Tình Cuối Là Quan Hệ Cô Trò
Chương 66
user56732063
07/04/2022
" Cụng ly, cụng ly, đêm nay không say không về... nha! ".
"Chị đã dặn em đừng có rót uống với Lãnh Mỹ nữa mà em không nghe, say khướt như lúc này thật khó coi quá đi".
Bình thường khi tiếp khách, Ngôn Thanh Lãng rất ít khi dùng đến rượu, nếu có cũng chỉ là một hớp nhỏ, sự thật thì tửu lượng của nàng cực thấp, nếu vượt qua chỉ định của bản thân là nửa ly nhỏ thì không phải dạng người thường ngất đi, mà sẽ là đầu óc không rõ ràng, quăng lời nhảm nhí bốn phương tám hướng, sức nói chuyện đều luyện đến trình độ cao thâm, có thể nói thâu đêm, mặc dù một mình, không phải rống la phiền muộn thì là gặp một con kiến dưới chân cũng lôi cả quá trình sinh sôi nảy nở cho đến cái chết của nó đem ra tự mình giải thích tự mình nghe.
Đêm nay lần đầu tiên phá được kỉ lục, 1 bình rượu đỏ đã bị nàng và Lãnh Mỹ uống cho thấy rõ đáy, cả hai nói một câu uống một ly, mỗi người một nửa, mặt mày đỏ ửng vì nồng độ của rượu làm cho say, Lãnh Mỹ uống xong vẫn tỉnh táo đùa giỡn với mọi người nói đây chỉ là rượu nhẹ, còn Ngôn Thanh Lãng trang phục trắng quý phái nằm dài trên bãi cát vàng, giầy cao gót quăng qua đại một bên, chỉ sao sáng trên bầu trời lảm nhảm.
" Từ khi nào lúc say em đã nói nhiều như vậy, em im lặng một chút đi, cái gối nằm bị máng một sợi chỉ em cũng nói đến năm câu, nằm yên đây để chị đi lấy khăn và nước ấm lau cơ thể cho em ".
Trạch Tịnh Cơ đã hối hận khi chỉ lo ngồi tán gẫu với Armelle và Ngôn Phù, quên mất việc trông coi Ngôn Thanh Lãng, để nàng đi bừa bãi rót rượu cho khách sau đó làm bạn bầu rượu cùng Lãnh Mỹ. Vừa đi vừa bị nàng lải nhải bên tai, từ khu nghỉ dưỡng về đến nhà lớn là cả một quá trình khó khăn, ít ra thân thể nàng vẫn trụ được, thành công đem lên lầu một, thả nàng xuống giường trút đi một gánh nặng khổng lồ.
Ngôn Thanh Lãng cười hì hì, đối với nàng hôm nay nhìn thấy bạn bè của mình cùng nắm tay người yêu thành hôn quả thật là một điều cực kì vui vẻ, đáng để uống nhiều rượu như thế này.
Lần trước, lần đầu tiên nàng say chính là ném qua cái văn kiện cuối cùng cho Trần Kiều Hạo, hắn nói nàng sẽ được trở về Việt Nam. Khi đó, trí óc nhảy dựng, mắt trợn miệng cười, vui vẻ cực điểm, gọi cho Armelle và vài người bạn mở party chia tay, chính xác là ăn mừng chính thức rời khỏi nhà tù, sắp sẽ nhìn thấy được người yêu quý ngày nhớ đêm mong.
Party tan rồi, Armelle và những người bạn say goodbye, nàng vẫn còn vui vẻ đóng sập cửa, mang ra một chai rượu vang cất giấu trong tủ, không món tráng miệng chỉ lần lượt rót vào miệng một lần ba ly, phòng ngủ nàng không cần về, ở tại chỗ ngã lưng xuống sofa, ngủ? Sáng hôm sau tỉnh dậy, một bàn đầy thức ăn đã dọn gọn gàng, dĩ nhiên là Armelle giúp nàng, tối qua bản thân ngoài uống quá nhiều rượu còn có cái gì nữa cũng chẳng nhớ rõ. Nàng sẽ không biết nếu không vô tình mở nhật kí điện thoại nhìn xem đoạn đối thoại giữa nàng và Armelle là những gì mà thời gian qua tới hơn hai tiếng, ngượng ngùng hỏi Armelle, Armelle nói nàng bàn về chuyện nhân sinh, đời sống động vật nhỏ và khen ngợi những người sáng chế nên bao ni lông tẩm màu và vân vân. Nàng chậm rãi nhớ lại hết xong chỉ biết cười thành từng tiếng, xấu hổ với Armelle.
Ngôn Thanh Lãng nhìn trần nhà, gác tay lên bụng cười, những cái sọc sọc trên trần làm thu hút nàng không thể rời mắt, miệng không ngừng tán dương thợ chế ra mấy cái hoa văn này cũng quá hay đi, một bên ngang bằng một bên vẽ bông hoa đủ loại, chủ đề chuyển sang câu hỏi tại sao con người có thể càng ngày càng tìm tòi ra được nhiều cái mới mẻ như vậy, sau đó hỏi bản thân tại sao món đồ được đặt tên, công dụng của chúng tại sao dùng chữ để giải thích được, vân vân.
Trạch Tịnh Cơ mang thao nước ra, nghe nàng tuôn một lời phản khoa học mà bất đắc dĩ lắc đầu, đã hai bốn hai năm tuổi đầu rồi còn trong vô thức bản tính trẻ con như vậy.
Vất và cởi được trang phục của nàng, nội y cũng đem kéo ra, bỗng nhiên nàng nắm lại góc quần lót, khoé miệng rơi xuống, như một đứa trẻ bị lấy mất đi cây kẹo.
" Làm cái gì vậy, định ăn hiếp con gái nhà lành à? Mẹ tôi đã dạy không để cho người khác chủ động lôi kéo quần áo của mình nha".
Trạch Tịnh Cơ: "..." khóc không ra nước mắt.
" Bất quá chị là Trạch Tịnh Cơ yêu quý của tôi, chị lại đây, đừng sợ mẹ la, tiếp tục nắm quần tôi làm động tác chuẩn bị kéo xuống đi".
Trạch Tịnh Cơ: "..." vừa muốn cười lại rất muốn khóc.
Trạch Tịnh Cơ không nghe nổi ba bốn lời nhảm nhí khó nghe như vậy của nàng, vẫn là cố gắng dùng không khí bịt tai, không để ý nàng nói chuyện, chuyên tâm lau khô người cho nàng.
Ngôn Thanh Lãng chợt im lặng, ngưng trọng ngẫm nghĩ điều gì đó, khăn ướt trong tay Trạch Tịnh Cơ đã đi xuống đến đùi trong của nàng, nàng bị nhột cười cười, đã phát hiện cái gì càng cười lớn hơn.
" Mùa đông chẳng lạnh cạnh hàng cây
Nghe kể chuyện đời hết đắng cay
Trà nghĩa rót đầy cơn mộng tỉnh
Rượu tình uống cạn giấc mơ say
Bài thơ ấm áp còn chờ đợi
Khúc nhạc tràn trề cứ lượn bay
Xao xuyến tâm hồn còn nhớ mãi
Ân tình thấm đẫm thế gian này ".
" Ahahahaha, văn hay văn hay... tại sao chỉ cần suy nghĩ một hồi thì đầu óc sẽ phát ra những gì đã thấy trong quá khứ chứ...".
Trạch Tịnh Cơ lại "...".
Ngôn Thanh Lãng khựng người, nhớ rõ ràng một đoạn đối thoại.
" Thanh Lãng, mình hỏi cậu một vấn đề. Cậu có bao giờ nằm trên chưa? ".
" Vẫn chưa, chỉ toàn là Cơ Cơ chủ động trước thôi ".
" Trời ạ! Tại sao cậu không chủ động? ".
" Bởi vì chị ấy luôn đúng ngay thời điểm mình muốn chủ động mà chủ động trước a ".
"... Cô ấy đã sắp ba mươi tuổi rồi vẫn chưa từng bị cậu chạm qua thật ra có chút không đáng, mình chân thành khuyên cậu một lời, mau mau chóng chóng đẩy chủ động của cậu đi trước chủ động của cô ấy đi ".
"...".
Đồ ngủ của Ngôn Thanh Lãng có cái nút ở phía cổ, Trạch Tịnh Cơ cố ý không cài để nàng thoải mái, đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa. Vừa rời khỏi mép giường, cổ tay bị lực kéo từ phía sau của Ngôn Thanh Lãng chụp lấy, một tay chống đỡ không để ngã ập xuống, bất đắc dĩ nhìn người muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ngôn Thanh Lãng nhìn áo sơ-mi và quần dài kín mít trên người Trạch Tịnh Cơ ảo não, nàng men say vẫn còn chỉ tay vào người cô.
" Chị, cởi hết đồ ra lên giường nằm ".
" Em nói gì hửm? " Trạch Tịnh Cơ nhấc chân lên giường ngồi cạnh Ngôn Thanh Lãng, cưng chìu vuốt đầu nàng giả vờ không hiểu ý nhẹ nhàng hỏi lại.
" Em nói... ưʍ... ".
Nụ hôn của Trạch Tịnh Cơ rơi xuống ngăn chặn câu sau, một ít vị ngọt của rượu vẫn còn vướng lại trên môi, cô dùng lưỡi liêm láp rồi chui thẳng vào trong miệng nàng đảo loạn.
Buổi tối đêm nay Ngôn Thanh Lãng là lần đầu tiên ra lệnh một cách không ngại ngùng, Trạch Tịnh Cơ muốn thử nhìn xem một tác động nhỏ của mình thì nàng vẫn sẽ giữ vững phong độ tiếp tục phát ra ý đồ muốn lật rõ ràng không.
Ngôn Thanh Lãng nhìn quần áo kín mít trên người Trạch Tịnh Cơ ảo não do dự, dựa theo chút trí nhớ bước dạo đầu mỗi lúc lên giường còn sót lại phân tích ra trông cực kì phức tạp, ý định bỏ cuộc chợt lóe ngang trong đại não liền bị nàng dứt bỏ, đêm nay đến lượt nàng thật sự chủ động.
Trạch Tịnh Cơ hôn xong nhìn xuống hạ thân của mình cũng có vài phần xấu hổ, cô chỉ luôn muốn chủ động, chờ đợi nàng làm cái gì đó khó hơn leo núi nhân tạo.
" Cho em thời gian suy nghĩ, chị đi tắm trước ".
Trạch Tịnh Cơ rời giường mang theo khăn tắm vào phòng tắm, Ngôn Thanh Lãng bị rơi vào hố đen trầm mặc không hề nói chuyện đăm chiêu suy nghĩ biện pháp khống chế tay chân có thể chủ động.
Gần nửa tiếng sau Trạch Tịnh Cơ quấn khăn tắm đi ra, thấy nàng nằm bất động mắt nhìn chỉ một huớng lên trần nhà.
Leo lên giường lay lay cơ thể của nàng, nàng bừng tĩnh đại sự nhìn Trạch Tịnh Cơ bằng đôi mắt đầy cảm động và tiếc nuối.
" Có phải chị cảm thấy thiếu thốn lắm không? ".
Thiếu thốn của Trạch Tịnh Cơ trong câu hỏi Ngôn Thanh Lãng là cái gì? Chỗ nào?
"Ở đây này...".
Ngôn Thanh Lãng cách một lốp quần đưa tay sờ vào bên trong, Trạch Tịnh Cơ giật mình khép chân lại, trên mặt chấm than chấm than đầy, nàng chuyển người đẩy vai cô nằm xuống, mình thì áp lên.
Nàng từ từ cảm nhận lại cảm giác đau đớn khi lần đầu tiên bị xâm nhập...
" Cô ấy đã sắp ba mươi tuổi rồi vẫn chưa từng bị cậu chạm qua..."
--------------------
P/S: Có thể còn 1 chương nữa là kết thúc bộ truyện này, kéo quần mang theo trà chén về nhà.
P/SS: Lúc trước viết truyện này t không nghĩ tới có thể viết được đến bây giờ, nhớ không lầm là bắt đầu từ tháng bảy năm 2017 nhào đầu vào notebook viết một lèo khó khắn muốn bỏ cuộc, sau đó nhà có pc mới tiện hơn, nhiều khi vừa học vừa nghĩ đến phải viết cho bộ này cực kì áp lực, nói thật đã trên ba lần t muốn drop bộ này rồi. Mấy chục chương đầu tiên đều là viết bằng notebook, tình tiết không rõ ràng. Truyện t viết thực ra là muốn chậm nhiệt nhưng xem lại thấy nó không giải thích được rõ vì sao TTC yêu NTL, cho nên mới liều ghi vào nhất kiến chung tình, sai sót lớn nhất khi viết bộ này. Còn một sự thật nữa, t chỉ có ấn tượng với mấy chương sau thôi, nhiều khi quên tới quên lui chương trước mình đã viết những gì nữa. Giờ t không nhớ việc gì đưa đẩy mình đi viết truyện sư sinh, không hẳn là sư sinh =))) ít ở trong trường, toàn nghiêng về tình cảm và những hoạt động có hai người thôi nhưng bây giờ phải nói ngoài học và vẽ, t chỉ muốn viết một chút truyện, mấy cái trò chơi lúc trước cho đến bây giờ cảm thấy chán ngán quá, lí do ra chương mới lâu die mother =)))) dù sao đi nữa sắp kết thúc truyện này rồi mừng muốn rơi nước mắt. Cảm ơn những readers đã theo dõi bộ truyện này, dù những chương đầu nó không hay đến cỡ nào cũng chịu đựng lết được đến đây, thật là cảm động *chấm nước mắt chu môi muốn hôn*.
P/SSS: T biết cái tựa của truyện giống như SE, ngược banh xác =))) nhưng sự thật thì đâu có ngược, cái chữ tình cuối là quan hệ cô trò ở đây là chỉ từ mối quan hệ cô trò của hai người mới làm nên được mối tình và cũng là tình cuối, chắc là vậy =)))) T đang tự hỏi điều gì khiến t đặt cái tựa này, haizz thật là không có trách nhiệm... xem như ý của t đây là mối tình cuối cùng cũng như cả đời đi bla bla...
P/SSSS: Chuẩn bị quần áo mới, qua ở tạm dưới hố chờ t xây xong nhà cho ở =))) kế tiếp sẽ là truyện cổ đại, uhm... là XK. Tình tiết vẫn đang suy nghĩ, nghĩ đến đâu đánh chữ đến đó, hôm nay viết được hai chương phải đi qua hai quán bakery, một tiệm bánh bao, bốn vòng trái đất, rẽ năm lối, ăn căng bụng bỏ tập gym mới viết được =)))
P/SSSSS: Sắp tụ trường rồi... t thì phải lo cố gắng để chuyển cấp, t học 3 năm những gì giờ t quên sạch rồi, phải đi nắm lại kiến thức cơ bản tha mụ mụ... Tình hình ra chương không nói trước được, có lẽ 3 ngày 1 chương, 4 ngày 1 chương hoặc là 3 tháng 1 chương... =)))) Thôi, đặt hai chữ chờ đợi đi =))))) Ok ok, nhảm nhí đủ rồi nhưng cũng hữu dụng =))))
Goodnight baessssssssssssssss:x
"Chị đã dặn em đừng có rót uống với Lãnh Mỹ nữa mà em không nghe, say khướt như lúc này thật khó coi quá đi".
Bình thường khi tiếp khách, Ngôn Thanh Lãng rất ít khi dùng đến rượu, nếu có cũng chỉ là một hớp nhỏ, sự thật thì tửu lượng của nàng cực thấp, nếu vượt qua chỉ định của bản thân là nửa ly nhỏ thì không phải dạng người thường ngất đi, mà sẽ là đầu óc không rõ ràng, quăng lời nhảm nhí bốn phương tám hướng, sức nói chuyện đều luyện đến trình độ cao thâm, có thể nói thâu đêm, mặc dù một mình, không phải rống la phiền muộn thì là gặp một con kiến dưới chân cũng lôi cả quá trình sinh sôi nảy nở cho đến cái chết của nó đem ra tự mình giải thích tự mình nghe.
Đêm nay lần đầu tiên phá được kỉ lục, 1 bình rượu đỏ đã bị nàng và Lãnh Mỹ uống cho thấy rõ đáy, cả hai nói một câu uống một ly, mỗi người một nửa, mặt mày đỏ ửng vì nồng độ của rượu làm cho say, Lãnh Mỹ uống xong vẫn tỉnh táo đùa giỡn với mọi người nói đây chỉ là rượu nhẹ, còn Ngôn Thanh Lãng trang phục trắng quý phái nằm dài trên bãi cát vàng, giầy cao gót quăng qua đại một bên, chỉ sao sáng trên bầu trời lảm nhảm.
" Từ khi nào lúc say em đã nói nhiều như vậy, em im lặng một chút đi, cái gối nằm bị máng một sợi chỉ em cũng nói đến năm câu, nằm yên đây để chị đi lấy khăn và nước ấm lau cơ thể cho em ".
Trạch Tịnh Cơ đã hối hận khi chỉ lo ngồi tán gẫu với Armelle và Ngôn Phù, quên mất việc trông coi Ngôn Thanh Lãng, để nàng đi bừa bãi rót rượu cho khách sau đó làm bạn bầu rượu cùng Lãnh Mỹ. Vừa đi vừa bị nàng lải nhải bên tai, từ khu nghỉ dưỡng về đến nhà lớn là cả một quá trình khó khăn, ít ra thân thể nàng vẫn trụ được, thành công đem lên lầu một, thả nàng xuống giường trút đi một gánh nặng khổng lồ.
Ngôn Thanh Lãng cười hì hì, đối với nàng hôm nay nhìn thấy bạn bè của mình cùng nắm tay người yêu thành hôn quả thật là một điều cực kì vui vẻ, đáng để uống nhiều rượu như thế này.
Lần trước, lần đầu tiên nàng say chính là ném qua cái văn kiện cuối cùng cho Trần Kiều Hạo, hắn nói nàng sẽ được trở về Việt Nam. Khi đó, trí óc nhảy dựng, mắt trợn miệng cười, vui vẻ cực điểm, gọi cho Armelle và vài người bạn mở party chia tay, chính xác là ăn mừng chính thức rời khỏi nhà tù, sắp sẽ nhìn thấy được người yêu quý ngày nhớ đêm mong.
Party tan rồi, Armelle và những người bạn say goodbye, nàng vẫn còn vui vẻ đóng sập cửa, mang ra một chai rượu vang cất giấu trong tủ, không món tráng miệng chỉ lần lượt rót vào miệng một lần ba ly, phòng ngủ nàng không cần về, ở tại chỗ ngã lưng xuống sofa, ngủ? Sáng hôm sau tỉnh dậy, một bàn đầy thức ăn đã dọn gọn gàng, dĩ nhiên là Armelle giúp nàng, tối qua bản thân ngoài uống quá nhiều rượu còn có cái gì nữa cũng chẳng nhớ rõ. Nàng sẽ không biết nếu không vô tình mở nhật kí điện thoại nhìn xem đoạn đối thoại giữa nàng và Armelle là những gì mà thời gian qua tới hơn hai tiếng, ngượng ngùng hỏi Armelle, Armelle nói nàng bàn về chuyện nhân sinh, đời sống động vật nhỏ và khen ngợi những người sáng chế nên bao ni lông tẩm màu và vân vân. Nàng chậm rãi nhớ lại hết xong chỉ biết cười thành từng tiếng, xấu hổ với Armelle.
Ngôn Thanh Lãng nhìn trần nhà, gác tay lên bụng cười, những cái sọc sọc trên trần làm thu hút nàng không thể rời mắt, miệng không ngừng tán dương thợ chế ra mấy cái hoa văn này cũng quá hay đi, một bên ngang bằng một bên vẽ bông hoa đủ loại, chủ đề chuyển sang câu hỏi tại sao con người có thể càng ngày càng tìm tòi ra được nhiều cái mới mẻ như vậy, sau đó hỏi bản thân tại sao món đồ được đặt tên, công dụng của chúng tại sao dùng chữ để giải thích được, vân vân.
Trạch Tịnh Cơ mang thao nước ra, nghe nàng tuôn một lời phản khoa học mà bất đắc dĩ lắc đầu, đã hai bốn hai năm tuổi đầu rồi còn trong vô thức bản tính trẻ con như vậy.
Vất và cởi được trang phục của nàng, nội y cũng đem kéo ra, bỗng nhiên nàng nắm lại góc quần lót, khoé miệng rơi xuống, như một đứa trẻ bị lấy mất đi cây kẹo.
" Làm cái gì vậy, định ăn hiếp con gái nhà lành à? Mẹ tôi đã dạy không để cho người khác chủ động lôi kéo quần áo của mình nha".
Trạch Tịnh Cơ: "..." khóc không ra nước mắt.
" Bất quá chị là Trạch Tịnh Cơ yêu quý của tôi, chị lại đây, đừng sợ mẹ la, tiếp tục nắm quần tôi làm động tác chuẩn bị kéo xuống đi".
Trạch Tịnh Cơ: "..." vừa muốn cười lại rất muốn khóc.
Trạch Tịnh Cơ không nghe nổi ba bốn lời nhảm nhí khó nghe như vậy của nàng, vẫn là cố gắng dùng không khí bịt tai, không để ý nàng nói chuyện, chuyên tâm lau khô người cho nàng.
Ngôn Thanh Lãng chợt im lặng, ngưng trọng ngẫm nghĩ điều gì đó, khăn ướt trong tay Trạch Tịnh Cơ đã đi xuống đến đùi trong của nàng, nàng bị nhột cười cười, đã phát hiện cái gì càng cười lớn hơn.
" Mùa đông chẳng lạnh cạnh hàng cây
Nghe kể chuyện đời hết đắng cay
Trà nghĩa rót đầy cơn mộng tỉnh
Rượu tình uống cạn giấc mơ say
Bài thơ ấm áp còn chờ đợi
Khúc nhạc tràn trề cứ lượn bay
Xao xuyến tâm hồn còn nhớ mãi
Ân tình thấm đẫm thế gian này ".
" Ahahahaha, văn hay văn hay... tại sao chỉ cần suy nghĩ một hồi thì đầu óc sẽ phát ra những gì đã thấy trong quá khứ chứ...".
Trạch Tịnh Cơ lại "...".
Ngôn Thanh Lãng khựng người, nhớ rõ ràng một đoạn đối thoại.
" Thanh Lãng, mình hỏi cậu một vấn đề. Cậu có bao giờ nằm trên chưa? ".
" Vẫn chưa, chỉ toàn là Cơ Cơ chủ động trước thôi ".
" Trời ạ! Tại sao cậu không chủ động? ".
" Bởi vì chị ấy luôn đúng ngay thời điểm mình muốn chủ động mà chủ động trước a ".
"... Cô ấy đã sắp ba mươi tuổi rồi vẫn chưa từng bị cậu chạm qua thật ra có chút không đáng, mình chân thành khuyên cậu một lời, mau mau chóng chóng đẩy chủ động của cậu đi trước chủ động của cô ấy đi ".
"...".
Đồ ngủ của Ngôn Thanh Lãng có cái nút ở phía cổ, Trạch Tịnh Cơ cố ý không cài để nàng thoải mái, đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa. Vừa rời khỏi mép giường, cổ tay bị lực kéo từ phía sau của Ngôn Thanh Lãng chụp lấy, một tay chống đỡ không để ngã ập xuống, bất đắc dĩ nhìn người muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ngôn Thanh Lãng nhìn áo sơ-mi và quần dài kín mít trên người Trạch Tịnh Cơ ảo não, nàng men say vẫn còn chỉ tay vào người cô.
" Chị, cởi hết đồ ra lên giường nằm ".
" Em nói gì hửm? " Trạch Tịnh Cơ nhấc chân lên giường ngồi cạnh Ngôn Thanh Lãng, cưng chìu vuốt đầu nàng giả vờ không hiểu ý nhẹ nhàng hỏi lại.
" Em nói... ưʍ... ".
Nụ hôn của Trạch Tịnh Cơ rơi xuống ngăn chặn câu sau, một ít vị ngọt của rượu vẫn còn vướng lại trên môi, cô dùng lưỡi liêm láp rồi chui thẳng vào trong miệng nàng đảo loạn.
Buổi tối đêm nay Ngôn Thanh Lãng là lần đầu tiên ra lệnh một cách không ngại ngùng, Trạch Tịnh Cơ muốn thử nhìn xem một tác động nhỏ của mình thì nàng vẫn sẽ giữ vững phong độ tiếp tục phát ra ý đồ muốn lật rõ ràng không.
Ngôn Thanh Lãng nhìn quần áo kín mít trên người Trạch Tịnh Cơ ảo não do dự, dựa theo chút trí nhớ bước dạo đầu mỗi lúc lên giường còn sót lại phân tích ra trông cực kì phức tạp, ý định bỏ cuộc chợt lóe ngang trong đại não liền bị nàng dứt bỏ, đêm nay đến lượt nàng thật sự chủ động.
Trạch Tịnh Cơ hôn xong nhìn xuống hạ thân của mình cũng có vài phần xấu hổ, cô chỉ luôn muốn chủ động, chờ đợi nàng làm cái gì đó khó hơn leo núi nhân tạo.
" Cho em thời gian suy nghĩ, chị đi tắm trước ".
Trạch Tịnh Cơ rời giường mang theo khăn tắm vào phòng tắm, Ngôn Thanh Lãng bị rơi vào hố đen trầm mặc không hề nói chuyện đăm chiêu suy nghĩ biện pháp khống chế tay chân có thể chủ động.
Gần nửa tiếng sau Trạch Tịnh Cơ quấn khăn tắm đi ra, thấy nàng nằm bất động mắt nhìn chỉ một huớng lên trần nhà.
Leo lên giường lay lay cơ thể của nàng, nàng bừng tĩnh đại sự nhìn Trạch Tịnh Cơ bằng đôi mắt đầy cảm động và tiếc nuối.
" Có phải chị cảm thấy thiếu thốn lắm không? ".
Thiếu thốn của Trạch Tịnh Cơ trong câu hỏi Ngôn Thanh Lãng là cái gì? Chỗ nào?
"Ở đây này...".
Ngôn Thanh Lãng cách một lốp quần đưa tay sờ vào bên trong, Trạch Tịnh Cơ giật mình khép chân lại, trên mặt chấm than chấm than đầy, nàng chuyển người đẩy vai cô nằm xuống, mình thì áp lên.
Nàng từ từ cảm nhận lại cảm giác đau đớn khi lần đầu tiên bị xâm nhập...
" Cô ấy đã sắp ba mươi tuổi rồi vẫn chưa từng bị cậu chạm qua..."
--------------------
P/S: Có thể còn 1 chương nữa là kết thúc bộ truyện này, kéo quần mang theo trà chén về nhà.
P/SS: Lúc trước viết truyện này t không nghĩ tới có thể viết được đến bây giờ, nhớ không lầm là bắt đầu từ tháng bảy năm 2017 nhào đầu vào notebook viết một lèo khó khắn muốn bỏ cuộc, sau đó nhà có pc mới tiện hơn, nhiều khi vừa học vừa nghĩ đến phải viết cho bộ này cực kì áp lực, nói thật đã trên ba lần t muốn drop bộ này rồi. Mấy chục chương đầu tiên đều là viết bằng notebook, tình tiết không rõ ràng. Truyện t viết thực ra là muốn chậm nhiệt nhưng xem lại thấy nó không giải thích được rõ vì sao TTC yêu NTL, cho nên mới liều ghi vào nhất kiến chung tình, sai sót lớn nhất khi viết bộ này. Còn một sự thật nữa, t chỉ có ấn tượng với mấy chương sau thôi, nhiều khi quên tới quên lui chương trước mình đã viết những gì nữa. Giờ t không nhớ việc gì đưa đẩy mình đi viết truyện sư sinh, không hẳn là sư sinh =))) ít ở trong trường, toàn nghiêng về tình cảm và những hoạt động có hai người thôi nhưng bây giờ phải nói ngoài học và vẽ, t chỉ muốn viết một chút truyện, mấy cái trò chơi lúc trước cho đến bây giờ cảm thấy chán ngán quá, lí do ra chương mới lâu die mother =)))) dù sao đi nữa sắp kết thúc truyện này rồi mừng muốn rơi nước mắt. Cảm ơn những readers đã theo dõi bộ truyện này, dù những chương đầu nó không hay đến cỡ nào cũng chịu đựng lết được đến đây, thật là cảm động *chấm nước mắt chu môi muốn hôn*.
P/SSS: T biết cái tựa của truyện giống như SE, ngược banh xác =))) nhưng sự thật thì đâu có ngược, cái chữ tình cuối là quan hệ cô trò ở đây là chỉ từ mối quan hệ cô trò của hai người mới làm nên được mối tình và cũng là tình cuối, chắc là vậy =)))) T đang tự hỏi điều gì khiến t đặt cái tựa này, haizz thật là không có trách nhiệm... xem như ý của t đây là mối tình cuối cùng cũng như cả đời đi bla bla...
P/SSSS: Chuẩn bị quần áo mới, qua ở tạm dưới hố chờ t xây xong nhà cho ở =))) kế tiếp sẽ là truyện cổ đại, uhm... là XK. Tình tiết vẫn đang suy nghĩ, nghĩ đến đâu đánh chữ đến đó, hôm nay viết được hai chương phải đi qua hai quán bakery, một tiệm bánh bao, bốn vòng trái đất, rẽ năm lối, ăn căng bụng bỏ tập gym mới viết được =)))
P/SSSSS: Sắp tụ trường rồi... t thì phải lo cố gắng để chuyển cấp, t học 3 năm những gì giờ t quên sạch rồi, phải đi nắm lại kiến thức cơ bản tha mụ mụ... Tình hình ra chương không nói trước được, có lẽ 3 ngày 1 chương, 4 ngày 1 chương hoặc là 3 tháng 1 chương... =)))) Thôi, đặt hai chữ chờ đợi đi =))))) Ok ok, nhảm nhí đủ rồi nhưng cũng hữu dụng =))))
Goodnight baessssssssssssssss:x
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.