Chương 103: Lập uy
Đông Lâm Cửu Châu
09/01/2017
"Các ngươi, cùng lên đi!"
Câu nói vừa nói ra, không chỉ lão tổ Chu gia Lý gia mà ngay cả Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo cũng phải trợn mắt nhìn hắn.
Hắn không thể nào đối phó được một lúc bảy người. Bốn gia hoả Trảm Tẫn Sát Tuyệt liên thủ đã có thể sánh ngang với Đạp Hư tần ba. Lão tổ Chu gia với Lý gia đều là Đạp Hư tần một đỉnh phong. Còn Huyết Thủ Ma Đồ kia cũng chính là Đạp Hư tầng ba.
Những người này mà liên thủ lại thì cho dù là tu giả Đạp Hư tầng bốn cũng phải cẩn thận đối đãi. Huống chi những người này còn có át chủ bài của mình.
Câu nói này của Cơ Trường Không rất cuồng vọng. Hắn chỉ là một tên tiểu bối, thậm chí ngay cả cảnh giới Đạp Hư cũng chưa đặt chân lên được, vậy mà lại phách lối như vậy. Đừng nói là những lão tổ Đạp Hư cao cao tại thượng này, ngay cả những tu giả Đạp Hư bình thường nghe thấy cũng không thể nhịn được.
"Thằng nhãi cuồng vọng." Lão tổ Lý gia giận tím mặt.
"Khẩu khí thật lớn. Chỉ sợ ngươi không đủ tư cách." Lão tổ Chu gia cũng 'nộ khí trùng thiên'.
"Hảo tiểu tử, lá gan không nhỏ. Đừng tưởng rằng mình có chút thủ đoạn thì không biết trời cao đất rộng. Bổn toạ sẽ cho ngươi biết thế nào là tôn trọng tiền bối." Huyết Thủ Ma Đồ lạnh giọng.
"Bốn huynh đệ chúng ta muốn nhìn một chút cho rõ con mắt mở mang tầm nhìn. Vậy hãy để huynh đệ chúng ta tới trước lĩnh giáo. Tiểu gia hỏa ngươi cũng đừng chết đó. Ta hy vọng thế. Thật khó nói. Khà khà khà..."
"Ta sẽ móc một con mắt của ngươi." Lão Đại mở to con mắt duy nhất của mình, nói giọng quái dị.
"Ta sẽ cắt một cái lỗ tai. Ngươi thích cái kia không?" Lão Nhị lấy ra một cái kéo, cười khà khà nói.
"Ta chỉ muốn cái mũi của hắn." Lão Tam liếm miệng.
"Ta muốn đầu lưỡi." Lão Tứ không nói chuyện nhưng lão ra dấu thì ai nhìn cũng hiểu.
Bốn người này ai cũng quái dị, không ai thua ai. Đặc biệt lúc bọn họ nói chuyện, giọng nói đúng là làm cho người nghe rét run. Nhiều tu giả nghe thấy không nhịn được mà lui bước luôn.
"Đến đây." Cơ Trường Không vẫn mang cái dáng cười như cũ.
"Lão phu tới trước." Lão tổ Lý gia nhịn không được hào lớn. Khiêu khích như thế này đúng là khó nhịn được.
"Chỉ một mình ngươi, chưa đủ." Cơ Trường Không nhàn nhạt lắc đầu.
"A...!"
Nghe hắn nói câu khinh thường, lại còn là một tiểu bối, lão tổ Lý gia nhịn không được mà gào lớn. Cả người giống như một cành mũi tên bay đến Cơ Trường Không!
Đông!
Cơ Trường Không khẽ lắc đầu, tiện tay đánh ra một quyền. Sau đó tiếng rống giận dữ bỗng im bặt.
Lão tổ Lý gia đang lao đầu về phía trước nhưng giờ lại bay ngược ra sau với một tốc độ sấm chớp. Lão đâm đổ một cây cột trong đại sảnh, trào máu miệng, trông rất chật vật. Sau đó lão cũng không có động tĩnh gì, nằm im bất động. Hình như lão bị đánh cho ngất xỉu rồi.
Thương thế của Cơ Trường Không cũng chưa khôi phục hoàn toàn nhưng cũng mạnh ngang tu giả Đạp Hư tầng bốn. Vậy nên việc đánh một tu giả Đạp Hư tầng một thì đúng là dễ như trở bàn tay.
"Đã nói là lên hết đi rồi." Cơ Trường Không cười tươi, bộ dáng vô hại nhưng ánh mắt vẫn không có biến đổi gì.
Lão tổ Lý gia là một tu giả Đạp Hư tầng một đỉnh phong. Dù là tu giả Đạp Hư tầng ba cũng không thể nào chỉ một chiêu đã đánh lão ngất xỉu như vậy. Trong nhất thời, thần uy của hắn bày ra làm cho mọi người không dám khinh xuất. Bọn họ chỉ nhìn nhau. (Mong các bạn đọc giả sang bachngocsach bỏ phiếu bình chọn dịch giả tháng 10 cho tại hạ.)
"Cùng lên đi. Ta đã nói rồi. Đừng thẹn." Cơ Trường Không lắc lắc bàn tay.
Không ai trả lời cũng không ai ra tay.
"Buồn thật. Đúng là một bầy ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng. Các ngươi xưng bá xưng vương ở Tinh Thần Tử Địa này rồi thì cho rằng mình vô địch thiên hạ à? Một đám cậy già lên mặt!" Nụ cười trên mặt Cơ Trường Không vẫn còn nhưng những lời hắn nói ra làm người nghe không cười nổi.
Vừa rồi bọn họ nói Cơ Trường Không không biết trời cao đất rộng, bây giờ thì Cơ Trường Không trở tay vẽ lên mặt bọn họ lại. Thực lực của hắn như thế quả là làm nổi bật sự ngu ngốc tự đại của bọn họ.
Những lời này quá tổn thương lòng người đi. Ai nghe được thì chắc hẳn cũng không nhịn được!
"Tiểu bối cuồng vọng. . ."
"Muốn chết. . ."
"Thành toàn cho ngươi..."
Sáu người còn lại đồng loạt ra tay. Huyết Thủ Ma Đồ nâng tay đánh ra một con sông máu. Trong đó oan ồn đầy rẫy, gào khóc thảm thiết. Không biết gã đã giết hết bao nhiêu người mới tu được pháp thuật này.
Bốn người Trảm Tẫn Sát Tuyệt thì phân tán ra bốn góc, chữ trong cơ thể tuôn ra hoá thành bốn thanh kiếm toả ra hào quang đenbay thẳng đến Cơ Trường Không. Còn lão tổ Chu gia có tu vi của lão yếu nhất thì nắm một thanh trường kiếm chém xuống, một cây kiếm rất không bình thường.
"Gà đất chó sành." Cơ Trường Không cười lạnh.
Ngay khi huyết quang gần chạm trúng thân thể thì hắn ra tay. Hắn lướt ngang tránh thoát dòng sông máu, đông thời tung một quyền đánh bay bốn đạo hào quang đen.
Phù!
Hắn há mồm phun một cái, một cái kiếm khí bay thẳng đến hướng lão tổ Chu gia, chắn đứng trường kiếm trong tay lão.
Rặc rặc!
Theo sau kiếm khí là một quyền của hắn. Một quyền này đánh trực tiếp lên thanh kiếm của lão. Trường kiếm lập tức bị nghiền nát. Nhưng một quyền của hắn vẫn không ngừng mà tiếp tục đánh lên lồng ngực của lão.
Phốc!
Lão tổ Chu gia bay ra ngoài, kết quả không khá hơn lão tổ Lý gia bao nhiêu.
Một loạt động tác đều xảy ra trong ánh sáng chớp nhoá, mấy người khác đều không kịp phản ứng. Đến khi bọn họ muốn cứu vãn tình thế thì lão tổ Chu gia đã ngã xuống vì bị thương nặng rồi. Năm người còn lại nảy sinh ý rút lui nhưng giờ đã đâm lao thì phải theo lao thôi.
"Giết!"
Huyết Thủ Ma Đồ là người đầu tiên ra tay. Gã nhảu vào sông máu, vô số oan hồn hợp thành một con quái vật khổng lồ lao thẳng đến Cơ Trường Không.
"Phá!"
Cơ Trường Không hét lớn một tiếng, nắm tay vung mạnh ra, hư không nổ ầm ầm.
Bành!
Sông máu nứt vỡ, Huyết Thủ Ma Đồ lảo đão đạp không đi lui ra sau. Tóc tai của gã bù xù, bộ dáng rất là chật vật. Gã không ngất xỉu như hai lão tổ trước nhưng cũng bị thương không nhẹ.
Bốn người còn lại cảm thấy khiếp sợ. Trảm Tẫn Sát Tuyệt rất độc ác với người khác nhưng vẫn chưa bao giờ độc ác với chính mình.
Nhưng Cơ Trường Không không cho bọn họ lui bước. Thân hình hắn chợt chia làm bốn.
Phanh, phanh, phanh, phanh!
Sau bốn tiếng nổ, bốn người đồng loạt bay ra ngoài rơi xuống đất. Tất cả đều ngất xỉu tại chỗ, rất thê thảm.
Trong nháy mắt vừa rồi, Cơ Trường Không dùng tốc độ cực nhanh đánh gục bốn người nên bởi vậy mới làm cho người khác nhìn lầm là có bốn người!
Nếu không phải bây giờ đang bàn chuyện hợp tác thì mấy lão quái vật đã bị hắn đánh chết sớm rồi. Đám người cặn bã này mà còn sống thì đúng là tai hoạ của muôn dân. Chỉ vì nếu giết bọn họ sẽ làm dấy lên tranh chấp không đáng có nên hắn mới nương tay.
"Thế nào?" Cơ Trường Không cười như không cười đúng ở giữa sân, nhìn mấy lão tổ uy vọng nằm trên đất hỏi.
"Ngươi xem, chuyện đã giải quyết xong. Vậy chúng ta cứ làm như đã từng nói." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo đứng dậy khẽ mỉm cười nói.
"Rất tốt, đến lúc đó cho ta biết." Cơ Trường Không đưa mắt nhìn một vòng rồi quay đầu bước đi không nhìn lại.
Thời gian ước địn của bọn họ rất ngắn, chỉ chưa đến một tháng.
Bây giờ Cơ Trường Không cần phải chữa thương khỏi hoàn toàn. Nếu không đến lúc đó phát sinh chuyện gì hắn cũng không biết.
Thủy gia, Chu gia, Lý gia, năm lão ma đầu, Quang Minh Đạo và hắn, đầy đủ loại thế lực phức tạp. Mỗi người đều có mục đích riêng, họ sẽ không từ thủ đoạn. Nếu như không nghỉ ngơi dưỡng sức thì đến lúc đó hắn chắc sẽ bị thua thiệt.
...
Những ngày sau đó, Cơ Trường Không rất an nhàn. Có lần lập uy trước nên không ai dám quấy rầy hắn, đương nhiên hai tỷ muội Thủy gia là ngoại lệ.
Mấy ngày này, hai tỷ muội Thủy gia có chuyện hay không có chuyện đều ưa chạy đến nơi hắn ở. Đặc biệt là Thủy Kiều Kiều. Từ cái lần Cơ Trường Không tha thứ lỗi của nàng ta, thì về sau nàng ta cũng không thấy đi ra ngoài, chỉ thiếu chút nữa là đem cái trang viện này đổi thành nơi ở của nàng ta.
Còn Thuỷ Tâm Nguyệt thì cũng thường xuyên tới đây nhưng tốt xấu gì cũng lấy một cái lí do nào đó làm cái cớ. Đại khái là con nhà người ta còn ngại.
"Cơ đại ca, huynh đánh quyền pháp gì vậy? Nhìn rất lạ nhưng coi bộ rất lợi hại. Cơ đại ca dạy ta được không?" Một ngày nọ, Cơ Trường Không đang diễn luyện quyền pháp ở trong sân thì Thủy Kiều Kiều không biếy nhảy ra từ chỗ nào.
"Có dạy thì ngươi cũng không học được." Cơ Trường Không cũng không quay đầu lại nói.
"Vì sao? Nhìn có vẻ không khó lắm." Thủy Kiều Kiều ngây thơ nói.
"Tu vi ngươi chưa đủ." Cơ Trường Không trả lời. Cái hắn đang tu luyện chính là Man Vương Quyền, là truyền thừa thánh đạo. Nếu như ai cũng có thể tu luyện thì đúng là làm người khác cười méo mặt rồi.
"Đúng là quỷ hẹp hòi mà." Thủy Kiều Kiều bất mãn nói.
"Không phải ta keo kiệt, ta chỉ không muốn hại ngươi." Cơ Trường Không lắc đầu.
"Không dạy thì muội tự học, có gì đặc biệt đâu chứ." Thủy Kiều Kiều dậm chân. Sau đó bắt chước theo tư thế của hắn.
Thực là. . . hao tổn tâm huyết. Cơ Trường Không chỉ cười cười.
Trong đoạn thời gian này, mỗi lần hắn tu luyện quyền pháp thì nha đầu này đều đến đúng lúc. Hắn không phải kẻ ngốc. Chuyện này có ẩn tình gì hắn biết rất rõ nhưng hắn cũng lười quan tâm. Cho dù hắn có nói ra phương pháp tu hành thì họ cũng không tu luyện được.
Thủy gia, đúng là không thích sự yên ổn.
Sau khi diễn luyện xong bộ quyền pháp thì hắn quay về phòng. Nhưng trước khi đi hắn làm như vô tình liếc nhìn một toà kiến ở sâu trong trung tâm Thuỷ gia.
Cùng lúc đó, lão tổ Thủy gia ở nơi đó!
"Kiều Nhi, ngươi chắc chắn không? Không sai chứ?" Trong mật thất chỉ có hai người là Thủy Tâm Ngân và Thủy Kiều Kiều. Thủy Kiều Kiều đánh quyền còn Thuỷ Tâm Ngân thì đứng một bên quan sát, thỉnh thoảng hỏi thăm vài câu.
"Tuyệt đối không sai. Đây là những gì Cơ đại ca đánh." Thủy Kiều Kiều tạm đứng im bất động đáp.
"Không đúng. Gia gia cứ cảm thấy thiếu cái gì đó." Thuỷ Tâm Ngân cau mày nói: "Có phải hắn cố ý đánh nhầm hay không?"
"Sẽ không đâu. Tuyệt đối không có vấn đề gì. Con biết mà." Thủy Kiều Kiều lắc đầu nói.
"Vậy rốt cuộc là gì đây?" Thuỷ Tâm Ngân hơi kinh ngạc nói.
"Gia gia, tại sao chúng ta phải làm như vậy. Con thấy làm như vậy thì không tốt lắm. Nếu như Cơ đại ca mà biết thì chắc sẽ không vui." Thủy Kiều Kiều có chút ray rứt nói.
"Được rồi, ngoan. Đây cũng là vì Thuỷ gia chúng ta. Con không muốn Thuỷ gia chúng ta mạnh hơn à? Thật ra gia gia cũng không muốn làm vậy nhưng tình thế bắt buộc. Nếu không làm Thuỷ gia chúng ta coi như xong đời." Thủy Tâm Ngân thở dài nói.
"A, cũng có thể làm cách khác. Con thấy chúng ta..."
"Được rồi, Kiều Kiều con ra ngoài đi. Cứ tiếp tục nhé." Thủy Kiều Kiều còn muốn nói nhưng nàng ta còn chưa nói xong thì Thuỷ Tâm Ngân đã không kiên nhẫn phất tay bảo nàng ra.
"Hừ, tưởng ta không mô phỏng ra được à? Chiến kỹ như vậy sao ta có thể bỏ qua được." Chờ Thủy Kiều Kiều rời khỏi, Thuỷ Tâm Ngân bỗng nhiên cười lạnh nói.
Cửa lớn của mật thất vang lên tiếng ầm ầm, cửa đang từ từ đóng lại. Thuỷ Tâm Ngân nhắm mắt đứng, sau đó bắt đầu diễn luyện thức thứ nhất của Man Vương Quyền. Nếu như Cơ Trường Không ở đây sẽ phải khiếp sợ. Thuỷ Tâm Ngân diễn luyện rõ ràng đã có vài phần giống như bản gốc.
Tuyệt đối lão không thể diễn luyện được, tuyệt thế thiên tài cũng không thể!
Câu nói vừa nói ra, không chỉ lão tổ Chu gia Lý gia mà ngay cả Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo cũng phải trợn mắt nhìn hắn.
Hắn không thể nào đối phó được một lúc bảy người. Bốn gia hoả Trảm Tẫn Sát Tuyệt liên thủ đã có thể sánh ngang với Đạp Hư tần ba. Lão tổ Chu gia với Lý gia đều là Đạp Hư tần một đỉnh phong. Còn Huyết Thủ Ma Đồ kia cũng chính là Đạp Hư tầng ba.
Những người này mà liên thủ lại thì cho dù là tu giả Đạp Hư tầng bốn cũng phải cẩn thận đối đãi. Huống chi những người này còn có át chủ bài của mình.
Câu nói này của Cơ Trường Không rất cuồng vọng. Hắn chỉ là một tên tiểu bối, thậm chí ngay cả cảnh giới Đạp Hư cũng chưa đặt chân lên được, vậy mà lại phách lối như vậy. Đừng nói là những lão tổ Đạp Hư cao cao tại thượng này, ngay cả những tu giả Đạp Hư bình thường nghe thấy cũng không thể nhịn được.
"Thằng nhãi cuồng vọng." Lão tổ Lý gia giận tím mặt.
"Khẩu khí thật lớn. Chỉ sợ ngươi không đủ tư cách." Lão tổ Chu gia cũng 'nộ khí trùng thiên'.
"Hảo tiểu tử, lá gan không nhỏ. Đừng tưởng rằng mình có chút thủ đoạn thì không biết trời cao đất rộng. Bổn toạ sẽ cho ngươi biết thế nào là tôn trọng tiền bối." Huyết Thủ Ma Đồ lạnh giọng.
"Bốn huynh đệ chúng ta muốn nhìn một chút cho rõ con mắt mở mang tầm nhìn. Vậy hãy để huynh đệ chúng ta tới trước lĩnh giáo. Tiểu gia hỏa ngươi cũng đừng chết đó. Ta hy vọng thế. Thật khó nói. Khà khà khà..."
"Ta sẽ móc một con mắt của ngươi." Lão Đại mở to con mắt duy nhất của mình, nói giọng quái dị.
"Ta sẽ cắt một cái lỗ tai. Ngươi thích cái kia không?" Lão Nhị lấy ra một cái kéo, cười khà khà nói.
"Ta chỉ muốn cái mũi của hắn." Lão Tam liếm miệng.
"Ta muốn đầu lưỡi." Lão Tứ không nói chuyện nhưng lão ra dấu thì ai nhìn cũng hiểu.
Bốn người này ai cũng quái dị, không ai thua ai. Đặc biệt lúc bọn họ nói chuyện, giọng nói đúng là làm cho người nghe rét run. Nhiều tu giả nghe thấy không nhịn được mà lui bước luôn.
"Đến đây." Cơ Trường Không vẫn mang cái dáng cười như cũ.
"Lão phu tới trước." Lão tổ Lý gia nhịn không được hào lớn. Khiêu khích như thế này đúng là khó nhịn được.
"Chỉ một mình ngươi, chưa đủ." Cơ Trường Không nhàn nhạt lắc đầu.
"A...!"
Nghe hắn nói câu khinh thường, lại còn là một tiểu bối, lão tổ Lý gia nhịn không được mà gào lớn. Cả người giống như một cành mũi tên bay đến Cơ Trường Không!
Đông!
Cơ Trường Không khẽ lắc đầu, tiện tay đánh ra một quyền. Sau đó tiếng rống giận dữ bỗng im bặt.
Lão tổ Lý gia đang lao đầu về phía trước nhưng giờ lại bay ngược ra sau với một tốc độ sấm chớp. Lão đâm đổ một cây cột trong đại sảnh, trào máu miệng, trông rất chật vật. Sau đó lão cũng không có động tĩnh gì, nằm im bất động. Hình như lão bị đánh cho ngất xỉu rồi.
Thương thế của Cơ Trường Không cũng chưa khôi phục hoàn toàn nhưng cũng mạnh ngang tu giả Đạp Hư tầng bốn. Vậy nên việc đánh một tu giả Đạp Hư tầng một thì đúng là dễ như trở bàn tay.
"Đã nói là lên hết đi rồi." Cơ Trường Không cười tươi, bộ dáng vô hại nhưng ánh mắt vẫn không có biến đổi gì.
Lão tổ Lý gia là một tu giả Đạp Hư tầng một đỉnh phong. Dù là tu giả Đạp Hư tầng ba cũng không thể nào chỉ một chiêu đã đánh lão ngất xỉu như vậy. Trong nhất thời, thần uy của hắn bày ra làm cho mọi người không dám khinh xuất. Bọn họ chỉ nhìn nhau. (Mong các bạn đọc giả sang bachngocsach bỏ phiếu bình chọn dịch giả tháng 10 cho tại hạ.)
"Cùng lên đi. Ta đã nói rồi. Đừng thẹn." Cơ Trường Không lắc lắc bàn tay.
Không ai trả lời cũng không ai ra tay.
"Buồn thật. Đúng là một bầy ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng. Các ngươi xưng bá xưng vương ở Tinh Thần Tử Địa này rồi thì cho rằng mình vô địch thiên hạ à? Một đám cậy già lên mặt!" Nụ cười trên mặt Cơ Trường Không vẫn còn nhưng những lời hắn nói ra làm người nghe không cười nổi.
Vừa rồi bọn họ nói Cơ Trường Không không biết trời cao đất rộng, bây giờ thì Cơ Trường Không trở tay vẽ lên mặt bọn họ lại. Thực lực của hắn như thế quả là làm nổi bật sự ngu ngốc tự đại của bọn họ.
Những lời này quá tổn thương lòng người đi. Ai nghe được thì chắc hẳn cũng không nhịn được!
"Tiểu bối cuồng vọng. . ."
"Muốn chết. . ."
"Thành toàn cho ngươi..."
Sáu người còn lại đồng loạt ra tay. Huyết Thủ Ma Đồ nâng tay đánh ra một con sông máu. Trong đó oan ồn đầy rẫy, gào khóc thảm thiết. Không biết gã đã giết hết bao nhiêu người mới tu được pháp thuật này.
Bốn người Trảm Tẫn Sát Tuyệt thì phân tán ra bốn góc, chữ trong cơ thể tuôn ra hoá thành bốn thanh kiếm toả ra hào quang đenbay thẳng đến Cơ Trường Không. Còn lão tổ Chu gia có tu vi của lão yếu nhất thì nắm một thanh trường kiếm chém xuống, một cây kiếm rất không bình thường.
"Gà đất chó sành." Cơ Trường Không cười lạnh.
Ngay khi huyết quang gần chạm trúng thân thể thì hắn ra tay. Hắn lướt ngang tránh thoát dòng sông máu, đông thời tung một quyền đánh bay bốn đạo hào quang đen.
Phù!
Hắn há mồm phun một cái, một cái kiếm khí bay thẳng đến hướng lão tổ Chu gia, chắn đứng trường kiếm trong tay lão.
Rặc rặc!
Theo sau kiếm khí là một quyền của hắn. Một quyền này đánh trực tiếp lên thanh kiếm của lão. Trường kiếm lập tức bị nghiền nát. Nhưng một quyền của hắn vẫn không ngừng mà tiếp tục đánh lên lồng ngực của lão.
Phốc!
Lão tổ Chu gia bay ra ngoài, kết quả không khá hơn lão tổ Lý gia bao nhiêu.
Một loạt động tác đều xảy ra trong ánh sáng chớp nhoá, mấy người khác đều không kịp phản ứng. Đến khi bọn họ muốn cứu vãn tình thế thì lão tổ Chu gia đã ngã xuống vì bị thương nặng rồi. Năm người còn lại nảy sinh ý rút lui nhưng giờ đã đâm lao thì phải theo lao thôi.
"Giết!"
Huyết Thủ Ma Đồ là người đầu tiên ra tay. Gã nhảu vào sông máu, vô số oan hồn hợp thành một con quái vật khổng lồ lao thẳng đến Cơ Trường Không.
"Phá!"
Cơ Trường Không hét lớn một tiếng, nắm tay vung mạnh ra, hư không nổ ầm ầm.
Bành!
Sông máu nứt vỡ, Huyết Thủ Ma Đồ lảo đão đạp không đi lui ra sau. Tóc tai của gã bù xù, bộ dáng rất là chật vật. Gã không ngất xỉu như hai lão tổ trước nhưng cũng bị thương không nhẹ.
Bốn người còn lại cảm thấy khiếp sợ. Trảm Tẫn Sát Tuyệt rất độc ác với người khác nhưng vẫn chưa bao giờ độc ác với chính mình.
Nhưng Cơ Trường Không không cho bọn họ lui bước. Thân hình hắn chợt chia làm bốn.
Phanh, phanh, phanh, phanh!
Sau bốn tiếng nổ, bốn người đồng loạt bay ra ngoài rơi xuống đất. Tất cả đều ngất xỉu tại chỗ, rất thê thảm.
Trong nháy mắt vừa rồi, Cơ Trường Không dùng tốc độ cực nhanh đánh gục bốn người nên bởi vậy mới làm cho người khác nhìn lầm là có bốn người!
Nếu không phải bây giờ đang bàn chuyện hợp tác thì mấy lão quái vật đã bị hắn đánh chết sớm rồi. Đám người cặn bã này mà còn sống thì đúng là tai hoạ của muôn dân. Chỉ vì nếu giết bọn họ sẽ làm dấy lên tranh chấp không đáng có nên hắn mới nương tay.
"Thế nào?" Cơ Trường Không cười như không cười đúng ở giữa sân, nhìn mấy lão tổ uy vọng nằm trên đất hỏi.
"Ngươi xem, chuyện đã giải quyết xong. Vậy chúng ta cứ làm như đã từng nói." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo đứng dậy khẽ mỉm cười nói.
"Rất tốt, đến lúc đó cho ta biết." Cơ Trường Không đưa mắt nhìn một vòng rồi quay đầu bước đi không nhìn lại.
Thời gian ước địn của bọn họ rất ngắn, chỉ chưa đến một tháng.
Bây giờ Cơ Trường Không cần phải chữa thương khỏi hoàn toàn. Nếu không đến lúc đó phát sinh chuyện gì hắn cũng không biết.
Thủy gia, Chu gia, Lý gia, năm lão ma đầu, Quang Minh Đạo và hắn, đầy đủ loại thế lực phức tạp. Mỗi người đều có mục đích riêng, họ sẽ không từ thủ đoạn. Nếu như không nghỉ ngơi dưỡng sức thì đến lúc đó hắn chắc sẽ bị thua thiệt.
...
Những ngày sau đó, Cơ Trường Không rất an nhàn. Có lần lập uy trước nên không ai dám quấy rầy hắn, đương nhiên hai tỷ muội Thủy gia là ngoại lệ.
Mấy ngày này, hai tỷ muội Thủy gia có chuyện hay không có chuyện đều ưa chạy đến nơi hắn ở. Đặc biệt là Thủy Kiều Kiều. Từ cái lần Cơ Trường Không tha thứ lỗi của nàng ta, thì về sau nàng ta cũng không thấy đi ra ngoài, chỉ thiếu chút nữa là đem cái trang viện này đổi thành nơi ở của nàng ta.
Còn Thuỷ Tâm Nguyệt thì cũng thường xuyên tới đây nhưng tốt xấu gì cũng lấy một cái lí do nào đó làm cái cớ. Đại khái là con nhà người ta còn ngại.
"Cơ đại ca, huynh đánh quyền pháp gì vậy? Nhìn rất lạ nhưng coi bộ rất lợi hại. Cơ đại ca dạy ta được không?" Một ngày nọ, Cơ Trường Không đang diễn luyện quyền pháp ở trong sân thì Thủy Kiều Kiều không biếy nhảy ra từ chỗ nào.
"Có dạy thì ngươi cũng không học được." Cơ Trường Không cũng không quay đầu lại nói.
"Vì sao? Nhìn có vẻ không khó lắm." Thủy Kiều Kiều ngây thơ nói.
"Tu vi ngươi chưa đủ." Cơ Trường Không trả lời. Cái hắn đang tu luyện chính là Man Vương Quyền, là truyền thừa thánh đạo. Nếu như ai cũng có thể tu luyện thì đúng là làm người khác cười méo mặt rồi.
"Đúng là quỷ hẹp hòi mà." Thủy Kiều Kiều bất mãn nói.
"Không phải ta keo kiệt, ta chỉ không muốn hại ngươi." Cơ Trường Không lắc đầu.
"Không dạy thì muội tự học, có gì đặc biệt đâu chứ." Thủy Kiều Kiều dậm chân. Sau đó bắt chước theo tư thế của hắn.
Thực là. . . hao tổn tâm huyết. Cơ Trường Không chỉ cười cười.
Trong đoạn thời gian này, mỗi lần hắn tu luyện quyền pháp thì nha đầu này đều đến đúng lúc. Hắn không phải kẻ ngốc. Chuyện này có ẩn tình gì hắn biết rất rõ nhưng hắn cũng lười quan tâm. Cho dù hắn có nói ra phương pháp tu hành thì họ cũng không tu luyện được.
Thủy gia, đúng là không thích sự yên ổn.
Sau khi diễn luyện xong bộ quyền pháp thì hắn quay về phòng. Nhưng trước khi đi hắn làm như vô tình liếc nhìn một toà kiến ở sâu trong trung tâm Thuỷ gia.
Cùng lúc đó, lão tổ Thủy gia ở nơi đó!
"Kiều Nhi, ngươi chắc chắn không? Không sai chứ?" Trong mật thất chỉ có hai người là Thủy Tâm Ngân và Thủy Kiều Kiều. Thủy Kiều Kiều đánh quyền còn Thuỷ Tâm Ngân thì đứng một bên quan sát, thỉnh thoảng hỏi thăm vài câu.
"Tuyệt đối không sai. Đây là những gì Cơ đại ca đánh." Thủy Kiều Kiều tạm đứng im bất động đáp.
"Không đúng. Gia gia cứ cảm thấy thiếu cái gì đó." Thuỷ Tâm Ngân cau mày nói: "Có phải hắn cố ý đánh nhầm hay không?"
"Sẽ không đâu. Tuyệt đối không có vấn đề gì. Con biết mà." Thủy Kiều Kiều lắc đầu nói.
"Vậy rốt cuộc là gì đây?" Thuỷ Tâm Ngân hơi kinh ngạc nói.
"Gia gia, tại sao chúng ta phải làm như vậy. Con thấy làm như vậy thì không tốt lắm. Nếu như Cơ đại ca mà biết thì chắc sẽ không vui." Thủy Kiều Kiều có chút ray rứt nói.
"Được rồi, ngoan. Đây cũng là vì Thuỷ gia chúng ta. Con không muốn Thuỷ gia chúng ta mạnh hơn à? Thật ra gia gia cũng không muốn làm vậy nhưng tình thế bắt buộc. Nếu không làm Thuỷ gia chúng ta coi như xong đời." Thủy Tâm Ngân thở dài nói.
"A, cũng có thể làm cách khác. Con thấy chúng ta..."
"Được rồi, Kiều Kiều con ra ngoài đi. Cứ tiếp tục nhé." Thủy Kiều Kiều còn muốn nói nhưng nàng ta còn chưa nói xong thì Thuỷ Tâm Ngân đã không kiên nhẫn phất tay bảo nàng ra.
"Hừ, tưởng ta không mô phỏng ra được à? Chiến kỹ như vậy sao ta có thể bỏ qua được." Chờ Thủy Kiều Kiều rời khỏi, Thuỷ Tâm Ngân bỗng nhiên cười lạnh nói.
Cửa lớn của mật thất vang lên tiếng ầm ầm, cửa đang từ từ đóng lại. Thuỷ Tâm Ngân nhắm mắt đứng, sau đó bắt đầu diễn luyện thức thứ nhất của Man Vương Quyền. Nếu như Cơ Trường Không ở đây sẽ phải khiếp sợ. Thuỷ Tâm Ngân diễn luyện rõ ràng đã có vài phần giống như bản gốc.
Tuyệt đối lão không thể diễn luyện được, tuyệt thế thiên tài cũng không thể!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.