Chương 7: Buổi học đầu
Khánh Huyền Trần
04/01/2021
Hôm nay là ngày đầu tiên Uyển Sam đến trường mới, từ sáng sớm đã có người hầu đến giúp cô chuẩn bị trang phục, sách vở và dặn dò một số thứ. Trang phục của Eduautumn được thiết kế là một chiếc áo sơmi trắng dài tay, sơ vin trong một chân váy màu kem sữa dài khoảng gần đến đầu gối. Chân váy là dạng giả quần bên trong, ngoài ra cô sẽ đi tất cao đến cổ chân hoặc đầu gối tùy sở thích, đôi giày đế cao và thêm chiếc áo vest xanh than khoác ngoài.
Sách vở khá ít, hầu như là các môn kĩ năng sống hay học ngoại ngữ. Chuẩn bị xong, Uyển Sam di chuyển xuống phòng bếp, tại đây đã bày các món ăn sáng. Duy chỉ là có vài dụng cụ dao nĩa cô không biết sử dụng sao cho đúng. Uyển Sam bốc bừa, cứ thế ăn ngon lành, đều là các món mới và là đầu bếp làm. Còn hồi ở côi nhi viện, mỗi sáng lúc nào cũng là cháo, ăn đến nhạt miệng.
Xong xuôi cô được ra ngoài ghế ngồi, sẽ có người đèo đến trường. Bên phía cầu thang đã thấy Vu Quân chỉnh tề bước xuống, anh đã thấy bóng dáng mèo nhỏ ngồi bên ngoài nhưng rẽ vào trong bếp, nhìn qua phần ăn chưa dọn của Uyển Sam, thấy chiếc nĩa bị dùng sai với món ăn, hỏi người làm:
\- Cô ấy vừa dùng nĩa này ăn sao?
Người làm quay lại kính cẩn:
\- Vâng thưa cậu... Tôi nghĩ cô chủ không biết nên...
Vu Quân ngắt lời:
\- Dọn sạch sẽ đi
Nói rồi anh rời ra ngoài. Anh đi lại gần nhẹ nhàng rồi xoa đầu cô, nói:
\- Ăn sáng no chưa?
Uyển Sam giật mình quay lại, đáp:
\- A, anh.. Em no rồi
Vu Quân sát lại gần người cô, ngắm nghía trang phục ôm sát vào cơ thể vật nhỏ, hai khuôn ngực to sau lớp áo vest, eo bụng nhỏ nhắn, bên dưới chân váy xếp tầng, thấy được hai chân cô trắng ngần thon thả. Ngắm nghía một lúc rồi bảo:
\- Để hôm nay anh đưa em đi
Nói rồi mình đi ra ngoài sân, để cô lạch bạch chạy theo sau. Bước chân nam nhân dài, dáng đi thanh tao, còn cô chỉ như con mèo nhỏ chạy đằng sau, cố đuổi kịp anh. Lên xe, Uyển Sam ngồi bên ghế phụ, rướn người lên sờ mó xung quanh. Bất ngờ Vu Quân chùm người lên cô, cả tấm thân to lớn của anh áp lạo gần người vật nhỏ. Khoảng cách gần hai người nghe rõ cả hơi thở của đối phương. Uyển Sam thở gấp, hồi hộp nói:
\- A...anh
Bàn tay Vu Quân rờ từ bên sườn cô dọc xuống, lấy dây an toàn vắt sang bên thắt cho cô. Cánh mũi cao anh rờ rờ lên da mặt Uyển Sam, làn da trắng mịn và có mùi thơm nhẹ. Sau cùng anh mới chịu yên vị bên ghế của mình. Cả buổi đó đều là Vu Quân hỏi chuyện, Uyển Sam lẳng lặng nghe rồi đáp, chứ thực lòng cũng chưa thể bắt chuyện với anh
Ngôi trường kia rồi, nó như một tòa lâu đài thù đúng hơn, mãi vẫn chưa tới cổng. Uyển Sam quay hẳn người ra ngoài cửa xe ngắm, ánh mắt cô hiếu kì nhìn mọi thứ lạ lẫm. Vu Quân nhẹ nhàng nói:
\- Em thấy ngôi trường như nào?
Uyển Sam ngây ngô đáp:
\- To... Rất to ạ
Vu Quân đi sang mở cửa xe, dìu lấy tay cô em gái xuống, mắt Uyển Sam từ nãy dính chặt vào ngôi trường. Trời cao, mây trắng, một khung cảnh hùng vĩ trước mặt cô gái nhỏ. Rồi bóng nam nhân cao lớn đứng trùm trước mặt cô, hỏi nhỏ:
\- Em còn ngắm chưa đủ sao?
Uyển Sam thu mắt lại, lí nhí:
\- Em...
Hai tay nam nhân đặt lên vai cô, trùng cổ xuống nhìn rồi nói:
\- Ở trường chỉ học đến đầu giờ chiều, khoảng 14 giờ... Lúc ấy anh bận, ở trường có các hoạt động rèn luyện sức khỏe, thư viện... Nhưng anh nghĩ tan học em về nhà luôn, có được không?
Uyển Sam gật đầu, đáp:
\- Vâng ạ
Chương gia có phòng sách hơn 5 nghìn quyển; có bể bơi loại 1m5, loại 2m, loại nước ấm nước lạnh; có sân tennis; có phòng đánh bóng bi\-a; có phòng gym riêng... Mọi thứ đều đủ và tiện nghi, đó là lí do Vu Quân nghĩ vật nhỏ sẽ được thoải mái hơn
Toan đi vào trường, Vu Quân kéo cô lại, nói:
\- Hôn tạm biệt anh đi, Uyển Sam
Nam nhân quay má ra chờ đợi, Uyển Sam ban đầu còn chần chừ, sau nhún nhẹ chân lên, áp môi mình vào má anh. Lúc đấy còn thấy rõ khuôn mặt anh cười tươi rói, thật ấm áp, anh hồ hởi đáp lại:
\- Uyển Sam ngoan... Tạm biệt em
Cô nhìn theo con xe đó phóng nhanh đi, nụ cười trên môi dập tắt, còn lại vẻ lạnh tanh rồi cô đi vào trường.
Hôm đó Uyển Sam chưa bắt chuyện với ai, mới học buổi đầu thấy các con cái nhà trọc phú, ai cũng toát ra khí chất ngút trời, từ đầu xuống chân đều hàng hiệu. Cô có để ý được một bạn học nam, dáng vẻ ngại ngùng và luôn sợ hãi, ở đây được biết những ai không phải con nhà trọc phú tủ đựng đồ sẽ có một dấu gạch chéo đỏ, do đám học sinh khác kẻ vào làm dấu hiệu. Uyển Sam tiến tới tủ mình, xem xét rồi thấy không có, thở phào ra. Còn bạn nam kia, có một dấu gạch đỏ, phải chăng đang sợ bị bắt nạt nên mới lấm lét vậy
Chiều đó Uyển Sam trở về nhà, cô thay đồ lên giường ngủ một lúc. Đi cả ngôi trường rộng rồi còn lạc mất lối đi nên khá mất sức, thành ra Uyển Sam đi lòng vòng lòng vòng mãi mới ra về được
Sách vở khá ít, hầu như là các môn kĩ năng sống hay học ngoại ngữ. Chuẩn bị xong, Uyển Sam di chuyển xuống phòng bếp, tại đây đã bày các món ăn sáng. Duy chỉ là có vài dụng cụ dao nĩa cô không biết sử dụng sao cho đúng. Uyển Sam bốc bừa, cứ thế ăn ngon lành, đều là các món mới và là đầu bếp làm. Còn hồi ở côi nhi viện, mỗi sáng lúc nào cũng là cháo, ăn đến nhạt miệng.
Xong xuôi cô được ra ngoài ghế ngồi, sẽ có người đèo đến trường. Bên phía cầu thang đã thấy Vu Quân chỉnh tề bước xuống, anh đã thấy bóng dáng mèo nhỏ ngồi bên ngoài nhưng rẽ vào trong bếp, nhìn qua phần ăn chưa dọn của Uyển Sam, thấy chiếc nĩa bị dùng sai với món ăn, hỏi người làm:
\- Cô ấy vừa dùng nĩa này ăn sao?
Người làm quay lại kính cẩn:
\- Vâng thưa cậu... Tôi nghĩ cô chủ không biết nên...
Vu Quân ngắt lời:
\- Dọn sạch sẽ đi
Nói rồi anh rời ra ngoài. Anh đi lại gần nhẹ nhàng rồi xoa đầu cô, nói:
\- Ăn sáng no chưa?
Uyển Sam giật mình quay lại, đáp:
\- A, anh.. Em no rồi
Vu Quân sát lại gần người cô, ngắm nghía trang phục ôm sát vào cơ thể vật nhỏ, hai khuôn ngực to sau lớp áo vest, eo bụng nhỏ nhắn, bên dưới chân váy xếp tầng, thấy được hai chân cô trắng ngần thon thả. Ngắm nghía một lúc rồi bảo:
\- Để hôm nay anh đưa em đi
Nói rồi mình đi ra ngoài sân, để cô lạch bạch chạy theo sau. Bước chân nam nhân dài, dáng đi thanh tao, còn cô chỉ như con mèo nhỏ chạy đằng sau, cố đuổi kịp anh. Lên xe, Uyển Sam ngồi bên ghế phụ, rướn người lên sờ mó xung quanh. Bất ngờ Vu Quân chùm người lên cô, cả tấm thân to lớn của anh áp lạo gần người vật nhỏ. Khoảng cách gần hai người nghe rõ cả hơi thở của đối phương. Uyển Sam thở gấp, hồi hộp nói:
\- A...anh
Bàn tay Vu Quân rờ từ bên sườn cô dọc xuống, lấy dây an toàn vắt sang bên thắt cho cô. Cánh mũi cao anh rờ rờ lên da mặt Uyển Sam, làn da trắng mịn và có mùi thơm nhẹ. Sau cùng anh mới chịu yên vị bên ghế của mình. Cả buổi đó đều là Vu Quân hỏi chuyện, Uyển Sam lẳng lặng nghe rồi đáp, chứ thực lòng cũng chưa thể bắt chuyện với anh
Ngôi trường kia rồi, nó như một tòa lâu đài thù đúng hơn, mãi vẫn chưa tới cổng. Uyển Sam quay hẳn người ra ngoài cửa xe ngắm, ánh mắt cô hiếu kì nhìn mọi thứ lạ lẫm. Vu Quân nhẹ nhàng nói:
\- Em thấy ngôi trường như nào?
Uyển Sam ngây ngô đáp:
\- To... Rất to ạ
Vu Quân đi sang mở cửa xe, dìu lấy tay cô em gái xuống, mắt Uyển Sam từ nãy dính chặt vào ngôi trường. Trời cao, mây trắng, một khung cảnh hùng vĩ trước mặt cô gái nhỏ. Rồi bóng nam nhân cao lớn đứng trùm trước mặt cô, hỏi nhỏ:
\- Em còn ngắm chưa đủ sao?
Uyển Sam thu mắt lại, lí nhí:
\- Em...
Hai tay nam nhân đặt lên vai cô, trùng cổ xuống nhìn rồi nói:
\- Ở trường chỉ học đến đầu giờ chiều, khoảng 14 giờ... Lúc ấy anh bận, ở trường có các hoạt động rèn luyện sức khỏe, thư viện... Nhưng anh nghĩ tan học em về nhà luôn, có được không?
Uyển Sam gật đầu, đáp:
\- Vâng ạ
Chương gia có phòng sách hơn 5 nghìn quyển; có bể bơi loại 1m5, loại 2m, loại nước ấm nước lạnh; có sân tennis; có phòng đánh bóng bi\-a; có phòng gym riêng... Mọi thứ đều đủ và tiện nghi, đó là lí do Vu Quân nghĩ vật nhỏ sẽ được thoải mái hơn
Toan đi vào trường, Vu Quân kéo cô lại, nói:
\- Hôn tạm biệt anh đi, Uyển Sam
Nam nhân quay má ra chờ đợi, Uyển Sam ban đầu còn chần chừ, sau nhún nhẹ chân lên, áp môi mình vào má anh. Lúc đấy còn thấy rõ khuôn mặt anh cười tươi rói, thật ấm áp, anh hồ hởi đáp lại:
\- Uyển Sam ngoan... Tạm biệt em
Cô nhìn theo con xe đó phóng nhanh đi, nụ cười trên môi dập tắt, còn lại vẻ lạnh tanh rồi cô đi vào trường.
Hôm đó Uyển Sam chưa bắt chuyện với ai, mới học buổi đầu thấy các con cái nhà trọc phú, ai cũng toát ra khí chất ngút trời, từ đầu xuống chân đều hàng hiệu. Cô có để ý được một bạn học nam, dáng vẻ ngại ngùng và luôn sợ hãi, ở đây được biết những ai không phải con nhà trọc phú tủ đựng đồ sẽ có một dấu gạch chéo đỏ, do đám học sinh khác kẻ vào làm dấu hiệu. Uyển Sam tiến tới tủ mình, xem xét rồi thấy không có, thở phào ra. Còn bạn nam kia, có một dấu gạch đỏ, phải chăng đang sợ bị bắt nạt nên mới lấm lét vậy
Chiều đó Uyển Sam trở về nhà, cô thay đồ lên giường ngủ một lúc. Đi cả ngôi trường rộng rồi còn lạc mất lối đi nên khá mất sức, thành ra Uyển Sam đi lòng vòng lòng vòng mãi mới ra về được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.