Chương 23: Tiệc tàn người tan
Mộng Giai Uyển
05/02/2024
Tiệc tàn, người tan, mọi người đều không thể tin được quyết định mà cô đưa ra. Thật đáng buồn cho điều đấy. Sau hôm đấy, cô không còn nhận được bất cứ sự liên lạc nào từ anh.
Bẵng đi một khoảng thời gian dài, cô tưởng rằng cuộc sống của bản thân sẽ cứ thế mà nhẹ nhàng trôi qua, nhưng thật không ngờ. Ông trời lại luôn muốn trêu đùa con người ta. Dần dần, cô nhận ra rằng, bản thân tự lúc nào đã bắt đầu quen với sự tồn tại của anh. Ngày ngày nhận được những cử chỉ thân mật nhưng không kém phần ấm áp mà anh dành cho mình, khiến cuộc sống cô phần nào trở nên đa sắc hơn. Không chỉ còn là những hành động lặp lại như từ trường về nhà, rồi lại từ nhà đến trường nữa.
Ấy vậy mà, giờ đây. Khi nhận ra được điều ấy thì lại đã quá muộn màng đối với cô. Anh giờ đây đã trở nên lạnh lùng hơn, anh luôn tránh mặt cô. Không còn thường xuyên liên lạc. Thậm chí cho dù chỉ là một tin nhắn. Cho đến năm tháng sau, cô mới nhận được tin anh sau khi tốt nghiệp đã trở về tiếp quản toàn bộ gia sản của gia đình. Thời điểm ấy cô chỉ còn biết vùi đầu vào học tập để bản thân có thể quên đi hình bóng của anh. Một An Lạc điềm tĩnh, tĩnh lặng cũng theo đó mà dần dần trở về thực tại.
“ Xin mời em An Lạc. Chúc mừng em đã xuất sắc tốt nghiệp bằng luận văn thạc sĩ” Hội trường đồng loạt vỗ tay tán dương. Những tràng pháo tay nồng nhiệt kèm theo những ánh mắt tìm kiếm thân ảnh của người vừa được xướng tên ở trên khán đài. Ngay lúc ấy, một cô gái với dáng người nhỏ nhắn ngồi ngay dãy hàng ghế phía trước khán đài đang từ từ tiến về phía sân khấu. Một vị giáo sư tiến đến, đưa tay bắt tay của cô sau cùng là một tấm bằng thạc sĩ kèm theo bó hoa rực rỡ. Ông ấy không ngớt lời chúc mừng cô. Không cần nói cũng biết. Tâm trạng cô lúc này vô cùng xúc động. Cuối cùng, sau bao năm, trải qua bao nhiêu khó khăn. cô cũng đã hoàn thành được ước nguyện của bản thân.
Tiến đến bục phát biểu, lòng thầm gửi lời cảm ơn, cùng với sự biết ơn sâu sắc tới mọi người xung quanh. Nước mắt cô giờ đây đã lắn dài trên khuôn mặt diễm lệ ấy. Đưa mắt nhìn xuống phía dưới khán đài là hình ảnh hai người bạn đang nhiệt tình cổ vũ cô, bên cạnh chính là ba mẹ cô. Trong ánh mắt của họ, cô không chỉ nhìn thấy được sự hạnh phúc trìu mến mà còn là cả một sự tự hào của bậc làm cha mẹ dành cho cô. Khung cảnh này, có lẽ cả đời cô không bao giờ quên chúng. Cô được chọn làm sinh viên tiêu biểu, đại diện toàn bộ sinh viên phát biểu cảm nghĩ cũng như gửi lời tri ân đến toàn bộ thầy cô. Sau cùng, cô như không tin vào chính mình. Một hành trình dài giờ đây chỉ còn là kí ức đọng lại với bao thăng trầm, vui có, buồn có. Mọi thứ chỉ như mới bắt đầu ngày hôm qua. Từ một cô sinh viên mới tốt nghiệp, giờ đây tương lai của cô đã rộng mở biết bao.
Tiếng test mic vang lên, hắng giọng hai tiếng. Không gian xung quanh bỗng trở nên im lặng, mọi người đều đang trông chờ vào những gì cô sắp phát biểu tiếp theo đây. Ánh mắt có chút ngại ngùng… “ Kính thưa các thầy các cô, các bậc phụ huynh, cũng như toàn thể các bạn sinh viên thân mến,
Hôm nay, trước khi chúng ta bước chân ra khỏi cánh cửa của trường đại học và những năm tháng học tập đáng quý ở đây kết thúc, tôi xin dành những lời tri ân sâu sắc nhất đến tất cả quý thầy cô, những người đã hết lòng dạy dỗ, truyền đạt tri thức và trang bị chúng tôi với kiến thức cần thiết cho cuộc sống và sự nghiệp.
Những năm qua, chúng tôi đã gắn bó và trưởng thành cùng nhau. Từ những ngày đầu bước chân vào đại học, những thách thức và khó khăn đã luôn ẩn chứa, nhưng nhờ sự hướng dẫn tận tâm của các thầy cô và sự đoàn kết của đồng học, chúng tôi đã vượt qua được mọi khó khăn. Những giờ học, những đêm thức trắng ôn thi, những dự án đòi hỏi sự cống hiến không ngừng, nhưng cũng là những kỷ niệm đáng trân quý mà chúng tôi sẽ luôn ghi nhớ.
Đại học không chỉ là nơi chúng tôi thu thập kiến thức chuyên môn, mà còn là nơi chúng tôi nhận thức được giá trị của tình bạn, sự đoàn kết và trách nhiệm với cộng đồng. Những ngày tháng ở đại học đã giúp chúng tôi rèn luyện tâm hồn và ý chí, để trở thành những người trưởng thành đáng tự hào.
Ngày hôm nay, khi chúng tôi tốt nghiệp, tôi xin hứa sẽ tiếp tục trân trọng những giá trị đó và dấn thân vào cuộc sống với tinh thần học hỏi, sáng tạo và trách nhiệm. Chúng tôi sẽ không ngừng cống hiến và đóng góp cho xã hội, để chia sẻ những kiến thức và kỹ năng đã được trang bị ở trường đại học.
Trước khi kết thúc, tôi xin chân thành cảm ơn gia đình, bạn bè và người thân đã luôn đồng hành và hỗ trợ chúng tôi trong suốt quãng thời gian học tập. Đó là nguồn động viên to lớn để chúng tôi vượt qua mọi khó khăn và không ngừng phấn đấu vươn tới thành công.” Nói đến đây, cô bỗng cảm thấy rưng rưng nước mắt, nhớ lại mọi khoảnh khắc cùng mọi người trải qua, cô không thể kiềm được những giọt lệ ấy.
Bẵng đi một khoảng thời gian dài, cô tưởng rằng cuộc sống của bản thân sẽ cứ thế mà nhẹ nhàng trôi qua, nhưng thật không ngờ. Ông trời lại luôn muốn trêu đùa con người ta. Dần dần, cô nhận ra rằng, bản thân tự lúc nào đã bắt đầu quen với sự tồn tại của anh. Ngày ngày nhận được những cử chỉ thân mật nhưng không kém phần ấm áp mà anh dành cho mình, khiến cuộc sống cô phần nào trở nên đa sắc hơn. Không chỉ còn là những hành động lặp lại như từ trường về nhà, rồi lại từ nhà đến trường nữa.
Ấy vậy mà, giờ đây. Khi nhận ra được điều ấy thì lại đã quá muộn màng đối với cô. Anh giờ đây đã trở nên lạnh lùng hơn, anh luôn tránh mặt cô. Không còn thường xuyên liên lạc. Thậm chí cho dù chỉ là một tin nhắn. Cho đến năm tháng sau, cô mới nhận được tin anh sau khi tốt nghiệp đã trở về tiếp quản toàn bộ gia sản của gia đình. Thời điểm ấy cô chỉ còn biết vùi đầu vào học tập để bản thân có thể quên đi hình bóng của anh. Một An Lạc điềm tĩnh, tĩnh lặng cũng theo đó mà dần dần trở về thực tại.
“ Xin mời em An Lạc. Chúc mừng em đã xuất sắc tốt nghiệp bằng luận văn thạc sĩ” Hội trường đồng loạt vỗ tay tán dương. Những tràng pháo tay nồng nhiệt kèm theo những ánh mắt tìm kiếm thân ảnh của người vừa được xướng tên ở trên khán đài. Ngay lúc ấy, một cô gái với dáng người nhỏ nhắn ngồi ngay dãy hàng ghế phía trước khán đài đang từ từ tiến về phía sân khấu. Một vị giáo sư tiến đến, đưa tay bắt tay của cô sau cùng là một tấm bằng thạc sĩ kèm theo bó hoa rực rỡ. Ông ấy không ngớt lời chúc mừng cô. Không cần nói cũng biết. Tâm trạng cô lúc này vô cùng xúc động. Cuối cùng, sau bao năm, trải qua bao nhiêu khó khăn. cô cũng đã hoàn thành được ước nguyện của bản thân.
Tiến đến bục phát biểu, lòng thầm gửi lời cảm ơn, cùng với sự biết ơn sâu sắc tới mọi người xung quanh. Nước mắt cô giờ đây đã lắn dài trên khuôn mặt diễm lệ ấy. Đưa mắt nhìn xuống phía dưới khán đài là hình ảnh hai người bạn đang nhiệt tình cổ vũ cô, bên cạnh chính là ba mẹ cô. Trong ánh mắt của họ, cô không chỉ nhìn thấy được sự hạnh phúc trìu mến mà còn là cả một sự tự hào của bậc làm cha mẹ dành cho cô. Khung cảnh này, có lẽ cả đời cô không bao giờ quên chúng. Cô được chọn làm sinh viên tiêu biểu, đại diện toàn bộ sinh viên phát biểu cảm nghĩ cũng như gửi lời tri ân đến toàn bộ thầy cô. Sau cùng, cô như không tin vào chính mình. Một hành trình dài giờ đây chỉ còn là kí ức đọng lại với bao thăng trầm, vui có, buồn có. Mọi thứ chỉ như mới bắt đầu ngày hôm qua. Từ một cô sinh viên mới tốt nghiệp, giờ đây tương lai của cô đã rộng mở biết bao.
Tiếng test mic vang lên, hắng giọng hai tiếng. Không gian xung quanh bỗng trở nên im lặng, mọi người đều đang trông chờ vào những gì cô sắp phát biểu tiếp theo đây. Ánh mắt có chút ngại ngùng… “ Kính thưa các thầy các cô, các bậc phụ huynh, cũng như toàn thể các bạn sinh viên thân mến,
Hôm nay, trước khi chúng ta bước chân ra khỏi cánh cửa của trường đại học và những năm tháng học tập đáng quý ở đây kết thúc, tôi xin dành những lời tri ân sâu sắc nhất đến tất cả quý thầy cô, những người đã hết lòng dạy dỗ, truyền đạt tri thức và trang bị chúng tôi với kiến thức cần thiết cho cuộc sống và sự nghiệp.
Những năm qua, chúng tôi đã gắn bó và trưởng thành cùng nhau. Từ những ngày đầu bước chân vào đại học, những thách thức và khó khăn đã luôn ẩn chứa, nhưng nhờ sự hướng dẫn tận tâm của các thầy cô và sự đoàn kết của đồng học, chúng tôi đã vượt qua được mọi khó khăn. Những giờ học, những đêm thức trắng ôn thi, những dự án đòi hỏi sự cống hiến không ngừng, nhưng cũng là những kỷ niệm đáng trân quý mà chúng tôi sẽ luôn ghi nhớ.
Đại học không chỉ là nơi chúng tôi thu thập kiến thức chuyên môn, mà còn là nơi chúng tôi nhận thức được giá trị của tình bạn, sự đoàn kết và trách nhiệm với cộng đồng. Những ngày tháng ở đại học đã giúp chúng tôi rèn luyện tâm hồn và ý chí, để trở thành những người trưởng thành đáng tự hào.
Ngày hôm nay, khi chúng tôi tốt nghiệp, tôi xin hứa sẽ tiếp tục trân trọng những giá trị đó và dấn thân vào cuộc sống với tinh thần học hỏi, sáng tạo và trách nhiệm. Chúng tôi sẽ không ngừng cống hiến và đóng góp cho xã hội, để chia sẻ những kiến thức và kỹ năng đã được trang bị ở trường đại học.
Trước khi kết thúc, tôi xin chân thành cảm ơn gia đình, bạn bè và người thân đã luôn đồng hành và hỗ trợ chúng tôi trong suốt quãng thời gian học tập. Đó là nguồn động viên to lớn để chúng tôi vượt qua mọi khó khăn và không ngừng phấn đấu vươn tới thành công.” Nói đến đây, cô bỗng cảm thấy rưng rưng nước mắt, nhớ lại mọi khoảnh khắc cùng mọi người trải qua, cô không thể kiềm được những giọt lệ ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.