Chương 96: Cầu hôn một lần nữa
Khánh Huyền Trần
07/02/2021
Cuối tuần, theo như kế hoạch đã bàn trước, Tiểu Thiết và Trình Cán đi
dặn mấy đám đàn em, A Điền lo chuyện bên phía bệnh viện. Tất cả đã được
sắp xếp hết, duy chỉ có Uyển Sam vẫn ngày một lo lắng cho căn bệnh của
Vu Quân. Cô sớm đã tỉnh ngủ, bên cạnh nam nhân vẫn ôm chặt cứng cơ thể
cô mà say giấc, Uyển Sam không gọi anh dậy, người mỏi nhừ nhưng vẫn chịu khó nằm im sợ đánh thức anh. Bàn tay nhẹ nhàng sờ lên âu yếm khuôn mặt
đang ủ vào lồng ngực mình, ánh mắt cô nghiêm túc suy nghĩ. Một lúc sau
cô khẽ lay người, gọi:
- Vu Quân, dậy đi
Nam nhân hơi lục đục rồi tỉnh hẳn, nheo mắt cười tươi:
- Ngủ ngon quá... Cứ ôm chặt em là anh ngủ bao lâu cũng được
Cô ẩn nhẹ anh ra, thúc giục:
- Không được... Hôm nay là hạn khám định kì của anh. Mau lên, xong chúng ta cùng tới bệnh viện
Nói rồi cô loẹt xoẹt đôi dép bông sang phòng Gia Thành, dù gì cũng phải ngó qua xe thằng bé như nào, trước đây thì lúc nào cũng âu yếm vuốt ve nó, giờ thì Vu Quân bám ríu cô không rời, thi thoảng lại kêu đau nhức nhờ cô xoa bóp, đến việc tắm rửa cũng mè nheo.
Lần ấy Uyển Sam mới ghé qua phòng Gia Thành một lúc, khi trở về đã thấy Vu Quân than đau mỏi tay chân, lại còn kêu cô tắm rửa giúp. Uyển Sam không mảy may nghi ngờ mà sốt sắng hỏi han, sau cùng giúp anh gội đầu, nam nhân thỏa mãn dựa vào người cô như đang tận hưởng phục vụ chứ không phải vì đau mới cần giúp. Lân la thế nào mà gần ba tiếng sau cả hai vẫn chưa ra, lúc vào mỗi Vu Quân tắm, lúc ra cơ thể cô lại ướt nhẹp rồi nằm xụi lơ trong vòng tay anh, mắt nhắm nghiền mệt nhoài, cơ thể lại lấm chấm đỏ.
Giờ nghĩ lại, Uyển Sam mới thấy có kha khá điểm bất thường, Vu Quân tuy mang bệnh mà vẫn thực khoan thai, người làm ai cũng tỏ ra lo lắng nhưng sao thi thoảng lại lén lút gì đó không thật. Cô đi tới bế Gia Thành lên, cầm bình sữa nóng mà bà vú mới pha cho thằng nhóc uống. Thằng bé hai mắt to tròn nhìn chung quanh, bàn tay bụ bẫm chỉ trỏ xung quanh. Độ 15 phút sau là xong, Uyển Sam chưa muốn rời đi ngay, định ở lại chơi với Gia Thành một lúc thì bỗng nhiên tiếng đổ vỡ vang lớn, kèm theo đó là tiếng kêu gầm của Vu Quân. Cô căng mắt lên, gọi hai bà vú vào trông coi Gia Thành rồi phi nhanh lên phòng. Vu Quân nằm ngã khụy ngoài hành lang, cốc thủy tinh vỡ toang ra bắn tứ tung. Cô lay người anh, hốt hoảng gọi:
- Vu Quân.. Vu Quân à...
Người làm đồng loạt lên sau đó, A Điền đi lại xem xét tình hình rồi ra lệnh:
- Đưa ngài Chương tới bệnh viện... Mau
Uyển Sam như ong ong đầu, trong lòng bất an lớn hơn, ngồi trên xe tuyệt nhiên nắm chặt tay anh, hai hốc mắt đỏ ựng. Trình Cán thấy vậy, nhẹ nhàng bảo:
- Chị cả... Chị đừng xúc động quá, sắp tới bệnh viện rồi
Xe cấp cứu đến nhanh mà phóng tới bệnh viện cũng rất nhanh. Y bác sĩ riêng của Chương thị đã có mặt, ông ta ngay lập tức ẩn giường bệnh vào phòng cấp cứu. Bên ngoài chỉ còn cô và đám tâm phúc của Chương gia.
Độ 30 phút sau, vị bác sĩ ra ngoài thì thầm gì đó với A Điền, rồi quay sang nhìn mọi người, ánh mắt buồn bã. Uyển Sam sốt ruột, giọng nghẹn ngào:
- Bác sĩ, Vu Quân...
Ông ta nhìn cô buồn rầu, nhỏ nhẹ:
- Ngài Chương muốn gặp cô lần cuối
Uyển Sam như ngất khụy người xuống, gì mà lần cuối? Khuôn mặt nóng đỏ rát vì căng thẳng, giờ cổ họng lại nghẹn chặt như bị ai bóp vậy. Mới sáng nay mọi chuyện vẫn bình thường, Vu Quân vẫn tươi cười trêu đùa cô, mà đã thành ra thảm kịch này? Uyển Sam không tin, cô xốc mình dậy lao vào bên trong.
Trên giường bệnh, Vu Quân nằm đó, tay có rất nhiều kim tiêm truyền nước, mũi thở bằng ống oxi, thấy cô, anh thều thào:
- Uyển Sam
Cô không tin vào mắt mình, chạy ngay tới khóc nức lên:
- Vu Quân. Rốt cuộc là tại sao? Mới sáng nay anh vẫn còn bình thường..hức hức
Cánh tay anh chầm chậm xoa lấy đầu cô, nhẹ nhàng đáp:
- Tôi sẽ phải trân trọng giây phút này.. Chỉ chút nữa thôi, tôi sẽ mất ý thức, tôi chỉ còn cái xác thôi, không cảm nhận được có em bên cạnh nữa rồi... Sam Sam
Uyển Sam nghe vậy càng thấy bi thảm, cô khóc nhè như đứa trẻ, nắm chặt tay anh:
- Vu Quân, không thể như vậy..hức hức... Anh cố gắng lên được không? Anh chịu đựng một chút, nhất định em sẽ cùng anh bay sang Singapore... Ở đó nền y học rất tốt, đi mà Vu Quân...hức hức
Uyển Sam vốn dĩ đang nói điều không thể, chính cô biết điều này, nhưng sự việc đến quá gấp, để lại cho Uyển Sam một sự rối bời, hoài nghi và xót xa. Nam nhân lắc đầu, nói:
- Không... Trong giây phút cuối cùng này, tôi muốn thỉnh cầu em một số chuyện
Cô gật đầu lia lịa, sụt sịt nước mũi rồi cuống cuồng nói:
- Được được... Anh mau nói đi
Vu Quân thở hấp hối, trình bày:
- Trước đây là tôi ép buộc nên em mới chịu đăng kí kết hôn, giờ đây không còn gì gượng ép nữa rồi... Liệu tôi có thể cầu hôn em một lần nữa chứ?
- Vu Quân, dậy đi
Nam nhân hơi lục đục rồi tỉnh hẳn, nheo mắt cười tươi:
- Ngủ ngon quá... Cứ ôm chặt em là anh ngủ bao lâu cũng được
Cô ẩn nhẹ anh ra, thúc giục:
- Không được... Hôm nay là hạn khám định kì của anh. Mau lên, xong chúng ta cùng tới bệnh viện
Nói rồi cô loẹt xoẹt đôi dép bông sang phòng Gia Thành, dù gì cũng phải ngó qua xe thằng bé như nào, trước đây thì lúc nào cũng âu yếm vuốt ve nó, giờ thì Vu Quân bám ríu cô không rời, thi thoảng lại kêu đau nhức nhờ cô xoa bóp, đến việc tắm rửa cũng mè nheo.
Lần ấy Uyển Sam mới ghé qua phòng Gia Thành một lúc, khi trở về đã thấy Vu Quân than đau mỏi tay chân, lại còn kêu cô tắm rửa giúp. Uyển Sam không mảy may nghi ngờ mà sốt sắng hỏi han, sau cùng giúp anh gội đầu, nam nhân thỏa mãn dựa vào người cô như đang tận hưởng phục vụ chứ không phải vì đau mới cần giúp. Lân la thế nào mà gần ba tiếng sau cả hai vẫn chưa ra, lúc vào mỗi Vu Quân tắm, lúc ra cơ thể cô lại ướt nhẹp rồi nằm xụi lơ trong vòng tay anh, mắt nhắm nghiền mệt nhoài, cơ thể lại lấm chấm đỏ.
Giờ nghĩ lại, Uyển Sam mới thấy có kha khá điểm bất thường, Vu Quân tuy mang bệnh mà vẫn thực khoan thai, người làm ai cũng tỏ ra lo lắng nhưng sao thi thoảng lại lén lút gì đó không thật. Cô đi tới bế Gia Thành lên, cầm bình sữa nóng mà bà vú mới pha cho thằng nhóc uống. Thằng bé hai mắt to tròn nhìn chung quanh, bàn tay bụ bẫm chỉ trỏ xung quanh. Độ 15 phút sau là xong, Uyển Sam chưa muốn rời đi ngay, định ở lại chơi với Gia Thành một lúc thì bỗng nhiên tiếng đổ vỡ vang lớn, kèm theo đó là tiếng kêu gầm của Vu Quân. Cô căng mắt lên, gọi hai bà vú vào trông coi Gia Thành rồi phi nhanh lên phòng. Vu Quân nằm ngã khụy ngoài hành lang, cốc thủy tinh vỡ toang ra bắn tứ tung. Cô lay người anh, hốt hoảng gọi:
- Vu Quân.. Vu Quân à...
Người làm đồng loạt lên sau đó, A Điền đi lại xem xét tình hình rồi ra lệnh:
- Đưa ngài Chương tới bệnh viện... Mau
Uyển Sam như ong ong đầu, trong lòng bất an lớn hơn, ngồi trên xe tuyệt nhiên nắm chặt tay anh, hai hốc mắt đỏ ựng. Trình Cán thấy vậy, nhẹ nhàng bảo:
- Chị cả... Chị đừng xúc động quá, sắp tới bệnh viện rồi
Xe cấp cứu đến nhanh mà phóng tới bệnh viện cũng rất nhanh. Y bác sĩ riêng của Chương thị đã có mặt, ông ta ngay lập tức ẩn giường bệnh vào phòng cấp cứu. Bên ngoài chỉ còn cô và đám tâm phúc của Chương gia.
Độ 30 phút sau, vị bác sĩ ra ngoài thì thầm gì đó với A Điền, rồi quay sang nhìn mọi người, ánh mắt buồn bã. Uyển Sam sốt ruột, giọng nghẹn ngào:
- Bác sĩ, Vu Quân...
Ông ta nhìn cô buồn rầu, nhỏ nhẹ:
- Ngài Chương muốn gặp cô lần cuối
Uyển Sam như ngất khụy người xuống, gì mà lần cuối? Khuôn mặt nóng đỏ rát vì căng thẳng, giờ cổ họng lại nghẹn chặt như bị ai bóp vậy. Mới sáng nay mọi chuyện vẫn bình thường, Vu Quân vẫn tươi cười trêu đùa cô, mà đã thành ra thảm kịch này? Uyển Sam không tin, cô xốc mình dậy lao vào bên trong.
Trên giường bệnh, Vu Quân nằm đó, tay có rất nhiều kim tiêm truyền nước, mũi thở bằng ống oxi, thấy cô, anh thều thào:
- Uyển Sam
Cô không tin vào mắt mình, chạy ngay tới khóc nức lên:
- Vu Quân. Rốt cuộc là tại sao? Mới sáng nay anh vẫn còn bình thường..hức hức
Cánh tay anh chầm chậm xoa lấy đầu cô, nhẹ nhàng đáp:
- Tôi sẽ phải trân trọng giây phút này.. Chỉ chút nữa thôi, tôi sẽ mất ý thức, tôi chỉ còn cái xác thôi, không cảm nhận được có em bên cạnh nữa rồi... Sam Sam
Uyển Sam nghe vậy càng thấy bi thảm, cô khóc nhè như đứa trẻ, nắm chặt tay anh:
- Vu Quân, không thể như vậy..hức hức... Anh cố gắng lên được không? Anh chịu đựng một chút, nhất định em sẽ cùng anh bay sang Singapore... Ở đó nền y học rất tốt, đi mà Vu Quân...hức hức
Uyển Sam vốn dĩ đang nói điều không thể, chính cô biết điều này, nhưng sự việc đến quá gấp, để lại cho Uyển Sam một sự rối bời, hoài nghi và xót xa. Nam nhân lắc đầu, nói:
- Không... Trong giây phút cuối cùng này, tôi muốn thỉnh cầu em một số chuyện
Cô gật đầu lia lịa, sụt sịt nước mũi rồi cuống cuồng nói:
- Được được... Anh mau nói đi
Vu Quân thở hấp hối, trình bày:
- Trước đây là tôi ép buộc nên em mới chịu đăng kí kết hôn, giờ đây không còn gì gượng ép nữa rồi... Liệu tôi có thể cầu hôn em một lần nữa chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.