Chương 188: Chân chính Võ Vương (hạ)
Đấu Gia
28/02/2013
Hoắc Điện Đường một lần nữa đứng lên, khí thế cường đại đến lạ thường. Dường như là bị một cước kia của Vương Chí Đạo kích thích, làm cho cảnh giới của hắn cũng đột nhiên đề thăng lên thì phải.
Sải chân lướt nhanh về trước, trực tiếp áp sát vào Vương Chí Đạo, sau đó cúi người lại là một thức "Mãnh hổ hạ sơn chủy", mục tiêu lấy chính là sườn trái của Vương Chí Đạo. Chiêu thức mặc dù vẫn là phổ thông bình thường giống như lúc mới vừa rồi, nhưng là tinh thần cùng lực chú ý lại tập trung đến mức từ trước đến nay chưa từng có. Vương Chí Đạo nghĩ muốn lại dùng một cước như lúc trước đá lui đối thủ cũng đã không thể được rồi.
Tránh cũng không tránh được, Vương Chí Đạo chỉ đơn giản là nghiêng thân sang một bên, không hề để ý tới quyền đầu của Hoắc Điện Đường, quyền phải trực tiếp đánh ra, nhằm thẳng vào dưới nách tay bên phải của Hoắc Điện Đường. Cứ như thế này, cho dù quyền đầu của Hoắc Điện Đường có thể đánh trúng thân thể Vương Chí Đạo, nhưng quyền đầu của Vương Chí Đạo cũng sẽ đem cánh tay phải Hoắc Điện Đường đánh cho mất đi tri giác.
Lấy công phá công!
Hoắc Điện Đường tựa hồ như đã sớm liệu tới Vương Chí Đạo sẽ sử xuất ra đả pháp bất cần sống chết như thế, lập tức hạ chân đình trụ thân hình, quyết đoán thu hồi quyền phải đang đánh ra ở tốc độ cao, thân thể lấy eo lưng làm trục, xoay tròn một trăm tám mươi độ, vừa kịp tránh khỏi quyền đầu của Vương Chí Đạo, mà quyền trái của hắn vẫn một mực thu ở bên cạnh sườn lại đột nhiên bung ra xuất kích, đánh trúng vào sườn phải của Vương Chí Đạo. Bát Cực Quyền vốn dĩ lấy đặc điểm là động tác nhẹ nhàng xảo diệu, phát kình cương mãnh, liên miên bất đoạn. Lý Thư Văn một bộ Bát Cực Quyền lại còn gia tăng Phách Quải Quyền, trong giới võ thuật cơ hồ không có ai địch nổi lão, môn hạ đệ tử của lão không hề ít, thế nhưng nếu luận về chân chính đạt được tới cốt tủy quyền pháp của Lý Thư Văn, cũng là hậu sinh khả úy trò giỏi hơn thày, thì chỉ có một mình Hoắc Điện Đường mà thôi.
"Chát" một tiếng, Vương Chí Đạo bật lùi lại phía sau mấy bước, nếu không phải là hắn biết ý co rụt thân thể khi chịu đựng ngọn quyền, xương sườn bên phải đã bị đánh gãy rồi.
Giao phong vào hiệp thứ hai, Hoắc Điện Đường thắng lợi, gỡ lại một ván, thành ra cục diện đang hòa nhau.
Dưới lôi đài Ô Tâm Lan mắt thấy Vương Chí Đạo có nguy hiểm, nhất thời ôm chặt lấy cánh tay Long Điệp đang đứng bên cạnh, hổn hển hỏi: "Điệp tả, Chí Đạo sẽ không có việc gì chứ?"
Long Điệp mặt không biểu tình nói: "Yên tâm, tiểu tử này trời sinh phúc to mạng lớn, ngươi đã thấy khi nào hắn phải chịu thiệt thòi chưa?"
Ô Tâm Lan ngẫm lại sau khi Vương Chí Đạo tỉnh lại từ trong lần hôn mê đó, từ đó trở đi đích xác cho đến tận bây giờ cũng chưa từng thiệt thòi thảm hại, vận khí thật đúng là tốt một cách thần kỳ, lập tức yên lòng, an tĩnh tiếp tục xem trận đấu trên lôi đài.
Sau khi đã trúng phải một quyền của Hoắc Điện Đường, Vương Chí Đạo ý thức được cho dù bản thần mình kinh nghiệm chiến đấu cùng ý thức so với Hoắc Điện Đường có thể mạnh mẽ hơn, nhưng là công lực cùng tố chất thân thể lại có chút không bằng được, lấy cứng chọi cứng nhất định sẽ thảm bại. Vì vậy sau khi hắn né khỏi một quyền tiếp theo của Hoắc Điện Đường, đã rất nhanh di động cước bộ, thân hình dao động né quanh, lấy phương thức du đấu đến đối kháng với công lực kinh người của Hoắc Điện Đường.
Hoắc Điện Đường nhìn Vương Chí Đạo đang không ngừng xông đến lượn đi bên người mình, hừ lạnh nói: "Nếu như mỗi người cũng đều có thể chỉ dùng du đấu thuật là có thể đánh bại được ta, vậy thì còn có thể đứng trên lôi đài đến tận lúc này hay sao?" Nói xong, Hoắc Điện Đường khom lưng xuống một cái, chân sau đạp mạnh, thân người như mũi tên rời khỏi dây cùng bắn vụt tới trước mặt Vương Chí Đạo, lật tay một chưởng từ dưới hướng lên nhằm thẳng vào yết hầu của Vương Chí Đạo mà chém đến.
Nhanh, quá nhanh! Xem ra Hoắc Điện Đường không chỉ là công lực kinh người, mà tốc độ cũng là nhất tuyệt!
Vương Chí Đạo tránh không kịp, đành phải nhấc tay đón gạt thương chưởng của Hoắc Điện Đường. Một chưởng này của Hoắc Điện Đường chém lên trên cẳng tay của Vương Chí Đạo, làm cho Vương Chí Đạo chỉ cảm thấy giống như đã bị chém đứt rời, dưới cảm giác đau đớn kịch liệt cẳng tay đã rất nhanh mất đi tri giác. Mặc dù cánh tay đã trúng chiêu, nhưng là Vương Chí Đạo khi thân thể bị ngửa ra sau lại lập tức mượn thế xảo diệu một đòn Đặng thích đạp thẳng về phía trước nhằm trúng Hoắc Điện Đường. Một cước này đã đá trúng lên bả vai của Hoắc Điện Đường. Nhưng là Hoắc Điện Đường không hề lùi bước, ngược lại xoay thân một vai đánh tới. Nói là Vương Chí Đạo đá trúng bả vai Hoắc Điện Đường, nhưng chuẩn xác hơn phải nói là bả vai của Hoắc Điện Đường húc thẳng vào lòng bàn chân của Vương Chí Đạo.
Vừa đá ra một cước đã bị một đòn húc vai cực kỳ bất ngờ, Vương Chí Đạo không tự chủ được mà mất đi thăng bằng, ngã nhào xuống trên lôi đài.
Khán giả kinh hô, Ô Tâm Lan lại càng giật mình kinh hoàng bưng kín cái miệng nhỏ nhắn. Ngay cả Long Điệp cũng biến đổi sắc mặt. Vốn dĩ tưởng rằng Vương Chí Đạo vừa khai cuộc đã một cước đá ngã Hoắc Điện Đường, thắng lợi đã là khoanh tay đạt được, nào có ngờ đến sau khi Hoắc Điện Đường đứng lên tái chiến, liền liên tiếp chiếm thượng phong, hiện tại thâm chí còn đem Vương Chí Đạo đánh cho ngã nhào xuống.
Chỉ có điều là sự lo lắng của Ô Tâm Lan không phải kéo dài quá lâu. Đã thấy Vương Chí Đạo đang nằm trên mặt sàn thân thể đột nhiên trượt một cái, dùng tư thế nằm thẳng dưới sàn mà chuyển qua dưới chân của Hoắc Điện Đường, hai chân đều vươn ra, bắt chéo nhau khóa lấy chân phải của Hoắc Điện Đường. Một đòn Tiễn Đao Thác Thối, nhằm chuẩn vào khớp đầu gối của Hoắc Điện Đường, dụng lực một phát. Thân thể của Hoắc Điện Đường lập tức bị kéo ngồi khuỵu xuống.
Hoắc Điện Đường không ngờ tới Vương Chí Đạo còn có một chiêu này, thân thể của hắn không thể khống chế được khiến cho trong tâm cả kinh, thế nhưng vẫn lâm nguy bất loạn. Thân thể nửa khom xuống phía trước, tay phải lại một chưởng nhằm thẳng vào đầu Vương Chí Đạo vẫn đang nằm trên mặt đất mà bổ xuống. Vương Chí Đạo vốn dĩ muốn thân thủ nâng cả hai tay bắt lấy thiết chưởng của Hoắc Điện Đường đang bổ tới, thế nhưng cẳng tay phải mới vừa rồi bị thiết chưởng của Hoắc Điện Đường đánh trúng đã tê dại, hoàn toàn không điều khiển được nữa, nên gần như chỉ có thể vươn được tay trái ra.
"Chát" một tiếng, lực đạo trên tay trái không đủ, không thể hoàn toàn ngăn đỡ được một chưởng này của Hoắc Điện Đường, chỉ có thể làm chệch mục tiêu đi một chút. Một chưởng này của Hoắc Điện Đường đã nện xuống trúng lên ngực Vương Chí Đạo. Trước ngực bị trúng phải thiết chưởng của Hoắc Điện Đường, Vương Chí Đạo chỉ cảm thấy như bị sét đánh, trước mắt tối sầm, một mồm máu tươi hướng trên mặt Hoắc Điện Đường phun tới.
Hoắc Điện Đường vừa mới một chiêu đắc thủ, đột nhiên trong chớp mắt một đám mây những vật gì đó đỏ hồng phun thẳng vào trên mặt, theo bản năng vội nhấc tay ngăn cản. Mà Vương Chí Đạo đang bị thương lúc này lại đột nhiên biến thành điên cuồng giống như dã thú, không hề bị một chưởng mới vừa rồi của Hoắc Điện Đường làm đình chỉ công kích, ngược lại còn nhân cơ hội sấn vào làm khó dễ.
Hai chân Vương Chí Đạo vẫn đang khóa trụ khớp đầu gối của Hoắc Điện Đường lại dùng sức cắt một cái, rốt cục cũng đem được Hoắc Điện Đường quật ngã nhào xuống sàn. Đồng thời Vương Chí Đạo ra sức nhào tới, một phát đã trảo bắt đã cổ tay phải của Hoắc Điện Đường, vừa lôi vừa kéo một cái, đã đem được cánh tay đó của Hoắc Điện Đường kéo thẳng ra, sau đó hai chân lộn một cái, quấn lên trên, gắt gao khóa chết lấy cánh tay phải của Hoắc Điện Đường.
Hoắc Điện Đường chỉ vì một búng máu tươi phun từ miệng Vương Chí Đạo mà bị chế trụ, nhất thời vừa sợ vừa giận, lập tức hít sâu một hơi, bắt được bả vai áo của Vương Chí Đạo ra sức giằng mạnh một phát. Khí lực của Hoắc Điện Đường mặc dù so với Vương Chí Đạo thì lớn hơn, nhưng cho dù khí lực của hắn có lớn đi nữa thì lực lượng trên một cánh tay cũng so ra còn kém so với lực lượng trên hai đùi Vương Chí Đạo. Cho nên một cái giằng này, chẳng những không tránh thoát ra được, ngược lại còn bị Vương Chí Đạo dùng sức khóa siết một cái thiếu chút nữa đã bẻ gãy hẳn cả cánh tay.
Hoắc Điện Đường thấy cánh tay phải không có cách nào giãy thoát ra được, lập tức quyết đoán dùng chưởng trái không ngừng nhằm bổ đến trên hai chân Vương Chí Đạo vốn đang quấn siết quanh cánh tay phải của hắn. Mặc dù là vẫn đang nằm trên mặt sàn không thể phát huy ra hết lực đạo chân chính, nhưng là thiết chưởng của Hoắc Điện Đường vẫn không thể coi thường. Chỉ mới là bổ có hai cái, Vương Chí Đạo lập tức đã cảm giác được hai chân có chút tê tê, nếu lại chịu thêm một chưởng nữa phỏng chừng chân không thể dùng được nữa.
Trong lúc nóng lòng, Vương Chí Đạo thân thể mãnh liệt xoay một phát, trở mình lăn một vòng trên mặt sàn lôi đài, cánh tay phải của Hoắc Điện Đường đang bị khóa chết lại bị vặn ngược sang bên sườn.
Kết quả, cánh tay phải của Hoắc Điện Đường bị xoay ngược ra đến phía sau. Khớp xương bả vai chịu lực không được nữa, "rắc" một tiếng đã bị bẻ gãy. Như vậy chưởng trái đương nhiên cũng không bổ xuống được nữa.
Khán giả dưới lôi đài tại thời khắc này tất cả đều cơ hồ muốn ngừng thở, trong lòng hoảng sợ, có không ít người âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ rằng một chiêu này của Vương Chí Đạo cũng quá ư ngoan độc, thoáng cái đã đem cánh tay phải của Hoắc Điện Đường phế đi. Mà Vương Chí Đạo lại có nỗi khổ không nói nên lời, Hoắc Điện Đường chẳng những lực công kích quá mạnh mẽ, mà năng lực chịu đòn cũng quá kinh người. Bản thân mình toàn lực đánh hắn hai đòn cũng chỉ giống như gãi ngứa, không thể tạo thành thương tổn, dùng đến kỹ thuật bẻ khớp xương để bẻ gãy khớp vai của hắn cũng thật sự là không còn biện pháp nào khác.
Khớp xương bên bả vai phải bị bẻ gãy, nhưng Hoắc Điện Đường ngược lại lại thoát khỏi được chế trụ của Vương Chí Đạo. Khuỷu tay trái một kích, eo lưng vặn một cái, đã đem được thân thể của Vương Chí Đạo đang áp chế phía sau người đẩy bắn ra, sau đó ngồi dậy, nửa quỳ lên trên mặt sàn. Truyện "Tinh Võ Môn "
Trải qua một hồi so võ thê thảm ác liệt này, khí lực của cả hai người cũng đã hao tổn lớn, đã bắt đầu thở hồng hộc lên. Vương Chí Đạo vẫn nằm trên mặt sàn, mà Hoắc Điện Đường đang nửa quỳ trên sàn cũng đều há hốc mồm ra sức hít thở. Truyện "Tinh Võ Môn "
"Người Trung Quốc, cố gắng lên!"
Dưới lôi đài không biết là ai đột nhiên gào to một tiếng, tiếp theo người người dưới đài cũng đồng thanh hô ầm lên.
Hai người Vương Chí Đạo cùng Hoắc Điện Đường được tiếng hò la ủng hộ, đưa mắt nhìn lại nhau, đồng thời đứng thẳng lên. Vương Chí Đạo liếc mắt nhìn xuống dưới đài
Chỉ thấy tất cả đám người Ô Tâm Lan đều đang ân cần nhìn hắn. Khi hắn nhìn về phía Long Điệp, Long Điệp mặc dù vẫn giữ bộ dáng cùng vẻ mặt lạnh lùng như băng, nhưng là trong đôi mắt đẹp của nàng tự nhiên đã có một tia nhu tình.
Vương Chí Đạo cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, liền quay đầu về phía Hoắc Điện Đường nói: "Xin lỗi Hoắc sư phụ, công phu của ngươi thật sự là quá ư lợi hại. Nếu như mà nói ta không dùng đến kỹ thuật bẻ các khớp xương thì căn bản là không thể đánh bại được ngươi! Có chỗ nào đắc tội xin được tha thứ!"
Hoắc Điện Đường nói: "Là người học võ, luận bàn võ nghệ có lý nào lại không hề có chút tổn thương. Vương huynh đệ, một chút thương tổn nho nhỏ ấy vẫn không làm tổn hại được ta, ngươi còn có cái bản lãnh gì thì cứ việc sử xuất ra đi!"
Vương Chí Đạo thở dài nói: "Đấu đến bây giờ, thể lực của hai người chúng ta đều cũng đã hao tổn rất nhiều rồi. Mà ngươi hiện tại cánh tay phải đã không thể dùng được nữa. Hoắc sư phụ, ngươi thật sự vẫn muốn là chúng ta tiếp tục đánh hay sao?" Truyện "Tinh Võ Môn "
Hoắc Điện Đường cười to nói: "Tại sao lại không tiếp tục? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đây cánh tay phải bị phế đi sẽ không còn khả năng đánh bại ngươi nữa hay sao? Vương Chí Đạo, ngươi quá coi thường ta đó! Ta nghe nói, khi ngươi cùng Gia sư ở tại một chỗ sau một hồi lâu, ngươi đã nhìn ra được trên người Gia sư có tàn tật, có đúng không?"
Vương Chí Đạo không rõ tại sao Hoắc Điện Đường vào lúc này lại hỏi ra câu ấy, liền nói: "Đúng vậy, như vậy thì như thế nào?"
"Chẳng lẽ ngươi lại không biết rằng có một vài người nhờ vào khổ luyện nhược điểm của bản thân mình mà làm cho nó biến thành ưu thế hay sao?" Hoắc Điện Đường nói tiếp: "Bản thân gia sư chân trái có tật xấu, bên trái không thể sử xuất toàn lực. Nhưng lại nghiêm khắc yêu cầu chúng ta phải tập luyện đối với bên trái. Cho nên bên trái của ta vô luận là lực đạo hay là tính chất linh hoạt, so với bên phải cũng đều là mạnh mẽ hơn. Cho nên nói phế đi cánh tay phải, đối với ta mà nói thì căn bản không tính là cái gì!"
Vương Chí Đạo cười khổ, cân nhắc chuẩn bị nghiên cứu mất một hồi lâu, vậy mà lại không nghĩ được rằng lão điên Lý Thư Văn kia bởi vì chính bản thân mình tàn tật nên mới cương quyết bắt các đồ đệ của mình cố gắng luyện tập công phu phía bên sườn trái.
Hoắc Điện Đường lúc này làm sao còn có thể để cho Vương Chí Đạo cơ hội do dự được nữa, chân trái hướng trước sải một bước dài, ngay sau đó tay trái một quyền tà tà hướng xuống dưới, đánh thẳng vào bộ vị trái tim Vương Chí Đạo. Dĩ nhiên vẫn là một chiêu "Mãnh hổ hạ sơn chủy". Tốc độ cùng lực đạo thoạt nhìn quả nhiên so với chiêu thức xuất ra phía bên phải còn muốn mạnh mẽ hơn.
Vương Chí Đạo mắt thấy Hoắc Điện Đường thế tới hung hãn, vẫn là một chiêu nhưng đã thấy khí thế cao thấp, thế nhưng tâm hắn lại tỉnh táo trở lại. Vừa an tĩnh, lập tức một lần nữa tiến nhập được vào cái cảnh giới huyền diệu như lúc vừa bắt đầu.
Động tác của Hoắc Điện Đường trong mắt hắn trở nên thong thả chậm rãi, mỗi một cử động nhỏ bé rõ ràng có thể nhìn thấy được. Thời khắc quyết phân thắng bại đã tới rồi, Vương Chí Đạo tâm bình khí hòa, động thân về trước một bước, tay trước vừa gạt vừa quay, dùng Tá lực thuật mà đem một chiêu Mãnh hổ hạ sơn chủy của Hoắc Điện Đường đè ép xuống dưới, sau đó tay sau một quyền đánh ra, quyền đầu nhằm thẳng vào huyệt Thái Dương của Hoắc Điện Đường.
Hoắc Điện Đường trong lòng cả kinh, phản ứng cực nhanh nghĩ muốn giơ tay phải lên gạt ra, nhưng là hắn lại quên mất rằng khớp xương bả vai phải của mình đã bị bẻ gãy, vừa muốn cử động nhưng tay phải đã không thể nâng lên được nữa. Vương Chí Đạo một quyền này dễ dàng đánh trúng vào huyệt Thái Dương của Hoắc Điện Đường. Chuẩn xác nặng nề đánh trúng, lực đả kích không bị triệt tiêu một phần nào, toàn bộ đều để cho đầu não của Hoắc Điện Đường tiếp nhận hết.
Tiếng sấm động nổ vang lên trong đầu não của Hoắc Điện Đường. Mặc dù năng lực chịu đòn của hắn rất kinh người, nhưng là huyệt Thái Dương cũng vô pháp tiếp nhận trực tiếp một quyền của Vương Chí Đạo. Một quyền này, rốt cục cũng làm hắn ngây ngất té rầm xuống.
Mặc dù nói phía bên trái so với phía bên phải còn mạnh mẽ hơn, nhưng là cánh tay phải bị phế đi hiển nhiên là vẫn phải ảnh hưởng đến Hoắc Điện Đường.
Vương Chí Đạo không có thừa dịp áp vào truy kích, mà là đình chỉ bất động, thong thả đợi cho Hoắc Điện Đường khôi phục lại.
Rất nhanh, Hoắc Điện Đường đã từ trên mặt sàn một lần nữa đứng được lên. Mặc dù chỉ có bị ngây ngất mất mấy giây đồng hồ, thế nhưng Hoắc Điện Đường lại biết chính mình đã thua rồi. Nếu như mới vừa rồi Vương Chí Đạo không đình chỉ mà lại tiếp tục hướng mình công kích, như vậy thì tuyệt đối không thể ngăn cản.
Lập tức, Hoắc Điện Đường hướng về Vương Chí Đạo gian nan cười nói: "Vương huynh đệ, trận này ngươi thắng rồi, Hoắc Điện Đường ta thua tâm phục khẩu phục!"
Theo lời Hoắc Điện Đường vừa thốt ra miệng, khắp trên đài dưới đài đều nổi lên tiếng hoan hô cùng chúc mừng ầm ĩ. Mọi người đều xông cả lên trên lôi đài chạy về phía Vương Chí Đạo hỏi han.
Vương Chí Đạo tách mọi người ra đi tới trước mặt Hoắc Điện Đường, nói: "Hoắc sư phụ, kỳ thật nếu nói về thực lực thì ngươi hơn ta rất xa. Ta lần này..."
Hoắc Điện Đường khoát tay ngăn nửa câu nói tiếp theo của Vương Chí Đạo, lại nói: "Vương huynh đệ, ngươi không cần quá khiêm tốn. Thua chính là thua, mặc kệ là nói như thế nào, ngươi thật sự là kỹ nghệ cao hơn một bậc. Hoắc Điện Đường ta thua không oán!"
Vương Chí Đạo thấy Hoắc Điện Đường này cũng là tính tình rành mạch, lập tức không hề khách khí nữa, ôm quyền nói: "Đa tạ Hoắc sư phụ đã nhường nhịn!"
Đại loa vào lúc này truyền thanh nói: "Sau khi trải qua một trận tỷ thí đặc sắc tuyệt luân, Vạn quốc võ thuật đại hội của chúng ta lần này rốt cuộc đã tìm ra được Võ Vương rồi. Hắn chính là Tinh Võ Môn ... Vương Chí Đạooo! Xin mời mọi người mau hoan hô cổ vũ cho hắn đi nào!"
Tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô như sấm, đến một hồi thật lâu mới từ từ yên tĩnh trở xuống.
Đại loa nói tiếp: "Tiếp theo xin mời trọng tài trưởng Tôn Lộc Đường lão tiên sinh lên ban phát danh hiệu Võ Vương trong kỳ luận võ lần này cho Quán quân Vương Chí Đạo của chúng ta!"
Đợi được sau khi tất cả mọi người lên chúc mừng cho Vương Chí Đạo đều đã xuống hết, Tôn Lộc Đường tự tay mang một tấm biển hiệu trên có kết dây lụa hồng đi lên lôi đài, sắc mặt tươi cười đem biển hiệu giao tới tận trên tay Vương Chí Đạo. Vương Chí Đạo tiếp nhận biển hiệu, nghiêm chỉnh hướng Tôn Lộc Đường gật đầu.
Tôn Lộc Đường vẻ mặt tươi cười nói: "Vương Chí Đạo, trận luận võ lần này ngươi đã đoạt được danh hiệu Võ Vương. Ta vốn là nên hướng ngươi chúc mừng mới đúng, nhưng là lão già ta đây lại có vài câu không mấy dễ nghe muốn nói, ngươi có muốn nghe hay không?"
Vương Chí Đạo thành khẩn nói: "Tiền bối dạy bảo, vãn bối nhất định ghi nhớ trong lòng."
Tôn Lộc Đường cười nói: "Không thể nói là dạy bảo, ta chỉ là muốn nói rằng ngươi có được một danh hiệu này thì tuyệt đối không nên kiêu ngạo. Vạn vạn lần không thể lấy mạnh khinh yếu, càng không thể lợi dụng võ công đi bán nước cầu vinh, mưu lấy vinh hoa phú quý cho bản thân mình. Chúng ta là người luyện tập võ công, lúc này lấy cường kiện thân thể là việc chính, lấy hành hiệp trượng nghĩa, bảo vệ quốc gia an bình, dân chúng an cư lạc nghiệp làm nhiệm vụ của mình. Đến lúc đó mới không hổ với danh hiệu 'Võ Vương'!"
Lúc Tôn Lộc Đường nói ra mấy lời đó sắc mặt có chút mỉm cười, mặc dù lời nói rất giáo điều, cơ hồ mỗi một người sư trưởng đều đã từng nói ra, nhưng khi được nói ra từ miệng Tôn Lộc Đường đã có sự bất đồng, chẳn những trung khí tràn đầy, sang sảng hữu lực, hơn nữa một một chữ đều giống như là thiết chùy nặng nề nện vào tâm lý của mỗi người đang đứng ở đây, làm cho Vương Chí Đạo bỗng nhiên cảm thấy kính trọng. Đây mới là chân chính võ học đại tông sư, so sánh với lão, Vương Chí Đạo cảm giác được chính mình là một Võ Vương nhưng vẫn có chút nhỏ bé. Truyện "Tinh Võ Môn "
Một tràng thuyết giáo của Tôn Lộc Đường đã dẫn khởi mọi người có nhiệt huyết ở đây đồng tình đáp lại, tiếng hoan hô quanh quẩn ở trên bầu trời Vạn quốc võ thuật đại hội thật lâu cũng chưa có tan đi.
--------------
Đêm đã về khuya, Thượng Hải cũng bắt đầu rối loạn. Mọi người đang đi trên đường cũng đều cúi thấp đầu rảo bước đi như chạy, người chạy đi chạy lại như gió càng tạo thêm một cảm giác áp lực đè nặng lên trên Thượng Hải. Không tới nửa giờ trước, mọi người dân Thượng Hải vẫn còn đang lan truyền tin vui lớn về người của Tinh Võ Môn đoạt được danh hiệu Võ Vương ở Vạn quốc võ thuật đại hội, khắp cả Thượng Hải đều là vui sướng hân hoan giống như là đang ăn Tết vậy. Nhưng là còn không có đợi cho khán giả giải tán đi, một tiếng súng đã vang lên, sân tổ chức Vạn quốc võ thuật đại hội bắt đầu náo loạn, quân binh mang súng xuất hiện như bầy ong, bắt đầu bắt người khắp nơi. Truyện "Tinh Võ Môn "
Trương Tác Lâm rốt cục cũng xuất kích rồi.
"Vương Chí Đạo, ngươi đây là đã bày ra cái chủ ý thối tha gì chứ, sớm đã đem ta hun chết mất rồi. Nếu như mà chúng ta đi không thoát, ngươi xem ta thu thập ngươi như thế nào đây!" Thanh âm thấp giọng của Ô Tâm Lan đã vang lên. Lúc này Ô Tâm Lan mặc một thân y phục vải thô màu xám, lại đội một cái nón tre lớn, trên mặt còn đeo một cái khẩu trang, cho dù là ai cũng không thể nhận ra được nàng là một nữ hài tử xinh đẹp. Ở bên cạnh nàng chính là Vương Chí Đạo cùng Long Điệp cũng đồng dạng một thân y phục.
Ba người bọn họ hiện tại đang cùng nhau đẩy một chiếc xe phân chở mấy cái thùng gỗ lớn đựng đầy phân và nước tiểu nhằm hướng ngoại thành đi ra. Trên xe phân luôn toát ra một luồng khí đặc quánh có mùi hôi thối không ngừng phát tán trong không khí. Ô Tâm Lan cơ hồ đã muốn nôn mửa ra rồi.
"Ta cũng không hề mời ngươi đi tới đây, mà là ngươi thế nào cũng phải ở cùng một chỗ với ta để đến chịu tội đấy thôi!" Vương Chí Đạo tức giận nói: "Ngươi có phải là đặc biệt ngóng trông để xuất hiện sự tình thì tâm lý của ngươi mới chịu an ổn hay không?"
Ô Tâm Lan vội la lên: "Điệp tả muốn đi, ta đương nhiên cũng muốn đi theo cùng với nhau, ngươi đừng mơ tưởng bỏ rơi ta!"
"Hai người các ngươi đừng ầm ĩ nữa, có cảnh sát đang tiến lại đây đó!" Long Điệp hạ thấp tiếng nhỏ giọng nhắc nhở.
Vương Chí Đạo len lén đưa mắt nhìn sang bên cạnh, quả nhiên thấy được một đội cảnh sát võ trang hạng nặng đang nghiêm ngặt tra xét từng người đang đi qua lại trên đoạn đường này. Đám cảnh sát làm việc cho người Tây dương, vậy mà cũng bị Trương Tác Lâm trưng dụng.
Mắt thấy cảnh sát đang đến gần, ba người đều cúi đầu không nói, chỉ đẩy xe tiếp tục đi về phía trước.
Một người cảnh sát còn trẻ tuổi đang đứng ở giữa đường cầm súng chỉ vào ba người hỏi: "Đứng lại, các ngươi đang làm cái gì đó?"
Long Điệp tưởng rằng hành tung đã bại lỗ, tay phải theo tiềm thức muốn vuốt xuống dưới thắt lưng, nhưng Vương Chí Đạo kịp thời đè tay nàng xuống, dừng chiếc xe lại, tươi cười nhìn viên cảnh sát nói: "Báo cáo quan lớn, ngài nhìn xem cái xe này của chúng ta thì biết chúng ta đang làm gì!"
Vương Chí Đạo một bên vừa nói, một bên làm bộ mở nắp mấy cái thùng chứa đầy phân cùng nước tiểu, luồng khí khai thối nồng nặc cơ hồ làm kẻ khác hít thở không thông lập tức tràn vào trong lỗ mũi các cảnh sát, mà gã cảnh sát trẻ tuổi đang đứng mũi chịu sào lập tức bịt mũi khom cả thắt lưng xuống, thiếu chút nữa đã nôn mửa ngay tại trận.
Vương Chí Đạo âm thầm đắc ý, cố ý nói với gã cảnh sát trẻ tuổi: "Quan lớn, ngài đây là bị làm sao vậy, không thoải mái hay sao? Có muốn ta đưa ngài đi bệnh viện hay không hả?"
Cảnh sát tuổi trẻ giống như là đang đuổi con ruồi, vội vàng phất phất tay đuổi Vương Chí Đạo đi: "Ngươi thật là một lão trùng thối, nhanh nhanh cút ra xa một chút cho ta, cút mau ra xa!"
Vương Chí Đạo hỏi lại: "Có việc gì chứ, ngài không nhìn xem một chút chuyến xe này hay sao?"
"Không nhìn, không nhìn, mau cút!" Gã cảnh sát trẻ tuổi chỉ hận không thể làm cho Vương Chí Đạo lập tức biến mất khỏi mắt hắn, lẽ nào còn có thể nghĩ đến đi tra xét mấy người này. Truyện "Tinh Võ Môn "
Vương Chí Đạo bất động thanh sắc đem chiếc xe phân đẩy đi, cùng hai người nữ hài tử Long Điệp các nàng đi ra khỏi thành. Tất cả các cảnh sát ở đó cũng đều bịt mũi bưng miệng tránh tít ra xa, không có ai đến ngăn cản.
Vừa ra khỏi cửa thành, Ô Tâm Lan đã không nhịn được nói: "Chí Đạo, mưu mô của ngươi quả thật đúng là nhiều. Vậy mà lại có thể dùng phương pháp này đem tất cả đám cảnh sát lừa qua được hết!"
Vương Chí Đạo lắc đầu nói: "Ô sư tỷ, ngươi không nên cao hứng quá sớm. Đừng quên rằng chúng ta vẫn còn chưa có rời đi khỏi Thượng Hải, chỉ cần ở chỗ này thêm một khắc thì chúng ta sẽ thêm một phần nguy hiểm."
Long Điệp hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta gấp rút đi tìm Tôn tiên sinh bọn họ hội hợp ư? Bọn họ hẳn là đã chờ rất sốt ruột rồi hả!"
Vương Chí Đạo nhưng lại thần sắc ngưng trọng, hạ giọng nói: "Dọc theo con đường đi vừa rồi ta cuối cùng cũng cảm giác được có người trên đường đi theo chúng ta. Ta xem ra chúng ta hay là trước hết nên đi thêm một vòng nữa rồi tính tiếp hả..."
"Không cần đi vòng nữa. Vương huynh đệ, hôm nay ta phải xin lỗi ngươi rồi!" Một thanh âm cứng rắn hữu lực, cũng rất quen thuộc đã vang lên.
Ba người Vương Chí Đạo cả kinh, quay người nhìn lại, người đến hiển nhiên là Lý Cảnh Lâm. Phía sau hắn lại còn mang theo hai quân nhân mặc quân trang, thắt lưng dắt cây súng pạc-hoọc.
Vương Chí Đạo hướng về Lý Cảnh Lâm chắp tay nói: "Cảnh Lâm tướng quân, chúng ta đều là người sáng không nói chuyện mờ. Ta rất rõ ràng mục đích ngươi đi tới chuyến này, mà ngươi cũng rõ ràng mục đích chuyến đi này của ta. Ta mong ngươi lấy đại cục làm trọng, thả cho chúng ta rời đi!"
Lý Cảnh Lâm mặt không đổi sắc, lắc đầu nói: "Ta là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh chính là thiên chức của quân nhân. Vương Chí Đạo, ta khuyên ngươi hay là nên trở về yên tâm tập võ đi. Viên đại tổng thống đã phái ra rất nhiều sát thủ đến truy sát Tôn tiên sinh. Đám người các ngươi, kể cả Tôn tiên sinh trong đó, hôm nay một người cũng đừng mơ tưởng có thể rời đi khỏi Thượng Hải. Nếu như ngươi thức thời, hay là nhanh chóng quay về đi thôi, ngoan ngoãn đứng ở Tinh Võ Môn, sẽ không có ai động đến ngươi!"
Vương Chí Đạo trong lòng căng thẳng, hỏi: "Người của các ngươi đã đuổi theo Tôn tiên sinh bọn họ rồi hay sao?"
Lưu Chấn Đông cười khổ nói: "Cái gì nói được ta đều đã nói rồi. Vương Chí Đạo, ta khuyên ngươi có một số việc ngươi đừng quản đến là tốt nhất. Nếu không, ngươi sẽ tự rước họa vào mình mà thôi."
Vương Chí Đạo cười nói: "Nhưng là ta đi đến cái thế giới này chính là muốn gặp phải những cái họa đó. Cảnh Lâm tướng quân, ngươi hẳn là người thâm minh đại nghĩa, ngươi hẳn là biết Tôn tiên sinh mới là người chân chính cứu được người Trung Quốc chúng ta qua cơn binh lửa. Viên đại đầu chỉ là một tiểu nhân vọng tưởng làm Hoàng đế. Ngươi làm sao lại có thể trợ giúp Viên đại đầu đến bách hại Tôn tiên sinh như vậy?"
Lý Cảnh Lâm còn đang muốn nói lại câu gì nữa, thì một tên quân nhân bên cạnh hắn đã lạnh lùng nói: "Cảnh Lâm tướng quân, còn nói chuyện với thằng nhóc lắm mồm này làm cái gì nữa, trực tiếp đem hắn bắt nộp cho đại soái đi thôi!"
Vương Chí Đạo nghe được khẩu khí của quân nhân này lập tức đoán được ra hai tên quân nhân này kỳ thật chính là được Trương Tác Lâm phái tới giám sát Lý Cảnh Lâm. Thấy nhiều lời vô ích, lập tức hắn rút phăng "Kim Tiễn" ra, nhằm hai tên quân nhân bắn tới. Đạn ra không trượt, hai tên quân nhân kia còn chưa kịp rút súng ra đều đã trúng đạn ngã nhào xuống đất.
Vương Chí Đạo thổi thổi vào nòng cây Kim Tiễn vẫn còn đang bốc khói, nhìn lại Lý Cảnh Lâm nói: "Cảnh Lâm tướng quân, hai thằng cha xui xẻo kia đều đã ngã xuống rồi, ngươi có thể thả cho chúng ta đi được rồi chứ!"
Lý Cảnh Lâm mặt không chút biểu tình nói: "Muốn để cho ta tha các ngươi đi, thì chỉ có một biện pháp!"
"Biện pháp gì?"
"Đem cả ta cũng giết chết nốt!" Lý Cảnh Lâm tay phải hóa thành kiếm chỉ, dưới chân sải dài một bước nhằm Vương Chí Đạo phóng vọt tới, hoàn toàn không để ý tới "Kim tiễn" trong tay Vương Chí Đạo.
"Đoàng" một tiếng, Vương Chí Đạo nhưng lại không hề do dự nổ súng, đầu đạn bắn trúng bắp đùi phải của Lý Cảnh Lâm. Thân thể Lý Cảnh Lâm lập tức nghiêng sang một bên, rồi té xuống.
"Rất xin lỗi, khi có khả năng dùng súng, ta tuyệt đôi sẽ không dùng quyền cước! Cảnh Lâm tướng quân, sau này còn gặp lại!"
Sải chân lướt nhanh về trước, trực tiếp áp sát vào Vương Chí Đạo, sau đó cúi người lại là một thức "Mãnh hổ hạ sơn chủy", mục tiêu lấy chính là sườn trái của Vương Chí Đạo. Chiêu thức mặc dù vẫn là phổ thông bình thường giống như lúc mới vừa rồi, nhưng là tinh thần cùng lực chú ý lại tập trung đến mức từ trước đến nay chưa từng có. Vương Chí Đạo nghĩ muốn lại dùng một cước như lúc trước đá lui đối thủ cũng đã không thể được rồi.
Tránh cũng không tránh được, Vương Chí Đạo chỉ đơn giản là nghiêng thân sang một bên, không hề để ý tới quyền đầu của Hoắc Điện Đường, quyền phải trực tiếp đánh ra, nhằm thẳng vào dưới nách tay bên phải của Hoắc Điện Đường. Cứ như thế này, cho dù quyền đầu của Hoắc Điện Đường có thể đánh trúng thân thể Vương Chí Đạo, nhưng quyền đầu của Vương Chí Đạo cũng sẽ đem cánh tay phải Hoắc Điện Đường đánh cho mất đi tri giác.
Lấy công phá công!
Hoắc Điện Đường tựa hồ như đã sớm liệu tới Vương Chí Đạo sẽ sử xuất ra đả pháp bất cần sống chết như thế, lập tức hạ chân đình trụ thân hình, quyết đoán thu hồi quyền phải đang đánh ra ở tốc độ cao, thân thể lấy eo lưng làm trục, xoay tròn một trăm tám mươi độ, vừa kịp tránh khỏi quyền đầu của Vương Chí Đạo, mà quyền trái của hắn vẫn một mực thu ở bên cạnh sườn lại đột nhiên bung ra xuất kích, đánh trúng vào sườn phải của Vương Chí Đạo. Bát Cực Quyền vốn dĩ lấy đặc điểm là động tác nhẹ nhàng xảo diệu, phát kình cương mãnh, liên miên bất đoạn. Lý Thư Văn một bộ Bát Cực Quyền lại còn gia tăng Phách Quải Quyền, trong giới võ thuật cơ hồ không có ai địch nổi lão, môn hạ đệ tử của lão không hề ít, thế nhưng nếu luận về chân chính đạt được tới cốt tủy quyền pháp của Lý Thư Văn, cũng là hậu sinh khả úy trò giỏi hơn thày, thì chỉ có một mình Hoắc Điện Đường mà thôi.
"Chát" một tiếng, Vương Chí Đạo bật lùi lại phía sau mấy bước, nếu không phải là hắn biết ý co rụt thân thể khi chịu đựng ngọn quyền, xương sườn bên phải đã bị đánh gãy rồi.
Giao phong vào hiệp thứ hai, Hoắc Điện Đường thắng lợi, gỡ lại một ván, thành ra cục diện đang hòa nhau.
Dưới lôi đài Ô Tâm Lan mắt thấy Vương Chí Đạo có nguy hiểm, nhất thời ôm chặt lấy cánh tay Long Điệp đang đứng bên cạnh, hổn hển hỏi: "Điệp tả, Chí Đạo sẽ không có việc gì chứ?"
Long Điệp mặt không biểu tình nói: "Yên tâm, tiểu tử này trời sinh phúc to mạng lớn, ngươi đã thấy khi nào hắn phải chịu thiệt thòi chưa?"
Ô Tâm Lan ngẫm lại sau khi Vương Chí Đạo tỉnh lại từ trong lần hôn mê đó, từ đó trở đi đích xác cho đến tận bây giờ cũng chưa từng thiệt thòi thảm hại, vận khí thật đúng là tốt một cách thần kỳ, lập tức yên lòng, an tĩnh tiếp tục xem trận đấu trên lôi đài.
Sau khi đã trúng phải một quyền của Hoắc Điện Đường, Vương Chí Đạo ý thức được cho dù bản thần mình kinh nghiệm chiến đấu cùng ý thức so với Hoắc Điện Đường có thể mạnh mẽ hơn, nhưng là công lực cùng tố chất thân thể lại có chút không bằng được, lấy cứng chọi cứng nhất định sẽ thảm bại. Vì vậy sau khi hắn né khỏi một quyền tiếp theo của Hoắc Điện Đường, đã rất nhanh di động cước bộ, thân hình dao động né quanh, lấy phương thức du đấu đến đối kháng với công lực kinh người của Hoắc Điện Đường.
Hoắc Điện Đường nhìn Vương Chí Đạo đang không ngừng xông đến lượn đi bên người mình, hừ lạnh nói: "Nếu như mỗi người cũng đều có thể chỉ dùng du đấu thuật là có thể đánh bại được ta, vậy thì còn có thể đứng trên lôi đài đến tận lúc này hay sao?" Nói xong, Hoắc Điện Đường khom lưng xuống một cái, chân sau đạp mạnh, thân người như mũi tên rời khỏi dây cùng bắn vụt tới trước mặt Vương Chí Đạo, lật tay một chưởng từ dưới hướng lên nhằm thẳng vào yết hầu của Vương Chí Đạo mà chém đến.
Nhanh, quá nhanh! Xem ra Hoắc Điện Đường không chỉ là công lực kinh người, mà tốc độ cũng là nhất tuyệt!
Vương Chí Đạo tránh không kịp, đành phải nhấc tay đón gạt thương chưởng của Hoắc Điện Đường. Một chưởng này của Hoắc Điện Đường chém lên trên cẳng tay của Vương Chí Đạo, làm cho Vương Chí Đạo chỉ cảm thấy giống như đã bị chém đứt rời, dưới cảm giác đau đớn kịch liệt cẳng tay đã rất nhanh mất đi tri giác. Mặc dù cánh tay đã trúng chiêu, nhưng là Vương Chí Đạo khi thân thể bị ngửa ra sau lại lập tức mượn thế xảo diệu một đòn Đặng thích đạp thẳng về phía trước nhằm trúng Hoắc Điện Đường. Một cước này đã đá trúng lên bả vai của Hoắc Điện Đường. Nhưng là Hoắc Điện Đường không hề lùi bước, ngược lại xoay thân một vai đánh tới. Nói là Vương Chí Đạo đá trúng bả vai Hoắc Điện Đường, nhưng chuẩn xác hơn phải nói là bả vai của Hoắc Điện Đường húc thẳng vào lòng bàn chân của Vương Chí Đạo.
Vừa đá ra một cước đã bị một đòn húc vai cực kỳ bất ngờ, Vương Chí Đạo không tự chủ được mà mất đi thăng bằng, ngã nhào xuống trên lôi đài.
Khán giả kinh hô, Ô Tâm Lan lại càng giật mình kinh hoàng bưng kín cái miệng nhỏ nhắn. Ngay cả Long Điệp cũng biến đổi sắc mặt. Vốn dĩ tưởng rằng Vương Chí Đạo vừa khai cuộc đã một cước đá ngã Hoắc Điện Đường, thắng lợi đã là khoanh tay đạt được, nào có ngờ đến sau khi Hoắc Điện Đường đứng lên tái chiến, liền liên tiếp chiếm thượng phong, hiện tại thâm chí còn đem Vương Chí Đạo đánh cho ngã nhào xuống.
Chỉ có điều là sự lo lắng của Ô Tâm Lan không phải kéo dài quá lâu. Đã thấy Vương Chí Đạo đang nằm trên mặt sàn thân thể đột nhiên trượt một cái, dùng tư thế nằm thẳng dưới sàn mà chuyển qua dưới chân của Hoắc Điện Đường, hai chân đều vươn ra, bắt chéo nhau khóa lấy chân phải của Hoắc Điện Đường. Một đòn Tiễn Đao Thác Thối, nhằm chuẩn vào khớp đầu gối của Hoắc Điện Đường, dụng lực một phát. Thân thể của Hoắc Điện Đường lập tức bị kéo ngồi khuỵu xuống.
Hoắc Điện Đường không ngờ tới Vương Chí Đạo còn có một chiêu này, thân thể của hắn không thể khống chế được khiến cho trong tâm cả kinh, thế nhưng vẫn lâm nguy bất loạn. Thân thể nửa khom xuống phía trước, tay phải lại một chưởng nhằm thẳng vào đầu Vương Chí Đạo vẫn đang nằm trên mặt đất mà bổ xuống. Vương Chí Đạo vốn dĩ muốn thân thủ nâng cả hai tay bắt lấy thiết chưởng của Hoắc Điện Đường đang bổ tới, thế nhưng cẳng tay phải mới vừa rồi bị thiết chưởng của Hoắc Điện Đường đánh trúng đã tê dại, hoàn toàn không điều khiển được nữa, nên gần như chỉ có thể vươn được tay trái ra.
"Chát" một tiếng, lực đạo trên tay trái không đủ, không thể hoàn toàn ngăn đỡ được một chưởng này của Hoắc Điện Đường, chỉ có thể làm chệch mục tiêu đi một chút. Một chưởng này của Hoắc Điện Đường đã nện xuống trúng lên ngực Vương Chí Đạo. Trước ngực bị trúng phải thiết chưởng của Hoắc Điện Đường, Vương Chí Đạo chỉ cảm thấy như bị sét đánh, trước mắt tối sầm, một mồm máu tươi hướng trên mặt Hoắc Điện Đường phun tới.
Hoắc Điện Đường vừa mới một chiêu đắc thủ, đột nhiên trong chớp mắt một đám mây những vật gì đó đỏ hồng phun thẳng vào trên mặt, theo bản năng vội nhấc tay ngăn cản. Mà Vương Chí Đạo đang bị thương lúc này lại đột nhiên biến thành điên cuồng giống như dã thú, không hề bị một chưởng mới vừa rồi của Hoắc Điện Đường làm đình chỉ công kích, ngược lại còn nhân cơ hội sấn vào làm khó dễ.
Hai chân Vương Chí Đạo vẫn đang khóa trụ khớp đầu gối của Hoắc Điện Đường lại dùng sức cắt một cái, rốt cục cũng đem được Hoắc Điện Đường quật ngã nhào xuống sàn. Đồng thời Vương Chí Đạo ra sức nhào tới, một phát đã trảo bắt đã cổ tay phải của Hoắc Điện Đường, vừa lôi vừa kéo một cái, đã đem được cánh tay đó của Hoắc Điện Đường kéo thẳng ra, sau đó hai chân lộn một cái, quấn lên trên, gắt gao khóa chết lấy cánh tay phải của Hoắc Điện Đường.
Hoắc Điện Đường chỉ vì một búng máu tươi phun từ miệng Vương Chí Đạo mà bị chế trụ, nhất thời vừa sợ vừa giận, lập tức hít sâu một hơi, bắt được bả vai áo của Vương Chí Đạo ra sức giằng mạnh một phát. Khí lực của Hoắc Điện Đường mặc dù so với Vương Chí Đạo thì lớn hơn, nhưng cho dù khí lực của hắn có lớn đi nữa thì lực lượng trên một cánh tay cũng so ra còn kém so với lực lượng trên hai đùi Vương Chí Đạo. Cho nên một cái giằng này, chẳng những không tránh thoát ra được, ngược lại còn bị Vương Chí Đạo dùng sức khóa siết một cái thiếu chút nữa đã bẻ gãy hẳn cả cánh tay.
Hoắc Điện Đường thấy cánh tay phải không có cách nào giãy thoát ra được, lập tức quyết đoán dùng chưởng trái không ngừng nhằm bổ đến trên hai chân Vương Chí Đạo vốn đang quấn siết quanh cánh tay phải của hắn. Mặc dù là vẫn đang nằm trên mặt sàn không thể phát huy ra hết lực đạo chân chính, nhưng là thiết chưởng của Hoắc Điện Đường vẫn không thể coi thường. Chỉ mới là bổ có hai cái, Vương Chí Đạo lập tức đã cảm giác được hai chân có chút tê tê, nếu lại chịu thêm một chưởng nữa phỏng chừng chân không thể dùng được nữa.
Trong lúc nóng lòng, Vương Chí Đạo thân thể mãnh liệt xoay một phát, trở mình lăn một vòng trên mặt sàn lôi đài, cánh tay phải của Hoắc Điện Đường đang bị khóa chết lại bị vặn ngược sang bên sườn.
Kết quả, cánh tay phải của Hoắc Điện Đường bị xoay ngược ra đến phía sau. Khớp xương bả vai chịu lực không được nữa, "rắc" một tiếng đã bị bẻ gãy. Như vậy chưởng trái đương nhiên cũng không bổ xuống được nữa.
Khán giả dưới lôi đài tại thời khắc này tất cả đều cơ hồ muốn ngừng thở, trong lòng hoảng sợ, có không ít người âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ rằng một chiêu này của Vương Chí Đạo cũng quá ư ngoan độc, thoáng cái đã đem cánh tay phải của Hoắc Điện Đường phế đi. Mà Vương Chí Đạo lại có nỗi khổ không nói nên lời, Hoắc Điện Đường chẳng những lực công kích quá mạnh mẽ, mà năng lực chịu đòn cũng quá kinh người. Bản thân mình toàn lực đánh hắn hai đòn cũng chỉ giống như gãi ngứa, không thể tạo thành thương tổn, dùng đến kỹ thuật bẻ khớp xương để bẻ gãy khớp vai của hắn cũng thật sự là không còn biện pháp nào khác.
Khớp xương bên bả vai phải bị bẻ gãy, nhưng Hoắc Điện Đường ngược lại lại thoát khỏi được chế trụ của Vương Chí Đạo. Khuỷu tay trái một kích, eo lưng vặn một cái, đã đem được thân thể của Vương Chí Đạo đang áp chế phía sau người đẩy bắn ra, sau đó ngồi dậy, nửa quỳ lên trên mặt sàn. Truyện "Tinh Võ Môn "
Trải qua một hồi so võ thê thảm ác liệt này, khí lực của cả hai người cũng đã hao tổn lớn, đã bắt đầu thở hồng hộc lên. Vương Chí Đạo vẫn nằm trên mặt sàn, mà Hoắc Điện Đường đang nửa quỳ trên sàn cũng đều há hốc mồm ra sức hít thở. Truyện "Tinh Võ Môn "
"Người Trung Quốc, cố gắng lên!"
Dưới lôi đài không biết là ai đột nhiên gào to một tiếng, tiếp theo người người dưới đài cũng đồng thanh hô ầm lên.
Hai người Vương Chí Đạo cùng Hoắc Điện Đường được tiếng hò la ủng hộ, đưa mắt nhìn lại nhau, đồng thời đứng thẳng lên. Vương Chí Đạo liếc mắt nhìn xuống dưới đài
Chỉ thấy tất cả đám người Ô Tâm Lan đều đang ân cần nhìn hắn. Khi hắn nhìn về phía Long Điệp, Long Điệp mặc dù vẫn giữ bộ dáng cùng vẻ mặt lạnh lùng như băng, nhưng là trong đôi mắt đẹp của nàng tự nhiên đã có một tia nhu tình.
Vương Chí Đạo cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, liền quay đầu về phía Hoắc Điện Đường nói: "Xin lỗi Hoắc sư phụ, công phu của ngươi thật sự là quá ư lợi hại. Nếu như mà nói ta không dùng đến kỹ thuật bẻ các khớp xương thì căn bản là không thể đánh bại được ngươi! Có chỗ nào đắc tội xin được tha thứ!"
Hoắc Điện Đường nói: "Là người học võ, luận bàn võ nghệ có lý nào lại không hề có chút tổn thương. Vương huynh đệ, một chút thương tổn nho nhỏ ấy vẫn không làm tổn hại được ta, ngươi còn có cái bản lãnh gì thì cứ việc sử xuất ra đi!"
Vương Chí Đạo thở dài nói: "Đấu đến bây giờ, thể lực của hai người chúng ta đều cũng đã hao tổn rất nhiều rồi. Mà ngươi hiện tại cánh tay phải đã không thể dùng được nữa. Hoắc sư phụ, ngươi thật sự vẫn muốn là chúng ta tiếp tục đánh hay sao?" Truyện "Tinh Võ Môn "
Hoắc Điện Đường cười to nói: "Tại sao lại không tiếp tục? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đây cánh tay phải bị phế đi sẽ không còn khả năng đánh bại ngươi nữa hay sao? Vương Chí Đạo, ngươi quá coi thường ta đó! Ta nghe nói, khi ngươi cùng Gia sư ở tại một chỗ sau một hồi lâu, ngươi đã nhìn ra được trên người Gia sư có tàn tật, có đúng không?"
Vương Chí Đạo không rõ tại sao Hoắc Điện Đường vào lúc này lại hỏi ra câu ấy, liền nói: "Đúng vậy, như vậy thì như thế nào?"
"Chẳng lẽ ngươi lại không biết rằng có một vài người nhờ vào khổ luyện nhược điểm của bản thân mình mà làm cho nó biến thành ưu thế hay sao?" Hoắc Điện Đường nói tiếp: "Bản thân gia sư chân trái có tật xấu, bên trái không thể sử xuất toàn lực. Nhưng lại nghiêm khắc yêu cầu chúng ta phải tập luyện đối với bên trái. Cho nên bên trái của ta vô luận là lực đạo hay là tính chất linh hoạt, so với bên phải cũng đều là mạnh mẽ hơn. Cho nên nói phế đi cánh tay phải, đối với ta mà nói thì căn bản không tính là cái gì!"
Vương Chí Đạo cười khổ, cân nhắc chuẩn bị nghiên cứu mất một hồi lâu, vậy mà lại không nghĩ được rằng lão điên Lý Thư Văn kia bởi vì chính bản thân mình tàn tật nên mới cương quyết bắt các đồ đệ của mình cố gắng luyện tập công phu phía bên sườn trái.
Hoắc Điện Đường lúc này làm sao còn có thể để cho Vương Chí Đạo cơ hội do dự được nữa, chân trái hướng trước sải một bước dài, ngay sau đó tay trái một quyền tà tà hướng xuống dưới, đánh thẳng vào bộ vị trái tim Vương Chí Đạo. Dĩ nhiên vẫn là một chiêu "Mãnh hổ hạ sơn chủy". Tốc độ cùng lực đạo thoạt nhìn quả nhiên so với chiêu thức xuất ra phía bên phải còn muốn mạnh mẽ hơn.
Vương Chí Đạo mắt thấy Hoắc Điện Đường thế tới hung hãn, vẫn là một chiêu nhưng đã thấy khí thế cao thấp, thế nhưng tâm hắn lại tỉnh táo trở lại. Vừa an tĩnh, lập tức một lần nữa tiến nhập được vào cái cảnh giới huyền diệu như lúc vừa bắt đầu.
Động tác của Hoắc Điện Đường trong mắt hắn trở nên thong thả chậm rãi, mỗi một cử động nhỏ bé rõ ràng có thể nhìn thấy được. Thời khắc quyết phân thắng bại đã tới rồi, Vương Chí Đạo tâm bình khí hòa, động thân về trước một bước, tay trước vừa gạt vừa quay, dùng Tá lực thuật mà đem một chiêu Mãnh hổ hạ sơn chủy của Hoắc Điện Đường đè ép xuống dưới, sau đó tay sau một quyền đánh ra, quyền đầu nhằm thẳng vào huyệt Thái Dương của Hoắc Điện Đường.
Hoắc Điện Đường trong lòng cả kinh, phản ứng cực nhanh nghĩ muốn giơ tay phải lên gạt ra, nhưng là hắn lại quên mất rằng khớp xương bả vai phải của mình đã bị bẻ gãy, vừa muốn cử động nhưng tay phải đã không thể nâng lên được nữa. Vương Chí Đạo một quyền này dễ dàng đánh trúng vào huyệt Thái Dương của Hoắc Điện Đường. Chuẩn xác nặng nề đánh trúng, lực đả kích không bị triệt tiêu một phần nào, toàn bộ đều để cho đầu não của Hoắc Điện Đường tiếp nhận hết.
Tiếng sấm động nổ vang lên trong đầu não của Hoắc Điện Đường. Mặc dù năng lực chịu đòn của hắn rất kinh người, nhưng là huyệt Thái Dương cũng vô pháp tiếp nhận trực tiếp một quyền của Vương Chí Đạo. Một quyền này, rốt cục cũng làm hắn ngây ngất té rầm xuống.
Mặc dù nói phía bên trái so với phía bên phải còn mạnh mẽ hơn, nhưng là cánh tay phải bị phế đi hiển nhiên là vẫn phải ảnh hưởng đến Hoắc Điện Đường.
Vương Chí Đạo không có thừa dịp áp vào truy kích, mà là đình chỉ bất động, thong thả đợi cho Hoắc Điện Đường khôi phục lại.
Rất nhanh, Hoắc Điện Đường đã từ trên mặt sàn một lần nữa đứng được lên. Mặc dù chỉ có bị ngây ngất mất mấy giây đồng hồ, thế nhưng Hoắc Điện Đường lại biết chính mình đã thua rồi. Nếu như mới vừa rồi Vương Chí Đạo không đình chỉ mà lại tiếp tục hướng mình công kích, như vậy thì tuyệt đối không thể ngăn cản.
Lập tức, Hoắc Điện Đường hướng về Vương Chí Đạo gian nan cười nói: "Vương huynh đệ, trận này ngươi thắng rồi, Hoắc Điện Đường ta thua tâm phục khẩu phục!"
Theo lời Hoắc Điện Đường vừa thốt ra miệng, khắp trên đài dưới đài đều nổi lên tiếng hoan hô cùng chúc mừng ầm ĩ. Mọi người đều xông cả lên trên lôi đài chạy về phía Vương Chí Đạo hỏi han.
Vương Chí Đạo tách mọi người ra đi tới trước mặt Hoắc Điện Đường, nói: "Hoắc sư phụ, kỳ thật nếu nói về thực lực thì ngươi hơn ta rất xa. Ta lần này..."
Hoắc Điện Đường khoát tay ngăn nửa câu nói tiếp theo của Vương Chí Đạo, lại nói: "Vương huynh đệ, ngươi không cần quá khiêm tốn. Thua chính là thua, mặc kệ là nói như thế nào, ngươi thật sự là kỹ nghệ cao hơn một bậc. Hoắc Điện Đường ta thua không oán!"
Vương Chí Đạo thấy Hoắc Điện Đường này cũng là tính tình rành mạch, lập tức không hề khách khí nữa, ôm quyền nói: "Đa tạ Hoắc sư phụ đã nhường nhịn!"
Đại loa vào lúc này truyền thanh nói: "Sau khi trải qua một trận tỷ thí đặc sắc tuyệt luân, Vạn quốc võ thuật đại hội của chúng ta lần này rốt cuộc đã tìm ra được Võ Vương rồi. Hắn chính là Tinh Võ Môn ... Vương Chí Đạooo! Xin mời mọi người mau hoan hô cổ vũ cho hắn đi nào!"
Tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô như sấm, đến một hồi thật lâu mới từ từ yên tĩnh trở xuống.
Đại loa nói tiếp: "Tiếp theo xin mời trọng tài trưởng Tôn Lộc Đường lão tiên sinh lên ban phát danh hiệu Võ Vương trong kỳ luận võ lần này cho Quán quân Vương Chí Đạo của chúng ta!"
Đợi được sau khi tất cả mọi người lên chúc mừng cho Vương Chí Đạo đều đã xuống hết, Tôn Lộc Đường tự tay mang một tấm biển hiệu trên có kết dây lụa hồng đi lên lôi đài, sắc mặt tươi cười đem biển hiệu giao tới tận trên tay Vương Chí Đạo. Vương Chí Đạo tiếp nhận biển hiệu, nghiêm chỉnh hướng Tôn Lộc Đường gật đầu.
Tôn Lộc Đường vẻ mặt tươi cười nói: "Vương Chí Đạo, trận luận võ lần này ngươi đã đoạt được danh hiệu Võ Vương. Ta vốn là nên hướng ngươi chúc mừng mới đúng, nhưng là lão già ta đây lại có vài câu không mấy dễ nghe muốn nói, ngươi có muốn nghe hay không?"
Vương Chí Đạo thành khẩn nói: "Tiền bối dạy bảo, vãn bối nhất định ghi nhớ trong lòng."
Tôn Lộc Đường cười nói: "Không thể nói là dạy bảo, ta chỉ là muốn nói rằng ngươi có được một danh hiệu này thì tuyệt đối không nên kiêu ngạo. Vạn vạn lần không thể lấy mạnh khinh yếu, càng không thể lợi dụng võ công đi bán nước cầu vinh, mưu lấy vinh hoa phú quý cho bản thân mình. Chúng ta là người luyện tập võ công, lúc này lấy cường kiện thân thể là việc chính, lấy hành hiệp trượng nghĩa, bảo vệ quốc gia an bình, dân chúng an cư lạc nghiệp làm nhiệm vụ của mình. Đến lúc đó mới không hổ với danh hiệu 'Võ Vương'!"
Lúc Tôn Lộc Đường nói ra mấy lời đó sắc mặt có chút mỉm cười, mặc dù lời nói rất giáo điều, cơ hồ mỗi một người sư trưởng đều đã từng nói ra, nhưng khi được nói ra từ miệng Tôn Lộc Đường đã có sự bất đồng, chẳn những trung khí tràn đầy, sang sảng hữu lực, hơn nữa một một chữ đều giống như là thiết chùy nặng nề nện vào tâm lý của mỗi người đang đứng ở đây, làm cho Vương Chí Đạo bỗng nhiên cảm thấy kính trọng. Đây mới là chân chính võ học đại tông sư, so sánh với lão, Vương Chí Đạo cảm giác được chính mình là một Võ Vương nhưng vẫn có chút nhỏ bé. Truyện "Tinh Võ Môn "
Một tràng thuyết giáo của Tôn Lộc Đường đã dẫn khởi mọi người có nhiệt huyết ở đây đồng tình đáp lại, tiếng hoan hô quanh quẩn ở trên bầu trời Vạn quốc võ thuật đại hội thật lâu cũng chưa có tan đi.
--------------
Đêm đã về khuya, Thượng Hải cũng bắt đầu rối loạn. Mọi người đang đi trên đường cũng đều cúi thấp đầu rảo bước đi như chạy, người chạy đi chạy lại như gió càng tạo thêm một cảm giác áp lực đè nặng lên trên Thượng Hải. Không tới nửa giờ trước, mọi người dân Thượng Hải vẫn còn đang lan truyền tin vui lớn về người của Tinh Võ Môn đoạt được danh hiệu Võ Vương ở Vạn quốc võ thuật đại hội, khắp cả Thượng Hải đều là vui sướng hân hoan giống như là đang ăn Tết vậy. Nhưng là còn không có đợi cho khán giả giải tán đi, một tiếng súng đã vang lên, sân tổ chức Vạn quốc võ thuật đại hội bắt đầu náo loạn, quân binh mang súng xuất hiện như bầy ong, bắt đầu bắt người khắp nơi. Truyện "Tinh Võ Môn "
Trương Tác Lâm rốt cục cũng xuất kích rồi.
"Vương Chí Đạo, ngươi đây là đã bày ra cái chủ ý thối tha gì chứ, sớm đã đem ta hun chết mất rồi. Nếu như mà chúng ta đi không thoát, ngươi xem ta thu thập ngươi như thế nào đây!" Thanh âm thấp giọng của Ô Tâm Lan đã vang lên. Lúc này Ô Tâm Lan mặc một thân y phục vải thô màu xám, lại đội một cái nón tre lớn, trên mặt còn đeo một cái khẩu trang, cho dù là ai cũng không thể nhận ra được nàng là một nữ hài tử xinh đẹp. Ở bên cạnh nàng chính là Vương Chí Đạo cùng Long Điệp cũng đồng dạng một thân y phục.
Ba người bọn họ hiện tại đang cùng nhau đẩy một chiếc xe phân chở mấy cái thùng gỗ lớn đựng đầy phân và nước tiểu nhằm hướng ngoại thành đi ra. Trên xe phân luôn toát ra một luồng khí đặc quánh có mùi hôi thối không ngừng phát tán trong không khí. Ô Tâm Lan cơ hồ đã muốn nôn mửa ra rồi.
"Ta cũng không hề mời ngươi đi tới đây, mà là ngươi thế nào cũng phải ở cùng một chỗ với ta để đến chịu tội đấy thôi!" Vương Chí Đạo tức giận nói: "Ngươi có phải là đặc biệt ngóng trông để xuất hiện sự tình thì tâm lý của ngươi mới chịu an ổn hay không?"
Ô Tâm Lan vội la lên: "Điệp tả muốn đi, ta đương nhiên cũng muốn đi theo cùng với nhau, ngươi đừng mơ tưởng bỏ rơi ta!"
"Hai người các ngươi đừng ầm ĩ nữa, có cảnh sát đang tiến lại đây đó!" Long Điệp hạ thấp tiếng nhỏ giọng nhắc nhở.
Vương Chí Đạo len lén đưa mắt nhìn sang bên cạnh, quả nhiên thấy được một đội cảnh sát võ trang hạng nặng đang nghiêm ngặt tra xét từng người đang đi qua lại trên đoạn đường này. Đám cảnh sát làm việc cho người Tây dương, vậy mà cũng bị Trương Tác Lâm trưng dụng.
Mắt thấy cảnh sát đang đến gần, ba người đều cúi đầu không nói, chỉ đẩy xe tiếp tục đi về phía trước.
Một người cảnh sát còn trẻ tuổi đang đứng ở giữa đường cầm súng chỉ vào ba người hỏi: "Đứng lại, các ngươi đang làm cái gì đó?"
Long Điệp tưởng rằng hành tung đã bại lỗ, tay phải theo tiềm thức muốn vuốt xuống dưới thắt lưng, nhưng Vương Chí Đạo kịp thời đè tay nàng xuống, dừng chiếc xe lại, tươi cười nhìn viên cảnh sát nói: "Báo cáo quan lớn, ngài nhìn xem cái xe này của chúng ta thì biết chúng ta đang làm gì!"
Vương Chí Đạo một bên vừa nói, một bên làm bộ mở nắp mấy cái thùng chứa đầy phân cùng nước tiểu, luồng khí khai thối nồng nặc cơ hồ làm kẻ khác hít thở không thông lập tức tràn vào trong lỗ mũi các cảnh sát, mà gã cảnh sát trẻ tuổi đang đứng mũi chịu sào lập tức bịt mũi khom cả thắt lưng xuống, thiếu chút nữa đã nôn mửa ngay tại trận.
Vương Chí Đạo âm thầm đắc ý, cố ý nói với gã cảnh sát trẻ tuổi: "Quan lớn, ngài đây là bị làm sao vậy, không thoải mái hay sao? Có muốn ta đưa ngài đi bệnh viện hay không hả?"
Cảnh sát tuổi trẻ giống như là đang đuổi con ruồi, vội vàng phất phất tay đuổi Vương Chí Đạo đi: "Ngươi thật là một lão trùng thối, nhanh nhanh cút ra xa một chút cho ta, cút mau ra xa!"
Vương Chí Đạo hỏi lại: "Có việc gì chứ, ngài không nhìn xem một chút chuyến xe này hay sao?"
"Không nhìn, không nhìn, mau cút!" Gã cảnh sát trẻ tuổi chỉ hận không thể làm cho Vương Chí Đạo lập tức biến mất khỏi mắt hắn, lẽ nào còn có thể nghĩ đến đi tra xét mấy người này. Truyện "Tinh Võ Môn "
Vương Chí Đạo bất động thanh sắc đem chiếc xe phân đẩy đi, cùng hai người nữ hài tử Long Điệp các nàng đi ra khỏi thành. Tất cả các cảnh sát ở đó cũng đều bịt mũi bưng miệng tránh tít ra xa, không có ai đến ngăn cản.
Vừa ra khỏi cửa thành, Ô Tâm Lan đã không nhịn được nói: "Chí Đạo, mưu mô của ngươi quả thật đúng là nhiều. Vậy mà lại có thể dùng phương pháp này đem tất cả đám cảnh sát lừa qua được hết!"
Vương Chí Đạo lắc đầu nói: "Ô sư tỷ, ngươi không nên cao hứng quá sớm. Đừng quên rằng chúng ta vẫn còn chưa có rời đi khỏi Thượng Hải, chỉ cần ở chỗ này thêm một khắc thì chúng ta sẽ thêm một phần nguy hiểm."
Long Điệp hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta gấp rút đi tìm Tôn tiên sinh bọn họ hội hợp ư? Bọn họ hẳn là đã chờ rất sốt ruột rồi hả!"
Vương Chí Đạo nhưng lại thần sắc ngưng trọng, hạ giọng nói: "Dọc theo con đường đi vừa rồi ta cuối cùng cũng cảm giác được có người trên đường đi theo chúng ta. Ta xem ra chúng ta hay là trước hết nên đi thêm một vòng nữa rồi tính tiếp hả..."
"Không cần đi vòng nữa. Vương huynh đệ, hôm nay ta phải xin lỗi ngươi rồi!" Một thanh âm cứng rắn hữu lực, cũng rất quen thuộc đã vang lên.
Ba người Vương Chí Đạo cả kinh, quay người nhìn lại, người đến hiển nhiên là Lý Cảnh Lâm. Phía sau hắn lại còn mang theo hai quân nhân mặc quân trang, thắt lưng dắt cây súng pạc-hoọc.
Vương Chí Đạo hướng về Lý Cảnh Lâm chắp tay nói: "Cảnh Lâm tướng quân, chúng ta đều là người sáng không nói chuyện mờ. Ta rất rõ ràng mục đích ngươi đi tới chuyến này, mà ngươi cũng rõ ràng mục đích chuyến đi này của ta. Ta mong ngươi lấy đại cục làm trọng, thả cho chúng ta rời đi!"
Lý Cảnh Lâm mặt không đổi sắc, lắc đầu nói: "Ta là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh chính là thiên chức của quân nhân. Vương Chí Đạo, ta khuyên ngươi hay là nên trở về yên tâm tập võ đi. Viên đại tổng thống đã phái ra rất nhiều sát thủ đến truy sát Tôn tiên sinh. Đám người các ngươi, kể cả Tôn tiên sinh trong đó, hôm nay một người cũng đừng mơ tưởng có thể rời đi khỏi Thượng Hải. Nếu như ngươi thức thời, hay là nhanh chóng quay về đi thôi, ngoan ngoãn đứng ở Tinh Võ Môn, sẽ không có ai động đến ngươi!"
Vương Chí Đạo trong lòng căng thẳng, hỏi: "Người của các ngươi đã đuổi theo Tôn tiên sinh bọn họ rồi hay sao?"
Lưu Chấn Đông cười khổ nói: "Cái gì nói được ta đều đã nói rồi. Vương Chí Đạo, ta khuyên ngươi có một số việc ngươi đừng quản đến là tốt nhất. Nếu không, ngươi sẽ tự rước họa vào mình mà thôi."
Vương Chí Đạo cười nói: "Nhưng là ta đi đến cái thế giới này chính là muốn gặp phải những cái họa đó. Cảnh Lâm tướng quân, ngươi hẳn là người thâm minh đại nghĩa, ngươi hẳn là biết Tôn tiên sinh mới là người chân chính cứu được người Trung Quốc chúng ta qua cơn binh lửa. Viên đại đầu chỉ là một tiểu nhân vọng tưởng làm Hoàng đế. Ngươi làm sao lại có thể trợ giúp Viên đại đầu đến bách hại Tôn tiên sinh như vậy?"
Lý Cảnh Lâm còn đang muốn nói lại câu gì nữa, thì một tên quân nhân bên cạnh hắn đã lạnh lùng nói: "Cảnh Lâm tướng quân, còn nói chuyện với thằng nhóc lắm mồm này làm cái gì nữa, trực tiếp đem hắn bắt nộp cho đại soái đi thôi!"
Vương Chí Đạo nghe được khẩu khí của quân nhân này lập tức đoán được ra hai tên quân nhân này kỳ thật chính là được Trương Tác Lâm phái tới giám sát Lý Cảnh Lâm. Thấy nhiều lời vô ích, lập tức hắn rút phăng "Kim Tiễn" ra, nhằm hai tên quân nhân bắn tới. Đạn ra không trượt, hai tên quân nhân kia còn chưa kịp rút súng ra đều đã trúng đạn ngã nhào xuống đất.
Vương Chí Đạo thổi thổi vào nòng cây Kim Tiễn vẫn còn đang bốc khói, nhìn lại Lý Cảnh Lâm nói: "Cảnh Lâm tướng quân, hai thằng cha xui xẻo kia đều đã ngã xuống rồi, ngươi có thể thả cho chúng ta đi được rồi chứ!"
Lý Cảnh Lâm mặt không chút biểu tình nói: "Muốn để cho ta tha các ngươi đi, thì chỉ có một biện pháp!"
"Biện pháp gì?"
"Đem cả ta cũng giết chết nốt!" Lý Cảnh Lâm tay phải hóa thành kiếm chỉ, dưới chân sải dài một bước nhằm Vương Chí Đạo phóng vọt tới, hoàn toàn không để ý tới "Kim tiễn" trong tay Vương Chí Đạo.
"Đoàng" một tiếng, Vương Chí Đạo nhưng lại không hề do dự nổ súng, đầu đạn bắn trúng bắp đùi phải của Lý Cảnh Lâm. Thân thể Lý Cảnh Lâm lập tức nghiêng sang một bên, rồi té xuống.
"Rất xin lỗi, khi có khả năng dùng súng, ta tuyệt đôi sẽ không dùng quyền cước! Cảnh Lâm tướng quân, sau này còn gặp lại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.