Chương 11:
Nhất Bản Chính Kinh
01/09/2023
Người đại diện hưng phấn nói với tôi, bộ phim truyền hình Đỗ Hoành diễn chính tuy rằng bị tôi làm mất rồi, vậy nhưng đạo diễn vẫn chưa từ bỏ ý định mà lại hỏi lần nữa, người đại diện đã thay tôi nhận rồi.
Cô ấy vừa sắp xếp tôi ngồi lên xe, vừa nói: “Buổi thử vai chỉ cách đó vài bước đi bộ, chỉ cần em đi thì vai diễn này chính là của em rồi!”
Cô ấy còn nói thêm một số chuyện cần chú ý, nhưng trong lòng tôi đã hoàn toàn bị Ân Lễ chiếm giữ, trong đầu vẫn luôn vọng lại lời của anh ấy trước lúc rời đi “không phải là giả.”
Không phải là giả? Ý tứ là anh ấy đối với tôi động tâm, là cảm tình thực?
Tôi bị sốc trước khả năng này, không thể lấy lại tinh thần, tim đập bùm bùm càng gia tốc nhảy lên, hai má cũng đỏ bừng không thể lý giải. Ngoài ra tôi luôn thiếu kiên nhẫn, sự không chắc chắn này khiến lòng tôi xáo trộn. Nếu không hỏi rõ ràng thì hiện tại tôi không có cách nào chuyên tâm thử vai.
Vì vậy tôi lấy ra điện thoại, gọi điện cho Ân Lễ.
‘Tút tút’ tôi thấp thỏm không yên mà chờ đợi. Điện thoại cuối cùng cũng được thông, tôi lấy dũng khí ‘A lô’ một tiếng, vậy nhưng nghe thấy lại là một giọng nữ xa lạ.
Cô ấy nói: “Xin chào, cô là bạn gái của ngài Ân Lễ? Ân Lễ tiên sinh vì sự cố trục trặc thang máy mà bị thương, hiện giờ đang cấp cứu ở bệnh viện xx…”
Sau đó cô ấy còn nói thêm một số điều gì đó nhưng tôi nghe không lọt, trong lòng hoảng thành một đoàn. Theo bản năng tôi trực tiếp mở cửa xe, ngã văng ra ngoài, tôi nghe thấy một tiếng kinh hô hoảng loạn của người đại diện: “Linh Linh, em điên rồi, xe còn đang chạy mà!”
Kết quả tôi và Ân Lễ cùng nhau nằm trong bệnh viện.
Sau khi tôi rời đi, thang máy Ân Lễ đang đi đột nhiên gặp trục trặc, bị rơi xuống, cũng may sàn không cao. Lúc anh ấy được phát hiện thì đang hôn mê, sau khi cấp cứu thì tỉnh lại.
Mà tôi… khi nhảy xuống xe, chân không cẩn thận bị thương, cũng may lúc đó xe không nhiều, tôi mới không bị đụng bay.
Ân Lễ nằm ở giường bệnh cách vách, thần tình lạnh lùng nhìn tôi: “Hạ Linh Linh, em là heo sao?”
Tôi yên lặng nhìn chân bó thạch cao của mình, lòng sinh ra ủy khuất: “Còn không phải đều vì anh…”
Ân Lễ nhíu mày: “Em nhảy xe thì có liên quan gì tới anh?”
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy: “Anh ở trong thang máy nói một câu chẳng ra sao cả, khiến cho tinh thần của em không yên. Em gọi điện cho anh thế nhưng lại được thông báo anh đang được cấp cứu trong bệnh viện, anh nói xem có nên trách anh không!”
Ân Lễ ngẩn người, sau vài giây trầm tư, không xác định được hỏi: “Em là nói, em vội càng tới xem anh nên mới nhảy khỏi xe?”
Tôi yên lặng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Lúc em mở cửa không ngờ rằng xe vẫn còn đang chạy…”
Anh ấy bị tôi chọc cười, bất đắc dĩ nhếch môi: “Đồ ngốc.”
Tôi xem xét nụ cười của anh ấy, sau đó nhớ tới cuộc điện thoại khi nãy, sau đó dương mi đắc ý nói: “Vậy anh thích đồ ngốc như em từ khi nào?”
Cô ấy vừa sắp xếp tôi ngồi lên xe, vừa nói: “Buổi thử vai chỉ cách đó vài bước đi bộ, chỉ cần em đi thì vai diễn này chính là của em rồi!”
Cô ấy còn nói thêm một số chuyện cần chú ý, nhưng trong lòng tôi đã hoàn toàn bị Ân Lễ chiếm giữ, trong đầu vẫn luôn vọng lại lời của anh ấy trước lúc rời đi “không phải là giả.”
Không phải là giả? Ý tứ là anh ấy đối với tôi động tâm, là cảm tình thực?
Tôi bị sốc trước khả năng này, không thể lấy lại tinh thần, tim đập bùm bùm càng gia tốc nhảy lên, hai má cũng đỏ bừng không thể lý giải. Ngoài ra tôi luôn thiếu kiên nhẫn, sự không chắc chắn này khiến lòng tôi xáo trộn. Nếu không hỏi rõ ràng thì hiện tại tôi không có cách nào chuyên tâm thử vai.
Vì vậy tôi lấy ra điện thoại, gọi điện cho Ân Lễ.
‘Tút tút’ tôi thấp thỏm không yên mà chờ đợi. Điện thoại cuối cùng cũng được thông, tôi lấy dũng khí ‘A lô’ một tiếng, vậy nhưng nghe thấy lại là một giọng nữ xa lạ.
Cô ấy nói: “Xin chào, cô là bạn gái của ngài Ân Lễ? Ân Lễ tiên sinh vì sự cố trục trặc thang máy mà bị thương, hiện giờ đang cấp cứu ở bệnh viện xx…”
Sau đó cô ấy còn nói thêm một số điều gì đó nhưng tôi nghe không lọt, trong lòng hoảng thành một đoàn. Theo bản năng tôi trực tiếp mở cửa xe, ngã văng ra ngoài, tôi nghe thấy một tiếng kinh hô hoảng loạn của người đại diện: “Linh Linh, em điên rồi, xe còn đang chạy mà!”
Kết quả tôi và Ân Lễ cùng nhau nằm trong bệnh viện.
Sau khi tôi rời đi, thang máy Ân Lễ đang đi đột nhiên gặp trục trặc, bị rơi xuống, cũng may sàn không cao. Lúc anh ấy được phát hiện thì đang hôn mê, sau khi cấp cứu thì tỉnh lại.
Mà tôi… khi nhảy xuống xe, chân không cẩn thận bị thương, cũng may lúc đó xe không nhiều, tôi mới không bị đụng bay.
Ân Lễ nằm ở giường bệnh cách vách, thần tình lạnh lùng nhìn tôi: “Hạ Linh Linh, em là heo sao?”
Tôi yên lặng nhìn chân bó thạch cao của mình, lòng sinh ra ủy khuất: “Còn không phải đều vì anh…”
Ân Lễ nhíu mày: “Em nhảy xe thì có liên quan gì tới anh?”
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy: “Anh ở trong thang máy nói một câu chẳng ra sao cả, khiến cho tinh thần của em không yên. Em gọi điện cho anh thế nhưng lại được thông báo anh đang được cấp cứu trong bệnh viện, anh nói xem có nên trách anh không!”
Ân Lễ ngẩn người, sau vài giây trầm tư, không xác định được hỏi: “Em là nói, em vội càng tới xem anh nên mới nhảy khỏi xe?”
Tôi yên lặng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Lúc em mở cửa không ngờ rằng xe vẫn còn đang chạy…”
Anh ấy bị tôi chọc cười, bất đắc dĩ nhếch môi: “Đồ ngốc.”
Tôi xem xét nụ cười của anh ấy, sau đó nhớ tới cuộc điện thoại khi nãy, sau đó dương mi đắc ý nói: “Vậy anh thích đồ ngốc như em từ khi nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.