Chương 24: Vòng Một Mở Đài Luận Võ
Nguyễn Tứ Phan Tuyền
16/05/2021
Ngày hôm sau, vòng thứ nhất mở đài tỷ thí giữa các đệ tử môn phái rốt cuộc cũng đã đến. Các chưởng môn đã tới đủ mặt ngồi trên khán đài, lần lượt đệ tử môn phái đi đến xếp hàng.
Phái đến trước là Hắc Địa Cung, đệ tử mặc y phục màu đen, dẫn đầu các đệ tử là Triệu Trác Lãng và Triệu Hinh Tịnh.
Phái tiếp theo là Tịnh Tâm Uyển, đệ tử mặc y phục màu vàng kim, dẫn đầu các đệ tử là Tiêu Mẫn Nguyên.
Hoàng Thanh Thanh đứng kế sau lưng Triệu Hinh Tịnh, chỉ vào Tiêu Mẫn Nguyên, hâm mộ nói:"huynh ấy là đại đệ tử đứng đầu Tịnh Tâm Uyển, rất có tiếng tăm, vừa soái lại vừa văn võ song toàn, ta càng nhìn càng thích."
Phái tiếp theo nữa là Liên Đăng Phái, đệ tử mặc y phục trắng, dẫn đầu các đệ tử là Mặc Chiêu và Phùng Đình Phong.
Hoàng Thanh Thanh không kiềm chế được cảm xúc, vui sướng nói:"trời ạ! Bây giờ ta mới biết đệ tử Liên Đăng Phái người nào người nấy đều soái cả, nhìn thật có tiên khí, thật đã mắt quá đi."
Phái cuối cùng là Huyền Độc Cốc, đệ tử mặc y phục tím, dẫn đầu các đệ tử là Vân Hoằng và Vân Khương.
Hoàng Thanh Thanh lắc lắc đầu, chỉ vào một người trẻ tuổi mặc y phục tím, gương mặt tuấn tú vô cảm đang ngồi trên khán đài, nói:"Tiểu Tịnh! Muội nhìn xem, tên đó là Ân Khâm Tiên cốc chủ của Huyền Độc Cốc, nghe nói cha của hắn trước khi qua đời đã chọn hắn lên làm cốc chủ, hắn được xem là cốc chủ trẻ tuổi nhất từ trước đến giờ của Huyền Độc Cốc, nhìn hắn cũng trạc tuổi chúng ta, ngoài hắn ra thì các đệ tử còn lại của hắn không có điểm gì nổi bật."
Triệu Trác Lãng nãy giờ đứng nghe Hoàng Thanh Thanh nói rốt cuộc cũng mở miệng trả lời:"muội trật tự chút đi, đừng để cha ta phải mất mặt."
"Xí! Còn cần huynh lên tiếng sao?" Hoàng Thanh Thanh bất mãn nói.
Các đệ tử môn phái đã đến đủ mặt, trưởng lão Liên Đăng Phái là Công Tôn Đục đại diện các trưởng bối đứng ra tuyên bố.
"Đại hội luận tài năng năm nay gồm có ba vòng, vòng thứ nhất mở đài luận võ tỷ thí giữa các đệ tử chính thức bắt đầu, trận đầu tiên Tịnh Tâm Uyển Tiêu Mẫn Nguyên đánh với Hắc Địa Cung Triệu Trác Lãng."
Tiêu Mẫn Nguyên và Triệu Trác Lãng nghe tên liền bay lên võ đài, cả hai cúi đầu thi lễ.
"Lần này Trác Lãng phải nhờ Tiêu công tử chỉ dạy."
"Triệu công tử khách khí rồi!"
Hai người rút vũ khí ra, bắt đầu xông lên tỷ thí. Tiêu Mẫn Nguyên dùng kiếm đánh ra một tia sáng vàng về phía đối phương, Triệu Trác Lãng cũng dùng kiếm đáp trả đánh ra một tia sáng có màu xanh lam. Cả hai đánh với nhau nhiều hiệp nhưng đều không xảy ra thương tích gì, các đệ tử đứng dưới sàn cổ vũ hô to.
"Hay! Hay!"
Cuối cùng Tiêu Mẫn Nguyên dùng lực đánh ra một tia sáng vàng có hình dạng chim ưng, Triệu Trác Lãng không đỡ được liền bị đánh ngã ngửa trên sàn.
Triệu Mãn Sơn ngồi trên khán đài nhăn mặt đập tay vào đùi một cái, kế bên là một nữ nhân mặc y phục vàng kim nhìn có vẻ rất cao quý tuy đã có tuổi nhưng vẫn còn rất xinh đẹp đang ngồi cười mỉm đắc ý, người này chính là tông chủ Tịnh Tâm Uyển Âu Dương Lạc Thi.
Công Tôn Đục tuyên bố, nói:"trận đầu tiên Tịnh Tâm Uyển Tiêu Mẫn Nguyên thắng."
Tiêu Mẫn Nguyên đi lại đưa tay đỡ đối phương đứng dậy, nói:"đã nhường rồi!"
Triệu Trác Lãng trả lời:"công tử khách khí rồi, là ta không đánh lại huynh." . Truyện Hệ Thống
"Trận thứ hai Liên Đăng Phái Mặc Chiêu đánh với Huyền Độc Cốc Vân Hoằng."
Mặc Chiêu đứng khoanh tay kế bên Lãnh Mạch Thần nói:"tiểu Mạch Thần! Xem ta trổ tài này."
Hai đệ tử nghe tên liền bay lên võ đài, cúi đầu thi lễ. Vân Hoằng tỏ vẻ mặt khinh thường nhìn đối phương nói.
"Mặc công tử! Có lẽ ta sẽ ra tay hơi mạnh, ngươi thua rồi đừng trách ta đấy nhé."
"Ai thắng ai thua còn chưa rõ, mời!"
Vân Hoằng rút ra một sợi dây sắt dài có nhiều gai nhọn, vũ khí này nhìn có vẻ rất ghê gớm, hắn tung chiêu đánh liên tục về phía đối phương. Mặc Chiêu bị ép rơi vào thế phòng thủ không thể đánh trả.
Cảm thấy không thể cứ tiếp tục như thế nữa Mặc Chiêu liền dùng kế dụ đối phương mắc bẫy. Mặc Chiêu đứng sát góc võ đài, cầm quạt phe phẩy khiêu khích, Vân Hoằng thấy thế đánh thẳng roi sắt về phía đối phương, lúc này Mặc Chiêu bỗng xoay người né một cái, roi sắt liền bị cuốn vào cột đài, Vân Hoằng cố rút roi lại nhưng không được. Mặc Chiêu nhân cơ hội này dùng sức phóng quạt ra chém đứt lìa roi sắt rồi bay lên đá đối phương té xuống đài, cây quạt cũng bay về lại tay chủ nhân.
"Hay! Hay!" các đệ tử đứng dưới sàn hô to tán thưởng, Lãnh Mạch Thần cười nhìn Mặc Chiêu liên tục vỗ tay, các trưởng bối ngồi trên khán đài cũng phải gật đầu thán phục.
Hoàng Thanh Thanh đứng sau Triệu Hinh Tịnh khâm phục nói:"tên đó là đại đệ tử của của Liên Đăng Phái, vũ khí trong tay hắn đang cầm là quạt Phù Lam, quạt này nhìn thì có vẻ rất mỏng manh nhưng thật ra rất lợi hại, hắn cứ đẹp như vậy chắc ta chết mất."
Công Tôn Đục tuyên bố, nói:"trận thứ hai Liên Đăng Phái Mặc Chiêu thắng. Trận thứ ba Tịnh Tâm Uyển Đằng Khang đánh với Huyền Độc Cốc Vân Khương.
Hai đệ tử nghe tên liền bay lên võ đài, cúi đầu thi lễ, Đằng Khang rút kiếm xông lên liên tục đánh về phía đối phương, Vân Khương né một hồi cũng dùng kiếm đáp trả. Đằng Khang rơi vào thế vừa đánh vừa lùi, cuối cùng bị Vân Khương tung chiêu chém hai nhát vào đùi và tay khiến cho ngã khuỵa một gối xuống. Vân Khương định bồi thêm một nhát nữa vào đối phương thì bị cốc chủ Ân Khâm Tiên kịp thời bay tới cản lại, đá cho hắn một phát ngã ngửa.
Các trưởng bối ngồi trên khán đài nhìn thấy vậy liền thở phào.
Trận đấu dừng lại, Vân Khương nhìn thấy cốc chủ đang đứng trước mặt liền lật đật đứng dậy chấp tay cúi đầu, nói:"cốc chủ tha tội!"
Ân Khâm Tiên không thèm để ý đến hắn, tuyên bố nói:"đệ tử Vân Khương làm trái luật, ra tay tàn bạo với bạn hữu, Ân Khâm Tiên lấy làm hổ thẹn với các trưởng bối, nay ta tuyên bố phần thắng thuộc về đệ tử Tịnh Tâm Uyển Đằng Khang, đồng thời đệ tử Huyền Độc Cốc cũng sẽ xin rút lui khỏi cuộc thi."
Vân Khương nghe xong rất tức giận, nhưng đành phải nhẫn nhịn tuân theo rút lui khỏi cuộc thi.
Công Tôn Đục tuyên bố, nói:"trận thứ ba Tịnh Tâm Uyển Đằng Khang thắng. Trận thứ tư Hắc Địa Cung Triệu Hinh Tịnh đánh với Liên Đăng Phái Phùng Đình Phong."
Phùng Đình Phong đã để ý đến Triệu Hinh Tịnh từ lần đầu nhìn thấy nàng đi cùng đám đệ tử Hắc Địa Cung tìm phòng ở Liên Đăng Phái. Cả hai bay lên võ đài, cúi đầu thi lễ.
Phùng Đình Phong nở nụ cười châm chọc nhìn nàng nói:"tại hạ rất vinh hạnh khi có cơ hội tỷ thí cùng với Triệu nữ hiệp đây."
"Cái tên mất nết này lại lên cơn rồi." Mặc Chiêu lắc lắc đầu nói với Lãnh Mạch Thần.
Hoàng Thanh Thanh nhớm lên ghé tai Triệu Trác Lãng nói:"tên đó là con trai độc nhất của Phùng Dã chưởng môn, nghe nói tên này rất phong lưu phóng khoáng, nhìn thì cũng soái đó, nhưng có cho không ta cũng không thèm."
Triệu Hinh Tịnh không trả lời Phùng Đình Phong, cầm kiếm xông lên tung chiêu đánh ra luồng sáng đỏ về phía đối phương. Phùng Đình Phong không phải dạng tầm thường, né được hết chiêu của nàng rồi cầm kiếm đáp trả lại một luồng sáng lam, nàng xoay người né tránh xém ngã xuống đài, Phùng Đình Phong nhân cơ hội tới gần đỡ lấy eo nàng cười châm chọc. Nàng tức giận đẩy hắn ra xa, cầm kiếm xông tới đánh, hắn vừa né vừa đáp trả lợi dụng cơ hội hết sờ má, sờ tay đến sờ eo nàng.
Các đệ tử đứng dưới đài reo hò liên tục cổ vũ, Lãnh Mạch Thần không nhịn được mở miệng nói:"tên Phùng Đình Phong này càng lúc càng quá đáng."
Mặc Chiêu trả lời:"hắn xưa giờ đều vậy, thấy cô nương có một chút nhan sắc liền tiếp cận, đúng cái thứ ngựa đực bẩn thỉu."
Triệu Hinh Tịnh không nhịn được nữa liền dùng sức chỉa kiếm thẳng về phía Phùng Đình Phong, lần này hắn không thể lợi dụng cơ hội với nàng được nữa, liên tục tránh né chiêu của nàng, cũng không thể tung chiêu đáp trả lại. Cuối cùng hắn bị lưỡi kiếm của nàng kề lên cổ, hắn chỉ biết đứng im không dám nhúc nhích.
Công Tôn Đục tuyên bố, nói:"trận thứ tư Hắc Địa Cung Triệu Hinh Tịnh thắng."
Phùng Dã chưởng môn nghe thế ngồi trên khán đài nhăn mặt không vui.
Nàng bỏ kiếm xuống, Phùng Đình Phong thua trận không những không buồn mà còn nở nụ cười châm chọc nhìn người trước mắt, nói:"nữ hiệp quả thật lợi hại, đã thất lễ rồi."
Triệu Hinh Tịnh không thèm để ý tới hắn, bay xuống đài về lại chỗ.
Sau đó trận thứ năm, sáu, bảy, tám tiếp tục diễn ra.
Cuối cùng trận đấu cũng kết thúc, Công Tôn Đục tuyên bố, nói:"sau đây là tên của những đệ tử giành chiến thắng vòng thứ nhất."
"Tịnh Tâm Uyển Tiêu Mẫn Nguyên!"
"Liên Đăng Phái Mặc Chiêu!"
"Tịnh Tâm Uyển Đằng Khang!"
"Hắc Địa Cung Triệu Hinh Tịnh!"
"Liên Đăng Phái Lãnh Kình Vũ!"
"Hắc Địa Cung Hình Khảm Tất!"
"Liên Đăng Phái Tử Chân!"
"Liên Đăng Phái Lãnh Kình Thiên!"
"Các đệ tử có tên sẽ được bước vào vòng hai, ngày mai sẽ bắt đầu. Vòng thứ nhất luận võ tuyên bố kết thúc."
Các đệ tử bắt đầu giải tán về phòng, còn các trưởng bối ở lại chúc mừng Phùng Dã.
Triệu Mãn Sơn cười nói:"Liên Đăng Phái quả thật lợi hại, một lần bốn đệ tử đều lọt vào vòng trong, bái phục bái phục."
Các trưởng bối khác cũng gật đầu tán thành.
Phùng Dã cười sảng khoái, khách khí trả lời:"không dám không dám!"
Phái đến trước là Hắc Địa Cung, đệ tử mặc y phục màu đen, dẫn đầu các đệ tử là Triệu Trác Lãng và Triệu Hinh Tịnh.
Phái tiếp theo là Tịnh Tâm Uyển, đệ tử mặc y phục màu vàng kim, dẫn đầu các đệ tử là Tiêu Mẫn Nguyên.
Hoàng Thanh Thanh đứng kế sau lưng Triệu Hinh Tịnh, chỉ vào Tiêu Mẫn Nguyên, hâm mộ nói:"huynh ấy là đại đệ tử đứng đầu Tịnh Tâm Uyển, rất có tiếng tăm, vừa soái lại vừa văn võ song toàn, ta càng nhìn càng thích."
Phái tiếp theo nữa là Liên Đăng Phái, đệ tử mặc y phục trắng, dẫn đầu các đệ tử là Mặc Chiêu và Phùng Đình Phong.
Hoàng Thanh Thanh không kiềm chế được cảm xúc, vui sướng nói:"trời ạ! Bây giờ ta mới biết đệ tử Liên Đăng Phái người nào người nấy đều soái cả, nhìn thật có tiên khí, thật đã mắt quá đi."
Phái cuối cùng là Huyền Độc Cốc, đệ tử mặc y phục tím, dẫn đầu các đệ tử là Vân Hoằng và Vân Khương.
Hoàng Thanh Thanh lắc lắc đầu, chỉ vào một người trẻ tuổi mặc y phục tím, gương mặt tuấn tú vô cảm đang ngồi trên khán đài, nói:"Tiểu Tịnh! Muội nhìn xem, tên đó là Ân Khâm Tiên cốc chủ của Huyền Độc Cốc, nghe nói cha của hắn trước khi qua đời đã chọn hắn lên làm cốc chủ, hắn được xem là cốc chủ trẻ tuổi nhất từ trước đến giờ của Huyền Độc Cốc, nhìn hắn cũng trạc tuổi chúng ta, ngoài hắn ra thì các đệ tử còn lại của hắn không có điểm gì nổi bật."
Triệu Trác Lãng nãy giờ đứng nghe Hoàng Thanh Thanh nói rốt cuộc cũng mở miệng trả lời:"muội trật tự chút đi, đừng để cha ta phải mất mặt."
"Xí! Còn cần huynh lên tiếng sao?" Hoàng Thanh Thanh bất mãn nói.
Các đệ tử môn phái đã đến đủ mặt, trưởng lão Liên Đăng Phái là Công Tôn Đục đại diện các trưởng bối đứng ra tuyên bố.
"Đại hội luận tài năng năm nay gồm có ba vòng, vòng thứ nhất mở đài luận võ tỷ thí giữa các đệ tử chính thức bắt đầu, trận đầu tiên Tịnh Tâm Uyển Tiêu Mẫn Nguyên đánh với Hắc Địa Cung Triệu Trác Lãng."
Tiêu Mẫn Nguyên và Triệu Trác Lãng nghe tên liền bay lên võ đài, cả hai cúi đầu thi lễ.
"Lần này Trác Lãng phải nhờ Tiêu công tử chỉ dạy."
"Triệu công tử khách khí rồi!"
Hai người rút vũ khí ra, bắt đầu xông lên tỷ thí. Tiêu Mẫn Nguyên dùng kiếm đánh ra một tia sáng vàng về phía đối phương, Triệu Trác Lãng cũng dùng kiếm đáp trả đánh ra một tia sáng có màu xanh lam. Cả hai đánh với nhau nhiều hiệp nhưng đều không xảy ra thương tích gì, các đệ tử đứng dưới sàn cổ vũ hô to.
"Hay! Hay!"
Cuối cùng Tiêu Mẫn Nguyên dùng lực đánh ra một tia sáng vàng có hình dạng chim ưng, Triệu Trác Lãng không đỡ được liền bị đánh ngã ngửa trên sàn.
Triệu Mãn Sơn ngồi trên khán đài nhăn mặt đập tay vào đùi một cái, kế bên là một nữ nhân mặc y phục vàng kim nhìn có vẻ rất cao quý tuy đã có tuổi nhưng vẫn còn rất xinh đẹp đang ngồi cười mỉm đắc ý, người này chính là tông chủ Tịnh Tâm Uyển Âu Dương Lạc Thi.
Công Tôn Đục tuyên bố, nói:"trận đầu tiên Tịnh Tâm Uyển Tiêu Mẫn Nguyên thắng."
Tiêu Mẫn Nguyên đi lại đưa tay đỡ đối phương đứng dậy, nói:"đã nhường rồi!"
Triệu Trác Lãng trả lời:"công tử khách khí rồi, là ta không đánh lại huynh." . Truyện Hệ Thống
"Trận thứ hai Liên Đăng Phái Mặc Chiêu đánh với Huyền Độc Cốc Vân Hoằng."
Mặc Chiêu đứng khoanh tay kế bên Lãnh Mạch Thần nói:"tiểu Mạch Thần! Xem ta trổ tài này."
Hai đệ tử nghe tên liền bay lên võ đài, cúi đầu thi lễ. Vân Hoằng tỏ vẻ mặt khinh thường nhìn đối phương nói.
"Mặc công tử! Có lẽ ta sẽ ra tay hơi mạnh, ngươi thua rồi đừng trách ta đấy nhé."
"Ai thắng ai thua còn chưa rõ, mời!"
Vân Hoằng rút ra một sợi dây sắt dài có nhiều gai nhọn, vũ khí này nhìn có vẻ rất ghê gớm, hắn tung chiêu đánh liên tục về phía đối phương. Mặc Chiêu bị ép rơi vào thế phòng thủ không thể đánh trả.
Cảm thấy không thể cứ tiếp tục như thế nữa Mặc Chiêu liền dùng kế dụ đối phương mắc bẫy. Mặc Chiêu đứng sát góc võ đài, cầm quạt phe phẩy khiêu khích, Vân Hoằng thấy thế đánh thẳng roi sắt về phía đối phương, lúc này Mặc Chiêu bỗng xoay người né một cái, roi sắt liền bị cuốn vào cột đài, Vân Hoằng cố rút roi lại nhưng không được. Mặc Chiêu nhân cơ hội này dùng sức phóng quạt ra chém đứt lìa roi sắt rồi bay lên đá đối phương té xuống đài, cây quạt cũng bay về lại tay chủ nhân.
"Hay! Hay!" các đệ tử đứng dưới sàn hô to tán thưởng, Lãnh Mạch Thần cười nhìn Mặc Chiêu liên tục vỗ tay, các trưởng bối ngồi trên khán đài cũng phải gật đầu thán phục.
Hoàng Thanh Thanh đứng sau Triệu Hinh Tịnh khâm phục nói:"tên đó là đại đệ tử của của Liên Đăng Phái, vũ khí trong tay hắn đang cầm là quạt Phù Lam, quạt này nhìn thì có vẻ rất mỏng manh nhưng thật ra rất lợi hại, hắn cứ đẹp như vậy chắc ta chết mất."
Công Tôn Đục tuyên bố, nói:"trận thứ hai Liên Đăng Phái Mặc Chiêu thắng. Trận thứ ba Tịnh Tâm Uyển Đằng Khang đánh với Huyền Độc Cốc Vân Khương.
Hai đệ tử nghe tên liền bay lên võ đài, cúi đầu thi lễ, Đằng Khang rút kiếm xông lên liên tục đánh về phía đối phương, Vân Khương né một hồi cũng dùng kiếm đáp trả. Đằng Khang rơi vào thế vừa đánh vừa lùi, cuối cùng bị Vân Khương tung chiêu chém hai nhát vào đùi và tay khiến cho ngã khuỵa một gối xuống. Vân Khương định bồi thêm một nhát nữa vào đối phương thì bị cốc chủ Ân Khâm Tiên kịp thời bay tới cản lại, đá cho hắn một phát ngã ngửa.
Các trưởng bối ngồi trên khán đài nhìn thấy vậy liền thở phào.
Trận đấu dừng lại, Vân Khương nhìn thấy cốc chủ đang đứng trước mặt liền lật đật đứng dậy chấp tay cúi đầu, nói:"cốc chủ tha tội!"
Ân Khâm Tiên không thèm để ý đến hắn, tuyên bố nói:"đệ tử Vân Khương làm trái luật, ra tay tàn bạo với bạn hữu, Ân Khâm Tiên lấy làm hổ thẹn với các trưởng bối, nay ta tuyên bố phần thắng thuộc về đệ tử Tịnh Tâm Uyển Đằng Khang, đồng thời đệ tử Huyền Độc Cốc cũng sẽ xin rút lui khỏi cuộc thi."
Vân Khương nghe xong rất tức giận, nhưng đành phải nhẫn nhịn tuân theo rút lui khỏi cuộc thi.
Công Tôn Đục tuyên bố, nói:"trận thứ ba Tịnh Tâm Uyển Đằng Khang thắng. Trận thứ tư Hắc Địa Cung Triệu Hinh Tịnh đánh với Liên Đăng Phái Phùng Đình Phong."
Phùng Đình Phong đã để ý đến Triệu Hinh Tịnh từ lần đầu nhìn thấy nàng đi cùng đám đệ tử Hắc Địa Cung tìm phòng ở Liên Đăng Phái. Cả hai bay lên võ đài, cúi đầu thi lễ.
Phùng Đình Phong nở nụ cười châm chọc nhìn nàng nói:"tại hạ rất vinh hạnh khi có cơ hội tỷ thí cùng với Triệu nữ hiệp đây."
"Cái tên mất nết này lại lên cơn rồi." Mặc Chiêu lắc lắc đầu nói với Lãnh Mạch Thần.
Hoàng Thanh Thanh nhớm lên ghé tai Triệu Trác Lãng nói:"tên đó là con trai độc nhất của Phùng Dã chưởng môn, nghe nói tên này rất phong lưu phóng khoáng, nhìn thì cũng soái đó, nhưng có cho không ta cũng không thèm."
Triệu Hinh Tịnh không trả lời Phùng Đình Phong, cầm kiếm xông lên tung chiêu đánh ra luồng sáng đỏ về phía đối phương. Phùng Đình Phong không phải dạng tầm thường, né được hết chiêu của nàng rồi cầm kiếm đáp trả lại một luồng sáng lam, nàng xoay người né tránh xém ngã xuống đài, Phùng Đình Phong nhân cơ hội tới gần đỡ lấy eo nàng cười châm chọc. Nàng tức giận đẩy hắn ra xa, cầm kiếm xông tới đánh, hắn vừa né vừa đáp trả lợi dụng cơ hội hết sờ má, sờ tay đến sờ eo nàng.
Các đệ tử đứng dưới đài reo hò liên tục cổ vũ, Lãnh Mạch Thần không nhịn được mở miệng nói:"tên Phùng Đình Phong này càng lúc càng quá đáng."
Mặc Chiêu trả lời:"hắn xưa giờ đều vậy, thấy cô nương có một chút nhan sắc liền tiếp cận, đúng cái thứ ngựa đực bẩn thỉu."
Triệu Hinh Tịnh không nhịn được nữa liền dùng sức chỉa kiếm thẳng về phía Phùng Đình Phong, lần này hắn không thể lợi dụng cơ hội với nàng được nữa, liên tục tránh né chiêu của nàng, cũng không thể tung chiêu đáp trả lại. Cuối cùng hắn bị lưỡi kiếm của nàng kề lên cổ, hắn chỉ biết đứng im không dám nhúc nhích.
Công Tôn Đục tuyên bố, nói:"trận thứ tư Hắc Địa Cung Triệu Hinh Tịnh thắng."
Phùng Dã chưởng môn nghe thế ngồi trên khán đài nhăn mặt không vui.
Nàng bỏ kiếm xuống, Phùng Đình Phong thua trận không những không buồn mà còn nở nụ cười châm chọc nhìn người trước mắt, nói:"nữ hiệp quả thật lợi hại, đã thất lễ rồi."
Triệu Hinh Tịnh không thèm để ý tới hắn, bay xuống đài về lại chỗ.
Sau đó trận thứ năm, sáu, bảy, tám tiếp tục diễn ra.
Cuối cùng trận đấu cũng kết thúc, Công Tôn Đục tuyên bố, nói:"sau đây là tên của những đệ tử giành chiến thắng vòng thứ nhất."
"Tịnh Tâm Uyển Tiêu Mẫn Nguyên!"
"Liên Đăng Phái Mặc Chiêu!"
"Tịnh Tâm Uyển Đằng Khang!"
"Hắc Địa Cung Triệu Hinh Tịnh!"
"Liên Đăng Phái Lãnh Kình Vũ!"
"Hắc Địa Cung Hình Khảm Tất!"
"Liên Đăng Phái Tử Chân!"
"Liên Đăng Phái Lãnh Kình Thiên!"
"Các đệ tử có tên sẽ được bước vào vòng hai, ngày mai sẽ bắt đầu. Vòng thứ nhất luận võ tuyên bố kết thúc."
Các đệ tử bắt đầu giải tán về phòng, còn các trưởng bối ở lại chúc mừng Phùng Dã.
Triệu Mãn Sơn cười nói:"Liên Đăng Phái quả thật lợi hại, một lần bốn đệ tử đều lọt vào vòng trong, bái phục bái phục."
Các trưởng bối khác cũng gật đầu tán thành.
Phùng Dã cười sảng khoái, khách khí trả lời:"không dám không dám!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.