Chương 88: Bình thản
Khánh Huyền Trần
11/01/2021
- Cho tôi cơ hội... Duy nhất 1 lần thôi, có được không?
Vu Quân dựa thế cao lớn ép sát cô vào tường như uy hiếp nhưng lời nói lại khẩn khoản vô cùng. Uyển Sam rối trí, giờ cũng đang trong tầm kiểm soát của anh rồi, cô còn sự lựa chọn khác ư? Không ép buộc nhưng đang là dần dần cảm hóa nữ nhân. Cô mạnh bạo ẩn anh ra, tay ẵm Gia Thành rồi nhìn lấy con, mặc không quan tâm tới anh phía sau, nhàn nhạt:
- Anh có thể đi ra ngoài được không? Gia Thành từ sáng chưa ăn, tôi cần cho thằng bé uống sữa
Vu Quân ôm chặt cứng cô từ phía sau, thở dài:
- Gia Thành đã được chăm uống sữa và ăn dặm nhẹ một bữa. Đừng đánh trống lảng, Uyển Sam. Hãy trả lời tôi
Cô dứt khoát:
- Không... Câu trả lời là không, được chưa?
Ánh mắt Vu Quân đìu hiu lại, cố chấp:
- Thôi được, là do em quá mệt mỏi và tôi chưa tốt... Chúng ta có thời gian.
Uyển Sam liên tiếp nói lời đả kích:
- Không có.. Không có gì hết, Vu Quân anh bao giờ mới chịu buông tha cho mẹ con tôi? Những lần hành hạ chưa đủ sao? Những lần dây dưa triền miên đến mệt nhoài anh chưa thỏa mãn? Tôi mệt rồi, hoàn tòn không còn sức...
Hốc mắt cô đỏ lại, nói xổ ra một tràng, không gian tĩnh mặc đặc quánh, thi thoảng có tiếng ậm ờ của Gia Thành đang tập nói. Thấy cô nói một lèo, nhóc con lại tưởng mẹ đang bắt chuyện mình, liền ngô nghê ú ớ, sau chán chường lại giãy lên đòi theo Vu Quân bế.
Nam nhân nhanh đón bế con mình, thẳng thừng lấy Gia Thành từ trong vòng tay cô ra, tiến ra ngoài gọi điện:
- Kêu người vào đây
Uyển Sam bị động chạy theo, hớt hải:
- Vu Quân... Đưa Gia Thành lại cho tôi...
Cửa phòng mở ra, hai bà vú tiến vào, lễ phép:
- Ngài cho gọi chúng tôi...
Vu Quân đưa Gia Thành cho họ, dặn dò:
- Cho thằng bé uống sữa rồi ru ngủ đi
Uyển Sam chạy tới ngăn cản, hỗn loạn nói:
- Các người làm gì vậy chứ?
Cô cố giành lại Gia Thành nhưng cả người bỗng bị Vu Quân kéo tay giữ chặt. Gia Thành nghe tiếng khóc với hét lớn liền giật mình, thằng bé oe óe khóc lớn lên. Cánh cửa phòng đóng lại, trong thư phòng giờ chỉ còn Uyển Sam và Vu Quân. Cô khóc nấc bất lực nhìn theo con trai bị bế đi, vùng vằng thoát khỏi tay anh rồi bạo gan vung lên tát vào bên má Vu Quân một phát nghe tiếng thanh sắc. Khuôn mặt anh lệch sang một bên, bàn tay đánh đau còn nóng bừng, ánh mắt không lộ vẻ sợ hãi và chùn bước. Trái lại biểu cảm Vu Quân mới bình thản làm sao:
- Một bên má lệch rồi, tay kia em cũng đau... Tát nốt bên má này và dùng tay còn lại đi... Cho mặt tôi cân một chút và tay em đỡ đau
Uyển Sam quận tay thành nắm đấm, khuôn mặt đỏ bừng lên, bất ngờ quỳ khụy xuống, mặt cúi gằm xuống khóc rưng rức, van cầu:
- Tôi mệt rồi.. Thực sự mệt, hức hức...
Ánh mắt nam nhân đảo quanh một lượt rồi ngồi thấp xuống xoa đầu cô, nâng khuôn mặt ủy mị của cô lên, nói:
- Em mệt rồi.. Đi nghỉ thôi
Vu Quân bế xốc cô trong vòng tay, rời khỏi thư phòng và tiến về căn phòng trước đây cô từng ở. Bên trong đã khác xưa, mọi vật được thay đổ và vị trí đồ đạc cũng xếp lại. Thả cô ngồi bên giường, anh đi lại xả bồn nước nóng:
- Em vào tắm rồi nghỉ sớm đi.
Nói rồi anh rời đi, cánh cửa phòng đóng lại. Từ nãy đến giờ Uyển Sam vẫn bần thần ra, không còn cách nào khác, từ thừ cởi đồ rồi bình thản ngâm mình trong nước.
Một đêm trôi qua, Uyển Sam trằn trọc mãi vì nhiều lí do. Sáng hôm sau đã tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân xong cũng là lúc Vu Quân đang ngồi ở ghế đợi, anh đang đọc sách, trông thấy cô liền ngừng lại, lịch sự:
- Em chuẩn bị nhanh rồi chúng ta xuống ăn sáng
Cô đáp lại:
- Anh không có quyền giam giữ mẹ con tôi, Vu Quân...
Nam nhân toan quay đi, vòng lại, chất vấn:
- Vậy en định làm gì nếu tôi vẫn giữ hai người bên cạnh.. Tuyệt đối không bao giờ buông tay?
Vu Quân dạo quanh phòng:
- Hmm... Chắc kà báo cảnh sát nhỉ?
Anh nhấp ngụm trà rồi đi đến trước mặt cô:
- Em sẽ báo tôi bắt cóc em à? Liệu họ có tin khi tôi chỉ đang níu giữ vợ và con trai mình trở về nhà?
Từ " vợ" được Vu Quân nhấn mạnh, ngầm khẳng định mối quan hệ ràng buộc giữ cả hai. Giờ cô mới hiểu ra, sơ suất khi bỏ trốn mới không để ý hóa ra Vu Quân vẫn còn trên danh nghĩa là vợ chồng. Khuôn mặt cô đơ ra, một cách yếu thế hiện lên.
Vu Quân đi lại nựng hai bên má nữ nhân, bất ngờ hôn cô thật sâu, nụ hôn dây dưa mãi thỏa ý nhớ nhung của anh. Sau cùng, anh cà rỡn:
- Nhanh nhé vợ... Anh đợi em dưới sành..
Một lúc sau...
Uyển Sam ngoan ngoãn xuống bàn ăn, duy chỉ thấy Vu Quân, ánh mắt liếc nhìn xung quanh chủ yếu tìm con trai. Anh dứt khoát:
- Trời mùa này se lạnh, trẻ con rất thích ủ ấm ngủ... Gia Thành chưa dậy, chút nữa có dậy sẽ có người lo..
Anh kéo ghế bên cạnh ra, ngầm nhắc cô ngồi xuống
Vu Quân dựa thế cao lớn ép sát cô vào tường như uy hiếp nhưng lời nói lại khẩn khoản vô cùng. Uyển Sam rối trí, giờ cũng đang trong tầm kiểm soát của anh rồi, cô còn sự lựa chọn khác ư? Không ép buộc nhưng đang là dần dần cảm hóa nữ nhân. Cô mạnh bạo ẩn anh ra, tay ẵm Gia Thành rồi nhìn lấy con, mặc không quan tâm tới anh phía sau, nhàn nhạt:
- Anh có thể đi ra ngoài được không? Gia Thành từ sáng chưa ăn, tôi cần cho thằng bé uống sữa
Vu Quân ôm chặt cứng cô từ phía sau, thở dài:
- Gia Thành đã được chăm uống sữa và ăn dặm nhẹ một bữa. Đừng đánh trống lảng, Uyển Sam. Hãy trả lời tôi
Cô dứt khoát:
- Không... Câu trả lời là không, được chưa?
Ánh mắt Vu Quân đìu hiu lại, cố chấp:
- Thôi được, là do em quá mệt mỏi và tôi chưa tốt... Chúng ta có thời gian.
Uyển Sam liên tiếp nói lời đả kích:
- Không có.. Không có gì hết, Vu Quân anh bao giờ mới chịu buông tha cho mẹ con tôi? Những lần hành hạ chưa đủ sao? Những lần dây dưa triền miên đến mệt nhoài anh chưa thỏa mãn? Tôi mệt rồi, hoàn tòn không còn sức...
Hốc mắt cô đỏ lại, nói xổ ra một tràng, không gian tĩnh mặc đặc quánh, thi thoảng có tiếng ậm ờ của Gia Thành đang tập nói. Thấy cô nói một lèo, nhóc con lại tưởng mẹ đang bắt chuyện mình, liền ngô nghê ú ớ, sau chán chường lại giãy lên đòi theo Vu Quân bế.
Nam nhân nhanh đón bế con mình, thẳng thừng lấy Gia Thành từ trong vòng tay cô ra, tiến ra ngoài gọi điện:
- Kêu người vào đây
Uyển Sam bị động chạy theo, hớt hải:
- Vu Quân... Đưa Gia Thành lại cho tôi...
Cửa phòng mở ra, hai bà vú tiến vào, lễ phép:
- Ngài cho gọi chúng tôi...
Vu Quân đưa Gia Thành cho họ, dặn dò:
- Cho thằng bé uống sữa rồi ru ngủ đi
Uyển Sam chạy tới ngăn cản, hỗn loạn nói:
- Các người làm gì vậy chứ?
Cô cố giành lại Gia Thành nhưng cả người bỗng bị Vu Quân kéo tay giữ chặt. Gia Thành nghe tiếng khóc với hét lớn liền giật mình, thằng bé oe óe khóc lớn lên. Cánh cửa phòng đóng lại, trong thư phòng giờ chỉ còn Uyển Sam và Vu Quân. Cô khóc nấc bất lực nhìn theo con trai bị bế đi, vùng vằng thoát khỏi tay anh rồi bạo gan vung lên tát vào bên má Vu Quân một phát nghe tiếng thanh sắc. Khuôn mặt anh lệch sang một bên, bàn tay đánh đau còn nóng bừng, ánh mắt không lộ vẻ sợ hãi và chùn bước. Trái lại biểu cảm Vu Quân mới bình thản làm sao:
- Một bên má lệch rồi, tay kia em cũng đau... Tát nốt bên má này và dùng tay còn lại đi... Cho mặt tôi cân một chút và tay em đỡ đau
Uyển Sam quận tay thành nắm đấm, khuôn mặt đỏ bừng lên, bất ngờ quỳ khụy xuống, mặt cúi gằm xuống khóc rưng rức, van cầu:
- Tôi mệt rồi.. Thực sự mệt, hức hức...
Ánh mắt nam nhân đảo quanh một lượt rồi ngồi thấp xuống xoa đầu cô, nâng khuôn mặt ủy mị của cô lên, nói:
- Em mệt rồi.. Đi nghỉ thôi
Vu Quân bế xốc cô trong vòng tay, rời khỏi thư phòng và tiến về căn phòng trước đây cô từng ở. Bên trong đã khác xưa, mọi vật được thay đổ và vị trí đồ đạc cũng xếp lại. Thả cô ngồi bên giường, anh đi lại xả bồn nước nóng:
- Em vào tắm rồi nghỉ sớm đi.
Nói rồi anh rời đi, cánh cửa phòng đóng lại. Từ nãy đến giờ Uyển Sam vẫn bần thần ra, không còn cách nào khác, từ thừ cởi đồ rồi bình thản ngâm mình trong nước.
Một đêm trôi qua, Uyển Sam trằn trọc mãi vì nhiều lí do. Sáng hôm sau đã tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân xong cũng là lúc Vu Quân đang ngồi ở ghế đợi, anh đang đọc sách, trông thấy cô liền ngừng lại, lịch sự:
- Em chuẩn bị nhanh rồi chúng ta xuống ăn sáng
Cô đáp lại:
- Anh không có quyền giam giữ mẹ con tôi, Vu Quân...
Nam nhân toan quay đi, vòng lại, chất vấn:
- Vậy en định làm gì nếu tôi vẫn giữ hai người bên cạnh.. Tuyệt đối không bao giờ buông tay?
Vu Quân dạo quanh phòng:
- Hmm... Chắc kà báo cảnh sát nhỉ?
Anh nhấp ngụm trà rồi đi đến trước mặt cô:
- Em sẽ báo tôi bắt cóc em à? Liệu họ có tin khi tôi chỉ đang níu giữ vợ và con trai mình trở về nhà?
Từ " vợ" được Vu Quân nhấn mạnh, ngầm khẳng định mối quan hệ ràng buộc giữ cả hai. Giờ cô mới hiểu ra, sơ suất khi bỏ trốn mới không để ý hóa ra Vu Quân vẫn còn trên danh nghĩa là vợ chồng. Khuôn mặt cô đơ ra, một cách yếu thế hiện lên.
Vu Quân đi lại nựng hai bên má nữ nhân, bất ngờ hôn cô thật sâu, nụ hôn dây dưa mãi thỏa ý nhớ nhung của anh. Sau cùng, anh cà rỡn:
- Nhanh nhé vợ... Anh đợi em dưới sành..
Một lúc sau...
Uyển Sam ngoan ngoãn xuống bàn ăn, duy chỉ thấy Vu Quân, ánh mắt liếc nhìn xung quanh chủ yếu tìm con trai. Anh dứt khoát:
- Trời mùa này se lạnh, trẻ con rất thích ủ ấm ngủ... Gia Thành chưa dậy, chút nữa có dậy sẽ có người lo..
Anh kéo ghế bên cạnh ra, ngầm nhắc cô ngồi xuống
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.