Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc
Chương 17: Tới cùng có muốn trả áo sơ mi cho tôi hay không?
Vivien0201
13/11/2015
Thời điểm Lâm Mạc
Tịch tỉnh lại, đầu giống như muốn vỡ ra. Anh đánh giá chung quanh một
chút, nhìn như một quán rượu. Sao anh lại tới nơi này?
Nghe bên ngoài có tiếng nói, anh mới đứng dậy, muốn mau chóng đến xem. Một cô gái gầy gầy đứng trong phòng khách, nhìn bộ dáng anh có chút không biết làm sao.
Lâm Mạc Tịch nở nụ cười, "Xin hỏi cô là?"
Hi Lệ ngây ngẩn cả người, rất lâu mới lắp bắp trả lời: "Em là Hi Lệ."
"Hi Lệ? Tên rất êm tai."
Nói xong, cô thật muốn đánh cho mình hai phát, làm sao anh có thể biết cô là ai, nói tên cũng vô dụng. Nhưng tới cùng cũng là cô gái nhỏ, Lâm Mạc Tịch lại mê ca nhạc, nghe được thần tượng nói tên tự mình dễ nghe, vẫn đỏ mặt, càng thêm vui sướng. Cô vẫn cho là, minh tinh đều tránh tiếp xúc với mọi người, cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ tiếp xúc gần gũi như vậy.
Cô cười ngây ngô một hồi rồi nói: "Em là phục vụ ở Phòng Cung, cám ơn anh đã giúp em."
Lâm Mạc Tịch có chút ấn tượng, là bé gái kia.
"Là em mang tôi tới đây?" Lâm Mạc Tịch hỏi.
Hi Lệ gật gật đầu, ánh mắt cũng không dám nhìn anh, "Uhm, là em mang anh tới."
Lâm Mạc Tịch còn nói: "Vậy ai đi cùng tôi ra khỏi đó?"
"Em không biết, em thật sự không biết."
Lâm Mạc Tịch nở nụ cười, thời điểm anh cười trên mặt có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, thật đáng yêu.
Anh biết không nói thật, cũng không đi vạch trần cô. Anh ngồi trên ghế sofa, đè trán, vẫn vô cùng đau đớn.
Hi Lệ đột nhiên nhớ tới gì, "Đúng rồi, về sau anh đừng đi hộp đêm nữa. A... Không đúng, không đúng, là không được dễ dàng uống những thứ linh tinh người khác đưa. Tóm lại không an toàn."
Chị Hướng Vãn nói như vậy đi? Hi vọng em không có thuật lại sai lệch.
Lâm Mạc Tịch sửng sốt một chút, chợt gật gật đầu, "Cảm ơn, tôi biết rõ. Kỳ quái, vừa rồi tôi nằm mơ, trong mộng cũng có người nói như vậy với tôi. Nhưng tỉnh mộng, cô đã không thấy tăm hơi."
Hi Lệ rất muốn nói, đó không phải mộng, cô thật tồn tại, sau lưng anh, trong ngăn tủ. Nhưng Hướng Vãn có nói quá, không được cho anh biết, tuy nhiên miệng cô ngứa, nhưng nếu đáp ứng người khác, thì phải làm được, vì thế cũng chịu đựng không nói gì.
Lâm Mạc Tịch cười khổ, nói những thứ này với cô có ích lợi gì, Hướng Vãn sẽ không biết, kỳ thật anh rất nhớ cô, nhớ đến sắp hít thở không thông, hiện tại anh không muốn làm gì cả, cũng chỉ nhớ một người, nhưng Hướng Vãn, rốt cuộc em ở nơi nào? Anh nên làm sao mới có thể tìm được em?
"Cái này, muốn uống canh giải rượu hay không?"
Lâm Mạc Tịch lắc đầu, "Không cần, cám ơn em, Hi Lệ. Tôi phải đi."
Cửa được mở ra, lại đóng, phát ra tiếng vang thanh thúy. Vừa vặn ngăn cách cửa gỗ, cô ở trong ngăn tủ, khóc đến không thành tiếng. Cắn nát môi mình, máu tươi một giọt một giọt chảy theo dòng xuống, hòa thành một màu với làn váy.
Anh xem, đây là duyên phận. Mạc Tịch, đời này chúng ta nhất định không thể ở cùng một chỗ rồi. Rõ ràng gặp mặt, lại làm như không thấy. Khoảng cách giữa em và anh, đã sớm không phải một câu chân trời góc biển là có thể nói rõ ràng rồi.
Hướng Vãn vô tri vô giác về nhà, vào phòng tắm, mở vòi nước, ôm chính mình, ngồi chồm hổm ở trong góc tường khóc, khóc đến cổ họng khàn đi, phân không rõ trên mặt là nước mắt hay là cái gì khác. Về sau cô chỉ vô thanh nức nở, nước mắt cũng ngừng, cảm thấy khổ sở, như lại chết một lần.
Thời điểm nên giường, cô cảm thấy toàn thân như là tan ra. Không bao lâu cô bắt đầu nằm mơ, trong mơ cực kỳ hỗn loạn, cô cũng không biết mình ở đâu, cô nghe được có người gọi cô.
Hướng Vãn, Hướng Vãn em ra đây, đừng giận anh có được hay không? Bà nội làm đồ ăn ngon cho em, em thích hay không?
Mặt thiếu niên kia cực kỳ ngây ngô, tươi cười của anh rất sạch sẽ, giống như bầu trời không nhuốm bụi trần.
Cô vui vẻ đi xuống lầu, cô đưa tay chụp bờ vai của anh, gọi anh, Mạc Tịch. Anh chờ lâu chưa?
Nhưng thời điểm anh quay lại, vẻ mặt lại thay đổi, nổi giận đùng đùng, như muốn ăn thịt người vậy, thực ra anh là Lê Thiên Qua, anh dùng lực bóp chặt cổ Hướng Vãn, gầm thét, cô yêu cậu ta đến vậy sao? Cô cho cô là gì trong lòng cậu ta? Cô căn bản cũng không là gì cả!
"A!" Hướng Vãn thét chói tai kinh tỉnh, đầu đầy mồ hôi, không ngừng thở hổn hển.
Chuông điện thoại một lần lại một lần vang, Hướng Vãn bình tĩnh lại, mới đi nghe điện thoại, giọng nói lại mang theo kinh hãi vừa rồi, “Alo, xin hỏi ai vậy?"
"Hướng Vãn, là tôi. Tới cùng cô có muốn trả áo sơ mi cho tôi hay không?"
"Ninh Tri Nhiên? !" Hướng Vãn nắm điện thoại, ngu ngơ ước chừng một phút đồng hồ.
Cô cũng không nghĩ tới, Ninh Tri Nhiên sẽ gọi điện thoại cho cô. Kỳ thật cô căn bản là không nghĩ tới, gặp lại anh ta
Ninh Tri Nhiên nghe giọng nói kinh ngạc của Hướng Vãn, tựa hồ cực kỳ thỏa mãn, ở đầu bên này anh ta vô thanh nở nụ cười, sau đó cố ý lớn tiếng nói: "Sao, cô cầm áo sơmi của tôi, không muốn trả lại sao? Nhiều ngày như vậy rồi !”
Hướng Vãn chán nản, cô biết Ninh Tri Nhiên đây là cố ý chọc giận cô. Anh là một ông chủ có tiền, sao có thể thiếu một chiếc áo sơ mi. Cô nắm chặt điện thoại, giống như cái điện thoại kia là Ninh Tri Nhiên vậy, muốn bóp chết anh ta.
"Chậc chậc, Hướng Vãn, hiện tại cô nhất định hận không thể bóp chết tôi đi?"
Hướng Vãn sửng sốt một chút, đánh giá chung quanh nhà cửa, chẳng lẽ Ninh Tri Nhiên có thiên lý nhãn?
"Hướng Vãn, có phải cô định không trả lại cho tôi hay không hả ? Không thể được, hiện tại đã là Xã Hội Chủ Nghĩa, cô không thể cư xử giống Xã Hội Phong Kiến. Hiện tại pháp chế vẫn cực kỳ kiện toàn, đừng tưởng rằng là xã hội cũ, cô cướp bóc gì gì đó, quan phủ cũng không quản cô. Tới cùng khi nào thì cô đưa trả áo sơ mi cho tôi?" Anh ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nghe giống như tình thế bắt buộc, bộ dáng nghiêm trang, kỳ thật ở đầu bên kia điện thoại anh ta cười như điên.
Hướng Vãn cắn môi, nắm chặt di động. Một chút kích động là cô liền thích cắn môi, cô không biết nặng nhẹ, cứ cắn mạnh xuống, như đã quên rằng cô đang cắn môi mình. "Ai ôi!"
Ninh Tri Nhiên vừa nghe thanh âm này ở đầu bên kia, vội vàng hỏi: "Hướng Vãn, cô cắn đầu lưỡi rồi hả ? Cô không phải vì một cái áo sơmi, mà cô cắn lưỡi tự sát?"
Hướng Vãn trừng mắt, "Ninh Tri Nhiên, sáng sớm anh gọi điện thoại, đánh thức người khác ngủ! Người như vậy, không phúc hậu! Hơi quá đáng!"
Ninh Tri Nhiên không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, không hoa mắt, anh ta kinh ngạc nói: "Hướng Vãn, đồng hồ nhà cô, không bị ngừng đi? Hiện tại là bốn giờ chiều!"
Hướng Vãn chạy đến phòng khách nhìn đồng hồ, quả nhiên là buổi chiều, chả trách mình cảm thấy đói bụng. Vừa nói đói, bao tử của cô thật đúng là phối hợp với cô, vang lên một tiếng.
Ninh Tri Nhiên mỉm cười, ho khan một tiếng, "Hướng Vãn, cô đừng tưởng rằng cô không nói lời nào liền không có chuyện gì! Thống khoái mà nói, áo sơmi tới cùng khi nào thì trả lại cho tôi? Để tôi còn mặc!"
Hướng Vãn giận, dậm chân: "Ninh Tri Nhiên, anh đừng không có việc gì liền tìm việc để làm có được hay không? Không phải là một cái áo sơmi hay sao, anh nhiều tiền như thế, mua bao nhiêu cái mà chả được!"
"Nói là không sai, nhưng ba tôi muốn thấy tôi mặc cái áo sơ mi đó, tôi không mặc cái áo sơmi đó, ông liền không cho tôi vào nhà. Cô không cho tôi cũng được, cô nuôi tôi đi, tôi chuyển đến nhà cô ở!"
"Điên à! Tôi thấy anh điên rồi!"
Hướng Vãn vừa mắng, vừa ở trong phòng lục tung, Nhưng cái áo sơmi lại không thấy, chẳng lẽ đột nhiên biến mất hay sao?
Ninh Tri Nhiên liền vui tươi hớn hở nghe Hướng Vãn ở đầu bên kia điện thoại bão nổi, và Hướng Vãn mệt mỏi, không lên tiếng, anh mới nói tiếp, "Hướng Vãn, cô nói làm sao bây giờ? Cô làm mất áo sơ mi của tôi, cô phải bồi thường tôi."
Hướng Vãn nhận tội, buông tha tìm kiếm, ủ rũ nói: "Được rồi, anh nói đi, ở đâu có bán, tôi đền cho anh. Nhưng, cũng phải để tháng sau? Hiện tại tôi không có tiền."
Quả thật cô không có tiền, tuy công việc của cô tiền kiếm được không ít, nhưng cô cô tiêu cũng nhiều, trừ từng tháng Lê Thiên Qua cố định trả thù lao bên ngoài, tiền bạc còn lại, tuy không ít tiền, nhưng cô thật sự không quản lý được tài sản, thấy cái gì mua cái đó, cũng không quan tâm có hữu dụng hay không, thói quen này được tạo thành từ nhỏ, tuy hiện tại đã không thể so với trước, nhưng cô vẫn không sửa được.
Ninh Tri Nhiên cười cười, "Được, cô nhớ là được. Hiện tại mời tôi ăn cơm đi, tôi đói bụng."
Hướng Vãn đuối lý, cô nói không lại Ninh Tri Nhiên kia, "Được rồi, anh ở gần quảng trường Thời Đại, ra nhà hàng Pháp đợi tôi đi, tôi lập tức đến."
"Hướng Vãn, cô sẽ không bắt tôi trả tiền chứ?"
"Làm sao có thể? Tôi không phải người như vậy." Hướng Vãn ha ha nở nụ cười, không phải người như vậy, liền làm chuyện như vậy.
"Tốt lắm, tôi ở nơi đó chờ cô, nửa giờ nữa cô có thể đên không?"
“Nếu có thể đi, tôi sẽ tận lực."
Hướng Vãn bốp một tiếng khép điện thoại lại, bò về trên giường tiếp tục ngủ.
Ninh Tri Nhiên, anh gặp quỷ đi!
Cô vừa muốn ngủ, điện thoại liền vang, vẫn là Ninh Tri Nhiên gọi tới, vừa rồi sao lại quên tắt máy chứ? Cô ảo não.
"Hướng Vãn, cô đi tới chỗ nào rồi hả? Trên đường kẹt xe sao? Đã nửa giờ."
"Đúng rồi, là kẹt xe, rất đông, tôi cũng sắp đến rồi. Anh đợi tôi một chút." Hướng Vãn nằm ở trên giường, cười hì hì nói.
Ninh Tri Nhiên không chút hoang mang nói: "A..., nhanh lên, Hướng Vãn, căn hộ này là nhà cô hả, có hai lối ra sao?"
Hướng Vãn cả kinh, "Anh có ý gì?"
Ninh Tri Nhiên cười nói: "Không có ý gì, tôi vẫn đứng ở dưới lầu, sao không phát hiện cô ra ngoài? Chẳng lẽ thật sự có hai lối ra?"
"Ninh Tri Nhiên, anh đùa giỡn tôi!"
Ninh Tri Nhiên vẫn cười, thanh âm cười rộ lên của anh ta rất êm tai, thanh thúy, giống như Linh Đang, nhưng lại mang theo một chút trầm thấp khàn khàn, khiến người nghe cảm thấy êm tai. Nhưng Hướng Vãn lại không cảm thấy như vậy, cô nghe giọng nói của Ninh Tri Nhiên, quả thực là chịu tội!
"Ngoan, mặc quần áo xuống lầu, chúng ta đi ăn cơm."
Hướng Vãn đột nhiên ngây ngẩn cả người, sau đó nước mắt đùng đùng chảy ra. Cô không phải loại người yếu đuối như vậy, đơn giản là những lời này có người cực kỳ thích nói với cô, mà người kia, hiện tại cho dù cô nhìn thấy anh ta, cũng chỉ có thể làm bộ như không biết. Như người lạ!
Nghe bên ngoài có tiếng nói, anh mới đứng dậy, muốn mau chóng đến xem. Một cô gái gầy gầy đứng trong phòng khách, nhìn bộ dáng anh có chút không biết làm sao.
Lâm Mạc Tịch nở nụ cười, "Xin hỏi cô là?"
Hi Lệ ngây ngẩn cả người, rất lâu mới lắp bắp trả lời: "Em là Hi Lệ."
"Hi Lệ? Tên rất êm tai."
Nói xong, cô thật muốn đánh cho mình hai phát, làm sao anh có thể biết cô là ai, nói tên cũng vô dụng. Nhưng tới cùng cũng là cô gái nhỏ, Lâm Mạc Tịch lại mê ca nhạc, nghe được thần tượng nói tên tự mình dễ nghe, vẫn đỏ mặt, càng thêm vui sướng. Cô vẫn cho là, minh tinh đều tránh tiếp xúc với mọi người, cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ tiếp xúc gần gũi như vậy.
Cô cười ngây ngô một hồi rồi nói: "Em là phục vụ ở Phòng Cung, cám ơn anh đã giúp em."
Lâm Mạc Tịch có chút ấn tượng, là bé gái kia.
"Là em mang tôi tới đây?" Lâm Mạc Tịch hỏi.
Hi Lệ gật gật đầu, ánh mắt cũng không dám nhìn anh, "Uhm, là em mang anh tới."
Lâm Mạc Tịch còn nói: "Vậy ai đi cùng tôi ra khỏi đó?"
"Em không biết, em thật sự không biết."
Lâm Mạc Tịch nở nụ cười, thời điểm anh cười trên mặt có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, thật đáng yêu.
Anh biết không nói thật, cũng không đi vạch trần cô. Anh ngồi trên ghế sofa, đè trán, vẫn vô cùng đau đớn.
Hi Lệ đột nhiên nhớ tới gì, "Đúng rồi, về sau anh đừng đi hộp đêm nữa. A... Không đúng, không đúng, là không được dễ dàng uống những thứ linh tinh người khác đưa. Tóm lại không an toàn."
Chị Hướng Vãn nói như vậy đi? Hi vọng em không có thuật lại sai lệch.
Lâm Mạc Tịch sửng sốt một chút, chợt gật gật đầu, "Cảm ơn, tôi biết rõ. Kỳ quái, vừa rồi tôi nằm mơ, trong mộng cũng có người nói như vậy với tôi. Nhưng tỉnh mộng, cô đã không thấy tăm hơi."
Hi Lệ rất muốn nói, đó không phải mộng, cô thật tồn tại, sau lưng anh, trong ngăn tủ. Nhưng Hướng Vãn có nói quá, không được cho anh biết, tuy nhiên miệng cô ngứa, nhưng nếu đáp ứng người khác, thì phải làm được, vì thế cũng chịu đựng không nói gì.
Lâm Mạc Tịch cười khổ, nói những thứ này với cô có ích lợi gì, Hướng Vãn sẽ không biết, kỳ thật anh rất nhớ cô, nhớ đến sắp hít thở không thông, hiện tại anh không muốn làm gì cả, cũng chỉ nhớ một người, nhưng Hướng Vãn, rốt cuộc em ở nơi nào? Anh nên làm sao mới có thể tìm được em?
"Cái này, muốn uống canh giải rượu hay không?"
Lâm Mạc Tịch lắc đầu, "Không cần, cám ơn em, Hi Lệ. Tôi phải đi."
Cửa được mở ra, lại đóng, phát ra tiếng vang thanh thúy. Vừa vặn ngăn cách cửa gỗ, cô ở trong ngăn tủ, khóc đến không thành tiếng. Cắn nát môi mình, máu tươi một giọt một giọt chảy theo dòng xuống, hòa thành một màu với làn váy.
Anh xem, đây là duyên phận. Mạc Tịch, đời này chúng ta nhất định không thể ở cùng một chỗ rồi. Rõ ràng gặp mặt, lại làm như không thấy. Khoảng cách giữa em và anh, đã sớm không phải một câu chân trời góc biển là có thể nói rõ ràng rồi.
Hướng Vãn vô tri vô giác về nhà, vào phòng tắm, mở vòi nước, ôm chính mình, ngồi chồm hổm ở trong góc tường khóc, khóc đến cổ họng khàn đi, phân không rõ trên mặt là nước mắt hay là cái gì khác. Về sau cô chỉ vô thanh nức nở, nước mắt cũng ngừng, cảm thấy khổ sở, như lại chết một lần.
Thời điểm nên giường, cô cảm thấy toàn thân như là tan ra. Không bao lâu cô bắt đầu nằm mơ, trong mơ cực kỳ hỗn loạn, cô cũng không biết mình ở đâu, cô nghe được có người gọi cô.
Hướng Vãn, Hướng Vãn em ra đây, đừng giận anh có được hay không? Bà nội làm đồ ăn ngon cho em, em thích hay không?
Mặt thiếu niên kia cực kỳ ngây ngô, tươi cười của anh rất sạch sẽ, giống như bầu trời không nhuốm bụi trần.
Cô vui vẻ đi xuống lầu, cô đưa tay chụp bờ vai của anh, gọi anh, Mạc Tịch. Anh chờ lâu chưa?
Nhưng thời điểm anh quay lại, vẻ mặt lại thay đổi, nổi giận đùng đùng, như muốn ăn thịt người vậy, thực ra anh là Lê Thiên Qua, anh dùng lực bóp chặt cổ Hướng Vãn, gầm thét, cô yêu cậu ta đến vậy sao? Cô cho cô là gì trong lòng cậu ta? Cô căn bản cũng không là gì cả!
"A!" Hướng Vãn thét chói tai kinh tỉnh, đầu đầy mồ hôi, không ngừng thở hổn hển.
Chuông điện thoại một lần lại một lần vang, Hướng Vãn bình tĩnh lại, mới đi nghe điện thoại, giọng nói lại mang theo kinh hãi vừa rồi, “Alo, xin hỏi ai vậy?"
"Hướng Vãn, là tôi. Tới cùng cô có muốn trả áo sơ mi cho tôi hay không?"
"Ninh Tri Nhiên? !" Hướng Vãn nắm điện thoại, ngu ngơ ước chừng một phút đồng hồ.
Cô cũng không nghĩ tới, Ninh Tri Nhiên sẽ gọi điện thoại cho cô. Kỳ thật cô căn bản là không nghĩ tới, gặp lại anh ta
Ninh Tri Nhiên nghe giọng nói kinh ngạc của Hướng Vãn, tựa hồ cực kỳ thỏa mãn, ở đầu bên này anh ta vô thanh nở nụ cười, sau đó cố ý lớn tiếng nói: "Sao, cô cầm áo sơmi của tôi, không muốn trả lại sao? Nhiều ngày như vậy rồi !”
Hướng Vãn chán nản, cô biết Ninh Tri Nhiên đây là cố ý chọc giận cô. Anh là một ông chủ có tiền, sao có thể thiếu một chiếc áo sơ mi. Cô nắm chặt điện thoại, giống như cái điện thoại kia là Ninh Tri Nhiên vậy, muốn bóp chết anh ta.
"Chậc chậc, Hướng Vãn, hiện tại cô nhất định hận không thể bóp chết tôi đi?"
Hướng Vãn sửng sốt một chút, đánh giá chung quanh nhà cửa, chẳng lẽ Ninh Tri Nhiên có thiên lý nhãn?
"Hướng Vãn, có phải cô định không trả lại cho tôi hay không hả ? Không thể được, hiện tại đã là Xã Hội Chủ Nghĩa, cô không thể cư xử giống Xã Hội Phong Kiến. Hiện tại pháp chế vẫn cực kỳ kiện toàn, đừng tưởng rằng là xã hội cũ, cô cướp bóc gì gì đó, quan phủ cũng không quản cô. Tới cùng khi nào thì cô đưa trả áo sơ mi cho tôi?" Anh ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nghe giống như tình thế bắt buộc, bộ dáng nghiêm trang, kỳ thật ở đầu bên kia điện thoại anh ta cười như điên.
Hướng Vãn cắn môi, nắm chặt di động. Một chút kích động là cô liền thích cắn môi, cô không biết nặng nhẹ, cứ cắn mạnh xuống, như đã quên rằng cô đang cắn môi mình. "Ai ôi!"
Ninh Tri Nhiên vừa nghe thanh âm này ở đầu bên kia, vội vàng hỏi: "Hướng Vãn, cô cắn đầu lưỡi rồi hả ? Cô không phải vì một cái áo sơmi, mà cô cắn lưỡi tự sát?"
Hướng Vãn trừng mắt, "Ninh Tri Nhiên, sáng sớm anh gọi điện thoại, đánh thức người khác ngủ! Người như vậy, không phúc hậu! Hơi quá đáng!"
Ninh Tri Nhiên không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, không hoa mắt, anh ta kinh ngạc nói: "Hướng Vãn, đồng hồ nhà cô, không bị ngừng đi? Hiện tại là bốn giờ chiều!"
Hướng Vãn chạy đến phòng khách nhìn đồng hồ, quả nhiên là buổi chiều, chả trách mình cảm thấy đói bụng. Vừa nói đói, bao tử của cô thật đúng là phối hợp với cô, vang lên một tiếng.
Ninh Tri Nhiên mỉm cười, ho khan một tiếng, "Hướng Vãn, cô đừng tưởng rằng cô không nói lời nào liền không có chuyện gì! Thống khoái mà nói, áo sơmi tới cùng khi nào thì trả lại cho tôi? Để tôi còn mặc!"
Hướng Vãn giận, dậm chân: "Ninh Tri Nhiên, anh đừng không có việc gì liền tìm việc để làm có được hay không? Không phải là một cái áo sơmi hay sao, anh nhiều tiền như thế, mua bao nhiêu cái mà chả được!"
"Nói là không sai, nhưng ba tôi muốn thấy tôi mặc cái áo sơ mi đó, tôi không mặc cái áo sơmi đó, ông liền không cho tôi vào nhà. Cô không cho tôi cũng được, cô nuôi tôi đi, tôi chuyển đến nhà cô ở!"
"Điên à! Tôi thấy anh điên rồi!"
Hướng Vãn vừa mắng, vừa ở trong phòng lục tung, Nhưng cái áo sơmi lại không thấy, chẳng lẽ đột nhiên biến mất hay sao?
Ninh Tri Nhiên liền vui tươi hớn hở nghe Hướng Vãn ở đầu bên kia điện thoại bão nổi, và Hướng Vãn mệt mỏi, không lên tiếng, anh mới nói tiếp, "Hướng Vãn, cô nói làm sao bây giờ? Cô làm mất áo sơ mi của tôi, cô phải bồi thường tôi."
Hướng Vãn nhận tội, buông tha tìm kiếm, ủ rũ nói: "Được rồi, anh nói đi, ở đâu có bán, tôi đền cho anh. Nhưng, cũng phải để tháng sau? Hiện tại tôi không có tiền."
Quả thật cô không có tiền, tuy công việc của cô tiền kiếm được không ít, nhưng cô cô tiêu cũng nhiều, trừ từng tháng Lê Thiên Qua cố định trả thù lao bên ngoài, tiền bạc còn lại, tuy không ít tiền, nhưng cô thật sự không quản lý được tài sản, thấy cái gì mua cái đó, cũng không quan tâm có hữu dụng hay không, thói quen này được tạo thành từ nhỏ, tuy hiện tại đã không thể so với trước, nhưng cô vẫn không sửa được.
Ninh Tri Nhiên cười cười, "Được, cô nhớ là được. Hiện tại mời tôi ăn cơm đi, tôi đói bụng."
Hướng Vãn đuối lý, cô nói không lại Ninh Tri Nhiên kia, "Được rồi, anh ở gần quảng trường Thời Đại, ra nhà hàng Pháp đợi tôi đi, tôi lập tức đến."
"Hướng Vãn, cô sẽ không bắt tôi trả tiền chứ?"
"Làm sao có thể? Tôi không phải người như vậy." Hướng Vãn ha ha nở nụ cười, không phải người như vậy, liền làm chuyện như vậy.
"Tốt lắm, tôi ở nơi đó chờ cô, nửa giờ nữa cô có thể đên không?"
“Nếu có thể đi, tôi sẽ tận lực."
Hướng Vãn bốp một tiếng khép điện thoại lại, bò về trên giường tiếp tục ngủ.
Ninh Tri Nhiên, anh gặp quỷ đi!
Cô vừa muốn ngủ, điện thoại liền vang, vẫn là Ninh Tri Nhiên gọi tới, vừa rồi sao lại quên tắt máy chứ? Cô ảo não.
"Hướng Vãn, cô đi tới chỗ nào rồi hả? Trên đường kẹt xe sao? Đã nửa giờ."
"Đúng rồi, là kẹt xe, rất đông, tôi cũng sắp đến rồi. Anh đợi tôi một chút." Hướng Vãn nằm ở trên giường, cười hì hì nói.
Ninh Tri Nhiên không chút hoang mang nói: "A..., nhanh lên, Hướng Vãn, căn hộ này là nhà cô hả, có hai lối ra sao?"
Hướng Vãn cả kinh, "Anh có ý gì?"
Ninh Tri Nhiên cười nói: "Không có ý gì, tôi vẫn đứng ở dưới lầu, sao không phát hiện cô ra ngoài? Chẳng lẽ thật sự có hai lối ra?"
"Ninh Tri Nhiên, anh đùa giỡn tôi!"
Ninh Tri Nhiên vẫn cười, thanh âm cười rộ lên của anh ta rất êm tai, thanh thúy, giống như Linh Đang, nhưng lại mang theo một chút trầm thấp khàn khàn, khiến người nghe cảm thấy êm tai. Nhưng Hướng Vãn lại không cảm thấy như vậy, cô nghe giọng nói của Ninh Tri Nhiên, quả thực là chịu tội!
"Ngoan, mặc quần áo xuống lầu, chúng ta đi ăn cơm."
Hướng Vãn đột nhiên ngây ngẩn cả người, sau đó nước mắt đùng đùng chảy ra. Cô không phải loại người yếu đuối như vậy, đơn giản là những lời này có người cực kỳ thích nói với cô, mà người kia, hiện tại cho dù cô nhìn thấy anh ta, cũng chỉ có thể làm bộ như không biết. Như người lạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.