Chương 6: Lời chối từ nhẹ nhàng
Mộng Giai Uyển
05/02/2024
Nhâm nhi chút rượu, cô cất tiếng:
“ Không biết anh có nhớ không, tôi chính là cô gái được anh giúp ở trạm tàu điện ngầm ngày hôm nay. Tôi còn đang không biết phải tìm anh ở đâu để cảm ơn, thì thật may khi gặp được anh ở đây”.
“Liệu tôi có thể mời anh một chầu Caffe coi như lời cảm ơn được không?”
“ Không cần phải thế đâu, lúc đấy thấy tên đấy đang định giở trò xấu nên tôi mới tiện tay đánh hắn thôi”
“ Nhưng nếu từ chối lời mời từ cô thì không phải, vậy nên cô sẽ rảnh vào chiều mai chứ”
“ Tất nhiên rồi, hẹn gặp anh vào chiều mai lúc 3 giờ tại Milano Coffee House”
“ Được thôi”
An Lạc cô đang tính hỏi xin phương thức liên lạc để tiện trao đổi thì một người phụ nữ đẩy cửa bước ra.
Là Oriana.
“ Anh yêu mau vào trong thôi, mọi người đều đang đợi chúng ta đấy”
Cô ta có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô đang đứng đấy. nâng ly rượu lên cô nhẹ nhàng mỉm cười. Oriana cũng đáp lại cô bằng một cái gật đầu nhẹ. Sau đó hai người họ khoác tay nhau đi vào trong.
Cô vẫn đứng đấy mãi cho đến khi Daniel đi ra và dẫn cô vào trong.
Buổi tiệc vẫn diễn ra rất bình thường cho đến khi:
Mọi ánh sáng bỗng vụt tắt, rồi lại đột nhiên chiếu sáng ngay trên người cô, đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì cô bỗng thấy mọi người ra hiệu cho cô quay lưng lại. Cô ngạc nhiên khi thấy Daniel đang cầm trên tay bó hoa tulip màu hồng phấn tuyệt đẹp. Bó hoa rất hợp với chiếc đầm cô đang mặc.
“ Cậu đồng ý làm bạn gái mình nhé, AN LẠC”
Bỗng có chút bần thần khi nghe Daniel mở lời, cô lúc này không biết bản thân nên làm gì. Cô thật sự không hề có tình cảm với Daniel.
Đưa tay ra nhận bó hoa của cậu bạn và nói lời cảm ơn với Daniel.
“ Cảm ơn cậu, mình rất vui khi nhận bó hoa này” rồi đưa tay kéo cậu bạn đứng dậy. Mọi người xung quanh đều reo hò chúc mừng hai người họ. Nhưng mấy ai hiểu được cảm giác An Lạc lúc này.
Một chút cảm giác ngượng ngùng hiện rõ trên khuôn mặt Daniel, hiểu điều này cô dang tay ra ngỏ ý muốn ôm Daniel một cái, cậu ấy vui mừng ghé người lại ôm cô. Lúc này cô liền ghé tai nới nhỏ với cậu ấy “ Chút xíu nữa cậu có muốn đi dạo cùng mình không, mình có chút chuyện muốn nới với cậu”.
Có thể thấy, tâm trạng của cậu bạn lúc này rất phấn khích, Nhưng cậu nào biết được điều gì sẽ đến với cậu trong vài tiếng sắp tới.
Đang vui vẻ dạo bước, An Lạc bỗng cất tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người.
“ Daniel à, mình biết. Tình cảm cậu dành cho mình là xuất phát từ sâu trong trái tim, nhưng cậu biết không. Thật sự mình không hề có tình cảm với cậu. Mình không muốn cậu phải hi vọng rồi đến một lúc trái tim sẽ theo sự hi vọng này mà tan vỡ. Mình thật sự không muốn điều đấy xảy ra. Vậy nên mình có thể gửi trả cậu lại bó hoa này không. Nó vốn không thuộc về mình.”
Ngay lúc này, lời nói ấy như một lưỡi dao sắc nhọn xuyên qua màn không đến thẳng trái tim Daniel.
Cậu quay mặt về phía An Lạc mà đáp:
“ Tớ biết chứ, thậm chí hơn ai hết, tớ biết cậu không hề thích tớ nhưng tớ vẫn liều đánh cược. Tớ cược rằng, trái tim sắc lạnh của An Lạc cậu sẽ dành cho tớ. Dù chỉ là một chút nhỏ nhoi tớ cũng cam lòng.
Nói đến đây. Giọng Daniel có chút nghẹn, có thể thấy cậu ấy đã yêu An Lạc đến cỡ nào.
“ An lạc à, thật sự thì... Tớ có một nguyện vọng muốn nhờ cậu”
“ Cậu cứ nói đi, nếu không quá khó tớ sẽ chấp nhận”
“ Tớ muốn sau nagyf hôm nay tớ và cậu vẫn sẽ là bạn thân. Liệu có được không??”
Một nụ cười nhẹ trên môi cô, An Lạc gật đầu rồi giơ ngón tay út ra, Daniel hiểu ý cũng đưa ngón tay út ra.
“ Chúng ta cùng móc nghoéo nhé, từ nay về sau tớ và cậu sẽ luôn là đôi bạn tốt nhất. ĐƯợc chứ!!”
Cô vừa dứt lời bầu không khí bỗng dần có chút thoải mái hơn. Daniel cũng nở một nu cười thỏa mãn, theo hướng mắt nhìn bó hoa trên tay cô, cậu cất lời:
“ Vậy giờ cậu có thể giữ bó hoa này và xem nó như món quà kỉ niệm giữa tình bạn chúng mình được chứ”
Cô vui vẻ nhận lời đồng ý, sau đó hai người ra xe để về nhà. Về đến nhà cô chào tạm bieetj rồi đi vào trong.
Giây phút cánh cửa cổng khép lại, nước mắt Daniel lúc này mới bắt đầu rơi lã chã trên mặt. Anh đau đớn nhue có ngàn mũi dao đâm trong tim, anh hận, anh hận bản thân mình. Ngay từ đầu đã biết được kết cục là gì thế mà vẫn cứ cố chấp để rồi đến ngay cả tình bạn cũng trở nên mỏng manh hơn. Anh hạ quyết tâm, cho dù không thể trở thành người trong tim, nhưng anh sẽ dùng thân phận bạn thân, bảo vệ cô cho đến khi một người nào đó đến bên cô và thay anh làm điều đó.
Bầu trời đêm lúc này đã bắt đầu rơi từng hạt mưa tí tách, dần dần nó cơn mưa cũng theo đó mà trở nên nặng hạt hơn. Như hiểu được tâm trạng của anh, cơn mưa cứ như thế trút từng cơn nặng hạt lên trên đoạn đường về nhà của Daniel anh.
“ Không biết anh có nhớ không, tôi chính là cô gái được anh giúp ở trạm tàu điện ngầm ngày hôm nay. Tôi còn đang không biết phải tìm anh ở đâu để cảm ơn, thì thật may khi gặp được anh ở đây”.
“Liệu tôi có thể mời anh một chầu Caffe coi như lời cảm ơn được không?”
“ Không cần phải thế đâu, lúc đấy thấy tên đấy đang định giở trò xấu nên tôi mới tiện tay đánh hắn thôi”
“ Nhưng nếu từ chối lời mời từ cô thì không phải, vậy nên cô sẽ rảnh vào chiều mai chứ”
“ Tất nhiên rồi, hẹn gặp anh vào chiều mai lúc 3 giờ tại Milano Coffee House”
“ Được thôi”
An Lạc cô đang tính hỏi xin phương thức liên lạc để tiện trao đổi thì một người phụ nữ đẩy cửa bước ra.
Là Oriana.
“ Anh yêu mau vào trong thôi, mọi người đều đang đợi chúng ta đấy”
Cô ta có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô đang đứng đấy. nâng ly rượu lên cô nhẹ nhàng mỉm cười. Oriana cũng đáp lại cô bằng một cái gật đầu nhẹ. Sau đó hai người họ khoác tay nhau đi vào trong.
Cô vẫn đứng đấy mãi cho đến khi Daniel đi ra và dẫn cô vào trong.
Buổi tiệc vẫn diễn ra rất bình thường cho đến khi:
Mọi ánh sáng bỗng vụt tắt, rồi lại đột nhiên chiếu sáng ngay trên người cô, đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì cô bỗng thấy mọi người ra hiệu cho cô quay lưng lại. Cô ngạc nhiên khi thấy Daniel đang cầm trên tay bó hoa tulip màu hồng phấn tuyệt đẹp. Bó hoa rất hợp với chiếc đầm cô đang mặc.
“ Cậu đồng ý làm bạn gái mình nhé, AN LẠC”
Bỗng có chút bần thần khi nghe Daniel mở lời, cô lúc này không biết bản thân nên làm gì. Cô thật sự không hề có tình cảm với Daniel.
Đưa tay ra nhận bó hoa của cậu bạn và nói lời cảm ơn với Daniel.
“ Cảm ơn cậu, mình rất vui khi nhận bó hoa này” rồi đưa tay kéo cậu bạn đứng dậy. Mọi người xung quanh đều reo hò chúc mừng hai người họ. Nhưng mấy ai hiểu được cảm giác An Lạc lúc này.
Một chút cảm giác ngượng ngùng hiện rõ trên khuôn mặt Daniel, hiểu điều này cô dang tay ra ngỏ ý muốn ôm Daniel một cái, cậu ấy vui mừng ghé người lại ôm cô. Lúc này cô liền ghé tai nới nhỏ với cậu ấy “ Chút xíu nữa cậu có muốn đi dạo cùng mình không, mình có chút chuyện muốn nới với cậu”.
Có thể thấy, tâm trạng của cậu bạn lúc này rất phấn khích, Nhưng cậu nào biết được điều gì sẽ đến với cậu trong vài tiếng sắp tới.
Đang vui vẻ dạo bước, An Lạc bỗng cất tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người.
“ Daniel à, mình biết. Tình cảm cậu dành cho mình là xuất phát từ sâu trong trái tim, nhưng cậu biết không. Thật sự mình không hề có tình cảm với cậu. Mình không muốn cậu phải hi vọng rồi đến một lúc trái tim sẽ theo sự hi vọng này mà tan vỡ. Mình thật sự không muốn điều đấy xảy ra. Vậy nên mình có thể gửi trả cậu lại bó hoa này không. Nó vốn không thuộc về mình.”
Ngay lúc này, lời nói ấy như một lưỡi dao sắc nhọn xuyên qua màn không đến thẳng trái tim Daniel.
Cậu quay mặt về phía An Lạc mà đáp:
“ Tớ biết chứ, thậm chí hơn ai hết, tớ biết cậu không hề thích tớ nhưng tớ vẫn liều đánh cược. Tớ cược rằng, trái tim sắc lạnh của An Lạc cậu sẽ dành cho tớ. Dù chỉ là một chút nhỏ nhoi tớ cũng cam lòng.
Nói đến đây. Giọng Daniel có chút nghẹn, có thể thấy cậu ấy đã yêu An Lạc đến cỡ nào.
“ An lạc à, thật sự thì... Tớ có một nguyện vọng muốn nhờ cậu”
“ Cậu cứ nói đi, nếu không quá khó tớ sẽ chấp nhận”
“ Tớ muốn sau nagyf hôm nay tớ và cậu vẫn sẽ là bạn thân. Liệu có được không??”
Một nụ cười nhẹ trên môi cô, An Lạc gật đầu rồi giơ ngón tay út ra, Daniel hiểu ý cũng đưa ngón tay út ra.
“ Chúng ta cùng móc nghoéo nhé, từ nay về sau tớ và cậu sẽ luôn là đôi bạn tốt nhất. ĐƯợc chứ!!”
Cô vừa dứt lời bầu không khí bỗng dần có chút thoải mái hơn. Daniel cũng nở một nu cười thỏa mãn, theo hướng mắt nhìn bó hoa trên tay cô, cậu cất lời:
“ Vậy giờ cậu có thể giữ bó hoa này và xem nó như món quà kỉ niệm giữa tình bạn chúng mình được chứ”
Cô vui vẻ nhận lời đồng ý, sau đó hai người ra xe để về nhà. Về đến nhà cô chào tạm bieetj rồi đi vào trong.
Giây phút cánh cửa cổng khép lại, nước mắt Daniel lúc này mới bắt đầu rơi lã chã trên mặt. Anh đau đớn nhue có ngàn mũi dao đâm trong tim, anh hận, anh hận bản thân mình. Ngay từ đầu đã biết được kết cục là gì thế mà vẫn cứ cố chấp để rồi đến ngay cả tình bạn cũng trở nên mỏng manh hơn. Anh hạ quyết tâm, cho dù không thể trở thành người trong tim, nhưng anh sẽ dùng thân phận bạn thân, bảo vệ cô cho đến khi một người nào đó đến bên cô và thay anh làm điều đó.
Bầu trời đêm lúc này đã bắt đầu rơi từng hạt mưa tí tách, dần dần nó cơn mưa cũng theo đó mà trở nên nặng hạt hơn. Như hiểu được tâm trạng của anh, cơn mưa cứ như thế trút từng cơn nặng hạt lên trên đoạn đường về nhà của Daniel anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.