Chương 38: Đại Tiệc Thành Chung Liên
Nguyễn Tứ Phan Tuyền
16/05/2021
Gần tới Thành Chung Liên, Mặc Chiêu để cho các nữ nhân tự mình đi về thành, còn bản thân và đồng bọn cùng quay về quán trọ Hồng Nguyệt.
Tiểu nhị nhìn thấy họ từ đằng xa đi tới liền vui mừng chạy vào báo cho ông chủ.
Ông chủ Giải nghe xong cũng vui mừng đích thân ra ngoài cửa đón họ.
"Các vị tiên nhân rốt cuộc cũng đã về rồi!"
Lãnh Mạch Thần gấp gáp cõng Triệu Hinh Tịnh lên phòng chữa trị trước, Tử Chân cũng cõng Phùng Đình Phong lên phòng tịnh dưỡng.
Ông chủ Giải thấy có người bất tỉnh liền hỏi:"hai vị tiên nhân đó bị làm sao thế?"
Lãnh Kình Thiên đáp:"không sao! Họ chỉ bị kiệt sức một chút thôi, tịnh dưỡng vài ngày là khỏi."
Lãnh Kình Vũ quăng con khỉ cháy đen vào tay ông chủ Giải nói:"yêu quái đã thu phục xong, nó đang nằm trong tay ông đấy."
Ông chủ Giải hết hồn quăng con khỉ cháy đen xuống đất, hỏi:"đó, đó là yêu quái thật sao? Tại sao lại nhỏ như vậy?"
Mặc Chiêu trả lời:"đó chính là chân thân thật sự của nó, từ giờ Thành Chung Liên các người có thể yên tâm được rồi."
Lãnh Kình Vũ chen vào nói:"tặng ông con khỉ đó đấy, ông muốn dùng nó trưng bày hay ăn luôn cũng được."
Ông chủ Giải vừa mừng vừa sợ trả lời:"vị tiên nhân này thật biết nói đùa, ta không dám ăn nó đâu, đa tạ các vị tiên nhân đã ra tay cứu giúp Thành Chung Liên chúng ta, ta phải cầm con khỉ này đi ra thành cho mọi người cùng xem ngay mới được."
Lãnh Kình Thiên nói:"khoan đã! Ông bảo tiểu nhị làm cho chúng ta chút gì đó ăn lót dạ đi chứ, bụng ta đói sắp không đứng vững rồi này."
"Được được! Ta bảo tiểu nhị làm ngay đây, làm cho các vị nhiều món thật đặc biệt để ăn dưỡng sức."
Lãnh Kình Thiên vui vẻ trả lời:"phải thế chứ!"
Lãnh Mạch Thần trên phòng bắt mạch xem xét cho Triệu Hinh Tịnh, hắn khó hiểu tại sao nàng bị trúng chiêu nặng như vậy lại không hề bị ảnh hưởng gì, chỉ kiệt sức ngất xỉu mà thôi. Hắn để nàng nằm ở đây nghỉ ngơi, còn bản thân thì đi xuống lầu.
"Tiểu Mạch Thần! Tới đúng lúc lắm, lại đây có nhiều món ngon lắm này." Mặc Chiêu trong miệng đang chứa một đống đồ ăn, thấy Lãnh Mạch Thần đi tới liền nói.
Tử Chân cũng ngồi ở đó nói:"sư huynh! Đệ có chừa cho huynh cái đùi gà to lắm này."
Lãnh Mạch Thần mỉm cười đi tới cùng ngồi vào bàn với họ, Mặc Chiêu gắp một đống đồ ăn bỏ vào một cái chén rồi đưa cho Lãnh Mạch Thần.
Tử Chân cũng gắp cái đùi gà bỏ vào chén cho Lãnh Mạch Thần.
Lãnh Kình Thiên vừa ăn vừa nói:"đây là lần đầu tiên ta cảm thấy đồ ăn ngon đến vậy, được ăn thật hạnh phúc."
Lãnh Kình Vũ nhìn đại ca nhăn mặt trả lời:"muốn nói gì thì làm ơn nuốt hết đồ ăn xuống bụng giúp ta rồi hãy nói, nhìn huynh ăn bẩn chết đi được."
"Bẩn thì mời đệ đi ra chỗ khác, ngắm ta cho đã con mắt rồi mở miệng chê?"
"Đồ điên!" Lãnh Kình Vũ nghe đại ca nói vậy muốn ói liền tại chỗ.
Trong lúc họ đang ăn bỗng dưng bên ngoài có đông người kéo đến cảm tạ làm chật hết cả quán.
"Đa tạ các vị tiên nhân đã đến giúp Thành Chung Liên chúng ta diệt trừ tai họa, đa tạ các vị rất nhiều!"
"Thành Chung Liên chúng ta sẽ không bao giờ quên ơn các vị, đa tạ các vị thánh sống."
"Đa tạ các vị tiên nhân đã ra tay cứu con gái của ta, ta có chút lòng thành xin tặng các vị một giỏ trứng vịt ăn bồi bổ, mong các vị đừng từ chối thành ý của kẻ thường dân này."
Lần lượt người dân mở miệng cảm tạ, còn có người tặng giỏ trứng gà, trứng vịt, tặng cá, tặng thịt heo, thịt bò, thịt gà...còn rất nhiều món nữa.
Các đệ tử Liên Đăng Phái từ chối không nhận quà của ai, nhưng những người dân cứ cố nhét vào tay họ.
Mặc Chiêu thấy vậy liền lên tiếng, nói:"mọi người xin hãy im lặng nghe ta nói! Tiêu diệt yêu quái trừ hại cho dân là trách nhiệm của tiên môn chúng ta, mọi người không cần phải đa lễ, lòng thành của mọi người thì chúng ta xin ghi nhận, còn về phần quà thì xin mọi người hãy thu hồi lại hết, đa tạ!"
Một bà lão đứng ra nói:"nếu các vị đã nói như thế thì chúng ta cũng không ép các vị phải nhận quà, tối nay Thành Chung Liên chúng ta sẽ mở tiệc lớn ăn mừng, mong các vị có thể đến đó tham dự."
Mặc Chiêu trả lời:"được! Tối nay chúng ta nhất định sẽ tới tham dự."
Những người dân vui mừng đa tạ họ một hồi rồi lần lượt rời đi hết.
Năm người thở phào nhẹ nhõm, lúc này Phùng Đình Phong từ trên lầu đi xuống.
Lãnh Kình Vũ nhìn thấy Phùng Đình Phong liền nói:"Phùng công tử! Tới đúng lúc lắm, ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon này."
Phùng Đình Phong đi tới bàn ăn, nhìn thấy trên bàn toàn là thức ăn thừa, nào là xương cá, xương gà, trong canh còn có miếng xương gà ban nãy Lãnh Kình Thiên sơ ý làm rơi vào...
Mặc Chiêu hả dạ bung quạt phe phẩy nhìn hắn.
Phùng Đình Phong nhìn thấy bàn ăn liền suy sụp, nói:"ta còn hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Lãnh Kình Thiên và Lãnh Kình Vũ nghiêng đầu khó hiểu nhìn theo bóng lưng Phùng Đình Phong đi lên lầu.
Lãnh Kình Thiên lắc đầu nói:"Phùng công tử nhịn đói hay thật, đúng là bái phục!"
Mặc Chiêu đắc ý nói:"đừng quan tâm đến hắn, chúng ta ai về phòng nấy nghỉ ngơi tịnh dưỡng sức lực đi, tối còn phải ra thành dự tiệc nữa."
Những người khác tán thành ý kiến của Mặc Chiêu đi về phòng nghỉ ngơi.
Trời gần tối mọi người xuống dưới lầu tụ họp chuẩn bị đi ra thành dự tiệc.
Lãnh Mạch Thần nói:"mọi người cứ đi đi! Ta ở nhà canh chừng Hinh Tịnh."
Lãnh Kình Vũ lập tức trả lời:"tất nhiên là ngươi phải ở nhà canh chừng muội ấy rồi, tại ngươi mà tới bây giờ muội ấy vẫn chưa tỉnh đấy."
Lãnh Kình Thiên chen vào nói:"được rồi! Vậy đệ ở nhà chăm sóc muội ấy cẩn thận."
Phùng Đình Phong thấy vậy cũng nói:"ta vẫn còn cảm thấy hơi mệt, ta cũng ở nhà."
Mặc Chiêu nghe vậy liền kẹp cổ hắn lôi đi, nói:"chúng ta đi trước đây."
Phùng Đình Phong cố giẫy giụa nhưng không thành đành phải đi theo Mặc Chiêu.
Lãnh Kình Thiên và Lãnh Kình Vũ cũng rời đi.
Tử Chân nhìn Lãnh Mạch Thần nói:"sư huynh! Đệ đi trước đây! Có gì ngon sẽ mua về cho huynh."
Lãnh Mạch Thần cười trả lời:"được! Đệ đi vui vẻ!"
Tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn một mình Lãnh Mạch Thần và Triệu Hinh Tịnh ở lại quán, nàng thì vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Hắn lâu lâu đi lên phòng xem xét nàng rồi nhanh chóng rời đi, chán nản không có gì làm liền đi ra bên ngoài quán rút tiêu ra thổi.
Tiếng tiêu của hắn thổi ra nghe vô cùng ấm áp đến rung động lòng người, hắn thổi tiêu rất hay, tiếng tiêu vang vọng khắp cả quán, hầu như từ trước đến giờ hắn chưa từng thổi tiêu cho người nào nghe, cũng không ai biết hắn ngoài tài y thuật ra còn có tài thổi tiêu.
Triệu Hinh Tịnh nghe tiếng tiêu liền tỉnh dậy, nàng cảm thấy tiếng tiêu này rất hay, rất dễ nghe, không biết là người nào đang thổi. Nàng từ từ bước xuống lầu đi ra bên ngoài nhìn thấy người đang thổi tiêu chính là Lãnh Mạch Thần.
Lãnh Mạch Thần nghe thấy có tiếng động liền ngừng lại, cất tiêu vào áo rồi quay người lại nhìn, trước mắt là Triệu Hinh Tịnh đang đứng đó.
"Chàng biết thổi tiêu sao?"
Lãnh Mạch Thần hơi ngượng, đáp:"lúc có thời gian rảnh ở núi Bất Kỷ...ta có học một chút, đã kinh động đến nàng rồi, thật xin lỗi!"
"Chàng đừng hiểu lầm! Ta rất thích nghe tiếng tiêu vừa rồi của chàng, tiếng tiêu của chàng rất ấm áp."
"Đa tạ nàng! Nàng đang bị thương sao còn ra đây? Nàng thấy trong người thế nào rồi?"
"Ta không sao!"
Lãnh Mạch Thần cảm thấy có lỗi, nói:"tại ta mà nàng mới bị thương, sau này nàng đừng làm như thế nữa, như vậy ta cảm thấy mình thật vô dụng."
"Ta đã nói không sao rồi, chàng không cần phải tự trách!"
Lãnh Mạch Thần ngại ngùng nói:"được! Nàng vào trong ngồi đi, ta đi nấu chút gì đó cho nàng ăn."
Triệu Hinh Tịnh nãy giờ không thấy ai liền hỏi:"mọi người đâu hết cả rồi? Tiểu nhị đâu? Tại sao chàng phải nấu."
"Hôm nay người dân Thành Chung Liên mở tiệc ăn mừng, mọi người đều đi hết vào thành dự tiệc rồi."
Thấy nàng không trả lời, Lãnh Mạch Thần nói tiếp:"ta thấy nàng còn hơi mệt, mau vào trong ngồi nghỉ ngơi chút đi, ta vào nhà bếp nấu chút gì cho nàng."
"Vậy được! Làm phiền chàng rồi!"
Lãnh Mạch Thần nở nụ cười, nói:"không phiền!"
Tiểu nhị nhìn thấy họ từ đằng xa đi tới liền vui mừng chạy vào báo cho ông chủ.
Ông chủ Giải nghe xong cũng vui mừng đích thân ra ngoài cửa đón họ.
"Các vị tiên nhân rốt cuộc cũng đã về rồi!"
Lãnh Mạch Thần gấp gáp cõng Triệu Hinh Tịnh lên phòng chữa trị trước, Tử Chân cũng cõng Phùng Đình Phong lên phòng tịnh dưỡng.
Ông chủ Giải thấy có người bất tỉnh liền hỏi:"hai vị tiên nhân đó bị làm sao thế?"
Lãnh Kình Thiên đáp:"không sao! Họ chỉ bị kiệt sức một chút thôi, tịnh dưỡng vài ngày là khỏi."
Lãnh Kình Vũ quăng con khỉ cháy đen vào tay ông chủ Giải nói:"yêu quái đã thu phục xong, nó đang nằm trong tay ông đấy."
Ông chủ Giải hết hồn quăng con khỉ cháy đen xuống đất, hỏi:"đó, đó là yêu quái thật sao? Tại sao lại nhỏ như vậy?"
Mặc Chiêu trả lời:"đó chính là chân thân thật sự của nó, từ giờ Thành Chung Liên các người có thể yên tâm được rồi."
Lãnh Kình Vũ chen vào nói:"tặng ông con khỉ đó đấy, ông muốn dùng nó trưng bày hay ăn luôn cũng được."
Ông chủ Giải vừa mừng vừa sợ trả lời:"vị tiên nhân này thật biết nói đùa, ta không dám ăn nó đâu, đa tạ các vị tiên nhân đã ra tay cứu giúp Thành Chung Liên chúng ta, ta phải cầm con khỉ này đi ra thành cho mọi người cùng xem ngay mới được."
Lãnh Kình Thiên nói:"khoan đã! Ông bảo tiểu nhị làm cho chúng ta chút gì đó ăn lót dạ đi chứ, bụng ta đói sắp không đứng vững rồi này."
"Được được! Ta bảo tiểu nhị làm ngay đây, làm cho các vị nhiều món thật đặc biệt để ăn dưỡng sức."
Lãnh Kình Thiên vui vẻ trả lời:"phải thế chứ!"
Lãnh Mạch Thần trên phòng bắt mạch xem xét cho Triệu Hinh Tịnh, hắn khó hiểu tại sao nàng bị trúng chiêu nặng như vậy lại không hề bị ảnh hưởng gì, chỉ kiệt sức ngất xỉu mà thôi. Hắn để nàng nằm ở đây nghỉ ngơi, còn bản thân thì đi xuống lầu.
"Tiểu Mạch Thần! Tới đúng lúc lắm, lại đây có nhiều món ngon lắm này." Mặc Chiêu trong miệng đang chứa một đống đồ ăn, thấy Lãnh Mạch Thần đi tới liền nói.
Tử Chân cũng ngồi ở đó nói:"sư huynh! Đệ có chừa cho huynh cái đùi gà to lắm này."
Lãnh Mạch Thần mỉm cười đi tới cùng ngồi vào bàn với họ, Mặc Chiêu gắp một đống đồ ăn bỏ vào một cái chén rồi đưa cho Lãnh Mạch Thần.
Tử Chân cũng gắp cái đùi gà bỏ vào chén cho Lãnh Mạch Thần.
Lãnh Kình Thiên vừa ăn vừa nói:"đây là lần đầu tiên ta cảm thấy đồ ăn ngon đến vậy, được ăn thật hạnh phúc."
Lãnh Kình Vũ nhìn đại ca nhăn mặt trả lời:"muốn nói gì thì làm ơn nuốt hết đồ ăn xuống bụng giúp ta rồi hãy nói, nhìn huynh ăn bẩn chết đi được."
"Bẩn thì mời đệ đi ra chỗ khác, ngắm ta cho đã con mắt rồi mở miệng chê?"
"Đồ điên!" Lãnh Kình Vũ nghe đại ca nói vậy muốn ói liền tại chỗ.
Trong lúc họ đang ăn bỗng dưng bên ngoài có đông người kéo đến cảm tạ làm chật hết cả quán.
"Đa tạ các vị tiên nhân đã đến giúp Thành Chung Liên chúng ta diệt trừ tai họa, đa tạ các vị rất nhiều!"
"Thành Chung Liên chúng ta sẽ không bao giờ quên ơn các vị, đa tạ các vị thánh sống."
"Đa tạ các vị tiên nhân đã ra tay cứu con gái của ta, ta có chút lòng thành xin tặng các vị một giỏ trứng vịt ăn bồi bổ, mong các vị đừng từ chối thành ý của kẻ thường dân này."
Lần lượt người dân mở miệng cảm tạ, còn có người tặng giỏ trứng gà, trứng vịt, tặng cá, tặng thịt heo, thịt bò, thịt gà...còn rất nhiều món nữa.
Các đệ tử Liên Đăng Phái từ chối không nhận quà của ai, nhưng những người dân cứ cố nhét vào tay họ.
Mặc Chiêu thấy vậy liền lên tiếng, nói:"mọi người xin hãy im lặng nghe ta nói! Tiêu diệt yêu quái trừ hại cho dân là trách nhiệm của tiên môn chúng ta, mọi người không cần phải đa lễ, lòng thành của mọi người thì chúng ta xin ghi nhận, còn về phần quà thì xin mọi người hãy thu hồi lại hết, đa tạ!"
Một bà lão đứng ra nói:"nếu các vị đã nói như thế thì chúng ta cũng không ép các vị phải nhận quà, tối nay Thành Chung Liên chúng ta sẽ mở tiệc lớn ăn mừng, mong các vị có thể đến đó tham dự."
Mặc Chiêu trả lời:"được! Tối nay chúng ta nhất định sẽ tới tham dự."
Những người dân vui mừng đa tạ họ một hồi rồi lần lượt rời đi hết.
Năm người thở phào nhẹ nhõm, lúc này Phùng Đình Phong từ trên lầu đi xuống.
Lãnh Kình Vũ nhìn thấy Phùng Đình Phong liền nói:"Phùng công tử! Tới đúng lúc lắm, ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon này."
Phùng Đình Phong đi tới bàn ăn, nhìn thấy trên bàn toàn là thức ăn thừa, nào là xương cá, xương gà, trong canh còn có miếng xương gà ban nãy Lãnh Kình Thiên sơ ý làm rơi vào...
Mặc Chiêu hả dạ bung quạt phe phẩy nhìn hắn.
Phùng Đình Phong nhìn thấy bàn ăn liền suy sụp, nói:"ta còn hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Lãnh Kình Thiên và Lãnh Kình Vũ nghiêng đầu khó hiểu nhìn theo bóng lưng Phùng Đình Phong đi lên lầu.
Lãnh Kình Thiên lắc đầu nói:"Phùng công tử nhịn đói hay thật, đúng là bái phục!"
Mặc Chiêu đắc ý nói:"đừng quan tâm đến hắn, chúng ta ai về phòng nấy nghỉ ngơi tịnh dưỡng sức lực đi, tối còn phải ra thành dự tiệc nữa."
Những người khác tán thành ý kiến của Mặc Chiêu đi về phòng nghỉ ngơi.
Trời gần tối mọi người xuống dưới lầu tụ họp chuẩn bị đi ra thành dự tiệc.
Lãnh Mạch Thần nói:"mọi người cứ đi đi! Ta ở nhà canh chừng Hinh Tịnh."
Lãnh Kình Vũ lập tức trả lời:"tất nhiên là ngươi phải ở nhà canh chừng muội ấy rồi, tại ngươi mà tới bây giờ muội ấy vẫn chưa tỉnh đấy."
Lãnh Kình Thiên chen vào nói:"được rồi! Vậy đệ ở nhà chăm sóc muội ấy cẩn thận."
Phùng Đình Phong thấy vậy cũng nói:"ta vẫn còn cảm thấy hơi mệt, ta cũng ở nhà."
Mặc Chiêu nghe vậy liền kẹp cổ hắn lôi đi, nói:"chúng ta đi trước đây."
Phùng Đình Phong cố giẫy giụa nhưng không thành đành phải đi theo Mặc Chiêu.
Lãnh Kình Thiên và Lãnh Kình Vũ cũng rời đi.
Tử Chân nhìn Lãnh Mạch Thần nói:"sư huynh! Đệ đi trước đây! Có gì ngon sẽ mua về cho huynh."
Lãnh Mạch Thần cười trả lời:"được! Đệ đi vui vẻ!"
Tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn một mình Lãnh Mạch Thần và Triệu Hinh Tịnh ở lại quán, nàng thì vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Hắn lâu lâu đi lên phòng xem xét nàng rồi nhanh chóng rời đi, chán nản không có gì làm liền đi ra bên ngoài quán rút tiêu ra thổi.
Tiếng tiêu của hắn thổi ra nghe vô cùng ấm áp đến rung động lòng người, hắn thổi tiêu rất hay, tiếng tiêu vang vọng khắp cả quán, hầu như từ trước đến giờ hắn chưa từng thổi tiêu cho người nào nghe, cũng không ai biết hắn ngoài tài y thuật ra còn có tài thổi tiêu.
Triệu Hinh Tịnh nghe tiếng tiêu liền tỉnh dậy, nàng cảm thấy tiếng tiêu này rất hay, rất dễ nghe, không biết là người nào đang thổi. Nàng từ từ bước xuống lầu đi ra bên ngoài nhìn thấy người đang thổi tiêu chính là Lãnh Mạch Thần.
Lãnh Mạch Thần nghe thấy có tiếng động liền ngừng lại, cất tiêu vào áo rồi quay người lại nhìn, trước mắt là Triệu Hinh Tịnh đang đứng đó.
"Chàng biết thổi tiêu sao?"
Lãnh Mạch Thần hơi ngượng, đáp:"lúc có thời gian rảnh ở núi Bất Kỷ...ta có học một chút, đã kinh động đến nàng rồi, thật xin lỗi!"
"Chàng đừng hiểu lầm! Ta rất thích nghe tiếng tiêu vừa rồi của chàng, tiếng tiêu của chàng rất ấm áp."
"Đa tạ nàng! Nàng đang bị thương sao còn ra đây? Nàng thấy trong người thế nào rồi?"
"Ta không sao!"
Lãnh Mạch Thần cảm thấy có lỗi, nói:"tại ta mà nàng mới bị thương, sau này nàng đừng làm như thế nữa, như vậy ta cảm thấy mình thật vô dụng."
"Ta đã nói không sao rồi, chàng không cần phải tự trách!"
Lãnh Mạch Thần ngại ngùng nói:"được! Nàng vào trong ngồi đi, ta đi nấu chút gì đó cho nàng ăn."
Triệu Hinh Tịnh nãy giờ không thấy ai liền hỏi:"mọi người đâu hết cả rồi? Tiểu nhị đâu? Tại sao chàng phải nấu."
"Hôm nay người dân Thành Chung Liên mở tiệc ăn mừng, mọi người đều đi hết vào thành dự tiệc rồi."
Thấy nàng không trả lời, Lãnh Mạch Thần nói tiếp:"ta thấy nàng còn hơi mệt, mau vào trong ngồi nghỉ ngơi chút đi, ta vào nhà bếp nấu chút gì cho nàng."
"Vậy được! Làm phiền chàng rồi!"
Lãnh Mạch Thần nở nụ cười, nói:"không phiền!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.