Chương 47: Gia đình hạnh phúc
Dĩ Vi Nữ Linh
29/11/2024
Hôm nay là ngày đầy tháng của hai đứa cháu nhỏ, nên nhà họ Lục chiêu đãi rất linh đình. Buổi sáng thì hai bên gia đình nội ngoại sẽ cùng nhau quây quần chuẩn bị cho việc cúng đầy tháng hai đứa cháu đáng yêu. Sau đó cùng nhau ăn bữa cơm thân mật.
Chiều lại thì sẽ là tiệc chiêu đãi bạn bè hay đối tác làm ăn, đa số đều là những nhân vật máu mặt trên thị trường. Khoảng 5h chiều là Lục Bách Ngôn cùng Lục Bách Dịch và Tô Thiện Nhân cùng Tô Thiên Thành đã ra ngoài đại sảnh của khách sạn để đón tiếp khách quý.
Bên trong thì Tô Thiên Tuyết cùng mẹ chồng và mẹ ruột chăm sóc hai đứa nhỏ.
Lần này đãi tiệc lớn đầy tháng cho hai đứa con, Lục Bách Ngôn đã cố tình chọn khách sạn nơi mà lúc trước hai vợ chồng đã cử hành hôn lễ cũng ở đây. Quy mô tiệc đầy tháng này cũng không hề thua kém so với hôn lễ lần đó.
'Chú Quách đến rồi sao! ” Lục Bách Ngôn đặc biệt bay qua tới thành phố X để gửi thiệp cho ông. Ngụ ý cũng là lòng biết ơn của anh, nếu không nhờ có buổi tiệc mà ông Quách tổ chức đoán chừng đến bây giờ anh vẫn còn mồ côi vợ.
“ Chúc mừng con, không ngờ lại nhanh tay như vậy ” ông Quách khá khen Lục Bách Ngôn.
Giữa hai chú cháu đã quen biết nhau từ lâu, lại cùng nhau hợp tác làm ăn vài lần. Lần đó cũng là lần đầu tiên mà nghe Lục Bách Ngôn nhắc về một người con gái. Còn đặc biệt chạy đến hỏi ông, tại sao cô lại xuất hiện ở buổi tiệc.
Nghe kể sơ qua sự việc, là đàn ông mà ông cũng không thể chấp nhận được cách hành xử của Lục Bách Ngôn. Nhưng nhìn bộ dạng buồn bã, hối lỗi của anh ông cũng mềm lòng liền nói hết những thông tin mà mình biết về Tô Thiên Tuyết.
Cứ nghĩ con đường truy thê của Lục Bách Ngôn sẽ giang nan lắm, ai ngờ lại nhanh đến vậy. Chỉ mới qua có mấy tháng vậy mà đã đầy tháng con Lục Bách Ngôn luôn rồi. Đúng là người trẻ tuổi hành động rất nhanh chóng.
Sau đó Tô Thiên Thành phụ trách đưa ông Quách vào tận bàn. Hai người thực chất cũng quen biết nhau, ông Quách chính là bạn chơi cờ của ba anh lúc mà ông còn ở thành phố A.
Gần đến giờ nhập tiệc thì Hồng Quân và vợ cùng con gái mới tới nơi. Mọi người đều rất vui khi gặp lại nhau nhất là bé Mít. Con bé rất thích Lục Bách Ngôn hỏi ra thì bởi vì anh đẹp trai haha.
“ Chào anh chị”
“ Bé Mít lại đây dượng bế nè ” Lục Bách Ngôn ngồi xuống giang tay bế bé Mít lên.
“ Nghe nói là hôm nay được đến đây gặp dượng với 2 em mà con bé đã không ngủ suốt đêm đó ” Mai Ngọc Thanh nhìn con gái cười nói.
Nếu để Thiên Tuyết biết con bé không hề nhớ cô chắc cô sẽ buồn lắm đây. Đúng là không ai cưỡng lại được sức hút của trai đẹp.
‘Dượng đã có 2 em rồi, mai mốt con ra rìa thì đừng kiếm mẹ nha
' Mít không muốn đầu ” con bé bắt đầu thúc thít.
Dượng sẽ không thương bé Mít nữa hả? ” con bé ngước mắt lên nhìn người đang bế mình.
“ Không có chuyện đó đâu, bé Mít đáng yêu như vậy làm sao dượng không thương cho được. ” Lục Bách Ngôn từ ngày chăm con đã học được cách chịu thương chịu khó dỗ dành con, nên bây giờ cũng áp dụng nó cho bé Mít luôn haha.
Đợi khách đến đông đủ buổi tiệc đã chính thức bắt đầu. Bé Tiểu Bảo và Tiểu Hùng cũng được hai vợ chồng bế ra ngoài giới thiệu với mọi người trong buổi tiệc. Ai ai cũng đều tắm tắt khen ngợi. Đa phần đều khen hai đứa nhỏ thật ngoan, y chang ba nó làm Tô Thiên Tuyết cười muốn méo cả mỏ.
Sau này mà bắt cô sinh con, chắc chắn cô sẽ không sinh nữa. Vất vả mang thai mà người ta chỉ toàn khen giống ba nó, thật đáng buồn.
“ Có chuyện gì vậy? Cúp điện hả, sao tối thui vậy nè? ” toàn bộ khách đang ngồi tại bữa tiệc bị một phen hú hồn, đột nhiên đèn trong phòng đều bị tắt hết trơn.
Ba mẹ Lục còn nghĩ sao tới lịch cúp điện mà khách sạn lại không báo hay chuẩn bị phương án dự phòng gì hết. Trương Quế Mai còn đang tính đi tìm giám đốc của khách sạn thì ngay giữa buổi tiệc lại xuất hiện ánh sáng mà ánh sáng đó chiếu ngay chỗ Tô Thiên Tuyết đang đứng, bên cạnh là Lục Bách Ngôn.
Tô Thiên Tuyết còn đang không hiểu chuyện gì tại sao ánh sáng chỉ chiếu mỗi chỗ cô thì lúc này Lục Bách Ngôn liền quỳ xuống trước mặt cô.
“ Anh đang làm gì vậy? ” Tô Thiên Tuyết một tay ẵm Tiểu Hùng tay còn lại thì kéo anh đứng dậy.
“ Em cứ đứng đó đi, anh có lời muốn nói ” Lục Bách Ngôn lấy ra hộp nhung màu đỏ, mở ra thì trong đó là chiếc nhẫn kim cương vô cùng lấp lánh, tinh xảo.
Anh bắt đầu thổ lộ, mọi người cũng đang đón chờ màn thể hiện của Lục tổng.
“ Vợ ơi, đầu tiên là anh muốn xin lỗi em. Xin lỗi vì những lỗi lầm trong quá khứ mà anh đã gây ra để em phải chịu uất ức và tổn thương. Xin lỗi vì anh đã để em một mình sống ở bên ngoài, còn vất vả mang thai hai đứa con cho anh và cả nhà. Anh thật sự hối hận vì không biết tình cảm của mình sớm hơn để mà đánh mất em một lần. Cũng may là anh đã tìm lại được em và thuyết phục em
về nhà cùng với các con. Anh rất vui vì được em cho cơ hội để sửa chữa sai lầm của mình, cũng là để hai đứa nhỏ có một gia đình hoàn chỉnh. Nhưng có một điều anh xin khẳng định anh không phải vì hai đứa nhỏ mới rước em về mà là vì anh thật sự có tình cảm với em. Anh yêu em Tô Thiên Tuyết.”
“ Lần trước kết hôn anh vẫn chưa cho em một màn cầu hôn lãng mạn như bao người mơ ước. Nên anh mới mạo muội lấy đám đầy tháng của con trai chúng ta để mà cầu hôn em. Anh cũng muốn hai đứa nhỏ chứng kiến cảnh ba mẹ nó hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
"
“ Tô Thiên Tuyết, em có bằng lòng lấy anh làm chồng không? Anh sẽ thật sự yêu thương và đối xử thật tốt với em và hai con. Nếu anh làm điều gì sai trái thì ông trời sẽ...”
Tô Thiên Tuyết dùng tay cản miệng anh lại không dám để anh thề thốt, chuyện này không nên chút nào. Nhưng Lục Bách Ngôn đã quyết, anh nhất định phải nói hết.
“ Nếu anh làm điều gì sai trái thì ông trời sẽ giáng thiên lôi trừng phạt anh ngay lập tức ” Lục Bách Ngôn thề vậy thôi, chứ cho 1000 lá gan nữa anh cũng không dám để mất vợ lần 2.
Tô Thiên Tuyết nghe những lời anh nói mà xúc động, không giấu được những giọt nước mắt hạnh phúc.
Sau cùng cô mới đáp lại.
“ Em đồng ý ” cô đưa tay mình ra cho anh đeo nhẫn vào.
Cả khán phòng chiêu đãi khách liền náo nhiệt hẳn lên, ai ai cũng vỗ tay chúc mừng Lục tổng thành công rước vợ về nhà. Còn hô to kêu hai người “ hôn đi” cho bằng được.
Tô Thiên Tuyết ngại đến đỏ mặt, còn Lục Bách Ngôn đương nhiên da mặt dày lên một lớp rồi nên đâu biết ngại là gì nữa. Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi căng mộng của vợ mình, chiếm tiện nghi của cô ngay tại giữa buổi tiệc với sự chứng kiến của nhiều quan khách và hai bên gia đình.
Áaaaa
“ Vợ à, sao vậy em? ” Lục Bách Ngôn còn đang mơ ngủ nghe tiếng la của Tô Thiên Tuyết xong liền chạy vào nhà vệ sinh.
Anh thấy mắt cô rưng rưng như sắp khóc, cũng giống như đang tức giận. Lại thấy trên tay cô có cầm gì đó, anh liền lấy xem sao.
Kết quả thứ đó chính là que thử thai, hai vạch đỏ chót va ngay vào tầm mắt anh.
“ 2 vạch, vậy là em có thai rồi ” Lục Bách Ngôn bất ngờ tột độ.
“ Anh đó, kêu anh dùng biện pháp an toàn không chịu đâu ” Tô Thiên Tuyết đánh vào ngực anh.
“ Được được em cứ đánh anh đi. Miễn em vui là được. ” Lục Bách Ngôn ôm cô vào lòng dỗ dành.
Hai đứa con trai cũng đã 2 tuổi mấy rồi, tính ra bây giờ cũng đến lúc cho tụi nhỏ một đứa em để gia đình vui càng thêm vui chứ. Phải tranh thủ lúc anh còn trẻ anh mới có sức cày cuốc.
“ Vợ ơi, em làm tốt lắm! Anh yêu em ” Lục Bách Ngôn vô cùng mãn nguyện hôn lên trán cô tán thưởng.
Thế là vào mùa thu năm sau, tiểu công chúa duy nhất của nhà họ Lục đã ra đời. Cô công chúa được đặt tên là Lục Tuyết Chi, kết hợp giữa họ của anh và tên của vợ. Kể từ khi có tiểu công chúa ba cha con anh bắt đầu ra rìa, cô chỉ quan tâm đến đứa con gái bé bỏng của mình thôi. Ai bảo con bé sinh ra giống cô như đúc còn gì, đây mới chính là con cô. Còn hai bé kia là cô đẻ thuê cho Lục Bách Ngôn haha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.