[Tinh Tế] Vườn Thú Số Một Ở Tinh Tế
Chương 1: Vườn Thú Từ Trên Trời Rơi Xuống 1
Thập Giang NHân
29/10/2024
Tháng Tám oi ả, nắng như đổ lửa.
Dưới chân núi, gần khu rừng Bỉ Khắc của Thần Vương tinh, ông chủ tiệm tạp hóa nhỏ đang lim dim mắt, tranh thủ chợp mắt một lát.
Chiếc TV ba chiều cạnh đó vẫn đang phát sóng tin tức thời sự. Biên giới phía Tây Nam, hành tinh 917 lại xảy ra bạo động dị thú. Đây đã là lần thứ hai trong năm nay, giọng điệu của người dẫn chương trình nghiêm trọng. Phía sau là đoạn video ghi lại hiện trường, cho thấy tình hình chiến sự vô cùng ác liệt.
Chủ tiệm mắt nhắm hờ, mí mắt nặng trĩu dần chìm vào giấc ngủ theo giọng đọc đều đều của bản tin.
"Cộp!" Một tiếng động nhỏ bất chợt vang lên.
Ông chủ giật mình mở mắt, nhìn thấy trên quầy thu ngân có đặt một chai nước suối, ánh mắt men theo chai nước, dừng lại trên người cô gái trẻ đang đứng bên ngoài quầy.
Ngũ quan của cô gái thanh tú, xinh đẹp rạng ngời, nhưng lúc này gương mặt ửng đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là bị cái nắng gay gắt hành hạ.
Ông chủ đứng dậy, cầm chai nước quét mã vạch: "Năm đồng."
Chai nước suối giá vốn một đồng, đến khu du lịch này thì bán giá đó.
Cô gái giơ tay dùng quang não quét mã thanh toán, sau khi trả tiền xong, vội vàng mở nắp chai nước, tu ừng ực một hơi.
Ông chủ nhìn mà phì cười: "Đi du lịch theo đoàn à? Trời nắng nóng thế này, vẫn còn đoàn nào đi du lịch sao?"
Cô gái, cũng chính là Mộc Linh uống một hơi gần hết nửa chai nước, lại đứng ở cửa tiệm tạp hóa hưởng ké điều hòa một lúc, lúc này mới cảm thấy cơn nóng bức trên người dịu đi đôi chút, mỉm cười nói: "Tôi không đến du lịch, tôi đến đây có chút việc. Ông chủ ơi, cho tôi hỏi thăm chút, trên núi này có một vườn thú phải không ạ?"
Ông chủ ngồi xuống ghế, giữa trưa nắng gắt thế này, cả khu du lịch vắng tanh, có người nói chuyện ông cũng thấy vui: "Có một vườn thú, nhưng mà đóng cửa nửa năm rồi."
Mộc Linh lại hỏi: "Vậy trước khi đóng cửa, lượng khách của vườn thú có đông không ạ?"
Ông chủ bật cười: "Nếu lượng khách đông thì đóng cửa làm gì?"
Mộc Linh đến gần hơn chút: "Ông chủ ơi, ông có thể kể cho tôi nghe thêm về vườn thú này được không ạ? Nói thật với ông, tôi đến đây cũng vì vườn thú này, tôi cũng mở vườn thú."
Ông chủ đánh giá Mộc Linh từ trên xuống dưới một lượt, cô gái trẻ tuổi như vậy, mà đã mở vườn thú rồi? Chắc là gia đình mở, đến đây để khảo sát, rút kinh nghiệm từ trường hợp thất bại đây mà?
Ông chủ cũng chẳng ngại ngần gì, chậm rãi nói: "Vườn thú kia, mở cách đây hai năm, lúc đầu cũng rầm rộ lắm, nhưng mà nó là vườn thú hoang dã, vườn thú hoang dã thì nguy hiểm lắm, nên là lúc đầu có chút tiếng tăm, sau đó khách du lịch ngày càng ít, chưa được một năm thì chẳng còn ai đến nữa."
Mộc Linh kinh ngạc: "Chẳng phải vườn thú hoang dã đặc sắc hơn vườn thú bình thường sao? Sao khách du lịch lại ít đi ạ?"
Ông chủ phì cười: "Đặc sắc thì có tác dụng gì? Không thiết thực! Có biểu diễn động vật không? Khu du lịch có quán ăn vặt, vòng xoay, khu vui chơi không? Không có mấy thứ đó thì lấy gì thu hút người lớn dẫn trẻ con đến?"
"Trên núi toàn là rừng nguyên sinh, nói là muốn giữ gìn môi trường sống tự nhiên nhất cho động vật hoang dã, nhưng mà đường núi dốc quá, môi trường lại khắc nghiệt, hơn nữa mấy con thú kia đều không bị nhốt, chạy lung tung khắp rừng, khách du lịch đến thường chẳng nhìn thấy con nào, mà có nhìn thấy thì lại sợ bị tấn công, không dám đến gần, nhìn từ xa như thế thì thấy được cái gì, nói chung là đến một lần cho biết, ai mà đến lần thứ hai nữa."
Dưới chân núi, gần khu rừng Bỉ Khắc của Thần Vương tinh, ông chủ tiệm tạp hóa nhỏ đang lim dim mắt, tranh thủ chợp mắt một lát.
Chiếc TV ba chiều cạnh đó vẫn đang phát sóng tin tức thời sự. Biên giới phía Tây Nam, hành tinh 917 lại xảy ra bạo động dị thú. Đây đã là lần thứ hai trong năm nay, giọng điệu của người dẫn chương trình nghiêm trọng. Phía sau là đoạn video ghi lại hiện trường, cho thấy tình hình chiến sự vô cùng ác liệt.
Chủ tiệm mắt nhắm hờ, mí mắt nặng trĩu dần chìm vào giấc ngủ theo giọng đọc đều đều của bản tin.
"Cộp!" Một tiếng động nhỏ bất chợt vang lên.
Ông chủ giật mình mở mắt, nhìn thấy trên quầy thu ngân có đặt một chai nước suối, ánh mắt men theo chai nước, dừng lại trên người cô gái trẻ đang đứng bên ngoài quầy.
Ngũ quan của cô gái thanh tú, xinh đẹp rạng ngời, nhưng lúc này gương mặt ửng đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là bị cái nắng gay gắt hành hạ.
Ông chủ đứng dậy, cầm chai nước quét mã vạch: "Năm đồng."
Chai nước suối giá vốn một đồng, đến khu du lịch này thì bán giá đó.
Cô gái giơ tay dùng quang não quét mã thanh toán, sau khi trả tiền xong, vội vàng mở nắp chai nước, tu ừng ực một hơi.
Ông chủ nhìn mà phì cười: "Đi du lịch theo đoàn à? Trời nắng nóng thế này, vẫn còn đoàn nào đi du lịch sao?"
Cô gái, cũng chính là Mộc Linh uống một hơi gần hết nửa chai nước, lại đứng ở cửa tiệm tạp hóa hưởng ké điều hòa một lúc, lúc này mới cảm thấy cơn nóng bức trên người dịu đi đôi chút, mỉm cười nói: "Tôi không đến du lịch, tôi đến đây có chút việc. Ông chủ ơi, cho tôi hỏi thăm chút, trên núi này có một vườn thú phải không ạ?"
Ông chủ ngồi xuống ghế, giữa trưa nắng gắt thế này, cả khu du lịch vắng tanh, có người nói chuyện ông cũng thấy vui: "Có một vườn thú, nhưng mà đóng cửa nửa năm rồi."
Mộc Linh lại hỏi: "Vậy trước khi đóng cửa, lượng khách của vườn thú có đông không ạ?"
Ông chủ bật cười: "Nếu lượng khách đông thì đóng cửa làm gì?"
Mộc Linh đến gần hơn chút: "Ông chủ ơi, ông có thể kể cho tôi nghe thêm về vườn thú này được không ạ? Nói thật với ông, tôi đến đây cũng vì vườn thú này, tôi cũng mở vườn thú."
Ông chủ đánh giá Mộc Linh từ trên xuống dưới một lượt, cô gái trẻ tuổi như vậy, mà đã mở vườn thú rồi? Chắc là gia đình mở, đến đây để khảo sát, rút kinh nghiệm từ trường hợp thất bại đây mà?
Ông chủ cũng chẳng ngại ngần gì, chậm rãi nói: "Vườn thú kia, mở cách đây hai năm, lúc đầu cũng rầm rộ lắm, nhưng mà nó là vườn thú hoang dã, vườn thú hoang dã thì nguy hiểm lắm, nên là lúc đầu có chút tiếng tăm, sau đó khách du lịch ngày càng ít, chưa được một năm thì chẳng còn ai đến nữa."
Mộc Linh kinh ngạc: "Chẳng phải vườn thú hoang dã đặc sắc hơn vườn thú bình thường sao? Sao khách du lịch lại ít đi ạ?"
Ông chủ phì cười: "Đặc sắc thì có tác dụng gì? Không thiết thực! Có biểu diễn động vật không? Khu du lịch có quán ăn vặt, vòng xoay, khu vui chơi không? Không có mấy thứ đó thì lấy gì thu hút người lớn dẫn trẻ con đến?"
"Trên núi toàn là rừng nguyên sinh, nói là muốn giữ gìn môi trường sống tự nhiên nhất cho động vật hoang dã, nhưng mà đường núi dốc quá, môi trường lại khắc nghiệt, hơn nữa mấy con thú kia đều không bị nhốt, chạy lung tung khắp rừng, khách du lịch đến thường chẳng nhìn thấy con nào, mà có nhìn thấy thì lại sợ bị tấn công, không dám đến gần, nhìn từ xa như thế thì thấy được cái gì, nói chung là đến một lần cho biết, ai mà đến lần thứ hai nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.