Chương 6: Công Chúa Nổi Ma Tính
Nguyễn Tứ Phan Tuyền
16/05/2021
Hi Hàm đế quân và Thanh Thục nương nương đang an tọa trên chính điện bàn luận cùng các thần quan khác bỗng tiểu công chúa trên tay cầm kiếm bất ngờ từ ngoài đi vào.
"To gan! Dám mang vũ khí xông thẳng vào chính điện là tội lớn, tiểu công chúa không biết sao?" một tên thần quan quát lớn.
Tiểu công chúa không quan tâm đến hắn, nghiêm mặt nhìn thẳng vào mẫu phi của nàng.
"Mẫu phi! Người hãy nói cho con biết, con có phải do Tỏa Liên Châu tạo thành không?"
Thanh Thục nương nương nghe con gái hỏi vậy liền bất động một hồi, cố lấy lại bình tĩnh đáp:"con nghe những lời xằng bậy này từ đâu ra vậy?"
Rồi nhìn sang Tư Tống hỏi:"Tư Tống! rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Tư Tống lập tức quỳ xuống cúi đầu tạ tội, đáp:"bẩm nương nương! Chuyện này là tên Tử Kiến trước khi chết đã ăn nói xằng bậy với công chúa điện hạ, lão nô đã cố ngăn cản hắn nhưng không thành. Ma tôn Xích Thiên Huyền và Vưu Kì cũng đã không còn nữa, là do Tư Tống thất trách không thể mang tên nào về thiên giới cho đế quân trị tội, Tư Tống xin chịu nhận mọi hình phạt."
Đế quân nghe vậy liền lắc đầu ngán ngẩm, còn Thanh Thục nương nương cũng không biết phải nên giải thích thế nào với tiểu công chúa.
Tiểu công chúa đau lòng không kiềm được nước mắt, hỏi:"những chuyện này từ miệng Hứa Lỗi nói cho hắn biết, hắn không có lý do gì để lừa con, tại sao khi nghe con nhắc đến ba từ Tỏa Liên Châu sắc mặt của mẫu phi lại khó coi như vậy? Người đang có điều gì không muốn cho con biết sao? Con đích thị có phải là do Tỏa Liên Châu tạo thành không? Tại sao mọi người lại lừa con? Tại sao lại đối xử với con như vậy chứ?"
Hi Hoa thái tử nãy giờ đứng xem xét mọi chuyện rốt cuộc cũng lên tiếng, nói:"công chúa muội muội! Trước tiên muội hãy bình tĩnh trước đã, chuyện đâu còn có đó, từ từ giải quyết."
Tiểu công chúa căm phẫn nhìn ca ca mình, trả lời:"giải quyết? Ca ca! Huynh từ trước tới giờ chưa từng đứng về phía ta một lần nào, bọn thần quan kia bao lần bôi nhọ ta trước mặt huynh nhưng huynh lại không có ý trách họ, huynh chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà thôi, người làm ca ca như vậy...rất xứng đáng sao?"
"Ta..." Hi Hoa thái tử chột dạ, hổ thẹn cúi mặt không dám thốt ra thêm một lời nào nữa.
Đế quân thấy vậy liền thở dài, nói:"ta biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ tới, công chúa! Chuyện đã tới nước này thì ta cũng sẽ không giấu con nữa. Ta và mẫu phi con bất đắc dĩ nên mới làm như thế, tất cả đều vì muốn tốt cho con, chẳng phải bây giờ con đang sống rất tốt hay sao? Trên thiên giới này được bao nhiêu người bằng con chứ? Công chúa! Thà rằng trong lòng không vướng bận...không phải rất tốt sao?"
Tiểu công chúa không ngờ phụ quân lại nói ra những lời như vậy với mình, nàng thật sự rất tức giận.
"Muốn tốt cho ta? Chứ không phải các người sợ ta sẽ nổi ma tính làm phản thiên giới sao? Phụ quân! Ta hỏi người, những lần người bảo ta đi diệt yêu trừ ma ở hạ giới, khi về thân thể ta tràn đầy thương tích, người có bao giờ đến thăm hỏi ta lần nào không? Ta phải gắng gượng tự mình băng bó vết thương, người có biết vì diệt yêu trừ ma mà ta đã từng bị trọng thương đến mức không thể rời giường một tháng không? Các ngươi chỉ xem ta là công cụ chém giết cho thiên giới. Công chúa điện hạ sao? Đó chẳng qua chỉ là một cái hư danh mà thôi, nếu các người đã đối xử với ta như thế...vậy thì cả thiên giới này đừng hòng tồn tại nữa."
Tiểu công chúa giơ cao thanh kiếm, một luồng sát khí dày đặc bao trùm quanh thân thể nàng.
Nàng vung tay chém thẳng một phát vào đế quân, cũng may là Hi Hoa thái tử kịp thời ra tay cứu phụ quân mình, đổi lại chỗ ghế ngồi của đế quân bị vỡ vụn tan tành.
Nàng tiếp tục nhắm về phía các thần quan, nàng vung kiếm tới đâu lập tức chỗ đó liền tan tành, lửa lam cũng theo kiếm nàng thiêu rụi hết mọi thứ.
Các thần quan sợ hãi trở người né tránh.
"Đế quân! Công chúa nổi ma tính rồi!"
"Công chúa bình thường đã không ai địch nổi, bây giờ lại có thêm ma tính nữa thì làm sao chúng ta địch lại đây?"
"Các ngươi đứng đó làm gì? Còn không mau giúp ta hợp lực trói cô ta lại."
Các thần quan cùng nhau hợp lực khống chế tiểu công chúa, mặt người nào người nấy đều nổi đầy gân xanh.
"Cứ tình hình như vậy ta không thể nào chống chịu nổi nữa."
"Ngươi ráng một chút, nếu cô ta mà thoát ra được thì chúng ta sẽ chết chắc."
"Ta sắp sửa không chịu được nữa rồi, đế quân! ngài mau tìm cách gì đi."
Đế quân và thái tử do trận chiến lần trước bị đánh úp tiêu hao quá nhiều pháp lực tạo kết giới cho tới bây giờ vẫn chưa hồi phục được, lần này cũng đành phải bất lực.
Lúc này tiểu công chúa đã giải được khống chế của các thần quan, mọi người cùng liều mạng xông lên chiến với nàng. Binh sĩ của thiên giới lần lượt ngã xuống, thây người nằm xếp chồng lên nhau.
Thanh Thục nương nương không muốn nhìn thấy những người vô tội phải hy sinh oan uổng như thế nữa, cho nên đã quyết định lấy ra thánh vật cuối cùng được truyền nhiều đời của hoa giới là Càn Khôn Liệm mà trước giờ bà không nỡ động vào.
"Tư Tống!"
Tư Tống nghe gọi lập tức chạy tới, hỏi:"nương nương có chuyện gì cần căn dặn lão nô?"
Thanh Thục nương nương miễn cưỡng đưa cho hắn Càn Khôn Liệm.
"Đây là pháp bảo Càn Khôn Liệm, nó có thể khắc chế được ma tính trong người tiểu công chúa, ngươi đã biết mình nên làm gì rồi chứ?"
Tư Tống đưa hai tay nhận lấy Càn Khôn Liệm, cung kính đáp:"lão nô đã hiểu!"
Tư Tống thi triển pháp lực kích hoạt Càn Khôn Liệm trong tay, ngay lập tức Càn Khôn Liệm bay lên cao tỏa ra một luồng ánh sáng chói lóa vào tiểu công chúa.
Tiểu công chúa bỗng cảm thấy khắp thân thể đều đau nhói, giống như có một ngọn lửa lớn đang dần thiêu cháy nàng.
Được một lúc Càn Khôn Liệm bỗng tan tành, tiểu công chúa cũng cạn kiệt hơi sức ngã khuỵu xuống đất, thân thể run lẩy bẩy.
Tư Tống hạ lệnh, nói:"ma tính trong người cô ta đã được trừ khử, còn không mau trói cô ta lại?"
Thấy tiểu công chúa đã không còn gì đáng lo ngại nữa, các thần quan lập tức bao vây lấy nàng.
Vì trận chiến lần này với ma giới khiến nàng đã hao tổn không ít sức lực, lại thêm vết thương lần trước vẫn chưa khỏi hẳn. Bây giờ lại bị một đám thần quan vây bắt, nàng chỉ đành liều mạng gắng gượng dùng chút ít sức lực còn lại chiến với bọn họ.
Cảm thấy sắp sửa không thể chống chịu được nữa, nàng lập tức xoay người bỏ chạy.
Tư Tống hét lớn:"mau đi bắt cô ta lại, đừng để cô ta trốn thoát!"
Các thần quan được lợi thế nhanh chóng đuổi theo sau.
Nàng vừa bay tới bên ngoài núi Tích Đô, cùng lúc đó sức lực cũng đã cạn kiệt, không thể bay được nữa.
Các thần quan đã đuổi kịp nàng, vẻ mặt người nào người nấy đều kiêu ngạo thêm phần khinh bỉ.
"Tiểu công chúa sao không chạy nữa?à, ta quên mất! Đã là đường cùng rồi, công chúa điện hạ không chạy được nữa đâu hahaha."
"Còn không mau đưa tay chịu trói theo chúng ta về thiên giới? Nếu cô còn chống đối thì trách bọn ta tại sao lại nặng tay với cô."
Tiểu công chúa thân thể đầy thương tích, giơ kiếm lên chỉa vào đám thần quan.
"Ta thà chết cũng không theo các ngươi về thiên giới, tới đi! Ta sẽ cùng sống chết với các ngươi."
Tư Tống khinh thường trả lời:"được lắm! Khẩu khí không hề nhỏ, đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì bổn thần quan đây sẽ không khách sáo với cô."
Cả đám thần quan cùng xông lên về phía nàng, nàng không chống đỡ nổi nữa liên tục bị bọn họ chém vào người, máu chảy khắp thân thể. Nhìn nàng bây giờ rất thê thảm, phải nói là cực kỳ thê thảm mới phải.
"To gan! Dám mang vũ khí xông thẳng vào chính điện là tội lớn, tiểu công chúa không biết sao?" một tên thần quan quát lớn.
Tiểu công chúa không quan tâm đến hắn, nghiêm mặt nhìn thẳng vào mẫu phi của nàng.
"Mẫu phi! Người hãy nói cho con biết, con có phải do Tỏa Liên Châu tạo thành không?"
Thanh Thục nương nương nghe con gái hỏi vậy liền bất động một hồi, cố lấy lại bình tĩnh đáp:"con nghe những lời xằng bậy này từ đâu ra vậy?"
Rồi nhìn sang Tư Tống hỏi:"Tư Tống! rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Tư Tống lập tức quỳ xuống cúi đầu tạ tội, đáp:"bẩm nương nương! Chuyện này là tên Tử Kiến trước khi chết đã ăn nói xằng bậy với công chúa điện hạ, lão nô đã cố ngăn cản hắn nhưng không thành. Ma tôn Xích Thiên Huyền và Vưu Kì cũng đã không còn nữa, là do Tư Tống thất trách không thể mang tên nào về thiên giới cho đế quân trị tội, Tư Tống xin chịu nhận mọi hình phạt."
Đế quân nghe vậy liền lắc đầu ngán ngẩm, còn Thanh Thục nương nương cũng không biết phải nên giải thích thế nào với tiểu công chúa.
Tiểu công chúa đau lòng không kiềm được nước mắt, hỏi:"những chuyện này từ miệng Hứa Lỗi nói cho hắn biết, hắn không có lý do gì để lừa con, tại sao khi nghe con nhắc đến ba từ Tỏa Liên Châu sắc mặt của mẫu phi lại khó coi như vậy? Người đang có điều gì không muốn cho con biết sao? Con đích thị có phải là do Tỏa Liên Châu tạo thành không? Tại sao mọi người lại lừa con? Tại sao lại đối xử với con như vậy chứ?"
Hi Hoa thái tử nãy giờ đứng xem xét mọi chuyện rốt cuộc cũng lên tiếng, nói:"công chúa muội muội! Trước tiên muội hãy bình tĩnh trước đã, chuyện đâu còn có đó, từ từ giải quyết."
Tiểu công chúa căm phẫn nhìn ca ca mình, trả lời:"giải quyết? Ca ca! Huynh từ trước tới giờ chưa từng đứng về phía ta một lần nào, bọn thần quan kia bao lần bôi nhọ ta trước mặt huynh nhưng huynh lại không có ý trách họ, huynh chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà thôi, người làm ca ca như vậy...rất xứng đáng sao?"
"Ta..." Hi Hoa thái tử chột dạ, hổ thẹn cúi mặt không dám thốt ra thêm một lời nào nữa.
Đế quân thấy vậy liền thở dài, nói:"ta biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ tới, công chúa! Chuyện đã tới nước này thì ta cũng sẽ không giấu con nữa. Ta và mẫu phi con bất đắc dĩ nên mới làm như thế, tất cả đều vì muốn tốt cho con, chẳng phải bây giờ con đang sống rất tốt hay sao? Trên thiên giới này được bao nhiêu người bằng con chứ? Công chúa! Thà rằng trong lòng không vướng bận...không phải rất tốt sao?"
Tiểu công chúa không ngờ phụ quân lại nói ra những lời như vậy với mình, nàng thật sự rất tức giận.
"Muốn tốt cho ta? Chứ không phải các người sợ ta sẽ nổi ma tính làm phản thiên giới sao? Phụ quân! Ta hỏi người, những lần người bảo ta đi diệt yêu trừ ma ở hạ giới, khi về thân thể ta tràn đầy thương tích, người có bao giờ đến thăm hỏi ta lần nào không? Ta phải gắng gượng tự mình băng bó vết thương, người có biết vì diệt yêu trừ ma mà ta đã từng bị trọng thương đến mức không thể rời giường một tháng không? Các ngươi chỉ xem ta là công cụ chém giết cho thiên giới. Công chúa điện hạ sao? Đó chẳng qua chỉ là một cái hư danh mà thôi, nếu các người đã đối xử với ta như thế...vậy thì cả thiên giới này đừng hòng tồn tại nữa."
Tiểu công chúa giơ cao thanh kiếm, một luồng sát khí dày đặc bao trùm quanh thân thể nàng.
Nàng vung tay chém thẳng một phát vào đế quân, cũng may là Hi Hoa thái tử kịp thời ra tay cứu phụ quân mình, đổi lại chỗ ghế ngồi của đế quân bị vỡ vụn tan tành.
Nàng tiếp tục nhắm về phía các thần quan, nàng vung kiếm tới đâu lập tức chỗ đó liền tan tành, lửa lam cũng theo kiếm nàng thiêu rụi hết mọi thứ.
Các thần quan sợ hãi trở người né tránh.
"Đế quân! Công chúa nổi ma tính rồi!"
"Công chúa bình thường đã không ai địch nổi, bây giờ lại có thêm ma tính nữa thì làm sao chúng ta địch lại đây?"
"Các ngươi đứng đó làm gì? Còn không mau giúp ta hợp lực trói cô ta lại."
Các thần quan cùng nhau hợp lực khống chế tiểu công chúa, mặt người nào người nấy đều nổi đầy gân xanh.
"Cứ tình hình như vậy ta không thể nào chống chịu nổi nữa."
"Ngươi ráng một chút, nếu cô ta mà thoát ra được thì chúng ta sẽ chết chắc."
"Ta sắp sửa không chịu được nữa rồi, đế quân! ngài mau tìm cách gì đi."
Đế quân và thái tử do trận chiến lần trước bị đánh úp tiêu hao quá nhiều pháp lực tạo kết giới cho tới bây giờ vẫn chưa hồi phục được, lần này cũng đành phải bất lực.
Lúc này tiểu công chúa đã giải được khống chế của các thần quan, mọi người cùng liều mạng xông lên chiến với nàng. Binh sĩ của thiên giới lần lượt ngã xuống, thây người nằm xếp chồng lên nhau.
Thanh Thục nương nương không muốn nhìn thấy những người vô tội phải hy sinh oan uổng như thế nữa, cho nên đã quyết định lấy ra thánh vật cuối cùng được truyền nhiều đời của hoa giới là Càn Khôn Liệm mà trước giờ bà không nỡ động vào.
"Tư Tống!"
Tư Tống nghe gọi lập tức chạy tới, hỏi:"nương nương có chuyện gì cần căn dặn lão nô?"
Thanh Thục nương nương miễn cưỡng đưa cho hắn Càn Khôn Liệm.
"Đây là pháp bảo Càn Khôn Liệm, nó có thể khắc chế được ma tính trong người tiểu công chúa, ngươi đã biết mình nên làm gì rồi chứ?"
Tư Tống đưa hai tay nhận lấy Càn Khôn Liệm, cung kính đáp:"lão nô đã hiểu!"
Tư Tống thi triển pháp lực kích hoạt Càn Khôn Liệm trong tay, ngay lập tức Càn Khôn Liệm bay lên cao tỏa ra một luồng ánh sáng chói lóa vào tiểu công chúa.
Tiểu công chúa bỗng cảm thấy khắp thân thể đều đau nhói, giống như có một ngọn lửa lớn đang dần thiêu cháy nàng.
Được một lúc Càn Khôn Liệm bỗng tan tành, tiểu công chúa cũng cạn kiệt hơi sức ngã khuỵu xuống đất, thân thể run lẩy bẩy.
Tư Tống hạ lệnh, nói:"ma tính trong người cô ta đã được trừ khử, còn không mau trói cô ta lại?"
Thấy tiểu công chúa đã không còn gì đáng lo ngại nữa, các thần quan lập tức bao vây lấy nàng.
Vì trận chiến lần này với ma giới khiến nàng đã hao tổn không ít sức lực, lại thêm vết thương lần trước vẫn chưa khỏi hẳn. Bây giờ lại bị một đám thần quan vây bắt, nàng chỉ đành liều mạng gắng gượng dùng chút ít sức lực còn lại chiến với bọn họ.
Cảm thấy sắp sửa không thể chống chịu được nữa, nàng lập tức xoay người bỏ chạy.
Tư Tống hét lớn:"mau đi bắt cô ta lại, đừng để cô ta trốn thoát!"
Các thần quan được lợi thế nhanh chóng đuổi theo sau.
Nàng vừa bay tới bên ngoài núi Tích Đô, cùng lúc đó sức lực cũng đã cạn kiệt, không thể bay được nữa.
Các thần quan đã đuổi kịp nàng, vẻ mặt người nào người nấy đều kiêu ngạo thêm phần khinh bỉ.
"Tiểu công chúa sao không chạy nữa?à, ta quên mất! Đã là đường cùng rồi, công chúa điện hạ không chạy được nữa đâu hahaha."
"Còn không mau đưa tay chịu trói theo chúng ta về thiên giới? Nếu cô còn chống đối thì trách bọn ta tại sao lại nặng tay với cô."
Tiểu công chúa thân thể đầy thương tích, giơ kiếm lên chỉa vào đám thần quan.
"Ta thà chết cũng không theo các ngươi về thiên giới, tới đi! Ta sẽ cùng sống chết với các ngươi."
Tư Tống khinh thường trả lời:"được lắm! Khẩu khí không hề nhỏ, đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì bổn thần quan đây sẽ không khách sáo với cô."
Cả đám thần quan cùng xông lên về phía nàng, nàng không chống đỡ nổi nữa liên tục bị bọn họ chém vào người, máu chảy khắp thân thể. Nhìn nàng bây giờ rất thê thảm, phải nói là cực kỳ thê thảm mới phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.