Chương 28
Hạ Vũ
13/01/2024
Ngày hôm sau cũng là cuối tuần nên Cảnh Nghiên thức dậy muộn một chút. Lúc cô thức dậy, đưa tay cầm lấy đồng hồ lên xem thì đã hơn 8 giờ sáng. Cô ngồi dậy bước xuống giường, vươn vai vài cái cho tỉnh ngủ rồi đi tới kéo rèm mở cửa sổ ra hít thở bầu không khí trong lành. Cô cúi xuống thì thấy Mặc Kha đang tưới nước cho mấy cái cây ở dưới vườn, vẻ mặt vui vẻ.
Cô xoay người đi vào bên trong, mở tủ quần áo rồi lấy bộ đồ đơn giản đi vào bên trong phòng tắm mở nước. Lát sau cô từ trong phòng tắm bước ra, trên người cũng đã thay sang bộ đồ khác. Cô cầm lấy điện thoại đang đặt trên giường rồi mở cửa phòng đi xuống dưới nhà.
Lúc cô xuống dưới nhà thì chỉ thấy vài người giúp việc đang dọn dẹp, họ thấy cô thì đều cúi đầu chào rồi tiếp tục làm công việc. Mặc Kha lúc này đi vào, thấy cô đang đi xuống thì cười chào hỏi: “Cô Nghiên thức dậy rồi sao. Cô ngồi đợi tôi một chút, tôi đem đồ ăn lên ngay.”
“Làm phiền chú rồi.” Cô nói rồi đi tới kéo ghế ngồi xuống. Mặc Kha cũng rất nhanh đem đồ ăn sáng đặt lên bàn cho cô rồi đi vào phòng bếp, chừa không gian lại cho cô. Cô cầm đũa gắp bánh bao lên ăn, vị ngọt của nhân thịt lan tỏa trong miệng cô.
Ăn xong thì cô về phòng sửa soạn rồi cầm túi xách có đựng máy ảnh đi ra ngoài. Hôm nay cô có hẹn với Phán Nhu đi chụp ảnh phong cảnh sẵn tiện đến nhà sách mua đồ. Cô đi đến chỗ mà hôm qua Phán Nhu để cô xuống xe, từ xa đã thấy chiếc xe của cô ấy.
Cô đi lại gần mở cửa ghế phụ ra ngồi vào, quay sang nhìn cô ấy hỏi: “Em mới tới à?”
Phán Nhu ngồi trong xe đang lướt điện thoại nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn cô, nở nụ cười gật đầu: “Dạ phải, em cũng vừa tới thôi.”
Cô thắt dây an toàn vào rồi hỏi: “Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu trước?”
Phán Nhu tắt điện thoại khởi động xe lái đi: “Chúng ta đến nhà sách đi, em muốn mua vài quyển sách về đọc sẵn xem có quyển sách nào hay không, em định mua tặng bạn.”
Cô nghe vậy cũng không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý: “Được rồi chị không có ý kiến gì, cứ theo ý em.”
Khoảng mười lăm phút sau hai người cũng đã đến nhà sách. Từ chỗ cô đến nhà sách thật sự cũng không xa, chỉ mất khoảng mười lăm phút để đi. Cả hai mở cửa bước xuống xe rồi đi vào bên trong. Do là cuối tuần nên bên trong khách cũng đông hơn mọi ngày một chút.
Phán Nhu nắm lấy cánh tay cô dẫn cô đi dạo xem có lựa được quyển sách nào ưng ý không. Đi một hồi thì Phán Nhu cũng chọn được vài quyển sách còn trên tay cô vẫn chưa có gì.
Phán Nhu tay ôm chồng sách nhìn cô: “Chị không mua gì hả?”
Cô nhìn cô ấy lắc đầu, cười nói: “Không phải, chị chỉ là chưa biết nên mua gì thôi. Em đã lựa xong rồi sao?”
“Em đã lựa xong rồi, sách em cần đều nằm trên tay em hết rồi. Tới lượt chị đó.”
Cảnh Nghiên đi xung quanh xem một vòng nên mua quyển sách gì, Phán Nhu thì ôm chồng sách đi theo phía sau cô. Cô nhớ lúc trước Từ Vũ anh ấy rất thích đọc về trinh thám, hầu như mỗi lần có thời gian rảnh anh đều đọc chúng. Có vài quyển khá hay nên anh hay đọc đi đọc lại còn giữ chúng rất kĩ.
Cô đi tới thì thấy quyển sách “Mật mã Da Vinci” có bán ở đây và chỉ còn có hai quyển. Cô đưa tay cầm lấy một quyển lên mở ra nhìn, khóe miệng cong lên vui vẻ. Đây đúng là quyển sách mà cô cần rồi vì cô nhớ anh chưa có quyển sách này.
Đang lật vài trang sách xem thì cô thấy một người mang đôi giày cao gót màu đỏ xuất hiện bên cạnh, mùi nước hoa cũng khá nồng nặc. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tô Ảnh đang đứng bên cạnh, trên tay đang cầm quyển sách “Mật mã Da Vinci” còn lại được để ở kệ sách.
Tô Ảnh quay sang nhìn cô cười nói: “Xin chào nhiếp ảnh gia Cảnh, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Cô cũng nở một nụ cười lịch sự nhìn cô ấy, nói: “Xin chào cô Tô, lâu quá không gặp.”
Tô Ảnh đưa mắt nhìn xuống quyển sách đang cầm trên tay cô, nói: “Hóa ra nhiếp ảnh gia Cảnh cũng thích đọc mấy quyển truyện trinh thám này sao? Bất ngờ thật đấy, tôi còn tưởng nhiếp ảnh gia các cô chỉ vùi đầu vào máy ảnh thôi.”
Phán Nhu ở phía sau nghe cô ấy nói vậy thì có chút tức giận liền nói: “Cô…”
Cô khép quyển sách lại, tay giữ lấy cánh tay cô ấy ý bảo là hãy bình tĩnh. Cô vẫn mỉm cười nhìn cô ấy: “Không phải cô Tô cũng đang cầm quyển “Mật mã Da Vinci” sao? Chắc hẳn cô cũng có sở thích đọc trinh thám đi. Một diễn viên cũng có sở thích khác thì huống chi là nhiếp ảnh gia. Với lại nhiếp ảnh gia bọn tôi cũng còn sở thích khác không nhất thiết phải lúc nào cũng vùi đầu vào máy ảnh và đống ảnh chụp.”
Nói tới đây rồi cô thấy mặt Tô Ảnh tái mét thì mới thoải mái một chút, cô nói: “À tôi còn có việc đi trước đây, cô Tô cứ thong thả ở đây lựa sách. Không làm phiền cô nữa.”
Cảnh Nghiên nói rồi nắm lấy cánh tay của Phán Nhu dẫn đi ra quầy thanh toán để cho Tô Ảnh tức giận đến mức dậm chân nhìn bóng lưng của hai người.
Lúc ra tới xe rồi thì Phán Nhu vẫn còn tức giận, vừa đi vừa nói: “Thái độ của cô ta đúng là làm người khác khó chịu. Lúc trước khi vào làm em nghe mọi người kể rồi, cô ta khó chiều đến mức hại mọi người phải dựng thêm set chụp sau đó lại chọn những tấm ảnh ban đầu do chị chụp. Cứ tưởng làm người nổi tiếng là kiêu ngạo, huênh hoang như thế sao.”
Cô đi bên cạnh cười cười nhìn cô ấy: “Thôi được rồi, em đừng tức giận vì những chuyện này nữa. Cô ta cũng không làm gì đến mình nên mình cũng đừng để bụng.”
Phán Nhu quay sang nhìn cô, hậm hực nói: “Cô ta lúc nãy là có nói đến chị đó.”
“Không phải là chị trả lại rồi sao. Đừng giận, đừng giận chúng ta mau đi ăn để hạ hỏa thôi nào.”
Bụng của cô ấy lúc này cũng phối hợp reo lên vài tiếng, cô ấy đưa tay xoa bụng rồi ôm lấy cánh tay cô: “Thôi được rồi, chúng ta đi ăn thôi. Bỏ chuyện không vui đó ra đằng sau đi nhưng lần sau em gặp lại cũng sẽ không để cô ta kiêu ngạo như vậy đâu.”
“Rồi rồi, đi ăn thôi.”
Hai người đi ăn rồi đi chụp những bức ảnh phong cảnh gần đó. Bữa chụp ảnh này cũng để giúp cho Phán Nhu học hỏi, chỉnh sửa lại những lỗi của bản thân để có tấm ảnh đẹp mà ưng ý. Cả hai cứ vừa đi vừa chụp như thế cho tới khi 4 giờ chiều thì cô phải về nhà để đi ra sân bay đón Từ Vũ.
Ở sân bay, Cảnh Nghiên ngồi trên băng ghế chờ đợi chuyến bay của anh hạ cánh. Cô ngồi đợi một lúc thì tiếng chuông tin nhắn điện thoại của cô rung lên. Cô cầm lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn thấy tin nhắn của Khản Đình gửi tới.
Khản Đình: [ Cậu mau lên xem đoạn phỏng vấn của Từ Vũ. Cậu sẽ bất ngờ lắm đấy.]
Nghe cô ấy nói vậy cô cũng tò mò lên mạng tìm đoạn phỏng vấn được tòa soạn đăng tải cách đây vài phút. Mở lên thì thấy xuất hiện gương mặt của Từ Vũ, anh nhìn thẳng vào ống kính khóe miệng khẽ cong lên. Trên người anh lúc này giờ đây không còn chút lạnh lùng đáng sợ thường ngày mà người ngoài nhìn vào thấy được. Thay vào đó chính là nụ cười ôn nhu, dịu dàng ấm áp của anh.
Cô nghe thấy anh nói: “Đoạn phỏng vấn này, anh chắc em sẽ xem được nó nên anh có vài điều muốn gửi đến vợ của anh. Anh biết em không muốn tiết lộ danh tính với mọi người nên anh sẽ không nói tên em ở đây. Thanh xuân anh đã gặp được em, em là mối tình đầu của anh. Anh thật sự rất vui vì thanh xuân của anh đã có em ở bên cạnh, tuy thời gian em ở bên anh không nhiều sau đó lại chia tay. Nhưng em biết không, em chưa từng rời khỏi anh. Em luôn xuất hiện trong trí nhớ của anh, trong trái tim của anh mỗi ngày. Em luôn bên cạnh anh như thế.”
“Rồi ông trời lại cho chúng ta gặp lại nhau lần nữa, lần này anh không thể đánh mất em nên anh đã nhanh chóng cùng em đi đăng kết hôn để em trở thành người vợ hợp pháp của anh, ở bên cạnh anh. Anh biết chúng ta hiện tại đã có khoảng cách khi lâu rồi không gặp nhưng mà anh biết trái tim của chúng ta luôn hướng về nhau, chưa từng thay đổi. Em có thể cho chúng ta cơ hội quay lại với nhau được không, Từ phu nhân?”
Sau khi xem xong đoạn phỏng vấn đó thì nước mắt cô cũng đã rơi đầy mặt. Cô không nghĩ anh sẽ nói những câu này trước mọi người như thế. Trước mắt xuất hiện tờ khăn giấy, cô quay sang nhìn là một người phụ nữ đeo kính râm, bà ấy nói: “Cô gái, cô không sao chứ? Mau lau nước mắt đi cũng đừng buồn quá, mọi chuyện sẽ qua thôi.”
Cô cũng không thể giải thích là vì quá bất ngờ, quá hạnh phúc nên mới khóc sướt mướt như này, cô đưa tay nhận lấy khăn giấy: “Cảm ơn dì.”
Cô cầm khăn giấy lau đi nước mắt trên gương mặt, lướt bình luận thì nhìn thấy toàn bình luận hâm mộ, phấn khích khá nhiều.
[ Trời ơi, Từ tổng lần này ôn nhu quá. Tôi thích anh ấy mất thôi nhưng anh ấy có vợ rồi. ]
[ Từ tổng soái quá, chắc chắn Từ phu nhân cũng là một mỹ nữ nên mới khiến anh ấy yêu nhiều như vậy. ]
[ Nghe anh ấy gọi Từ phu nhân làm trái tim tôi rung động luôn rồi dù biết anh ấy không phải gọi tôi. ]
[ Từ phu nhân ơi, nếu có xem được thì hãy cho Từ tổng chúng tôi cơ hội đi. ]
[…]
Còn rất nhiều bình luận khác nữa nhưng cô cũng không đọc tiếp, cô tắt máy để vô túi xách. Lúc này phát hiện người phụ nữ bên cạnh đã đi đâu mất, âm thanh thông báo chuyến bay của anh đã tới vang lên cô cũng không để ý nữa mà đứng dậy đi tìm bóng dáng anh.
Cô xoay người đi vào bên trong, mở tủ quần áo rồi lấy bộ đồ đơn giản đi vào bên trong phòng tắm mở nước. Lát sau cô từ trong phòng tắm bước ra, trên người cũng đã thay sang bộ đồ khác. Cô cầm lấy điện thoại đang đặt trên giường rồi mở cửa phòng đi xuống dưới nhà.
Lúc cô xuống dưới nhà thì chỉ thấy vài người giúp việc đang dọn dẹp, họ thấy cô thì đều cúi đầu chào rồi tiếp tục làm công việc. Mặc Kha lúc này đi vào, thấy cô đang đi xuống thì cười chào hỏi: “Cô Nghiên thức dậy rồi sao. Cô ngồi đợi tôi một chút, tôi đem đồ ăn lên ngay.”
“Làm phiền chú rồi.” Cô nói rồi đi tới kéo ghế ngồi xuống. Mặc Kha cũng rất nhanh đem đồ ăn sáng đặt lên bàn cho cô rồi đi vào phòng bếp, chừa không gian lại cho cô. Cô cầm đũa gắp bánh bao lên ăn, vị ngọt của nhân thịt lan tỏa trong miệng cô.
Ăn xong thì cô về phòng sửa soạn rồi cầm túi xách có đựng máy ảnh đi ra ngoài. Hôm nay cô có hẹn với Phán Nhu đi chụp ảnh phong cảnh sẵn tiện đến nhà sách mua đồ. Cô đi đến chỗ mà hôm qua Phán Nhu để cô xuống xe, từ xa đã thấy chiếc xe của cô ấy.
Cô đi lại gần mở cửa ghế phụ ra ngồi vào, quay sang nhìn cô ấy hỏi: “Em mới tới à?”
Phán Nhu ngồi trong xe đang lướt điện thoại nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn cô, nở nụ cười gật đầu: “Dạ phải, em cũng vừa tới thôi.”
Cô thắt dây an toàn vào rồi hỏi: “Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu trước?”
Phán Nhu tắt điện thoại khởi động xe lái đi: “Chúng ta đến nhà sách đi, em muốn mua vài quyển sách về đọc sẵn xem có quyển sách nào hay không, em định mua tặng bạn.”
Cô nghe vậy cũng không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý: “Được rồi chị không có ý kiến gì, cứ theo ý em.”
Khoảng mười lăm phút sau hai người cũng đã đến nhà sách. Từ chỗ cô đến nhà sách thật sự cũng không xa, chỉ mất khoảng mười lăm phút để đi. Cả hai mở cửa bước xuống xe rồi đi vào bên trong. Do là cuối tuần nên bên trong khách cũng đông hơn mọi ngày một chút.
Phán Nhu nắm lấy cánh tay cô dẫn cô đi dạo xem có lựa được quyển sách nào ưng ý không. Đi một hồi thì Phán Nhu cũng chọn được vài quyển sách còn trên tay cô vẫn chưa có gì.
Phán Nhu tay ôm chồng sách nhìn cô: “Chị không mua gì hả?”
Cô nhìn cô ấy lắc đầu, cười nói: “Không phải, chị chỉ là chưa biết nên mua gì thôi. Em đã lựa xong rồi sao?”
“Em đã lựa xong rồi, sách em cần đều nằm trên tay em hết rồi. Tới lượt chị đó.”
Cảnh Nghiên đi xung quanh xem một vòng nên mua quyển sách gì, Phán Nhu thì ôm chồng sách đi theo phía sau cô. Cô nhớ lúc trước Từ Vũ anh ấy rất thích đọc về trinh thám, hầu như mỗi lần có thời gian rảnh anh đều đọc chúng. Có vài quyển khá hay nên anh hay đọc đi đọc lại còn giữ chúng rất kĩ.
Cô đi tới thì thấy quyển sách “Mật mã Da Vinci” có bán ở đây và chỉ còn có hai quyển. Cô đưa tay cầm lấy một quyển lên mở ra nhìn, khóe miệng cong lên vui vẻ. Đây đúng là quyển sách mà cô cần rồi vì cô nhớ anh chưa có quyển sách này.
Đang lật vài trang sách xem thì cô thấy một người mang đôi giày cao gót màu đỏ xuất hiện bên cạnh, mùi nước hoa cũng khá nồng nặc. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tô Ảnh đang đứng bên cạnh, trên tay đang cầm quyển sách “Mật mã Da Vinci” còn lại được để ở kệ sách.
Tô Ảnh quay sang nhìn cô cười nói: “Xin chào nhiếp ảnh gia Cảnh, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Cô cũng nở một nụ cười lịch sự nhìn cô ấy, nói: “Xin chào cô Tô, lâu quá không gặp.”
Tô Ảnh đưa mắt nhìn xuống quyển sách đang cầm trên tay cô, nói: “Hóa ra nhiếp ảnh gia Cảnh cũng thích đọc mấy quyển truyện trinh thám này sao? Bất ngờ thật đấy, tôi còn tưởng nhiếp ảnh gia các cô chỉ vùi đầu vào máy ảnh thôi.”
Phán Nhu ở phía sau nghe cô ấy nói vậy thì có chút tức giận liền nói: “Cô…”
Cô khép quyển sách lại, tay giữ lấy cánh tay cô ấy ý bảo là hãy bình tĩnh. Cô vẫn mỉm cười nhìn cô ấy: “Không phải cô Tô cũng đang cầm quyển “Mật mã Da Vinci” sao? Chắc hẳn cô cũng có sở thích đọc trinh thám đi. Một diễn viên cũng có sở thích khác thì huống chi là nhiếp ảnh gia. Với lại nhiếp ảnh gia bọn tôi cũng còn sở thích khác không nhất thiết phải lúc nào cũng vùi đầu vào máy ảnh và đống ảnh chụp.”
Nói tới đây rồi cô thấy mặt Tô Ảnh tái mét thì mới thoải mái một chút, cô nói: “À tôi còn có việc đi trước đây, cô Tô cứ thong thả ở đây lựa sách. Không làm phiền cô nữa.”
Cảnh Nghiên nói rồi nắm lấy cánh tay của Phán Nhu dẫn đi ra quầy thanh toán để cho Tô Ảnh tức giận đến mức dậm chân nhìn bóng lưng của hai người.
Lúc ra tới xe rồi thì Phán Nhu vẫn còn tức giận, vừa đi vừa nói: “Thái độ của cô ta đúng là làm người khác khó chịu. Lúc trước khi vào làm em nghe mọi người kể rồi, cô ta khó chiều đến mức hại mọi người phải dựng thêm set chụp sau đó lại chọn những tấm ảnh ban đầu do chị chụp. Cứ tưởng làm người nổi tiếng là kiêu ngạo, huênh hoang như thế sao.”
Cô đi bên cạnh cười cười nhìn cô ấy: “Thôi được rồi, em đừng tức giận vì những chuyện này nữa. Cô ta cũng không làm gì đến mình nên mình cũng đừng để bụng.”
Phán Nhu quay sang nhìn cô, hậm hực nói: “Cô ta lúc nãy là có nói đến chị đó.”
“Không phải là chị trả lại rồi sao. Đừng giận, đừng giận chúng ta mau đi ăn để hạ hỏa thôi nào.”
Bụng của cô ấy lúc này cũng phối hợp reo lên vài tiếng, cô ấy đưa tay xoa bụng rồi ôm lấy cánh tay cô: “Thôi được rồi, chúng ta đi ăn thôi. Bỏ chuyện không vui đó ra đằng sau đi nhưng lần sau em gặp lại cũng sẽ không để cô ta kiêu ngạo như vậy đâu.”
“Rồi rồi, đi ăn thôi.”
Hai người đi ăn rồi đi chụp những bức ảnh phong cảnh gần đó. Bữa chụp ảnh này cũng để giúp cho Phán Nhu học hỏi, chỉnh sửa lại những lỗi của bản thân để có tấm ảnh đẹp mà ưng ý. Cả hai cứ vừa đi vừa chụp như thế cho tới khi 4 giờ chiều thì cô phải về nhà để đi ra sân bay đón Từ Vũ.
Ở sân bay, Cảnh Nghiên ngồi trên băng ghế chờ đợi chuyến bay của anh hạ cánh. Cô ngồi đợi một lúc thì tiếng chuông tin nhắn điện thoại của cô rung lên. Cô cầm lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn thấy tin nhắn của Khản Đình gửi tới.
Khản Đình: [ Cậu mau lên xem đoạn phỏng vấn của Từ Vũ. Cậu sẽ bất ngờ lắm đấy.]
Nghe cô ấy nói vậy cô cũng tò mò lên mạng tìm đoạn phỏng vấn được tòa soạn đăng tải cách đây vài phút. Mở lên thì thấy xuất hiện gương mặt của Từ Vũ, anh nhìn thẳng vào ống kính khóe miệng khẽ cong lên. Trên người anh lúc này giờ đây không còn chút lạnh lùng đáng sợ thường ngày mà người ngoài nhìn vào thấy được. Thay vào đó chính là nụ cười ôn nhu, dịu dàng ấm áp của anh.
Cô nghe thấy anh nói: “Đoạn phỏng vấn này, anh chắc em sẽ xem được nó nên anh có vài điều muốn gửi đến vợ của anh. Anh biết em không muốn tiết lộ danh tính với mọi người nên anh sẽ không nói tên em ở đây. Thanh xuân anh đã gặp được em, em là mối tình đầu của anh. Anh thật sự rất vui vì thanh xuân của anh đã có em ở bên cạnh, tuy thời gian em ở bên anh không nhiều sau đó lại chia tay. Nhưng em biết không, em chưa từng rời khỏi anh. Em luôn xuất hiện trong trí nhớ của anh, trong trái tim của anh mỗi ngày. Em luôn bên cạnh anh như thế.”
“Rồi ông trời lại cho chúng ta gặp lại nhau lần nữa, lần này anh không thể đánh mất em nên anh đã nhanh chóng cùng em đi đăng kết hôn để em trở thành người vợ hợp pháp của anh, ở bên cạnh anh. Anh biết chúng ta hiện tại đã có khoảng cách khi lâu rồi không gặp nhưng mà anh biết trái tim của chúng ta luôn hướng về nhau, chưa từng thay đổi. Em có thể cho chúng ta cơ hội quay lại với nhau được không, Từ phu nhân?”
Sau khi xem xong đoạn phỏng vấn đó thì nước mắt cô cũng đã rơi đầy mặt. Cô không nghĩ anh sẽ nói những câu này trước mọi người như thế. Trước mắt xuất hiện tờ khăn giấy, cô quay sang nhìn là một người phụ nữ đeo kính râm, bà ấy nói: “Cô gái, cô không sao chứ? Mau lau nước mắt đi cũng đừng buồn quá, mọi chuyện sẽ qua thôi.”
Cô cũng không thể giải thích là vì quá bất ngờ, quá hạnh phúc nên mới khóc sướt mướt như này, cô đưa tay nhận lấy khăn giấy: “Cảm ơn dì.”
Cô cầm khăn giấy lau đi nước mắt trên gương mặt, lướt bình luận thì nhìn thấy toàn bình luận hâm mộ, phấn khích khá nhiều.
[ Trời ơi, Từ tổng lần này ôn nhu quá. Tôi thích anh ấy mất thôi nhưng anh ấy có vợ rồi. ]
[ Từ tổng soái quá, chắc chắn Từ phu nhân cũng là một mỹ nữ nên mới khiến anh ấy yêu nhiều như vậy. ]
[ Nghe anh ấy gọi Từ phu nhân làm trái tim tôi rung động luôn rồi dù biết anh ấy không phải gọi tôi. ]
[ Từ phu nhân ơi, nếu có xem được thì hãy cho Từ tổng chúng tôi cơ hội đi. ]
[…]
Còn rất nhiều bình luận khác nữa nhưng cô cũng không đọc tiếp, cô tắt máy để vô túi xách. Lúc này phát hiện người phụ nữ bên cạnh đã đi đâu mất, âm thanh thông báo chuyến bay của anh đã tới vang lên cô cũng không để ý nữa mà đứng dậy đi tìm bóng dáng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.