Chương 33: Để xem tôi xử em như nào, yêu tinh nhỏ
Khánh Huyền Trần
04/01/2021
Chương Cảnh Điền thấy anh liền hỏi:
\- Vu Quân... Còn chưa đi nghỉ sao?
Nam nhân cười nhạt, phong thái đĩnh đạc dựa vào ghế, thở dài:
\- Con có chuyện muốn nói... Liên quan đến Uyển Sam ấy mà
Nghe đến đây Chương Cảnh Điền bật cười, ông bô tư đáp:
\- Ái dà... Ta cũng nghe con bé nói, con bắt nạt và hay trêu chọc nó lắm. Thành ra khó chịu nhưng không làm gì được, chỉ còn kè kè bám lấy ta thôi haha
Vu Quân nhếch môi lên đường cong nhẹ. Quả là lời viện cớ tài tình và hết sức trong sáng. Song anh đưa người về phía trước, nói:
\- Ba, chuyện không chỉ đơn thuần vậy. Con sẽ kể rõ...
Một hồi nam nhân kể rõ đầu đuôi sự việc, mặt ông Chương đanh lại, đưa tay xoa cằm nghĩ ngợi, đáp:
\- Con là đang mê đắm Uyển Sam?
Anh thẳng thắn trả lời:
\- Con yêu cô ấy
Chương Cảnh Điền cười phá lên, hỏi ngược:
\- Yêu? Con biết thế nào là yêu?
Vu Quân gục mặt xuống, hai tay đan vào nhau rồi ngửng lên từ tốn nói:
\- Chắc như cách ba yêu mẹ... Và mẹ đã hi sinh để bảo vệ ba đêm đó
Nói đến đây Chương Cảnh Điền co mặt lại, các cơ mặt ông giật giật mấy hồi. Chuyện đã xảy ra được gần 20 năm, đêm đó bà Chương vì bảo vệ ông mà lao cả thân mình ra đỡ phát súng bắn liên hoàn. Chương Cảnh Điền thất kinh nhìn vợ mình ngay trước mặt, người bà giật lên liên tục vì lực súng, cả mảng cơ thể lỗ chỗ... Nghĩ lại bỗng lồng ngực ông nhói lên đau nhức, chỉ sau đêm đó Chương Cảnh Điền như biến thành người khác, ông tàn bạo và hành động dứt khoát, giờ mới có tiếng tăm bá vương thế giới ngầm. Hai bên thái dương ông chảy mồ hôi hột, bên khóe mặt lăn dài giọt lệ nóng hổi khi nghĩ về người vợ quá cố, người mà cả đời ông vĩnh viễn không bao giờ quên, cả ngủ cũng mơ thấy bà, từ lúc đó mà không có tình cảm với bất kì phụ nữ khác.
Chương Cảnh Điền sau hồi bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đáp:
\- Uyển Sam cũng từng đỡ cho chúng ta hai đòn chí mạng bên vai, thật giống mẹ con năm ấy dũng cảm che chắn cho ta.. May là số mạng con bé lớn, để ta có cơ hội được báo đáp... Thực tâm ta cũng rất quý con bé...
Vu Quân ngồi bên im lặng nghe lời tâm sự của ba. Sau cùng ông nói:
\- Ừm vậy thì như này... Sáng mai ta sẽ đi du lịch, chắc có lẽ sẽ lâu đấy, sang Tây Ban Nha làm ván cờ với Cirilo Dignasio...
Vu Quân nghe đến đây thoáng bất ngờ, hỏi:
\- Vội vậy sao ba?
Ông cười khà, nhíu mắt đăm chiêu:
\- Việc của con là ở nhà dỗ dành con bé đi... Với cả lo liệu cho ta sáng mai bay sớm... Giờ ta đi ngủ
Vu Quân nét vui sướng hiện rõ trên mặt, đứng dậy cúi đầu cảm ơn ông Chương rồi rời ra ngoài. Căn nhà tối, dáng anh to lớn lững thững trên hành lang trông khá cô độc. Hai tay đút túi quần, vẻ mặt tôn nghiêm cao cao tại thượng, thầm toan tính lại phạt yêu tinh nhỏ như nào? Trong khi đó Uyển Sam dĩ nhiên đã ngủ say, mảy may không biết gì kế hoạch hai cha con ông Chương và Vu Quân
Sớm ngày hôm sau, như bình minh mới lên, trời còn xâm xẩm tối, phi cơ đã ngoài sân biệt phủ Chương gia. Vệ sĩ thân cận ẩn xe lăn ông Chương ra, trước khi đi, ông buông lời châm chọc:
\- Con nôn nóng tới mức sớm tờ mờ đã sắp xếp ổn thỏa sao?
Vu Quân cười lớn, xoa bóp hai bên vai ông rồi nói:
\- Con hẹn ngài Dignasio rồi... Ba cứ thoải mái chơi vui bên đó nhé
Sau cùng chiếc phi cơ thẳng cánh trên bầu trời cao rồi khuất mắt hẳn. Khuôn mặt nam nhân đầy thỏa mãn quay lại nhìn ô cửa sổ phòng Uyển Sam, răng nghiến ken két, gằn:
\- Uyển Sam... Em to gan lắm
Độ 9 giờ sáng Uyển Sam lơ mơ dậy, cô đưa tay dụi mắt rồi vào vệ sinh cá nhân. Xong quay ra chuẩn bị tươm tất, mở phòng nhìn xung quanh rồi vui vẻ sang phòng ông Chương, tay đập cửa gọi lớn:
\- Ba à... Ba có trong phòng không?
Ngay sau đó cánh cửa mở ra, nhưng không phải Chương Cảnh Điền mà là Vu Quân. Anh đứng sừng sững trước mặt cô, bên lông mày hếch lên nhìn, mắt anh nhìn cô với sự tức tối đằng sau, nhỏ nhẹ đáp lại:
\- Uyển Sam dậy rồi sao? Anh đợi mãi
Cô thất kinh, miệng như bị nghẹn lại, đối mặt với anh là chuyện chưa sẵn sàng, nay bị đánh úp không khỏi căng thẳng, lắp bắp:
\- Anh...
Vu Quân lao tới ôm cô trong lòng, tay đưa lên vuốt tóc cô, miệng cúi xuống vành tai hốc cổ tham lam hửi lấy mùi hương cơ thể. Trông anh như tên nghiện lên cơn, thiếu thuốc mấy ngày nay. Uyển Sam giãy giụa cố ẩn anh ra, cả người bị anh ôm chặt lại hôn hít đủ kiểu, thành ra khó chịu. Cô cắn mạnh vào bên tai anh, bất giác đau đớn nam nhân thả ra, Uyển Sam ngay sau đó nhanh như thỏ, quay người chạy đi, về đến phòng, chưa kịp đóng cửa lại bị lực tay anh ẩn mạnh ra hung bạo, tạo tiếng rầm to kinh động. Vu Quân tiến lại bế thốc cô trên vai, đánh mạnh bôm bốp vào mông cô đau điếng, song quay ra đóng cửa khóa chốt lại, tiến vào sâu trong, tay vẫn đánh mạnh mông cô, trách cứ:
\- Để xem tôi xử em như nào, yêu tinh nhỏ
\- Vu Quân... Còn chưa đi nghỉ sao?
Nam nhân cười nhạt, phong thái đĩnh đạc dựa vào ghế, thở dài:
\- Con có chuyện muốn nói... Liên quan đến Uyển Sam ấy mà
Nghe đến đây Chương Cảnh Điền bật cười, ông bô tư đáp:
\- Ái dà... Ta cũng nghe con bé nói, con bắt nạt và hay trêu chọc nó lắm. Thành ra khó chịu nhưng không làm gì được, chỉ còn kè kè bám lấy ta thôi haha
Vu Quân nhếch môi lên đường cong nhẹ. Quả là lời viện cớ tài tình và hết sức trong sáng. Song anh đưa người về phía trước, nói:
\- Ba, chuyện không chỉ đơn thuần vậy. Con sẽ kể rõ...
Một hồi nam nhân kể rõ đầu đuôi sự việc, mặt ông Chương đanh lại, đưa tay xoa cằm nghĩ ngợi, đáp:
\- Con là đang mê đắm Uyển Sam?
Anh thẳng thắn trả lời:
\- Con yêu cô ấy
Chương Cảnh Điền cười phá lên, hỏi ngược:
\- Yêu? Con biết thế nào là yêu?
Vu Quân gục mặt xuống, hai tay đan vào nhau rồi ngửng lên từ tốn nói:
\- Chắc như cách ba yêu mẹ... Và mẹ đã hi sinh để bảo vệ ba đêm đó
Nói đến đây Chương Cảnh Điền co mặt lại, các cơ mặt ông giật giật mấy hồi. Chuyện đã xảy ra được gần 20 năm, đêm đó bà Chương vì bảo vệ ông mà lao cả thân mình ra đỡ phát súng bắn liên hoàn. Chương Cảnh Điền thất kinh nhìn vợ mình ngay trước mặt, người bà giật lên liên tục vì lực súng, cả mảng cơ thể lỗ chỗ... Nghĩ lại bỗng lồng ngực ông nhói lên đau nhức, chỉ sau đêm đó Chương Cảnh Điền như biến thành người khác, ông tàn bạo và hành động dứt khoát, giờ mới có tiếng tăm bá vương thế giới ngầm. Hai bên thái dương ông chảy mồ hôi hột, bên khóe mặt lăn dài giọt lệ nóng hổi khi nghĩ về người vợ quá cố, người mà cả đời ông vĩnh viễn không bao giờ quên, cả ngủ cũng mơ thấy bà, từ lúc đó mà không có tình cảm với bất kì phụ nữ khác.
Chương Cảnh Điền sau hồi bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đáp:
\- Uyển Sam cũng từng đỡ cho chúng ta hai đòn chí mạng bên vai, thật giống mẹ con năm ấy dũng cảm che chắn cho ta.. May là số mạng con bé lớn, để ta có cơ hội được báo đáp... Thực tâm ta cũng rất quý con bé...
Vu Quân ngồi bên im lặng nghe lời tâm sự của ba. Sau cùng ông nói:
\- Ừm vậy thì như này... Sáng mai ta sẽ đi du lịch, chắc có lẽ sẽ lâu đấy, sang Tây Ban Nha làm ván cờ với Cirilo Dignasio...
Vu Quân nghe đến đây thoáng bất ngờ, hỏi:
\- Vội vậy sao ba?
Ông cười khà, nhíu mắt đăm chiêu:
\- Việc của con là ở nhà dỗ dành con bé đi... Với cả lo liệu cho ta sáng mai bay sớm... Giờ ta đi ngủ
Vu Quân nét vui sướng hiện rõ trên mặt, đứng dậy cúi đầu cảm ơn ông Chương rồi rời ra ngoài. Căn nhà tối, dáng anh to lớn lững thững trên hành lang trông khá cô độc. Hai tay đút túi quần, vẻ mặt tôn nghiêm cao cao tại thượng, thầm toan tính lại phạt yêu tinh nhỏ như nào? Trong khi đó Uyển Sam dĩ nhiên đã ngủ say, mảy may không biết gì kế hoạch hai cha con ông Chương và Vu Quân
Sớm ngày hôm sau, như bình minh mới lên, trời còn xâm xẩm tối, phi cơ đã ngoài sân biệt phủ Chương gia. Vệ sĩ thân cận ẩn xe lăn ông Chương ra, trước khi đi, ông buông lời châm chọc:
\- Con nôn nóng tới mức sớm tờ mờ đã sắp xếp ổn thỏa sao?
Vu Quân cười lớn, xoa bóp hai bên vai ông rồi nói:
\- Con hẹn ngài Dignasio rồi... Ba cứ thoải mái chơi vui bên đó nhé
Sau cùng chiếc phi cơ thẳng cánh trên bầu trời cao rồi khuất mắt hẳn. Khuôn mặt nam nhân đầy thỏa mãn quay lại nhìn ô cửa sổ phòng Uyển Sam, răng nghiến ken két, gằn:
\- Uyển Sam... Em to gan lắm
Độ 9 giờ sáng Uyển Sam lơ mơ dậy, cô đưa tay dụi mắt rồi vào vệ sinh cá nhân. Xong quay ra chuẩn bị tươm tất, mở phòng nhìn xung quanh rồi vui vẻ sang phòng ông Chương, tay đập cửa gọi lớn:
\- Ba à... Ba có trong phòng không?
Ngay sau đó cánh cửa mở ra, nhưng không phải Chương Cảnh Điền mà là Vu Quân. Anh đứng sừng sững trước mặt cô, bên lông mày hếch lên nhìn, mắt anh nhìn cô với sự tức tối đằng sau, nhỏ nhẹ đáp lại:
\- Uyển Sam dậy rồi sao? Anh đợi mãi
Cô thất kinh, miệng như bị nghẹn lại, đối mặt với anh là chuyện chưa sẵn sàng, nay bị đánh úp không khỏi căng thẳng, lắp bắp:
\- Anh...
Vu Quân lao tới ôm cô trong lòng, tay đưa lên vuốt tóc cô, miệng cúi xuống vành tai hốc cổ tham lam hửi lấy mùi hương cơ thể. Trông anh như tên nghiện lên cơn, thiếu thuốc mấy ngày nay. Uyển Sam giãy giụa cố ẩn anh ra, cả người bị anh ôm chặt lại hôn hít đủ kiểu, thành ra khó chịu. Cô cắn mạnh vào bên tai anh, bất giác đau đớn nam nhân thả ra, Uyển Sam ngay sau đó nhanh như thỏ, quay người chạy đi, về đến phòng, chưa kịp đóng cửa lại bị lực tay anh ẩn mạnh ra hung bạo, tạo tiếng rầm to kinh động. Vu Quân tiến lại bế thốc cô trên vai, đánh mạnh bôm bốp vào mông cô đau điếng, song quay ra đóng cửa khóa chốt lại, tiến vào sâu trong, tay vẫn đánh mạnh mông cô, trách cứ:
\- Để xem tôi xử em như nào, yêu tinh nhỏ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.