Chương 57: Cùng Nấu Ăn Chúc Mừng Sinh Thần Mẹ
Nguyễn Tứ Phan Tuyền
16/05/2021
Những ngày ở Liên Đăng Phái, mọi người đều có chuyện riêng để làm.
Lãnh Mạch Thần tự tu luyện pháp lực theo sách chỉ dạy.
Triệu Hinh Tịnh ngày nào cũng cùng Phan phu nhân trò chuyện cả ngày, thi thoảng còn cùng nhau nấu ăn.
Tử Chân có Bích Hải Kiếm nên ngày nào cũng chăm chỉ tu luyện để phối hợp ăn ý với nó.
Lãnh Hữu Lập suốt ngày bàn luận chính sự cùng hai vị sư huynh.
Lãnh Kình Thiên và Lãnh Kình Vũ cùng nhau tu luyện so chiêu mỗi ngày, có điều ngày nào cũng phải cãi nhau mới ăn cơm ngon được.
Mặc Chiêu sau khi chết đi sống lại ở Huyền Độc Cốc liền bị sư phụ cấm túc không cho ra khỏi Thác Lâm Thiên, ngày ngày siêng năng tu luyện nâng cao pháp lực.
Phùng Đình Phong luôn nhung nhớ Triệu Hinh Tịnh nhưng chẳng thể làm gì được, ngày nào cũng điên cuồng tu luyện pháp lực với mong muốn có thể đánh bại được Mặc Chiêu.
Thời gian cứ thế trôi dần trôi dần cho đến một ngày, Mặt Trời chưa kịp mọc là Triệu Hinh Tịnh đã thức dậy tự mình đi vào nhà bếp nấu ăn.
Không lâu sau đó Lãnh Mạch Thần cũng thức dậy theo, nhìn trên giường không thấy nàng đâu liền đi ra ngoài tìm thử. Hắn tìm khắp nơi không thấy nàng, chỉ còn mỗi nhà bếp là chưa tìm, vừa đi vào nhà bếp đã thấy nàng đang cặm cụi cắt đồ ăn ở đó.
Nàng thấy hắn tới liền hỏi:"hôm nay chàng dậy sớm vậy?"
Hắn cười cười gãi đầu đáp:"à! Tại ta không ngủ được."
Hắn thấy nàng bận rộn đi tới đi lui hết cắt đồ ăn, xào đồ ăn, nhóm lửa...
"Nàng đang làm gì thế? Đồ ăn có thể nhờ gia nhân làm giúp được mà?"
"Hôm nay là sinh thần của mẹ! Ta muốn tự tay nấu cho người vài món ngon, chàng không nhớ hôm nay là ngày gì sao?"
"À! Có nhớ..."
Lãnh Mạch Thần hơi xấu hổ, cả sinh thần của mẹ ruột mình mà hắn cũng quên được, nếu không nhờ nàng nhắc thì có lẽ hắn đã quên luôn một ngày quan trọng như thế rồi.
Hắn ấp úng nói:"để ta giúp nàng một tay!"
"Không cần đâu! Để một mình ta làm là được rồi!"
"Hôm nay là sinh thần của mẹ! Ta thân là con trai cũng phải nên làm chút gì đó cho mẹ chứ, nàng cứ để ta giúp một tay."
"Những thứ khác ta đều làm xong hết cả rồi, còn một món cuối cùng ta làm cũng sắp xong, hay chàng giúp ta nhóm lửa có được không? Ta vừa làm vừa nhóm lửa có hơi không tiện một chút."
"Được chứ!" hắn lập tức vui vẻ nhận lời, đi tới gần bếp lửa bỏ củi vào.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc mọi thứ cũng đã hoàn thành xong xuôi.
Hắn và nàng cùng đứng xem thành quả cả buổi sáng, nàng rất khéo tay, đồ ăn trang trí rất đẹp mắt không thua kém gì những quán ăn có tiếng trong trấn.
Nàng nhìn thấy trên mặt hắn có dính một vết bẩn do khói lửa làm ra, hai tay hắn cũng đều dính vết bẩm do cầm củi.
"Trên mặt chàng có một vết bẩn kìa."
"Ở đâu? Hết chưa?" Hắn lúng túng dùng tay lau mặt, càng lau vết bẩn càng nhiều hơn.
Thấy dáng vẻ bây giờ của hắn rất ngốc, nàng không tự chủ được nở nụ cười, dùng khăn lau mặt giúp hắn.
Hắn nhìn nàng đứng hình, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng cười với khoảng cách gần như thế, thật sự rất đẹp.
Nàng thấy hành động lúc này của mình có hơi không đúng lắm, thu lại vẻ điềm tĩnh như trước đưa khăn cho hắn.
"Mặt chàng không còn gì nữa rồi, chàng tự lau tay của mình đi!"
Hắn hơi ngại ngùng, tự lau sạch tay mình, nhìn thấy trước mặt nàng bị một cọng tóc rớt ra khỏi dây buộc che chắn, hắn lập tức nhẹ nhàng vén cọng tóc đó lên tai cho nàng.
Nàng bất ngờ trước hành động này của hắn, lúc này vô cùng ngại ngùng, hắn cũng ngại ngùng đến đỏ cả mặt.
"Giờ này chắc mọi người cũng đã thức hết rồi, chúng ta mau mang đồ ăn ra ngoài thôi!" nàng nói.
"Được!"
Sau khi tất cả món ăn đều được đặt sẵn lên bàn, mọi người cũng có mặt đông đủ.
Phan phu nhân bất ngờ hỏi:"hôm nay sao lại có nhiều món tới như vậy?"
Lãnh Kình Thiên nuốt nước bọt ừng ực, nói:"đúng là mỹ vị! Nhìn thôi cũng thấy ngon, chúng ta mau ăn thôi còn chần chờ gì nữa chứ?"
Lãnh Kình Vũ đấm vào tay đại ca mình một cái, nói:"huynh như vậy mà coi được sao? Chờ một lát nữa ăn không được à? Thật mất mặt!"
"Thì sao? Ta cũng có ăn đồ của đệ nấu chắc?"
"Im hết đi!" Lãnh Hữu Lập nhìn Triệu Hinh Tịnh hỏi:"những món này đều là do một mình con làm sao?"
Triệu Hinh Tịnh nhìn Lãnh Mạch Thần đáp:"nếu không có chàng ấy giúp một tay thì con chắc có lẽ không thể hoàn thành nhanh như thế này được."
Lãnh Mạch Thần nghe vậy liền nói:"không phải! Con không làm gì hết, chỉ có mỗi mình nàng ấy làm thôi, nàng ấy đặc biệt dậy sớm nấu những món này để chúc mừng sinh thần mẹ..."
Lãnh Kình Vũ nhảy vào hỏi:"hôm nay là sinh thần của mẹ sao?"
Những người khác đều thắc mắc, Phan phu nhân đưa mắt lườm họ, nói:"các người nhìn đi! Tiểu Tịnh chỉ mới chuyển tới đây không lâu mà đã nhớ được sinh thần của ta, còn các người thì sao? Sống chung bao nhiêu năm rồi mà đến cả ngày quan trọng như thế cũng quên được? Thật làm ta tức chết."
Triệu Hinh Tịnh thấy tình hình không ổn, định nói giải vây cho họ nhưng bị Phan phu nhân ngăn lại.
"Con không cần phải nói tốt cho họ."
Lãnh Hữu Lập cười cười, nói:"nàng đừng giận! Chẳng qua là ta bận nhiều việc quá nên quên mất ngày quan trọng như thế, thật xin lỗi!"
Phan phu nhân không thèm trả lời.
Lãnh Kình Thiên cũng cười cười nói:"phải đó mẹ! Bọn con cũng bận tu luyện pháp lực cả ngày nên quên bén mất chuyện này, mẹ tha lỗi lần này nhé?"
"Đúng đúng!" Lãnh Kình Vũ hùa theo.
Tử Chân xấu hổ ngồi đó không dám nói gì.
Triệu Hinh Tịnh nói:"mẹ hãy bỏ qua cho họ lần này đi! Dù gì họ cũng không cố tình mà."
Lãnh Hữu Lập gật gật đầu nói:"phải đấy! Hôm nay cũng là sinh thần của nàng mà, nàng nên vui vẻ một chút mới đúng chứ!"
Phan phu nhân quát:"chàng còn dám nói hả? Người đáng trách nhất là chàng đấy!"
Lãnh Hữu Lập sợ hãi nuốt nước bọt, im lặng không dám nói thêm gì.
Phan phu nhân bình tĩnh nói:"được rồi! Nể tình Tiểu Tịnh hôm nay ta sẽ không so đo với các người, nếu lần sau mà còn như thế thì đừng mong ta bỏ qua."
Nghe được lời này những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Phan phu nhân gắp thức ăn bỏ vào chén cho Triệu Hinh Tịnh, dịu dàng nói:"con ăn đi!"
"Đa tạ mẹ!"
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng khách sáo với mẹ nữa mà!"
Lãnh Kình Thiên vừa ăn vừa nói:"tam muội! Đồ muội nấu ăn ngon lắm, còn ngon hơn cả mấy quán ở ngoài trấn, ta nói thật đấy!"
"Vậy đại ca hãy ăn nhiều vào!" Triệu Hinh Tịnh trả lời.
"Được được!"
Lãnh Kình Vũ khó chịu nói:"ta đã nói với huynh biết bao nhiêu lần rồi hả? Vừa nhai vừa nói trông rất..."
Lãnh Kình Vũ chưa kịp nói hết đã bị Lãnh Kình Thiên nhét vào miệng nguyên cái màn thầu.
"Ăn màn thầu và im miệng đi!"
Lãnh Kình Vũ hơi tức giận, nhưng miệng vẫn nhai nguyên cái màn thầu không chịu nhả.
Lãnh Hữu Lập thở dài nói:"nếu ở đây có thêm Tiểu Mặc Chiêu nữa thì vui biết mấy, tiếc là đại sư huynh dạo này quản hắn chặt chẽ quá, thật sự rất đáng thương."
Lãnh Mạch Thần đồng ý với lời nói của cha.
Phan phu nhân trả lời:"chàng nói phải! Đúng là tiếc thật!"
"Được rồi! Đừng nhắc chuyện này nữa, nếu không lại mất vui." Lãnh Hữu Lập gắp thức ăn bỏ vào chén cho Phan phu nhân.
Mọi người cứ thế mà vui vẻ dùng bữa với nhau, người này gắp thức ăn cho người kia, tiếng cười đùa vang khắp Trúc Lâm Thiên nghe thật hạnh phúc.
Lãnh Mạch Thần tự tu luyện pháp lực theo sách chỉ dạy.
Triệu Hinh Tịnh ngày nào cũng cùng Phan phu nhân trò chuyện cả ngày, thi thoảng còn cùng nhau nấu ăn.
Tử Chân có Bích Hải Kiếm nên ngày nào cũng chăm chỉ tu luyện để phối hợp ăn ý với nó.
Lãnh Hữu Lập suốt ngày bàn luận chính sự cùng hai vị sư huynh.
Lãnh Kình Thiên và Lãnh Kình Vũ cùng nhau tu luyện so chiêu mỗi ngày, có điều ngày nào cũng phải cãi nhau mới ăn cơm ngon được.
Mặc Chiêu sau khi chết đi sống lại ở Huyền Độc Cốc liền bị sư phụ cấm túc không cho ra khỏi Thác Lâm Thiên, ngày ngày siêng năng tu luyện nâng cao pháp lực.
Phùng Đình Phong luôn nhung nhớ Triệu Hinh Tịnh nhưng chẳng thể làm gì được, ngày nào cũng điên cuồng tu luyện pháp lực với mong muốn có thể đánh bại được Mặc Chiêu.
Thời gian cứ thế trôi dần trôi dần cho đến một ngày, Mặt Trời chưa kịp mọc là Triệu Hinh Tịnh đã thức dậy tự mình đi vào nhà bếp nấu ăn.
Không lâu sau đó Lãnh Mạch Thần cũng thức dậy theo, nhìn trên giường không thấy nàng đâu liền đi ra ngoài tìm thử. Hắn tìm khắp nơi không thấy nàng, chỉ còn mỗi nhà bếp là chưa tìm, vừa đi vào nhà bếp đã thấy nàng đang cặm cụi cắt đồ ăn ở đó.
Nàng thấy hắn tới liền hỏi:"hôm nay chàng dậy sớm vậy?"
Hắn cười cười gãi đầu đáp:"à! Tại ta không ngủ được."
Hắn thấy nàng bận rộn đi tới đi lui hết cắt đồ ăn, xào đồ ăn, nhóm lửa...
"Nàng đang làm gì thế? Đồ ăn có thể nhờ gia nhân làm giúp được mà?"
"Hôm nay là sinh thần của mẹ! Ta muốn tự tay nấu cho người vài món ngon, chàng không nhớ hôm nay là ngày gì sao?"
"À! Có nhớ..."
Lãnh Mạch Thần hơi xấu hổ, cả sinh thần của mẹ ruột mình mà hắn cũng quên được, nếu không nhờ nàng nhắc thì có lẽ hắn đã quên luôn một ngày quan trọng như thế rồi.
Hắn ấp úng nói:"để ta giúp nàng một tay!"
"Không cần đâu! Để một mình ta làm là được rồi!"
"Hôm nay là sinh thần của mẹ! Ta thân là con trai cũng phải nên làm chút gì đó cho mẹ chứ, nàng cứ để ta giúp một tay."
"Những thứ khác ta đều làm xong hết cả rồi, còn một món cuối cùng ta làm cũng sắp xong, hay chàng giúp ta nhóm lửa có được không? Ta vừa làm vừa nhóm lửa có hơi không tiện một chút."
"Được chứ!" hắn lập tức vui vẻ nhận lời, đi tới gần bếp lửa bỏ củi vào.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc mọi thứ cũng đã hoàn thành xong xuôi.
Hắn và nàng cùng đứng xem thành quả cả buổi sáng, nàng rất khéo tay, đồ ăn trang trí rất đẹp mắt không thua kém gì những quán ăn có tiếng trong trấn.
Nàng nhìn thấy trên mặt hắn có dính một vết bẩn do khói lửa làm ra, hai tay hắn cũng đều dính vết bẩm do cầm củi.
"Trên mặt chàng có một vết bẩn kìa."
"Ở đâu? Hết chưa?" Hắn lúng túng dùng tay lau mặt, càng lau vết bẩn càng nhiều hơn.
Thấy dáng vẻ bây giờ của hắn rất ngốc, nàng không tự chủ được nở nụ cười, dùng khăn lau mặt giúp hắn.
Hắn nhìn nàng đứng hình, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng cười với khoảng cách gần như thế, thật sự rất đẹp.
Nàng thấy hành động lúc này của mình có hơi không đúng lắm, thu lại vẻ điềm tĩnh như trước đưa khăn cho hắn.
"Mặt chàng không còn gì nữa rồi, chàng tự lau tay của mình đi!"
Hắn hơi ngại ngùng, tự lau sạch tay mình, nhìn thấy trước mặt nàng bị một cọng tóc rớt ra khỏi dây buộc che chắn, hắn lập tức nhẹ nhàng vén cọng tóc đó lên tai cho nàng.
Nàng bất ngờ trước hành động này của hắn, lúc này vô cùng ngại ngùng, hắn cũng ngại ngùng đến đỏ cả mặt.
"Giờ này chắc mọi người cũng đã thức hết rồi, chúng ta mau mang đồ ăn ra ngoài thôi!" nàng nói.
"Được!"
Sau khi tất cả món ăn đều được đặt sẵn lên bàn, mọi người cũng có mặt đông đủ.
Phan phu nhân bất ngờ hỏi:"hôm nay sao lại có nhiều món tới như vậy?"
Lãnh Kình Thiên nuốt nước bọt ừng ực, nói:"đúng là mỹ vị! Nhìn thôi cũng thấy ngon, chúng ta mau ăn thôi còn chần chờ gì nữa chứ?"
Lãnh Kình Vũ đấm vào tay đại ca mình một cái, nói:"huynh như vậy mà coi được sao? Chờ một lát nữa ăn không được à? Thật mất mặt!"
"Thì sao? Ta cũng có ăn đồ của đệ nấu chắc?"
"Im hết đi!" Lãnh Hữu Lập nhìn Triệu Hinh Tịnh hỏi:"những món này đều là do một mình con làm sao?"
Triệu Hinh Tịnh nhìn Lãnh Mạch Thần đáp:"nếu không có chàng ấy giúp một tay thì con chắc có lẽ không thể hoàn thành nhanh như thế này được."
Lãnh Mạch Thần nghe vậy liền nói:"không phải! Con không làm gì hết, chỉ có mỗi mình nàng ấy làm thôi, nàng ấy đặc biệt dậy sớm nấu những món này để chúc mừng sinh thần mẹ..."
Lãnh Kình Vũ nhảy vào hỏi:"hôm nay là sinh thần của mẹ sao?"
Những người khác đều thắc mắc, Phan phu nhân đưa mắt lườm họ, nói:"các người nhìn đi! Tiểu Tịnh chỉ mới chuyển tới đây không lâu mà đã nhớ được sinh thần của ta, còn các người thì sao? Sống chung bao nhiêu năm rồi mà đến cả ngày quan trọng như thế cũng quên được? Thật làm ta tức chết."
Triệu Hinh Tịnh thấy tình hình không ổn, định nói giải vây cho họ nhưng bị Phan phu nhân ngăn lại.
"Con không cần phải nói tốt cho họ."
Lãnh Hữu Lập cười cười, nói:"nàng đừng giận! Chẳng qua là ta bận nhiều việc quá nên quên mất ngày quan trọng như thế, thật xin lỗi!"
Phan phu nhân không thèm trả lời.
Lãnh Kình Thiên cũng cười cười nói:"phải đó mẹ! Bọn con cũng bận tu luyện pháp lực cả ngày nên quên bén mất chuyện này, mẹ tha lỗi lần này nhé?"
"Đúng đúng!" Lãnh Kình Vũ hùa theo.
Tử Chân xấu hổ ngồi đó không dám nói gì.
Triệu Hinh Tịnh nói:"mẹ hãy bỏ qua cho họ lần này đi! Dù gì họ cũng không cố tình mà."
Lãnh Hữu Lập gật gật đầu nói:"phải đấy! Hôm nay cũng là sinh thần của nàng mà, nàng nên vui vẻ một chút mới đúng chứ!"
Phan phu nhân quát:"chàng còn dám nói hả? Người đáng trách nhất là chàng đấy!"
Lãnh Hữu Lập sợ hãi nuốt nước bọt, im lặng không dám nói thêm gì.
Phan phu nhân bình tĩnh nói:"được rồi! Nể tình Tiểu Tịnh hôm nay ta sẽ không so đo với các người, nếu lần sau mà còn như thế thì đừng mong ta bỏ qua."
Nghe được lời này những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Phan phu nhân gắp thức ăn bỏ vào chén cho Triệu Hinh Tịnh, dịu dàng nói:"con ăn đi!"
"Đa tạ mẹ!"
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng khách sáo với mẹ nữa mà!"
Lãnh Kình Thiên vừa ăn vừa nói:"tam muội! Đồ muội nấu ăn ngon lắm, còn ngon hơn cả mấy quán ở ngoài trấn, ta nói thật đấy!"
"Vậy đại ca hãy ăn nhiều vào!" Triệu Hinh Tịnh trả lời.
"Được được!"
Lãnh Kình Vũ khó chịu nói:"ta đã nói với huynh biết bao nhiêu lần rồi hả? Vừa nhai vừa nói trông rất..."
Lãnh Kình Vũ chưa kịp nói hết đã bị Lãnh Kình Thiên nhét vào miệng nguyên cái màn thầu.
"Ăn màn thầu và im miệng đi!"
Lãnh Kình Vũ hơi tức giận, nhưng miệng vẫn nhai nguyên cái màn thầu không chịu nhả.
Lãnh Hữu Lập thở dài nói:"nếu ở đây có thêm Tiểu Mặc Chiêu nữa thì vui biết mấy, tiếc là đại sư huynh dạo này quản hắn chặt chẽ quá, thật sự rất đáng thương."
Lãnh Mạch Thần đồng ý với lời nói của cha.
Phan phu nhân trả lời:"chàng nói phải! Đúng là tiếc thật!"
"Được rồi! Đừng nhắc chuyện này nữa, nếu không lại mất vui." Lãnh Hữu Lập gắp thức ăn bỏ vào chén cho Phan phu nhân.
Mọi người cứ thế mà vui vẻ dùng bữa với nhau, người này gắp thức ăn cho người kia, tiếng cười đùa vang khắp Trúc Lâm Thiên nghe thật hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.