Chương 100: Hạnh phúc cuối cùng
Khánh Huyền Trần
15/02/2021
Có chút tín hiệu đèn xanh, Vu Quân từ từ sờ nắn hai bên eo nhỏ của nữ nhân, đáp:
- Dĩ nhiên là được... Em biết là anh sẽ không từ chối em điều gì..trừ những điều liên quan đến việc rời xa anh
Uyển Sam cười khúc khích, răng đưa lên cạ cạ vào vành tai của nam nhân. Vu Quân hơi thở sớm nóng hổi, trên người mặc set đồ ngủ mà sớm đã muốn cởi. Ánh mắt liếc sang cơ thể cô, là chiếc áo len tăm cao cô, quần bông bao bọc đôi chân thẳng tắp, nhỏ nhắn bên trong đó
Môi Uyển Sam chu phồng hôn lên má anh, bất giác cô đứng dậy, vỗ nhẹ bên má nam nhân, cười đùa:
- Thôi, em đi ngủ trước
Vu Quân mất hứng, còn tưởng vật nhỏ đang chủ động câu dẫn, hóa ra cũng chỉ làm mồi để anh cắn câu. Nam nhân hạ nước, kéo tay cô lại, mè nheo:
- Ô này... Không được thế
Vu Quân ôm trầm lấy cô từ phía sau rồi hất lên bế vật nhỏ trong lòng, nhanh tiến về phòng ngủ. Trên hành lang Uyển Sam cứ châm chọc cù léc, tiếng cười lanh lảnh của cả hai cứ vang lên.
Tới phòng, nam nhân nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cởi bỏ chiếc áo giữ nhiệt trên cơ thể mình trong ba giây, áp tấm thân cường tráng xuống o ép người cô lại. Vu Quân hôn lên mặt bụng phẳng lì, Uyển Sam không chống cự, cô e thẹn phối hợp, bàn tay thon nhỏ đan vào massage chân tóc nam nhân. Dần dần cả hai cũng thoát y, nhiệt độ cơ thể Uyển Sam có vẻ cao, người cô hấp hơi rất ấm nóng, Vu Quân cũng vậy, cả hai ghì ôm lấy đối phương truyền nhiệt trong đêm se se lạnh.
Hia đùi non cô khẽ dơ cao, quặp vào bên hông nam nhân trước mặt, giọng thủ thỉ:
- Vu Quân
Anh hỏi nhỏ:
- Ơi...anh đây
Uyển Sam chỉ cười thẹn thùng, cắn môi yêu kiều nhìn anh đưa dấu hiệu. Nam nhân cũng hiểu, bình thường sẽ muốn cô bộc bạch cầu xin, nhưng bây giờ chính sinh lí cũng đang dồi dào, chỉ chăm chăm thật nhanh để thao trọn vật nhỏ.
Bên dưới bắt đầu được lấp đầy, Uyển Sam rướn cổ cao một chút, cả bầu ng*c cũng được dâng lên sát miệng khêu gợi Vu Quân, anh áp xuống một bên ngậm chặt, ánh mắt vẫn tà tà ngắm nhìn từng biểu hiện trên khuôn mặt cô. Bên dưới vẫn đang thật thỏa mãn, tốc độ bình thường, ra vào nhịp nhàng, vừa thỏa mãn được cô mà chính bản thân anh cũng thấy thoải mái.
Cả hai cứ dây dưa nhau cho đến khi mệt, mồ hôi lấm chấm chảy ướt trên mảng lưng xanh tím đỏ của Uyển Sam. Vòm ngực Vu Quân cũng có mấy chấm hoa sẫm, cả dấu răng cắn của vật nhỏ. Bây giờ cô đang nằm thở hổn hển trong lòng anh, người vẫn run rẩy vì nam nhân dai sức. Vu Quân dỗ dành bằng cách ủ chặt lấy cô, vuốt ve mái tóc rối gọn lại, hôn lên bờ trán mịn của nữ nhân trong lòng. Hai mắt cô nhắm nghiền, môi vẫn mấp máy gọi:
- Vu Quân..
Anh sốt sắng đáp ngay:
- Ơi, em cần gì sao?
Uyển Sam núp sâu vào lồng ngực anh, vòng tay ôm lấy cổ nam nhân, nằm im một lúc rồi mới đáp:
- Anh đừng tưởng hôm nay xong là hôm sau, mấy ngày nữa em sẽ ngủ với anh... Thi thoảng em vẫn sẽ xuống ngủ với Gia Thành
Vu Quân thở phào, ra là cô "cảnh cáo" về chuyện này, nhéo mũi cô, trả lời:
- Anh đâu cấm đoán gì chứ... Hoặc có thể mang thằng bé lên đây nằm cùng chúng ta
Uyển Sam gật gù, lơ mơ một lúc im lặng, sau lại lật đật gọi:
- Vu Quân à..
Nam nhân vẫn chiều chuộng như vậy, ân cần đáp:
- Ơi... Em nói đi, anh nghe
Uyển Sam thỏ thẻ rất nhỏ:
- Em yêu anh đấy
Nam nhân nghe vậy bỗng rơi mất một nhịp thở, lòng lâng lâng vui, toan định nói gì liền bị bàn tay nhỏ của cô bịt lại, giọng cô nhau nhảu đáp:
- Thôi thôi... Anh ngủ ngon, hai chúng ta không nói gì nữa, đi ngủ mau
Uyển Sam sau đó nhanh chìm vào giấc ngủ, Vu Quân thì không, anh ngồi nghĩ ngợi về câu nói của cô, tay mân mê vành tai nữ nhân vẫn còn ửng đỏ, thi thoảng lại khẽ cười, sau mới say giấc
... 1 tháng sau...
Tiểu Thiết nói lớn:
- Này này... Thế cỗ bàn sắp xếp ra chưa? Có phông bạt cẩn thận nhé, chẳng may có mưa là căng mái ra che ngay
Đám người làm gật đầu báo cáo rồi đôn thúc nhau đi chuẩn bị. Trình Cán phía xa xa cùng 2-3 tên đàn em chỉnh pháo hoa, A Điền xem xét an ninh xung quanh cẩn thận, còn thím Liên thì chỉ đạo người làm bày đồ ăn, bày hoa cưới
Hôm nay thầy bảo ngày đẹp, âm dương hài hòa, khí vận tốt, Vu Quân đã tổ chức ngay một lễ cưới nhỏ trong khuôn viên Chương gia. Đoàn xe khách đến dự đỗ ngay ngắn ngoài cổng, ai ai vào cũng háo hức rồi nhanh ổn định. Uyển Sam trên phòng đang chuẩn bị, người làm ríu rít chạy lại săn sóc sao cho cô đẹp nhất, lộng lẫy nhất. Đây là lần đầu tiên Uyển Sam thấy nôn nao như vậy, khuôn mặt cô chưa lộ ra dáng vẻ vui mừng, ngược lại đang lo lắng, nước mắt trực trào vì từ sáng chuẩn bị lo toan nhiều thứ, tâm trạng hơi uể oải. Trên người cô đang là bộ váy mới do chính tay Vu Quân chọn may, chiếc váy ôm sát phần trên, bồng bồng dưới chân rất tôn dáng, lớp trang điểm nhẹ nhàng được đắp phấn phủ kĩ để không bị nhớt nền, mái tóc bện quấn tròn, đội một chiếc vương miện nhỏ thật xinh. Vu Quân bỗng bước vào, tất cả người làm lui ra, để lại không gian riêng cho cả hai. Uyển Sam thắc mắc, hỏi:
- Sao anh lại vào đây? Chúng ta không được gặp nhau trước giờ cưới đâu, vậy là..sẽ xui xẻo đó
Vu Quân nựng hai bầu má vật nhỏ, giọng trầm ấm:
- Có em là may mắn rồi, ngoài kia xui xẻo gì anh đâu sợ
Uyển Sam khẽ cười, vậy cũng không che đi được sự căng thẳng trên khuôn mặt cô. Nam nhân khẽ hỏi:
- Em đang lo lắng?
Cô gật đầu, hơi nghẹn, đáp:
- Vâng... Có lo
Vu Quân ôm chặt cô trong lòng, an ủi:
- Hôm nay là ngày vui. Một ngày cả anh và em đều tự nguyện với nhau, trải qua những hiểu lầm, hận thù, giết chóc, tính toán... Cuối cùng chúng ta đều buông bỏ đi cái tôi mà thực sự thể hiện tình cảm cho nhau. Em hãy tự tin, cởi mở ra nhất có thể. Có lẽ sáng giờ phải chuẩn bị mọi thứ, là lần đầu tiên nên em mệt mỏi. Nhưng xin em, đừng vì vậy mà chán nản, anh thật sự muốn cho em muốn danh phận, muốn bù đắp và chung sống với em hạnh phúc
Uyển Sam như được trấn an bản thân hơn, cô thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt giãn ra cười tươi. Vu Quân hôn lên bàn tay cô, nói nhỏ:
- Anh đợi em
Lúc sau...
Uyển Sam từ trên lầu đi xuống, đằng sau là hai cô gái đỡ váy, cửa nhà mở ra, ngoài sảnh khách khứa đã tập trung ngồi quây thành bàn tròn, một lối đi thẳng tắp trải đầy hoa dẫn tới phía Vu Quân đang đứng. Uyển Sam thở một nhịp rồi bình tĩnh bước tới, tiếng vỗ tay mừng không ngớt, ai ai cũng cười tươi khen ngợi
Đến nơi, Vu Quân đỡ lấy cô, đón lấy bàn tay nhỏ mảnh cho nữ nhân, chiếc nhẫn được trao vào ngón áp út, đến lượt anh là Uyển Sam trao. Cả hai không nói lời nào, vì nhìn qua ánh mắt đã hiểu được tấm chân tình trong lòng. Vu Quân khẽ nâng cằm cô lên, một nụ hôn sâu nhẹ nhàng trao, tiếng vỗ tay giòn vang bên dưới, ống pháo hoa nổ mừng, lúc này bên khóe mắt Uyển Sam chảy ra dòng lệ nóng hổi, như một sự hạnh phúc vô cùng. Thím Liên sau đó bế Gia Thành ra, thằng bé cười tíu tít trong vòng tay Vu Quân và Uyển Sam, cả hai nhìn nhau, nhìn con rồi đều cười mãn nguyện. Vậy là cuối cùng cũng đi đến được với nhau, một vòng luẩn quẩn hận thù rồi trở về với buông bỏ để được hạnh phúc
End
- Dĩ nhiên là được... Em biết là anh sẽ không từ chối em điều gì..trừ những điều liên quan đến việc rời xa anh
Uyển Sam cười khúc khích, răng đưa lên cạ cạ vào vành tai của nam nhân. Vu Quân hơi thở sớm nóng hổi, trên người mặc set đồ ngủ mà sớm đã muốn cởi. Ánh mắt liếc sang cơ thể cô, là chiếc áo len tăm cao cô, quần bông bao bọc đôi chân thẳng tắp, nhỏ nhắn bên trong đó
Môi Uyển Sam chu phồng hôn lên má anh, bất giác cô đứng dậy, vỗ nhẹ bên má nam nhân, cười đùa:
- Thôi, em đi ngủ trước
Vu Quân mất hứng, còn tưởng vật nhỏ đang chủ động câu dẫn, hóa ra cũng chỉ làm mồi để anh cắn câu. Nam nhân hạ nước, kéo tay cô lại, mè nheo:
- Ô này... Không được thế
Vu Quân ôm trầm lấy cô từ phía sau rồi hất lên bế vật nhỏ trong lòng, nhanh tiến về phòng ngủ. Trên hành lang Uyển Sam cứ châm chọc cù léc, tiếng cười lanh lảnh của cả hai cứ vang lên.
Tới phòng, nam nhân nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cởi bỏ chiếc áo giữ nhiệt trên cơ thể mình trong ba giây, áp tấm thân cường tráng xuống o ép người cô lại. Vu Quân hôn lên mặt bụng phẳng lì, Uyển Sam không chống cự, cô e thẹn phối hợp, bàn tay thon nhỏ đan vào massage chân tóc nam nhân. Dần dần cả hai cũng thoát y, nhiệt độ cơ thể Uyển Sam có vẻ cao, người cô hấp hơi rất ấm nóng, Vu Quân cũng vậy, cả hai ghì ôm lấy đối phương truyền nhiệt trong đêm se se lạnh.
Hia đùi non cô khẽ dơ cao, quặp vào bên hông nam nhân trước mặt, giọng thủ thỉ:
- Vu Quân
Anh hỏi nhỏ:
- Ơi...anh đây
Uyển Sam chỉ cười thẹn thùng, cắn môi yêu kiều nhìn anh đưa dấu hiệu. Nam nhân cũng hiểu, bình thường sẽ muốn cô bộc bạch cầu xin, nhưng bây giờ chính sinh lí cũng đang dồi dào, chỉ chăm chăm thật nhanh để thao trọn vật nhỏ.
Bên dưới bắt đầu được lấp đầy, Uyển Sam rướn cổ cao một chút, cả bầu ng*c cũng được dâng lên sát miệng khêu gợi Vu Quân, anh áp xuống một bên ngậm chặt, ánh mắt vẫn tà tà ngắm nhìn từng biểu hiện trên khuôn mặt cô. Bên dưới vẫn đang thật thỏa mãn, tốc độ bình thường, ra vào nhịp nhàng, vừa thỏa mãn được cô mà chính bản thân anh cũng thấy thoải mái.
Cả hai cứ dây dưa nhau cho đến khi mệt, mồ hôi lấm chấm chảy ướt trên mảng lưng xanh tím đỏ của Uyển Sam. Vòm ngực Vu Quân cũng có mấy chấm hoa sẫm, cả dấu răng cắn của vật nhỏ. Bây giờ cô đang nằm thở hổn hển trong lòng anh, người vẫn run rẩy vì nam nhân dai sức. Vu Quân dỗ dành bằng cách ủ chặt lấy cô, vuốt ve mái tóc rối gọn lại, hôn lên bờ trán mịn của nữ nhân trong lòng. Hai mắt cô nhắm nghiền, môi vẫn mấp máy gọi:
- Vu Quân..
Anh sốt sắng đáp ngay:
- Ơi, em cần gì sao?
Uyển Sam núp sâu vào lồng ngực anh, vòng tay ôm lấy cổ nam nhân, nằm im một lúc rồi mới đáp:
- Anh đừng tưởng hôm nay xong là hôm sau, mấy ngày nữa em sẽ ngủ với anh... Thi thoảng em vẫn sẽ xuống ngủ với Gia Thành
Vu Quân thở phào, ra là cô "cảnh cáo" về chuyện này, nhéo mũi cô, trả lời:
- Anh đâu cấm đoán gì chứ... Hoặc có thể mang thằng bé lên đây nằm cùng chúng ta
Uyển Sam gật gù, lơ mơ một lúc im lặng, sau lại lật đật gọi:
- Vu Quân à..
Nam nhân vẫn chiều chuộng như vậy, ân cần đáp:
- Ơi... Em nói đi, anh nghe
Uyển Sam thỏ thẻ rất nhỏ:
- Em yêu anh đấy
Nam nhân nghe vậy bỗng rơi mất một nhịp thở, lòng lâng lâng vui, toan định nói gì liền bị bàn tay nhỏ của cô bịt lại, giọng cô nhau nhảu đáp:
- Thôi thôi... Anh ngủ ngon, hai chúng ta không nói gì nữa, đi ngủ mau
Uyển Sam sau đó nhanh chìm vào giấc ngủ, Vu Quân thì không, anh ngồi nghĩ ngợi về câu nói của cô, tay mân mê vành tai nữ nhân vẫn còn ửng đỏ, thi thoảng lại khẽ cười, sau mới say giấc
... 1 tháng sau...
Tiểu Thiết nói lớn:
- Này này... Thế cỗ bàn sắp xếp ra chưa? Có phông bạt cẩn thận nhé, chẳng may có mưa là căng mái ra che ngay
Đám người làm gật đầu báo cáo rồi đôn thúc nhau đi chuẩn bị. Trình Cán phía xa xa cùng 2-3 tên đàn em chỉnh pháo hoa, A Điền xem xét an ninh xung quanh cẩn thận, còn thím Liên thì chỉ đạo người làm bày đồ ăn, bày hoa cưới
Hôm nay thầy bảo ngày đẹp, âm dương hài hòa, khí vận tốt, Vu Quân đã tổ chức ngay một lễ cưới nhỏ trong khuôn viên Chương gia. Đoàn xe khách đến dự đỗ ngay ngắn ngoài cổng, ai ai vào cũng háo hức rồi nhanh ổn định. Uyển Sam trên phòng đang chuẩn bị, người làm ríu rít chạy lại săn sóc sao cho cô đẹp nhất, lộng lẫy nhất. Đây là lần đầu tiên Uyển Sam thấy nôn nao như vậy, khuôn mặt cô chưa lộ ra dáng vẻ vui mừng, ngược lại đang lo lắng, nước mắt trực trào vì từ sáng chuẩn bị lo toan nhiều thứ, tâm trạng hơi uể oải. Trên người cô đang là bộ váy mới do chính tay Vu Quân chọn may, chiếc váy ôm sát phần trên, bồng bồng dưới chân rất tôn dáng, lớp trang điểm nhẹ nhàng được đắp phấn phủ kĩ để không bị nhớt nền, mái tóc bện quấn tròn, đội một chiếc vương miện nhỏ thật xinh. Vu Quân bỗng bước vào, tất cả người làm lui ra, để lại không gian riêng cho cả hai. Uyển Sam thắc mắc, hỏi:
- Sao anh lại vào đây? Chúng ta không được gặp nhau trước giờ cưới đâu, vậy là..sẽ xui xẻo đó
Vu Quân nựng hai bầu má vật nhỏ, giọng trầm ấm:
- Có em là may mắn rồi, ngoài kia xui xẻo gì anh đâu sợ
Uyển Sam khẽ cười, vậy cũng không che đi được sự căng thẳng trên khuôn mặt cô. Nam nhân khẽ hỏi:
- Em đang lo lắng?
Cô gật đầu, hơi nghẹn, đáp:
- Vâng... Có lo
Vu Quân ôm chặt cô trong lòng, an ủi:
- Hôm nay là ngày vui. Một ngày cả anh và em đều tự nguyện với nhau, trải qua những hiểu lầm, hận thù, giết chóc, tính toán... Cuối cùng chúng ta đều buông bỏ đi cái tôi mà thực sự thể hiện tình cảm cho nhau. Em hãy tự tin, cởi mở ra nhất có thể. Có lẽ sáng giờ phải chuẩn bị mọi thứ, là lần đầu tiên nên em mệt mỏi. Nhưng xin em, đừng vì vậy mà chán nản, anh thật sự muốn cho em muốn danh phận, muốn bù đắp và chung sống với em hạnh phúc
Uyển Sam như được trấn an bản thân hơn, cô thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt giãn ra cười tươi. Vu Quân hôn lên bàn tay cô, nói nhỏ:
- Anh đợi em
Lúc sau...
Uyển Sam từ trên lầu đi xuống, đằng sau là hai cô gái đỡ váy, cửa nhà mở ra, ngoài sảnh khách khứa đã tập trung ngồi quây thành bàn tròn, một lối đi thẳng tắp trải đầy hoa dẫn tới phía Vu Quân đang đứng. Uyển Sam thở một nhịp rồi bình tĩnh bước tới, tiếng vỗ tay mừng không ngớt, ai ai cũng cười tươi khen ngợi
Đến nơi, Vu Quân đỡ lấy cô, đón lấy bàn tay nhỏ mảnh cho nữ nhân, chiếc nhẫn được trao vào ngón áp út, đến lượt anh là Uyển Sam trao. Cả hai không nói lời nào, vì nhìn qua ánh mắt đã hiểu được tấm chân tình trong lòng. Vu Quân khẽ nâng cằm cô lên, một nụ hôn sâu nhẹ nhàng trao, tiếng vỗ tay giòn vang bên dưới, ống pháo hoa nổ mừng, lúc này bên khóe mắt Uyển Sam chảy ra dòng lệ nóng hổi, như một sự hạnh phúc vô cùng. Thím Liên sau đó bế Gia Thành ra, thằng bé cười tíu tít trong vòng tay Vu Quân và Uyển Sam, cả hai nhìn nhau, nhìn con rồi đều cười mãn nguyện. Vậy là cuối cùng cũng đi đến được với nhau, một vòng luẩn quẩn hận thù rồi trở về với buông bỏ để được hạnh phúc
End
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.