Chương 29: Tôi Không Say
Gilivian
12/11/2020
Tinh Thần nhìn Khương Tình ôm Hạ Nhi đi mất liền quay đầu nhìn về phía An Tranh. Thấy thần sắc An Tranh tuy hơi không ổn, nhưng biểu hiện trên giương mặt vẫn thanh tỉnh. Cậu hỏi:
Dì An Nhã Hiên quen biết với nhà Hạ Nhi sao? An Tranh, cậu có điều gì đang giấu bọn tớ phải không?
An Tranh không trả lời, khẽ lấy tay xoa xoa mi tâm ngồi xuống.
Khương Tình một đường ôm Hạ Nhi tiến về phía cổng, trước bao ánh mắt tò mò và kinh diễm nhìn chằm chằm lấy cô, khẽ liếc mắt về phía quản lý quán bar theo sau, lạnh giọng nói:
Đem xe của tôi tới đây.
Quản lý nhìn sắc mặt cô khẽ đáp vâng, liền quay đầu cho người đi lấy.
Hạ Nhi ngẩng đầu nói:
Chị vừa uống rượu, lại còn muốn lái xe?
Khương Tình quay đầu nhìn Hạ Nhi, ánh mắt sâu thẳm đột nhiên hiện lên tia ẩn nhẫn, màu mắt vốn nâu sẫm đã biến thành màu đen tuyền kì lạ. Khương Tình nhàn nhạt nói:
Em thấy tôi say sao?
Hạ Nhi hướng mắt về phía Khương Tình, cô nói giọng điệu không chắc lắm:
Chị có lẽ là say rồi, tôi cảm nhận được.
Khương Tình nhìn Hạ Nhi, ánh mắt tĩnh lặng, khoé môi liền cong lên, nhẹ giọng nói:
Tôi có chừng mực, yên tâm.
Hạ Nhi nhìn xung quanh mọi người đang nhìn mình, cô ngước mắt nói:
Chị bỏ tôi xuống được không?
Khương Tình làm như không nghe thấy, một chiếc Mercedes Maybach chầm chậm đi tới, cửa xe mở ra, người đàn ông trung niên mặc một bộ vest đen lịch lãm bước xuống xe, từng bước hướng về phía Khương Tình, đưa tay trước ngực rồi cúi người nói:
Thưa tiểu thư!
Khương Tình không đáp lời, ôm Hạ Nhi từng bước chậm rãi tiến về cửa xe phía sau. Người đàn ông đó liền bước nhanh tới mở cửa cho Khương Tình, cô khẽ đặt Hạ Nhi, đóng cửa lại rồi nói với người đàn ông đó:
Lái xe đi
Người đàn ông liền cung kính đáp: Vâng! Thưa tiểu thư! Nói xong liền hướng về phía cửa trước.
Khương Tình vòng qua bên cửa xe sau đối diện, cô mở cửa rồi nghiêng người đi vào, thấy Hạ Nhi đang nhìn cô chằm chằm liền cười cười nói:
Em lo lắng cái gì? Tôi tất nhiên sẽ không điều khiển xe trong tình trạng này rồi.
Hạ Nhi liền nhẹ nhõm thở dài, rồi như chợt nhớ ra chưa nói ra địa chỉ nhà cô, vừa định hướng tài xế nói, Khương Tình đã lạnh lùng ngắt lời:
Về Khương Gia!
Tài xế liền vâng một tiếng rồi lái xe đi.
Hạ Nhi trợn tròn mắt.
Cô khiếp sợ, thanh âm mang theo hốt hoảng nói:
Chị nói gì vậy? Sao lại về nhà chị chứ?
Khương Tình không đáp, đôi mắt khẽ nhắm lại dưỡng thần, ngồi rất an tĩnh, tiếng hít thở đều đều, trong xe không khí đột nhiên rất yên tĩnh.
Hạ Nhi mất kiên nhẫn liền kéo cánh tay Khương Tình, giận dữ:
Tôi đang hỏi chị.
Khương Tình khẽ mở mắt, ánh nhìn về phía bàn tay nhỏ nhắn thon dài đang nắm lấy cánh tay cô, con ngươi bỗng chốc đen kịt, Khương Tình cúi đầu nhẹ giọng, thanh âm lành lạnh không có chút độ ấm:
Tại sao không thể về nhà tôi?
Hạ Nhi giận quá liền cười:
Tại sao tôi lại phải về nhà chị?
Khương Tình môi lại cong lên một nụ cười ôn nhuận, giọng nói dịu dàng mang ý vị khó hiểu:
Thế em muốn về nhà An Tranh sao?
Hạ Nhi nghe thấy liền nhíu mày, cô nhìn vào mắt Khương Tình, quan sát kĩ khuôn mặt bình tĩnh, vô cùng trầm ổn đó, giọng chắc chắn, nói:
Khương Tình! Chị say. Đúng chứ? tuy là một câu hỏi nhưng giọng điệu lại khẳng định.
Tia thanh tỉnh trong mắt Khương Tình bỗng chốc rút đi một chút, lộ ra giương mặt nhiễm một chút sắc hồng nhuận vô cùng quyến rũ. Khương Tình khàn giọng nói:
Tôi không say! Giọng điệu thấp đến không thể thấp hơn.
Hạ Nhi nghe thấy liền cười, cô cười đến kinh tâm động phách, có chút không nhịn được liền ôm bụng.
Khương Tình nhàn nhạt nhìn Hạ Nhi, ánh mắt bỗng tối lại, ẩn ẩn tức giận, nói:
Em với An Tranh là thế nào?
Hạ Nhi ngừng cười, nhớ đến An Tranh liền hơi bất đắc dĩ nói:
Chỉ là hồi nhỏ từng chơi chung thôi. rồi quay đầu nhìn về phía Khương Tình nói Chị không thể đưa tôi về nhà chị.
Khương Tình nghe Hạ Nhi nói vậy, môi cong lên nụ cười ôn nhu trầm thấp, nói:
Vậy em muốn ở đây sao?
Hạ Nhi khó hiểu nghiêng đầu, ánh mắt hổ phách có chút sương mù bao phủ vì tàn dư của rượu:
Ý chị là..
Khương Tinh liền tiến tới, nghiêng đầu chuẩn xác đặt môi mình lên môi Hạ Nhi, tay đồng thời vươn lên kéo màn che trong xe xuống.
Ánh mắt Hạ Nhi vô cùng kinh hãi. Mùi rượu lan toả trong miệng khiến Hạ Nhi đầu óc hỗn loạn, choáng váng ngã về phía sau, Khương Tình liền đưa tay nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn mỏng manh của Hạ Nhi, kéo cô tiến sát về phía mình, thân thể Hạ Nhi mềm mại không xương, ấm áp đến nỗi khiến Khương Tình vô cũng hài lòng, ánh mắt hiện lên ý cười, khẽ cạy mở khoang miệng Hạ Nhi ra, thành công cho lưỡi vào trong càn quấy.
Hạ Nhi mở to mắt, muốn phản kháng thì tay còn lại của Khương Tình liền giữ chặt sau gáy cô, Khương Tình dùng lực siết lấy eo, Hạ Nhi kinh hoảng vươn hai tay đè lên tay Khương Tình, muốn tạo khoảng cách giữa hai người.
Khương Tình siết càng chặt, một tay nhấc Hạ Nhi, xoay người ôm Hạ Nhi để cô ngồi lên đùi mình, tư thế hai người ngay lập tức thay đổi, gò má Hạ Nhi nóng bừng, sắc mặt hồng nhuận ướt át.
Khương Tình hôn càng lúc càng sâu hơn, lưỡi cô đảo trong khoang miệng Hạ Nhi, nhấm nháp từng vị ngọt ngào trong đó, không ngừng trêu ghẹo đầu lưỡi Hạ Nhi, khẽ mút mát làm âm thanh kiều mị xấu hổ liên tục vang lên.
Dì An Nhã Hiên quen biết với nhà Hạ Nhi sao? An Tranh, cậu có điều gì đang giấu bọn tớ phải không?
An Tranh không trả lời, khẽ lấy tay xoa xoa mi tâm ngồi xuống.
Khương Tình một đường ôm Hạ Nhi tiến về phía cổng, trước bao ánh mắt tò mò và kinh diễm nhìn chằm chằm lấy cô, khẽ liếc mắt về phía quản lý quán bar theo sau, lạnh giọng nói:
Đem xe của tôi tới đây.
Quản lý nhìn sắc mặt cô khẽ đáp vâng, liền quay đầu cho người đi lấy.
Hạ Nhi ngẩng đầu nói:
Chị vừa uống rượu, lại còn muốn lái xe?
Khương Tình quay đầu nhìn Hạ Nhi, ánh mắt sâu thẳm đột nhiên hiện lên tia ẩn nhẫn, màu mắt vốn nâu sẫm đã biến thành màu đen tuyền kì lạ. Khương Tình nhàn nhạt nói:
Em thấy tôi say sao?
Hạ Nhi hướng mắt về phía Khương Tình, cô nói giọng điệu không chắc lắm:
Chị có lẽ là say rồi, tôi cảm nhận được.
Khương Tình nhìn Hạ Nhi, ánh mắt tĩnh lặng, khoé môi liền cong lên, nhẹ giọng nói:
Tôi có chừng mực, yên tâm.
Hạ Nhi nhìn xung quanh mọi người đang nhìn mình, cô ngước mắt nói:
Chị bỏ tôi xuống được không?
Khương Tình làm như không nghe thấy, một chiếc Mercedes Maybach chầm chậm đi tới, cửa xe mở ra, người đàn ông trung niên mặc một bộ vest đen lịch lãm bước xuống xe, từng bước hướng về phía Khương Tình, đưa tay trước ngực rồi cúi người nói:
Thưa tiểu thư!
Khương Tình không đáp lời, ôm Hạ Nhi từng bước chậm rãi tiến về cửa xe phía sau. Người đàn ông đó liền bước nhanh tới mở cửa cho Khương Tình, cô khẽ đặt Hạ Nhi, đóng cửa lại rồi nói với người đàn ông đó:
Lái xe đi
Người đàn ông liền cung kính đáp: Vâng! Thưa tiểu thư! Nói xong liền hướng về phía cửa trước.
Khương Tình vòng qua bên cửa xe sau đối diện, cô mở cửa rồi nghiêng người đi vào, thấy Hạ Nhi đang nhìn cô chằm chằm liền cười cười nói:
Em lo lắng cái gì? Tôi tất nhiên sẽ không điều khiển xe trong tình trạng này rồi.
Hạ Nhi liền nhẹ nhõm thở dài, rồi như chợt nhớ ra chưa nói ra địa chỉ nhà cô, vừa định hướng tài xế nói, Khương Tình đã lạnh lùng ngắt lời:
Về Khương Gia!
Tài xế liền vâng một tiếng rồi lái xe đi.
Hạ Nhi trợn tròn mắt.
Cô khiếp sợ, thanh âm mang theo hốt hoảng nói:
Chị nói gì vậy? Sao lại về nhà chị chứ?
Khương Tình không đáp, đôi mắt khẽ nhắm lại dưỡng thần, ngồi rất an tĩnh, tiếng hít thở đều đều, trong xe không khí đột nhiên rất yên tĩnh.
Hạ Nhi mất kiên nhẫn liền kéo cánh tay Khương Tình, giận dữ:
Tôi đang hỏi chị.
Khương Tình khẽ mở mắt, ánh nhìn về phía bàn tay nhỏ nhắn thon dài đang nắm lấy cánh tay cô, con ngươi bỗng chốc đen kịt, Khương Tình cúi đầu nhẹ giọng, thanh âm lành lạnh không có chút độ ấm:
Tại sao không thể về nhà tôi?
Hạ Nhi giận quá liền cười:
Tại sao tôi lại phải về nhà chị?
Khương Tình môi lại cong lên một nụ cười ôn nhuận, giọng nói dịu dàng mang ý vị khó hiểu:
Thế em muốn về nhà An Tranh sao?
Hạ Nhi nghe thấy liền nhíu mày, cô nhìn vào mắt Khương Tình, quan sát kĩ khuôn mặt bình tĩnh, vô cùng trầm ổn đó, giọng chắc chắn, nói:
Khương Tình! Chị say. Đúng chứ? tuy là một câu hỏi nhưng giọng điệu lại khẳng định.
Tia thanh tỉnh trong mắt Khương Tình bỗng chốc rút đi một chút, lộ ra giương mặt nhiễm một chút sắc hồng nhuận vô cùng quyến rũ. Khương Tình khàn giọng nói:
Tôi không say! Giọng điệu thấp đến không thể thấp hơn.
Hạ Nhi nghe thấy liền cười, cô cười đến kinh tâm động phách, có chút không nhịn được liền ôm bụng.
Khương Tình nhàn nhạt nhìn Hạ Nhi, ánh mắt bỗng tối lại, ẩn ẩn tức giận, nói:
Em với An Tranh là thế nào?
Hạ Nhi ngừng cười, nhớ đến An Tranh liền hơi bất đắc dĩ nói:
Chỉ là hồi nhỏ từng chơi chung thôi. rồi quay đầu nhìn về phía Khương Tình nói Chị không thể đưa tôi về nhà chị.
Khương Tình nghe Hạ Nhi nói vậy, môi cong lên nụ cười ôn nhu trầm thấp, nói:
Vậy em muốn ở đây sao?
Hạ Nhi khó hiểu nghiêng đầu, ánh mắt hổ phách có chút sương mù bao phủ vì tàn dư của rượu:
Ý chị là..
Khương Tinh liền tiến tới, nghiêng đầu chuẩn xác đặt môi mình lên môi Hạ Nhi, tay đồng thời vươn lên kéo màn che trong xe xuống.
Ánh mắt Hạ Nhi vô cùng kinh hãi. Mùi rượu lan toả trong miệng khiến Hạ Nhi đầu óc hỗn loạn, choáng váng ngã về phía sau, Khương Tình liền đưa tay nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn mỏng manh của Hạ Nhi, kéo cô tiến sát về phía mình, thân thể Hạ Nhi mềm mại không xương, ấm áp đến nỗi khiến Khương Tình vô cũng hài lòng, ánh mắt hiện lên ý cười, khẽ cạy mở khoang miệng Hạ Nhi ra, thành công cho lưỡi vào trong càn quấy.
Hạ Nhi mở to mắt, muốn phản kháng thì tay còn lại của Khương Tình liền giữ chặt sau gáy cô, Khương Tình dùng lực siết lấy eo, Hạ Nhi kinh hoảng vươn hai tay đè lên tay Khương Tình, muốn tạo khoảng cách giữa hai người.
Khương Tình siết càng chặt, một tay nhấc Hạ Nhi, xoay người ôm Hạ Nhi để cô ngồi lên đùi mình, tư thế hai người ngay lập tức thay đổi, gò má Hạ Nhi nóng bừng, sắc mặt hồng nhuận ướt át.
Khương Tình hôn càng lúc càng sâu hơn, lưỡi cô đảo trong khoang miệng Hạ Nhi, nhấm nháp từng vị ngọt ngào trong đó, không ngừng trêu ghẹo đầu lưỡi Hạ Nhi, khẽ mút mát làm âm thanh kiều mị xấu hổ liên tục vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.