Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 127: Lưu manh (1)
Thiên Diện Tuyết
08/01/2015
Lần này, nếu không tìm được bảo bối nữa, anh sẽ phát điên mất!
Mang theo mấy tên thủ hạ vội vàng bay đến La Mã. Bảo bối của anh, anh đến rồi!
*******
"Tiểu Tuyết, như thế nào? Ăn ngon không?” Tử Hiên cẩn thận lau khóe miệng Ngải Tuyết. Nhẹ nhàng hỏi!
Ngải Tuyết lấy tay quạt quạt bên miệng"Ngon, nhưng cay quá! ! !” Cô thích nhất là ăn cay.
Tử Hiên khẽ cười"Xem em kìa, uống chút canh đi! ! !”
"Không, muốn uống nước lạnh!"Ăn cay uống nước lạnh là thích hợp nhất!
"Được, phục vụ, hai ly nước lạnh!Uống canh trước đi!”
"Ừ! ! !” Ngải Tuyết giống như Tiểu Bạch Thỏ rất nghe lời, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, từng miếng từng miếng uống cạn chén canh Tử Hiên đút cho!
Thang Tiệp ngồi bên cạnh chứng kiến màn này cũng muốn rùng mình, cả người nổi da gà, quá đáng thật! Sau này không bao giờ đi với bọn họ!
"Hai người đừng làm tôi buồn nôn nữa có được không?”
Sắc mặt Ngải Tuyết ửng hồng đến tận mang tai, ngậm muỗng canh thật chặt, không dám nhìn Tử Hiên!
Trong lòng Tử Hiên vô cùng ngọt ngào, trên mặt tươi cười"Ai bảo cô nhìn?”
Thang Tiệp lộ vẻ tức giận nhưng vẫn im lặng ngồi ăn mì thịt bò xem như không có chuyện gì xảy ra!
Ngải Tuyết né tránh"Em đi vệ sinh rửa tay!”Nói xong vội vàng chạy đi.
Trời ơi, mắc cỡ chết đi được, nhưng mà, trong lòng rất ngọt ngào !Khóe miệng cười đến ngớ ngẩn, cúi đầu chạy thẳng một đường vào nhà vệ sinh.
"Ui! !Xin lỗi!” Tiếng Ý từ trong miệng Ngải Tuyết phát ra rất chuẩn, cô đi nhanh quá nên đụng vào người khác!
Toàn thân Mộ Dung Kiệt cứng đờ, hơi thở rất quen thuộc, gọng nói càng quen hơn! Không thể tin nổi, cúi đầu đưa mắt nhìn dung mạo người phụ nữ trước mặt!
Nhất thời, tim đập nhanh như muốn rớt ra ngoài! Mở miệng nhưng không nói một lời nào!
Thật sự là người phụ nữ của anh sao! Năm năm qua, cô không thay đổi chút nào, có điều, trưởng thành hơn thành thục hơn!
Ngải Tuyết ngẩng đầu đưa mắt nhìn, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc!
Ặc, có khí phách của đàn ông! Sức hấp dẫn đến mê người, đôi mắt đầy quyến rũ, giữa hai lông mày có một sự mãnh mẽ!
Có điều, tại sao khi nhìn thấy cô, gương mặt lạnh như băng lại trở nên niềm nở như hoa, hẳn là vui đến không kiềm chế nổi.
"Bảo bối là em sao? Thực là em sao?” Bàn tay Mộ Dung Kiệt lôi kéo, gắt gao ôm Ngải Tuyết vào trong ngực!
Lần đầu tiên Ngải Tuyết cảm thấy khiếp sợ, sau đó lửa giận nổi dậy, chợt đẩy ra anh, hung hăng cho anh một bạt tai!
"Lưu manh! ! !”
Mang theo mấy tên thủ hạ vội vàng bay đến La Mã. Bảo bối của anh, anh đến rồi!
*******
"Tiểu Tuyết, như thế nào? Ăn ngon không?” Tử Hiên cẩn thận lau khóe miệng Ngải Tuyết. Nhẹ nhàng hỏi!
Ngải Tuyết lấy tay quạt quạt bên miệng"Ngon, nhưng cay quá! ! !” Cô thích nhất là ăn cay.
Tử Hiên khẽ cười"Xem em kìa, uống chút canh đi! ! !”
"Không, muốn uống nước lạnh!"Ăn cay uống nước lạnh là thích hợp nhất!
"Được, phục vụ, hai ly nước lạnh!Uống canh trước đi!”
"Ừ! ! !” Ngải Tuyết giống như Tiểu Bạch Thỏ rất nghe lời, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, từng miếng từng miếng uống cạn chén canh Tử Hiên đút cho!
Thang Tiệp ngồi bên cạnh chứng kiến màn này cũng muốn rùng mình, cả người nổi da gà, quá đáng thật! Sau này không bao giờ đi với bọn họ!
"Hai người đừng làm tôi buồn nôn nữa có được không?”
Sắc mặt Ngải Tuyết ửng hồng đến tận mang tai, ngậm muỗng canh thật chặt, không dám nhìn Tử Hiên!
Trong lòng Tử Hiên vô cùng ngọt ngào, trên mặt tươi cười"Ai bảo cô nhìn?”
Thang Tiệp lộ vẻ tức giận nhưng vẫn im lặng ngồi ăn mì thịt bò xem như không có chuyện gì xảy ra!
Ngải Tuyết né tránh"Em đi vệ sinh rửa tay!”Nói xong vội vàng chạy đi.
Trời ơi, mắc cỡ chết đi được, nhưng mà, trong lòng rất ngọt ngào !Khóe miệng cười đến ngớ ngẩn, cúi đầu chạy thẳng một đường vào nhà vệ sinh.
"Ui! !Xin lỗi!” Tiếng Ý từ trong miệng Ngải Tuyết phát ra rất chuẩn, cô đi nhanh quá nên đụng vào người khác!
Toàn thân Mộ Dung Kiệt cứng đờ, hơi thở rất quen thuộc, gọng nói càng quen hơn! Không thể tin nổi, cúi đầu đưa mắt nhìn dung mạo người phụ nữ trước mặt!
Nhất thời, tim đập nhanh như muốn rớt ra ngoài! Mở miệng nhưng không nói một lời nào!
Thật sự là người phụ nữ của anh sao! Năm năm qua, cô không thay đổi chút nào, có điều, trưởng thành hơn thành thục hơn!
Ngải Tuyết ngẩng đầu đưa mắt nhìn, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc!
Ặc, có khí phách của đàn ông! Sức hấp dẫn đến mê người, đôi mắt đầy quyến rũ, giữa hai lông mày có một sự mãnh mẽ!
Có điều, tại sao khi nhìn thấy cô, gương mặt lạnh như băng lại trở nên niềm nở như hoa, hẳn là vui đến không kiềm chế nổi.
"Bảo bối là em sao? Thực là em sao?” Bàn tay Mộ Dung Kiệt lôi kéo, gắt gao ôm Ngải Tuyết vào trong ngực!
Lần đầu tiên Ngải Tuyết cảm thấy khiếp sợ, sau đó lửa giận nổi dậy, chợt đẩy ra anh, hung hăng cho anh một bạt tai!
"Lưu manh! ! !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.