Chương 19: Bàn quốc sự
Tiểu Sắc Lang
15/11/2016
Về đến phủ Thọ Vương, Hoàng Minh muốn đem khoe chiến tích của mình với
Kiếm Tu, nhưng vị sư phụ này lại đi đâu không biết nữa. Hỏi Khương Thị
mới biết Kiếm Tu vì có một vài cớ sự ở sư môn nên phải quay về, trước
khi đi còn đưa để lại cho hắn một vài thảo dược cùng các bí pháp võ công trong nhân gian. Điều này khiến Hoàng Minh rất cảm động, từ trước tới
giờ, vì biết hắn không thể tu luyện tiên pháp nên Kiếm Tu đã luôn cất
công đi khắp nơi để tìm kiếm những bí kiếp võ công như vậy. Nhưng còn
một chuyện thú vị hơn nữa là, ba ngày sau sẽ là đám cưới của Tử Tân và
Hoàng Phi Yến. Hoàng Minh vẫn nhớ như in câu nói của Hoàng Phi Yến lúc
đó. Haiz, quả thật phụ nữ rất khó hiểu, biết rằng đó là phu quân của
mình nhưng vẫn giả bộ xa lạ, phải chăng đây chính là thử lòng trong
truyền thuyết. Mà nói đi cũng phải nói lại, nhìn biểu hiện của tiểu nha
đầu Đặng Thiền Ngọc kia chắc chắn có biết việc này nhưng lại dấu nhẹm
đi, lần sau gặp lại phải giáo huấn mới được. Về phần Thanh Thanh ở trong phủ với Hoàng Phi Yến thì Hoàng Minh hoàn toàn yên tâm. Hắn mặc dù
không nói ra ngoài nhưng trong tâm vẫn luôn thắc mắc về thân phận của
Thanh Thanh. Thần Long Tộc là gì? Nó có liên quan gì tới Long Tộc không? Còn cả Ngọc Long Bình hết sức kì diệu kia nữa. Ngồi trầm tư khá lâu,
trong đầu Hoàng Minh vẫn không dứt được hình bóng một cô gái thanh thu,
trên tay cầm một chiếc bình chạm khắc hình rồng. Một chiếc bình chạm
khắc hình rồng? Đúng rồi, quả thật rất giống với Tiên Thanh Long trong
game Chân Long a (*). Lắc đầu cười tự diễu, có lẽ hắn nghĩ xa quá rồi,
đây là Phong Thần Giới, trong nguyên tác làm gì có nhắc đến Tiên Thanh
Long này đâu kia chứ.
(Cái này ai không biết thì google Tiên Thanh Long Chân Long Giáng Thế nhé:v)
Sau bữa cơm tối, Kiếm Tu mới cưỡi mây trở về. Nhìn thấy Hoàng Minh, Kiếm Tu vô cùng ngạc nhiên. Không phải vì hắn đã tỏa ra tiên khí, việc đó là không thể, mà là một thứ khí chất hiên ngang của một chiến sĩ đã từng kinh qua chiến trận sinh tử, đây là thứ mà lúc trước Hoàng Minh không hề có được. Hoàng Minh đem sự việc khi đi tới Bất Chu Sơn kể cho Kiếm Tu nghe.
_Đây quả thật là thần kì, ta thật không ngờ các con lại trải qua những việc như vậy. Ma Thần Cộng Công là một kẻ sắp đạt tới cảnh giới Thánh Nhân nhưng không ngờ lại bị các con bức ép tới mức phải tự bạo.
Kiếm Tu vuốt râu, hài lòng nói.
_Đó chẳng qua là do được sự giúp sức của các vị bằng hữu mà thôi.
Hoàng Minh khiêm tốn đáp.
_Việc này công lao của đệ là lớn nhất rồi. Nếu không phải nhờ mưu kế của đệ thì có lẽ bây giờ chúng ta cũng không được ngồi đây mà nói chuyện với nhau như vậy nữa.
Tử Tân nhấp một ngụp trà rồi nói.
_Sư huynh con nói rất đúng, trong chiến đấu, mặc dù sức mạnh là quan trọng nhưng nếu biết dùng trí, nhất định có thể chiến thắng.
Thật sự là nếu dùng trí nhất định sẽ thắng ư? Nhưng nếu theo nguyên tác thì một mình Thông Thiên không thể đấu lại Tứ Thánh được, đấy chẳng phải là “trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu kế đều vô dụng” hay sao? Nhưng Hoàng Minh cũng chả nghĩ gì nhiều, nếu hắn biết suy tính kế sách tương lai thì biết đâu lại đảo ngược được thế cờ thì sao, chẳng phải vừa có được Thái Thanh Lệnh Bài của Lão Tử đó sao.
_Sư phụ, có thứ này ta muốn dâng cho người.
Hoàng Minh lấy Sơn Hải Thủy Linh Thương từ trong túi pháp bảo ra rồi dâng lên Kiếm Tu.
_Đây chẳng nhẽ là Sơn Hải Thủy Linh Thương?
Kiếm Tu kinh ngạc đáp.
_Thưa sư phụ, đây chính là Sơn Hải Thủy Linh Thương mà con đã lấy được, xin dâng cho người.
_Ha ha, con có tấm lòng như vậy là ta rất quý, nhưng Sơn Hải Thủy Linh Thương không phải là bảo vật bình thường. Phàm là những người mà nó công nhận mới có thể cầm vào được nó. Nếu không phải chủ nhân của nó, cho dù là Thánh Nhân cũng bị nó khước từ.
Ngay cả Thánh Nhân cũng không được ư? Hèn gì lúc hắn định tặng nó cho Khổng Tuyên thì Khổng Tuyên lập tức bị phản phệ. Nói như vậy Sơn Hải Thủy Linh Thương đã coi hắn là chủ nhân sao? Nhưng một người đến cả linh khí còn không thể hấp thu, thì lấy cái gì mà Sơn Hải Thủy Linh Thương lại từ bỏ Cộng Công để đi theo hắn? Quả thật có rất nhiều vấn đề mà hắn không thể giải đáp được.
Hai ngày hôm nay hắn bắt đầu rèn luyện thêm thương kỹ, bây giờ Sơn Hải Thủy Linh Thương chính là vũ khí đắc lực của hắn hiện giờ, nên nếu càng nâng cao thương kỹ thì khả năng hắn có thể đánh bại được những tiên nhân khác cao hơn nhiều. Hai ngày nay, Tử Tân hoặc đe dọa, hoặc dụ dỗ bảo Hoàng Minh tới nghe ngóng ở phủ Hoàng Phi Yến, nhưng mấy lần Hoàng Minh đến đều phải ra về vì nghe đâu Hoàng Phi Yến phải tới Tam Tiên Đảo để phụng bồi Tam Tiêu. Hoàng Minh có đi tìm Đặng Thiền Ngọc cùng Thanh Thanh nhưng hai nàng đều đi theo Hoàng Phi Yến nên cũng bó tay. Ngày hôm sau, hôn lễ của Tử Tân và Hoàng Phi Yến diễn ra rất long trọng. Văn võ bá quan trong triều đều tới đông đủ, điều đặc biệt hơn cả là sự có mặt của Đông Bá Hầu Khương Hoàng Sở, cùng Nam Bá Hầu Ngạc Sùng Vũ, còn về phần Tây Bá Hầu Cơ Xương và Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ thì lấy lí do dẹp loạn biên cương nên không thể tới dự được. Khương Hoàng Sở là cha của Khương Thị nên hôn lễ này hắn không thể không tới được, đi cùng Khương Hoàng Sở là con trai Khương Văn Hoán, là một nam tử uy phong, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, cả người tỏa ra khí chất của một con nhà võ. Ngạc Sùng Vũ thì nhìn bề ngoài thô hào, bên trong thâm trầm, xem ra là một kẻ rất giỏi mưu mô, nhất định phải đề phòng.
Tiệc cưới diễn ra linh đình, yến tiệc từ sáng cho tới lúc chập tối vẫn chưa tan. Quà mừng đủ thứ kì trân dị bảo hiếm lạ trên đời liên tục được đưa vào phủ Thọ Vương. Buổi tối, tại một gian phòng tĩnh mịch, trước cửa phòng treo đầy đèn lồng đỏ, trên cửa còn dán một chữ “Hỉ” màu đỏ. Tử Tân đẩy cửa bước vào, trên giường một bóng hình quen thuộc hiện ra trước mắt hắn. Hắn đang định lên tiếng thì cô gái gỡ khen che đầu xuống và tinh nghịch nói.
_Bây giờ ta nên gọi chàng là Tử Tân hay Tinh Vân đây.
_Ta…
Nhìn Hoàng Phi Yến, Tử Tân không nói nên lời. Trong phòng, ánh nến rực sáng, nhưng nàng lại tỏa sáng hơn tất cả. Hoàng Phi Yến hôm nay rất đẹp, y phục cưới đỏ bó sát tôn lên dáng người thước tha của nàng, đôi má hơi ửng hồng khi nàng uống một chút rượu.
_Tại sao chàng lại không nói.
Hoàng Phi Yến lại tiếp tục nói.
_Ta… Thực sự ta không hề cố ý muốn dấu nàng. Chỉ là…
Tử Tân chưa kịp nói hết câu, đã bị một đôi môi mềm mại giữ chặt lấy. Hắn từ từ nhắm mắt lại. Một nụ hôn nồng cháy, cả hai như quên đi thời gian, y phục trên người từ từ rơi xuống sàn, một tiếng thét yêu kiều vang lên, một đêm tràn ngập xuân sắc…
(Em không dám tả quá nhiều cảnh 18+ đâu:v các bác thông cảm)
Đang ngon giấc Tử Tân cảm thấy có thứ gì đó cọ cọ vào mũi của mình. Giật mình tỉnh dậy, hắn nhìn thấy Hoàng Phi Yến đang cầm trong tay một lọn tóc tinh nghịch nhìn hắn. Đưa tay ôm nàng vào lòng, Tử Tân lên tiếng.
_Tại sao nàng lại không cho ta biết?
_Chàng thử nghĩ xem có cô gái nào sắp kết hôn mà không tìm hiểu chút gì về phu quân của mình không?
Hoàng Phi Yến tinh nghịch cười. Quả thật bây giờ nàng rất khác so với một hình tượng nữ tiên lúc trước, bây giờ trông nàng giống một yêu tinh chuyên quyến rũ người khác hơn.
_Khá khen cho ngươi biết mà còn dám lừa ta, tội này thật đáng trách, ta sẽ thi hành gia pháp.
Nhìn Hoàng Phi Yến, Tử Tân lại cười gian nói.
_A, Thọ Vương thứ tội, thần thiếp không dám.
(Rồi điều gì tới các bác tự hiểu nhé:v)
Ngày hôm sau, Hoàng Phi Yến khó khăn đi vấn an Kiếm Tu cùng hai người Khương Thị, Dương Cửu. Nhìn dáng đi của Hoàng Phi Yến, Khương Thị cùng Dương Cửu đều che miệng cười, còn Hoàng Minh thì dùng một nụ cười không thể bỉ ổi hơn nữa nhìn Tử Tân. Tất cả khiến cho Hoàng Phi Yến ngượng ngùng phải ôm mặt chạy biến ra ngoài. Sau khi Khương Thị và Dương Cửu cùng đi ra trò chuyện với Hoàng Phi Yến, Kiếm Tu mới lên tiếng.
_Lúc tối, bệ hạ có cho người thông báo tối nay sẽ tổ chức yến tiệc chiêu đãi Đông Bá Hầu cùng Nam Bá Hầu, hai con hãy chuẩn bị đi.
_Có cả con nữa sao?
Hoàng Minh ngạc nhiên hỏi. Tử Tân là Thái Tử nên bắt buộc phải tới. Còn Hoàng Minh hắn có phải làm quan gì trong triều đâu.
_Ngươi là đồ đệ của Quốc Sư nên ngươi cũng phải đi, hơn hết phụ vương ta rất hài lòng về biểu hiện của ngươi trong yến tiệc lần trước.
Tử Tân lườm Hoàng Minh rồi nói. Có lẽ hắn vẫn đang bực tức về việc cái tên sư đệ này dám làm cho hiền thê của mình xấu hổ bỏ chạy. Nhận thấy ánh mắt của Tử Tân, Hoàng Minh gian xảo cười nói.
_Ta đi cũng được thôi, nhưng sư huynh vừa mới cưới Hoàng sư tẩu, không phải nên cùng người…
Hoàng Minh nói lấp lửng, cùng với vẻ mặt bỉ ổi, khiến Tử Tân chỉ muốn đá cho hắn một cước.
Tối hôm đó, Hoàng Minh lại một lần nữa tới Hoàng Cung dự yến tiệc, hắn hi vọng hôm nay sẽ không phải gặp rắc rối như lần trước, nhưng tất cả đều không như hắn mong đợi. Tay đang gắp một miếng thịt định cho vào miệng, Hoàng Minh bỗng ngừng lại khi nghe Vi Tử Diễn nói.
_Muôn tâu phụ hoàng, lần trước chúng ta đã được chứng kiến sức mạnh tuyệt diệu của Tần đạo trưởng. Được biết con trai của Đông Bá Hầu là Khương Văn Hoán, cùng Hoàng Phi Hổ tướng quân đều là võ tướng tài giỏi, quân địch chỉ cần nghe danh là khiếp sợ. Không biết hôm nay bọn họ có thể tỉ thí cho chúng ta được mở rộng tầm mắt.
Mẹ kiếp, tên này đúng là hạng ngu ngốc thù dai bẩm sinh mà, Hoàng Minh chửi thâm trong lòng. Nhưng quả thật cái kế này quả thực thâm, hắn là sư đệ của Tử Tân, mà Khương Văn Hoán là em trai của Khương Thị, Hoàng Phi Hổ lại là anh trai của Hoàng Phi Yến. Nếu bên nào thắng đều sẽ gây mất hòa khí, dẫn tới bất lợi cho Tử Tân. Hoàng Minh định lên tiếng từ chối nhưng Khương Văn Hoán đã lên tiếng trước.
_Ta nghe danh Hoàng Tướng Quân cùng Tần đạo trưởng đã lâu, vẫn luôn muốn được tranh tài cao thấp cùng cả hai, bây giờ có dịp thật là quá tuyệt rồi. Hai vị nghĩ sao?
_Ta thực sự không có ý kiến.
Hoàng Phi Hổ nhấp một ngụm rượu rồi nói. Nhưng Hoàng Minh chỉ biết cười khổ, Khương Văn Hoán còn trẻ nên chỉ muốn thể hiện bản thân đã đành, còn Hoàng Phi Hổ là một người văn võ song toàn, tại sao lại không nhìn ra cái kế hoạch bẩn thỉu của tên Vi Tử Diễn kia chứ. Nhưng nếu cả hai đồng ý, thì hắn cũng không có lý do gì từ chối cả, đành vậy, tới đâu hay tới đó.
_Nếu hai vị đã muốn, ta cũng xin bêu xấu một chút vậy.
Khắp nơi vang lên tiếng “hay” của văn võ bá quan. Những bàn tiệc được dọn qua một bên để nhường chỗ cho cả ba biểu diễn. Để an toàn, Kiếm Tu cùng Văn Trọng lập ra một kết giới để bảo vệ những người xung quanh. Vì đây chỉ là tỉ thí nên tất cả vũ khí đều bằng gỗ, và ngạc nhiên hơn là cả ba đều sử dụng trường thương.
Tiếng hô “bắt đầu” vang lên, cả ba cầm thương lao vào nhau. Cả ba nắm chặt thương trong tay, đứng quan sát nhất cử nhất động của hai đối thủ của mình. Hoàng Phi Hổ làm một tướng quân đã từng xông pha trận mạc nhiều lần, kinh nghiệm thực chiến phong phú nên không muốn vội vã. Hoàng Minh thì chỉ muốn đánh hòa nên tất nhiên hắn cũng chả lao lên làm gì. Duy chỉ có Khương Văn Hoán là khác, hắn còn trẻ, tính tình sốc nổi, háo thắng, trước cảnh giằng co đó, hắn không còn bình tĩnh được nữa, nắm chặt mũi thương lao về phía Hoàng Minh. Mặc dù Khương Văn Hoán nghe rất nhiều lời đồn về vị Tần đạo Trưởng này nhưng hắn cho rằng, Hoàng Minh còn chưa xứng đáng làm đối thủ của hắn, trong mắt hắn bây giờ chỉ có Hoàng Phi Hổ mới xứng tầm mà thôi, xử lí xong Hoàng Minh rồi tới Hoàng Phi Hổ, lúc đó hắn sẽ là người uy phong nhất.
Nhìn Khương Văn Hoán lao tới, Hoàng Minh có chút kinh ngạc, tại sao tên này lại chọn mình mà không phải là Hoàng Phi Hổ kia chứ. Nhẹ nhàng gạt mũi thương của Khương Văn Hoán sang một bên, nhanh chóng nhảy lui về phía sau. Hơi ngạc nhiên khi thấy Hoàng Minh đỡ đòn của mình một cách nhẹ nhàng như vậy, Khương Văn Hoán lập tức đuổi theo. Nhưng ngay lập tức hắn cảm nhận được nguy hiểm từ sau lưng, xoay người né tránh, Khương Văn Hoán lập tức sử dụng một cú “hồi mã thương” về phía sau. Mũi thương nhắm vào lồng ngực của Hoàng Phi Hổ, ngay lập tức bị gạt đi. Cả ba bắt đầu lao vào nhau, những chiêu thức tuyệt mỹ được cả ba phô diễn khiến những người xung quanh trầm trồ.
_Hay, hay, tuyệt lắm…
Những tiếng hô vang lên, tất cả đều cảm thấy mãn nhãn với sự thể hiện của cả ba.
Quả thật đúng là những vị tướng nổi danh của Phong Thần. Khương Văn Hoán mặc dù thế công có phần vội vàng nhưng thương pháp chắc chắn, những đường đánh đều thể hiện được cái tinh hoa của thương kĩ. Hoàng Phi Hổ thương pháp chắc chắn, những đòn thương liên tục nhắm đúng vào yếu vị của đối thủ. Hoàng Minh cảm thấy đây thực sự là một cơ hội tốt để thử nghiệm thương kỹ mới của hắn, đây là thành quả sau khi hắn kết hợp thương pháp bây giờ với những hiểu biết lúc trước của hắn về Thái Cực Quyền.
Trường thương trên tay Hoàng Minh như có nam châm hút lấy trường thương của hai người kia, chỉ cần trường thương của Hoàng Minh sang đông thì cả hai cũng sang đông, muốn sang tây thì cả hai cũng không thể làm gì khác được. Mọi người xung quanh đều khá ngạc nhiên trước điều này. Đây là loại thương kỹ gì? Có thể khiến người khác hành động theo ý mình? Nhưng đấy chỉ là người ngoài cuộc thấy vậy. Hoàng Phi Hổ cùng Khương Văn Hoán đang cảm thấy cực kì khó chịu trước thương kĩ của Hoàng Minh, thương của hai người như dính chặt vào thương của Hoàng Minh vậy, cứ như lao vào trong vũng bùn, rất khó để rút ra. Sau một khoảng thời gian, Hoàng Minh nhẹ nhàng tước đi trường thương trong tay của cả hai. Những tiếng hô vang lên, một màn biễu diễn quá tuyệt mĩ, một người có thể đả bại được cả hai vị danh tướng tài ba của Đại Thương, quả thật tuyệt diệu. Ban thưởng cho cả ba, Đế Ất cùng văn võ bá quan đều hết lời khen ngợi cả ba người.
_Thương pháp của Tần đạo trưởng quả thật thâm diệu, tại hạ xin bái phục.
Hoàng Phi Hổ ôm quyền nói.
_Hoàng tướng quân quá lời rồi, chỉ là một chút trò cỏn con thôi, sao có thể so sánh với ngài được.
Hoàng Minh khiêm tốn đáp.
_Ha ha, nếu như Tần đạo trưởng nói đó chỉ là trò cỏn con thì hóa ra bọn ta lại thua cả con nít hay sao?
Khương Văn Hoán hào sảng nói. Hắn chính là người như vậy, mặc dù hắn luôn cho rằng bản thân hơn người, nhưng hắn luôn nể phục những người mạnh hơn mình.
_Ha ha, ta quả thật không có ý đó. Với cả hai người đừng gọi ta là đạo trưởng nữa, khó nghe chết đi được. Nếu không chê cứ gọi ta hai tiếng “Tần đệ” là được rồi.
_Ha ha, quả thực sảng khoái, Tần đệ, chỉ cần có khó khăn gì cứ tới Hoàng phủ tìm ta, ta nhất định không chối từ.
_Tần huynh, Hoàng huynh, tính cả ta vào nữa.
Cầm chén rượu trên tay uống cạn, cả ba cười nói vui vẻ với nhau. Yến tiệc đã tàn, nhưng Hoàng Minh lại bị Kiếm Tu giữ lại, nói là có chuyện gấp. Đi theo Kiếm Tu cùng Tử Tân, Hoàng Minh ngạc nhiên khi thấy nơi cả hai dẫn hắn tới chính là Ngự Thư Phòng. Bước vào trong, Hoàng Minh kinh ngạc khi thấy ở bên trong lại có mấy người Văn Trọng, Thương Dung, Vi Tử Diễn, Vi Tử Khải cũng ở đó. Khi cả ba người Văn Trọng, Thương Dung, Kiếm Tu đều ngồi xuống, Đế Ất bất ngờ lên tiếng.
_Ba người các ngươi đều là trụ cột của đất nước sau này. Vậy ta hỏi, các ngươi thấy tình hình đất nước hiện nay thế nào?
_Thưa phụ hoàng, theo con thấy, đất nước chúng ta hiện nay quốc thái dân an, khắp nơi đều ca ngợi công đức của phụ hoàng.
Vi Tử Diễn nhanh miệng đáp. Nhìn nụ cười trên môi của Đế Ất, Vi Tử Diễn cảm thấy như mình đã đoán đúng ý phụ hoàng.
_Con cũng đồng ý với nhị đệ. Từ khi phụ hoàng lên ngôi, đất nước ấm no hạnh phúc. Mặc dù vẫn còn loạn lạc diễn ra nhưng đã có chư hầu bốn phương, chỉ cần cho họ một chút đất đai cùng lợi lộc, họ sẽ sẵn sang dốc hết sức vì Đại Thương chúng ta.
Vi Tử Khải hung hồn nói.
_Vậy còn con thì sao?
Vuốt chòm râu, Đế Ất quay sang hỏi Tử Tân.
_Bẩm phụ vương, quả thật là đất nước hiện nay có thể nói hai tiếng “thái bình”, nhưng tất cả vẫn chưa hoàn toàn là vậy. Mặc dù loạn lạc đã có chư hầu bốn phương, nhưng nhi thần lo sợ rằng những chư hầu đó mới là đáng e ngại.
Nghe tới đây Đế Ất chỉ im lặng nhưng trên mặt thoáng hiện vẻ giận dữ. Nhận thấy vậy Vi Tử Khải lập tức lên tiếng.
_Tam đệ, ngươi đừng hồ đồ. Từ trước đến nay ai đều không biết bốn phương chư hầu luôn luôn phục tùng Đại Thương. Tây Bá Hầu Cơ Xương là người hiền đức, được cả nhân gian nể phục. Nam Bá Hầu Ngạc Sùng Vũ hằng năm vẫn luôn cống nạp cho rất nhiều cống phẩm cho Đại Thương ta. Nếu không có Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ thì biên cương Đại Thương sẽ bị Quỷ Phương xâm hại. Hơn hết, Đông Bá Hầu Khương Hoàn Sở là nhạc phụ của ngươi. Đại Thương được như vậy công sức của chư hầu bốn phương không hề nhỏ, vậy mà ngươi dám nói những lời như vậy.
Nghe những lời của Vi Tử Khải, Hoàng Minh chỉ muốn chôn tên này ngay tại chỗ. Mẹ kiếp cái gì mà nhờ có bọn chúng, có mà nhờ bọn chúng các ngươi mới mất nước ấy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn cảm thấy vị Trụ Vương này không ngờ lại có cái nhìn thấu đáo như vậy, có thể suy xét được rằng những cái hại đến từ bốn phương chư hầu. Trầm ngâm một lúc, Đế Ất quay sang hỏi ba người Kiếm Tu.
_Theo ba vị thì sao?
_Ta thấy cả ba người đều có ý đúng của riêng mình.
Cả ba lên tiếng. Bỗng Đế Ất quay sang phía Hoàng Minh.
_Không biết Tần đạo trưởng có suy nghĩ gì về việc này?
Khi được hỏi, Hoàng Minh vô cùng ngạc nhiên. Một người hoàn toàn không liên quan tới chuyện này như hắn sao có thể dám trả lời được đây. Quay sang nhìn Kiếm Tu như đang trưng cầu ý kiến, nhận thấy Kiếm Tu gật đầu, Hoàng Minh mới dám lên tiếng.
_Khải bẩm bệ hạ, xin phép cho hạ thần nói thẳng.
_Xin đạo trưởng cứ nói.
_Nếu nói như hai vị hoàng tử đây thì chỉ xứng đáng với hai từ “ấu trĩ”.
_Ngươi nói cái gì.
Vi Tử Diễn bật dậy muốn lao về phía Hoàng Minh.
_Tử Diễn, ngồi xuống, không được vô lễ. Xin mời đạo trưởng nói tiếp.
Bị Đế Ất quát, Vi Tử Diễn cảm thấy vô cùng không phục, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống. Hắn mong chờ rằng cái tên trước mặt sẽ nói ra cái gì đó khiến phụ hoàng nổi giận băm thây tên đó ra.
_Đại Thương hiện nay nhìn thì có vẻ thái bình, nhưng đó chỉ là mặt nổi của tảng băng mà thôi. Khắp nơi loạn lạc vẫn diễn ra, thiên tai, yêu quái, chiến tranh khiến dân chúng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Hơn cả hiểm họa không phải đến từ bên ngoài, mà chính như thái tử nói, những hiểm họa bắt nguồn từ chính các chư hầu.
_Hoang đường, thực quá sức hoang đường.
Lần này là Vi Tử Khải hét lên.
_Ngồi im cho ta. Theo đạo trưởng tại sao hiểm họa lại đến từ các chư hầu?
_Các chư hầu mặc dù hiện nay có ý phục tùng, nhưng sau này thì thế nào? Đời con cháu của họ có còn như vậy? Nếu như làm theo ý của đại hoàng tử, cấp thêm đất đai cùng quyền lợi cho bọn họ, liệu sau khi họ lớn mạnh rồi, họ có quay trở lại để lật đổ Đại Thương?
Những lời Hoàng Minh nói ra không chỉ khiến cho Đế Ất sững sờ mà ngay cả ba người Văn Trọng cũng như vậy. Bọn họ cũng rất e ngại các chư hầu, thật không ngờ người kia còn trẻ như vậy mà đã nhìn thấu được những điều này.
_Phụ hoàng, người đừng tin lời xằng bậy của hắn.
Vi Tử Diễn hét lên.
_Ngươi im miệng cho ta. Các ngươi trở về đi, ta có việc cần bàn với Quốc Sư và hai vị Thừa Tướng.
_Sư đệ, thực sự cảm ơn ngươi.
Trên kiệu, Tử Tân quay sang nói với Hoàng Minh.
_Ha ha, cảm ơn gì. Đó là ta hoàn toàn đồng ý với quan điểm của huynh thôi, nếu huynh cũng như hai người bọn họ thì đừng mong ta ủng hộ huynh.
Trong Ngự Thư Phòng.
_Các vị nghĩ sao về những lời vừa rồi của Tần đạo trưởng.
Đế Ất lên tiếng.
_Tần sư điệt quả thật còn nhỏ tuổi mà đã có cái nhìn thấu đáo như vậy, quốc sư thật khiến người khác ghen tị.
Văn Trọng vuốt râu, cười nói.
_Không những Tần đạo trưởng mà ngay cả thái tử cũng có cái nhìn rất tốt, quốc sư quả thật đã có được hai vị đồ đệ tài giỏi.
Thương Dung cũng lên tiếng.
_Ha ha, hai người quá lời rồi.
Kiếm Tu cười đáp, quả thật hắn đang rất hài lòng về hai người đệ tử của mình.
_Quả thật công lao lớn đều nhờ quốc sư. Nếu không có người thì làm sao Đại Thương ta có được hai trụ cột tương lai mạnh mẽ như vậy được.
Cầm ly rượu trên tay, Đế Ất cười lớn nói. Đất nước ngày càng suy yếu, sức mạnh của các chư hầu ngày càng lớn. Sức khỏe của hắn cũng không còn được như xưa, bệnh tật làm hắn ngày càng yếu đi, mong ước có người kế vị có thể trị vì đất nước, khiến Đại Thương ngày càng phát triển. Cuối cùng đứa con mà hắn chọn làm thái tử đã không khiến hắn thất vọng, hơn hết hắn có một sư đệ văn võ song toàn ở bên phụ tá, lại thêm ba người Văn Trọng nữa, Đại Thương được cứu rồi.
(Cái này ai không biết thì google Tiên Thanh Long Chân Long Giáng Thế nhé:v)
Sau bữa cơm tối, Kiếm Tu mới cưỡi mây trở về. Nhìn thấy Hoàng Minh, Kiếm Tu vô cùng ngạc nhiên. Không phải vì hắn đã tỏa ra tiên khí, việc đó là không thể, mà là một thứ khí chất hiên ngang của một chiến sĩ đã từng kinh qua chiến trận sinh tử, đây là thứ mà lúc trước Hoàng Minh không hề có được. Hoàng Minh đem sự việc khi đi tới Bất Chu Sơn kể cho Kiếm Tu nghe.
_Đây quả thật là thần kì, ta thật không ngờ các con lại trải qua những việc như vậy. Ma Thần Cộng Công là một kẻ sắp đạt tới cảnh giới Thánh Nhân nhưng không ngờ lại bị các con bức ép tới mức phải tự bạo.
Kiếm Tu vuốt râu, hài lòng nói.
_Đó chẳng qua là do được sự giúp sức của các vị bằng hữu mà thôi.
Hoàng Minh khiêm tốn đáp.
_Việc này công lao của đệ là lớn nhất rồi. Nếu không phải nhờ mưu kế của đệ thì có lẽ bây giờ chúng ta cũng không được ngồi đây mà nói chuyện với nhau như vậy nữa.
Tử Tân nhấp một ngụp trà rồi nói.
_Sư huynh con nói rất đúng, trong chiến đấu, mặc dù sức mạnh là quan trọng nhưng nếu biết dùng trí, nhất định có thể chiến thắng.
Thật sự là nếu dùng trí nhất định sẽ thắng ư? Nhưng nếu theo nguyên tác thì một mình Thông Thiên không thể đấu lại Tứ Thánh được, đấy chẳng phải là “trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu kế đều vô dụng” hay sao? Nhưng Hoàng Minh cũng chả nghĩ gì nhiều, nếu hắn biết suy tính kế sách tương lai thì biết đâu lại đảo ngược được thế cờ thì sao, chẳng phải vừa có được Thái Thanh Lệnh Bài của Lão Tử đó sao.
_Sư phụ, có thứ này ta muốn dâng cho người.
Hoàng Minh lấy Sơn Hải Thủy Linh Thương từ trong túi pháp bảo ra rồi dâng lên Kiếm Tu.
_Đây chẳng nhẽ là Sơn Hải Thủy Linh Thương?
Kiếm Tu kinh ngạc đáp.
_Thưa sư phụ, đây chính là Sơn Hải Thủy Linh Thương mà con đã lấy được, xin dâng cho người.
_Ha ha, con có tấm lòng như vậy là ta rất quý, nhưng Sơn Hải Thủy Linh Thương không phải là bảo vật bình thường. Phàm là những người mà nó công nhận mới có thể cầm vào được nó. Nếu không phải chủ nhân của nó, cho dù là Thánh Nhân cũng bị nó khước từ.
Ngay cả Thánh Nhân cũng không được ư? Hèn gì lúc hắn định tặng nó cho Khổng Tuyên thì Khổng Tuyên lập tức bị phản phệ. Nói như vậy Sơn Hải Thủy Linh Thương đã coi hắn là chủ nhân sao? Nhưng một người đến cả linh khí còn không thể hấp thu, thì lấy cái gì mà Sơn Hải Thủy Linh Thương lại từ bỏ Cộng Công để đi theo hắn? Quả thật có rất nhiều vấn đề mà hắn không thể giải đáp được.
Hai ngày hôm nay hắn bắt đầu rèn luyện thêm thương kỹ, bây giờ Sơn Hải Thủy Linh Thương chính là vũ khí đắc lực của hắn hiện giờ, nên nếu càng nâng cao thương kỹ thì khả năng hắn có thể đánh bại được những tiên nhân khác cao hơn nhiều. Hai ngày nay, Tử Tân hoặc đe dọa, hoặc dụ dỗ bảo Hoàng Minh tới nghe ngóng ở phủ Hoàng Phi Yến, nhưng mấy lần Hoàng Minh đến đều phải ra về vì nghe đâu Hoàng Phi Yến phải tới Tam Tiên Đảo để phụng bồi Tam Tiêu. Hoàng Minh có đi tìm Đặng Thiền Ngọc cùng Thanh Thanh nhưng hai nàng đều đi theo Hoàng Phi Yến nên cũng bó tay. Ngày hôm sau, hôn lễ của Tử Tân và Hoàng Phi Yến diễn ra rất long trọng. Văn võ bá quan trong triều đều tới đông đủ, điều đặc biệt hơn cả là sự có mặt của Đông Bá Hầu Khương Hoàng Sở, cùng Nam Bá Hầu Ngạc Sùng Vũ, còn về phần Tây Bá Hầu Cơ Xương và Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ thì lấy lí do dẹp loạn biên cương nên không thể tới dự được. Khương Hoàng Sở là cha của Khương Thị nên hôn lễ này hắn không thể không tới được, đi cùng Khương Hoàng Sở là con trai Khương Văn Hoán, là một nam tử uy phong, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, cả người tỏa ra khí chất của một con nhà võ. Ngạc Sùng Vũ thì nhìn bề ngoài thô hào, bên trong thâm trầm, xem ra là một kẻ rất giỏi mưu mô, nhất định phải đề phòng.
Tiệc cưới diễn ra linh đình, yến tiệc từ sáng cho tới lúc chập tối vẫn chưa tan. Quà mừng đủ thứ kì trân dị bảo hiếm lạ trên đời liên tục được đưa vào phủ Thọ Vương. Buổi tối, tại một gian phòng tĩnh mịch, trước cửa phòng treo đầy đèn lồng đỏ, trên cửa còn dán một chữ “Hỉ” màu đỏ. Tử Tân đẩy cửa bước vào, trên giường một bóng hình quen thuộc hiện ra trước mắt hắn. Hắn đang định lên tiếng thì cô gái gỡ khen che đầu xuống và tinh nghịch nói.
_Bây giờ ta nên gọi chàng là Tử Tân hay Tinh Vân đây.
_Ta…
Nhìn Hoàng Phi Yến, Tử Tân không nói nên lời. Trong phòng, ánh nến rực sáng, nhưng nàng lại tỏa sáng hơn tất cả. Hoàng Phi Yến hôm nay rất đẹp, y phục cưới đỏ bó sát tôn lên dáng người thước tha của nàng, đôi má hơi ửng hồng khi nàng uống một chút rượu.
_Tại sao chàng lại không nói.
Hoàng Phi Yến lại tiếp tục nói.
_Ta… Thực sự ta không hề cố ý muốn dấu nàng. Chỉ là…
Tử Tân chưa kịp nói hết câu, đã bị một đôi môi mềm mại giữ chặt lấy. Hắn từ từ nhắm mắt lại. Một nụ hôn nồng cháy, cả hai như quên đi thời gian, y phục trên người từ từ rơi xuống sàn, một tiếng thét yêu kiều vang lên, một đêm tràn ngập xuân sắc…
(Em không dám tả quá nhiều cảnh 18+ đâu:v các bác thông cảm)
Đang ngon giấc Tử Tân cảm thấy có thứ gì đó cọ cọ vào mũi của mình. Giật mình tỉnh dậy, hắn nhìn thấy Hoàng Phi Yến đang cầm trong tay một lọn tóc tinh nghịch nhìn hắn. Đưa tay ôm nàng vào lòng, Tử Tân lên tiếng.
_Tại sao nàng lại không cho ta biết?
_Chàng thử nghĩ xem có cô gái nào sắp kết hôn mà không tìm hiểu chút gì về phu quân của mình không?
Hoàng Phi Yến tinh nghịch cười. Quả thật bây giờ nàng rất khác so với một hình tượng nữ tiên lúc trước, bây giờ trông nàng giống một yêu tinh chuyên quyến rũ người khác hơn.
_Khá khen cho ngươi biết mà còn dám lừa ta, tội này thật đáng trách, ta sẽ thi hành gia pháp.
Nhìn Hoàng Phi Yến, Tử Tân lại cười gian nói.
_A, Thọ Vương thứ tội, thần thiếp không dám.
(Rồi điều gì tới các bác tự hiểu nhé:v)
Ngày hôm sau, Hoàng Phi Yến khó khăn đi vấn an Kiếm Tu cùng hai người Khương Thị, Dương Cửu. Nhìn dáng đi của Hoàng Phi Yến, Khương Thị cùng Dương Cửu đều che miệng cười, còn Hoàng Minh thì dùng một nụ cười không thể bỉ ổi hơn nữa nhìn Tử Tân. Tất cả khiến cho Hoàng Phi Yến ngượng ngùng phải ôm mặt chạy biến ra ngoài. Sau khi Khương Thị và Dương Cửu cùng đi ra trò chuyện với Hoàng Phi Yến, Kiếm Tu mới lên tiếng.
_Lúc tối, bệ hạ có cho người thông báo tối nay sẽ tổ chức yến tiệc chiêu đãi Đông Bá Hầu cùng Nam Bá Hầu, hai con hãy chuẩn bị đi.
_Có cả con nữa sao?
Hoàng Minh ngạc nhiên hỏi. Tử Tân là Thái Tử nên bắt buộc phải tới. Còn Hoàng Minh hắn có phải làm quan gì trong triều đâu.
_Ngươi là đồ đệ của Quốc Sư nên ngươi cũng phải đi, hơn hết phụ vương ta rất hài lòng về biểu hiện của ngươi trong yến tiệc lần trước.
Tử Tân lườm Hoàng Minh rồi nói. Có lẽ hắn vẫn đang bực tức về việc cái tên sư đệ này dám làm cho hiền thê của mình xấu hổ bỏ chạy. Nhận thấy ánh mắt của Tử Tân, Hoàng Minh gian xảo cười nói.
_Ta đi cũng được thôi, nhưng sư huynh vừa mới cưới Hoàng sư tẩu, không phải nên cùng người…
Hoàng Minh nói lấp lửng, cùng với vẻ mặt bỉ ổi, khiến Tử Tân chỉ muốn đá cho hắn một cước.
Tối hôm đó, Hoàng Minh lại một lần nữa tới Hoàng Cung dự yến tiệc, hắn hi vọng hôm nay sẽ không phải gặp rắc rối như lần trước, nhưng tất cả đều không như hắn mong đợi. Tay đang gắp một miếng thịt định cho vào miệng, Hoàng Minh bỗng ngừng lại khi nghe Vi Tử Diễn nói.
_Muôn tâu phụ hoàng, lần trước chúng ta đã được chứng kiến sức mạnh tuyệt diệu của Tần đạo trưởng. Được biết con trai của Đông Bá Hầu là Khương Văn Hoán, cùng Hoàng Phi Hổ tướng quân đều là võ tướng tài giỏi, quân địch chỉ cần nghe danh là khiếp sợ. Không biết hôm nay bọn họ có thể tỉ thí cho chúng ta được mở rộng tầm mắt.
Mẹ kiếp, tên này đúng là hạng ngu ngốc thù dai bẩm sinh mà, Hoàng Minh chửi thâm trong lòng. Nhưng quả thật cái kế này quả thực thâm, hắn là sư đệ của Tử Tân, mà Khương Văn Hoán là em trai của Khương Thị, Hoàng Phi Hổ lại là anh trai của Hoàng Phi Yến. Nếu bên nào thắng đều sẽ gây mất hòa khí, dẫn tới bất lợi cho Tử Tân. Hoàng Minh định lên tiếng từ chối nhưng Khương Văn Hoán đã lên tiếng trước.
_Ta nghe danh Hoàng Tướng Quân cùng Tần đạo trưởng đã lâu, vẫn luôn muốn được tranh tài cao thấp cùng cả hai, bây giờ có dịp thật là quá tuyệt rồi. Hai vị nghĩ sao?
_Ta thực sự không có ý kiến.
Hoàng Phi Hổ nhấp một ngụm rượu rồi nói. Nhưng Hoàng Minh chỉ biết cười khổ, Khương Văn Hoán còn trẻ nên chỉ muốn thể hiện bản thân đã đành, còn Hoàng Phi Hổ là một người văn võ song toàn, tại sao lại không nhìn ra cái kế hoạch bẩn thỉu của tên Vi Tử Diễn kia chứ. Nhưng nếu cả hai đồng ý, thì hắn cũng không có lý do gì từ chối cả, đành vậy, tới đâu hay tới đó.
_Nếu hai vị đã muốn, ta cũng xin bêu xấu một chút vậy.
Khắp nơi vang lên tiếng “hay” của văn võ bá quan. Những bàn tiệc được dọn qua một bên để nhường chỗ cho cả ba biểu diễn. Để an toàn, Kiếm Tu cùng Văn Trọng lập ra một kết giới để bảo vệ những người xung quanh. Vì đây chỉ là tỉ thí nên tất cả vũ khí đều bằng gỗ, và ngạc nhiên hơn là cả ba đều sử dụng trường thương.
Tiếng hô “bắt đầu” vang lên, cả ba cầm thương lao vào nhau. Cả ba nắm chặt thương trong tay, đứng quan sát nhất cử nhất động của hai đối thủ của mình. Hoàng Phi Hổ làm một tướng quân đã từng xông pha trận mạc nhiều lần, kinh nghiệm thực chiến phong phú nên không muốn vội vã. Hoàng Minh thì chỉ muốn đánh hòa nên tất nhiên hắn cũng chả lao lên làm gì. Duy chỉ có Khương Văn Hoán là khác, hắn còn trẻ, tính tình sốc nổi, háo thắng, trước cảnh giằng co đó, hắn không còn bình tĩnh được nữa, nắm chặt mũi thương lao về phía Hoàng Minh. Mặc dù Khương Văn Hoán nghe rất nhiều lời đồn về vị Tần đạo Trưởng này nhưng hắn cho rằng, Hoàng Minh còn chưa xứng đáng làm đối thủ của hắn, trong mắt hắn bây giờ chỉ có Hoàng Phi Hổ mới xứng tầm mà thôi, xử lí xong Hoàng Minh rồi tới Hoàng Phi Hổ, lúc đó hắn sẽ là người uy phong nhất.
Nhìn Khương Văn Hoán lao tới, Hoàng Minh có chút kinh ngạc, tại sao tên này lại chọn mình mà không phải là Hoàng Phi Hổ kia chứ. Nhẹ nhàng gạt mũi thương của Khương Văn Hoán sang một bên, nhanh chóng nhảy lui về phía sau. Hơi ngạc nhiên khi thấy Hoàng Minh đỡ đòn của mình một cách nhẹ nhàng như vậy, Khương Văn Hoán lập tức đuổi theo. Nhưng ngay lập tức hắn cảm nhận được nguy hiểm từ sau lưng, xoay người né tránh, Khương Văn Hoán lập tức sử dụng một cú “hồi mã thương” về phía sau. Mũi thương nhắm vào lồng ngực của Hoàng Phi Hổ, ngay lập tức bị gạt đi. Cả ba bắt đầu lao vào nhau, những chiêu thức tuyệt mỹ được cả ba phô diễn khiến những người xung quanh trầm trồ.
_Hay, hay, tuyệt lắm…
Những tiếng hô vang lên, tất cả đều cảm thấy mãn nhãn với sự thể hiện của cả ba.
Quả thật đúng là những vị tướng nổi danh của Phong Thần. Khương Văn Hoán mặc dù thế công có phần vội vàng nhưng thương pháp chắc chắn, những đường đánh đều thể hiện được cái tinh hoa của thương kĩ. Hoàng Phi Hổ thương pháp chắc chắn, những đòn thương liên tục nhắm đúng vào yếu vị của đối thủ. Hoàng Minh cảm thấy đây thực sự là một cơ hội tốt để thử nghiệm thương kỹ mới của hắn, đây là thành quả sau khi hắn kết hợp thương pháp bây giờ với những hiểu biết lúc trước của hắn về Thái Cực Quyền.
Trường thương trên tay Hoàng Minh như có nam châm hút lấy trường thương của hai người kia, chỉ cần trường thương của Hoàng Minh sang đông thì cả hai cũng sang đông, muốn sang tây thì cả hai cũng không thể làm gì khác được. Mọi người xung quanh đều khá ngạc nhiên trước điều này. Đây là loại thương kỹ gì? Có thể khiến người khác hành động theo ý mình? Nhưng đấy chỉ là người ngoài cuộc thấy vậy. Hoàng Phi Hổ cùng Khương Văn Hoán đang cảm thấy cực kì khó chịu trước thương kĩ của Hoàng Minh, thương của hai người như dính chặt vào thương của Hoàng Minh vậy, cứ như lao vào trong vũng bùn, rất khó để rút ra. Sau một khoảng thời gian, Hoàng Minh nhẹ nhàng tước đi trường thương trong tay của cả hai. Những tiếng hô vang lên, một màn biễu diễn quá tuyệt mĩ, một người có thể đả bại được cả hai vị danh tướng tài ba của Đại Thương, quả thật tuyệt diệu. Ban thưởng cho cả ba, Đế Ất cùng văn võ bá quan đều hết lời khen ngợi cả ba người.
_Thương pháp của Tần đạo trưởng quả thật thâm diệu, tại hạ xin bái phục.
Hoàng Phi Hổ ôm quyền nói.
_Hoàng tướng quân quá lời rồi, chỉ là một chút trò cỏn con thôi, sao có thể so sánh với ngài được.
Hoàng Minh khiêm tốn đáp.
_Ha ha, nếu như Tần đạo trưởng nói đó chỉ là trò cỏn con thì hóa ra bọn ta lại thua cả con nít hay sao?
Khương Văn Hoán hào sảng nói. Hắn chính là người như vậy, mặc dù hắn luôn cho rằng bản thân hơn người, nhưng hắn luôn nể phục những người mạnh hơn mình.
_Ha ha, ta quả thật không có ý đó. Với cả hai người đừng gọi ta là đạo trưởng nữa, khó nghe chết đi được. Nếu không chê cứ gọi ta hai tiếng “Tần đệ” là được rồi.
_Ha ha, quả thực sảng khoái, Tần đệ, chỉ cần có khó khăn gì cứ tới Hoàng phủ tìm ta, ta nhất định không chối từ.
_Tần huynh, Hoàng huynh, tính cả ta vào nữa.
Cầm chén rượu trên tay uống cạn, cả ba cười nói vui vẻ với nhau. Yến tiệc đã tàn, nhưng Hoàng Minh lại bị Kiếm Tu giữ lại, nói là có chuyện gấp. Đi theo Kiếm Tu cùng Tử Tân, Hoàng Minh ngạc nhiên khi thấy nơi cả hai dẫn hắn tới chính là Ngự Thư Phòng. Bước vào trong, Hoàng Minh kinh ngạc khi thấy ở bên trong lại có mấy người Văn Trọng, Thương Dung, Vi Tử Diễn, Vi Tử Khải cũng ở đó. Khi cả ba người Văn Trọng, Thương Dung, Kiếm Tu đều ngồi xuống, Đế Ất bất ngờ lên tiếng.
_Ba người các ngươi đều là trụ cột của đất nước sau này. Vậy ta hỏi, các ngươi thấy tình hình đất nước hiện nay thế nào?
_Thưa phụ hoàng, theo con thấy, đất nước chúng ta hiện nay quốc thái dân an, khắp nơi đều ca ngợi công đức của phụ hoàng.
Vi Tử Diễn nhanh miệng đáp. Nhìn nụ cười trên môi của Đế Ất, Vi Tử Diễn cảm thấy như mình đã đoán đúng ý phụ hoàng.
_Con cũng đồng ý với nhị đệ. Từ khi phụ hoàng lên ngôi, đất nước ấm no hạnh phúc. Mặc dù vẫn còn loạn lạc diễn ra nhưng đã có chư hầu bốn phương, chỉ cần cho họ một chút đất đai cùng lợi lộc, họ sẽ sẵn sang dốc hết sức vì Đại Thương chúng ta.
Vi Tử Khải hung hồn nói.
_Vậy còn con thì sao?
Vuốt chòm râu, Đế Ất quay sang hỏi Tử Tân.
_Bẩm phụ vương, quả thật là đất nước hiện nay có thể nói hai tiếng “thái bình”, nhưng tất cả vẫn chưa hoàn toàn là vậy. Mặc dù loạn lạc đã có chư hầu bốn phương, nhưng nhi thần lo sợ rằng những chư hầu đó mới là đáng e ngại.
Nghe tới đây Đế Ất chỉ im lặng nhưng trên mặt thoáng hiện vẻ giận dữ. Nhận thấy vậy Vi Tử Khải lập tức lên tiếng.
_Tam đệ, ngươi đừng hồ đồ. Từ trước đến nay ai đều không biết bốn phương chư hầu luôn luôn phục tùng Đại Thương. Tây Bá Hầu Cơ Xương là người hiền đức, được cả nhân gian nể phục. Nam Bá Hầu Ngạc Sùng Vũ hằng năm vẫn luôn cống nạp cho rất nhiều cống phẩm cho Đại Thương ta. Nếu không có Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ thì biên cương Đại Thương sẽ bị Quỷ Phương xâm hại. Hơn hết, Đông Bá Hầu Khương Hoàn Sở là nhạc phụ của ngươi. Đại Thương được như vậy công sức của chư hầu bốn phương không hề nhỏ, vậy mà ngươi dám nói những lời như vậy.
Nghe những lời của Vi Tử Khải, Hoàng Minh chỉ muốn chôn tên này ngay tại chỗ. Mẹ kiếp cái gì mà nhờ có bọn chúng, có mà nhờ bọn chúng các ngươi mới mất nước ấy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn cảm thấy vị Trụ Vương này không ngờ lại có cái nhìn thấu đáo như vậy, có thể suy xét được rằng những cái hại đến từ bốn phương chư hầu. Trầm ngâm một lúc, Đế Ất quay sang hỏi ba người Kiếm Tu.
_Theo ba vị thì sao?
_Ta thấy cả ba người đều có ý đúng của riêng mình.
Cả ba lên tiếng. Bỗng Đế Ất quay sang phía Hoàng Minh.
_Không biết Tần đạo trưởng có suy nghĩ gì về việc này?
Khi được hỏi, Hoàng Minh vô cùng ngạc nhiên. Một người hoàn toàn không liên quan tới chuyện này như hắn sao có thể dám trả lời được đây. Quay sang nhìn Kiếm Tu như đang trưng cầu ý kiến, nhận thấy Kiếm Tu gật đầu, Hoàng Minh mới dám lên tiếng.
_Khải bẩm bệ hạ, xin phép cho hạ thần nói thẳng.
_Xin đạo trưởng cứ nói.
_Nếu nói như hai vị hoàng tử đây thì chỉ xứng đáng với hai từ “ấu trĩ”.
_Ngươi nói cái gì.
Vi Tử Diễn bật dậy muốn lao về phía Hoàng Minh.
_Tử Diễn, ngồi xuống, không được vô lễ. Xin mời đạo trưởng nói tiếp.
Bị Đế Ất quát, Vi Tử Diễn cảm thấy vô cùng không phục, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống. Hắn mong chờ rằng cái tên trước mặt sẽ nói ra cái gì đó khiến phụ hoàng nổi giận băm thây tên đó ra.
_Đại Thương hiện nay nhìn thì có vẻ thái bình, nhưng đó chỉ là mặt nổi của tảng băng mà thôi. Khắp nơi loạn lạc vẫn diễn ra, thiên tai, yêu quái, chiến tranh khiến dân chúng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Hơn cả hiểm họa không phải đến từ bên ngoài, mà chính như thái tử nói, những hiểm họa bắt nguồn từ chính các chư hầu.
_Hoang đường, thực quá sức hoang đường.
Lần này là Vi Tử Khải hét lên.
_Ngồi im cho ta. Theo đạo trưởng tại sao hiểm họa lại đến từ các chư hầu?
_Các chư hầu mặc dù hiện nay có ý phục tùng, nhưng sau này thì thế nào? Đời con cháu của họ có còn như vậy? Nếu như làm theo ý của đại hoàng tử, cấp thêm đất đai cùng quyền lợi cho bọn họ, liệu sau khi họ lớn mạnh rồi, họ có quay trở lại để lật đổ Đại Thương?
Những lời Hoàng Minh nói ra không chỉ khiến cho Đế Ất sững sờ mà ngay cả ba người Văn Trọng cũng như vậy. Bọn họ cũng rất e ngại các chư hầu, thật không ngờ người kia còn trẻ như vậy mà đã nhìn thấu được những điều này.
_Phụ hoàng, người đừng tin lời xằng bậy của hắn.
Vi Tử Diễn hét lên.
_Ngươi im miệng cho ta. Các ngươi trở về đi, ta có việc cần bàn với Quốc Sư và hai vị Thừa Tướng.
_Sư đệ, thực sự cảm ơn ngươi.
Trên kiệu, Tử Tân quay sang nói với Hoàng Minh.
_Ha ha, cảm ơn gì. Đó là ta hoàn toàn đồng ý với quan điểm của huynh thôi, nếu huynh cũng như hai người bọn họ thì đừng mong ta ủng hộ huynh.
Trong Ngự Thư Phòng.
_Các vị nghĩ sao về những lời vừa rồi của Tần đạo trưởng.
Đế Ất lên tiếng.
_Tần sư điệt quả thật còn nhỏ tuổi mà đã có cái nhìn thấu đáo như vậy, quốc sư thật khiến người khác ghen tị.
Văn Trọng vuốt râu, cười nói.
_Không những Tần đạo trưởng mà ngay cả thái tử cũng có cái nhìn rất tốt, quốc sư quả thật đã có được hai vị đồ đệ tài giỏi.
Thương Dung cũng lên tiếng.
_Ha ha, hai người quá lời rồi.
Kiếm Tu cười đáp, quả thật hắn đang rất hài lòng về hai người đệ tử của mình.
_Quả thật công lao lớn đều nhờ quốc sư. Nếu không có người thì làm sao Đại Thương ta có được hai trụ cột tương lai mạnh mẽ như vậy được.
Cầm ly rượu trên tay, Đế Ất cười lớn nói. Đất nước ngày càng suy yếu, sức mạnh của các chư hầu ngày càng lớn. Sức khỏe của hắn cũng không còn được như xưa, bệnh tật làm hắn ngày càng yếu đi, mong ước có người kế vị có thể trị vì đất nước, khiến Đại Thương ngày càng phát triển. Cuối cùng đứa con mà hắn chọn làm thái tử đã không khiến hắn thất vọng, hơn hết hắn có một sư đệ văn võ song toàn ở bên phụ tá, lại thêm ba người Văn Trọng nữa, Đại Thương được cứu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.