho mình, haha.
Nhìn người ngồi bịch dưới đất còn tệ hại hơn bản thân, Lãnh Mỹ không cúi đầu mà mắt liếc xuống khóe miệng vẫn nhếch hỏi:
" Có sao không nhóc? ".
" Đừng hỏi nhiều, lập tức đến bệnh viện cắt 2 phần 3 lớp thịt ở mông trả cho tôi! ".
Giọng nói mềm mại mà kêu ngạo này là lần đầu tiên có người phát ra cho Lãnh Mỹ nhưng dù sao nhìn lại cũng chỉ là đứa trẻ mặc đồng phục thủy thủ mềm mại Lãnh Mỹ cho qua không đáp lại lướt người đi chính con đường của mình.
Ngôn Phù ấm ức đứng thẳng người sau đó xoay lại nắm lấy cổ tay Lãnh Mỹ bắt cô đối diện mình, chưa nghĩ đến sẽ có lực kéo Lãnh Mỹ mất căng bằng ập về trước, trước khi bị ngã đã được vòng tay Ngôn Phù kéo lại hai khuôn mặt đối nhau cách chỉ một ngón tay, đột nhiên Lãnh Mỹ nhớ đến cảm giác đối với Ngôn Thanh Lãng...
Thấy mặt người đối diện ngơ ra, không giống lời đồn trong trường nhỉ, Ngôn Phù kê bên tai Lãnh Mỹ thoát lời giọng mang theo phần chế giễu:
" Chị gái lạnh lùng, chị bị người ta cô độc dư đến chia cho em luôn à ".
Những tháng ở cùng một chỗ với Trạch Tịnh Cơ, cảm xúc của Ngôn Thanh Lãng có rất nhiều loại tồn toại. Chẳng hạn như lúc nhìn nụ cười xuyến xao của Trạch Tịnh Cơ tim Ngôn Thanh Lãng không tự chủ sẽ nảy mạnh lên một cái, lúc vô tình lướt ngang phòng giáo viên sẽ thấy tấm lưng thẳng tấp hằng ngày của Trạch Tịnh Cơ mệt mỏi khom xuống như có hàng ngàn cây kim đâm xuyên qua tim Ngôn Thanh Lãng, từng nét mặt của Trạch Tịnh Cơ đều như tạc vào tâm trì của Ngôn Thanh Lãng, nhiều lúc nàng tự hỏi chính bản thân khi nào tồn tại cái cảm giác đó nhỉ? Cũng không biết.
Lúc này đây Ngôn Thanh Lãng đang thả tâm tư đến Trạch Tịch Cơ.
< Lúc trước em không hiểu lí do gì mà chị lại yêu thích em đến cả việc càng không có điều kiện để chấp nhận tình yêu đồng giới được nhưng tại sao từng cái ấm áp, chọc ghẹo, ôn nhu của chị tất cả em đều có thể không bài xích mà ngược lại tâm tình khi tiếp xúc sẽ phát sinh ra rất nhiều cảm xúc em không thể giải thích được, em cứ nghĩ chỉ nhất thời là mình lâu năm thiếu tình thương nên mới thích điều chị làm cho em càng lúc em đã nhận ra nếu không lầm thì là yêu mặc dù trước đây em từng hẹn hò với một người con trai cũng chưa từng có thể cảm nhận được gì đặc biệt trong cơ thể mình đến khi chị xuất hiện đã mang lại cho em rất nhiều khoái lạc của cuộc sống này.
Trước đây khi say chị nói chị yêu em... em... cũng không biết nên giải thích thế nào, trong đại não của em có rất nhiều điều đố kị nhưng không cưỡng lại là rất ấm áp, em quyết định nên trải qua trái cấm một chút xíu từng lúc đưa bản thân trải qua những cuộc vui với chị dưới danh nghĩa cô trò, chuyện bất ngờ xảy ra em tìm được mẹ ruột còn có được người chị, càng lúc lún xâu hơn... chị hẳn còn nhớ cái nụ hôn đêm đó... ây da chỉ là môi chị nhìn thoáng qua đã đẹp nói chi em ở gần quan sát kỹ như vậy nên mới không chủ được bản thân mới chạm một cái, xúc cảm mềm mại đó có lẽ cả đời em cũng không quên được, nào bị chị phát hiện... còn cái gì chịu trách nhiệm, quá đáng mà.
Có phải hay không chị có hai nhân cách song song, lúc thì yêu nghiệt lúc thì ôn nhu, nhớ lại vẫn còn ám ảnh cảnh chị vuốt cầm em cười đểu đến làm đầu óc em bắn loạn. Sau đó em tự tìm ra cả ngàn lí do vẫn không hiểu sao chị lại càng lạnh nhạt với em, nhất là cái đêm đi chơi giáng sinh quả thật không vui vẻ chút nào, em cho rằng chị đã hết yêu em chứ... tim em rất đau đấy bởi vì từ khi nào em đã có câu trả lời về tình cảm thật sự với bản thân rồi mà...
Mãi đến cái tối đó chị nói yêu em, thoáng chốc em cảm thấy mình như lên thiên đàng còn cái hôn bất ngờ nữa, dù sao chị cũng tỏ tình với em rồi, em không sợ sau này chị không yêu em nữa..... >.
Mặc dù suy nghĩ về đoạn tình cảm của mình mà chìm đắm cũng không tốt lằm, tỷ như Ngôn Thanh Lãng đây cái mặt cứ nghênh lên hướng ngoài cửa sổ, đã gần qua hai tiết kể từ khi đứng ở đây giáo viên cứ quan sát biểu tình của Ngôn Thanh Lãng.
Dù sao thường ngày Ngôn Thanh Lãng học tốt lại ngoan hiền nhưng hôm nay quả thật quá đáng, giáo viên gọi cả chục tiếng ngan nhiên không đáp lại. Có lẽ không nhịn được nữa hay tâm trạng không ổn định giáo viên liền một không nghĩ ném cục phấn trúng đầu Ngôn Thanh Lãng.
Đang nghĩ đến những ngày tháng sau này của mình cùng Trạch Tịnh Cơ, đại não bay rất xa vời chưa tiếp thu được cái gì vừa tiếp xúc như một quả núi lớn đè lên đầu, Ngôn Thanh Lãng giật người bật dậy rời bàn, lúc đó mặt nàng ngáo vô cùng, cả lớp cười rộ lên, giáo viên miễn cưỡng chậc lưỡi lầm bầm cảm thán dễ thương quá sức chịu đựng trái tim bé nhỏ của thiếu nữ mà.
- ------------------------------
Ngôn Thanh Lãng tinh thần phấn chấn vác cặp đứng ở bãi đỗ xe tiếp tục hóa thành "con gái ngoan đợi mẹ" đợi Trạch Tịnh Cơ.
Trạch Tịnh Cơ tâm tình tốt hơn lúc sáng vừa đi vừa cười mỉm, mấy nam sinh lướt ngang chào hỏi mà cũng bị lay động bởi nụ cười mê người đó, cô nhanh nhân dẫn xe ra đến khi cả yên sau có lực nặng kèm theo eo có một cỗ ấm áp thì bóp tay ga chạy đi.
< Cứ duy trì trạng thái này cũng tốt, ít ra cũng có hành động chấp nhận tôi của em >.
Ngôn Thanh Lãng mặc dù chưa nói gì có tình cảm với Trạch Tịnh Cơ hay không, cứ là tiếp tục giữ vững mực độ tình cảm cũng tốt, cô không ép buộc mình khi yêu phải được đối phương đáp trả, chỉ cần Ngôn Thanh Lãng hạnh phúc, có thể xuất hiện nụ cười vô tư hằng ngày trên mặt nàng là Trạch Tịnh Cơ cảm thấy điều đó tốt nhất rồi.
Lãnh Mỹ đứng ở xa nhìn tay của Ngôn Thanh Lãng đặt trên eo Trạch Tịnh Cơ, đôi mặt chợt nhòe đi, cảm giác không khỏe trong người trước giờ chưa từng trải qua bây giờ xuất hiện, Lãnh Mỹ có chút không thích ứng nổi bước chân có hơi gấp sau đó cả thân thể bị người đụng trúng lùi vài bước về sau, Lãnh Mỹ cười nhếch môi xem tình hình xung quanh vẫn là những khuôn mặt sợ hãi đó rồi lại tự đáng thương chính mình, xem ra mình cô độc như vậy, chỉ toàn quăng ánh mắt không nên động chạm cho mình, haha.
Nhìn người ngồi bịch dưới đất còn tệ hại hơn bản thân, Lãnh Mỹ không cúi đầu mà mắt liếc xuống khóe miệng vẫn nhếch hỏi:
" Có sao không nhóc? ".
" Đừng hỏi nhiều, lập tức đến bệnh viện cắt 2 phần 3 lớp thịt ở mông trả cho tôi! ".
Giọng nói mềm mại mà kêu ngạo này là lần đầu tiên có người phát ra cho Lãnh Mỹ nhưng dù sao nhìn lại cũng chỉ là đứa trẻ mặc đồng phục thủy thủ mềm mại Lãnh Mỹ cho qua không đáp lại lướt người đi chính con đường của mình.
Ngôn Phù ấm ức đứng thẳng người sau đó xoay lại nắm lấy cổ tay Lãnh Mỹ bắt cô đối diện mình, chưa nghĩ đến sẽ có lực kéo Lãnh Mỹ mất căng bằng ập về trước, trước khi bị ngã đã được vòng tay Ngôn Phù kéo lại hai khuôn mặt đối nhau cách chỉ một ngón tay, đột nhiên Lãnh Mỹ nhớ đến cảm giác đối với Ngôn Thanh Lãng...
Thấy mặt người đối diện ngơ ra, không giống lời đồn trong trường nhỉ, Ngôn Phù kê bên tai Lãnh Mỹ thoát lời giọng mang theo phần chế giễu:
" Chị gái lạnh lùng, chị bị người ta cô độc dư đến chia cho em luôn à ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.