Chương 32: Thành Thân
Nguyễn Tứ Phan Tuyền
16/05/2021
Ngày thứ năm rốt cuộc cũng đã tới, hôm nay Liên Đăng Phái sẽ tổ chức lễ thành thân cho Lãnh Mạch Thần và Triệu Hinh Tịnh.
Khắp Liên Đăng Phái được trang trí phủ đầy vải đỏ, trên vải đỏ còn có chữ hỷ. Các đệ tử bận rộn người thì bắt thang treo vải đỏ, người thì phụ giúp dọn bàn ra, người thì mang đồ ăn uống đặt lên bàn....
Trong phòng tân nương, Hoàng Thanh Thanh chăm chú chỉnh sửa lại tóc tai, y phục cho Triệu Hinh Tịnh.
"Tiểu Tịnh! Từ hôm nay trở đi ta không thể gặp muội nữa rồi." Hoàng Thanh Thanh buồn bã nói.
Triệu Hinh Tịnh cũng buồn bã trả lời:"nếu có cơ hội, ta sẽ đến tìm tỷ."
Hoàng Thanh Thanh thở dài, nói:"đồ ngốc! Biết khi nào muội mới có cơ hội đến gặp ta? Liên Đăng Phái là một nơi có rất nhiều quy tắc, để muội phải chịu khổ rồi!"
Triệu Hinh Tịnh không trả lời, Hoàng Thanh Thanh nói tiếp:"nếu ở đây có người nào dám cả gan bắt nạt muội, để ta biết được thì ta sẽ xé xác hắn ra."
Triệu Hinh Tịnh cười mỉm, nói:"tỷ xem tỷ kìa, tỷ cứ như thế thì bao giờ mới có được phu quân đây."
Hoàng Thanh Thanh nuốt nước bọt, trả lời:"không lấy được phu quân thì thôi vậy, ta ở một mình không phải cũng rất tốt sao, muội lo cho mình chưa xong mà đã đi lo cho ta rồi."
Lúc này một đệ tử đứng bên ngoài báo.
"Hoàng nữ hiệp! Mọi việc bên ngoài đã chuẩn bị xong hết cả rồi, bây giờ chỉ còn đợi mỗi tân nương thôi."
"Được rồi! Ta dẫn tân nương ra ngay!"
Hoàng Thanh Thanh tiếc nuối đội khăn voan lên cho Triệu Hinh Tịnh, rồi từ từ dẫn nàng đi ra ngoài.
Bên ngoài mọi người đã có mặt đông đủ, Hoàng Thanh Thanh dẫn Triệu Hinh Tịnh đi về phía tân lang đang đứng đợi rồi để nàng ở đó, còn mình thì rời đi.
Tân lang và tân nương đã có mặt, Công Tôn Đục bắt đầu nghi lễ.
"Nhất bái thiên địa!"
Tân lang và tân nương cùng quỳ xuống quay mặt ra ngoài bái trời đất ba lạy rồi đứng dậy.
"Nhị bái cao đường!"
Tân lang và tân nương cùng quỳ xuống quay mặt về phía song thân đang ngồi trước mặt bái ba lạy rồi đứng dậy.
Triệu Mãn Sơn cười vui vẻ gật đầu, Lãnh Hữu Lập và Phan phu nhân cũng gật đầu nở nụ cười nhẹ.
"Phu thê giao bái!"
Tân lang và tân nương cùng quay mặt vào nhau do dự một lúc rồi cũng cúi người bái ba lạy.
Các đệ tử đứng bên dưới liên tục hoan hô chúc mừng.
"Được rồi! Đưa tân nương về phòng đợi, còn tân lang ở lại tiếp rượu."
Nghi lễ đã hoàn thành, Triệu Hinh Tịnh được người dẫn về phòng đợi, còn Lãnh Mạch Thần phải đi tiếp rượu từng bàn, nhận được muôn vàn sự chúc mừng của người khác.
Buổi tiệc đã kết thúc, Lãnh Mạch Thần vì phải uống nhiều rượu nên đã hơi choáng váng, từ từ đi về phòng.
Trước cửa phòng có dán hai chữ "song hỷ", Lãnh Mạch Thần đẩy cửa phòng bước vào đã thấy tân nương đang ngồi trên giường đợi mình. Hắn tiến lại gần nàng, do dự một hồi rồi quyết định dùng tay vén khăn voan của nàng lên, trước mắt hắn liền hiện ra dáng vẻ của một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần đến rung động lòng người.
"Xin lỗi! Lần này đã để tỷ phải chịu thiệt thòi, tỷ yên tâm đi! Cố chịu thêm một thời gian nữa ta sẽ xin cha cho chúng ta hòa ly, lúc đó có thể trả lại tự do cho tỷ rồi." Lãnh Mạch Thần nói.
"Đa tạ đệ! Đệ cũng chịu thiệt thòi rồi!"
Lãnh Mạch Thần cười mỉm, lắc đầu nói:"tỷ là nữ nhân, người chịu thiệt chính là tỷ chứ không phải ta..."
Hắn chỉ vào một cái bàn lớn sát vách tường, nói tiếp:"chúng ta tạm thời ở cùng phòng với nhau một thời gian, lát nữa ta sẽ ngủ ở đó."
Triệu Hinh Tịnh trả lời:"không sao! Lát nữa ta sẽ ngủ ở đó, đệ cứ ngủ trên giường là được."
Lãnh Mạch Thần cười nói:"vậy sao được chứ! Tỷ cứ ngủ trên giường đi, ta thích ngủ trên bàn hơn."
Triệu Hinh Tịnh khó xử không biết trả lời thế nào.
Lãnh Mạch Thần nói tiếp:"tỷ thay y phục đi, ta ra ngoài lấy thêm chăn gối."
Nói xong liền đi ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Triệu Hinh Tịnh nhìn bóng lưng hắn đi ra ngoài cảm thấy rất có lỗi.
Được một lúc lâu Lãnh Mạch Thần quay trở về phòng, hắn đứng bên ngoài gõ cửa.
"Tỷ tỷ! Ta có thể vào được chứ?"
Triệu Hinh Tịnh bên trong trả lời:"đệ vào đi!"
Lãnh Mạch Thần nghe vậy mới mở cửa bước vào, trên tay hắn cầm một cái chăn và một cái gối đặt xuống bàn, sắp xếp lại chỗ ngủ.
"Mạch Thần!"
"Hả?" hắn xoay qua nhìn nàng.
Triệu Hinh Tịnh lấy hết dũng khí, nói:"ta nghĩ là chúng ta nên đổi cách xưng hô, nếu không người khác sẽ nghi ngờ."
"Đổi...đổi cách xưng hô sao?" Lãnh Mạch Thần hơi ngại hỏi.
"Phải!"
Cả hai đều xấu hổ đến đỏ mặt.
Lãnh Mạch Thần thử gọi:"Tịnh, Tịnh Tịnh!"
Vừa nói xong một câu hắn liền đỏ tai đỏ mặt cúi gằm mặt xuống xấu hổ.
Triệu Hinh Tịnh cũng xấu hổ, nói:"chàng cứ gọi như bình thường là được!"
"Được...được! Hinh Tịnh!" Lãnh Mạch Thần đỏ mặt gật đầu trả lời.
"Trễ rồi! Chàng ngủ sớm đi!"
"Được! Nàng ngủ ngon!"
Cả hai cùng nằm xuống quay mặt vào trong vách, đây là lần đầu tiên cả hai ngủ chung phòng với người khác giới, ngại ngùng đến nỗi không tài nào ngủ được.
Khắp Liên Đăng Phái được trang trí phủ đầy vải đỏ, trên vải đỏ còn có chữ hỷ. Các đệ tử bận rộn người thì bắt thang treo vải đỏ, người thì phụ giúp dọn bàn ra, người thì mang đồ ăn uống đặt lên bàn....
Trong phòng tân nương, Hoàng Thanh Thanh chăm chú chỉnh sửa lại tóc tai, y phục cho Triệu Hinh Tịnh.
"Tiểu Tịnh! Từ hôm nay trở đi ta không thể gặp muội nữa rồi." Hoàng Thanh Thanh buồn bã nói.
Triệu Hinh Tịnh cũng buồn bã trả lời:"nếu có cơ hội, ta sẽ đến tìm tỷ."
Hoàng Thanh Thanh thở dài, nói:"đồ ngốc! Biết khi nào muội mới có cơ hội đến gặp ta? Liên Đăng Phái là một nơi có rất nhiều quy tắc, để muội phải chịu khổ rồi!"
Triệu Hinh Tịnh không trả lời, Hoàng Thanh Thanh nói tiếp:"nếu ở đây có người nào dám cả gan bắt nạt muội, để ta biết được thì ta sẽ xé xác hắn ra."
Triệu Hinh Tịnh cười mỉm, nói:"tỷ xem tỷ kìa, tỷ cứ như thế thì bao giờ mới có được phu quân đây."
Hoàng Thanh Thanh nuốt nước bọt, trả lời:"không lấy được phu quân thì thôi vậy, ta ở một mình không phải cũng rất tốt sao, muội lo cho mình chưa xong mà đã đi lo cho ta rồi."
Lúc này một đệ tử đứng bên ngoài báo.
"Hoàng nữ hiệp! Mọi việc bên ngoài đã chuẩn bị xong hết cả rồi, bây giờ chỉ còn đợi mỗi tân nương thôi."
"Được rồi! Ta dẫn tân nương ra ngay!"
Hoàng Thanh Thanh tiếc nuối đội khăn voan lên cho Triệu Hinh Tịnh, rồi từ từ dẫn nàng đi ra ngoài.
Bên ngoài mọi người đã có mặt đông đủ, Hoàng Thanh Thanh dẫn Triệu Hinh Tịnh đi về phía tân lang đang đứng đợi rồi để nàng ở đó, còn mình thì rời đi.
Tân lang và tân nương đã có mặt, Công Tôn Đục bắt đầu nghi lễ.
"Nhất bái thiên địa!"
Tân lang và tân nương cùng quỳ xuống quay mặt ra ngoài bái trời đất ba lạy rồi đứng dậy.
"Nhị bái cao đường!"
Tân lang và tân nương cùng quỳ xuống quay mặt về phía song thân đang ngồi trước mặt bái ba lạy rồi đứng dậy.
Triệu Mãn Sơn cười vui vẻ gật đầu, Lãnh Hữu Lập và Phan phu nhân cũng gật đầu nở nụ cười nhẹ.
"Phu thê giao bái!"
Tân lang và tân nương cùng quay mặt vào nhau do dự một lúc rồi cũng cúi người bái ba lạy.
Các đệ tử đứng bên dưới liên tục hoan hô chúc mừng.
"Được rồi! Đưa tân nương về phòng đợi, còn tân lang ở lại tiếp rượu."
Nghi lễ đã hoàn thành, Triệu Hinh Tịnh được người dẫn về phòng đợi, còn Lãnh Mạch Thần phải đi tiếp rượu từng bàn, nhận được muôn vàn sự chúc mừng của người khác.
Buổi tiệc đã kết thúc, Lãnh Mạch Thần vì phải uống nhiều rượu nên đã hơi choáng váng, từ từ đi về phòng.
Trước cửa phòng có dán hai chữ "song hỷ", Lãnh Mạch Thần đẩy cửa phòng bước vào đã thấy tân nương đang ngồi trên giường đợi mình. Hắn tiến lại gần nàng, do dự một hồi rồi quyết định dùng tay vén khăn voan của nàng lên, trước mắt hắn liền hiện ra dáng vẻ của một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần đến rung động lòng người.
"Xin lỗi! Lần này đã để tỷ phải chịu thiệt thòi, tỷ yên tâm đi! Cố chịu thêm một thời gian nữa ta sẽ xin cha cho chúng ta hòa ly, lúc đó có thể trả lại tự do cho tỷ rồi." Lãnh Mạch Thần nói.
"Đa tạ đệ! Đệ cũng chịu thiệt thòi rồi!"
Lãnh Mạch Thần cười mỉm, lắc đầu nói:"tỷ là nữ nhân, người chịu thiệt chính là tỷ chứ không phải ta..."
Hắn chỉ vào một cái bàn lớn sát vách tường, nói tiếp:"chúng ta tạm thời ở cùng phòng với nhau một thời gian, lát nữa ta sẽ ngủ ở đó."
Triệu Hinh Tịnh trả lời:"không sao! Lát nữa ta sẽ ngủ ở đó, đệ cứ ngủ trên giường là được."
Lãnh Mạch Thần cười nói:"vậy sao được chứ! Tỷ cứ ngủ trên giường đi, ta thích ngủ trên bàn hơn."
Triệu Hinh Tịnh khó xử không biết trả lời thế nào.
Lãnh Mạch Thần nói tiếp:"tỷ thay y phục đi, ta ra ngoài lấy thêm chăn gối."
Nói xong liền đi ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Triệu Hinh Tịnh nhìn bóng lưng hắn đi ra ngoài cảm thấy rất có lỗi.
Được một lúc lâu Lãnh Mạch Thần quay trở về phòng, hắn đứng bên ngoài gõ cửa.
"Tỷ tỷ! Ta có thể vào được chứ?"
Triệu Hinh Tịnh bên trong trả lời:"đệ vào đi!"
Lãnh Mạch Thần nghe vậy mới mở cửa bước vào, trên tay hắn cầm một cái chăn và một cái gối đặt xuống bàn, sắp xếp lại chỗ ngủ.
"Mạch Thần!"
"Hả?" hắn xoay qua nhìn nàng.
Triệu Hinh Tịnh lấy hết dũng khí, nói:"ta nghĩ là chúng ta nên đổi cách xưng hô, nếu không người khác sẽ nghi ngờ."
"Đổi...đổi cách xưng hô sao?" Lãnh Mạch Thần hơi ngại hỏi.
"Phải!"
Cả hai đều xấu hổ đến đỏ mặt.
Lãnh Mạch Thần thử gọi:"Tịnh, Tịnh Tịnh!"
Vừa nói xong một câu hắn liền đỏ tai đỏ mặt cúi gằm mặt xuống xấu hổ.
Triệu Hinh Tịnh cũng xấu hổ, nói:"chàng cứ gọi như bình thường là được!"
"Được...được! Hinh Tịnh!" Lãnh Mạch Thần đỏ mặt gật đầu trả lời.
"Trễ rồi! Chàng ngủ sớm đi!"
"Được! Nàng ngủ ngon!"
Cả hai cùng nằm xuống quay mặt vào trong vách, đây là lần đầu tiên cả hai ngủ chung phòng với người khác giới, ngại ngùng đến nỗi không tài nào ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.