Chương 12
Hạ Vũ
13/01/2024
Buổi chiều, cả nhóm đều đi tới ngoại ô nơi chụp hình và phỏng vấn ngày hôm nay. Do Thiền Mộng có lái xe đến nên Cảnh Nghiên đi cùng xe với cô ấy và trên xe còn có thêm hai nhân viên khác.
Trên suốt đường đi cả bốn người trò chuyện khá vui vẻ nên rất nhanh cũng đã đến ngoại ô. Cảnh Nghiên mở cửa xe bước xuống thấy mọi người đã chuẩn bị xong tất cả, trang trí theo yêu cầu mà bên người được phỏng vấn đưa ra.
Cô thấy người đó cũng đã đến đang ngồi trên ghế xem điện thoại. Cô cùng với Thiền Mộng đi tới chào hỏi: "Xin chào cô Hoách, chúng tôi ở bên tòa soạn W.S. Không biết cô Hoách muốn phỏng vấn trước hay là chụp hình trước?"
Cô Hoách nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn bọn cô, nói: "Vẫn là phỏng vấn trước đi, chụp hình thì để sau."
Cô nghe vậy thì quay sang nhìn Thiền Mộng đang đứng bên cạnh: "Vậy chỗ này giao cho cậu, mình qua kia chuẩn bị chỗ chụp hình trước đây."
Thiền Mộng nghe vậy thì đưa tay làm dấu ok với cô: "Được rồi, ở đây cứ giao cho mình."
Cô gật đầu nhìn cô ấy rồi nói: "Vậy cô Hoách, ở đây cô cứ phỏng vấn. Tôi đi qua kia xem chỗ chụp ảnh như nào rồi."
"Được rồi, cô cứ đi đi."
Cô vẫy tay tạm biệt với Thiền Mộng rồi chạy đến chỗ mọi người giúp họ trang trí một tay. Thiền Mộng kéo ghế ngồi xuống nhìn cô Hoách hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu được chứ?"
Cô Hoách gật đầu: "Tất nhiên là được."
Phỏng vấn kéo dài nửa tiếng, lúc phỏng vấn xong thì phần trang trí chỗ chụp hình cũng đã hoàn thiện. Thiền Mộng và cô Hoách cùng đi tới chỗ cô đang đứng. Cô nhìn họ rồi cười hỏi: "Phỏng vấn xong rồi sao?"
Thiền Mộng gật đầu: "Đúng vậy, chỗ cậu thì sao?"
"Đã làm xong hết rồi. Cô Hoách nhìn xem cách trang trí như này có hợp với ý muốn của cô không?"
Cô Hoách quay sang nhìn sau đó gật đầu: "Tôi thấy mọi thứ đều ổn cả rồi."
Cảnh Nghiên nghe vậy thì nói: "Vậy bây giờ chúng ta sang đó chụp hình thôi, được chứ?"
Cô Hoách nghe thế thì cũng đồng ý: "Tất nhiên là được rồi."
Cô quay sang nhìn Thiền Mộng đứng bên cạnh: "Vậy cậu ở đây đợi mình, mình chụp xong sẽ tìm cậu ngay."
Thiền Mộng nhìn cô cười nói: "Được rồi, cậu cứ lo làm công việc của mình đi. Mình ở đây đợi cậu."
Cô vẫy tay tạm biệt rồi cầm lấy máy ảnh chạy vào. Thiền Mộng nhìn bóng dáng cô đang bắt đầu làm việc thì bật cười lắc đầu rồi đi tìm băng ghế ngồi xuống xem lại những câu phỏng vấn nãy giờ.
Lúc Cảnh Nghiên chụp hình xong thì cũng đã hơn một tiếng sau. Cô cho cô Hoách xem ảnh rồi hỏi: "Cô Hoách thấy thế nào? Mấy tấm ảnh này tôi chụp được chứ?"
Cô Hoách xem những tấm ảnh được chụp, gật đầu hài lòng: "Quả nhiên là nhiếp ảnh gia nổi tiếng có khác, những tấm ảnh cô chụp tôi rất hài lòng. Cô lựa mấy tấm để làm bài phỏng vấn còn lại gửi cho tôi."
"Dạ được, tôi sẽ sớm gửi những tấm ảnh này cho cô Hoách sau khi được chỉnh sửa xong và cũng sẽ báo cho cô tấm ảnh nào được đăng lên phỏng vấn."
Cô Hoách nghe thế cũng không có ý gì: "Được rồi, vậy tôi về trước đây. Tối nay tôi có hẹn nên phải về sớm chuẩn bị."
Cô mỉm cười, nói: "Vậy cô Hoách đi thong thả. Tôi sẽ gửi ảnh cho cô sau."
Sau khi tiễn cô Hoách rời đi xong, cô quay lại chỗ cũ định tìm Thiền Mộng nhưng khi đến lại không thấy bóng dáng cô ấy đâu trong khi xấp tài liệu phỏng vấn thì vẫn ở đây. Cô quay sang hỏi nhân viên nữ đang thu dọn đồ bên cạnh: "Em có biết chị Thiền Mộng đi đâu rồi không?"
Nhân viên nữ đó nghe cô hỏi thế thì lắc đầu: "Em không biết nữa chị. Hình như lúc nãy em nghe thấy có người nói là có người tìm chị ấy nên chị ấy ra ngoài đó gặp rồi."
"Thế ai là người chuyển lời đến cho cô ấy?". ngôn tình hài
Nhân viên nữ đó chỉ sang nhân viên nữ khác đang ngồi thu dọn: "Là cô ấy đó chị Cảnh Nghiên."
"Được rồi, cảm ơn em."
Cô đi tới chỗ nhân viên nữ đó, vỗ vai khiến cô ấy ngẩng đầu lên thắc mắc nhìn cô. Cô nhìn cô ấy hỏi: "Nãy em nói có người tìm Thiền Mộng. Vậy người đó là nam hay nữ thế em?"
Nhân viên nữ nghe cô hỏi vậy thì cố gắng nhớ lại, sau đó nói: "Người đó là nam, đội một chiếc mũ lưỡi trai nên em không nhìn rõ mặt, chỉ thấy chỗ cằm của anh ta có một vết ruồi. Thân hình anh ta cũng không cao lớn lắm."
Cô nghe xong thì trong lòng lo lắng, không phải người đó là Lương Hào đấy chứ. Bởi vì anh ta cũng có một nốt ruồi ở dưới cằm. Cô mở túi xách lấy điện thoại ra rồi nhấn số gọi cho Thiền Mộng nhưng bên đó không hề bắt máy. Cô gọi nhiều cuộc cũng không được, cô cau mày nhìn nhân viên nữ ở bên cạnh: "Em đem đồ của Thiền Mộng ra xe trước hộ chị được không? Chị đi tìm cô ấy một lát."
Nhân viên nữ đó thấy vẻ mặt cô khá căng thẳng nên trong lòng cũng lo lắng, cô ấy gật đầu: "Dạ được, chị cứ để em. Chị cứ đi tìm chị ấy đi."
Cô nghe vậy thì gật đầu: "Vậy chị cảm ơn em trước. Chị đi tìm cô ấy đây."
Nói rồi cô đứng dậy nhanh chóng chạy đi tìm, nhân viên nữ đó cũng nhanh chóng ngồi dậy đi tới thu dọn đồ của Thiền Mộng rồi mang ra xe cho cô ấy.
Cảnh Nghiên đi tìm xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thiền Mộng đâu. Trong lòng cô càng ngày càng lo lắng hơn, sợ rằng Lương Hào sẽ làm gì cô ấy. Cô nhấn số gọi lần nữa nhưng lần này máy của cô ấy lại khóa làm cho cô không gọi được. Cô vẫn tiếp tục đi tìm, trong lòng thầm mong cô ấy không sao.
Ở một chỗ khác của ngoại ô, bên trong căn phòng tối đã bị bỏ hoang. Thiền Mộng bị trói hai tay ra sau, mắt thì bị đeo một miếng vải đen, trên miệng thì bị dán băng keo khiến cô ấy không nhìn thấy gì cũng không thể nói được.
Lương Hào ngồi đối diện nhìn cô sau đó cầm lấy điếu thuốc lên để lên miệng, cầm lấy hộp quẹt lên châm điếu thuốc sau đó rít một hơi. Anh ta nhìn cô rồi nói: "Thiền Mộng, anh biết gia đình em rất khá giả, có tiền. Em đưa cho anh số tiền để anh đi ra nước ngoài đi, anh sẽ thả em ra. Thật sự anh không muốn em làm vậy đâu. Em chỉ cần chuyển cho anh ba trăm triệu, anh sẽ thả em ra."
Cô đang ngồi ở một góc, cơ thể run rẩy vì lo sợ. Nghe yêu cầu này của anh thì cô nhanh chóng lắc đầu phát ra tiếng ưm ưm không thể nói được. Anh nhíu mày đi tới tháo miếng băng keo đang dán trên miệng cô ra.
Lúc này cô lấy lại hơi thở rồi nói: "Ba trăm triệu là số tiền rất lớn, tôi không có để chuyển cho anh."
Anh ngồi xổm xuống đối diện cô, nhíu mày: "Em đừng có nói dối anh, gia đình em có tiền. Ba trăm triệu đối với em chắc chắn sẽ có."
"Nhưng đó là số tiền của ba mẹ tôi, tôi sẽ không dùng số tiền đó của họ gửi cho anh. Còn tôi, tôi không có đủ số tiền đó để đưa cho anh."
Anh nghe vậy thì chân mày càng nhíu chặt lại, anh giơ tay lên tát cô một cái khiến cô la lên vì đau. Anh đứng dậy nhìn cô: "Anh cho em thời gian suy nghĩ, trong vòng một tiếng. Nếu như em không đồng ý thì em sẽ không toàn mạng rời khỏi đây."
Nói rồi anh mở cửa đi ra ngoài, cánh cửa đóng lại. Bên trong căn phòng tối bây giờ chỉ có một mình cô, nước mắt cô không kiềm chế được mà chảy xuống lăn dài trên gò má. Cô không kiềm được mà khóc nấc lên: "Cảnh...Nghiên, cậu đến cứu...mình với."
Thệ Vĩ chở Từ Vũ và Bàng Nhuệ tới ngoại ô để rước Cảnh Nghiên. Tới nơi, họ ngồi trong xe đợi hơn mười lăm phút nhưng vẫn không thấy người đâu. Từ Vũ giơ tay xem đồng hồ thì đã thấy trễ so với thời gian cô hẹn.
Anh mở cửa bước xuống xe, Bàng Nhuệ cũng theo sau. Anh nhìn thấy ở xa có một vài người đang đứng, đến gần thì thấy họ hình như là tòa soạn của W.S, đồng nghiệp của cô. Anh bước tới, hỏi: "Xin chào, không biết mọi người có biết Cảnh Nghiên không?"
Mọi người nghe thấy giọng anh hỏi thì quay lại sang nhìn, sau đó một nhân viên nữ lên tiếng trả lời: "À có, bọn em đều quen với chị Cảnh Nghiên. Chị ấy là nhiếp ảnh gia giỏi của tòa soạn, ai cũng biết tới chị ấy cả."
Anh nghe vậy thì hỏi tiếp: "Vậy cô có biết Cảnh Nghiên hiện tại đang ở đâu không?"
Nhân viên nữ đó nghe vậy thì lắc đầu: "Tôi không biết, chị ấy chỉ bảo là đi tìm chị Thiền Mộng nhưng mà bọn em đứng đợi nãy giờ cũng không thấy họ đâu."
Nhân viên đứng bên cạnh nói: "Lúc nãy cũng có một người đến tìm chị Thiền Mộng, chị ấy ra gặp xong sau đó không thấy đâu. Chị Cảnh Nghiên gọi không được nên đã sốt ruột đi tìm."
" Được rồi, tôi cảm ơn."
Anh cùng với Bàng Nhuệ đi sang chỗ khác đứng, anh đút tay vào túi hỏi: "Cậu có biết đến người tên Lương Hào không?"
Bàng Nhuệ nghe vậy thì suy nghĩ một lúc sau đó nói: "Có phải là người mới bị phá sản công ty gần đây và mang trong người khá nhiều nợ không?"
Anh gật đầu: "Đúng vậy. Lúc nãy tôi mới nhớ ra, Lương Hào là bạn trai cũ của Thiền Mộng. Hôm trước cậu ta đến trước tòa soạn làm khó dễ cô ta, Cảnh Nghiên vừa lúc có mặt ở đó nên đi tới can ngăn. Tối về cô ấy kể cho tôi nghe nhưng tôi chỉ thấy tên này quen quen nhưng lại không nhớ ra là nghe ở đâu. Lúc nãy tôi đã nhớ ra."
Bàng Nhuệ nghe vậy thì chân mày nhíu lại: "Thế thì không phải cô gái tên Thiền Mộng đó đang gặp nguy hiểm sao?"
Anh nhìn anh ấy gật đầu: "Đúng vậy, nên chúng ta nhanh chóng đi tìm cô ấy đi. Kêu Thệ Vĩ tìm phụ, sớm tìm ra họ càng sớm càng tốt."
"Được."
Bàng Nhuệ thì đi tới kêu Thệ Vĩ chạy đi tìm phụ. Sau đó cả ba cùng nhau đi xung quanh tìm hai người họ. Bây giờ trời cũng đã sắp tối nếu để tối xuống thì sẽ khó mà tìm thấy được người, như vậy sẽ nguy hiểm hơn. Họ biết được như vậy nên càng gấp rút cố gắng tìm ra được hai cô gái càng sớm càng tốt.
Trên suốt đường đi cả bốn người trò chuyện khá vui vẻ nên rất nhanh cũng đã đến ngoại ô. Cảnh Nghiên mở cửa xe bước xuống thấy mọi người đã chuẩn bị xong tất cả, trang trí theo yêu cầu mà bên người được phỏng vấn đưa ra.
Cô thấy người đó cũng đã đến đang ngồi trên ghế xem điện thoại. Cô cùng với Thiền Mộng đi tới chào hỏi: "Xin chào cô Hoách, chúng tôi ở bên tòa soạn W.S. Không biết cô Hoách muốn phỏng vấn trước hay là chụp hình trước?"
Cô Hoách nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn bọn cô, nói: "Vẫn là phỏng vấn trước đi, chụp hình thì để sau."
Cô nghe vậy thì quay sang nhìn Thiền Mộng đang đứng bên cạnh: "Vậy chỗ này giao cho cậu, mình qua kia chuẩn bị chỗ chụp hình trước đây."
Thiền Mộng nghe vậy thì đưa tay làm dấu ok với cô: "Được rồi, ở đây cứ giao cho mình."
Cô gật đầu nhìn cô ấy rồi nói: "Vậy cô Hoách, ở đây cô cứ phỏng vấn. Tôi đi qua kia xem chỗ chụp ảnh như nào rồi."
"Được rồi, cô cứ đi đi."
Cô vẫy tay tạm biệt với Thiền Mộng rồi chạy đến chỗ mọi người giúp họ trang trí một tay. Thiền Mộng kéo ghế ngồi xuống nhìn cô Hoách hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu được chứ?"
Cô Hoách gật đầu: "Tất nhiên là được."
Phỏng vấn kéo dài nửa tiếng, lúc phỏng vấn xong thì phần trang trí chỗ chụp hình cũng đã hoàn thiện. Thiền Mộng và cô Hoách cùng đi tới chỗ cô đang đứng. Cô nhìn họ rồi cười hỏi: "Phỏng vấn xong rồi sao?"
Thiền Mộng gật đầu: "Đúng vậy, chỗ cậu thì sao?"
"Đã làm xong hết rồi. Cô Hoách nhìn xem cách trang trí như này có hợp với ý muốn của cô không?"
Cô Hoách quay sang nhìn sau đó gật đầu: "Tôi thấy mọi thứ đều ổn cả rồi."
Cảnh Nghiên nghe vậy thì nói: "Vậy bây giờ chúng ta sang đó chụp hình thôi, được chứ?"
Cô Hoách nghe thế thì cũng đồng ý: "Tất nhiên là được rồi."
Cô quay sang nhìn Thiền Mộng đứng bên cạnh: "Vậy cậu ở đây đợi mình, mình chụp xong sẽ tìm cậu ngay."
Thiền Mộng nhìn cô cười nói: "Được rồi, cậu cứ lo làm công việc của mình đi. Mình ở đây đợi cậu."
Cô vẫy tay tạm biệt rồi cầm lấy máy ảnh chạy vào. Thiền Mộng nhìn bóng dáng cô đang bắt đầu làm việc thì bật cười lắc đầu rồi đi tìm băng ghế ngồi xuống xem lại những câu phỏng vấn nãy giờ.
Lúc Cảnh Nghiên chụp hình xong thì cũng đã hơn một tiếng sau. Cô cho cô Hoách xem ảnh rồi hỏi: "Cô Hoách thấy thế nào? Mấy tấm ảnh này tôi chụp được chứ?"
Cô Hoách xem những tấm ảnh được chụp, gật đầu hài lòng: "Quả nhiên là nhiếp ảnh gia nổi tiếng có khác, những tấm ảnh cô chụp tôi rất hài lòng. Cô lựa mấy tấm để làm bài phỏng vấn còn lại gửi cho tôi."
"Dạ được, tôi sẽ sớm gửi những tấm ảnh này cho cô Hoách sau khi được chỉnh sửa xong và cũng sẽ báo cho cô tấm ảnh nào được đăng lên phỏng vấn."
Cô Hoách nghe thế cũng không có ý gì: "Được rồi, vậy tôi về trước đây. Tối nay tôi có hẹn nên phải về sớm chuẩn bị."
Cô mỉm cười, nói: "Vậy cô Hoách đi thong thả. Tôi sẽ gửi ảnh cho cô sau."
Sau khi tiễn cô Hoách rời đi xong, cô quay lại chỗ cũ định tìm Thiền Mộng nhưng khi đến lại không thấy bóng dáng cô ấy đâu trong khi xấp tài liệu phỏng vấn thì vẫn ở đây. Cô quay sang hỏi nhân viên nữ đang thu dọn đồ bên cạnh: "Em có biết chị Thiền Mộng đi đâu rồi không?"
Nhân viên nữ đó nghe cô hỏi thế thì lắc đầu: "Em không biết nữa chị. Hình như lúc nãy em nghe thấy có người nói là có người tìm chị ấy nên chị ấy ra ngoài đó gặp rồi."
"Thế ai là người chuyển lời đến cho cô ấy?". ngôn tình hài
Nhân viên nữ đó chỉ sang nhân viên nữ khác đang ngồi thu dọn: "Là cô ấy đó chị Cảnh Nghiên."
"Được rồi, cảm ơn em."
Cô đi tới chỗ nhân viên nữ đó, vỗ vai khiến cô ấy ngẩng đầu lên thắc mắc nhìn cô. Cô nhìn cô ấy hỏi: "Nãy em nói có người tìm Thiền Mộng. Vậy người đó là nam hay nữ thế em?"
Nhân viên nữ nghe cô hỏi vậy thì cố gắng nhớ lại, sau đó nói: "Người đó là nam, đội một chiếc mũ lưỡi trai nên em không nhìn rõ mặt, chỉ thấy chỗ cằm của anh ta có một vết ruồi. Thân hình anh ta cũng không cao lớn lắm."
Cô nghe xong thì trong lòng lo lắng, không phải người đó là Lương Hào đấy chứ. Bởi vì anh ta cũng có một nốt ruồi ở dưới cằm. Cô mở túi xách lấy điện thoại ra rồi nhấn số gọi cho Thiền Mộng nhưng bên đó không hề bắt máy. Cô gọi nhiều cuộc cũng không được, cô cau mày nhìn nhân viên nữ ở bên cạnh: "Em đem đồ của Thiền Mộng ra xe trước hộ chị được không? Chị đi tìm cô ấy một lát."
Nhân viên nữ đó thấy vẻ mặt cô khá căng thẳng nên trong lòng cũng lo lắng, cô ấy gật đầu: "Dạ được, chị cứ để em. Chị cứ đi tìm chị ấy đi."
Cô nghe vậy thì gật đầu: "Vậy chị cảm ơn em trước. Chị đi tìm cô ấy đây."
Nói rồi cô đứng dậy nhanh chóng chạy đi tìm, nhân viên nữ đó cũng nhanh chóng ngồi dậy đi tới thu dọn đồ của Thiền Mộng rồi mang ra xe cho cô ấy.
Cảnh Nghiên đi tìm xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thiền Mộng đâu. Trong lòng cô càng ngày càng lo lắng hơn, sợ rằng Lương Hào sẽ làm gì cô ấy. Cô nhấn số gọi lần nữa nhưng lần này máy của cô ấy lại khóa làm cho cô không gọi được. Cô vẫn tiếp tục đi tìm, trong lòng thầm mong cô ấy không sao.
Ở một chỗ khác của ngoại ô, bên trong căn phòng tối đã bị bỏ hoang. Thiền Mộng bị trói hai tay ra sau, mắt thì bị đeo một miếng vải đen, trên miệng thì bị dán băng keo khiến cô ấy không nhìn thấy gì cũng không thể nói được.
Lương Hào ngồi đối diện nhìn cô sau đó cầm lấy điếu thuốc lên để lên miệng, cầm lấy hộp quẹt lên châm điếu thuốc sau đó rít một hơi. Anh ta nhìn cô rồi nói: "Thiền Mộng, anh biết gia đình em rất khá giả, có tiền. Em đưa cho anh số tiền để anh đi ra nước ngoài đi, anh sẽ thả em ra. Thật sự anh không muốn em làm vậy đâu. Em chỉ cần chuyển cho anh ba trăm triệu, anh sẽ thả em ra."
Cô đang ngồi ở một góc, cơ thể run rẩy vì lo sợ. Nghe yêu cầu này của anh thì cô nhanh chóng lắc đầu phát ra tiếng ưm ưm không thể nói được. Anh nhíu mày đi tới tháo miếng băng keo đang dán trên miệng cô ra.
Lúc này cô lấy lại hơi thở rồi nói: "Ba trăm triệu là số tiền rất lớn, tôi không có để chuyển cho anh."
Anh ngồi xổm xuống đối diện cô, nhíu mày: "Em đừng có nói dối anh, gia đình em có tiền. Ba trăm triệu đối với em chắc chắn sẽ có."
"Nhưng đó là số tiền của ba mẹ tôi, tôi sẽ không dùng số tiền đó của họ gửi cho anh. Còn tôi, tôi không có đủ số tiền đó để đưa cho anh."
Anh nghe vậy thì chân mày càng nhíu chặt lại, anh giơ tay lên tát cô một cái khiến cô la lên vì đau. Anh đứng dậy nhìn cô: "Anh cho em thời gian suy nghĩ, trong vòng một tiếng. Nếu như em không đồng ý thì em sẽ không toàn mạng rời khỏi đây."
Nói rồi anh mở cửa đi ra ngoài, cánh cửa đóng lại. Bên trong căn phòng tối bây giờ chỉ có một mình cô, nước mắt cô không kiềm chế được mà chảy xuống lăn dài trên gò má. Cô không kiềm được mà khóc nấc lên: "Cảnh...Nghiên, cậu đến cứu...mình với."
Thệ Vĩ chở Từ Vũ và Bàng Nhuệ tới ngoại ô để rước Cảnh Nghiên. Tới nơi, họ ngồi trong xe đợi hơn mười lăm phút nhưng vẫn không thấy người đâu. Từ Vũ giơ tay xem đồng hồ thì đã thấy trễ so với thời gian cô hẹn.
Anh mở cửa bước xuống xe, Bàng Nhuệ cũng theo sau. Anh nhìn thấy ở xa có một vài người đang đứng, đến gần thì thấy họ hình như là tòa soạn của W.S, đồng nghiệp của cô. Anh bước tới, hỏi: "Xin chào, không biết mọi người có biết Cảnh Nghiên không?"
Mọi người nghe thấy giọng anh hỏi thì quay lại sang nhìn, sau đó một nhân viên nữ lên tiếng trả lời: "À có, bọn em đều quen với chị Cảnh Nghiên. Chị ấy là nhiếp ảnh gia giỏi của tòa soạn, ai cũng biết tới chị ấy cả."
Anh nghe vậy thì hỏi tiếp: "Vậy cô có biết Cảnh Nghiên hiện tại đang ở đâu không?"
Nhân viên nữ đó nghe vậy thì lắc đầu: "Tôi không biết, chị ấy chỉ bảo là đi tìm chị Thiền Mộng nhưng mà bọn em đứng đợi nãy giờ cũng không thấy họ đâu."
Nhân viên đứng bên cạnh nói: "Lúc nãy cũng có một người đến tìm chị Thiền Mộng, chị ấy ra gặp xong sau đó không thấy đâu. Chị Cảnh Nghiên gọi không được nên đã sốt ruột đi tìm."
" Được rồi, tôi cảm ơn."
Anh cùng với Bàng Nhuệ đi sang chỗ khác đứng, anh đút tay vào túi hỏi: "Cậu có biết đến người tên Lương Hào không?"
Bàng Nhuệ nghe vậy thì suy nghĩ một lúc sau đó nói: "Có phải là người mới bị phá sản công ty gần đây và mang trong người khá nhiều nợ không?"
Anh gật đầu: "Đúng vậy. Lúc nãy tôi mới nhớ ra, Lương Hào là bạn trai cũ của Thiền Mộng. Hôm trước cậu ta đến trước tòa soạn làm khó dễ cô ta, Cảnh Nghiên vừa lúc có mặt ở đó nên đi tới can ngăn. Tối về cô ấy kể cho tôi nghe nhưng tôi chỉ thấy tên này quen quen nhưng lại không nhớ ra là nghe ở đâu. Lúc nãy tôi đã nhớ ra."
Bàng Nhuệ nghe vậy thì chân mày nhíu lại: "Thế thì không phải cô gái tên Thiền Mộng đó đang gặp nguy hiểm sao?"
Anh nhìn anh ấy gật đầu: "Đúng vậy, nên chúng ta nhanh chóng đi tìm cô ấy đi. Kêu Thệ Vĩ tìm phụ, sớm tìm ra họ càng sớm càng tốt."
"Được."
Bàng Nhuệ thì đi tới kêu Thệ Vĩ chạy đi tìm phụ. Sau đó cả ba cùng nhau đi xung quanh tìm hai người họ. Bây giờ trời cũng đã sắp tối nếu để tối xuống thì sẽ khó mà tìm thấy được người, như vậy sẽ nguy hiểm hơn. Họ biết được như vậy nên càng gấp rút cố gắng tìm ra được hai cô gái càng sớm càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.