Chương 35: Vào Rừng Bắt Yêu Quái
Nguyễn Tứ Phan Tuyền
16/05/2021
Ông chủ Giải sau khi thấy họ ăn xong liền đi tới tò mò hỏi:"các vị khách quan! Ta thấy hình như các vị không phải là người của nơi này, phải chăng các vị là công tử tiểu thư từ nơi khác đến đây để tìm thú vui?"
Lãnh Kình Thiên trả lời:"ông nhìn đúng đấy! Chúng ta là người từ nơi khác đến đây để giúp người dân nơi này diệt trừ yêu quái."
Ông chủ Giải lắc đầu nói:"các vị còn trẻ tuổi như vậy...ta khuyên các vị không nên hy sinh tính mạng của mình oan uổng thì hơn."
Lãnh Kình Vũ khó chịu hỏi:"ông nói vậy là có ý gì?"
"Các vị hãy bình tĩnh nghe ta nói, con yêu quái này không dễ đối phó đâu, đã có rất nhiều đạo sĩ đi tiêu diệt nó nhưng đều không thấy ai quay trở về."
Triệu Hinh Tịnh hỏi:"ông chủ Giải! Ông có biết con yêu quái này có hình dạng như thế nào không?"
"Để ta nhớ...ta nghe người khác kể lại là con yêu quái này trên người mặc y phục tân lang, trông nó vừa giống người lại vừa không giống người, miệng của nó còn kéo dài tới tận vành tai, nói chung rất là quỷ dị. Từ lúc nó xuất hiện cho đến nay nữ nhân của Thành Chung Liên thường xuyên biến mất không có lý do, nam nhân lên rừng tìm kiếm thì không thấy một người nào quay trở về, bây giờ cứ hễ trời vừa hơi tối là người dân nơi đây đều đóng chặt hết cửa, chỉ có cách này thì con yêu quái đó mới không bắt người được, nhưng cứ tình hình như vậy ta thấy cũng không ổn cho lắm...ta nghĩ các vị nên từ bỏ ý định đó đi là vừa."
Lãnh Kình Thiên nói:"con yêu quái này lợi hại thế sao? Hứ! Ta không tin chúng ta không bắt được nó."
Ông chủ Giải cười lắc lắc đầu nói:"đúng là tuổi trẻ manh động."
Mặc Chiêu nói:"ông chủ Giải! Thật ra chúng ta là người của tiên môn phái đến đây để giúp người dân Thành Chung Liên diệt trừ hậu họa."
Ông chủ Giải nghe xong liền giật mình bất ngờ, hỏi lại:"người của tiên môn? Mạn phép hỏi các vị là đệ tử của tiên môn nào?"
Mặc Chiêu đáp:"chúng ta đều là đại đệ tử của Liên Đăng Phái." hắn móc lệnh bài của mình ra đưa cho ông chủ Giải xem.
Ông chủ Giải xem xong liền vui mừng nói:"thì ra là các vị tiên nhân đến đây cứu giúp chúng ta, ta đúng là có mắt mà không có tròng, vậy mà không nhìn ra các vị là đệ tử của Liên Đăng Phái phái đến, thật là vô cùng thất lễ."
Lãnh Mạch Thần nói:"ông chủ Giải không cần phải đa lễ!"
"Nghe nói ở Liên Đăng Phái có một đệ tử lúc trước từng ra tay cứu giúp cả thôn Đại Hoang giải trừ độc của yêu quái, không biết chuyện này có thật không?"
Tử Chân chỉ Lãnh Mạch Thần trả lời:"tất nhiên là thật rồi! Người đệ tử đó bây giờ đang đứng trước mặt ông nè, là huynh ấy tiểu y sư Lãnh Mạch Thần."
Ông chủ Giải nhìn Lãnh Mạch Thần, vui vẻ nói:"thì ra người đã cứu giúp cả thôn Đại Hoang giải độc chính là vị tiên nhân đây, hôm nay ta được tận mắt nhìn thấy ngài quả thật rất vinh hạnh."
Lãnh Mạch Thần xua tay nói:"ông chủ Giải không cần phải khách khí với ta, vả lại chuyện ở thôn Đại Hoang không phải công của một mình ta, tất cả các vị đứng ở đây đều có công cùng giúp đỡ thôn Đại Hoang, ta không dám tự nhận một mình đâu."
Ông chủ Giải gật đầu, cười nói:"Giải Tầm ta hôm nay được tận mắt nhìn thấy các vị quả là may mắn, chuyện này ta phải đi báo với những người khác biết mới được."
Mặc Chiêu cản lại, nói:"đừng! Chúng ta không muốn phiền phức, ông giúp chúng ta giữ bí mật chuyện này là được rồi."
Ông chủ Giải liên tục gật đầu, trả lời:"được được được! Chuyện này ta sẽ không nói với người khác, các vị tiên nhân có thể yên tâm được rồi!"
Lãnh Kình Vũ nói:"một lát nữa chúng ta sẽ lên rừng thăm dò tung tích của yêu quái, ông và người dân ở đây cứ ở nhà đợi tin tốt của chúng ta là được."
"Được được! Thành Chung Liên nhờ cả vào các vị!"
Một lát sau cả bảy người ra ngoài chuẩn bị đi lên rừng.
"Các vị tiên nhân đi đường cẩn thận! Thành Chung Liên chúng ta chờ tin vui của các vị!"
Rừng ở Thành Chung Liên cũng khá giống với rừng ở thôn Đại Hoang, cả hai đều yên tĩnh đến lạ thường, nhìn lên bầu trời cũng không thấy nổi một con chim bay ngang qua.
Mọi người vừa đi vừa đề phòng xung quanh để tránh xảy ra việc gì ngoài ý muốn, có điều cả bảy người đi hết nửa ngày trời nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra. Trời đã hơi tối, từ đây quay về lại quán trọ cũng tốn khá nhiều thời gian, cả bảy người quyết định ở lại rừng ngủ một đêm.
Lãnh Kình Vũ tức giận nói:"đi hơn nửa ngày mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, rốt cuộc con yêu quái đó có ẩn náu trong rừng này hay không? Thật là mất thời gian của ta."
Lãnh Kình Thiên trả lời:"chúng ta vẫn chưa đi sâu vào trong rừng kia mà? Bây giờ ta chỉ thấy bụng cồn cào, muốn có gì đó để ăn quá."
Lãnh Kình Vũ nói:"đi như thế còn chưa đủ sâu sao? Huynh suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn, sao huynh không ở nhà ăn cho đã cái bụng huynh luôn đi, còn theo chúng ta tới đây làm gì?"
Lãnh Kình Thiên mắng:"đệ thì biết cái gì? Cũng đâu phải một mình ta cảm thấy đói đâu, đệ thử hỏi mọi người ở đây xem có ai đói không?"
Lãnh Mạch Thần nói:"thôi được rồi! Hai huynh đừng cãi nhau nữa!"
Phùng Đình Phong cũng chen vào nói:"đi đường mệt mỏi đã thế còn không có gì ăn, nghe hai người cãi nhau ta còn thấy mệt thêm."
Hai người thấy Phùng Đình Phong lên tiếng nói vậy liền im miệng không cãi nhau nữa, trả lại sự yên ắng cho khu rừng.
Mặc Chiêu nói:"mọi người tranh thủ ngủ một giấc đi, sáng mai còn phải đi tiếp, ta sẽ thức ngồi ở đây canh chừng."
"Ta thức cùng huynh!" Lãnh Mạch Thần trả lời.
Ngoài Mặc Chiêu và Lãnh Mạch Thần ra thì những người còn lại đều tranh thủ ngủ một giấc, mỗi người nằm một nơi.
Mặc Chiêu chán nản dùng cây chọt chọt vào đống lửa trước mặt, hỏi:"huynh có biết lão xấu xa đó đi đâu không?"
Lãnh Mạch Thần đáp:"sư phụ nói với ta là ông ấy muốn đi khắp tam giới lục đạo, chỗ nào cũng có thể tới, ông ấy còn dặn ta phải chăm sóc cho huynh nữa."
Mặc Chiêu cười chua xót, trả lời:"ta cần ông ấy thương hại ta sao?"
"Huynh đừng nói vậy! Sư phụ thật lòng quan tâm huynh, ông ấy còn rất yêu thương huynh, ta ở cùng sư phụ lâu như vậy cho nên ta hiểu rõ ông ấy là người như thế nào."
Mặc Chiêu nói:"được được! Đúng là không thể nói xấu sư phụ tốt của huynh được, chúng ta nói chuyện khác tới sáng đi, ta cũng đang muốn nói với huynh vài chuyện."
"Được! Huynh nói trước đi!"
Cả hai người cùng nhau tâm sự cả đêm, trời bắt đầu gần sáng mới tranh thủ chợp mắt tí, cả đêm trong rừng nhưng không hề có một động tĩnh gì xảy ra.
Trời vừa tờ mờ sáng bỗng nhiên trông rừng nổi gió mạnh, một bóng đen to lớn xẹt qua làm mọi người thức giấc.
"Ai?"
Lãnh Kình Vũ đảo mắt nhìn xung quanh hỏi nhưng không có ai trả lời.
Từ trong rừng phát ra một tiếng cười quỷ dị khiến cho người nghe phải rợn người.
Cả bảy người xúm lại vào nhau nhìn xung quanh đề phòng, tiếng cười ấy càng lúc càng rõ hơn.
Phùng Đình Phong khó chịu nói:"ai? Bước ra đây đi, đừng ở đó giả thần giả quỷ nữa."
"Yêu quái mặc y phục tân lang, nó đang đứng trên cây." Tử Chân hốt hoảng chỉ tay lên cây nói.
"Lại thêm một lũ người phàm ngu ngốc đến đây để nạp mạng, thú vị, rất thú vị."
Con yêu quái này đúng như người dân Thành Chung Liên kể, trên người mặc y phục tân lang, miệng rộng kéo dài tới tận vành tai, ở miệng còn có nhiều răng nanh sắc nhọn mọc lòi ra, tay dài tới tận đầu gối, trên ngón tay còn có móng vuốt đen dài, nửa thân trên giống khỉ, nửa thân dưới giống người.
"Tử Chân! Bảo vệ Mạch Thần!" Mặc Chiêu dặn dò xong rồi xông lên chiến với yêu quái.
Những người khác cũng xông lên, chỉ có một mình Tử Chân ở lại bảo vệ Lãnh Mạch Thần.
Con yêu quái này quả thật lợi hại, nó đánh rất nhanh nhẹn, Lãnh Kình Thiên bị nó cào trúng tay bị thương không cầm kiếm được phải rút lui.
"Đại ca! Huynh không sao chứ!" Lãnh Mạch Thần lo lắng hỏi.
"Không sao!"
Mặc Chiêu, Triệu Hinh Tịnh, Phùng Đình Phong, Lãnh Kình Vũ cả bốn người vây đánh một hồi rốt cuộc cũng bắt con yêu quái.
Phùng Đình Phong dùng dây trói yêu trói nó lại, khinh thường nói:"xem ra bắt ngươi cũng không có gì là khó."
Lãnh Kình Thiên tức giận nói:"giết nó ngay đi! Khốn kiếp, còn dám làm bổn công tử bị thương."
Con yêu quái nở nụ cười man rợ, trả lời:"muốn giết ta? Sợ là sẽ làm các ngươi thất vọng rồi."
Nói xong con yêu quái thoát ra khỏi dây trói yêu, đứng nhìn đám người họ nở nụ cười quỷ dị rồi bay vào sâu trong rừng biến mất.
Triệu Hinh Tịnh nói:"con yêu quái này biết thuật phân thân, vừa nãy chính là phân thân của nó."
Lãnh Mạch Thần cũng nói:"nó là Khỉ Tinh, muốn giết được nó bắt buộc phải tìm ra chân thân của nó."
Lãnh Kình Vũ tức giận trả lời:"biết chân thân của nó ở đâu mà tìm đây?"
Mặc Chiêu nói:"vào sâu trong rừng tìm thì sẽ biết."
Lãnh Kình Vũ trả lời:"còn phải đi sâu vào rừng? Ai biết được trong đó còn xuất hiện thêm con yêu quái nào nữa?"
Mặc Chiêu bực bội trả lời:"ngươi không đi thì có thể quay về, đừng có ở đây cằn nhằn."
"Ngươi..."
Lãnh Kình Thiên chen vào nói:"được rồi đừng cãi nữa, con Khỉ Tinh khốn kiếp này dám làm bổn công tử bị thương, ta nhất định sẽ bắt cho bằng được nó."
Phùng Đình Phong khinh bỉ nói:"đừng có ở đây nói nhiều tốn thời gian nữa, mau đi thôi."
Lãnh Kình Thiên trả lời:"ông nhìn đúng đấy! Chúng ta là người từ nơi khác đến đây để giúp người dân nơi này diệt trừ yêu quái."
Ông chủ Giải lắc đầu nói:"các vị còn trẻ tuổi như vậy...ta khuyên các vị không nên hy sinh tính mạng của mình oan uổng thì hơn."
Lãnh Kình Vũ khó chịu hỏi:"ông nói vậy là có ý gì?"
"Các vị hãy bình tĩnh nghe ta nói, con yêu quái này không dễ đối phó đâu, đã có rất nhiều đạo sĩ đi tiêu diệt nó nhưng đều không thấy ai quay trở về."
Triệu Hinh Tịnh hỏi:"ông chủ Giải! Ông có biết con yêu quái này có hình dạng như thế nào không?"
"Để ta nhớ...ta nghe người khác kể lại là con yêu quái này trên người mặc y phục tân lang, trông nó vừa giống người lại vừa không giống người, miệng của nó còn kéo dài tới tận vành tai, nói chung rất là quỷ dị. Từ lúc nó xuất hiện cho đến nay nữ nhân của Thành Chung Liên thường xuyên biến mất không có lý do, nam nhân lên rừng tìm kiếm thì không thấy một người nào quay trở về, bây giờ cứ hễ trời vừa hơi tối là người dân nơi đây đều đóng chặt hết cửa, chỉ có cách này thì con yêu quái đó mới không bắt người được, nhưng cứ tình hình như vậy ta thấy cũng không ổn cho lắm...ta nghĩ các vị nên từ bỏ ý định đó đi là vừa."
Lãnh Kình Thiên nói:"con yêu quái này lợi hại thế sao? Hứ! Ta không tin chúng ta không bắt được nó."
Ông chủ Giải cười lắc lắc đầu nói:"đúng là tuổi trẻ manh động."
Mặc Chiêu nói:"ông chủ Giải! Thật ra chúng ta là người của tiên môn phái đến đây để giúp người dân Thành Chung Liên diệt trừ hậu họa."
Ông chủ Giải nghe xong liền giật mình bất ngờ, hỏi lại:"người của tiên môn? Mạn phép hỏi các vị là đệ tử của tiên môn nào?"
Mặc Chiêu đáp:"chúng ta đều là đại đệ tử của Liên Đăng Phái." hắn móc lệnh bài của mình ra đưa cho ông chủ Giải xem.
Ông chủ Giải xem xong liền vui mừng nói:"thì ra là các vị tiên nhân đến đây cứu giúp chúng ta, ta đúng là có mắt mà không có tròng, vậy mà không nhìn ra các vị là đệ tử của Liên Đăng Phái phái đến, thật là vô cùng thất lễ."
Lãnh Mạch Thần nói:"ông chủ Giải không cần phải đa lễ!"
"Nghe nói ở Liên Đăng Phái có một đệ tử lúc trước từng ra tay cứu giúp cả thôn Đại Hoang giải trừ độc của yêu quái, không biết chuyện này có thật không?"
Tử Chân chỉ Lãnh Mạch Thần trả lời:"tất nhiên là thật rồi! Người đệ tử đó bây giờ đang đứng trước mặt ông nè, là huynh ấy tiểu y sư Lãnh Mạch Thần."
Ông chủ Giải nhìn Lãnh Mạch Thần, vui vẻ nói:"thì ra người đã cứu giúp cả thôn Đại Hoang giải độc chính là vị tiên nhân đây, hôm nay ta được tận mắt nhìn thấy ngài quả thật rất vinh hạnh."
Lãnh Mạch Thần xua tay nói:"ông chủ Giải không cần phải khách khí với ta, vả lại chuyện ở thôn Đại Hoang không phải công của một mình ta, tất cả các vị đứng ở đây đều có công cùng giúp đỡ thôn Đại Hoang, ta không dám tự nhận một mình đâu."
Ông chủ Giải gật đầu, cười nói:"Giải Tầm ta hôm nay được tận mắt nhìn thấy các vị quả là may mắn, chuyện này ta phải đi báo với những người khác biết mới được."
Mặc Chiêu cản lại, nói:"đừng! Chúng ta không muốn phiền phức, ông giúp chúng ta giữ bí mật chuyện này là được rồi."
Ông chủ Giải liên tục gật đầu, trả lời:"được được được! Chuyện này ta sẽ không nói với người khác, các vị tiên nhân có thể yên tâm được rồi!"
Lãnh Kình Vũ nói:"một lát nữa chúng ta sẽ lên rừng thăm dò tung tích của yêu quái, ông và người dân ở đây cứ ở nhà đợi tin tốt của chúng ta là được."
"Được được! Thành Chung Liên nhờ cả vào các vị!"
Một lát sau cả bảy người ra ngoài chuẩn bị đi lên rừng.
"Các vị tiên nhân đi đường cẩn thận! Thành Chung Liên chúng ta chờ tin vui của các vị!"
Rừng ở Thành Chung Liên cũng khá giống với rừng ở thôn Đại Hoang, cả hai đều yên tĩnh đến lạ thường, nhìn lên bầu trời cũng không thấy nổi một con chim bay ngang qua.
Mọi người vừa đi vừa đề phòng xung quanh để tránh xảy ra việc gì ngoài ý muốn, có điều cả bảy người đi hết nửa ngày trời nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra. Trời đã hơi tối, từ đây quay về lại quán trọ cũng tốn khá nhiều thời gian, cả bảy người quyết định ở lại rừng ngủ một đêm.
Lãnh Kình Vũ tức giận nói:"đi hơn nửa ngày mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, rốt cuộc con yêu quái đó có ẩn náu trong rừng này hay không? Thật là mất thời gian của ta."
Lãnh Kình Thiên trả lời:"chúng ta vẫn chưa đi sâu vào trong rừng kia mà? Bây giờ ta chỉ thấy bụng cồn cào, muốn có gì đó để ăn quá."
Lãnh Kình Vũ nói:"đi như thế còn chưa đủ sâu sao? Huynh suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn, sao huynh không ở nhà ăn cho đã cái bụng huynh luôn đi, còn theo chúng ta tới đây làm gì?"
Lãnh Kình Thiên mắng:"đệ thì biết cái gì? Cũng đâu phải một mình ta cảm thấy đói đâu, đệ thử hỏi mọi người ở đây xem có ai đói không?"
Lãnh Mạch Thần nói:"thôi được rồi! Hai huynh đừng cãi nhau nữa!"
Phùng Đình Phong cũng chen vào nói:"đi đường mệt mỏi đã thế còn không có gì ăn, nghe hai người cãi nhau ta còn thấy mệt thêm."
Hai người thấy Phùng Đình Phong lên tiếng nói vậy liền im miệng không cãi nhau nữa, trả lại sự yên ắng cho khu rừng.
Mặc Chiêu nói:"mọi người tranh thủ ngủ một giấc đi, sáng mai còn phải đi tiếp, ta sẽ thức ngồi ở đây canh chừng."
"Ta thức cùng huynh!" Lãnh Mạch Thần trả lời.
Ngoài Mặc Chiêu và Lãnh Mạch Thần ra thì những người còn lại đều tranh thủ ngủ một giấc, mỗi người nằm một nơi.
Mặc Chiêu chán nản dùng cây chọt chọt vào đống lửa trước mặt, hỏi:"huynh có biết lão xấu xa đó đi đâu không?"
Lãnh Mạch Thần đáp:"sư phụ nói với ta là ông ấy muốn đi khắp tam giới lục đạo, chỗ nào cũng có thể tới, ông ấy còn dặn ta phải chăm sóc cho huynh nữa."
Mặc Chiêu cười chua xót, trả lời:"ta cần ông ấy thương hại ta sao?"
"Huynh đừng nói vậy! Sư phụ thật lòng quan tâm huynh, ông ấy còn rất yêu thương huynh, ta ở cùng sư phụ lâu như vậy cho nên ta hiểu rõ ông ấy là người như thế nào."
Mặc Chiêu nói:"được được! Đúng là không thể nói xấu sư phụ tốt của huynh được, chúng ta nói chuyện khác tới sáng đi, ta cũng đang muốn nói với huynh vài chuyện."
"Được! Huynh nói trước đi!"
Cả hai người cùng nhau tâm sự cả đêm, trời bắt đầu gần sáng mới tranh thủ chợp mắt tí, cả đêm trong rừng nhưng không hề có một động tĩnh gì xảy ra.
Trời vừa tờ mờ sáng bỗng nhiên trông rừng nổi gió mạnh, một bóng đen to lớn xẹt qua làm mọi người thức giấc.
"Ai?"
Lãnh Kình Vũ đảo mắt nhìn xung quanh hỏi nhưng không có ai trả lời.
Từ trong rừng phát ra một tiếng cười quỷ dị khiến cho người nghe phải rợn người.
Cả bảy người xúm lại vào nhau nhìn xung quanh đề phòng, tiếng cười ấy càng lúc càng rõ hơn.
Phùng Đình Phong khó chịu nói:"ai? Bước ra đây đi, đừng ở đó giả thần giả quỷ nữa."
"Yêu quái mặc y phục tân lang, nó đang đứng trên cây." Tử Chân hốt hoảng chỉ tay lên cây nói.
"Lại thêm một lũ người phàm ngu ngốc đến đây để nạp mạng, thú vị, rất thú vị."
Con yêu quái này đúng như người dân Thành Chung Liên kể, trên người mặc y phục tân lang, miệng rộng kéo dài tới tận vành tai, ở miệng còn có nhiều răng nanh sắc nhọn mọc lòi ra, tay dài tới tận đầu gối, trên ngón tay còn có móng vuốt đen dài, nửa thân trên giống khỉ, nửa thân dưới giống người.
"Tử Chân! Bảo vệ Mạch Thần!" Mặc Chiêu dặn dò xong rồi xông lên chiến với yêu quái.
Những người khác cũng xông lên, chỉ có một mình Tử Chân ở lại bảo vệ Lãnh Mạch Thần.
Con yêu quái này quả thật lợi hại, nó đánh rất nhanh nhẹn, Lãnh Kình Thiên bị nó cào trúng tay bị thương không cầm kiếm được phải rút lui.
"Đại ca! Huynh không sao chứ!" Lãnh Mạch Thần lo lắng hỏi.
"Không sao!"
Mặc Chiêu, Triệu Hinh Tịnh, Phùng Đình Phong, Lãnh Kình Vũ cả bốn người vây đánh một hồi rốt cuộc cũng bắt con yêu quái.
Phùng Đình Phong dùng dây trói yêu trói nó lại, khinh thường nói:"xem ra bắt ngươi cũng không có gì là khó."
Lãnh Kình Thiên tức giận nói:"giết nó ngay đi! Khốn kiếp, còn dám làm bổn công tử bị thương."
Con yêu quái nở nụ cười man rợ, trả lời:"muốn giết ta? Sợ là sẽ làm các ngươi thất vọng rồi."
Nói xong con yêu quái thoát ra khỏi dây trói yêu, đứng nhìn đám người họ nở nụ cười quỷ dị rồi bay vào sâu trong rừng biến mất.
Triệu Hinh Tịnh nói:"con yêu quái này biết thuật phân thân, vừa nãy chính là phân thân của nó."
Lãnh Mạch Thần cũng nói:"nó là Khỉ Tinh, muốn giết được nó bắt buộc phải tìm ra chân thân của nó."
Lãnh Kình Vũ tức giận trả lời:"biết chân thân của nó ở đâu mà tìm đây?"
Mặc Chiêu nói:"vào sâu trong rừng tìm thì sẽ biết."
Lãnh Kình Vũ trả lời:"còn phải đi sâu vào rừng? Ai biết được trong đó còn xuất hiện thêm con yêu quái nào nữa?"
Mặc Chiêu bực bội trả lời:"ngươi không đi thì có thể quay về, đừng có ở đây cằn nhằn."
"Ngươi..."
Lãnh Kình Thiên chen vào nói:"được rồi đừng cãi nữa, con Khỉ Tinh khốn kiếp này dám làm bổn công tử bị thương, ta nhất định sẽ bắt cho bằng được nó."
Phùng Đình Phong khinh bỉ nói:"đừng có ở đây nói nhiều tốn thời gian nữa, mau đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.