Chương 3: Cơ hội gần
Khánh Huyền Trần
04/01/2021
Trưa hôm đó Uyển Sam được đưa đi cấp cứu, máu mất hơi nhiều, vết thương sâu. May mắn không đâm trúng các chỗ nguy hiểm hay mô yếu. Lúc tỉnh lại đã là tối, bất giác biết được hai cha con ông Chương đang ở trong phòng. Cô bỗng nhắm nghiền mắt lại, chưa dám đối mặt. Dĩ nhiên cũng nghe được vài thông tin, ông Chương từ nay sẽ giảm 75% chi phí đầu tư vào trại trẻ đó cho đến khi có nhà tài phiệt nào khác hỗ trợ, ông sẽ rút hẳn. Về điều này cũng khiến Uyển Sam hơi chán bởi tất cả đứa trẻ từ trước đều được đi học đầy đủ, cơ sở vật chất rất tốt, nay ông rút đi và đợi tìm 1 nhà tài trợ mới cũng gây ra sự xáo trộn. Tuy nhiên có phần lạ cô nghe được từ hai cha con họ. Ông Chương thở dài, tay cầm cây gậy chống, hỏi:
\- Ta nợ Uyển Sam không chỉ một mà hai ân tình... Con nghĩ ta nên đáp lại sao?
Vu Quân quay ra nhìn cô đang nằm im lìm trên giường, anh tiến lại, bàn tay lớn rờ rờ vào miệng vết thương đang được băng bó. Cả người cô run bần bật nhưng cố nén mà nằm im. Ngón tay Vu Quân rờ lên cả vành tai đang ửng đỏ của cô, rồi vén hai bên tóc mai gọn gàng vào, nhỏ nhẹ đáp:
\- Đưa về Chương gia chăm sóc... Và từ nay sẽ trở thành 1 phần của Chương gia
Chương Cảnh Điền hơi bất ngờ, vốn dĩ đã không ít người bỏ mạng để có được sự tín nhiệm của ông, tất cả là ân nhân, Vu Quân thay cha báo đáp ân tình nhưng chưa có ai anh đồng ý để đưa về gian nhà chính hay thu nạp làm người Chương gia. Ông khẽ dậm chân xuống sàn, đáp:
\- Được...
Nói rồi ông rời khỏi phòng, Vu Quân đứng im nhìn thấu cô một lúc rồi rời đi theo cha.
Uyển Sam thở một hơi dài, mắt từ từ mở muốn cựa người mà bên vai đau ức. Cô nằm im từ đó cho đến khi có y tá vào, mang theo thuốc bổ và suất ăn. Đêm muộn, Uyển Sam được bác sĩ khám miệng vết thương, sau cùng chị y tá giúp cô vệ sinh cá nhân một chút. Cả ngày hôm nay Uyển Sam như mất sức, chỉ muốn ngủ, nhưng có lẽ bây giờ chưa đến lúc ngủ của cô rồi. Chương Cảnh Điền và Vu Quân tiến vào, chị y tá thấy vậy hiểu ý ra ngoài ngay tức khắc. Bây giờ con căn phòng bệnh có ba người họ. Uyển Sam trên giường bệnh run sợ, nhìn hai người trước mặt, lặp bặp:
\- Chào...chào ngài Chương...
Chương Cảnh Điền cười nhân hậu, nét mặt ông giãn ra hỏi han:
\- Uyển Sam con thấy đỡ hơn chưa?
Cô gật đầu, nhỏ nhẹ:
\- Dạ...rồi...
Ông vào thẳng vấn đề chính:
\- Đầu tiên là ta và Vu Quân vô cùng biết ơn con. Dĩ nhiên quy tắc Chương Cảnh Điền xưa có ơn phải đáp, nên ta có gợi ý nhỏ như này. Sau khi khỏi bệnh, con sẽ về Chương gia, sống cùng ta và Vu Quân. Năm nay con chuẩn bị thi lên Đại học, ta sẽ tạo mọi điều kiện ăn học cho con. Con sẽ có cuộc sống khác, không còn cực như ở côi nhi viện. Và có thể...thì coi ta như cha nuôi, Vu Quân chính là anh con
Uyển Sam nghe xong như lời sấm truyền, đây có được coi là cơ hội không? Một cơ hội tiếp cận gần đến nỗi cô không ngờ, sẽ có thể xúc tiến nhanh việc trả thù mà Uyển Sam đã ấp ủ 10 năm nay. Nhìn thấy nét băn khoăn, ông Chương lịch thiệp đáp:
\- Dĩ nhiên con còn mệt, không thể trả lời ngay... Sáng mai ta qua... Giờ con nghỉ sớm đi
Ông Chương thân thiện rời khỏi phòng, còn lại Vu Quân. Anh nhìn theo bóng cha rồi quay lại hướng ánh mắt về cô. Uyển Sam nghĩ thầm sao anh không đi luôn, đâm ra vẫn lo lắng sợ sệt. Tiếng giày Tây Vu Quân lộp cộp tiến lại, vang âm thanh sắc càng ngày một gần. Vẫn thói quen đó, anh đưa tay rờ lên mái tóc rủ xuống mặt cô, vén gọn lại vào bên vành tai ưng ửng kia, ngắm nghía vật nhỏ một chút rồi đáp:
\- Mong ngày mai sẽ có được câu trả lời ưng ý từ em. Ngủ ngon
Nói rồi anh quay đi, mùi nước hoa đặc trưng của Vu Quân còn đượm trên vành tai cô. Mùi không quá nồng khi ở gần, nó phảng phất cho người đối diện cảm giác dễ chịu, mấy hôm sau vẫn nhớ kĩ mùi hương đó. Tuy là chưa bao giờ cô dám nhìn sâu, nhưng vẻ mặt tuấn tú của anh dĩ nhiên cô đã nhìn qua, không chỉ vậy, hồi còn ở côi nhi viện, Uyển Sam hay hóng hớt được từ các chị lớn hơn khen ngợi vẻ đẹp ấy của anh. Vu Quân nay đã 30, anh có vẻ đẹp từng trải, sương gió trên khuôn mặt lầm lì của mình. Nhưng chỉ cần lúc anh cười, môi mỏng cong lên, hàm răng trắng sứ như tỏa muôn vạn trượng hào quang, đuôi mắt hơi cụp xuống, híp nhẹ lại khiến anh thật ấm áp. Nghĩ đến đây trong đầu cô lóe lên ý nghĩ, lấy gương mà soi lấy khuôn mặt mình. Khuôn mặt hơi gầy nhưng nhỏ nhắn, nếu nhìn nghiêng sẽ thấy Uyển Sam đây thanh tú vô cùng, đôi môi luôn mong mọng, hai con mắt to tròn long lanh, không biết sao mà luôn ươn ướt, cho người đối diện cảm giác yêu chiều, hàng lông mày theo khuôn như được tạo, không phải quá khen nhưng có thể nhận xét, cơ thể cô phổng phao, vòng nào ra vòng đấy. Nếu biết tận dụng, có phải cơ hội sẽ lớn hơn không? Uyển Sam tự vấn
\- Ta nợ Uyển Sam không chỉ một mà hai ân tình... Con nghĩ ta nên đáp lại sao?
Vu Quân quay ra nhìn cô đang nằm im lìm trên giường, anh tiến lại, bàn tay lớn rờ rờ vào miệng vết thương đang được băng bó. Cả người cô run bần bật nhưng cố nén mà nằm im. Ngón tay Vu Quân rờ lên cả vành tai đang ửng đỏ của cô, rồi vén hai bên tóc mai gọn gàng vào, nhỏ nhẹ đáp:
\- Đưa về Chương gia chăm sóc... Và từ nay sẽ trở thành 1 phần của Chương gia
Chương Cảnh Điền hơi bất ngờ, vốn dĩ đã không ít người bỏ mạng để có được sự tín nhiệm của ông, tất cả là ân nhân, Vu Quân thay cha báo đáp ân tình nhưng chưa có ai anh đồng ý để đưa về gian nhà chính hay thu nạp làm người Chương gia. Ông khẽ dậm chân xuống sàn, đáp:
\- Được...
Nói rồi ông rời khỏi phòng, Vu Quân đứng im nhìn thấu cô một lúc rồi rời đi theo cha.
Uyển Sam thở một hơi dài, mắt từ từ mở muốn cựa người mà bên vai đau ức. Cô nằm im từ đó cho đến khi có y tá vào, mang theo thuốc bổ và suất ăn. Đêm muộn, Uyển Sam được bác sĩ khám miệng vết thương, sau cùng chị y tá giúp cô vệ sinh cá nhân một chút. Cả ngày hôm nay Uyển Sam như mất sức, chỉ muốn ngủ, nhưng có lẽ bây giờ chưa đến lúc ngủ của cô rồi. Chương Cảnh Điền và Vu Quân tiến vào, chị y tá thấy vậy hiểu ý ra ngoài ngay tức khắc. Bây giờ con căn phòng bệnh có ba người họ. Uyển Sam trên giường bệnh run sợ, nhìn hai người trước mặt, lặp bặp:
\- Chào...chào ngài Chương...
Chương Cảnh Điền cười nhân hậu, nét mặt ông giãn ra hỏi han:
\- Uyển Sam con thấy đỡ hơn chưa?
Cô gật đầu, nhỏ nhẹ:
\- Dạ...rồi...
Ông vào thẳng vấn đề chính:
\- Đầu tiên là ta và Vu Quân vô cùng biết ơn con. Dĩ nhiên quy tắc Chương Cảnh Điền xưa có ơn phải đáp, nên ta có gợi ý nhỏ như này. Sau khi khỏi bệnh, con sẽ về Chương gia, sống cùng ta và Vu Quân. Năm nay con chuẩn bị thi lên Đại học, ta sẽ tạo mọi điều kiện ăn học cho con. Con sẽ có cuộc sống khác, không còn cực như ở côi nhi viện. Và có thể...thì coi ta như cha nuôi, Vu Quân chính là anh con
Uyển Sam nghe xong như lời sấm truyền, đây có được coi là cơ hội không? Một cơ hội tiếp cận gần đến nỗi cô không ngờ, sẽ có thể xúc tiến nhanh việc trả thù mà Uyển Sam đã ấp ủ 10 năm nay. Nhìn thấy nét băn khoăn, ông Chương lịch thiệp đáp:
\- Dĩ nhiên con còn mệt, không thể trả lời ngay... Sáng mai ta qua... Giờ con nghỉ sớm đi
Ông Chương thân thiện rời khỏi phòng, còn lại Vu Quân. Anh nhìn theo bóng cha rồi quay lại hướng ánh mắt về cô. Uyển Sam nghĩ thầm sao anh không đi luôn, đâm ra vẫn lo lắng sợ sệt. Tiếng giày Tây Vu Quân lộp cộp tiến lại, vang âm thanh sắc càng ngày một gần. Vẫn thói quen đó, anh đưa tay rờ lên mái tóc rủ xuống mặt cô, vén gọn lại vào bên vành tai ưng ửng kia, ngắm nghía vật nhỏ một chút rồi đáp:
\- Mong ngày mai sẽ có được câu trả lời ưng ý từ em. Ngủ ngon
Nói rồi anh quay đi, mùi nước hoa đặc trưng của Vu Quân còn đượm trên vành tai cô. Mùi không quá nồng khi ở gần, nó phảng phất cho người đối diện cảm giác dễ chịu, mấy hôm sau vẫn nhớ kĩ mùi hương đó. Tuy là chưa bao giờ cô dám nhìn sâu, nhưng vẻ mặt tuấn tú của anh dĩ nhiên cô đã nhìn qua, không chỉ vậy, hồi còn ở côi nhi viện, Uyển Sam hay hóng hớt được từ các chị lớn hơn khen ngợi vẻ đẹp ấy của anh. Vu Quân nay đã 30, anh có vẻ đẹp từng trải, sương gió trên khuôn mặt lầm lì của mình. Nhưng chỉ cần lúc anh cười, môi mỏng cong lên, hàm răng trắng sứ như tỏa muôn vạn trượng hào quang, đuôi mắt hơi cụp xuống, híp nhẹ lại khiến anh thật ấm áp. Nghĩ đến đây trong đầu cô lóe lên ý nghĩ, lấy gương mà soi lấy khuôn mặt mình. Khuôn mặt hơi gầy nhưng nhỏ nhắn, nếu nhìn nghiêng sẽ thấy Uyển Sam đây thanh tú vô cùng, đôi môi luôn mong mọng, hai con mắt to tròn long lanh, không biết sao mà luôn ươn ướt, cho người đối diện cảm giác yêu chiều, hàng lông mày theo khuôn như được tạo, không phải quá khen nhưng có thể nhận xét, cơ thể cô phổng phao, vòng nào ra vòng đấy. Nếu biết tận dụng, có phải cơ hội sẽ lớn hơn không? Uyển Sam tự vấn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.