Chương 11: Hòa hợp
Dĩ Vi Nữ Linh
04/11/2024
Trải qua một trận chiến khốc liệt, Tô Thiên Tuyết đã ngất đi từ lúc nào không hay. Nhưng cô vô thức cảm nhận được cơ thể mình bỗng nhẹ tênh như được ẵm lên rồi sau đó lại nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm. Đoán chừng là Lục Bách Ngôn đã ẵm cô vào nhà vệ sinh để sửa soạn lại.
Qua một lúc thì anh lại ẵm cô ra lại giường, trên người của cô đương nhiên không mặc quần áo. Lục Bách Ngôn không vội liền để cơ thể Tô Thiên Tuyết nằm ở một góc giường, còn mình thì nhanh chóng dẹp cái ga giường kia do bị trận chiến kia làm bẩn hết cả rồi.
Lại liếc thấy một vệt máu đỏ tươi ở chính giữa ga giường mà mắt anh thâm sâu vô cùng.
Tô Thiên Tuyết rốt cuộc tôi phải làm thế nào với em đây!
Lục Bách Ngôn biết rõ việc hôm nay đã vượt quá tầm kiểm soát của anh. Lúc trước anh còn nói sẽ trả thù, muốn làm Tô Thiên Tuyết đau khổ với những gì mà cô đã đối với Thục Uyên. Nhưng sau khi trải qua trận hoan ái đêm nay, Lục Bách Ngôn lại có phần mơ hồ hơn về những ý định của mình.
Ăn chay bao nhiêu năm vậy mà chỉ mới phá giới thôi đã khiến đầu óc anh trở nên tâm tối rồi. Cơ hồ hiện tại anh lại không muốn buông tha Tô Thiên Tuyết. Nếu có thể anh muốn vừa giày vò và vừa mãnh liệt chiếm lĩnh cô. Ít nhất khi cho cô đủ tình thương rồi đạp cô xuống một lần nữa thì cũng khiến cô đau khổ không thôi.
“ Đừng trách tôi, có trách hãy trách em có lỗi với Thục Uyên. Đời này đã định sẵn chúng ta là không thể ’’ Lục Bách Ngôn hôn lên trán cô một cái rồi dời cô nằm ngay ngắn lại trên giường.
Nếu anh không làm như vậy thật sự anh cảm thấy có lỗi rất nhiều với Thục Uyên. Nhưng khi nghĩ đến cô vợ mình thì anh cũng hơi áy náy và cũng chỉ là thoáng qua nhất thời.
Sáng sớm hôm sau cả hai thức dậy rất trễ, Tô Thiên Tuyết là người thức trước. Mở mắt dậy thấy mình nằm trong vòng tay anh, trong đầu liền chạy lại dòng ký ức tối hôm qua mà cô xấu hổ không thôi. Cô không dám tin vậy mà mình đã thật sự trở thành vợ của anh.
Không lẽ anh đã nghĩ thông rồi, cũng đã chấp nhận cô nên mới cùng nhau làm chuyện đó chăng! Nghĩ tới đây Tô Thiên Tuyết rất vui.
Cô ngước lên ngắm nhìn gương mặt đang nhắm ghiền mắt lại do ngủ say, phải nói Lục Bách Ngôn bình thường đã rất đẹp trai. Nhưng khi cùng anh nằm chung một giường, còn nằm trong vòng tay của anh cô lại càng mê đắm hơn bao giờ hết.
Bất giác Tô Thiên Tuyết đưa tay sờ lên gương mặt góc cạnh ấy thì anh lại bất ngờ mở mắt ra nhìn chằm chằm cô. Còn cô bị hù dọa một phen liền giật mình rút tay lại.
“ Em muốn làm gì? Vẫn còn sức à? ’’
Mới mở mắt ra mà anh đã giở trò dụ dỗ cô rồi.
“ K...Không có, em tính kêu anh dậy đã trễ rồi ’’
Tô Thiên Tuyết xấu hổ muốn độn thổ nhanh chóng ngồi dậy, còn không quên lấy cái chăn quấn người bảo vệ. Lại nhìn lại trên giường chỉ còn người đàn ông thân không mặc đồ nằm với dáng vẻ mời gọi, trong khoảnh khắc ấy cô muốn xịt máu mũi ngay tại chỗ.
Tô Thiên Tuyết cũng nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh, bỏ Lục Bách Ngôn nhằm trên giường trông vô cùng tội nghiệp kia. Lúc đóng cửa còn vô cùng mạnh mẽ làm một cái gầm, khiến Lục Bách Ngôn bất ngờ.
“ Còn biết xấu hổ ’’ anh phì cười.
Sau đó đứng dậy đi đến tủ quần áo lấy một bộ đồ, lấy thêm một cái khăn tắm quấn người lại. Anh định sẽ đi qua nhà vệ sinh phòng bên để sửa soạn cho nhanh.
Tô Thiên Tuyết nhìn mình trong gương mà không dám tin nổi. Khắp người cô chỗ nào cũng không bầm thì đỏ. Lục Bách Ngôn đúng là c** mà!
Cô cũng nhanh chóng đánh răng rồi thay đồ. Do không có đồ nhiều ở nhà chính nên cô sẽ mặc lại chiếc váy hôm qua cô mặc lúc qua đây. Nhưng mà chiếc váy này là váy dây vải hoa, phần ở trên khoảng ngực một xíu bình thường cô thấy không hề hở hang nhưng bây giờ thì nó lại lộ liễu quá rồi.
Ở đó có bao nhiêu vết hôn, dấu cắn đều ẩn ẩn hiện hiện ra hết. Lúc đầu cô định lấy phấn makeup che lại nhưng không có tác dụng. Sau đó liền đi ra tủ đồ của Lục Bách Ngôn lấy cái áo sơ mi mặc lên. Cứ xem như là áo choàng bên ngoài vậy.
Sửa soạn xong thì Tô Thiên Tuyết đi xuống lầu. Cứ nghĩ giờ này cũng trễ rồi chắc ba mẹ cũng đã ăn sáng xong, cô cũng sẽ đỡ ngại khi chạm mặt. Nhưng không ngờ vừa bước vào bàn ăn là đã thấy Lục Bách Ngôn ngồi chễm chệ ở đó, đối diện còn có ba mẹ chồng đang tươi cười nói gì đó lúc thấy cô vào đã không còn nói nữa.
“ Con dậy rồi à, mau ngồi xuống ăn sáng đi ’’
Trương Quế Mai kêu người làm đem phần ăn sáng ra cho con dâu mình.
“ Dạ mẹ ’’
Lúc nãy không để ý, giờ Tô Thiên Tuyết mới thấy giọng nói mình có vấn đề. Thế mà sau một đêm nó lại khàn đi trông thấy, lúc nói còn có chút mất sức.
Trương Quế Mai và Lục Bách Dịch thấy con dâu mình xấu hổ thì nở một cười mãn nguyện không ít. Còn thì thầm với nhau nói nhỏ.
“ Đúng là không uổn công hôm qua tôi giáo huấn con trai mà haha ’’
Lục Bách Dịch cảm thấy ông chính là người cha tốt của năm.
“ Lão già làm tốt lắm, xem ra ngày ẵm cháu đã không còn xa rồi ’’
Trương Quế Mai nhìn bạn của mình lúc nào cũng khoe cháu nội, cháu ngoại mà ấm ức vô cùng.
Đêm qua tuy là hai ông bà ở lầu 2 còn phòng của Tô Thiên Tuyết và Lục Bách Ngôn ở lầu 1 nhưng lại có thể nghe loáng thoáng tiếng động bên dưới. Phải nói phòng ở nhà họ Lục cách âm rất tốt, nhưng dựa vào tiếng hét hôm qua chắc chắn con trai ông bà đã cày cuốc không ngừng nghỉ rồi.
Lúc bây giờ lại nhìn thấy một màn ân cần của con trai.
“ Ăn nhiều một chút ’’ anh cắt phần thịt bít tết bên dĩa của mình rồi đưa cho cô.
Tô Thiên Tuyết ngồi bên cạnh cũng hơi bất ngờ, hiện tại anh giống như là một người khác vậy. Nếu giữa hai người lúc nào cũng được như vầy thì tốt biết mấy. Và cô tin ngày đó sẽ không còn xa nữa.
Mặc dù mấy hôm nay anh đã biến mất không tâm tích, cô cũng biết thừa anh ở đâu. Nhưng sau khi anh trở lại thì như trở thành một người khác, cô nghĩ có thể là anh nghĩ thông rồi chăng.
Qua một lúc thì anh lại ẵm cô ra lại giường, trên người của cô đương nhiên không mặc quần áo. Lục Bách Ngôn không vội liền để cơ thể Tô Thiên Tuyết nằm ở một góc giường, còn mình thì nhanh chóng dẹp cái ga giường kia do bị trận chiến kia làm bẩn hết cả rồi.
Lại liếc thấy một vệt máu đỏ tươi ở chính giữa ga giường mà mắt anh thâm sâu vô cùng.
Tô Thiên Tuyết rốt cuộc tôi phải làm thế nào với em đây!
Lục Bách Ngôn biết rõ việc hôm nay đã vượt quá tầm kiểm soát của anh. Lúc trước anh còn nói sẽ trả thù, muốn làm Tô Thiên Tuyết đau khổ với những gì mà cô đã đối với Thục Uyên. Nhưng sau khi trải qua trận hoan ái đêm nay, Lục Bách Ngôn lại có phần mơ hồ hơn về những ý định của mình.
Ăn chay bao nhiêu năm vậy mà chỉ mới phá giới thôi đã khiến đầu óc anh trở nên tâm tối rồi. Cơ hồ hiện tại anh lại không muốn buông tha Tô Thiên Tuyết. Nếu có thể anh muốn vừa giày vò và vừa mãnh liệt chiếm lĩnh cô. Ít nhất khi cho cô đủ tình thương rồi đạp cô xuống một lần nữa thì cũng khiến cô đau khổ không thôi.
“ Đừng trách tôi, có trách hãy trách em có lỗi với Thục Uyên. Đời này đã định sẵn chúng ta là không thể ’’ Lục Bách Ngôn hôn lên trán cô một cái rồi dời cô nằm ngay ngắn lại trên giường.
Nếu anh không làm như vậy thật sự anh cảm thấy có lỗi rất nhiều với Thục Uyên. Nhưng khi nghĩ đến cô vợ mình thì anh cũng hơi áy náy và cũng chỉ là thoáng qua nhất thời.
Sáng sớm hôm sau cả hai thức dậy rất trễ, Tô Thiên Tuyết là người thức trước. Mở mắt dậy thấy mình nằm trong vòng tay anh, trong đầu liền chạy lại dòng ký ức tối hôm qua mà cô xấu hổ không thôi. Cô không dám tin vậy mà mình đã thật sự trở thành vợ của anh.
Không lẽ anh đã nghĩ thông rồi, cũng đã chấp nhận cô nên mới cùng nhau làm chuyện đó chăng! Nghĩ tới đây Tô Thiên Tuyết rất vui.
Cô ngước lên ngắm nhìn gương mặt đang nhắm ghiền mắt lại do ngủ say, phải nói Lục Bách Ngôn bình thường đã rất đẹp trai. Nhưng khi cùng anh nằm chung một giường, còn nằm trong vòng tay của anh cô lại càng mê đắm hơn bao giờ hết.
Bất giác Tô Thiên Tuyết đưa tay sờ lên gương mặt góc cạnh ấy thì anh lại bất ngờ mở mắt ra nhìn chằm chằm cô. Còn cô bị hù dọa một phen liền giật mình rút tay lại.
“ Em muốn làm gì? Vẫn còn sức à? ’’
Mới mở mắt ra mà anh đã giở trò dụ dỗ cô rồi.
“ K...Không có, em tính kêu anh dậy đã trễ rồi ’’
Tô Thiên Tuyết xấu hổ muốn độn thổ nhanh chóng ngồi dậy, còn không quên lấy cái chăn quấn người bảo vệ. Lại nhìn lại trên giường chỉ còn người đàn ông thân không mặc đồ nằm với dáng vẻ mời gọi, trong khoảnh khắc ấy cô muốn xịt máu mũi ngay tại chỗ.
Tô Thiên Tuyết cũng nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh, bỏ Lục Bách Ngôn nhằm trên giường trông vô cùng tội nghiệp kia. Lúc đóng cửa còn vô cùng mạnh mẽ làm một cái gầm, khiến Lục Bách Ngôn bất ngờ.
“ Còn biết xấu hổ ’’ anh phì cười.
Sau đó đứng dậy đi đến tủ quần áo lấy một bộ đồ, lấy thêm một cái khăn tắm quấn người lại. Anh định sẽ đi qua nhà vệ sinh phòng bên để sửa soạn cho nhanh.
Tô Thiên Tuyết nhìn mình trong gương mà không dám tin nổi. Khắp người cô chỗ nào cũng không bầm thì đỏ. Lục Bách Ngôn đúng là c** mà!
Cô cũng nhanh chóng đánh răng rồi thay đồ. Do không có đồ nhiều ở nhà chính nên cô sẽ mặc lại chiếc váy hôm qua cô mặc lúc qua đây. Nhưng mà chiếc váy này là váy dây vải hoa, phần ở trên khoảng ngực một xíu bình thường cô thấy không hề hở hang nhưng bây giờ thì nó lại lộ liễu quá rồi.
Ở đó có bao nhiêu vết hôn, dấu cắn đều ẩn ẩn hiện hiện ra hết. Lúc đầu cô định lấy phấn makeup che lại nhưng không có tác dụng. Sau đó liền đi ra tủ đồ của Lục Bách Ngôn lấy cái áo sơ mi mặc lên. Cứ xem như là áo choàng bên ngoài vậy.
Sửa soạn xong thì Tô Thiên Tuyết đi xuống lầu. Cứ nghĩ giờ này cũng trễ rồi chắc ba mẹ cũng đã ăn sáng xong, cô cũng sẽ đỡ ngại khi chạm mặt. Nhưng không ngờ vừa bước vào bàn ăn là đã thấy Lục Bách Ngôn ngồi chễm chệ ở đó, đối diện còn có ba mẹ chồng đang tươi cười nói gì đó lúc thấy cô vào đã không còn nói nữa.
“ Con dậy rồi à, mau ngồi xuống ăn sáng đi ’’
Trương Quế Mai kêu người làm đem phần ăn sáng ra cho con dâu mình.
“ Dạ mẹ ’’
Lúc nãy không để ý, giờ Tô Thiên Tuyết mới thấy giọng nói mình có vấn đề. Thế mà sau một đêm nó lại khàn đi trông thấy, lúc nói còn có chút mất sức.
Trương Quế Mai và Lục Bách Dịch thấy con dâu mình xấu hổ thì nở một cười mãn nguyện không ít. Còn thì thầm với nhau nói nhỏ.
“ Đúng là không uổn công hôm qua tôi giáo huấn con trai mà haha ’’
Lục Bách Dịch cảm thấy ông chính là người cha tốt của năm.
“ Lão già làm tốt lắm, xem ra ngày ẵm cháu đã không còn xa rồi ’’
Trương Quế Mai nhìn bạn của mình lúc nào cũng khoe cháu nội, cháu ngoại mà ấm ức vô cùng.
Đêm qua tuy là hai ông bà ở lầu 2 còn phòng của Tô Thiên Tuyết và Lục Bách Ngôn ở lầu 1 nhưng lại có thể nghe loáng thoáng tiếng động bên dưới. Phải nói phòng ở nhà họ Lục cách âm rất tốt, nhưng dựa vào tiếng hét hôm qua chắc chắn con trai ông bà đã cày cuốc không ngừng nghỉ rồi.
Lúc bây giờ lại nhìn thấy một màn ân cần của con trai.
“ Ăn nhiều một chút ’’ anh cắt phần thịt bít tết bên dĩa của mình rồi đưa cho cô.
Tô Thiên Tuyết ngồi bên cạnh cũng hơi bất ngờ, hiện tại anh giống như là một người khác vậy. Nếu giữa hai người lúc nào cũng được như vầy thì tốt biết mấy. Và cô tin ngày đó sẽ không còn xa nữa.
Mặc dù mấy hôm nay anh đã biến mất không tâm tích, cô cũng biết thừa anh ở đâu. Nhưng sau khi anh trở lại thì như trở thành một người khác, cô nghĩ có thể là anh nghĩ thông rồi chăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.