Chương 5: Tàn Nhẫn
Nguyễn Nhật Thương
10/02/2021
Vẫn ánh đèn mờ ảo, vẫn đám người cuồng nhiệt chen chúc, không gian ở đây vẫn chẳng thay đổi có khác thì chỉ là những con người ở đây đã già dặn hơn.
Đi theo người đàn ông này đến 1 chiếc bàn lớn ở chính giữa rồi dừng lại:
- Vương tiên sinh, Thiếu phu nhân đã đến.
Dứt lời người đàn ông ấy liền cúi đầu chào rồi rời đi. Uyển Nhã nhìn cảnh tượng trước mặt càng thêm khó hiểu. Minh Nhật lúc này mới đứng dậy đưa tay ra:
- Em là Uyển Nhã phải không? Anh là Minh Nhật, bạn của Thiếu Hạo, rất vui được làm quen với em.
Uyển Nhã nhìn nam nhân trước mặt khẽ nhíu mày 1 hồi rồi chợt như nhớ ra gì đó liền bật thốt lên:
- A...hôm đó, ở lễ đường, anh cũng có đến phải không?
- Aha...Phải, thật vui vì em còn nhớ. Được rồi, ngồi xuống đi.
Uyển Nhã nghe vậy khẽ mỉm cười gật đầu rồi ngồi xuống. Lại chuyển tầm nhìn sang hắn, người ck danh nghĩa của cô gọi cô đến đây là để cô trông thấy hắn đang ôm ôm ấp ấp nữ nhân khác sao? Uyển Nhã không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu nói:
- Thiếu Hạo, gọi em đến đây là có chuyện gì?
Hắn ngồi đấy vẫn với dáng vẻ cao cao tại thượng khẽ nhếch mép 1 cái:
- Vui đùa 1 chút.
Uyển Nhã chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn liền đưa tay ra vỗ 2 cái, bất chợt nhạc liền tắt, đèn cũng được cố định 1 màu, đám người kia cũng dừng lại điệu nhảy, mọi ánh mắt tập trung về phía bàn hắn.
Thiếu Hạo ngạo mạn ngồi đấy, lưng dựa vào thành ghế, chân vắt chéo, vòng tay vẫn còn ôm mỹ nữ, trông điệu bộ của hắn phong tình vô hạn. Bỗng chốc hắn vứt 1 tập tiền lên bàn rồi hướng đến cô, lãnh đạm nói:
- Uống hết 1 chai Chivas 38, số tiền đó là của cô.
Mọi người ồ lên 1 tiếng, Uyển Nhã nghe vậy liền ngây người, hắn rốt cuộc là muốn làm gì, cô có chút lo sợ nhìn hắn, 2 tay bấu chặt vào nhau:
- Em không biết uống rượu, số tiền đó em cũng không cần.
- Cô là đang chê ít sao?
- Thiếu Hạo, anh rốt cuộc là muốn làm gì?
- Cô chỉ có 2 lựa chọn: 1 là uống rượu và cầm số tiền đó, 2 là cầm số tiền đó rồi uống rượu.
Vậy chẳng phải là như nhau sao? Uyển Nhã kinh hãi nhìn nam nhân ngồi đấy tự cao tự đại, hắn gọi cô đến đây chỉ là muốn cô uống rượu và cầm tiền sao?
- Em không chọn.
- Vậy được, là do cô không chọn vậy để tôi chọn giúp cô.
Tim cô lúc này đập nhanh hơn, cô không hiểu được lời nói của hắn là có ý gì. Thiếu Hạo bỗng nhiên đứng lên, 2 tay đút túi, dáng vẻ ngạo mạn nói với đám người xung quanh:
- Ai ở đây có thể bắt cô ta uống hết được chai rượu này, số tiền sẽ thuộc về người đó.
Lời hắn vừa dứt, cô thật sự kinh hãi tột độ, chỉ vì nhìn cô không vừa mắt nên liền đem cô ra làm trò tiêu khiển sao? Uyễn Nhã đôi mắt đỏ hoe, bàn tay túm chặt tà áo đến nhăn nhúm, cô ngước đôi mắt đã sớm long lanh nước lên nhìn hắn:
- Thiếu Hạo, anh...
Lời chưa kịp ra hết, cô liền cảm nhận được bóng người đang đến gần mình. Uyển Nhã hốt hoảng quay người lại liền bị 1 thanh niên lạ mặt túm tóc cô giật ngửa ra đường sau, 1 tên khác đi đến với lấy chai rượu mở ra rồi đổ thẳng vào miệng cô.
Uyển Nhã dãy dụa khiến rượu vương hết lên mặt, chảy xuống ướt đẫm cả chiếc áo sơmi trắng. Đám người kia trông thấy cảnh tượng này lại cười ồ lên như họ vừa được xem 1 trò hề vậy.
Cô 2 hàng nước mắt đã chảy dài hướng đến hắn mà cầu xin, nhưng hắn lại vẫn cứ đứng đấy với dáng vẻ nhàn nhã hưởng thụ.
Vị rượu cay xè len xuống cổ họng, mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào khoang mũi, chiếc áo sơmi ướt sũng ôm sát vào cơ thể, vậy mà 2 tên thanh niên kia vẫn cứ ra sức dốc thẳng chai rượu vào miệng cô.
Uyển Nhã ho sặc sụa tưởng chừng như không thể thở được, Minh Nhật lúc này mới ra hiệu cho 2 tên kia dừng lại rồi cầm số tiền trên bàn quăng cho bọn họ.
Uyển Nhã lúc này được buông thả liền cúi đầu xuống mà nôn oẹ, gương mặt cô giờ đã đỏ bừng bừng, đầu óc đã trở nên quay cuồng, cô thật sự sợ cái nơi tàn nhẫn này, cô sợ cả con người hắn, cô muốn nhanh đi khỏi nơi này.
Uyển Nhã dùng sức vịn vào thành ghế mà đứng dậy, cô loạng choạng từng bước đi ra, còn hắn vẫn cứ lạnh nhạt đứng đấy nhìn cô như vậy.
Đầu óc cô đã bắt đầu cảm thấy mơ màng, đôi chân dường như không trụ vững, cô liền ngã vào 1 người thanh niên gần đấy.
Tên thanh niên đấy đỡ lấy cô nhưng bàn tay lại lợi dụng mà xoa bóp bầu ngực, lại dở giọng đểu cáng:
- Cô em cẩn thận chứ, có cần anh đưa về không?
Uyển Nhã cảm nhận được bàn tay tên đấy đăng lần mò vào bên trong áo, cô liền đẩy hắn ra vung 1 cái tát vào mặt hắn:
- Tránh xa tôi ra.
Tên thanh niên kia bị cô tát giữa nơi đông người, trong lòng có chút tự ái, khẽ rít lên:
- Con điếm, mày dám đánh tao. Để xem tao trừng trị mày.
Dứt lời, tên thanh niên lao đến túm lấy cô, xoay người đặt cô lên chiếc bàn gần đó, mạnh tay xé toạc chiếc áo sơmi đã sớm ướt sũng. Cả 1 bầu ngực căng tròn đẫy đà lộ ra, Uyển Nhã cảm nhận được hơi lạnh khẽ rùng mình đưa tay lên che lại, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt khả ái, cô bây giờ vì rượu đã cảm thấy mình không còn sức kháng cự, miệng không ngừng mà cầu xin:
- Đừng...Làm ơn.
Đám thanh niên xung quanh lại chỉ nhìn cô bằng ánh mắt ham muốn, có vài đứa con gái lại đứng đấy chỉ trỏ rồi lấy điện thoại ra quay. Tên thanh niên lúc này nhìn cô với *** **** trỗi dậy, điên cuồng lao vào, 2 tay giữ chặt tay cô, cúi xuống định hít hà liền bị 1 chiếc cốc từ đâu bay vào đầu rơi xuống đất vỡ tan tành, máu từ trên đỉnh chảy dài xuống 2 bên má. Đau đớn buông cô ra ôm lấy đầu mình hét lên:
- Mẹ kiếp, là đứa nào.
Thiếu Hạo 2 tay đút túi, lãnh đạm bước tới nhìn tên thanh niên ấy với ánh mắt sắc lạnh, thanh âm trở nên rùng rợn:
- Đồ của Vương Thiếu Hạo này, chỉ tao mới có thể trừng trị. Mày là đang đi quá giới hạn rồi.
Tên thanh niên kia nghe vậy bắt đầu hoảng loạn, có mù cũng biết được người đứng trước mặt mình là Vương Thiếu Hạo, kẻ mà giết người đối với hắn chỉ là trò tiêu khiển ai ai cũng phải nể sợ. Thà là đắc tội với kẻ ác chứ cũng không muốn đắc tội với hắn, tên thanh niên luống cuống nói:
- Vương tiên sinh, thật xin lỗi. Là tôi hồ đồ quá, mong ngài bỏ qua cho.
Hắn phớt lờ lời nói của tên đó, bước đến giật lấy chiếc áo trên tay của 1 đứa con gái gần đấy rồi ném thẳng lên người cô, đôi đồng tử quét thẳng vào gương mặt lấm lem ấy mà gằn lên:
- Còn không mau biến khỏi mắt tôi.
Uyển Nhã sợ hãi, 2 hàng nước mắt chảy dài, bàn tay túm chặt chiếc áo trên người mình, gắng gượng đứng dậy chạy ra ngoài.
Thiếu Hạo đứng đấy nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng bỗng có chút bực bội cũng bước ra theo bỗng chốc đôi chân chợt khựng, hắn không quay người lại nhưng qua thanh âm sắc lạnh cũng thấy được tà khí toát ra từ người hắn:
- Tao cảm thấy cánh tay của mày hơi thừa thãi. Tốt nhất nên tự xử lý, nếu để tao phải bẩn tay vào thì mày biết đấy, sẽ không chỉ là cánh tay đâu.
Dứt lời, hắn liền nhanh chân bước đi, tên thanh niên lúc này kinh hãi tột độ, gương mặt trắng bệch đã không còn 1 giọt máu. Lúc này Minh Nhật đi đến cạnh tên đó, vứt 1 con dao lên chiếc bàn, lãnh đạm nói:
- Biết cách rồi chứ?
Tên thanh niên kia run rẩy đi lại chiếc bàn, đặt 1 tay lên, tay còn lại cầm lấy con dao dựng mũi thẳng xuống bàn, đặt sát cạnh cổ tay, mồ hôi đã ướt đẫm cả lưng áo, lòng bàn tay siết chặt con dao, hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt lại rồi liền gập mạnh con dao xuống. Động tác dứt khoát, máu chảy lênh láng 1 vùng, tên thanh niên kia đau đớn hét lên, ôm lấy cánh tay chỉ còn trơ trọi 1 khúc mà quằn quại.
Minh Nhật thấy thế chỉ nhún vai 1 cái rồi rời đi.
-------/-/-/-/-/-------
Lúc này, trên con đường hẻo lánh yếu ớt những ánh đèn, cô gái đầu tóc rũ rượu, quần áo sộc sệch ngồi bên mép đường ra sức mà nôn oẹ.
Màn đêm buông xuống, sương lạnh giăng kín bao trùm cả con đường, Uyển Nhã đầu óc đau nhức nhìn chiếc đồng hồ trên tay, đã 12h rồi, làm sao có thể bắt được chiếc taxi nào nữa. Cô mệt mỏi đứng dậy, lê lết tấm thân rã rời, gắng gượng mà bước từng bước nặng nề. Giờ này cô thật sự muốn kiếm 1 nơi nào đó để tắm rửa và ngủ 1 giấc. Cả người toàn nồng nặc mùi rượu đến ươt át, đầu óc mỗi lúc một quay cuồng, bỗng từ xa 1 chiếc xe lao tới, đèn xe sáng rực rọi thẳng vào gương mặt cô.
Uyển Nhã trong lòng có chút vui mừng bước ra đón ai ngờ chiếc xe lao quá nhanh, cô lại xuất hiện quá bất ngờ vì vậy 1 tiếng phanh "kittttttt" kéo dài cả 1 đoạn đường. Uyển Nhã bị đèn chiếu thẳng vào mắt, bàn tay theo phản xạ đưa tay lên che lại chỉ kịp cảm nhận được bị 1 lực va vào người cô ngã lăn vòng ra đất rồi ngất đi.
Nam nhân ở trong xe hốt hoảng mở cửa bước xuống chạy đến bên cạnh đỡ lấy cô, hối hả gọi:
- Cô gái, cô gái...
Thấy cô không có phản ứng, nam nhân vội vã bế cô lên xe rồi lao đi mất hút.
--------/-/-/-/-/--------
Thiếu Hạo lái xe trở về biệt thự rồi đi thẳng lên lầu, bỗng đôi chân chợt khựng lại ở căn phòng đang sáng đèn. Mẹ kiếp, hắn là đang để ý đến cô sao? Gạt phăng suy nghĩ đó, hắn quay trở về phòng mình đóng sập cửa lại.
Đêm đấy, Bảo Bảo khóc giữ dội, dì Phùng đã dùng đủ mọi cách để dỗ dành nhưng đều không được, có lẽ đứa bé nó đã quen hơi mẹ bên cạnh mỗi đêm.
Dì Phùng ở trong phòng lo lắng, bế đứa bé đi qua đi lại, mỗi giây phút bà đều mong cô trở về ngay lúc này, cô có dặn bà để ý Bảo Bảo cô đi 1 lát sẽ về vậy mà đã quá đêm rồi vẫn chưa thấy bóng dáng cô ở đâu, Bảo Bảo lại quấy khóc không ngừng thật khiến bà lo sợ.
Tiếng khóc của đứa bé vang vọng cả ngôi nhà, Thiếu Hạo thực sự bị tiếng góc đó làm cho mất ngủ. Hắn bực bội đi sang phòng cô mở toang cánh cửa gắt lên:
- Uyển Nhã, cô không....
Lời chưa kịp ra hết, hắn liền nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt:
- Dì Phùng, sao dì lại ở đây?
Dì Phùng lo sợ, bàn tay vẫn bế chặt Bảo Bảo dỗ dành:
- Là Vương lão gia bảo dì đến đây để chăm sóc cậu chủ nhỏ.
Hắn hiểu được vẫn đề liền dãn mặt ra, lạnh lùng hỏi tiếp:
- Vậy cô ta đâu?
Dì Phùng hiểu hắn đang hỏi ai, liền có chút lúng túng nói:
- Uyển Nhã...à Thiếu phu nhân...khi nãy có bảo dì là cô ấy ra ngoài 1 lát...nhưng....không hiểu sao đến giờ lại chưa về...không biết...có xảy ra chuyện gì không nữa.
- Cô ta chưa về sao?
Thiếu Hạo nghe vậy liền nhíu mày, rõ ràng cô ta đã về trước hắn cơ mà, chẳng nhẽ lại xảy ra chuyện gì? Cảm nhận được bản thân đang quan tâm đến cô, hắn bất giác bừng tỉnh, trở lại vẻ lãnh đạm ban đầu nhìn tới đứa bé đang quấy khóc, trong lòng liền trở nên bực bội:
- Dì hãy tìm cách cho thằng bé đó im lặng lại đi.
Dứt lời, hắn hậm hực bỏ về phòng. Dì Phùng nhìn theo bóng hắn cũng chỉ biết thở dài. Bà cũng đã nhiều năm tự tay chăm sóc cho hắn, cũng đã quá hiểu tính cách của hắn. Chỉ là từ sau khi cô gái ấy xảy ra chuyện tính tình hắn liền thay đổi, lúc đấy hắn cũng đưa cho bà ít tiền và bảo bà về quê an dưỡng, bà cũng không muốn nhưng tính hắn cố chấp nên cũng đành xuôi theo. Khi Vương Thiếu Quang bảo bà quay lại để chăm sóc cho con của hắn, bà thật sự không tin vào tai mình, bà rất hiểu hắn ngoài cô gái ấy ra, hắn đối với tất cả phụ nữ đều chỉ là qua đường, vậy mà đến hôm nay lại có 1 đứa con, điều đấy thật sự khiên bà ngỡ ngàng. Mãi sau khi nghe ông quản gia kể lại sự việc bà mới dần dần hiểu ra chuyện.
Bà hiểu hắn, nhưng bà cũng thương cho số phận của cô. Tuy chỉ mới tiếp xúc với cô nhưng bà biết cô không phải là loại con gái mưu cầu danh lợi, nếu 2 người bọn họ có thể đến với nhau được thì Uyển Nhã theo mắt bà sẽ là 1 người vợ tốt. Chỉ tiếc là vết thương trong lòng hắn quá sâu, chưa biết khi nào mới lành lại.
Bảo Bảo có lẽ khóc quá nhiều nên đã mệt mà thiếp đi, dì Phùng nhìn đứa bé khẽ thở dài rồi lại hướng mắt ra phí ngoài cửa sổ, trời đã sắp sáng rồi, cô rốt cuộc là đang ở đâu?
---------/-/-/-/-/--------
Mùi hương thơm thoang thoảng của đèn xông tinh dầu phảng phất khắp căn phòng khiến tâm tình người trở nên dễ chịu. Uyển Nhã khẽ hít hà rồi chậm rãi mở mắt. Điều đầu tiên cô nhìn thấy là chiếc đèn chùm xa hoa kiểu dáng cổ điển đang rực rỡ trên trần nhà, không gian ở đây sao lại cảm thấy khác lạ, bỗng một thanh âm vang lên:
- Cô tỉnh rồi?
Uyển Nhã khẽ nhíu mày nhìn sang bên cạnh, hình ảnh nam nhân ngồi đấy mờ ảo không rõ ràng, đầu óc cô lại đau như búa bổ, bất giác đưa tay lê xoa xoa thái dương:
- Đây là đâu?
- Đây là nhà tôi. Cô gái, hôm qua do tôi không cẩn thận đã đụng trúng cô làm cô bất tỉnh, vì vậy đã đưa cô về đây. Bây giờ cô cảm thấy trong người thế nào?
Uyển Nhã nghe vậy khẽ nhíu mày nhớ lại, đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Từng hình ảnh bắt đầu ùa về, Uyển Nhã cố gắng nhớ lại từng chi tiết bỗng chốc đôi mắt mở to, cô ngồi bật dậy vội vàng bước xuống giường:
- Thật cảm ơn anh, bây giờ tôi phải về. Có dịp gặp lại tôi nhất định sẽ báo đáp.
Nam nhân kia thấy vậy cũng vội vàng đứng lên đưa tay ra kéo cô lại:
- Cô có chuyện gấp sao? Để tôi đưa cô về.
Uyển Nhã nhìn xuống cánh tay có chút e ngại liền rụt lại, dù sao cô cũng không biết mình đang ở đâu, thôi thì để anh ta đưa về cũng được, nghĩ vậy Uyển Nhã đành gật đầu.
Ngồi trong xe mà tâm tình cô như lửa đốt, cô lo lắng không biết Bảo Bảo ở nhà có quấy khóc không nữa.
Nam nhân kia nhìn sắc mặt cô nhợt nhạt, bàn tay liên tục bấu vào nhau, có chút quan tâm hỏi:
- Cô lo lắng chuyện gì sao?
Uyển Nhã không để ý lắm bất giác lại gật đầu mà vô thức trả lời:
- Bảo Bảo buổi tối nếu thiếu hơi mẹ sẽ không chịu ngủ.
Nam nhân kia nghe vậy sắc mặt bỗng có chút sững sờ sau đó lại len lói 1 tia thất vọng:
- Cô có con rồi sao?
Nghe anh hỏi như vậy cô biết mình có chút nhiều lời, khẽ gượng gạo gật đầu 1 cái.
Chiếc xe di chuyển theo lời cô chỉ, dừng trước 1 căn biệt thự nguy nga. Nam nhân trong lòng có chút kinh ngạc nhìn sang cô:
- Vương Thiếu Hạo là chồng cô sao?
Uyển Nhã nghe vậy có chút ngỡ ngàng, không hiểu sao anh ta lại biết được, nhưng giờ cô đang để tâm trí đến Bảo Bảo vì vậy cũng chẳng lấy làm hiếu kỳ, chỉ khẽ gật đầu 1 cái rồi bước xuống xe.
Nam nhân ngồi trong xe sững sờ 1 chút, bàn tay siết chặt chiếc vô lăng, hắn từ khi nào mà đã kết hôn? Gạt bỏ suy nghĩ vội vàng bước xuống xe, nhìn theo bóng cô đang đi vào nói với theo:
- Tôi là Lâm Thiên Ân, có thể được biết tên cô?
Uyển Nhã không quay người lại chỉ vội vàng trả lời rồi đi thẳng vào bên trong:
- Giang Uyển Nhã.
Thiên Ân đứng đấy nhìn theo bóng cô khuất dần khẽ mỉm cười 1 cái:
- Uyển Nhã, chúng ta sẽ gặp lại.
Dứt lời, anh cũng quay trở vào xe rồi lái đi.
-------/-/-/-/-/-------
Uyển Nhã vội vàng chạy vào nhà đã nghe được tiếng khóc của Bảo Bảo, dì Phùng từ bên trong nhà bế đứa bé đi ra thấy cô liền hớt hải đi tới:
- Uyển Nhã, con đi đâu cả đêm qua vậy, Bảo Bảo nó quấy khóc cả đêm dì thật sự không thể nào dỗ nó được.
Uyển Nhã nghe vậy đau lòng đón lấy đứa bé dỗ dành mà đôi mắt đã đỏ ngàu:
- Dì Phùng, thật xin lỗi gì. Con gặp chút chuyện nên...
- Chuyện của cô là đi gặp bạn trai sao?
Hắn từ trên lầu đi xuống với ánh mắt sắc lạnh cắt ngang câu nói của cô.
Đêm qua khi biết cô không có về nhà, hắn không hiểu sao lại cảm thấy trằn trọc không ngủ được, sáng nay lại cũng chẳng đi làm ai ngờ khi đứng ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ liền thấy cô bước xuống xe với một nam nhân khác, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút khó chịu quay trở xuống lầu.
Uyển Nhã đứng đấy nhìn hắn vẫn còn ám ảnh chuyện tối qua, trong lòng liền cảm thấy lo sợ, lúng túng nói:
- Thiếu Hạo, không phải...đó chỉ là...
Lời chưa kịp ra hết hắn liền đi tới giật lấy đứa bé từ tay cô, Bảo Bảo vì vậy mà khóc thét lên, Uyển Nhã sợ hãi nhìn hắn:
- Thiếu Hạo, anh làm gì vậy? Bảo Bảo nó rất sợ.
Hắn bế đứa bé từng bước đi tới chỗ cô, túm lấy tay cô siết chặt rồi giật mạnh về phía mình, gằn lên từng tiếng:
- Tôi đang nghĩ, đứa bé này thật sự là con tôi, hay là con của hắn.
Uyển Nhã nghe vậy mắt mở to hết cỡ nhìn hắn, bàn tay bị siết chặt đến đau đớn khiến cô uất ức mà ứa nước mắt, sống mũi chợt cay xè, gấp gáp nói:
- Thiếu Hạo, Bảo Bảo là con anh. Em thực sự không có...
Không đợi cô nói hết, hắn đưa tay lên bóp mạnh cổ cô, đôi mắt chuyển hoá sắc lạnh, cả người toát ra tà khí ghê rợn:
- Phải hay không, chính tôi sẽ tự tay xác minh lại lần nữa. Cô có thể qua mắt được ba tôi những tôi thì chắc chắn sẽ không.
Dứt lời hắn hắt mạnh cô ra khiến cô ngã xuống đất rồi bế đứa bé rời đi. Bảo Bảo lúc này gương mặt hiện rõ sự sợ hãi mà khóc thét lên, cô thấy vậy cũng lồm cồm ngồi dậy, nước mắt đã không kìm lại được mà ồ ạt chảy ra, lo lắng mà gào lớn:
- Thiếu Hạo, đừng như vậy. Bảo Bảo nó sẽ rất sợ. Làm ơn...
Hắn dường như bỏ qua lời cô nói, cũng mặc kệ tiếng khóc xé lòng của đứa bé mà mạnh tay đặt nó vào xe rồi lái thẳng đi.
Uyển Nhã hốt hoảng chạy theo, nước mắt vẫn cứ tuôn ra không tự chủ, cô điên cuồng đuổi theo chiếc xe đã chạy xa tít tắp mà kêu gào:
- Thiếu Hạo, làm ơn...làm ơn đừng làm đau nó...Em xin anh.
Giữa con đường xe cộ qua lại, cô gái mặc 1 chiếc váy ngủ màu trắng đã sớm lem luốc vì nhiều lần vấp ngã, đôi chân trần vì vội vàng mà không kịp đi lấy 1 đôi dép giờ đã tứa máu đau xót, những vết sớt xát của tai nạn đêm qua còn chưa kịp lành đã bị đè lên đó những vết thương mới, cô gái ấy đang điên cuồng đuổi theo 1 chiếc xe sang trọng miệng vẫn liên tục kêu gào, nhưng chiếc xe ấy cứ như cơn gió vô tình chạy mãi rồi lao vào dòng người qua lại tấp nập. Uyển Nhã đau đớn ngã gục xuống đường, bao nhiêu nỗi uất ức, bao nhiêu sự đau đớn kìm nén không được liền vỡ oà ra mà khóc nức nở.
Người người qua lại chỉ khẽ ái ngại mà nhìn cô với 1 chút thương xót, nhưng chẳng ai lại gần giúp đỡ cô, cũng chẳng ai đi tới hỏi han cô họ cứ đi ngang qua vô tình như vậy.
Cô cười điên dại trong nước mắt, đến hắn còn tàn nhẫn như vậy thì người dưng như bọn họ ai thèm để tâm đến.
Thế mới hiểu cái xã hội tàn khốc này, đáng sợ nhất không phải là ma quỷ mà lòng người vô tình còn đáng sợ hơn cả quỷ thần.
- Thiếu Hạo, hãy trả con lại cho em!
Đi theo người đàn ông này đến 1 chiếc bàn lớn ở chính giữa rồi dừng lại:
- Vương tiên sinh, Thiếu phu nhân đã đến.
Dứt lời người đàn ông ấy liền cúi đầu chào rồi rời đi. Uyển Nhã nhìn cảnh tượng trước mặt càng thêm khó hiểu. Minh Nhật lúc này mới đứng dậy đưa tay ra:
- Em là Uyển Nhã phải không? Anh là Minh Nhật, bạn của Thiếu Hạo, rất vui được làm quen với em.
Uyển Nhã nhìn nam nhân trước mặt khẽ nhíu mày 1 hồi rồi chợt như nhớ ra gì đó liền bật thốt lên:
- A...hôm đó, ở lễ đường, anh cũng có đến phải không?
- Aha...Phải, thật vui vì em còn nhớ. Được rồi, ngồi xuống đi.
Uyển Nhã nghe vậy khẽ mỉm cười gật đầu rồi ngồi xuống. Lại chuyển tầm nhìn sang hắn, người ck danh nghĩa của cô gọi cô đến đây là để cô trông thấy hắn đang ôm ôm ấp ấp nữ nhân khác sao? Uyển Nhã không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu nói:
- Thiếu Hạo, gọi em đến đây là có chuyện gì?
Hắn ngồi đấy vẫn với dáng vẻ cao cao tại thượng khẽ nhếch mép 1 cái:
- Vui đùa 1 chút.
Uyển Nhã chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn liền đưa tay ra vỗ 2 cái, bất chợt nhạc liền tắt, đèn cũng được cố định 1 màu, đám người kia cũng dừng lại điệu nhảy, mọi ánh mắt tập trung về phía bàn hắn.
Thiếu Hạo ngạo mạn ngồi đấy, lưng dựa vào thành ghế, chân vắt chéo, vòng tay vẫn còn ôm mỹ nữ, trông điệu bộ của hắn phong tình vô hạn. Bỗng chốc hắn vứt 1 tập tiền lên bàn rồi hướng đến cô, lãnh đạm nói:
- Uống hết 1 chai Chivas 38, số tiền đó là của cô.
Mọi người ồ lên 1 tiếng, Uyển Nhã nghe vậy liền ngây người, hắn rốt cuộc là muốn làm gì, cô có chút lo sợ nhìn hắn, 2 tay bấu chặt vào nhau:
- Em không biết uống rượu, số tiền đó em cũng không cần.
- Cô là đang chê ít sao?
- Thiếu Hạo, anh rốt cuộc là muốn làm gì?
- Cô chỉ có 2 lựa chọn: 1 là uống rượu và cầm số tiền đó, 2 là cầm số tiền đó rồi uống rượu.
Vậy chẳng phải là như nhau sao? Uyển Nhã kinh hãi nhìn nam nhân ngồi đấy tự cao tự đại, hắn gọi cô đến đây chỉ là muốn cô uống rượu và cầm tiền sao?
- Em không chọn.
- Vậy được, là do cô không chọn vậy để tôi chọn giúp cô.
Tim cô lúc này đập nhanh hơn, cô không hiểu được lời nói của hắn là có ý gì. Thiếu Hạo bỗng nhiên đứng lên, 2 tay đút túi, dáng vẻ ngạo mạn nói với đám người xung quanh:
- Ai ở đây có thể bắt cô ta uống hết được chai rượu này, số tiền sẽ thuộc về người đó.
Lời hắn vừa dứt, cô thật sự kinh hãi tột độ, chỉ vì nhìn cô không vừa mắt nên liền đem cô ra làm trò tiêu khiển sao? Uyễn Nhã đôi mắt đỏ hoe, bàn tay túm chặt tà áo đến nhăn nhúm, cô ngước đôi mắt đã sớm long lanh nước lên nhìn hắn:
- Thiếu Hạo, anh...
Lời chưa kịp ra hết, cô liền cảm nhận được bóng người đang đến gần mình. Uyển Nhã hốt hoảng quay người lại liền bị 1 thanh niên lạ mặt túm tóc cô giật ngửa ra đường sau, 1 tên khác đi đến với lấy chai rượu mở ra rồi đổ thẳng vào miệng cô.
Uyển Nhã dãy dụa khiến rượu vương hết lên mặt, chảy xuống ướt đẫm cả chiếc áo sơmi trắng. Đám người kia trông thấy cảnh tượng này lại cười ồ lên như họ vừa được xem 1 trò hề vậy.
Cô 2 hàng nước mắt đã chảy dài hướng đến hắn mà cầu xin, nhưng hắn lại vẫn cứ đứng đấy với dáng vẻ nhàn nhã hưởng thụ.
Vị rượu cay xè len xuống cổ họng, mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào khoang mũi, chiếc áo sơmi ướt sũng ôm sát vào cơ thể, vậy mà 2 tên thanh niên kia vẫn cứ ra sức dốc thẳng chai rượu vào miệng cô.
Uyển Nhã ho sặc sụa tưởng chừng như không thể thở được, Minh Nhật lúc này mới ra hiệu cho 2 tên kia dừng lại rồi cầm số tiền trên bàn quăng cho bọn họ.
Uyển Nhã lúc này được buông thả liền cúi đầu xuống mà nôn oẹ, gương mặt cô giờ đã đỏ bừng bừng, đầu óc đã trở nên quay cuồng, cô thật sự sợ cái nơi tàn nhẫn này, cô sợ cả con người hắn, cô muốn nhanh đi khỏi nơi này.
Uyển Nhã dùng sức vịn vào thành ghế mà đứng dậy, cô loạng choạng từng bước đi ra, còn hắn vẫn cứ lạnh nhạt đứng đấy nhìn cô như vậy.
Đầu óc cô đã bắt đầu cảm thấy mơ màng, đôi chân dường như không trụ vững, cô liền ngã vào 1 người thanh niên gần đấy.
Tên thanh niên đấy đỡ lấy cô nhưng bàn tay lại lợi dụng mà xoa bóp bầu ngực, lại dở giọng đểu cáng:
- Cô em cẩn thận chứ, có cần anh đưa về không?
Uyển Nhã cảm nhận được bàn tay tên đấy đăng lần mò vào bên trong áo, cô liền đẩy hắn ra vung 1 cái tát vào mặt hắn:
- Tránh xa tôi ra.
Tên thanh niên kia bị cô tát giữa nơi đông người, trong lòng có chút tự ái, khẽ rít lên:
- Con điếm, mày dám đánh tao. Để xem tao trừng trị mày.
Dứt lời, tên thanh niên lao đến túm lấy cô, xoay người đặt cô lên chiếc bàn gần đó, mạnh tay xé toạc chiếc áo sơmi đã sớm ướt sũng. Cả 1 bầu ngực căng tròn đẫy đà lộ ra, Uyển Nhã cảm nhận được hơi lạnh khẽ rùng mình đưa tay lên che lại, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt khả ái, cô bây giờ vì rượu đã cảm thấy mình không còn sức kháng cự, miệng không ngừng mà cầu xin:
- Đừng...Làm ơn.
Đám thanh niên xung quanh lại chỉ nhìn cô bằng ánh mắt ham muốn, có vài đứa con gái lại đứng đấy chỉ trỏ rồi lấy điện thoại ra quay. Tên thanh niên lúc này nhìn cô với *** **** trỗi dậy, điên cuồng lao vào, 2 tay giữ chặt tay cô, cúi xuống định hít hà liền bị 1 chiếc cốc từ đâu bay vào đầu rơi xuống đất vỡ tan tành, máu từ trên đỉnh chảy dài xuống 2 bên má. Đau đớn buông cô ra ôm lấy đầu mình hét lên:
- Mẹ kiếp, là đứa nào.
Thiếu Hạo 2 tay đút túi, lãnh đạm bước tới nhìn tên thanh niên ấy với ánh mắt sắc lạnh, thanh âm trở nên rùng rợn:
- Đồ của Vương Thiếu Hạo này, chỉ tao mới có thể trừng trị. Mày là đang đi quá giới hạn rồi.
Tên thanh niên kia nghe vậy bắt đầu hoảng loạn, có mù cũng biết được người đứng trước mặt mình là Vương Thiếu Hạo, kẻ mà giết người đối với hắn chỉ là trò tiêu khiển ai ai cũng phải nể sợ. Thà là đắc tội với kẻ ác chứ cũng không muốn đắc tội với hắn, tên thanh niên luống cuống nói:
- Vương tiên sinh, thật xin lỗi. Là tôi hồ đồ quá, mong ngài bỏ qua cho.
Hắn phớt lờ lời nói của tên đó, bước đến giật lấy chiếc áo trên tay của 1 đứa con gái gần đấy rồi ném thẳng lên người cô, đôi đồng tử quét thẳng vào gương mặt lấm lem ấy mà gằn lên:
- Còn không mau biến khỏi mắt tôi.
Uyển Nhã sợ hãi, 2 hàng nước mắt chảy dài, bàn tay túm chặt chiếc áo trên người mình, gắng gượng đứng dậy chạy ra ngoài.
Thiếu Hạo đứng đấy nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng bỗng có chút bực bội cũng bước ra theo bỗng chốc đôi chân chợt khựng, hắn không quay người lại nhưng qua thanh âm sắc lạnh cũng thấy được tà khí toát ra từ người hắn:
- Tao cảm thấy cánh tay của mày hơi thừa thãi. Tốt nhất nên tự xử lý, nếu để tao phải bẩn tay vào thì mày biết đấy, sẽ không chỉ là cánh tay đâu.
Dứt lời, hắn liền nhanh chân bước đi, tên thanh niên lúc này kinh hãi tột độ, gương mặt trắng bệch đã không còn 1 giọt máu. Lúc này Minh Nhật đi đến cạnh tên đó, vứt 1 con dao lên chiếc bàn, lãnh đạm nói:
- Biết cách rồi chứ?
Tên thanh niên kia run rẩy đi lại chiếc bàn, đặt 1 tay lên, tay còn lại cầm lấy con dao dựng mũi thẳng xuống bàn, đặt sát cạnh cổ tay, mồ hôi đã ướt đẫm cả lưng áo, lòng bàn tay siết chặt con dao, hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt lại rồi liền gập mạnh con dao xuống. Động tác dứt khoát, máu chảy lênh láng 1 vùng, tên thanh niên kia đau đớn hét lên, ôm lấy cánh tay chỉ còn trơ trọi 1 khúc mà quằn quại.
Minh Nhật thấy thế chỉ nhún vai 1 cái rồi rời đi.
-------/-/-/-/-/-------
Lúc này, trên con đường hẻo lánh yếu ớt những ánh đèn, cô gái đầu tóc rũ rượu, quần áo sộc sệch ngồi bên mép đường ra sức mà nôn oẹ.
Màn đêm buông xuống, sương lạnh giăng kín bao trùm cả con đường, Uyển Nhã đầu óc đau nhức nhìn chiếc đồng hồ trên tay, đã 12h rồi, làm sao có thể bắt được chiếc taxi nào nữa. Cô mệt mỏi đứng dậy, lê lết tấm thân rã rời, gắng gượng mà bước từng bước nặng nề. Giờ này cô thật sự muốn kiếm 1 nơi nào đó để tắm rửa và ngủ 1 giấc. Cả người toàn nồng nặc mùi rượu đến ươt át, đầu óc mỗi lúc một quay cuồng, bỗng từ xa 1 chiếc xe lao tới, đèn xe sáng rực rọi thẳng vào gương mặt cô.
Uyển Nhã trong lòng có chút vui mừng bước ra đón ai ngờ chiếc xe lao quá nhanh, cô lại xuất hiện quá bất ngờ vì vậy 1 tiếng phanh "kittttttt" kéo dài cả 1 đoạn đường. Uyển Nhã bị đèn chiếu thẳng vào mắt, bàn tay theo phản xạ đưa tay lên che lại chỉ kịp cảm nhận được bị 1 lực va vào người cô ngã lăn vòng ra đất rồi ngất đi.
Nam nhân ở trong xe hốt hoảng mở cửa bước xuống chạy đến bên cạnh đỡ lấy cô, hối hả gọi:
- Cô gái, cô gái...
Thấy cô không có phản ứng, nam nhân vội vã bế cô lên xe rồi lao đi mất hút.
--------/-/-/-/-/--------
Thiếu Hạo lái xe trở về biệt thự rồi đi thẳng lên lầu, bỗng đôi chân chợt khựng lại ở căn phòng đang sáng đèn. Mẹ kiếp, hắn là đang để ý đến cô sao? Gạt phăng suy nghĩ đó, hắn quay trở về phòng mình đóng sập cửa lại.
Đêm đấy, Bảo Bảo khóc giữ dội, dì Phùng đã dùng đủ mọi cách để dỗ dành nhưng đều không được, có lẽ đứa bé nó đã quen hơi mẹ bên cạnh mỗi đêm.
Dì Phùng ở trong phòng lo lắng, bế đứa bé đi qua đi lại, mỗi giây phút bà đều mong cô trở về ngay lúc này, cô có dặn bà để ý Bảo Bảo cô đi 1 lát sẽ về vậy mà đã quá đêm rồi vẫn chưa thấy bóng dáng cô ở đâu, Bảo Bảo lại quấy khóc không ngừng thật khiến bà lo sợ.
Tiếng khóc của đứa bé vang vọng cả ngôi nhà, Thiếu Hạo thực sự bị tiếng góc đó làm cho mất ngủ. Hắn bực bội đi sang phòng cô mở toang cánh cửa gắt lên:
- Uyển Nhã, cô không....
Lời chưa kịp ra hết, hắn liền nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt:
- Dì Phùng, sao dì lại ở đây?
Dì Phùng lo sợ, bàn tay vẫn bế chặt Bảo Bảo dỗ dành:
- Là Vương lão gia bảo dì đến đây để chăm sóc cậu chủ nhỏ.
Hắn hiểu được vẫn đề liền dãn mặt ra, lạnh lùng hỏi tiếp:
- Vậy cô ta đâu?
Dì Phùng hiểu hắn đang hỏi ai, liền có chút lúng túng nói:
- Uyển Nhã...à Thiếu phu nhân...khi nãy có bảo dì là cô ấy ra ngoài 1 lát...nhưng....không hiểu sao đến giờ lại chưa về...không biết...có xảy ra chuyện gì không nữa.
- Cô ta chưa về sao?
Thiếu Hạo nghe vậy liền nhíu mày, rõ ràng cô ta đã về trước hắn cơ mà, chẳng nhẽ lại xảy ra chuyện gì? Cảm nhận được bản thân đang quan tâm đến cô, hắn bất giác bừng tỉnh, trở lại vẻ lãnh đạm ban đầu nhìn tới đứa bé đang quấy khóc, trong lòng liền trở nên bực bội:
- Dì hãy tìm cách cho thằng bé đó im lặng lại đi.
Dứt lời, hắn hậm hực bỏ về phòng. Dì Phùng nhìn theo bóng hắn cũng chỉ biết thở dài. Bà cũng đã nhiều năm tự tay chăm sóc cho hắn, cũng đã quá hiểu tính cách của hắn. Chỉ là từ sau khi cô gái ấy xảy ra chuyện tính tình hắn liền thay đổi, lúc đấy hắn cũng đưa cho bà ít tiền và bảo bà về quê an dưỡng, bà cũng không muốn nhưng tính hắn cố chấp nên cũng đành xuôi theo. Khi Vương Thiếu Quang bảo bà quay lại để chăm sóc cho con của hắn, bà thật sự không tin vào tai mình, bà rất hiểu hắn ngoài cô gái ấy ra, hắn đối với tất cả phụ nữ đều chỉ là qua đường, vậy mà đến hôm nay lại có 1 đứa con, điều đấy thật sự khiên bà ngỡ ngàng. Mãi sau khi nghe ông quản gia kể lại sự việc bà mới dần dần hiểu ra chuyện.
Bà hiểu hắn, nhưng bà cũng thương cho số phận của cô. Tuy chỉ mới tiếp xúc với cô nhưng bà biết cô không phải là loại con gái mưu cầu danh lợi, nếu 2 người bọn họ có thể đến với nhau được thì Uyển Nhã theo mắt bà sẽ là 1 người vợ tốt. Chỉ tiếc là vết thương trong lòng hắn quá sâu, chưa biết khi nào mới lành lại.
Bảo Bảo có lẽ khóc quá nhiều nên đã mệt mà thiếp đi, dì Phùng nhìn đứa bé khẽ thở dài rồi lại hướng mắt ra phí ngoài cửa sổ, trời đã sắp sáng rồi, cô rốt cuộc là đang ở đâu?
---------/-/-/-/-/--------
Mùi hương thơm thoang thoảng của đèn xông tinh dầu phảng phất khắp căn phòng khiến tâm tình người trở nên dễ chịu. Uyển Nhã khẽ hít hà rồi chậm rãi mở mắt. Điều đầu tiên cô nhìn thấy là chiếc đèn chùm xa hoa kiểu dáng cổ điển đang rực rỡ trên trần nhà, không gian ở đây sao lại cảm thấy khác lạ, bỗng một thanh âm vang lên:
- Cô tỉnh rồi?
Uyển Nhã khẽ nhíu mày nhìn sang bên cạnh, hình ảnh nam nhân ngồi đấy mờ ảo không rõ ràng, đầu óc cô lại đau như búa bổ, bất giác đưa tay lê xoa xoa thái dương:
- Đây là đâu?
- Đây là nhà tôi. Cô gái, hôm qua do tôi không cẩn thận đã đụng trúng cô làm cô bất tỉnh, vì vậy đã đưa cô về đây. Bây giờ cô cảm thấy trong người thế nào?
Uyển Nhã nghe vậy khẽ nhíu mày nhớ lại, đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Từng hình ảnh bắt đầu ùa về, Uyển Nhã cố gắng nhớ lại từng chi tiết bỗng chốc đôi mắt mở to, cô ngồi bật dậy vội vàng bước xuống giường:
- Thật cảm ơn anh, bây giờ tôi phải về. Có dịp gặp lại tôi nhất định sẽ báo đáp.
Nam nhân kia thấy vậy cũng vội vàng đứng lên đưa tay ra kéo cô lại:
- Cô có chuyện gấp sao? Để tôi đưa cô về.
Uyển Nhã nhìn xuống cánh tay có chút e ngại liền rụt lại, dù sao cô cũng không biết mình đang ở đâu, thôi thì để anh ta đưa về cũng được, nghĩ vậy Uyển Nhã đành gật đầu.
Ngồi trong xe mà tâm tình cô như lửa đốt, cô lo lắng không biết Bảo Bảo ở nhà có quấy khóc không nữa.
Nam nhân kia nhìn sắc mặt cô nhợt nhạt, bàn tay liên tục bấu vào nhau, có chút quan tâm hỏi:
- Cô lo lắng chuyện gì sao?
Uyển Nhã không để ý lắm bất giác lại gật đầu mà vô thức trả lời:
- Bảo Bảo buổi tối nếu thiếu hơi mẹ sẽ không chịu ngủ.
Nam nhân kia nghe vậy sắc mặt bỗng có chút sững sờ sau đó lại len lói 1 tia thất vọng:
- Cô có con rồi sao?
Nghe anh hỏi như vậy cô biết mình có chút nhiều lời, khẽ gượng gạo gật đầu 1 cái.
Chiếc xe di chuyển theo lời cô chỉ, dừng trước 1 căn biệt thự nguy nga. Nam nhân trong lòng có chút kinh ngạc nhìn sang cô:
- Vương Thiếu Hạo là chồng cô sao?
Uyển Nhã nghe vậy có chút ngỡ ngàng, không hiểu sao anh ta lại biết được, nhưng giờ cô đang để tâm trí đến Bảo Bảo vì vậy cũng chẳng lấy làm hiếu kỳ, chỉ khẽ gật đầu 1 cái rồi bước xuống xe.
Nam nhân ngồi trong xe sững sờ 1 chút, bàn tay siết chặt chiếc vô lăng, hắn từ khi nào mà đã kết hôn? Gạt bỏ suy nghĩ vội vàng bước xuống xe, nhìn theo bóng cô đang đi vào nói với theo:
- Tôi là Lâm Thiên Ân, có thể được biết tên cô?
Uyển Nhã không quay người lại chỉ vội vàng trả lời rồi đi thẳng vào bên trong:
- Giang Uyển Nhã.
Thiên Ân đứng đấy nhìn theo bóng cô khuất dần khẽ mỉm cười 1 cái:
- Uyển Nhã, chúng ta sẽ gặp lại.
Dứt lời, anh cũng quay trở vào xe rồi lái đi.
-------/-/-/-/-/-------
Uyển Nhã vội vàng chạy vào nhà đã nghe được tiếng khóc của Bảo Bảo, dì Phùng từ bên trong nhà bế đứa bé đi ra thấy cô liền hớt hải đi tới:
- Uyển Nhã, con đi đâu cả đêm qua vậy, Bảo Bảo nó quấy khóc cả đêm dì thật sự không thể nào dỗ nó được.
Uyển Nhã nghe vậy đau lòng đón lấy đứa bé dỗ dành mà đôi mắt đã đỏ ngàu:
- Dì Phùng, thật xin lỗi gì. Con gặp chút chuyện nên...
- Chuyện của cô là đi gặp bạn trai sao?
Hắn từ trên lầu đi xuống với ánh mắt sắc lạnh cắt ngang câu nói của cô.
Đêm qua khi biết cô không có về nhà, hắn không hiểu sao lại cảm thấy trằn trọc không ngủ được, sáng nay lại cũng chẳng đi làm ai ngờ khi đứng ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ liền thấy cô bước xuống xe với một nam nhân khác, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút khó chịu quay trở xuống lầu.
Uyển Nhã đứng đấy nhìn hắn vẫn còn ám ảnh chuyện tối qua, trong lòng liền cảm thấy lo sợ, lúng túng nói:
- Thiếu Hạo, không phải...đó chỉ là...
Lời chưa kịp ra hết hắn liền đi tới giật lấy đứa bé từ tay cô, Bảo Bảo vì vậy mà khóc thét lên, Uyển Nhã sợ hãi nhìn hắn:
- Thiếu Hạo, anh làm gì vậy? Bảo Bảo nó rất sợ.
Hắn bế đứa bé từng bước đi tới chỗ cô, túm lấy tay cô siết chặt rồi giật mạnh về phía mình, gằn lên từng tiếng:
- Tôi đang nghĩ, đứa bé này thật sự là con tôi, hay là con của hắn.
Uyển Nhã nghe vậy mắt mở to hết cỡ nhìn hắn, bàn tay bị siết chặt đến đau đớn khiến cô uất ức mà ứa nước mắt, sống mũi chợt cay xè, gấp gáp nói:
- Thiếu Hạo, Bảo Bảo là con anh. Em thực sự không có...
Không đợi cô nói hết, hắn đưa tay lên bóp mạnh cổ cô, đôi mắt chuyển hoá sắc lạnh, cả người toát ra tà khí ghê rợn:
- Phải hay không, chính tôi sẽ tự tay xác minh lại lần nữa. Cô có thể qua mắt được ba tôi những tôi thì chắc chắn sẽ không.
Dứt lời hắn hắt mạnh cô ra khiến cô ngã xuống đất rồi bế đứa bé rời đi. Bảo Bảo lúc này gương mặt hiện rõ sự sợ hãi mà khóc thét lên, cô thấy vậy cũng lồm cồm ngồi dậy, nước mắt đã không kìm lại được mà ồ ạt chảy ra, lo lắng mà gào lớn:
- Thiếu Hạo, đừng như vậy. Bảo Bảo nó sẽ rất sợ. Làm ơn...
Hắn dường như bỏ qua lời cô nói, cũng mặc kệ tiếng khóc xé lòng của đứa bé mà mạnh tay đặt nó vào xe rồi lái thẳng đi.
Uyển Nhã hốt hoảng chạy theo, nước mắt vẫn cứ tuôn ra không tự chủ, cô điên cuồng đuổi theo chiếc xe đã chạy xa tít tắp mà kêu gào:
- Thiếu Hạo, làm ơn...làm ơn đừng làm đau nó...Em xin anh.
Giữa con đường xe cộ qua lại, cô gái mặc 1 chiếc váy ngủ màu trắng đã sớm lem luốc vì nhiều lần vấp ngã, đôi chân trần vì vội vàng mà không kịp đi lấy 1 đôi dép giờ đã tứa máu đau xót, những vết sớt xát của tai nạn đêm qua còn chưa kịp lành đã bị đè lên đó những vết thương mới, cô gái ấy đang điên cuồng đuổi theo 1 chiếc xe sang trọng miệng vẫn liên tục kêu gào, nhưng chiếc xe ấy cứ như cơn gió vô tình chạy mãi rồi lao vào dòng người qua lại tấp nập. Uyển Nhã đau đớn ngã gục xuống đường, bao nhiêu nỗi uất ức, bao nhiêu sự đau đớn kìm nén không được liền vỡ oà ra mà khóc nức nở.
Người người qua lại chỉ khẽ ái ngại mà nhìn cô với 1 chút thương xót, nhưng chẳng ai lại gần giúp đỡ cô, cũng chẳng ai đi tới hỏi han cô họ cứ đi ngang qua vô tình như vậy.
Cô cười điên dại trong nước mắt, đến hắn còn tàn nhẫn như vậy thì người dưng như bọn họ ai thèm để tâm đến.
Thế mới hiểu cái xã hội tàn khốc này, đáng sợ nhất không phải là ma quỷ mà lòng người vô tình còn đáng sợ hơn cả quỷ thần.
- Thiếu Hạo, hãy trả con lại cho em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.