Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 72: Chương 70.2

Vivien0201

13/01/2019

Mộ Tịch? Hướng Vãn ngơ ngác nhìn ra ban công, tại ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối một người đang từ từ đến gần, sau đó cuối cùng cũng xuất hiện rõ trước mắt cô. Bất kể là trôi qua bao lâu, cậu vẫn luôn đẹp đẽ như vậy, giống như một đóa hoa sơn chi, mùi thơm quyến luyến lòng người, thật lâu cũng không tan đi.

"Chị." Lâm Mộ Tịch cười ngây ngốc, dáng vẻ lúc nhìn cô giống như đứa bé nhìn thấy kẹo. Có từng nghĩ tới chuyện gặp lại không? Cô thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện gặp lại Lâm Mộ Tịch lần nữa trong cảnh tượng như vậy. Một tiếng chị của cậu, lúc cô nghe đã không còn đau lòng nữa, ngược lại lại có một loại cảm giác ấm áp, trên thế giới này, cô không phải một người cô độc, cô còn có một người em trai. Hướng Vãn cười với cậu, nụ cười không giống với Tô Tín, Ninh Tri Nhiên... Nụ cười của cô ấm áp, giống như muốn hòa tan người khác: “Có khỏe không?"

"Không khỏe!" Lâm Mộ Tịch mếu máo, đi tới ôm cổ Hướng Vãn, ôm cô thật chặt: “Tại sao chị lại biến mất mười tháng trời? Chị đó, một tin tức cũng không có, em hỏi thăm khắp nơi lại thu được tin là chị đã chết. Chị, chẳng lẽ chị không biết nếu chị chết em sẽ đi theo chị sao? Tại sao chị có thể độc ác như vậy? Lừa gạt em trai duy nhất của chị khiến em cho rằng chị chết rồi, còn chị lại ở Australia, bắt đầu cuộc sống mới của chị, bỏ lại một mình em đau đến không muốn sống ở chỗ này. Chị, tại sao chị nhẫn tâm như vậy? Không phải lúc trước chị quan tâm đến em nhất sao, tại sao lại như thế? Chị thật sự cho rằng em là con riêng nên ghét em sao?"

Lâm Mộ Tịch nói một hơi dài, giọng nói run rẩy, mắt đỏ ửng, ngân ngấn nước mắt nhìn chằm chằm Hướng Vãn, cậu lắc lắc thân thể cô. Làm sao chuyện này lại không khiến cô khó chịu cho được?

"Mộ Tịch, chị ? ? ? ? ?"

"Chị, chị có biết hay không, ngày nào đêm nào em cũng tìm chị, em không tin chị đã chết, sống phải thấy người, chết phải thấy xác nhưng bọn họ không cho em nhìn xác chị, vì vậy em tin rằng chị vẫn còn sống. Quả nhiên là chị vẫn còn sống." Cậu rất vui vẻ, khóc vì quá vui, mười tháng dài đằng đẵng, Lâm Mộ Tịch không hề từ bỏ việc tìm kiếm cô, nhưng cả Trái Đất có mấy tỷ người, làm sao cậu tìm thấy được? Nếu không phải Tô Tín tìm đến cậu, nói cho cậu biết, Hướng Vãn đã trở lại thì cậu còn phải ngu ngốc tìm kiếm trong bao lâu nữa?

"Rất xin lỗi." Cô cắn môi, đối với cậu, cô không biết nên làm thế nào. Lâm Mộ Tịch cười ha ha, ôm lấy cô lắc lắc: “Chỉ cần chị trở lại, chỉ cần em có thể nhìn thấy chị, thế nào cũng đều tốt cả."

Động tác thân mật của cậu khiến cả người Hướng Vãn khó chịu. Lâm Mộ Tịch cũng cảm thấy cậu không nên ép buộc cô, cậu biết ngăn cách giữa bọn họ hiện tại không phải là ngăn cách bình thường. Cậu buông cô ra sau đó nắm lấy vai của cô, mỉm cười, có chút nũng nịu: “Chị, không phải chúng ta là chị em sao. Em đã có thể xem chị là chị mà chị vẫn không thể xem em là em của chị được sao?"

Một người đàn ông lớn lên với bạn từ nhỏ, một đàn ông từ nhỏ vẫn luôn chăm sóc bạn, một đàn ông bạn đã từng yêu thương, bạn có thể xem người đó như em trai sao? Nhưng dù bạn có thể hay không thì người đó vẫn là em trai của bạn, bạn có thể chối bỏ người thân duy nhất của mình sao? Cô thì không thể, hơn nữa người này lại là Lâm Mộ Tịch, là Lâm Mộ Tịch cô đã bắt nạt nhiều năm. Còn Lâm Mộ Tịch sao có thể không biết? Hôm nay cậu thật sự đến nhận người chị này sao? Thật ra người đàn ông này không trong sáng như vẻ bề ngoài. Tô Tín nhìn tất cả, anh cười hì hì nhìn hai chị em nhận lại nhau, thảnh thơi chiếm một nửa giường bệnh của Hướng Vãn.

Lúc này Hướng Vãn mới chú ý tới Lâm Mộ Tịch đi cùng với Tô Tín mà dường như quan hệ của hai người cũng không tệ lắm. Đột nhiên cô nhớ tới trước đây rất lâu, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tô Tín là ở cùng với A Phòng, lúc Lâm Mộ Tịch ăn cơm với các doanh nhân khác thì Tô Tín cũng có ở đó. Cô há hốc miệng, thương yêu nhìn Lâm Mộ Tịch, lại ác độc nhìn về phía Tô Tín: “Anh đã làm gì với em tôi? Chẳng lẽ anh thật sự thích Mộ Tịch? Tô Tín, nếu anh làm em ấy sụp đổ, anh không xong với tôi đâu!"

Tô Tín nắm lấy ngón tay đang chỉ vào mình, cười lưu manh: “Cô thật sự cho rằng tôi có sở thích đặc biệt này sao?"

"Vậy tại sao anh lại tốt với Lâm Mộ Tịch như vậy?" Nếu lúc này có cái gương, nhất định phải để Hướng Vãn nhìn mình lâu một chút, hiện giờ cô giống như gà mái đang bảo vệ con.

Tô Tín thu nụ cười lại, nói: "Cô đang giả ngốc sao?"

"Tôi thấy anh mới là người đang giả ngốc! Tô Tín, anh đừng nghĩ ai cũng là kẻ ngốc!" Hướng Vãn rất sợ hãi, đương nhiên loại người như Tô Tín chính là một tay chơi trong nghề, hơn nữa, người đàn ông phong lưu không phải được lưu truyền trong sách cổ sao, đặc biệt là người giống như Tô Tín, Quý tộc thời hiện đại.

"Cô đừng có cực đoạn như vậy được không! Tôi không phải như cô nghĩ đâu." Trên mặt Tô Tín đã khôi phục lại nụ cười như có như không trước đó.

Lâm Mộ Tịch cũng ở một bên giúp đỡ: “Chị, chị đừng nghĩ phức tạp như thế, em và Tô Tín quen nhau lâu rồi, là bạn tốt."

Hướng Vãn há miệng nhưng không nói gì cả, đúng là cô lo lắng quá rồi, nhìn bộ dạng này, quả thật là không có chuyện gì, nhưng nếu thật sự có cái gì, cô có thể quản được sao?



Tô Tín thấy cô không nói lời nào, thân thiết nhéo cái mũi của cô: “Vết thương trên người như thế nào rồi? Ngã từ trên cầu thang xuống hả? Đã lớn như vậy mà vẫn không biết tự chăm sóc cho mình." Trong lời nói ba phần trách cứ, bảy phần cưng chiều.

Hướng Vãn càng thêm nghi ngờ, tại sao hai người này lại xuất hiện vào lúc này?

"Mộ Tịch, sao em lại rãnh rỗi như vậy?" Câu hỏi của cô có chút uyển chuyển.

Lâm Mộ Tịch vẫn cười dịu dàng như cũ: “Nhớ chị nên tới thăm chị."

Hướng Vãn như có điều suy nghĩ sau đó nhìn về phía Tô Tín: “Anh tới làm gì?"

Tô Tín nhún nhún vai: “Góp vui thôi! Thấy chỗ cô rất vui ấy mà!"

Quả thật là rất vui, khi Lê Thiên Qua và Ninh Tri Nhiên đang khó chịu với nhau trong hành lang thì đột nhiên nhìn thấy trong phòng bệnh có cảnh tượng như vậy. Vốn Lê Thiên Qua định phá cửa xông vào nhưng lại bị Ninh Tri Nhiên kéo lại.

"Tôi không cho phép anh làm Hướng Vãn khổ sở! Bên trong có Lâm Mộ Tịch, đó là em trai của cô ấy." Ninh Tri Nhiên nói chữ nào cũng có lý, Lê Thiên Qua đành phải chịu. Quả thật, anh đã từng khiến Lâm Mộ Tịch tổn thương một lần cũng đã tận mắt thấy dáng vẻ nổi điên của Hướng Vãn.

Người đàn ông này cứ gặp phải chuyện gì liên quan tới cô đều như một đứa ngốc, đầu óc khôn ngoan đến đâu cũng không dùng được. Anh bình tĩnh lại một lát, rồi chợt nhếch môi cười với Ninh Tri Nhiên, có chút quyến rũ cũng có chút tà khí: “Đã học lịch sử đúng không? Tám năm chiến tranh kháng Nhật."

Ninh Tri Nhiên hiểu ý, mặc dù không thích Lê Thiên Qua thế nhưng đồng lòng đối ngoại, anh vẫn hiểu được.

Hai người đã đạt được thỏa luận, đẩy cửa đi vào.

Tô Tín liếc bọn họ sau đó cười nói với Hướng Vãn: "Xem đi, tôi nói rồi mà, chỗ cô rất vui!"

Chương 71: Liếc mắt đưa tình.

Editor: coki

Beta: Phong Nguyệt+Lãng Nhược Y+phuogot_93

Hướng Vãn chưa từng trải qua Valentine, không ngờ lần đầu lại hỏng bét như vậy. Chuyện này trực tiếp đưa đến việc nhiều năm sau cô vẫn bài xích Valentine, hơn nữa còn cùng với con trai bài xích nó. Cô đi ra ngoài bệnh viện, thật sự không thể chịu nổi bốn người kia oanh tạc lẫn nhau cùng với cuộc nói chuyện, tranh chấp đầy nhàm chán của bọn họ. Cô nhìn bọn họ gây gổ giống như là đang xem xiếc khỉ. Ngây thơ không nói, nhưng lực sát thương vẫn phải có. Valentine là một ngày lãng mạn nhưng cô lại phải ở trong bệnh viện nhìn bốn người đàn ông ngây thơ chơi trò tranh đoạt. Ngày lễ như vậy còn có thể vui vẻ được sao? Số 3058 đường Quang Phục, đây là địa chỉ nhà mới của Hướng Vãn. Cô ở Australia tham dự thiết kế đá quý nên nhận được một số tiền chia lợi nhuận lớn. Hiện tại cô dùng số tiền kia mở tiệm bán hoa này. Tiệm bán hoa này ở một vị trí rất tốt, là một khu phố buôn bán. Lúc mua chỗ này dùng tên của người khác nên cho dù có điều tra cũng không thể tìm được cô ở chỗ này. Ninh Tri Nhiên vẫn luôn đối xử chu đáo với cô, cô không cảm động là giả. Vốn đã nghĩ tới chuyện ở cùng với người đàn ông này cả đời, cho dù cuộc đời của anh không còn bao lâu, cô cũng sẽ chăm sóc anh. Bởi vì lúc cô chán nản sa sút anh đã cho cô ấm áp. Đối với bọn họ mà nói, ung thư gan là một đề tài cấm kỵ cho nên Hướng Vãn không chú ý đến bệnh tình của Ninh Tri Nhiên nhưng không chú ý không có nghĩa là coi thường! Trong mấy ngày cô nằm viện cô đã phát hiện Ninh Tri Nhiên vẫn luôn lừa gạt mình, anh hoàn toàn không bị ung thư gan! Khi cô biết tin tức này, trên mặt cô không có tức giận vì bị lừa gạt mà là mỉm cười thản nhiên, rất may là cô chỉ lừa gạt mình, đúng và cũng rất may là cô đang vui mừng, nhưng Ninh Tri Nhiên lại cảm thấy mình thật xấu xa, lừa gạt là chuyện không vẻ vang gì, dù có tức giận, có nổi cáu cũng được nhưng cô vẫn lạnh nhạt như cũ, lạnh nhạt như hoa cúc cũng làm cho anh cảm thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa. Cô rời đi không một tiếng động, bốn người đấu thì cứ đấu tiếp đi! Cô không có thời gian cũng không có sức lực để chơi cùng! Thật ra thì người sáng suốt nhìn một cái là biết, chuyện đã dấu diếm hơn nửa năm tại sao lại bị phát hiện nhanh như vậy? Còn không phải là do có người cố ý để Hướng Vãn biết, về phần người này là ai? Hoặc mấy người này là ai, có thể nghĩ được. Không chọc nổi cũng chỉ có thể trốn đi, cô biết thân phận của mình là Lê Thiên Qua cho, nếu rời khỏi thành phố hoặc là ra nước ngoài đều sẽ bị phát hiện, như vậy cô tìm nơi hẻo lánh trốn trước một đoạn thời gian đã, kế hoạch bây giờ chính là trì hoãn! Nhớ ngày đó có chút khác với ngày thường chính là người bình thường hay đến mua cũng không đến. Mãi cho đến buổi trưa cô vẫn không bán được, hơn nữa người đi trên đường cũng ít hơn mọi hôm nhiều khiến cô có cảm giác nơi này đột nhiên biến thành một thành phố không người! Nếu đã không buôn bán được vậy dứt khoát đóng cửa. Một giây trước khi cô đóng cửa thì có người đi vào, sau đó một giọng nói từ tính trầm thấp vang lên: "Em định trốn tới lúc nào? Em cho rằng em có thể trốn thoát được sao?"

Hướng Vãn có chút kinh ngạc nhưng lại cảm thấy đây cũng là một trong số những kết quả xấu nhất mà cô dự đoán, vì vậy cô cười nói với người mới tới: "Muốn mua hoa sao?"



Nụ cười trên khuôn mặt cô vẫn luôn rất sạch sẽ, giống như trời xanh ngày thu, không một bóng mây: “Nhưng anh không mua nổi, anh phá sản rồi."

"Anh? Anh phá sản? Anh nói anh phá sản? ? Ha ha ha ha ha ha ha, tôi chưa từng nghe thấy chuyện nào buồn cười như thế."

Hiện tại không phải cô đã ở cùng với anh sao? Anh đã từng nói mặc kệ là thân phận gì, anh nhất định phải ở cùng với cô cả đời. Ranh giới đạo đức cuối cùng, bọn họ vẫn cố kỵ lời nói, có thể không kết hôn, anh có thể không động vào cô. Hiện tại những lời này vẫn hiệu lực như cũ nhưng chỉ cần cô nghĩ thông suốt, bọn họ có thể lập tức kết hôn, đây chính nguyên nhân anh lựa chọn Las Vegas, nơi này là nơi kết hôn nhanh nhất, thậm chí ngay cả hộ khẩu ... Chứng minh đều không cần thiết.

"Chào buổi sáng!" Lê Thiên Qua ôm cô, gác cằm lên vai cô, lười biếng tựa vào người cô, cánh mũi ở trước mái tóc đang tung bay của Hướng Vãn, mùi thơm của cô chui vào mũi anh khiến anh không nhịn được đi đến gần, hôn lên xương quai xanh của cô, hơn nữa còn thẳng một đường đi tới cánh môi. Hướng Vãn giật mình, vội vàng tránh khỏi: “Lê Thiên Qua!" Cô nghiêm mặt. Lê Thiên Qua cười ha ha nói: “Thân ái, đây là nụ hôn chào buổi sáng."

"Về sau không cho chơi loại trò chơi này nữa!" Cô khiển trách giống như một người lớn trong nhà thật sự.

Nhưng anh có nghĩ cô là người lớn trong nhà sao? Có trời mới biết!

Lê Thiên Qua gật đầu đồng ý, quả thật vừa rồi anh quá đường đột, không nên gấp gáp như vậy, hoặc nói là đã yêu ai thì sẽ như vậy cả cuộc đời. Lúc trước đồng ý là vì Ninh Tri Nhiên không phải sự lựa chọn đầu tiên của anh, tất nhiên Tô Tín cũng không được. Chủ yếu là suy tính về thân thế của Lê Thiên Qua, bối cảnh sâu như vậy, Hướng Vãn bước vào có thể bị chìm hay không? Anh không muốn để cô phải chịu một chút uất ức nào còn anh có thể lặng lẽ canh giữ ở bên cạnh, nhìn cô sống thật tốt.

Lê Thiên Qua ngồi vắt chân bất động trên ghế sa lon giống như một con sư tử lười biếng, ánh mắt sâu thẳm giống như đang chuẩn bị rình bắt con mồi.

Rốt cuộc Hướng Vãn cũng không nhịn được nữa: "Lê Thiên Qua, anh định lúc nào rời đi?"

"Tại sao phải đi?" Hôm nay anh phải ở lại đây.

"Anh thật buồn cười. Nơi này là nhà em? Anh nói dựa vào cái gì anh phải đi sao?"

"Căn nhà này bao nhiêu tiền? Anh mua!"

"Em không bán! . . . . Hả? Không phải là anh nói anh đã phá sản ư? Anh lấy tiền ở đâu ra?"

"Xin lỗi, hình như căn nhà này của em là thuê đúng không."

"Lê Thiên Qua!"

"Nếu không đánh một trận đi? Không phải vừa rồi em muốn đánh anh sao? Vừa hay, lúc nãy anh không muốn so đo em nói anh đùa giỡn, nhưng lúc này anh lại muốn so đo rồi!"

Rối tinh rối mù, đánh đến rối tinh rối mù. Hai người đánh lộn, ôm nhau một chỗ, anh đè cô trên mặt đất, chỉ chốc lát sau đã bị cô đè ngược lại. Hai người lăn lộn ở trên sàn nhà giống như những đứa bé đang phát tiết cảm xúc. Lúc này cảm xúc của Hướng Vãn cũng bộc phát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook