Chương 56
Nhất Độ Quân Hoa
16/08/2020
Thượng Thư Nang, Huyền Thương quân chậm rãi đi tới, cả thư viện nhất thời lặng ngắt như tờ.
Văn Xương đế quân xụ mặt, Dạ Đàm vẫn không chịu thua, nghểnh cổ lên cãi: "Còn có đạo lý hay không vậy? Rõ ràng là ông bảo ta đi ra ngoài, bây giờ sao lại biến thành lỗi của ta?"
Văn Xương đế quân không thèm để ý tới nàng, chỉ trầm giọng hỏi Huyền Thương quân: "Hiện tại Thượng Thư Nang, có phải tuỳ tiện để cho kẻ nào cũng có thể nhập học hay không? Hay là người do quân thượng đích thân tiến cử, thì có thể bất chấp quy tắc của nơi này, tự ý làm bậy à?"
Huyền Thương quân sờ sờ mũi, giống như muốn che đi bụi bẩn dính trên mặt. Ây dà. Hắn nói: "Trước khi tiến cử người, chưa từng báo cho biết quy củ của thư viện, là bản quân không đúng. Vẫn xin tiên sinh thứ lỗi."
Hắn nhận lỗi với thái độ thành khẩn, Văn Xương đế quân chỉ hừ lạnh một tiếng, nói: "Thái độ làm người của quân thượng từ trước đến nay luôn chí công vô tư, nếu đã tiến cử nàng, ắt hẳn cũng nghĩ đến chuyện nàng không phải là một uy lư công chúa (công chúa cho lừa ăn)." Ông trịnh trọng mà nhấn mạnh bốn chữ "Uy lư công chúa", bên dưới nhất thời truyền đến một trận cười trộm. Cơn giận của Văn Xương đế quân vẫn còn sót lại chưa tiêu hết, gằn từng chữ một: "Mà Thượng Thư Nang cũng không phải chỗ quản lý con nít ranh giúp ai đó. Nếu trong tiết học của ta, thành tích của nàng có thể xếp Ất đẳng (*), chuyện này liền như vậy cho qua. Nếu không, quân thượng nên dẫn về tự mình dạy dỗ đi."
(*) Ất đẳng: đứng thứ hai trong các bậc xếp loại Giáp, Ất, Bính, Đinh,... thời xưa của người Trung Quốc.
Ất đẳng...... Huyền Thương quân nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh, nàng...... chỉ là một nữ tử nhân gian, chỉ mới mười lăm tuổi. Cách dạy của Thượng Thư Nang, tuy nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, nhưng với nàng mà nói, chỉ sợ vẫn còn khó khăn. Nàng dù sao cũng là Thiên phi tương lai, từ xưa đến nay, chưa bao giờ phát sinh chuyện Thiên phi bị Thượng Thư Nang đuổi học. Tiên sinh có thể...... trước tiên để cho nàng nghe giảng vài tiết, rồi mới tiến hành khảo hạch được không?"
Nhưng mà bản chất bên trong của Văn Xương đế quân là khó xơi nhất trong tất cả Thần tộc, sự nghiêm khắc của ông lừng danh Thiên giới. Cho dù là thể diện của Huyền Thương quân, ở trước mặt ông cũng không dùng được. Ông nói: "Nếu lời này của quân thượng, chính là mệnh lệnh, ti chức tự nhiên sẽ nghe theo."
Ông trực tiếp chặn đứng câu kế tiếp của Huyền Thương quân, Huyền Thương quân chỉ đành nói: "Đã như thế, liền theo tiên sinh."
Dứt lời, hắn quay đầu lại nhìn lướt qua Dạ Đàm. Dạ Đàm hỏi: "Nếu ta thi không tới Ất đẳng, sẽ bị đuổi khỏi Thiên giới sao?"
Ngươi vẫn còn nghĩ tới chuyện này được à...... Huyền Thương quân chẳng có hơi sức đâu mà trả lời câu hỏi của nàng.
Trong học đường, Văn Xương đế quân đã bắt đầu giảng bài tiếp, Dạ Đàm vẫn đang bị phạt đứng ở bên ngoài học đường nghe.
Huyền Thương quân lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là vô cùng thê thảm —— làm sao bây giờ, Thiên phi của Thiếu Điển thị sắp bị Thượng Thư Nang đuổi học!! Mặt mũi của Thần tộc cũng sắp bị người đời đem đi quét rác.
Hắn bước nhanh đi ra ngoài, vội vã phân phó cho tiên thị của mình —— Phi Trì cùng Hàn Mặc: "Lập tức đi mời Càn Khôn Pháp Tổ, Phổ Hoá Thiên Tôn, Cứu Khổ Thiên Tôn, Trấn Nguyên Tử thượng thần."
Phi Trì và Hàn Mặc lần đầu nhìn thấy bộ dạng quân thượng nhà mình trở nên gấp rút đến vậy, hai người đều hoảng sợ ra mặt: "Quân thượng, đã xảy ra chuyện gì? Là Tứ giới có dị biến? Hay Quy Khư rạn nứt trước thời hạn?"
Tứ giới sẽ bị huỷ diệt sao?
Huyền Thương quân xoắn quýt hồi lâu, rốt cuộc nói một câu: "Văn Xương đế quân quyết ý muốn để Thanh Quỳ công chúa bị đuổi học khỏi Thượng Thư Nang."
Thánh thần thiên địa ơi!!
Phi Trì cùng Hàn Mặc không nói nên lời, đồng loạt chạy như bay đi giúp quân thượng nhà mình kéo thêm viện binh.
Càn Khôn Pháp Tổ, Phổ Hoá Thiên Tôn, Cứu Khổ Thiên Tôn và Trấn Nguyên Tử thượng thần biết được tin, tất cả đều khiếp sợ.
—— Thiên phi nhà mình bị Thượng Thư Nang đuổi học, tin này nếu rơi vào tay Ma tộc, sợ là Ma tôn Viêm Phương ở Thần Hôn đạo sẽ cười chết mất. Bốn vị lão thần tiên đức cao vọng trọng vội vàng chạy tới Thượng Thư Nang, tiết học của Văn Xương đế quân cũng gần kết thúc.
Dạ Đàm còn đang đứng bên ngoài học đường, ngay cả Càn Khôn Pháp Tổ lúc đi tới bên cạnh nàng, cũng không kiềm chế được mà véo véo lỗ tai nàng.
"Tôm nhỏ à tôm nhỏ, ngươi có thể thương tiếc cho mấy lão già chúng ta một chút được không?" Càn Khôn Pháp Tổ vẻ mặt thống khổ.
Cứu Khổ Thiên Tôn lần này cũng khổ tâm ra mặt: "Ta thật không nghĩ phải trông thấy khuôn mặt giận dữ xấu xí của Văn Xương đế quân đó."
Phổ Hoá Thiên Tôn cùng Trấn Nguyên Tử thượng thần vẻ mặt đồng cảm —— ai mà nghĩ sẽ như vậy chứ?
Nhưng Huyền Thương quân cùng ba vị Thiên Tôn, tính cả Trấn Nguyên Tử thượng thần vẫn cùng nhau bước vào học đường.
Cảnh tượng này, không chỉ tiểu rau thơm Hồ Tuy, mà ngay cả Tử Vu và Bích Khung đều nín thở —— Ba vị Thiên Tôn ấy, bình thường muốn gặp được bất cứ vị nào cũng khó còn hơn lên trời, vậy mà lúc này lại đồng loạt xuất hiện?
Đến cả Trấn Nguyên Tử thượng thần ở ẩn đã lâu cũng đến đây!
Mây tía vờn quanh Thượng Thư Nang, toả sáng khắp nơi, sông tiên uốn lượn, khiến cho chúng thiếu niên thanh lọc tinh thần. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều ngồi đến lưng thẳng tắp, ánh mắt cũng không dám nhìn loạn. Chỉ có Dạ Đàm còn đang cho lừa ăn —— mấy người này có cái gì đẹp đâu. Không phải chỉ cần gọi chơi mạt chược một tiếng sẽ đều tới sao?!
Mãi cho đến khi hết tiết học. Văn Xương đế quân từ bục giảng đi xuống, lại hướng mấy người kia hành lễ. Mấy người họ cũng đáp lễ, Trấn Nguyên Tử thượng thần đánh đùa: "Văn Xương à, nhiều năm không gặp, vẫn khoẻ chứ?"
Văn Xương đế quân tuy là cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, nhưng cũng không có nghĩa ông sẽ nhượng bộ. Ông trầm giọng nói: "Trên học đường, không nên ôn chuyện cũ. Các vị nếu muốn đứng ở ngoài quan sát, mời lui qua một bên." Dứt lời, ông nhìn lướt qua mọi người, cao giọng nói: "Phùng Xuân thuật đã truyền thụ xong, thực chiến cuối khoá bắt đầu."
Ba vị Thiên Tôn cộng thêm Trấn Nguyên Tử thượng thần đều sờ sờ mũi, giống như trên mặt dày thêm một lớp bụi.
Thượng Thư Nang hiển nhiên có phần khảo hạch thực chiến.
Ngoài học đường cách đó không xa, vốn có trồng một cây chuối tây thật lớn, Nhưng hôm nay, thú cưỡi Bạch Đặc của Văn Xương đế quân đã gặm đến mức một thân cây tươi tốt chỉ còn lại cái cột tàn cùng lá cây rách tơi tả. Văn Xương đế quân lại tựa hồ như sớm có đoán trước, ông chỉ chỉ cái cây kia, cũng không nhìn rõ động tác như thế nào, chỉ thấy cực quang bảy sắc buông xuống bốn phía, từ từ ngưng tụ thành một đạo kết giới hình tròn, bao vây cả cây chuối ở trung tâm vòng tròn.
Văn Xương đế quân đi tới bên cạnh cây chuối, giơ hai tay ra, nói: "Sử dụng Phùng Xuân thuật khôi phục nguyên trạng cây chuối tây ở giữa kết giới. Chủ yếu chia thứ hạng thành tích khảo hạch ra làm bốn đẳng. Nếu hoàn thành trong vòng một khắc (15 phút) đồng hồ, sẽ xếp Giáp đẳng. Nếu thời gian vượt quá một khắc, nhưng không tới tới hai khắc (30 phút), xếp Ất đẳng. Từ hai khắc đến một canh giờ, Bính đẳng. Vượt quá một canh giờ, Đinh đẳng. Ngoài ra, nếu trong quá trình thi pháp, cỏ cây xung quanh chịu ảnh hưởng của thuật pháp, hạ điểm xuống một đẳng."
Nói tới đây, ông nhìn về phía Dạ Đàm, ấn tượng đầu tiên của ông với Dạ Đàm còn kém, lúc này nhìn nàng, càng mũi không ra mũi, mắt không ra mắt. Ông ý hữu sở chỉ (*) mà nói: "Nếu thực sự dốt đặc cán mai, không thể hoàn thành thuật pháp, cũng có thể bỏ thi."
(*) ý hữu sở chỉ: ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.
Dạ Đàm cuối cùng cũng đút hết cỏ xanh, nàng đứng dậy, tiện tay nắm lấy góc váy của Bích Khung bắt đầu chà chà. Bích Khung hoang mang ra mặt: "Ngươi đang làm cái gì vậy?!" Dạ Đàm chà chà hồi lâu, rốt cuộc nói: "Ta lau dịch cỏ trên tay."
Bích Khung hét lên một tiếng, nhảy dựng lên ba thước.
Văn Xương đế quân lại nổi giận —— da mặt này của nàng quả thực là dày như cái tường thành! Ông cả giận nói: "Li Quang Thanh Quỳ, xếp sau cùng! Bích Khung, ngươi lên trước."
Đám người Càn Khôn Pháp Tổ liếc mắt nhìn nhau, nội tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu không lầm, cuộc khảo hạch này sẽ kéo dài tới hai, ba ngày mới xong. Dạ Đàm xếp cuối cùng, chung quy vẫn còn có thời gian học bù.
Văn Xương đế quân tuy rằng không thích nàng, nhưng rốt cuộc vẫn lo lắng cho thể diện của Thần tộc Thiên giới, cũng cho mấy vị Thiên Tôn một lối thoát.
Trong đám người, Bích Khung do do dự dự mà đi vào trung tâm kết giới. Cây chuối tây bị lừa nhai tới thất tan bát rụng, bộ dáng vô cùng thê thảm. Nhưng mà Bích Khung càng thảm thương hơn, nàng vừa đi tới trung tâm pháp trận, giá trị nhan sắc trên người liền giảm xuống phân nửa.
Dạ Đàm trợn mắt ngây ngốc: "Đây là có chuyện gì?"
Văn Xương đế quân xụ mặt, Dạ Đàm vẫn không chịu thua, nghểnh cổ lên cãi: "Còn có đạo lý hay không vậy? Rõ ràng là ông bảo ta đi ra ngoài, bây giờ sao lại biến thành lỗi của ta?"
Văn Xương đế quân không thèm để ý tới nàng, chỉ trầm giọng hỏi Huyền Thương quân: "Hiện tại Thượng Thư Nang, có phải tuỳ tiện để cho kẻ nào cũng có thể nhập học hay không? Hay là người do quân thượng đích thân tiến cử, thì có thể bất chấp quy tắc của nơi này, tự ý làm bậy à?"
Huyền Thương quân sờ sờ mũi, giống như muốn che đi bụi bẩn dính trên mặt. Ây dà. Hắn nói: "Trước khi tiến cử người, chưa từng báo cho biết quy củ của thư viện, là bản quân không đúng. Vẫn xin tiên sinh thứ lỗi."
Hắn nhận lỗi với thái độ thành khẩn, Văn Xương đế quân chỉ hừ lạnh một tiếng, nói: "Thái độ làm người của quân thượng từ trước đến nay luôn chí công vô tư, nếu đã tiến cử nàng, ắt hẳn cũng nghĩ đến chuyện nàng không phải là một uy lư công chúa (công chúa cho lừa ăn)." Ông trịnh trọng mà nhấn mạnh bốn chữ "Uy lư công chúa", bên dưới nhất thời truyền đến một trận cười trộm. Cơn giận của Văn Xương đế quân vẫn còn sót lại chưa tiêu hết, gằn từng chữ một: "Mà Thượng Thư Nang cũng không phải chỗ quản lý con nít ranh giúp ai đó. Nếu trong tiết học của ta, thành tích của nàng có thể xếp Ất đẳng (*), chuyện này liền như vậy cho qua. Nếu không, quân thượng nên dẫn về tự mình dạy dỗ đi."
(*) Ất đẳng: đứng thứ hai trong các bậc xếp loại Giáp, Ất, Bính, Đinh,... thời xưa của người Trung Quốc.
Ất đẳng...... Huyền Thương quân nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh, nàng...... chỉ là một nữ tử nhân gian, chỉ mới mười lăm tuổi. Cách dạy của Thượng Thư Nang, tuy nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, nhưng với nàng mà nói, chỉ sợ vẫn còn khó khăn. Nàng dù sao cũng là Thiên phi tương lai, từ xưa đến nay, chưa bao giờ phát sinh chuyện Thiên phi bị Thượng Thư Nang đuổi học. Tiên sinh có thể...... trước tiên để cho nàng nghe giảng vài tiết, rồi mới tiến hành khảo hạch được không?"
Nhưng mà bản chất bên trong của Văn Xương đế quân là khó xơi nhất trong tất cả Thần tộc, sự nghiêm khắc của ông lừng danh Thiên giới. Cho dù là thể diện của Huyền Thương quân, ở trước mặt ông cũng không dùng được. Ông nói: "Nếu lời này của quân thượng, chính là mệnh lệnh, ti chức tự nhiên sẽ nghe theo."
Ông trực tiếp chặn đứng câu kế tiếp của Huyền Thương quân, Huyền Thương quân chỉ đành nói: "Đã như thế, liền theo tiên sinh."
Dứt lời, hắn quay đầu lại nhìn lướt qua Dạ Đàm. Dạ Đàm hỏi: "Nếu ta thi không tới Ất đẳng, sẽ bị đuổi khỏi Thiên giới sao?"
Ngươi vẫn còn nghĩ tới chuyện này được à...... Huyền Thương quân chẳng có hơi sức đâu mà trả lời câu hỏi của nàng.
Trong học đường, Văn Xương đế quân đã bắt đầu giảng bài tiếp, Dạ Đàm vẫn đang bị phạt đứng ở bên ngoài học đường nghe.
Huyền Thương quân lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là vô cùng thê thảm —— làm sao bây giờ, Thiên phi của Thiếu Điển thị sắp bị Thượng Thư Nang đuổi học!! Mặt mũi của Thần tộc cũng sắp bị người đời đem đi quét rác.
Hắn bước nhanh đi ra ngoài, vội vã phân phó cho tiên thị của mình —— Phi Trì cùng Hàn Mặc: "Lập tức đi mời Càn Khôn Pháp Tổ, Phổ Hoá Thiên Tôn, Cứu Khổ Thiên Tôn, Trấn Nguyên Tử thượng thần."
Phi Trì và Hàn Mặc lần đầu nhìn thấy bộ dạng quân thượng nhà mình trở nên gấp rút đến vậy, hai người đều hoảng sợ ra mặt: "Quân thượng, đã xảy ra chuyện gì? Là Tứ giới có dị biến? Hay Quy Khư rạn nứt trước thời hạn?"
Tứ giới sẽ bị huỷ diệt sao?
Huyền Thương quân xoắn quýt hồi lâu, rốt cuộc nói một câu: "Văn Xương đế quân quyết ý muốn để Thanh Quỳ công chúa bị đuổi học khỏi Thượng Thư Nang."
Thánh thần thiên địa ơi!!
Phi Trì cùng Hàn Mặc không nói nên lời, đồng loạt chạy như bay đi giúp quân thượng nhà mình kéo thêm viện binh.
Càn Khôn Pháp Tổ, Phổ Hoá Thiên Tôn, Cứu Khổ Thiên Tôn và Trấn Nguyên Tử thượng thần biết được tin, tất cả đều khiếp sợ.
—— Thiên phi nhà mình bị Thượng Thư Nang đuổi học, tin này nếu rơi vào tay Ma tộc, sợ là Ma tôn Viêm Phương ở Thần Hôn đạo sẽ cười chết mất. Bốn vị lão thần tiên đức cao vọng trọng vội vàng chạy tới Thượng Thư Nang, tiết học của Văn Xương đế quân cũng gần kết thúc.
Dạ Đàm còn đang đứng bên ngoài học đường, ngay cả Càn Khôn Pháp Tổ lúc đi tới bên cạnh nàng, cũng không kiềm chế được mà véo véo lỗ tai nàng.
"Tôm nhỏ à tôm nhỏ, ngươi có thể thương tiếc cho mấy lão già chúng ta một chút được không?" Càn Khôn Pháp Tổ vẻ mặt thống khổ.
Cứu Khổ Thiên Tôn lần này cũng khổ tâm ra mặt: "Ta thật không nghĩ phải trông thấy khuôn mặt giận dữ xấu xí của Văn Xương đế quân đó."
Phổ Hoá Thiên Tôn cùng Trấn Nguyên Tử thượng thần vẻ mặt đồng cảm —— ai mà nghĩ sẽ như vậy chứ?
Nhưng Huyền Thương quân cùng ba vị Thiên Tôn, tính cả Trấn Nguyên Tử thượng thần vẫn cùng nhau bước vào học đường.
Cảnh tượng này, không chỉ tiểu rau thơm Hồ Tuy, mà ngay cả Tử Vu và Bích Khung đều nín thở —— Ba vị Thiên Tôn ấy, bình thường muốn gặp được bất cứ vị nào cũng khó còn hơn lên trời, vậy mà lúc này lại đồng loạt xuất hiện?
Đến cả Trấn Nguyên Tử thượng thần ở ẩn đã lâu cũng đến đây!
Mây tía vờn quanh Thượng Thư Nang, toả sáng khắp nơi, sông tiên uốn lượn, khiến cho chúng thiếu niên thanh lọc tinh thần. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều ngồi đến lưng thẳng tắp, ánh mắt cũng không dám nhìn loạn. Chỉ có Dạ Đàm còn đang cho lừa ăn —— mấy người này có cái gì đẹp đâu. Không phải chỉ cần gọi chơi mạt chược một tiếng sẽ đều tới sao?!
Mãi cho đến khi hết tiết học. Văn Xương đế quân từ bục giảng đi xuống, lại hướng mấy người kia hành lễ. Mấy người họ cũng đáp lễ, Trấn Nguyên Tử thượng thần đánh đùa: "Văn Xương à, nhiều năm không gặp, vẫn khoẻ chứ?"
Văn Xương đế quân tuy là cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, nhưng cũng không có nghĩa ông sẽ nhượng bộ. Ông trầm giọng nói: "Trên học đường, không nên ôn chuyện cũ. Các vị nếu muốn đứng ở ngoài quan sát, mời lui qua một bên." Dứt lời, ông nhìn lướt qua mọi người, cao giọng nói: "Phùng Xuân thuật đã truyền thụ xong, thực chiến cuối khoá bắt đầu."
Ba vị Thiên Tôn cộng thêm Trấn Nguyên Tử thượng thần đều sờ sờ mũi, giống như trên mặt dày thêm một lớp bụi.
Thượng Thư Nang hiển nhiên có phần khảo hạch thực chiến.
Ngoài học đường cách đó không xa, vốn có trồng một cây chuối tây thật lớn, Nhưng hôm nay, thú cưỡi Bạch Đặc của Văn Xương đế quân đã gặm đến mức một thân cây tươi tốt chỉ còn lại cái cột tàn cùng lá cây rách tơi tả. Văn Xương đế quân lại tựa hồ như sớm có đoán trước, ông chỉ chỉ cái cây kia, cũng không nhìn rõ động tác như thế nào, chỉ thấy cực quang bảy sắc buông xuống bốn phía, từ từ ngưng tụ thành một đạo kết giới hình tròn, bao vây cả cây chuối ở trung tâm vòng tròn.
Văn Xương đế quân đi tới bên cạnh cây chuối, giơ hai tay ra, nói: "Sử dụng Phùng Xuân thuật khôi phục nguyên trạng cây chuối tây ở giữa kết giới. Chủ yếu chia thứ hạng thành tích khảo hạch ra làm bốn đẳng. Nếu hoàn thành trong vòng một khắc (15 phút) đồng hồ, sẽ xếp Giáp đẳng. Nếu thời gian vượt quá một khắc, nhưng không tới tới hai khắc (30 phút), xếp Ất đẳng. Từ hai khắc đến một canh giờ, Bính đẳng. Vượt quá một canh giờ, Đinh đẳng. Ngoài ra, nếu trong quá trình thi pháp, cỏ cây xung quanh chịu ảnh hưởng của thuật pháp, hạ điểm xuống một đẳng."
Nói tới đây, ông nhìn về phía Dạ Đàm, ấn tượng đầu tiên của ông với Dạ Đàm còn kém, lúc này nhìn nàng, càng mũi không ra mũi, mắt không ra mắt. Ông ý hữu sở chỉ (*) mà nói: "Nếu thực sự dốt đặc cán mai, không thể hoàn thành thuật pháp, cũng có thể bỏ thi."
(*) ý hữu sở chỉ: ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.
Dạ Đàm cuối cùng cũng đút hết cỏ xanh, nàng đứng dậy, tiện tay nắm lấy góc váy của Bích Khung bắt đầu chà chà. Bích Khung hoang mang ra mặt: "Ngươi đang làm cái gì vậy?!" Dạ Đàm chà chà hồi lâu, rốt cuộc nói: "Ta lau dịch cỏ trên tay."
Bích Khung hét lên một tiếng, nhảy dựng lên ba thước.
Văn Xương đế quân lại nổi giận —— da mặt này của nàng quả thực là dày như cái tường thành! Ông cả giận nói: "Li Quang Thanh Quỳ, xếp sau cùng! Bích Khung, ngươi lên trước."
Đám người Càn Khôn Pháp Tổ liếc mắt nhìn nhau, nội tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu không lầm, cuộc khảo hạch này sẽ kéo dài tới hai, ba ngày mới xong. Dạ Đàm xếp cuối cùng, chung quy vẫn còn có thời gian học bù.
Văn Xương đế quân tuy rằng không thích nàng, nhưng rốt cuộc vẫn lo lắng cho thể diện của Thần tộc Thiên giới, cũng cho mấy vị Thiên Tôn một lối thoát.
Trong đám người, Bích Khung do do dự dự mà đi vào trung tâm kết giới. Cây chuối tây bị lừa nhai tới thất tan bát rụng, bộ dáng vô cùng thê thảm. Nhưng mà Bích Khung càng thảm thương hơn, nàng vừa đi tới trung tâm pháp trận, giá trị nhan sắc trên người liền giảm xuống phân nửa.
Dạ Đàm trợn mắt ngây ngốc: "Đây là có chuyện gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.