Chương 7: Hạnh phúc trong tình yêu
Mộng Giai Uyển
05/02/2024
Tít...tít...tít...
Một hồi âm của chiếc đồng hồ vang lên, làm ngắt quãng mạch câu chuyện của An Lạc. Nhìn xuống đồng hồ đã đến lúc cô phải về như lời hứa với Mộ Dung Viêm rồi. Mọi người thấy vậy bắt đầu có chút tiếc nuối vì họ không được nghe tiếp câu chuyện rồi.
Một nhân viên tên Dung Kiều lúc này bỗng cất tiếng:
“ haizzzza, tiếc quá đi, còn chưa nghe được quá trình tình yêu của hai người vậy mà đã hết giờ rồi”
“ Phải đóoo” – mọi người cùng đồng thanh
“ Thôi mà mọi người, ai rồi cũng tìm được một định mệnh riêng của đời mình thôi mà” – An Lạc trấn tĩnh mọi người
“ Thôi mọi người về sau nha, tôi về trước đây. Gặp mọi người vào tuần sau nhé. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ. Bye”
Nở một nụ cười tươi, cô nhanh chóng xuống lấy xe và đi về.
Không lâu sau, dừng xe trước cửa nhà, cô giúp việc ra mở cửa “ Mừng cô chủ trở về ạ”
“ chào gì, hôm nay mọi việc vẫn tốt chứ”
“ Vâng ạ, mọi việc đều tốt, cậu chủ đang trong nhà chuẩn bị bữa tối đấy ạ”
“ Được rồi, cảm ơn gì”
Đang tính vào nhà cô bỗng quay lại “ À gì ơi, hôm nay hình như là sinh nhật của Chu Khải phải không? ở đây con có món quà nhỏ chuẩn bị cho Chu Khải, gì cầm về tặng em giúp con nhé. Gì cũng có thể nghỉ sớm rồi về đón sinh nhật với em. Mọi việc còn lại để con”
Nghe đến đây gì giúp việc liền không kìm được mà cười tươi, cảm ơn cô rối rít.
Chu Khải là cháu của gì Chu giúp việc. Cha mẹ cậu bé mất sớm do tai nạn. Gì chu lại lớn tuổi nên không ai thuê làm việc. Trong một lần đi làm từ thiện cùng chồng cô đã vô tình bắt gặp được hoàn cảnh hai người họ, nên đã bảo chồng để gì về làm giúp việc nuôi cậu bé Chu Khải ăn học nên người.
Vì cảm thấy đồng cảm cho số phận mồ côi của cậu bé nên cô cũng có phần quan tâm hơn với một cậu.
Vào trong nhà thấy chồng đang mang tạp dề bận bịu cắt thái, cô nhẹ nhàng để đồ ở ghế tiến lại luồn người vào bên trong vòng tay của chồng, hai tay ôm eo của anh nhẹ nhàng thủ thỉ
“ Chồng ơii, em nhớ anh quá à, cả ngày nay em đã không được gặp anh rồi đó’
Mặt cô phụng phịu trông dễ thương hết sức.
Mộ Dung Viêm khi thấy cô nũng nịu liền buông dao ra, tay cũng thuận thế ôm lấy eo cô nhẹ nhàng đáp.
“ Vợ anh nay mệt không?”
“ Có, em mệt cực, vai thì nhức cổ thì đau. Huhu!!”
Mặc dù trông cô trưởng thành chín chắn, nhưng đâu ai hay, trước mặt anh cô cứ như bé con năm tuổi, nũng nịu để có món đồ mình muốn.
Thấy cô than đau, anh liền đẩy nhẹ cô ra sofa, xoa bóp nhẹ nhàng hai bên vai của cô. Không quên đưa cô một ly nước ép táo.
Cô nhận lấy nó uống một cách ngon lành. Anh thấy vậy cũng hài lòng cười.
“ Chồng”
“ hả, anh nghe ’
Đột nhiên cô thơm anh một cái. Giật mình anh liền đơ người mất mấy giây
“ Cả ngày không gặp em nhớ anh lắm luôn, nên phải thơm anh cho khỏi nhớ. HIHI”
Sau một tràng dài những cái thơm
“ Vợ anh đói chưa? Anh làm đồ ăn sắp xong rồi, em đi tắm đi rồi xuống ăn tối”
“ Dạ”
Mang tâm trạng vui vẻ, cô đi lên lầu tắm rửa.
Một lúc sau.
Một trái dâu màu hồng dễ thương đi nhẹ nhàng xuống bếp, cô chạy ra chỗ bàn ăn nơi đã được sắp đầy thức ăn hít lấy hít để. Không nhịn được mà cảm thán!
“ waooo chông em tay nghề tuyệt quá đi, thơm quá đi mất!!”
Thấy hình ảnh một chú dâu nhỏ với lời khen đầy tưng bốc ấy. Anh không thể không nở một nụ cười đầy trìu mến với cô, ánh mắt ấm áp cúng théo đó mà hướng về phía cô.
“ Xong rồi, ngồi vào bàn đi, vợ chồng mình cùng ăn cơm thôi:>>
Bữa tối ngập tràn tình yêu cứ thế mà bắt đầu, trong bữa ăn anhw và cô trò chuyện vui vẻ. Cô kể với anh chuyện hôm nay ở cong ty mọi người bắt cô phải kể lại hành trình mà cô lấy được anh, một người chồng tâm lí đến cỡ nào
“ Chồng, nay ở công ty mọi người bảo vợ kể lại quá trình làm sao vợ lấy được chồng á”
“ Ai cũng bảo ghen tị với vợ”
‘ thế vợ có kể không?”
“ tất nhiên là có rồi, có người chống tyệt vậy, vợ không kể thì phí lắm”
Nghe đến đây, Anh bật cười lấy tay búng mũi cô một cái nhẹ “ Vợ anh hôm nay miệng dẻo thế nhỉ, vậy mà lâu nay anh không biết đấy”
“ Thế nay chồng mới biết á, thật đáng thất vọng. Haizzz”
“ Thế rồi vợ kể sao”
“ Vợ đang chuẩn bị kể đến khúc vợ với chồng hẹn hò, thì chuông hết giờ báo, vợ không kể nữa, mà ra để về với chồng nè”
“ Thấy vợ giữ lời hứa không”
Vợ anh giỏi thiệt đó nha, thôi ăn tiếp đi.”
Bữa ăn với đầy ắp tiếng cười cứ thế trôi qua, sau bữa ăn hai người lại tiếp tục những chủ đề trên trời dưới đất.
Lúc này An Lạc thầm nghĩ, trên thế giới này liệu cò điều gì tuyệt hơn sơ với việc tìm được một người yêu mình. Hơn bao giờ hết, cô cảm thấy trân trọng cuộc sống yên bình này, cùng anh đi hết một đời. Cùng anh nắm tay trải qua giông bão khó khăn trong cuộc sống.
Một hồi âm của chiếc đồng hồ vang lên, làm ngắt quãng mạch câu chuyện của An Lạc. Nhìn xuống đồng hồ đã đến lúc cô phải về như lời hứa với Mộ Dung Viêm rồi. Mọi người thấy vậy bắt đầu có chút tiếc nuối vì họ không được nghe tiếp câu chuyện rồi.
Một nhân viên tên Dung Kiều lúc này bỗng cất tiếng:
“ haizzzza, tiếc quá đi, còn chưa nghe được quá trình tình yêu của hai người vậy mà đã hết giờ rồi”
“ Phải đóoo” – mọi người cùng đồng thanh
“ Thôi mà mọi người, ai rồi cũng tìm được một định mệnh riêng của đời mình thôi mà” – An Lạc trấn tĩnh mọi người
“ Thôi mọi người về sau nha, tôi về trước đây. Gặp mọi người vào tuần sau nhé. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ. Bye”
Nở một nụ cười tươi, cô nhanh chóng xuống lấy xe và đi về.
Không lâu sau, dừng xe trước cửa nhà, cô giúp việc ra mở cửa “ Mừng cô chủ trở về ạ”
“ chào gì, hôm nay mọi việc vẫn tốt chứ”
“ Vâng ạ, mọi việc đều tốt, cậu chủ đang trong nhà chuẩn bị bữa tối đấy ạ”
“ Được rồi, cảm ơn gì”
Đang tính vào nhà cô bỗng quay lại “ À gì ơi, hôm nay hình như là sinh nhật của Chu Khải phải không? ở đây con có món quà nhỏ chuẩn bị cho Chu Khải, gì cầm về tặng em giúp con nhé. Gì cũng có thể nghỉ sớm rồi về đón sinh nhật với em. Mọi việc còn lại để con”
Nghe đến đây gì giúp việc liền không kìm được mà cười tươi, cảm ơn cô rối rít.
Chu Khải là cháu của gì Chu giúp việc. Cha mẹ cậu bé mất sớm do tai nạn. Gì chu lại lớn tuổi nên không ai thuê làm việc. Trong một lần đi làm từ thiện cùng chồng cô đã vô tình bắt gặp được hoàn cảnh hai người họ, nên đã bảo chồng để gì về làm giúp việc nuôi cậu bé Chu Khải ăn học nên người.
Vì cảm thấy đồng cảm cho số phận mồ côi của cậu bé nên cô cũng có phần quan tâm hơn với một cậu.
Vào trong nhà thấy chồng đang mang tạp dề bận bịu cắt thái, cô nhẹ nhàng để đồ ở ghế tiến lại luồn người vào bên trong vòng tay của chồng, hai tay ôm eo của anh nhẹ nhàng thủ thỉ
“ Chồng ơii, em nhớ anh quá à, cả ngày nay em đã không được gặp anh rồi đó’
Mặt cô phụng phịu trông dễ thương hết sức.
Mộ Dung Viêm khi thấy cô nũng nịu liền buông dao ra, tay cũng thuận thế ôm lấy eo cô nhẹ nhàng đáp.
“ Vợ anh nay mệt không?”
“ Có, em mệt cực, vai thì nhức cổ thì đau. Huhu!!”
Mặc dù trông cô trưởng thành chín chắn, nhưng đâu ai hay, trước mặt anh cô cứ như bé con năm tuổi, nũng nịu để có món đồ mình muốn.
Thấy cô than đau, anh liền đẩy nhẹ cô ra sofa, xoa bóp nhẹ nhàng hai bên vai của cô. Không quên đưa cô một ly nước ép táo.
Cô nhận lấy nó uống một cách ngon lành. Anh thấy vậy cũng hài lòng cười.
“ Chồng”
“ hả, anh nghe ’
Đột nhiên cô thơm anh một cái. Giật mình anh liền đơ người mất mấy giây
“ Cả ngày không gặp em nhớ anh lắm luôn, nên phải thơm anh cho khỏi nhớ. HIHI”
Sau một tràng dài những cái thơm
“ Vợ anh đói chưa? Anh làm đồ ăn sắp xong rồi, em đi tắm đi rồi xuống ăn tối”
“ Dạ”
Mang tâm trạng vui vẻ, cô đi lên lầu tắm rửa.
Một lúc sau.
Một trái dâu màu hồng dễ thương đi nhẹ nhàng xuống bếp, cô chạy ra chỗ bàn ăn nơi đã được sắp đầy thức ăn hít lấy hít để. Không nhịn được mà cảm thán!
“ waooo chông em tay nghề tuyệt quá đi, thơm quá đi mất!!”
Thấy hình ảnh một chú dâu nhỏ với lời khen đầy tưng bốc ấy. Anh không thể không nở một nụ cười đầy trìu mến với cô, ánh mắt ấm áp cúng théo đó mà hướng về phía cô.
“ Xong rồi, ngồi vào bàn đi, vợ chồng mình cùng ăn cơm thôi:>>
Bữa tối ngập tràn tình yêu cứ thế mà bắt đầu, trong bữa ăn anhw và cô trò chuyện vui vẻ. Cô kể với anh chuyện hôm nay ở cong ty mọi người bắt cô phải kể lại hành trình mà cô lấy được anh, một người chồng tâm lí đến cỡ nào
“ Chồng, nay ở công ty mọi người bảo vợ kể lại quá trình làm sao vợ lấy được chồng á”
“ Ai cũng bảo ghen tị với vợ”
‘ thế vợ có kể không?”
“ tất nhiên là có rồi, có người chống tyệt vậy, vợ không kể thì phí lắm”
Nghe đến đây, Anh bật cười lấy tay búng mũi cô một cái nhẹ “ Vợ anh hôm nay miệng dẻo thế nhỉ, vậy mà lâu nay anh không biết đấy”
“ Thế nay chồng mới biết á, thật đáng thất vọng. Haizzz”
“ Thế rồi vợ kể sao”
“ Vợ đang chuẩn bị kể đến khúc vợ với chồng hẹn hò, thì chuông hết giờ báo, vợ không kể nữa, mà ra để về với chồng nè”
“ Thấy vợ giữ lời hứa không”
Vợ anh giỏi thiệt đó nha, thôi ăn tiếp đi.”
Bữa ăn với đầy ắp tiếng cười cứ thế trôi qua, sau bữa ăn hai người lại tiếp tục những chủ đề trên trời dưới đất.
Lúc này An Lạc thầm nghĩ, trên thế giới này liệu cò điều gì tuyệt hơn sơ với việc tìm được một người yêu mình. Hơn bao giờ hết, cô cảm thấy trân trọng cuộc sống yên bình này, cùng anh đi hết một đời. Cùng anh nắm tay trải qua giông bão khó khăn trong cuộc sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.