Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc
Chương 53: Đính hôn
Vivien0201
26/11/2018
Beta: Quan Vũ + Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Đầu óc hỗn loạn, mấy lần cô muốn tỉnh dậy rồi lại thiếp đi, cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo đã là cảnh buổi chiều, dường như thời gian cô tỉnh càng ngày càng ngắn rồi.
“Tần Thanh.” Hướng Vãn gọi một tiếng, có người mở cửa đi vào, cung kính nói: “Cô Hướng có gì dặn dò?”
Hướng Vãn nhíu mày, “Chu Châu, tại sao là cô? Tần Thanh đâu?”
“Cô ấy về nhà.” Chu Châu bình tĩnh nói.
“Về nhà?” Hướng Vãn hơi kinh ngạc: “Vậy cô ấy còn quay lại không?”
“Cô Hướng, Chu Châu giúp cô rửa mặt, ông chủ vẫn chờ cô ăn cơm ạ.” Chu Châu cười cười, đi qua dìu cô, Hướng Vãn thấy cô ta không muốn nhiều lời thì không hỏi tới nữa, để mặc cô ta rửa mặt giúp mình, sau đó dìu cô xuống ăn cơm, chân của cô đã khá hơn nhiều, đã bỏ thạch cao ra, nhưng bây giờ vẫn cần chống gậy. Có điều phần lớn thời gian, Lê Thiên Qua bắt cô ngồi xe lăn, động một tý là anh ôm cô, tựa như một đôi chân, đối với cô mà nói đã không có tác dụng.
Bàn ở phòng ăn là loại bàn hình tròn xinh xắn, phòng ăn vốn rất rộng, bởi như vậy nên có vẻ càng trống trải. Vốn ở đây có một chiếc bàn dài kiểu dáng châu Âu, có một lần lúc ăn cơm, Hướng Vãn nhíu mày, Lê Thiên Qua liền bảo người ta thay một chiếc bàn hình tròn. Lê Thiên Qua thấy cô xuống vội đứng dậy đỡ cô ngồi xuống, “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Hướng Vãn quay đầu nhìn đồng hồ, sau đó nói, “Tối rồi.”
Lê Thiên Qua cong môi, mỉm cười với cô, sau đó ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ tay, các đầu bếp bưng một mâm thức ăn lên, Hướng Vãn nhìn thoáng qua cũng không có cảm xúc gì lắm, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
“Ăn nhiều một chút, trên người em chẳng có chút thịt nào.” Lê Thiên Qua nói xong, gắp một miếng sườn cho cô, Hướng Vãn tạm dừng, thoáng suy nghĩ, vẫn mở miệng nói: “Tần Thanh đi đâu rồi?”
Lê Thiên Qua buông đũa xuống, khẽ nhéo mũi cô, “Chúng ta ăn cơm, tại sao phải nhắc tới người khác?”
Hướng Vãn nhất quyết không bỏ qua, tiếp tục hỏi tới, “Có phải anh đuổi cô ấy đi?”
“Đừng suy nghĩ lung tung, dưỡng tốt thân thể mới phải.”
“Anh thật sự muốn tôi dưỡng tốt thân thể? Lê Thiên Qua, anh đừng gạt tôi? Vì sao bây giờ càng ngày tôi càng thích ngủ? Thời gian tỉnh càng ngày càng ít, anh nói đây là vì cái gì?”
“Bệnh em còn chưa khỏi, nghỉ ngơi nhiều cũng là chuyện tốt, không có gì kỳ quái, nghi thần nghi quỷ sẽ rất mệt mỏi.”
“Lê Thiên Qua, hoặc là anh đuổi tôi ra ngoài, hoặc là đừng đốt hương gì đó trong phòng tôi nữa! Tôi hơi ngốc nhưng vẫn chưa đến mức ngu xuẩn đến thế!”
“Ai dám nói em ngốc, Hướng Vãn của tôi thông minh mà! Em còn nói em không suy nghĩ lung tung, hương liệu không có vấn đề gì, không phải tôi vẫn ngửi sao, em nói xem!”
“Tại sao anh phải đuổi Tần Thanh đi?”
“Ai nói cho em biết tôi đuổi cô ta đi? Được rồi, không phải chỉ là một Tần Thanh sao, tôi tìm thêm cho em vài người tốt hơn chăm sóc em, chúng ta ăn cơm đi, tôi đói bụng rồi, đợi em cả ngày đấy.”
Hướng Vãn không thèm nói gì nữa, quả thực chuyện Tần Thanh cô hẳn không nên quản, cô cũng không cần biết. Dù sao đó là người của Lê Thiên Qua, với mình mà nói, cũng chỉ là đám người qua đường Ất Giáp mà thôi. Lê Thiên Qua thấy cô cúi đầu, bộ dạng cắn môi, đáng yêu đến cực điểm, nhất thời không nhịn được, chạm vào môi cô mà hôn. Hướng Vãn bị anh tập kích bất ngờ, sợ hết hồn, kinh hoảng nhìn anh, cô không có thói quen thân mật cùng anh trước mặt người khác. Còn Lê Thiên Qua càng ngày càng thích đánh lén cô, nhìn dáng vẻ hoang mang của cô. Hướng Vãn trừng mắt liếc anh một cái, vẻ mặt không vui mà không lời nào có thể miêu tả hết được, “Lê Thiên Qua, anh không cần đi làm à?”
“Đi làm? Đi làm ở đâu?”
“Đương nhiên là tới Hoa Vũ! Anh, cái người tổng giám đốc này, sao ngày nào cũng ung dung tự tại ở đây, không tới công ty trấn giữ?”
“Tôi rất ít tới Hoa Vũ.”
“Vậy sao lúc bảo tôi làm thư ký cho anh, không phải ngày nào cũng ở đó à?” Hướng Vãn thấy đáy mắt Lê Thiên Qua vui vẻ, lập tức hiểu ra, “Anh muốn nô dịch tôi đúng không?”
“Không thể nói như vậy, tôi là vì chăm sóc em.”
“Quỷ mới tin! Vậy bây giờ anh không đi làm, ngày nào cũng ở đây, có phải là đang sống bằng tiền dành dụm? Anh cứ ngồi núi ăn không?”
Rốt cuộc Lê Thiên Qua không nhịn được bật cười hì hì, Hướng Vãn trừng mắt liếc anh một cái, anh mới bớt phóng túng, hắng giọng nói: “Hướng Vãn, chắc chắn tôi nhiều tiền hơn em tưởng tượng đấy, hơn nữa, coi như tôi ở đây cũng có thể kiếm tiền.”
Hướng Vãn bĩu môi, cô hẳn không nên nói chuyện với người như anh ta.
“Ông chủ, lễ phục anh đặt đã đưa tới.” Chu Châu đi vào nói với Lê Thiên Qua, Lê Thiên Qua khẽ gật đầu, “Mang lên lầu.”
Hướng Vãn không khỏi kinh ngạc, “Lễ phục gì?”
Lê Thiên Qua mỉm cười với cô, “Lễ phục của chúng ta.”
“Anh muốn làm gì?”
“Không phải đã nói, chúng ta phải đính hôn sao?”
Hướng Vãn đập bàn, “Lê Thiên Qua, có chết tôi cũng sẽ không gả cho anh!”
Lê Thiên Qua đưa tay kéo cô ngồi trở lại, “Đừng động một chút là nói chết, phải sống thật tốt, Hướng Vãn, em đã định là phải gả cho anh, không cho phép em phản đối, ngoan ngoãn ăn cơm, lát nữa chúng ta đi thử lễ phục.”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không gả cho anh!”
Lê Thiên Qua hoàn toàn không thấy phẫn nộ của cô, gắp một miếng cá, cẩn thận lựa xương, sau khi xác định không có xương cá mới để vào trong chén cô, mỉm cười nói, “Vậy em muốn gả cho ai? Lâm Mộ Tịch à? Anh ta sẽ lấy em? Bớt nằm mơ đi.”
“Dù tôi có gả cho quỷ cũng không gả cho anh!”
“Em muốn gả cho hắc bạch vô thường ư?”
“Lê Thiên Qua, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh!”
Lê Thiên Qua một tay chống cằm, mỉm cười nhìn cô, “Bộ dạng của tôi như đang nói đùa sao?”
“Anh!” Hướng Vãn bất đắc dĩ thở dài, kéo ống tay áo anh, “Lê Thiên Qua, chúng ta nói chuyện đi.”
Lê Thiên Qua gật đầu, “Ừ được, ăn cơm trước đã, sau khi ăn xong rồi nói, em xem em gầy thành bộ dạng gì rồi.”
Hướng Vãn ngoan ngoãn ăn cơm, chưa được năm phút đồng hồ đã ăn hết một chén cơm, “Tôi ăn xong rồi.”
“À, muốn ăn thêm một chén nữa không?”
“Là nói ở đây hay đổi chỗ khác nói?”
“Chúng ta đi lên lầu.”
Lê Thiên Qua ôm cô xoay người đi lên lầu.
Tòa nhà này rất rộng, cao bốn tầng, giống như một tòa thành, cũng rất đẹp, thiết kế vô cùng tinh tế, ngay cả từng công tắc đèn cũng khác nhau, có thể nói rất sáng tạo. Nhưng Hướng Vãn chưa hề để ý tới, nhà này, trên cơ bản cô chỉ đi qua hai nơi, một nơi chính là phòng mình, một nơi chính là nhà ăn.
Lê Thiên Qua dẫn cô đi tới một căn phòng rất lạ lẫm, phòng trống trải, có gió thổi lất phất, chính giữa đặt một người mẫu, trên người mẫu là một bộ lễ phục màu đen, vô cùng rực rỡ.
Kiểu dáng váy quây ngực đơn giản hào phóng, phần eo tô điểm bằng đá quý màu đen không biết tên, vạt áo hình đuôi cá, càng tôn thêm đôi chân thon dài, dáng người uyển chuyển.
“Thích không?” Anh ôm lấy cô, đứng trước mặt người mẫu, nắm tay cô vuốt ve bộ quần áo này.
“Lê Thiên Qua, chúng ta bình tĩnh nói chuyện đi, chúng ta không thể như vậy.”
“Thay cho tôi xem thử.”
“Anh có thể bình tĩnh nói chuyện với tôi được không?”
“Bây giờ tôi còn chưa đủ bình tĩnh sao? Tôi thay giúp em.” Lê Thiên Qua cười cười, cởi lễ phục từ trên người mẫu xuống, lại cởi quần áo của Hướng Vãn, cẩn thận thay quần áo cho cô.
“Tôi sẽ không gả cho anh, tôi không muốn hàng ngày tỉnh dậy, nhìn qua là gương mặt của kẻ thù, tôi đã hận anh tới tận xương tủy từ lâu rồi. Thật ra anh cũng không thật sự muốn lấy tôi, vốn dĩ anh không yêu tôi, chỉ là anh cảm thấy, tôi hẳn là con rối của anh, bây giờ con rối không không nghe lời, cho nên anh mới vội vàng, cho nên anh mới muốn dùng đủ cách để giam cầm tôi. Lê Thiên Qua, anh muốn trả thù tôi có rất nhiều cách, anh có thể giống như lúc trước, ném tôi vào cung A Phòng, anh cũng có thể dứt khoát giết tôi, ngàn loại vạn kiểu tra tấn tôi, vì sao hết lần này tới anh khác anh muốn dùng cách này đây?”
Lê Thiên Qua dừng tay, tập trung nhìn cô, nói gằn từng chữ: “Em cho rằng tôi cưới em, là đang tra tấn em?”
Hướng Vãn giãy khỏi ngực anh, cả giận nói: “Chẳng lẽ không đúng? Anh tra tấn tôi, cũng là đang tra tấn chính anh.”
Lê Thiên Qua nhíu chặt mày, “Vì sao em không chịu tin tôi yêu em?”
Hướng Vãn cảm thấy rất buồn cười, lại cảm thấy đau lòng, “Cho dù anh yêu tôi như anh nói, nhưng tôi hận nhất là loại người như anh, dùng danh nghĩa tình yêu giam cầm tôi. Anh cho rằng anh dùng danh nghĩa yêu tôi, có thể sau khi khiến tôi thương tích đầy mình, một câu đơn giản tôi yêu em, thì tôi nhào vào ngực anh à? Lê Thiên Qua, tôi cũng khuyên anh đừng nằm mơ! Tôi vẫn giữ câu nói kia, dù tôi có chết, cũng sẽ không gả cho anh!”
Anh gằn từng chữ, “Cho dù em chết, tôi cũng phải cưới em.”
Cuối cùng anh kéo khóa, cẩn thận đánh giá cô, làn da Hướng Vãn trắng nõn, lễ phục màu đen khiến cô cao sang quý phái lại không mất vẻ gợi cảm.
“Em mặc màu đen nhìn rất đẹp, rất xinh.” Lúc trước khi đặt may bộ lễ phục này, lúc nhà thiết kế nghe Lê Thiên Qua muốn dùng màu đen, cực lực phản đối, lễ phục đính hôn màu đen là điềm xấu, dưới uy quyền của Lê Thiên Qua, nhà thiết kế vẫn chịu khuất phục, mãi đến sau khi làm xong bộ lễ phục này, nhà thiết kế mới đột nhiên hiểu ra, bản thiết kế Lê Thiên Qua đưa cho, chỉ có màu đen mới có thể thể hiện linh hồn bộ lễ phục này.
Đó là vẻ cô độc và kiêu ngạo, vẻ tuyệt vọng khao khát tầng tầng lớp lớp, vẻ mỹ miều khó có thể nói nên lời.
“Lại đây, tôi dẫn em đi xem thứ khác.” Anh lại ôm Hướng Vãn, đi lên lầu bốn.
Hướng Vãn nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi sửng sốt, cả lầu bốn đều thông nhau, chỉ có một căn phòng, vòng quay ngựa gỗ lẳng lặng đứng đó, cầu trượt hình xoắn ốc, đồ chơi chất đầy như núi, đây quả thực mà một sân chơi, còn cả giường trẻ con, khéo léo tinh xảo.
Lê Thiên Qua đỡ cô ngồi xuống, chỉ vào búp bê bày bên phía tay trái, còn có núm vú cao su… Mấy món đồ chơi nhỏ, “Đây là đồ cho cục cưng chơi trước ba tuổi.” Sau đó lại chỉ vào cầu trượt xoắn ốc bên cạnh, “Lúc cục cưng bốn tuổi, chắc là có thể chơi cầu trượt….. nhỉ? Xích đu… Chắc cũng có thể.”
Anh suy nghĩ một lát, lại ôm Hướng Vãn đặt lên vòng quay ngựa gỗ, anh cũng ngồi lên theo, ấn nút mở, ngựa gỗ xoay tròn chậm rãi quay.
“Cục cưng lớn hơn một chút, chúng ta có thể dẫn nó ngồi vòng quay ngựa gỗ.” Anh cười với cô, sau đó chỉ ra ngoài cửa sổ, “Em nhìn bãi biển kia đi, bây giờ vẫn đang thi công, chắc thêm một năm nữa là có thể xây xong, tôi muốn cho cục cưng một công viên Hải Dương thuộc về nó.”
Hướng Vãn nghiêng đầu đi không nhìn anh nữa, vòng quay ngựa gỗ theo âm nhạc chậm rãi quay, âm nhạc vui vẻ khiến người ta quên mất rằng mình vẫn luôn đứng yên tại chỗ.
Trên vách tường sắp xếp một ít ảnh chụp lung tung, Hướng Vãn cẩn thận quan sát thì lại đều là ảnh của mình, có tấm cô khẽ cau mày, có tấm là vẻ mặt cô mơ thấy mộng đẹp, khuôn mặt giãn ra vui vẻ. Cũng có tấm lúc cô tỉnh, đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, thất thần, ngẩn người, nhìn ra đều có góc chụp tốt, chụp cô vô cùng xinh đẹp.
Lê Thiên Qua ôm chặt cô, “Em phải ở cùng tôi, những tấm hình này cho cục cưng xem.”
Đôi mắt Hướng Vãn quét cả căn phòng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lê Thiên Qua, đột nhiên cười nói: “Mộng của anh nên tỉnh rồi.”
Giọng anh giống như từ xa thổi tới, tựa như ảo mộng vang vọng bên tai cô, “Tôi sẽ cho em thấy, tất cả những thứ này đều trở thành sự thật.”
Đầu óc hỗn loạn, mấy lần cô muốn tỉnh dậy rồi lại thiếp đi, cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo đã là cảnh buổi chiều, dường như thời gian cô tỉnh càng ngày càng ngắn rồi.
“Tần Thanh.” Hướng Vãn gọi một tiếng, có người mở cửa đi vào, cung kính nói: “Cô Hướng có gì dặn dò?”
Hướng Vãn nhíu mày, “Chu Châu, tại sao là cô? Tần Thanh đâu?”
“Cô ấy về nhà.” Chu Châu bình tĩnh nói.
“Về nhà?” Hướng Vãn hơi kinh ngạc: “Vậy cô ấy còn quay lại không?”
“Cô Hướng, Chu Châu giúp cô rửa mặt, ông chủ vẫn chờ cô ăn cơm ạ.” Chu Châu cười cười, đi qua dìu cô, Hướng Vãn thấy cô ta không muốn nhiều lời thì không hỏi tới nữa, để mặc cô ta rửa mặt giúp mình, sau đó dìu cô xuống ăn cơm, chân của cô đã khá hơn nhiều, đã bỏ thạch cao ra, nhưng bây giờ vẫn cần chống gậy. Có điều phần lớn thời gian, Lê Thiên Qua bắt cô ngồi xe lăn, động một tý là anh ôm cô, tựa như một đôi chân, đối với cô mà nói đã không có tác dụng.
Bàn ở phòng ăn là loại bàn hình tròn xinh xắn, phòng ăn vốn rất rộng, bởi như vậy nên có vẻ càng trống trải. Vốn ở đây có một chiếc bàn dài kiểu dáng châu Âu, có một lần lúc ăn cơm, Hướng Vãn nhíu mày, Lê Thiên Qua liền bảo người ta thay một chiếc bàn hình tròn. Lê Thiên Qua thấy cô xuống vội đứng dậy đỡ cô ngồi xuống, “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Hướng Vãn quay đầu nhìn đồng hồ, sau đó nói, “Tối rồi.”
Lê Thiên Qua cong môi, mỉm cười với cô, sau đó ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ tay, các đầu bếp bưng một mâm thức ăn lên, Hướng Vãn nhìn thoáng qua cũng không có cảm xúc gì lắm, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
“Ăn nhiều một chút, trên người em chẳng có chút thịt nào.” Lê Thiên Qua nói xong, gắp một miếng sườn cho cô, Hướng Vãn tạm dừng, thoáng suy nghĩ, vẫn mở miệng nói: “Tần Thanh đi đâu rồi?”
Lê Thiên Qua buông đũa xuống, khẽ nhéo mũi cô, “Chúng ta ăn cơm, tại sao phải nhắc tới người khác?”
Hướng Vãn nhất quyết không bỏ qua, tiếp tục hỏi tới, “Có phải anh đuổi cô ấy đi?”
“Đừng suy nghĩ lung tung, dưỡng tốt thân thể mới phải.”
“Anh thật sự muốn tôi dưỡng tốt thân thể? Lê Thiên Qua, anh đừng gạt tôi? Vì sao bây giờ càng ngày tôi càng thích ngủ? Thời gian tỉnh càng ngày càng ít, anh nói đây là vì cái gì?”
“Bệnh em còn chưa khỏi, nghỉ ngơi nhiều cũng là chuyện tốt, không có gì kỳ quái, nghi thần nghi quỷ sẽ rất mệt mỏi.”
“Lê Thiên Qua, hoặc là anh đuổi tôi ra ngoài, hoặc là đừng đốt hương gì đó trong phòng tôi nữa! Tôi hơi ngốc nhưng vẫn chưa đến mức ngu xuẩn đến thế!”
“Ai dám nói em ngốc, Hướng Vãn của tôi thông minh mà! Em còn nói em không suy nghĩ lung tung, hương liệu không có vấn đề gì, không phải tôi vẫn ngửi sao, em nói xem!”
“Tại sao anh phải đuổi Tần Thanh đi?”
“Ai nói cho em biết tôi đuổi cô ta đi? Được rồi, không phải chỉ là một Tần Thanh sao, tôi tìm thêm cho em vài người tốt hơn chăm sóc em, chúng ta ăn cơm đi, tôi đói bụng rồi, đợi em cả ngày đấy.”
Hướng Vãn không thèm nói gì nữa, quả thực chuyện Tần Thanh cô hẳn không nên quản, cô cũng không cần biết. Dù sao đó là người của Lê Thiên Qua, với mình mà nói, cũng chỉ là đám người qua đường Ất Giáp mà thôi. Lê Thiên Qua thấy cô cúi đầu, bộ dạng cắn môi, đáng yêu đến cực điểm, nhất thời không nhịn được, chạm vào môi cô mà hôn. Hướng Vãn bị anh tập kích bất ngờ, sợ hết hồn, kinh hoảng nhìn anh, cô không có thói quen thân mật cùng anh trước mặt người khác. Còn Lê Thiên Qua càng ngày càng thích đánh lén cô, nhìn dáng vẻ hoang mang của cô. Hướng Vãn trừng mắt liếc anh một cái, vẻ mặt không vui mà không lời nào có thể miêu tả hết được, “Lê Thiên Qua, anh không cần đi làm à?”
“Đi làm? Đi làm ở đâu?”
“Đương nhiên là tới Hoa Vũ! Anh, cái người tổng giám đốc này, sao ngày nào cũng ung dung tự tại ở đây, không tới công ty trấn giữ?”
“Tôi rất ít tới Hoa Vũ.”
“Vậy sao lúc bảo tôi làm thư ký cho anh, không phải ngày nào cũng ở đó à?” Hướng Vãn thấy đáy mắt Lê Thiên Qua vui vẻ, lập tức hiểu ra, “Anh muốn nô dịch tôi đúng không?”
“Không thể nói như vậy, tôi là vì chăm sóc em.”
“Quỷ mới tin! Vậy bây giờ anh không đi làm, ngày nào cũng ở đây, có phải là đang sống bằng tiền dành dụm? Anh cứ ngồi núi ăn không?”
Rốt cuộc Lê Thiên Qua không nhịn được bật cười hì hì, Hướng Vãn trừng mắt liếc anh một cái, anh mới bớt phóng túng, hắng giọng nói: “Hướng Vãn, chắc chắn tôi nhiều tiền hơn em tưởng tượng đấy, hơn nữa, coi như tôi ở đây cũng có thể kiếm tiền.”
Hướng Vãn bĩu môi, cô hẳn không nên nói chuyện với người như anh ta.
“Ông chủ, lễ phục anh đặt đã đưa tới.” Chu Châu đi vào nói với Lê Thiên Qua, Lê Thiên Qua khẽ gật đầu, “Mang lên lầu.”
Hướng Vãn không khỏi kinh ngạc, “Lễ phục gì?”
Lê Thiên Qua mỉm cười với cô, “Lễ phục của chúng ta.”
“Anh muốn làm gì?”
“Không phải đã nói, chúng ta phải đính hôn sao?”
Hướng Vãn đập bàn, “Lê Thiên Qua, có chết tôi cũng sẽ không gả cho anh!”
Lê Thiên Qua đưa tay kéo cô ngồi trở lại, “Đừng động một chút là nói chết, phải sống thật tốt, Hướng Vãn, em đã định là phải gả cho anh, không cho phép em phản đối, ngoan ngoãn ăn cơm, lát nữa chúng ta đi thử lễ phục.”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không gả cho anh!”
Lê Thiên Qua hoàn toàn không thấy phẫn nộ của cô, gắp một miếng cá, cẩn thận lựa xương, sau khi xác định không có xương cá mới để vào trong chén cô, mỉm cười nói, “Vậy em muốn gả cho ai? Lâm Mộ Tịch à? Anh ta sẽ lấy em? Bớt nằm mơ đi.”
“Dù tôi có gả cho quỷ cũng không gả cho anh!”
“Em muốn gả cho hắc bạch vô thường ư?”
“Lê Thiên Qua, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh!”
Lê Thiên Qua một tay chống cằm, mỉm cười nhìn cô, “Bộ dạng của tôi như đang nói đùa sao?”
“Anh!” Hướng Vãn bất đắc dĩ thở dài, kéo ống tay áo anh, “Lê Thiên Qua, chúng ta nói chuyện đi.”
Lê Thiên Qua gật đầu, “Ừ được, ăn cơm trước đã, sau khi ăn xong rồi nói, em xem em gầy thành bộ dạng gì rồi.”
Hướng Vãn ngoan ngoãn ăn cơm, chưa được năm phút đồng hồ đã ăn hết một chén cơm, “Tôi ăn xong rồi.”
“À, muốn ăn thêm một chén nữa không?”
“Là nói ở đây hay đổi chỗ khác nói?”
“Chúng ta đi lên lầu.”
Lê Thiên Qua ôm cô xoay người đi lên lầu.
Tòa nhà này rất rộng, cao bốn tầng, giống như một tòa thành, cũng rất đẹp, thiết kế vô cùng tinh tế, ngay cả từng công tắc đèn cũng khác nhau, có thể nói rất sáng tạo. Nhưng Hướng Vãn chưa hề để ý tới, nhà này, trên cơ bản cô chỉ đi qua hai nơi, một nơi chính là phòng mình, một nơi chính là nhà ăn.
Lê Thiên Qua dẫn cô đi tới một căn phòng rất lạ lẫm, phòng trống trải, có gió thổi lất phất, chính giữa đặt một người mẫu, trên người mẫu là một bộ lễ phục màu đen, vô cùng rực rỡ.
Kiểu dáng váy quây ngực đơn giản hào phóng, phần eo tô điểm bằng đá quý màu đen không biết tên, vạt áo hình đuôi cá, càng tôn thêm đôi chân thon dài, dáng người uyển chuyển.
“Thích không?” Anh ôm lấy cô, đứng trước mặt người mẫu, nắm tay cô vuốt ve bộ quần áo này.
“Lê Thiên Qua, chúng ta bình tĩnh nói chuyện đi, chúng ta không thể như vậy.”
“Thay cho tôi xem thử.”
“Anh có thể bình tĩnh nói chuyện với tôi được không?”
“Bây giờ tôi còn chưa đủ bình tĩnh sao? Tôi thay giúp em.” Lê Thiên Qua cười cười, cởi lễ phục từ trên người mẫu xuống, lại cởi quần áo của Hướng Vãn, cẩn thận thay quần áo cho cô.
“Tôi sẽ không gả cho anh, tôi không muốn hàng ngày tỉnh dậy, nhìn qua là gương mặt của kẻ thù, tôi đã hận anh tới tận xương tủy từ lâu rồi. Thật ra anh cũng không thật sự muốn lấy tôi, vốn dĩ anh không yêu tôi, chỉ là anh cảm thấy, tôi hẳn là con rối của anh, bây giờ con rối không không nghe lời, cho nên anh mới vội vàng, cho nên anh mới muốn dùng đủ cách để giam cầm tôi. Lê Thiên Qua, anh muốn trả thù tôi có rất nhiều cách, anh có thể giống như lúc trước, ném tôi vào cung A Phòng, anh cũng có thể dứt khoát giết tôi, ngàn loại vạn kiểu tra tấn tôi, vì sao hết lần này tới anh khác anh muốn dùng cách này đây?”
Lê Thiên Qua dừng tay, tập trung nhìn cô, nói gằn từng chữ: “Em cho rằng tôi cưới em, là đang tra tấn em?”
Hướng Vãn giãy khỏi ngực anh, cả giận nói: “Chẳng lẽ không đúng? Anh tra tấn tôi, cũng là đang tra tấn chính anh.”
Lê Thiên Qua nhíu chặt mày, “Vì sao em không chịu tin tôi yêu em?”
Hướng Vãn cảm thấy rất buồn cười, lại cảm thấy đau lòng, “Cho dù anh yêu tôi như anh nói, nhưng tôi hận nhất là loại người như anh, dùng danh nghĩa tình yêu giam cầm tôi. Anh cho rằng anh dùng danh nghĩa yêu tôi, có thể sau khi khiến tôi thương tích đầy mình, một câu đơn giản tôi yêu em, thì tôi nhào vào ngực anh à? Lê Thiên Qua, tôi cũng khuyên anh đừng nằm mơ! Tôi vẫn giữ câu nói kia, dù tôi có chết, cũng sẽ không gả cho anh!”
Anh gằn từng chữ, “Cho dù em chết, tôi cũng phải cưới em.”
Cuối cùng anh kéo khóa, cẩn thận đánh giá cô, làn da Hướng Vãn trắng nõn, lễ phục màu đen khiến cô cao sang quý phái lại không mất vẻ gợi cảm.
“Em mặc màu đen nhìn rất đẹp, rất xinh.” Lúc trước khi đặt may bộ lễ phục này, lúc nhà thiết kế nghe Lê Thiên Qua muốn dùng màu đen, cực lực phản đối, lễ phục đính hôn màu đen là điềm xấu, dưới uy quyền của Lê Thiên Qua, nhà thiết kế vẫn chịu khuất phục, mãi đến sau khi làm xong bộ lễ phục này, nhà thiết kế mới đột nhiên hiểu ra, bản thiết kế Lê Thiên Qua đưa cho, chỉ có màu đen mới có thể thể hiện linh hồn bộ lễ phục này.
Đó là vẻ cô độc và kiêu ngạo, vẻ tuyệt vọng khao khát tầng tầng lớp lớp, vẻ mỹ miều khó có thể nói nên lời.
“Lại đây, tôi dẫn em đi xem thứ khác.” Anh lại ôm Hướng Vãn, đi lên lầu bốn.
Hướng Vãn nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi sửng sốt, cả lầu bốn đều thông nhau, chỉ có một căn phòng, vòng quay ngựa gỗ lẳng lặng đứng đó, cầu trượt hình xoắn ốc, đồ chơi chất đầy như núi, đây quả thực mà một sân chơi, còn cả giường trẻ con, khéo léo tinh xảo.
Lê Thiên Qua đỡ cô ngồi xuống, chỉ vào búp bê bày bên phía tay trái, còn có núm vú cao su… Mấy món đồ chơi nhỏ, “Đây là đồ cho cục cưng chơi trước ba tuổi.” Sau đó lại chỉ vào cầu trượt xoắn ốc bên cạnh, “Lúc cục cưng bốn tuổi, chắc là có thể chơi cầu trượt….. nhỉ? Xích đu… Chắc cũng có thể.”
Anh suy nghĩ một lát, lại ôm Hướng Vãn đặt lên vòng quay ngựa gỗ, anh cũng ngồi lên theo, ấn nút mở, ngựa gỗ xoay tròn chậm rãi quay.
“Cục cưng lớn hơn một chút, chúng ta có thể dẫn nó ngồi vòng quay ngựa gỗ.” Anh cười với cô, sau đó chỉ ra ngoài cửa sổ, “Em nhìn bãi biển kia đi, bây giờ vẫn đang thi công, chắc thêm một năm nữa là có thể xây xong, tôi muốn cho cục cưng một công viên Hải Dương thuộc về nó.”
Hướng Vãn nghiêng đầu đi không nhìn anh nữa, vòng quay ngựa gỗ theo âm nhạc chậm rãi quay, âm nhạc vui vẻ khiến người ta quên mất rằng mình vẫn luôn đứng yên tại chỗ.
Trên vách tường sắp xếp một ít ảnh chụp lung tung, Hướng Vãn cẩn thận quan sát thì lại đều là ảnh của mình, có tấm cô khẽ cau mày, có tấm là vẻ mặt cô mơ thấy mộng đẹp, khuôn mặt giãn ra vui vẻ. Cũng có tấm lúc cô tỉnh, đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, thất thần, ngẩn người, nhìn ra đều có góc chụp tốt, chụp cô vô cùng xinh đẹp.
Lê Thiên Qua ôm chặt cô, “Em phải ở cùng tôi, những tấm hình này cho cục cưng xem.”
Đôi mắt Hướng Vãn quét cả căn phòng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lê Thiên Qua, đột nhiên cười nói: “Mộng của anh nên tỉnh rồi.”
Giọng anh giống như từ xa thổi tới, tựa như ảo mộng vang vọng bên tai cô, “Tôi sẽ cho em thấy, tất cả những thứ này đều trở thành sự thật.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.